Chương 30: Bị lừa ra khỏi nhà
Buổi sáng, tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại di động.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi nhớ mình không có đặt đồng hồ báo thức cơ mà?
Tôi mơ mơ màng màng mở mắt ra và Tâm Nhiên đã rời khỏi từ lúc nào không biết. Tôi vươn tay đến bàn học, cầm điện thoại di động lên xem và hóa ra là tôi nhận được tin nhắn SMS.
Tôi phỏng đoán đó là hóa đơn điện thoại, trong điện thoại di động của tôi chỉ tồn tại số điện thoại của cha mẹ, đám em gái, chủ nhiệm lớp cô giáo Tiểu Trân và cửa hàng bán đồ ăn nhanh mà thôi. Không thể có ai đó gửi tin nhắn SMS cho tôi cả.
Tôi vốn định mặc kệ nó và ngủ tiếp, nhưng tôi vô tình nhìn thấy dòng tin nhắn hiện lên trên thanh thông báo và số hiện thị trên đó không phải là số 10086 quen thuộc, mà là một số xa lạ.
[10086: Là tổng đài hỗ trợ bên Trung Quốc, có rất nhiều dịch vụ, trong đó có dịch vụ trả lời tin nhắn tự động. Mình gửi tin nhắn tới tổng đài, 10086 sẽ gửi tin nhắn trả lời tự động lại. ]
Nếu như đó là tin nhắn SMS rác, tại sao nó vẫn chưa bị tôi chặn nhỉ? Với sự hoài nghi như vậy, tôi nằm trên gối và mở tin nhắn SMS kia ra đọc.
2017-3-25 07:22
[ Chào buổi sáng, Thành Quân, lại là một buổi sáng tuyệt vời nữa, anh đang 'cương lên' sao? Cho dù là ngày nghỉ, anh cũng đừng quá lười biếng đó nha ~ Ha ha ha ha ~ ]
"... A a a a, chết tiệt!"
Như thể tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng cười của tên gia hỏa đó ở đầu bên kia điện thoại.
Giọng điệu này, cách hỏi thăm sức khỏe này, cô ấy là người duy nhất phù hợp trong số những người tôi biết.
Làm thế nào mà tên gia hỏa này có được số điện thoại của tôi vậy?
Tôi hiểu rồi, có lẽ là hầu gái 'thần thông quảng đại' đó đã điều tra ra nó. Chậc, tôi cũng muốn có một hầu gái hoàn hảo như vậy...
Bởi vì tin nhắn bất ngờ đến khiến cho não tôi khôi phục lại suy nghĩ bình thường, cơn buồn ngủ dần dần biến mất và tôi gãi đầu rời khỏi giường khi mang theo tâm tình khó chịu.
Nhà tôi không nấu bữa sáng vào cuối tuần, sáng đói bụng chỉ có thể ăn mấy món ăn vặt như bánh đậu xanh để tạm thời lót dạ mà thôi. Tôi vốn dĩ chẳng quan tâm đến nó chút nào và cho dù cuối tuần dậy sớm làm bữa sáng cũng không sao cả, nhưng mẹ nói ngày thường đã làm phiền tôi đủ rồi, ít nhất cuối tuần nên nghỉ ngơi một ngày cho khỏe và đó là lý do tại sao bữa sáng cuối tuần được hủy bỏ.
Cho nên tôi không xuống lầu sau khi rửa mặt xong và đi thẳng về phòng. Dù sao hôm nay cũng không có việc gì làm, cho nên tôi định hoàn thành nốt cuốn tiểu thuyết chưa đọc xong trước.
Khi tôi trở về phòng với suy nghĩ như vậy, âm thanh 'buzz buzz' lại vang vọng ở trong phòng lần nữa và điện thoại di động lại nhận được một tin nhắn SMS.
2017-3-25 07:36
[ Chắc hẳn giờ này anh đã tỉnh lại rồi, Thành Quân. Hãy nhanh chóng mặc quần áo tử tế đi, nhớ là phải ăn mặc trông đẹp trai một chút đó nha ~ ]
Đó hoàn toàn là căn đúng giờ gửi tin nhắn cho tôi, bộ tên gia hỏa này còn tính toán cả thời gian rửa mặt của tôi rồi sao.
Nhân tiện, ăn mặc trông đẹp trai một chút là sao?
Tôi suy nghĩ một chút và trả lời tin nhắn SMS này.
Gửi đi [ Anh mặc cái gì cũng không liên quan đến em... ]
Một giây kế tiếp sau khi tin nhắn của tôi hiển thị 'Đã gửi' , tôi nghe thấy một hồi tiếng rung của điện thoại di động vang lên, một loạt tin nhắn hiện lên và cô ấy đã thực sự trả lời tin nhắn SMS của tôi trong vòng một giây.
[ Đương nhiên là có liên quan rồi, Kyaa. Không phải vì hôm nay là buổi hẹn hò đầu tiên đáng nhớ của chúng ta sao ~ ]
Hả?
Cái gì?
Hẹn hò sao?
Tại sao tôi lại không nhớ mình từng hứa như vậy nhỉ?
Gửi đi [ Hẹn hò? Hẹn lúc nào? Tại sao anh không nhớ có chuyện này vậy? ]
'Buzz buzz' , cô ấy lại trả lời trong vòng một giây.
[ Thiệt tình ~ Anh yêu, anh hay quên quá đi, bộ anh quên chúng ta hẹn nhau hôm nay cùng đi gặp đứa bé sao? ]
"Hả?"
Bởi vì nó quá 'không hiểu ra sao cả' khiến tôi nhíu mày thật sâu, đọc đi đọc lại tin nhắn đó 4-5 lần và sau đó nhìn chằm chằm thẳng vào hai chữ 'đứa bé'. Tôi hiểu không hết lượng thông tin có trong tin nhắn SMS này cho đến khi tôi gần như không nhận ra hai chữ này.
Nếu như lúc này trả lời tin nhắn SMS kiểu như [ Đứa bé nào? ] thì tôi sẽ rơi vào trong nhịp điệu của đối phương, nhưng tôi cũng không thể 'lừa ý hùa theo' cô ấy và nếu như 'lựa ý hùa theo' thì tôi sẽ bị cổ 'tính kế'.
[sáo lộ (套路): Theo bách khoa toàn thư baidu.com, từ này có nghĩa là tìm mọi cách để đưa đối phương vào tròng. Từ này có thể sử dụng trên bất kì phương diện nào: tình cảm, tình bạn, làm ăn kinh doanh,…vv ]
Cho nên lúc này tôi phải làm ra vẻ đọc không hiểu và trả lời lại bằng một tin nhắn SMS không rõ ý nghĩa mới được.
2017-3-25 07:39
Gửi đi [ À, anh nhớ ra rồi, chúng ta phải đi chăm sóc những trẻ em ở trại trẻ mồ côi ]
Gặp đứa trẻ cũng có thể hiểu thành gặp những đứa trẻ.
[ Thiệt tình, anh đừng giả ngốc chứ ~ Đương nhiên là con gái của anh rồi ~ ]
Chậc, cô ấy lại trực tiếp ném ra một quả bóng thẳng sao? Hơn nữa, ngay cả giới tính cũng được quyết định rồi, cô nàng Cơ Luyến Băng cũng rất đầu tư đấy.
Tôi đảo mắt và trả lời.
Gửi đi [ Anh không có con gái, cám ơn. ]
'Buzz buzz'
[ Con gái của anh ở trong bụng em! Bộ anh quên những gì đã xảy ra tối hôm qua sao? Đàn ông các anh thô bạo quá đi, hưm hưm hưm, QQQ... (ノ へ  ̄, ) ]
Chẳng có chuyện gì xảy ra tối hôm qua cả! Không đúng, nếu như phải nói thì em suýt chút nữa đưa anh đi gặp Thượng Đế đó!
Ngay khi nhắc đến chuyệ xảy ra tối hôm qua, tôi đau bụng luôn. Chưa kể tôi đã chơi trò cút bắt 'kinh hồn bạt vía' trong tòa nhà không có người và cuối cùng còn vùi dập đến chết nữa cơ... Nhưng tôi đã được trải qua cảm giác sống chết không rõ một lần!
Với tâm tình tức giận bất bình, tôi vốn định gửi tin nhắn SMS đầy ắp oán niệm [ Em thôi đi, tối hôm nay chỉ có em suýt chút nữa bóp chết một sinh mạng và chẳng có chuyện hai chúng ta tạo ra sinh mạng này cả! -1 và +1 hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau, OK! ]
Ngay khi định ấn nút 'Gửi', tôi đột nhiên bình tĩnh lại. Nếu như phía tôi tức giận trước, chẳng phải là tôi lại bị cô ấy dứt mũi nữa sao?
Hừm... Vậy thì tôi sẽ giả ngu đến cùng vậy.
2017-3-25 07:42
Gửi đi [ Ha ha ha, em đang nói cái gì vậy, tối hôm qua chẳng xảy ra chuyện gì cả. ]
'Buzz buzz'.
[ Mười ngón tay chúng ta đã đan vào nhau ngày hôm qua, anh quên rồi sao? Em đã cố gắng hết sức đáp ứng yêu cầu của anh, có chất lỏng rỉ ra giữa hai chúng ta... ]
Đó là tôi phản kháng, có được không!
Chỉ là lòng bàn tay đổ mồ hôi mà thôi, đừng nói mập mờ như vậy có được không!
Hơn nữa, đó chỉ là mười ngón tay đan vào nhau mà thôi, hoàn toàn không có con cái gì đâu! Không, cho dù chuyện gì đó thực sự xảy ra hôm qua, thì cũng không thể nhanh chóng có kết quả như vậy được!
Tôi vốn định gửi toàn bộ những lời phàn nàn này cho Cơ Luyến Băng và tôi nhận được liên tiếp 3 tin nhắn SMS khi viết chưa được một nửa.
[ Không chỉ là mười ngon tay đan vào nhau đâu? Thành Quân, anh quên rồi sao? Anh còn đối với em... ]
[ Bàn tay nóng bỏng đó tiến vào sâu trong em, tùy tiện chạm ** ... ]
[ Hơi thở nóng hổi đó của anh khiến cho em không thể tự thoát ra được, em thật sự muốn được anh ôm vào lòng... ]
"Cái quái gì thế..."
Bài văn này được sao chép từ cuốn tiểu thuyết ero nào vậy trời?
[ Có phải là bây giờ anh đang suy nghĩ đến vài thứ hư hỏng, đúng không? Đáng ghét ~ Thành Quân thật H ~ ]
"..."
Thành thật xin lỗi, tôi chẳng cảm thấy điều đó chút nào.
[ Nhân tiện, tất cả những tin nhắn mới vừa rồi đều là do hầu gái Lâm Bạch viết giùm em. ]
Lại là cái cô Lâm Bạch đó!
Tôi nhớ người PS bức ảnh kia cũng là hầu gái này, trong đám hầu gái phục vụ em vẫn có người thích kiếm chuyện như vậy sao!
[ Vậy thì cuộc tán gẫu kết thúc ở đây, sắp đến lúc nói chủ đề chính rồi. Về vấn đề giữa hai chúng ta, anh không nghĩ rằng chúng ta cần nói chuyện trực tiếp sao? ]
Cô ấy đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Đợi đã, tôi chưa trả lời một tin nhắn nào mới vừa rồi, nhưng tên gia hỏa này vẫn có thể theo kịp suy nghĩ của tôi...
... Không phải là cô ấy đang theo dõi tôi ở nơi nào đó chứ?
Tại sao cô ấy lại có thể hiểu chính xác suy nghĩ của tôi đến vậy? Không đúng, cho dù là cô ấy đang theo dõi tôi, cô ấy cũng không thể biết được tôi đang nghĩ gì?
Hmm, trước tiên không nói đến cái này... Cô ấy muốn nói chuyện trực tiếp sao... Tôi suy nghĩ một lúc và trả lời.
2017-3-25 07:47
Gửi đi [ Thực ra dùng điện thoại di động nói chuyện cũng được mà. ]
Cơ Luyến Băng cũng không đưa ra bất kỳ lý do nào, mà chỉ trả lời bằng một tin nhắn SMS giống như 'hỏi một đằng trả lời một nẻo'
[ Ôi trời, hóa ra quán cà phê trên đường Hòa Bình là một quán cà phê hầu gái đó. ]
Được!
Đi!
Đi xem một chút!
Tôi ném hết đống lý do trước đó để viện cớ từ chối và quyết định đánh cược tính mạng đi gặp cô bạn gái nguy hiểm kia của mình dưới sự mời mọc nhiệt tình của Cư Luyến Băng (sự cám dỗ của hầu gái).
Tôi vốn dĩ chỉ muốn mặc bộ quần áo bất kỳ, nhưng tôi chợt nhớ ra yêu cầu của Cơ Luyến Băng mà quyết định mặc một cái áo hoodie, quần tây màu xám và lấy ra một cái áo khoác màu xanh lá cây đậm.
Đây là bộ quần áo mà Khả Lăng chọn giúp tôi khi đi mua sắm với em ấy lần trước. Thành thực mà nói, tôi cảm thấy mặc cái gì cũng không quan trọng và tôi nghĩ hầu hết đàn ông đều nghĩ như vậy.
Nhưng con gái dường như cũng rất để ý đến phương diện này, đặc biệt là Khả Lăng, em ấy cũng rất quan tâm đến vấn đề ăn mặc của tôi và quần áo của tôi hoàn toàn là do em ấy chọn giúp tôi.
Sau khi mặc xong quần áo, tôi xuống lầu và đi thẳng về phía cửa ra vào. Khả Lăng ngồi trên ghế xô-pha ăn kem tò mò nhìn tôi và nói.
"Anh trai, anh phải đi ra ngoài sao?"
"Ừm, anh phải đi ra ngoài một chuyến, có lẽ buổi trưa anh không về được. Nếu như anh không về, các em tự nấu cà ri ăn nhá."
"Anh dẫn theo Khả Lăng đi cùng, được không? Đúng lúc em có vài thứ muốn mua."
"Hmm..."
Nếu như là bình thường, đương nhiên là tôi rất vui khi em ấy đi cùng, nhưng lần này tôi ra khỏi nhà là để gặp tên gia hỏa kia...
"Xin lỗi em, Khả Lăng, lần này anh đi gặp một người bạn, không thích hợp để mang em đi cùng."
Sau khi tỏ vẻ áy náy với em ấy, tôi cũng không trì hoãn thêm nữa, đi giày và ra khỏi nhà.
Nửa tiếng sau, tôi đi đến quán cà phê hầu gái trong truyền thuyết ở đường Hòa Bình!
Tôi không ngờ tới thành phố này vẫn có loại thánh địa này, thế mà trước kia tôi lại không hề biết về nó.
Rốt cuộc, tôi thấy đó chỉ là một quán cà phê rất bình thường sau khi bước vào... Cơ Luyến Băng đang ngồi gần cửa sổ và vui vẻ vẫy tay với tôi.
Hầu gái đâu! Hầu gái đâu! Tại sao họ đều phục vụ trong đồng phục bình thường vậy!
Tôi nổi giận đùng đùng đi đến gần Cơ Luyến Băng và hét lên.
"Này! Hầu gái ở đâu hả! Hầu gái mà em nói ở chỗ nào hả!"
"Ha ha ha ha ~ Quán cà phê này thuộc sở hữu của Tuyết Lỵ trên danh nghĩa. Tuyết Lỵ là hầu gái của em, cho nên nơi này là quán cà phê hầu gái, phải không?"
"Em đùa kiểu gì vậy a a a a!"
Bị lừa rồi!
Cái gọi là quán cà phê hầu gái lại có nghĩa là quán cà phê do hầu gái mở sao!
Đáng ghét a a a a!