There Was No Secret Evil-Fighting Organization (srsly?!), So I Made One MYSELF!

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3603

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1360

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 376

Volume 3: Tsukuyomi, Tổ Chức Hắc Ám - Chương 01: Mẹ ơi, con nhặt được Quỷ Vương này! Cho con giữ nó được không?

Dù cho sự cố Đại Thuỷ Cầu đã xảy ra gần một năm sáu tháng trước, người dân khắp xứ Phù Tang vẫn bàn tán sôi nổi về nó. Đến nỗi nó vẫn là ưu tiên hàng đầu của các tổ chức đại dương học và Cơ quan Nghiên cứu Thiên thạch Nhật Bản, bằng chứng rõ nét nhất chính là ngoài khơi Vịnh Tokyo và các vịnh của Ireland vẫn neo đậu hàng chục những con tàu nghiên cứu suốt 24/7. Những buổi phát trực tiếp quay ở những nơi này thu lại số lượt xem kỉ lục.

Tuy nhiên, dù cho tiêu đề về sự cố luôn luôn đứng cao trên tab thịnh hành thì những gì xoay quanh nó không hoàn toàn là sự háo hức và những tiếng cười.

Nếu phải kể đến vấn đề nổi trội nhất mà nó gây ra thì đích thị phải là nạn nhập cư trái phép. Ngay sau khi sự cố Đại Thuỷ Cầu xuất hiện, lan truyền chóng mặt, ai xem được tin tức thì sẽ bị cuốn vào trào lưu “Nhật Bản, vùng đất huyền bí” rồi lũ lượt đổ về Tokyo. 

Chỉ một năm sau sự cố, cả Tokyo đã mở cửa chào đón hơn 80 triệu du khách. Con số đã tăng lên 610% so với năm ngoái. Nhờ số tiền kếch xù có được từ du lịch, Tokyo và những khu quanh đó đã trải qua thời hoàng kim với sự thịnh vượng cùng những hội hè tấp nập khách khứa. Chỉ trong nháy mắt, món “Thuỷ Cầu☆Manju” đã trở thành món ăn vặt không thể không mua với những vị khách đã có diễm phúc được ghé qua nơi này.

Lợi thì nhiều mà hại cũng chẳng ít.

Du khách nước ngoài không phải ai cũng văn minh. Việc gặp khó trong giao tiếp do bất đồng ngôn ngữ thì không phải là một vấn đề nghiêm trọng. Nhưng mà dân trí họ thấp; thì cái đó; chà, đáng lo đấy. Tỉ lệ phạm tội ở Tokyo tăng mạng 320% với tổng số 65,000 vụ án lớn nhỏ. Ban đầu cũng chỉ là mấy vụ nhẹ có thể nhắm mắt bỏ qua gây ra bởi mấy tay du khách xấu tính, nhưng càng về sau lại càng có nhiều những vụ án người Nhật lừa tiền hay bắt cóc du khách. Không mất quá nhiều thời gian để cảnh sát trở nên quá tải và Tokyo trở thành thành phố nguy hiểm nhất Nhật Bản. Với Ireland thì mọi chuyện chỉ tốn có 3 tháng, chỉ 3 tháng là đủ để du khách bên đó gào khóc thay vì cười nói vui vẻ.

Dù vậy, con người là một giống loài thích nghi rất tốt.

Tàn nhưng không phế. Tokyo vẫn sống tốt, nó đâu sụp đổ dễ dàng được. Nơi này đã trở thành nồi lẩu thập cẩm đang sục sôi với đủ loại chủng tộc và nền văn hoá, chung sống ngày qua ngày,

Đâu ai ngờ rằng, dù cho Tokyo có đang ngập tràn tệ nạn, có ít nơi vẫn giữ được tôn ti trật tự của nó. Tình cờ thay trong đó có quận Adachi. Baba và tôi đang đi vòng quanh phố sá nhộn nhịp về đêm của khu Kita-Senju nằm đúng trong cái quận đó.

Mùi xiên gà quay và mực nướng len lỏi qua dãy phố, hoà làm một với không khí. Những dải đèn neon toả sáng lấp lánh, chói rọi cả con đường. Dù mới giữa tháng Năm, những con người chen chúc nơi đây khiến cho không gian nóng chẳng khác gì tháng Tám.

“Đừng có mà đi lạc đấy.”

“Biết rồi.”

Baba, người mà đang dắt tay tôi, ngoái đầu lại phía sau rồi nhìn tôi trong lo lắng. Tôi gật nhẹ để đáp lại. Khung cảnh một đứa bé con dắt tay một ông chú trung niên trông có vẻ hơi ngược đời, mà thôi kệ… phải là một bà lão đang dắt tay một đứa trẻ mới đúng.

Với dòng người ngoại quốc dài đằng đẵng, Baba và tôi lại hoà vào khá OK. Tôi đã cởi chiếc áo dính đầy màu và thay bằng chiếc áo sơmi trắng cùng chiếc quần bò xanh. Tôi không tìm được lúc rảnh mà tắm, nên dù đã gội qua đầu bằng bồn rửa mặt thì chắc chắc vẫn dính chút máu ở trên tóc, nhưng ở Tokyo bây giờ thì hiếm ai để tâm đến chuyện đó.

Baba mặc một chiếc váy xanh chartreuse, mặc bên ngoài là một chiếc blouse trắng trông như vừa bước ra khỏi phòng thí nghiệm. Mái tóc bạch kim trôi lồng bồng theo gió. Đôi mắt xanh ngọc bích, hai tai nhọn hoắt cùng cành cây cắm trên đầu thì trông quá dị thường, nhưng làm gì có ai ở Tokyo rảnh mà đi soi mói mấy thứ đó.

Xung quanh thiếu gì mấy thằng trông còn dị hơn.

Thành phố đã trở nên xa lạ quá, tôi vừa nghĩ vừa dùng telekinesis vặn gãy ngón chân út của một tên biến thái đang nhìn Baba bằng con mắt kì lạ. Thấy phiền nhưng cũng đã quen, một người đi đường nhấc cái gã vừa ngã quỵ xuống dậy, rồi lôi gã ra chỗ khác. Tôi cũng chẳng làm gì hắn nữa, Baba cũng chỉ liếc qua một cái để cảm ơn.

Mọi chuyện đã đến mức độ mà chẳng ai thèm báo cáo mấy vụ như này nữa, thậm chí đến xe cứu thương cũng chẳng gọi. Từ sáng đến tối, những chiếc xe cấp cứu hớt hải chạy quanh thành phố với những ca bệnh nghiêm trọng hơn. Đến mức chính quyền Tokyo đã ra chỉ thị khuyến cáo người dân hãy cẩn thận hết mức có thể để làm giảm gánh nặng của những dịch vụ cộng đồng. Một chuyện hết sức hoang đường nếu diễn ra ở một năm đổ về trước. Giờ đây thì những món vũ khí phòng vệ vừa mới nhập hàng đã bán hết sạch chỉ trong giây lát.

“Chúng ta có nên tìm nơi để ngủ không? Ngủ một giấc rồi để mai thảo luận kế hoạch sau cũng được”, Baba tươi cười nói, giọng điệu không chút lo sợ. Bé gái với món vũ khí phòng thân mạnh nhất hành tinh (tôi) chạy về phía tiệm hoa, mắt cô bé dán chặt vào một chậu hoa đặt bên ngoài.

“Hừm, sao lại không. Dù sao cũng có bận việc gì đâu. Nhưng mà giờ này thì mấy khách sạn trên phố chật khách cả rồi. Phải đi sâu vào thêm mấy phố nữa.”

“Biết đâu gặp được ai đó thú vị cũng nên.”

“Biết đâu đấy.”

Cả hai đều nở những nụ cười thân thiện, rồi cùng nhau tiến về một hướng. Sớm thôi, chúng tôi đã thoát ra khỏi cánh rừng chi chít những dải neon cùng sự huyên náo đến mức phải hét to mới nghe thấy người kia nói gì.

Baba và tôi sẽ tạm thời rời khỏi Amaterasu để tạo ra một tổ chức hắc ám khác. Quyền điều hành Ama-no-Iwato sẽ thuộc về Kaburagi. Nhờ sự kiện kẻ phản bội, Baba và tôi được cho là đang rơi vào một trạng thái limbo không rõ sống chết ra sao, vậy nên cả hai đều thấy đây là một cơ hội không thể tuyệt vời hơn để mở rộng sự ảnh hưởng đến với thế giới ngầm trong xã hội.

Vì mục đích của Amaterasu là chiến đấu với những con quái vật hắc ám chứ không phải những tay xã hội đen, cứ thế can thiệp vào thế giới ngầm thì không được hợp lý lắm. Chưa kể việc bắt những đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn phải tiếp xúc với những thứ tăm tối và tàn bạo quả thực trái với ý định ban đầu của tổ chức. Vậy nên, việc thành lập một tổ chức chuyên đối phó với tội phạm sẽ là một hành động thiết yếu.

Lý do thì tôi có ba cái.

Đầu tiên, không có tổ chức hắc ám thì đừng hòng có những màn chiến đấu siêu năng lực. Thành viên của Amaterasu mới chỉ đánh nhau với Hắc Thể, nên việc set kèo cho hai siêu năng lực gia tỉ thí một trận ra trò là vô cùng khó. Khi đó một tổ chức hắc ám sẽ xuất hiện. Bằng việc đối đầu trực tiếp với Amaterasu, cả hai sẽ dễ dàng đấu đá lẫn nhau. Như thế ta sẽ được xem các cuộc thư hùng bằng siêu năng lực cho bổ mắt.

Vậy nên, việc này sẽ là ưu tiên hàng đầu.

Hai, là mở ra cơ hội chuộc tội cho những trái tim lãng mạn trong thế giới này. Dù cho có ở đáy sâu vũng lầy với hai bàn tay nhúng chàm, dù cho có làm côn đồ, Yakuza hay đang ngồi sau song sắt của nhà tù, ai cũng ước mơ có được siêu năng lực. Hay nói đúng hơn, vì cuộc đời họ đã xuống chó nên họ mới khát khao có được siêu năng lực đến thế. “Nếu mình có được sức mạnh, mọi chuyện có thể đã khác”. “Nếu như mình có sức mạnh, mình sẽ có thể làm lại cuộc đời”. “Chắc chắn mấy thằng ăn hại như mình cũng có thể sở hữu siêu năng lực”. Mấy đứa như vậy thì nhiều như sao trên trời, và tôi sẽ cho họ một cơ hội để đạt được ước mơ tưởng chừng như xa vời ấy. Tôi muốn trở thành Ông Già Noel Hắc Ám đi tặng quà cho trẻ hư. Nhưng mà tôi cũng không thể để thành viên của Amaterasu, những con người cả đời liêm khiết, phải đối mặt với một thằng xăm trổ đầy mình, người nồng nặc mùi rượu, cụt vài ngón chân và vào tù ra tội như cơm bữa được. Một cuộc đối đầu như vậy thật là “ngượng nghịu”. Vậy nên, tổ chức hắc ám này sẽ tuyển chọn rất gắt gao.

Và cuối cùng, nhiệm vụ của tổ chức này sẽ là thanh tẩy thế giới ngầm. Sự cố Đại Thuỷ Cầu mà tôi và Kaburagi châm ngòi đã đưa Tokyo rơi vào hỗn loạn, tính cả cái phần kinh tế trở nên phát đạt nữa. Dĩ nhiên, chúng tôi không đứng ra mời gọi du khách cũng như cổ xuý các tệ nạn. Sự cố Đại Thuỷ Cầu đã đánh thức và hội tụ những con sâu làm rầu nồi canh đã tồn tại từ trước và tạo cơ hội cho chúng tung hoành. Vấn đề này không gây nhức nhối ở riêng Tokyo mà còn ở những vùng lân cận.

Vậy nên, sự cố Đại Thuỷ Cầu đích thị là một tai hoạ, và Tokyo cũng là nhà của tôi– của chúng tôi. Shouta và Touka đều đã dũng cảm bảo vệ Tokyo khỏi sự cố Đại Thuỷ Cầu. Sẽ thật là bi kịch nếu như nỗ lực của chúng chỉ đem lại sự suy tàn cho thành phố này.

Suy cho cùng, một tổ chức bóng tối là cần thiết. Việc diệt trừ mọi tên tội phạm ở Tokyo sẽ là bất khả thi, kể cả mấy tên nghiện ngập, ăn hại sống qua ngày. Việc cải tạo chúng cũng vậy nốt. Rõ rành rành, chúng ta cần một tổ chức có thể kiểm soát chúng. Trong thế giới tội ác cũng tồn tại những quy luật. Đó cũng là một trong những mục đích của một tổ chức hắc ám.

Chúng tôi vẫn chưa thống nhất được về hình dáng hay lực lượng mà tổ chức sẽ xây dựng. Baba và tôi dự định là sẽ đi thăm thú thế giới ngầm trước khi bày vẽ ra cái gì đó khác.

Vì vậy, tôi đã tặng cho bố mẹ mình một chuyến đi vòng quanh thế giới trên du thuyền như một “món quà tuổi hưu trí” rồi đưa họ ra đại dương mênh mông, sâu thẳm. Rõ như ban ngày là tôi sẽ không thể nói “con đã chết nhưng vừa được hồi sinh, giờ con đã mất hết kí ức và đang muốn thành lập một tổ chức hắc ám ngay trong lòng Tokyo” được. Sự xấu hổ và tội lỗi sẽ đè chết tôi mất. Với vở kịch mất trí nhớ này mà họ tự dưng bất ngờ viếng thăm thì đổ bể hết.

Vì tôi sẽ bận tối tăm mặt mũi với cái tổ chức hắc ám này nên đám Hắc Thể sẽ biến mất một thời gian. Việc tôi mất trí nhớ, hồi sinh và bị suy yếu cũng sẽ góp phần khiến chúng rơi vào giấc ngủ đông, kịch bản nó là như thế. Amaterasu vẫn sẽ hoạt động như cũ, hoạt động chính của tổ chức sẽ chuyển sang phòng bị cho sự trở lại của Hắc Thể, cũng như việc phát hiện, bảo vệ và huấn luyện cho những siêu năng lực gia khác. Thượng cấp chúng tôi sẽ hoạt động theo hai hướng đối lập, Kaburagi điều phối bên này còn chúng tôi lo liệu bên kia.

Cả hai chúng tôi tiến vào con phố u uất, tối như hũ nút với một đám người khả nghi tụ tập đang hút một thứ bột bí ẩn nào đó, tất cả bỗng ngã nhào sang một bên vào một cái hố gần đó như vừa bị một thứ sức mạnh siêu nhiên nào đó đẩy ngã. Cuối cùng chúng tôi cũng tìm được một khách sạn con nhộng, biển báo bên ngoài bừng sáng cho thấy đã hết phòng, dù cho cái giá có cao cắt cổ.

“3,000 Yên cho một đêm, lại còn không có dịch vụ ăn uống!? Định giết người không dao à?”

“Ta thì không sành lắm về mấy giá cả khách sạn. Giá đắt đến thế sao? Chúng ta vẫn có đủ tiền chứ?” Baba hỏi và nhìn lên bức tường đã tróc sơn, đầu cô ấy nghiêng sang một bên và tai cứ một lúc lại co giật.

“Hồi còn đi làm thì tôi cũng từng ở loại khách sạn như này rồi, khi ấy hết có 1,700 Yên thì phài. Thế có nghĩa là… tăng gần gấp đôi luôn ạ!? Vãi thật!”

“Hiểu rồi. Hết cả phòng rồi nên khách sạn cũng làm ăn khấm khá lắm đây.”

“Tôi thà đi nơi khác còn hơn.”

“Ừ. Đi thôi. Nhưng mà ta đang bị bám đuôi đấy.”

“Hả?”

Baba hất cắm về phía con phố chúng tôi vừa đi tới. Vài giây sau, tôi đã có thể nghe thấy tiếng bước chân vang vọng. Tôi tăng cường cả năm giác quan để quan sát rõ hơn.

Một cô gái cỡ học sinh cấp ba với đôi mắt xanh như ngọc cùng mái tóc vàng kim óng ánh, mặc một bộ đồ thể dục rách rưới đang chạy về hướng chúng tôi, hai con mắt đẫm lệ chỉ chực chờ tuôn rơi. Ba gã cầm dây thừng và ống nước kim loại đuổi theo ngay sau, liên tục quát mắng và chửi thề.

T~T~T~T~Thêmmột sự kiện nữa sao? Cả tối mà gặp bao nhiêu vụ rồi? Lại cái gì nữa đây? À, thì ra là bắt cóc. Chắc con bé này ăn trộm tiền từ mấy thằng kia.

Muốn đi ngủ lắm rồi. Nhưng mình ngó lơ thế nào được cơ chứ.

“Dựa vào nhịp tim, nhịp thở và tiếng khóc thì cô gái này chắc chắn vô tội. Mấy thằng kia thì đang đuổi theo, đơn giản vậy thôi.”

“Cô nghe được hết bằng tai à? Thính giác của cô siêu việt đến mức nào vậy?”

“Hảảảảả? Anh vừa nói gì cơ? Xin lỗi nhé, tôi cũng đã có tuổi rồi. Lâu lâu cứ bị ù tai ấy.”

“Giả vờ ít thôi.”

“Thì kết cấu của tai tôi khác với tai con người mà. Mà chúng đến kìa.”

“Đã rõ.”

Miệng cười nói tự nhiên, tôi chuyển sang một thế võ ngẫu nhiên nào đó. Rồi tôi bao bọc cơ thể mình bằng telekinesis với mục đích để nó điều khiển mình. Khi trong trạng thái này, mình là vô địch thiên hạ!

Rất nhanh chóng, cô gái tóc vàng để ý thấy sự hiện diện của chúng tôi. Miệng thở không ra hơi, cô ấy nói, “Ôm đứa bé đó… và chạy đi!… Bọn bắt cóc! Bọn bắt cóc… đang đuổi theo tôi!”

“Đừng lo, bần tăng chưa ngán ai bao giờ. Mà này, tiếng Nhật của cô hay lắm!”

“Làm gì có ai… quan tâm… chuyện đó chứ! Chạy ngay đi… hà… hà… có tới ba tên đấy, không thắng nổi đâu– kệ cha nó đi! Muộn quá rồi! Đồ ngốc!”

Vì mải hò hét nên những bước chân đã chậm lại, cô gái tóc vàng ấy quay lưng lại liếc nhanh một cái. Nhận thấy mấy gã côn đồ đó sắp bắt kịp, cô phanh gấp rồi quay người lại. Cùng lúc đó, cô lấy ra một chiếc bật lửa và một chai rượu từ trong túi áo.

Tôi chẳng biết cô ấy làm thế để làm gì, nhưng tôi cũng không phải đợi lâu. Cô tu nhanh một ngụm rượu, phun hết vào cái gã ở gần nhất rồi châm lửa chỗ rượu vừa phun ra. 

Du côn #1 khóc thét và trượt chân ngã vào cái hố gần đấy. 

Cái quái gì vậy? Đòn hồi mã thương lợi hại quá!

“Ghê thật! Cô là ninja đúng không? Cô chắc chắn là ninja phải không?”

“Gì cơ!? Phải là kunoichi mới đúng chứ!”

Ngay khi sự phấn khích của chúng tôi đang lên đến đỉnh cao, cô gái ấy bỗng bắt đầu bị nghẹn và ho khù khụ. Hai thằng còn lại dễ dàng vật ngã cô xuống đất và ngồi lên người cô.

“Ặc…”

“Kunoichi chất lượng thấp rồi…”

Dĩ nhiên, vừa chạy như điên vừa thổi lửa thì sẽ bị nghẹn rồi. Giờ dáng vẻ ninja đã biến mất, trông cô ấy như thành viên của nhóm nhạc Omoshiro Girls.

Du côn #2 đang định trói cô ấy lại thì bị tôi dùng siêu năng lực sút cho một phát. Hắn ta giật bắn lên không trung rồi xoay ba vòng như trong manga rồi hạ cánh xuống một chiếc hố.

Rồi-

“Chết đi, thằng chó!”

“Ui da, đau quá đi~”

Có lẽ vì không nhìn thấy kết cục của Du côn #2, Du côn #3 đã hùng hổ lao tới chỗ tôi cùng ống nước sắt. Hắn cũng đập trúng vào đầu tôi. Tôi thét lên tiếng kêu đau xé lòng, rồi thằng Du côn #3 trợn tròn mắt nhìn thanh kim loại bị bẻ cong ngay trước mặt hắn, tôi sau đó cũng tặng hắn một đấm. Hắn bay lên không trung và xoay bốn vòng như trong manga rồi, dĩ nhiên, rơi xuống một chiếc hố.

Công lý đã được thực thi!

Mấy thằng du côn kia, khôn hồn thì hãy biết ơn Hố-chan đã bao dung mà chứa chấp chúng này!

Mọi thứ đã kết thúc, nên tôi tiến lại gần để giúp cô gái kia đứng dậy.

“Hự… Hả? Làm ơn đừng… đừng làm hại tôi…”

“Bọn tôi không làm hại cô đâu. Đã bảo tôi không ngán một ai mà. Giờ thấy chưa, mấy thằng đó tơi tả hết rồi đó.”

“Cô có thể bình tĩnh lại rồi, cô gái.”

Cô gái tóc vàng nhìn xung quanh, nhìn chúng tôi, rồi khóc những giọt nước mắt hạnh phúc. Vì cô ấy đang khóc, mặt cô ấy rối không tả được với hai dòng nước mắt, mặt mũi lấm lem và đôi mắt đỏ ngầu. Dù vậy, nụ cười của cô ấy vẫn tươi sáng như ánh mặt trời.

Đợi đã, người đâu mà xinh như thế này?

“Cảm ơn! Cảm ơn hai người lắm lắm! Cảm ơn vì đã cứu tôi! Tôi sợ chết đi được!”

Baba và tôi vẫn chưa biết cô ấy đến từ nước nào, nhưng cô ấy đã sớm trao cho chúng tôi một cái ôm thân thiện của người phương Tây và hôn lên hai gò má của bọn tôi.

“Đồ bắt cá hai tay, cái đồ~”

“Cô đang nói gì cơ~?”

Baba nở một cụ cười châm chọc, nhưng mà do tôi đã mất hết trí nhớ nên cũng không nhớ gì về Kaburagi. Vậy nên, tôi không hiểu tôi bắt cá hai tay ở chỗ nào.

Cô gái tóc vàng vẫn tiếp tục ôm chúng tôi thật chặt và làm quần áo chúng tôi ướt sũng bằng nước mắt với nước miếng, tôi đành lấy tay vỗ lưng cô ấy như hay làm với Ig.

Trong những tình huống như này, tôi lại có cảm giác muốn bao bọc. Cô ấy như là con gái tôi vậy –mà tuổi tác chúng tôi không chênh lệch đến mức đấy– như đứa em gái của tôi vậy.

Cô ấy mãi mới khóc xong và ngại ngùng lùi bước về phía sau.

“Uhehe… anh trai ấm áp và tốt bụng quá. Anh cứ như là anh trai của em thật ý.”

“Nếu thích thì cứ gọi tôi là ‘anh giai’ cũng được.”

“Ể, thật sao? Anh giai ơiiiii!”

“Và cô có thể gọi tôi là ‘Baba’”

“Baba! Đợi đã… Baba? Ể! Baba! Tại sao…?”

“Thế cô muốn được gọi là gì nào?”

“À phải, tên em là Christina Najin, nhưng em muốn hai người gọi em là Chris!”

“Ừm. Rất vui được gặp em, Chris!”

“À, ừm, rất vui được gặp cô.”

Baba và Chris tươi cười bắt tay nhau. Nhìn hai người họ đối thoại, một suy nghĩ chợt loé lên trong đầu tôi.

Có phải tôi vừa trải nghiệm sự kiện “cứu một cô gái đang bị kẻ xấu đuổi” đấy không? Sao cuộc đời luôn khiến tôi phải trải qua mấy sự kiện hiếm gặp như thế này vậy nhỉ!?

Ngay khi định cất lời thì tôi nghe thấy tiếng hét và chửi thề từ phía xa xa, và sự hào hứng của tôi cũng từ đó mà tan biến. À phải rồi. Cả Tokyo giờ khác gì chiến trường đâu. Thằng côn đồ nào mà chả rượt theo các cô gái. Đây đã là chuyện thường ngày rồi. Đồn như lời.

Tiếng la hét cũng đến được tai cô gái, Chris sợ hãi mà nhìn quanh ngó lại. Rồi cô ấy nhìn về phía tôi với con mắt nài nỉ.

“Ờm, thật ra tối nay em không có chỗ để ngủ. Hi vọng anh chị có thể giúp em…”

“Bên này chẳng khác gì đâu.”

“Hả?”

“Bọn anh cũng không có nhà.”

“Hể?”

“Đến kí ức cũng không có luôn.”

“Ể?”

“Bọn anh còn đang định nhờ em giúp đây.”

“Ể…? Hai người đùa em sao? Cái, cái gì vậy? Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Baba và tôi khiến Chris phải ôm đầu trong bối rối.

Xin lỗi, bọn anh có nhà và kí ức, nhưng đang đóng kịch bên không nói toẹt ra được. Bọn anh đành bó tay thôi.

“Chúng ta phải làm sao đây…? Em không có tiền để thuê khách sạn…”

“Bọn anh không có kí ức, nhưng bọn anh có tiền. Khi tỉnh dậy thì trong quần đã có sẵn ví với tiền. Bọn anh có thể trả nhưng khách sạn này hết phòng mất rồi. Muốn cùng bọn anh đi tìm khách sạn khác không?”

“Ừm. Nhưng mà chúng ta chưa xong đâu.”

“Cái gì?”

Baba nhìn về phía con phố khuất bóng người cùng hai tai đang co giật. Lại nữa sao?

“Tha cho người ta không được à? Sao mà lắm sự kiện thế?”

“Ể! Hai người đang nói về gì vậy?”

Baba và tôi gặp đủ thứ chuyện trong đêm nay rồi, cả cái bọn tôi dàn dựng và không dàn dựng. Đợi đã, không, mấy chuyện xảy ra ngẫu nhiên không đủ hấp dẫn để tôi gọi là sự kiện, nhưng mà… bao giờ mới được nghỉ đây?

Đứng chờ đợi trong chán nản, lần này có bốn tên xuất hiện từ phía trước và bốn tên xuất hiện từ phía sau.

Chúng tôi lại một lần nữa bị đám du côn cầm dây trói với ống nước bao vây.

“T-T-Tám tên sao!? Không xong rồi, chúng ta chết chắc rồi!? A-Anh giaiii…!!”

Chris bám lầy người tôi, người run lẩy bẩy như một chiếc máy giặt. 

Tám thằng đã là gì, tám trăm triệu thằng mình còn chơi được mà. Nhưng mà phái võ telekinesis của mình mà chấp tận 8 thằng thì có hơi đáng nghi nhỉ?

Tôi chưa học võ bao giờ. Hai đến ba thằng thì còn được. Nhưng cả tám thằng thì tôi không thể vừa đánh vừa bảo vệ Baba với Chris mà không dùng đến siêu năng lực được. Nói thật thì tôi cũng không muốn giấu tiệt sức mạnh của mình đi đâu, nhưng cũng không thể sử dụng một cách bừa bãi được. Nếu có thể, tôi muốn giữ mọi thứ ở mức độ mà tôi có thể giải thích là “Do tôi luyện tập” hoặc “Tôi có chút mánh khoé” và “Ăn may thôi”.

Vậy là, tám thằng. Che giấu siêu năng lực thì khó đánh lắm. Hay là mình tạo ra một con Hắc Thể rồi cho nó xơi tái luôn bọn này nhỉ? Ơ khoan, không được, theo kịch bản là đám Hắc Thể vẫn đang ngủ đông.

Khi đấy tôi đang đứng chôn chân, đầu vẫn quẩn quanh nghĩ ngợi thì có hai tên côn đồ lao đến và vung chiếc ống nước vào người tôi. Có lẽ là vì đánh đấm nhiều rồi nên hai thằng đó vung rất chuẩn.

Ẹc… Mình nên làm gì đây? Ăn đòn mà không tỏ ra đau đớn thì sẽ rất lạ, đúng không? Nhưng mà nếu né thì Chris ăn no đòn mất.

“Ây da… trúng đòn rồi~”

“A-Anh giaiiiiiiii!!!!”

Thôi thì cứ ăn đòn luôn cho xong, sau đó là tôi sẽ la hét vô cùng chân thực. Baba thì sắp phá ra cười rồi, còn Chris thì hét lên như sắp tận thế đến nơi. Du côn #1 đến #4 thì bần thần khi thấy mấy chiếc ống nước sắt của mình bị cong lại. Nếu phải đoán thì chắc sẽ giống như cố đập lấy mặt đất vậy. Xin lỗi nhé ống nước, nhưng mà tao không muốn bị đau đâu, nên là mày chịu đau thay tao đi. 

Bắt đầu thấy chán với việc đóng kịch, tôi đang định thổi bay cả lũ đi cho xong chuyện thì bất thình lình, một cái lon lăn đến chỗ chân tôi. Rồi khói bốc thẳng ra từ đó. Lại cái gì nữa đây!?

Tôi dùng telekinesis để quét xung quanh, và thấy một người đàn ông đang nhảy qua nhảy lại trên nóc của những toà nhà trong khu phố. Anh ta trông có vẻ mới gần ba mươi với khuôn mặt khắc khổ, mặc một chiếc áo phông và độc một chiếc quần đùi. Anh ta để quả đầu crop.

Hét đủ lớn để át đi tiếng của Chris, anh ta đáp lên người một tên du côn. Rồi anh ta đấm ngất hai tên còn lại bằng đôi tay cường tráng, cứng cáp như hai khúc gỗ.

“Tôi đến giúp đây! Chạy đi!”

La lên bằng một tông giọng khàn, anh ta bế tôi kiểu công chúa rồi vọt đi. Chris và Baba cũng nhanh chân chạy theo sau, một bên thì hoảng hốt còn bên còn lại thì phấn khích tốt độ.

Dễ dàng lách qua đám côn đồ vẫn đang mù mờ trong làn khói trắng, anh ta chạy về phía con ngõ hẹp. Đường đi rung lắc dữ dội khiến tôi suýt nôn, nhưng tôi cũng hiểu được là người đàn ông lạ mặt này vừa cứu chúng tôi một mạng.

Lần đầu được giải cứu. Cảm giác phê quá xá.

Khi bạn cố gắng làm điều gì, bạn cố vì đó là một việc quan trọng, nhưng rồi bạn bỏ cuộc rồi mất hết hi vọng, rồi tự dưng được giải cứu bất ngờ như được ban phước bởi thượng đế!

Chết thật, có lẽ mình yêu mất rồi.

…Chết thật, mình sắp nôn đến nơi rồi!

Trong tình huống này, liệu mình có thể nói “Làm ơn cho tôi xuống cái, tôi thấy mình sắp nôn rồi” dù cho làm vậy sẽ khiến cho cả đám bị mấy tên côn đồ tóm gọi không nhỉ? Với tư cách là người được giải cứu, đòi hỏi như vậy có hơi quá không?

… Không, chắc mình không nói ra được đâu. Phải cố chịu thôi! Phải cố chịu!

Trong lúc dằn vặt với nội tâm, vị cứu tinh không rõ danh tính của tôi vẫn tiếp tục chạy xuôi dọc con phố, cùng hai cô gái tóc vàng tóc bạch kim chạy phía sau.