Phần VII: Tác dụng của Tinh thần.
Theresia tiếp tục do thám khu vực này nhằm phát hiện quái vật. Tôi đi tới chỗ xác những con cả đội vừa đánh bại, bắt đầu nhìn qua từ Gaze Hound.
“Con chó một mắt à… Độc Nhãn, hừm. Ừ, tưởng tượng thứ này mà nhìn chằm chằm vào cô sẽ khá sợ đấy,” tôi nói.
“Nhiều quái vật có ánh mắt rất ghê tởm, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy con quái vật một mắt thế này,” Elitia đáp.
Gaze Hound có bộ lông xám và khá ẩm, xem ra nó có thể dùng làm vật phẩm như chổi hay những dụng cụ dọn dẹp khác. Một suy nghĩ có thể sẽ khiến những người yêu chó cạn lời.
“Tôi là người yêu chó thật, nhưng nhìn cái khuôn mặt gớm ghiếc ấy làm tôi chỉ muốn đánh mà không hề do dự,” Igarashi nói.
“Ừ-ừ. Nếu rủ lòng thương hại với quái vật khi chiến đấu, chúng ta sẽ chỉ thiệt mà thôi,” tôi đáp.
Igarashi còn quý cả con chó nhà Falma nữa, có lẽ cô ấy thích mọi giống chó. Nhưng hiển nhiên là sẽ có cả những giống quái đáng yêu như con chó đó, nên chúng tôi cần sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
“Răng tốt thật! Mỗi chiếc sắc như dao cạo ấy,” Misaki chăm chú quan sát.
“Nếu nó cắn sẽ để lại vết thương nặng lắm đấy…,” Suzuna nói thêm.
“Anh nghĩ con này có thể dùng để làm ra nhiều vật phẩm lắm đấy,” tôi chêm vào.
“Lông nó hút nước tốt đấy. Chống cháy được, hoặc làm chổi lau cũng ổn…,” Igarashi nói.
“Có phải, kiểu như chức nghiệp dọn dẹp hay gì không? Ý là, đây là một thế giới hoànnn toànnn khác, nên điều gì cũng có thể nhỉ,” Misaki nói.
Nhưng kích thước con quái vật quá lớn, chúng tôi không thể mang theo được. Tôi đang quyết định xem nên làm gì thì Elitia đã có một ý khá hay.
“Anh có thuê một kho chứa nhỉ, sao không để mấy con này vào đó?”
“Để vào đó á? Được sao?” tôi hỏi.
“Khi thuê anh có chìa khóa rồi đúng không? Anh có thể dùng nó đựng những thứ chết rồi, bao gồm xác quái vật đã chết được vào trong đó. Nhưng có giới hạn, mỗi chuyến đi mê cung được gửi đồ mười lần thôi.”
Kho chứa không có nhiều chỗ, nên tới mười lần có vẻ không cần lắm. Tôi cũng không muốn bước vào một nhà kho mà chất toàn xác quái vật, nên chúng tôi không thể cứ thế gửi bừa được.
“Được rồi, gửi con Gaze Hound này về thì sao nhỉ? ...Ơ, được luôn này,” tôi kêu lên.
“Thế còn thứ tấn công quần áo này thì thế nào…? Nó không phải tắc kè sao?” Igarashi hỏi, nhìn về phía con Plane Eater, tôi có thể nghe ra cô gằn giọng từng chữ.
Con quái vật nằm rũ trên đất, không còn động đậy, mồm há ra-mồm nó lớn đến nỗi có thể nuốt một đứa bé nhỏ vào không biết chừng. Nó có một cái sừng tròn nhô ra trước trán, sắc như lưỡi kiếm. Tạ ơn trời chúng tôi không bị thứ đó đâm trúng.
“Lưỡi nó dài quá...phải vài thước là ít ấy. Có lớp vải quấn quanh lưỡi nó kìa…,”Suzuna nói.
“Ch-chính nó tợp quần áo của tôi... Tôi băm thứ chết tiệt này ra được không thế?”
Lưỡi của Plane Eater bị lớp vải lụa trên quần áo của Igarashi quấn vào. Đây đúng là Lưỡi Xé về nghĩa đen thật.
“Tôi thấy cái lưỡi có thể làm vật phẩm, thậm chí thức ăn cũng được. Mà phần giá trị nhất chắc là da. Giống với ủng của Theresia, nó phản ứng với ma thuật của người mặc để khiến chúng trở nên vô hình,” Elitia nói.
Và Theresia cho chúng tôi thấy, chỉ chân cô-mới có thể tàng hình. Vậy thì bạn sẽ phải làm một bộ da tắc kè bao hết được toàn người.
“Thế nếu chúng tôi làm được một cái áo choàng từ da nó, cả người cô có tàng hình được không? Vậy sẽ hữu ích lắm,” tôi hỏi.
“Theresia cần mặc trang bị thằn lằn, nên được, nhưng anh không thể mặc mấy thứ thế đâu. Trông gớm lắm ấy,” Igarashi phản đối.
“Thế tại sao con tắc kè đó lại nhằm vào áo của Igarashi?” Suzuna hỏi.
“Quái vật hành động theo bản năng. Phá hỏng giáp của cô ấy sẽ có lợi cho nó… Ồ này, Arihito, anh cũng nên kiểm tra bụng con Plane Eater. Đôi lúc những vật thể không tiêu hóa được sẽ kẹt lại trong bụng quái vật như thế này,” Elitia nói.
“Ồ, ừ... tôi để Trung tâm Giải phẫu lo việc đó nhé? Không phải vì tôi sợ làm việc này đâu.”
Tôi đã từng phi lê một con cá, nhưng tất nhiên mổ xẻ một con tắc kè thì chưa bao giờ. Việc này làm tôi băn khoăn đây-không đời nào tôi đi mổ một con Gaze Hound, nó sẽ làm tôi nôn ra mất, nhưng tắc kè thì sao nhỉ?
“Ờ, nhân tiện thììì...đây là nhóm đầu tiên em gia nhập mà bảo là lưỡi quái vật có thể làm món ngon đấy,” Misaki nói.
“L-làm ơn đi, để điều đó mình em thôi. Đến giờ chị vẫn chưa từng biết mình đã ăn những loại thịt gì, nên không biết sẽ tốt hơn đấy…,” Igarashi kêu lên.
“Chị cần phải học cách chấp nhận việc ăn thịt quái vật cô giết trong mê cung. Với những chuyến đi dài hơi hơn, chị cần đồng hành cùng Nhà thám hiểm biết nấu ăn đấy. Thiếu thức ăn là một trong lý do hàng đầu người ta từ bỏ việc thám hiểm,” Elitia nói.
Igarashi tức tối nhìn chằm chằm vào con tắc kè đã phá hỏng trang bị của cô, nhưng có vẻ cô đã nhượng bộ trước câu chuyện liệu nên ăn thịt quái hay không.
Sau đấy, chúng tôi đánh thêm vài con Gaze Hound nữa, nhưng có một hình huống đặc biệt, chúng tôi cần cảnh giác cao độ. Bốn con quái vật bao vây chúng tôi; Igarashi cùng Theresia lo hai con trong số đó. Hai con còn lại tấn công phần sườn, lao đến cùng lúc từ phía cánh trái và cánh phải.
“Arihito, tôi sẽ xử một con-!” Elitia gọi với.
“Được… Chúng tôi sẽ xử con còn lại!” tôi đáp.
“Được rồi!”
Với tốc độ của Elitia, rút khỏi hàng trước của đội hình và lập tức lao tới chặn đòn của quái vật là không khó.
Khả năng cao đòn tấn công của chúng tôi không hạ nổi con này… nhưng hết cách rồi, tôi đành sử dụng đến nó thôi.
Trước khi tấn công, tôi lướt tay lên bảng thông tin, lật trang kỹ năng và chọn kỹ năng Hậu Định.
“GRRROOOOOOAAA!”
♦Tình hình hiện tại♦
Đòn của ARIHITO trúng GAZE HOUND D
> Đòn của SUZUNA làm GAZE HOUND D nhận thêm 11 sát thương hỗ trợ
Đòn của MISAKI làm GAZE HOUND D nhận thêm 11 sát thương hỗ trợ
Đúng như tôi nghĩ, ba đòn này không hạ được nó. Nó sẽ phản công trước khi chúng tôi kịp triển khai đợt tấn công thứ hai… Tôi bước lên phía trên Suzuna và Misaki vốn đang đứng hàng trước, hét lên ra lệnh.
“Hai em lùi xuống!” tôi la lớn.
“Hả-?!”
“Anh Arihito-?!”
Con Gaze Hound phóng như bay trên mặt đất, bổ nhào tới tôi với cái miệng toàn răng sắc đang ngoác ra. Ngay lúc đó, tôi thấy mình đã ở phía sau Gaze Hound.
♦Tình hình hiện tại♦
ARIHITO kích hoạt HẬU ĐỊNH → Mục tiêu: GAZE HOUND D
ARIHITO di chuyển ra phía sau của GAZE HOUND D
Móng vuốt con quái vật vồ lên phía trước, mặt đất nứt ra răng rắc. Tôi đã dịch chuyển ra đằng sau Gaze Hound và tránh được đòn của nó...thế rồi-
Phần lưng nó chính là sơ hở-lần này có sẽ sẽ được!
♦Tình hình hiện tại♦
Đòn của ARIHITO trúng điểm mù của GAZE HOUND D
1 GAZE HOUND bị đánh bại
Gaze Hound khựng lại, sững sờ trong thoáng chốc, tôi bắn phát đạn cao su trước khi nó kịp quay ra. Đòn lần này có vẻ khác trước; phát đạn gây sát thương cho con quái vật hơn mọi lần bình thường.
“A-anh Arihito vừa biến mất sao?” Suzuna hỏi.
“Tình hình trở nên khá tệ, nên anh buộc phải dùng đến con át chủ bài. Mặc dù lần sau anh cũng không thể dùng nó tiếp được nữa…”
Kỹ năng Hậu Định mới dùng một lần thôi đã làm thanh ma lực của tôi tụt xuống còn một phần ba, nhưng nếu so với hiệu quả của nó thì lượng hi sinh này cũng đáng lắm chứ. Giờ là lúc tôi nên tìm cách giảm bớt việc tiêu hao ma lực.
Kỹ năng cũng không nói chỉ được áp dụng với người đồng hành, nên tôi nghĩ mình cũng có thể dùng nó để dịch chuyển ra phía sau kẻ thù. May là tôi đã đúng. Lúc đó tôi có thể chọn Hỗ trợ Phòng thủ 1 cho Suzuna và Misaki, nhưng kể cả thế vẫn quá nguy hiểm khi để cả hai hậu vệ như họ đỡ đòn.
“Cảm ơn anh Arihito… Nhưng vậy mạo hiểm quá. Áo choàng mới của em có thể tạo ra lớp phòng thủ mỏng dùng làm khiên lúc cần,” Suzuna nhẹ trách.
“Xin lỗi em nha...chắc do anh lo quá. Anh đã tính đến có khi đội hình chúng ta sẽ thủng rồi, nhưng hóa ra nó còn khó nhằn hơn anh tưởng.”
“Xin lỗi Atobe… Chúng tôi đã để kẻ thù vượt qua tuyến chiến đấu của mình…”
“......”
“Các cô đã một mình xử lý hai con quái vật. Nên không việc gì phải xin lỗi cả. Với lại tôi muốn thử kỹ năng mới, nên cũng đã học được ít nhiều rồi.”
Đội hình của chúng tôi sẽ vững vàng hơn nếu có vài kỹ năng ngăn cho kẻ thù vượt qua hàng quân tiên phong, nhưng lúc này đây, tôi chỉ có Elitia đứng sau hỗ trợ cho họ.
“Dù sao thì hai cô ổn cả chứ? Hai người không bị trúng Độc Nhãn đúng không?” tôi hỏi Igarashi cùng Theresia.
“Ờ, tôi có dính một lần, nhưng tỉnh táo lại ngay rồi,”
“......”
Có vẻ đó chính là vấn đề của hai người họ. Tất nhiên là tinh thần có thể dùng để hồi phục nếu tình trạng bệnh nhẹ. Tôi đã dùng Hỗ trợ Tinh thần để chữa lành, nhưng xem ra cũng phải tốn hai mươi điểm tinh thần cho một cơn Choáng. Vậy thì Suzuna và Misaki chưa dùng đến điểm tinh thần lần nào rồi. Tôi kiểm tra bảng của họ, tinh thần cả hai đều là +100. Có lẽ một trăm là giới hạn rồi.
“Suzuna, lúc trước em nói người ai cũng sáng bừng lên-giờ thì thế nào?” tôi hỏi.
“Vâng… Ờ, Misaki và em đều rất sáng ấy!”
“Thật sao? Em có thấy rất phấn chấn hay gì không?”
“Em thấy mình có chút năng động thái quá… Hả? Arihito, anh nghĩ đây là gì?” Misaki vừa hỏi vừa đưa bảng thông tin cho tôi. Trên đó viết Có thể Giải phóng Tinh thần. Bất kể lật tới trang nào, dòng chữ lại hiện lên ngay trên phần đầu bên phải.
“Giải phóng Tinh thần sao...anh có thấy nghe nó thật tuyệt không? Tôi thử được chứ? Đi mà?” Misaki van nài.
“Không, đợi chút đã. Elitia, cô biết Giải phóng Tinh thần này là gì không?” tôi hỏi.
“Hả? ...Nó hiện lên thế này sao? Anh gần như không bao giờ thấy dòng này nếu không có một “hoạt náo viên” trong đội…,” cô ấy vừa nhìn bảng thông tin vừa đáp, rồi quay ra Suzuna cùng Misaki. “Giải phóng Tinh thần được dùng để kích hoạt một kỹ năng rất mạnh sẽ đặc thù cho chức nghiệp. Có lẽ tinh thần các cô đã tăng nhờ kỹ năng của Arihito… Tôi cũng nghe nói nó còn tăng nhanh hơn nếu Mức độ tin tưởng cao. Nhưng tôi chưa thấy tinh thần lại cao tới mức này bao giờ khi mới chỉ chiến đấu vài trận cùng nhau.”
Tôi biết rất rõ lý do cho việc này, bởi tôi luôn dùng tới Hỗ trợ Tinh thần 1. Tất nhiên có rất nhiều cách để sử dụng tinh thần tổng hòa, và Giải phóng Tinh thần này là một trong số đó.
“Ờm, chúng ta sẽ không biết nó là gì đâu trừ khi thử xem sao. Hay để họ ra xa chúng ta một chút, rồi cho họ dùng thử xem sao?” Igarashi gợi ý.
“Ý hay đấy Kyouka. Cha em cũng luôn bảo, hối hận đã làm một điều còn hơn hối hận điều mình chưa bao giờ làm,” Misaki tán thành.
“Khi biết nó là gì rồi, chúng ta có thể để lại và dùng khi thích hợp. Nhưng giờ còn chưa biết nó có phải kỹ năng chiến đấu hay không, nên tôi thấy chúng ta cứ thử xem sao.”
Suzuna cùng Misaki gật đầu, rồi đi cách xa khỏi đội. Sau đó-
“Giải phóng Tinh thần, Cuộn May mắn!”
“Giải phóng Tinh thần, Nguyệt Thuật!”
Mỗi kỹ năng Giải phóng Tinh thần của họ lại có tác dụng riêng. Hoặc chỉ là tôi nghĩ thế, nhưng khi nhìn vào bảng thông tin, tôi tròn mắt ngạc nhiên.
♦Tình hình hiện tại♦
> MISAKI kích hoạt CUỘN MAY MẮN → Hành động tiếp theo sẽ được thiết lập tự động thành công
> SUZUNA kích hoạt NGUYỆT THUẬT→ Thành công
...Chúng kết hợp thành một cặp sao…?!
“Suzu, chuyện gì thế?! Này, Suzu!” Misaki sắp khóc tới nơi.
“N-này...Suzuna, có chuyện gì thế?!” tôi kêu lên.
Cả người Suzuna được bao phủ bởi thứ ánh sáng trắng xanh. Tôi chạy đến chỗ em ấy và nhìn thấy ánh trăng sáng lên nơi đáy mắt Suzuna. Em ấy khẽ đẩy tay tôi. Tôi hiểu, em bảo tôi hãy đứng cách xa mình, nên tôi lùi lại, Suzuna liền chỉ tay… Ở đằng xa nơi tay em ý hướng về, tôi thấy một cây cột lớn cũng màu xanh trắng đan xen. Chốc lát sau, nó đã biến mất như thể chưa từng xuất hiện ở đó.
“A…”
Suzuna đột nhiên rùng mình, như thể sắp ngã xuống. Tôi lao tới đỡ lấy, rồi em ấy nhìn thẳng vào mắt tôi… Khi đó tôi như ngừng thở. Tất cả ánh sáng cùng sự sống lúc đó như đã rời bỏ em ấy. Nhưng chốc lát sau, ánh sáng ấy lại trở về trong mắt Suzuna. Suzuna nhận ra tôi đang ôm lấy mình, bèn đỏ mặt.
“X-xin lỗi… Chuyện gì xảy ra với em thế…? Em thấy có chút chóng mặt…”
“Ôi, ơn trờiiiiii…! Suzu, nếu vì tớ mà có chuyện gì xảy ra với cậu, tớ biết làm sao bây giờ!” Misaki rầu rĩ, ngồi bệt xuống cạnh Suzuna.
Thuật Đọc Trăng của Suzuna kích hoạt thành công vì cô có ảnh hưởng lên Cuộn May mắn-không biết Thuật Đọc Trăng bình thường có tỉ lệ kích hoạt thành công thấp không. Rõ ràng chúng tôi không thể hiểu hết mọi công dụng cũng như mọi thứ khác nếu chỉ nhìn qua nó một lần. Tôi khá thắc mắc về công dụng của Cuộn May mắn và định nghĩa “hành động tiếp theo” nó đề cập. Chúng tôi cần phải kiểm tra kỹ càng. Chúng tôi có thể dùng nó bất kể thời điểm nào nếu hành động tiếp theo này không giới hạn với mọi người, hay nếu nó chỉ áp dụng với thành viên trong đội.
“Đấy là kỹ năng Giải phóng Tinh thần của Misaki và Suzuna… Vậy thì cái nơi có ánh sáng xanh, phải có gì ở đó…,” Elitia nói.
“Chúng ta làm gì đây Atobe?” Igarashi hỏi.
“Đi và xem thử nó thôi. Tôi không nghĩ việc này sẽ kết thúc đơn giản thế đâu, nhưng chúng ta cũng không thể đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra trong mê cung hết… Mà tôi cũng khá tò mò nữa.”
“Em cũng thế. Etou, anh Arihito này, em cảm ơn nhé. Em nghĩ giờ mình đứng lên được rồi,” Suzuna vừa nói vừa nhẹ đẩy tôi ra, chỉnh lại mái tóc có chút rối. Có vẻ di chứng trong em ý chỉ là thoáng chốc-sinh lực của cô không hề giảm. Nhưng mặt khác tinh thần của Misaki lẫn Suzuna đều trở về mức không.
“......”
“Theresia, em có nhớ nơi đó ở đâu không? Tuyệt,” tôi nói, và Theresia dẫn đường. Nhưng khi chúng tôi tới đó, thì hoàn toàn không có gì. Chỉ là một tràng cỏ mênh mông.
“......”
“Này, còn quá sớm để khẳng định ở đây không có gì. Nếu trên mặt đất không có...chúng ta đào thử xem,” tôi nói.
“Tôi không biết với cái giáo này thì đào được chừng nào nữa...nhưng chắc là món hợp việc nhất trong số này rồi,” Igarashi đáp, rồi vung giáo xuống đất.
Chiếc khăn len quấn quanh ngực liên tục cọ xát khi cô đào đất, vì thế tôi lo có lẽ Igarashi sẽ đau. Ngay gần đó, Theresia cũng bắt đầu dùng cây kiếm ngắn xới đất.
“Atobe, đào một lúc thì chuyển chỗ nhé? ...Ngh… Tôi vừa đụng trúng cái gì cứng cứng này.”
“Đợi đã, để tôi dọn đám đất này trước, nhìn này… Đây là-”
Igarashi đứng hình trong giây lát, tôi phủi đất đen ra bèn thấy một phiến đá. Có thứ gì được chôn bên dưới.
“...Có thứ được chôn dưới này,” tôi kêu lên.
“Có vẻ nó rất to đây. Đào tiếp đi mọi người,” Igarashi nói.
“Ái chàààà, giải độc đắc đây chứ đâu! Nhanh nào mọi người! Đào, đào nàoooo!” Misaki la lớn.
“Thế này đau tay lắm. Tôi đi kiếm mấy cành cây dùng thay nhé? Tôi dùng giáo chặt cành được,” Igarashi nói.
Giống như một cái kéo cắt tỉa dài, bạn có thể dùng giáo làm mọi thứ...nhưng đừng thử thế thì hơn. Tôi quyết định sẽ phải mang theo vài dụng cụ đào đất trong những chuyến thám hiểm mê cung tiếp theo.