Chương 3: Tiến Thoái Lưỡng Nan
Vào buổi tối cùng ngày, Amami Tooru và Yoshino Asami đồng loạt bỏ về.
Còn Katsuragi Keima về thẳng nhà cắm mặt chơi game mà chẳng nói chẳng rằng gì, ngó lơ Elsie hoàn toàn.
Đầu tiên là bữa tối.
Vì mẹ Keima có việc phải ra ngoài nên Elsie đã nấu cơm tối. Chí ít là món này ăn được. Hoặc Elsie tin là vậy.
Keima liếc nhìn chỗ đồ ăn đang ngoe nguẩy (trông như bàn tay xương).
“…”
Thường thì anh sẽ càu nhàu vài câu.
“…”
Song lần này, anh lặng lẽ đưa đồ ăn vào miệng rồi tiếp tục chơi PFP. Thấy vậy, Elsie chỉ biết toát mồ hôi lạnh, nhưng Keima vẫn không nói gì. Elsie,
“…”
“Vừa ăn vừa chơi không tốt cho hệ tiêu hoá đâu anh!”
Hay
“Mình vừa ăn vừa nói chuyện nhé!”
Bình thường thì sẽ gợi chuyện lên như vậy. Nhưng vì hôm nay cô thất bại ê chề nên chẳng thể trách Keima được.
Bữa tối diễn ra trong lặng lẽ. Sau khi Keima ăn xong,
“Xong rồi.”
Anh nói nhỏ rồi đi thẳng ra chiếc sô-pha ở phòng khách, vẫn tiếp tục cày game. Tiếp sau đó là sự im lặng, một sự yên tĩnh đi kèm áp lực kinh hồn. Trên mặt Elsie lộ rõ vẻ lo lắng, không biết phải làm sao. Cô đành đi rửa bát, vừa rửa bát vừa trông chừng Keima.
Keima vẫn lặng thinh.
Elsie rửa bát xong và lau tay. Keima vẫn không nói gì.
“Ừm, ừm, kami-sama… vì chúng mình vừa ăn xong nên em muốn gọt ít hoa quả. Anh muốn ăn gì ạ?”
Yên lặng,
“Có, có táo với lê đó anh?”
Vẫn yên lặng,
(U~!)
Elsie cố nín nhịn, không kêu ca gì trong khi đi tới chỗ Keima. Cô ngồi xuống cạnh anh, hai đầu gối khép lại và đặt tay lên đầu gối.
“Eh, ehehe.”
Cô nghiêng vai qua và nở nụ cười duyên dáng.
“Ka, kami-sama. Hô, hôm nay, là…”
Ngay lúc cô định mở lời xin lỗi.
“Tôi đi tắm đây.”
Nói đoạn, Keima đứng dậy rồi vội vã rời phòng khách, bỏ lại sau lưng một Elsie đang khóc tỉ tê.
Trong bồn tắm, Keima vẫn đang chơi trên chiếc PFP chống nước. Dù Elsie đang rất lo, song không phải là anh giận. Anh đang nghĩ. Nghĩ về màn tán gái lần này. Anh thấy hơi khó chịu.
Amami Tooru ‘Denpakei’ và Yoshino Asami ‘Hai Kiểu’. Không hiểu sao, anh cảm thấy bản thân như đã bỏ qua điều gì quan trọng.
Thật sự, Keima không thấy gặp mặt cả hai người là khó khăn gì. Trí óc anh đang hoạt động hết công suất để thảo ra một bản hướng dẫn. Anh gật đầu, rồi ngay lúc anh định rời bồn tắm,
“Er, erm, kami-sama!!”
Cánh cửa phòng tắm đột ngột mở ra.
“Chí ít để em kỳ lưng cho anh đã!”
Ánh mắt hiện rõ vẻ kiên định, Elsie nói rồi xộc vào. Như lúc cô và Keima gặp nhau hồi trước, thân thể trắng ngần của Elsie chỉ được cuốn quanh bằng một chiếc khăn tắm do bộ hagoromo hoá thành.
Các đường cong của cô nở nang đến bất ngờ. Và hình thể ấy đang bị che đi. Keima đứng hình mất một hồi,
“WAAAAAAAAAAAAAAAAAAAHHHH!!”
Anh hét thất thanh.
Sau khi nghĩ đủ kế để tống Elsie ra khỏi phòng tắm, Keima thay quần áo rồi trở ra phòng khách, trông như đang bị đau đầu. Elsie cũng đổi lại sang quần áo lúc trước.
“Em xin lỗi~, kami-sama, em xin lỗi~”
Cô vừa dụi mặt vừa khóc. Lúc ấy Keima mới nhận ra Elsie đang buồn vì những sai lầm hồi nãy.
“…”
Anh lặng người một lúc, rồi ngoảnh khuôn mặt đỏ ửng ra chỗ khác như giấu ngượng.
“Tôi không sao rồi! Đấy chẳng phải gì quá nghiêm trọng đâu, Elsie.”
“Nhưng~ nhưng~”
“…Nghe đây, Elsie?”
Keima thở dài nói.
“Cô đã tận mắt thấy tôi tán gái nhiều lần rồi nhỉ? Đôi khi chiến thuật tạo ấn tượng xấu sẽ là nước đi hiệu quả.”
“Nhưng~ nhưng~”
“Khi tôi làm cô ta giận, khi tôi bị cô ta ghét, thì gợi ý để cưa đổ cô ta sẽ lộ diện.”
“Nh, nhưng~ nhưng~”
“Elsie, điểm trừ. Đôi khi gắn liền với điểm cộng.”
Keima nói.
“Chúng ta chỉ cần tin.”
Anh cứ thế đứng dậy và đặt tay trước ngực.
Dù vậy.
“Tôi chỉ cần niềm tin này. Để có thể làm gì đó cho cô gái ấy, để chắc chắn giúp được cô ấy.”
Trong mắt Elsie, khuôn mặt điển trai và thư sinh của Keima, người vô tình đứng dưới ánh đèn, có thể được miêu tả là đẹp.
Hệt như một vô cùng đáng để tin cậy. Giống như biểu cảm từ trong game bước ra. Là vẻ mặt của một người con trai tràn đầy niềm tin.
Elsie vô thức,
“…”
Đỏ mặt.
“Va, vậy.”
Song Keima không để ý thấy biểu cảm trên mặt Elsie.
“Để chứng tỏ tôi không để bụng, tôi sẽ giao cho cô nhiệm vụ tương tự nhé, hiểu chưa?”
“…”
“Elsie! Nghe rõ chưa!?”
“A, dạ, dạ!”
Elsie dần bình tĩnh lại rồi vội trả lời.
“Gì, gì thế ạ kami-sama?”
Mặt Elsie vẫn còn hơi đỏ.
“Thật là.”
Anh nheo mắt với vẻ mặt thất vọng.
“Được rồi Elsie. Chúng ta sẽ chia nhau ra hành động. Tôi đuổi theo Yoshino Asami, còn cô đi tìm Amami Tooru.”
“Ể?”
“Tất nhiên lúc ở trường chúng ta sẽ cùng nhau hành động, nhưng sau giờ học chia nhau ra sẽ hiệu quả hơn. Tôi sẽ tương tác với Yoshino Asami ở trong lẫn ngoài trường và cưa đổ cô ta nếu được. Trong lúc ấy, cô sẽ ra đường tìm Amami Tooru.”
“…Ừm, tìm ạ?”
“Tìm và đưa cô ta về nhà. Nếu không được thì tìm cách để liên lạc. Nếu cảm thấy cần theo đuôi Amami Tooru về nhà thì cứ tự nhiên. Gì cũng được. Miễn là tìm ra được manh mối về gia cảnh nhà cô ta.”
“Manh… manh mối?”
“Phải. Cô có cảm biến ác linh đúng không? Cô cũng thấy Amami Tooru coi cô là em gái tôi rồi đó. Ở giai đoạn này chắc cô ta không có ác cảm gì với Elsie đâu. Nên cô phải đi lần khắp phố cho tôi.”
“Dạ, dạ.”
Keima gật đầu.
“Chúng ta sẽ đánh trên cả hai mặt trận, một màn chinh phục song song. Nên trong lúc cô bắt liên lạc với Amami Tooru ở bên kia thì tôi sẽ bắt đầu tấn công ở bên này.”
“…”
Keima thở dài nói. Rồi anh đỏ mặt gãi má. Keima nói nhỏ.
“Tôi vẫn tin cô, vẫn thấy cô đáng tin cậy.”
Một tiếng thì thầm,
“Phần nào.”
“!”
Hai mắt Elsie lập tức mở to.
Cái đầu chẳng thể gọi là thông minh của cô tiêu hoá phần nghĩa trong những lời Keima vừa nói.
‘Tôi tin cô.’ ‘Tôi thấy cô đáng tin.’
Ý nghĩa đằng sau chúng. Gánh nặng đằng sau chúng.
Với Elsie… thế là quá đủ…
“Kami-sama!”
Cô mếu máo đứng dậy rồi ôm chầm lấy Keima.
“Cảm ơn anh!”
Cô nghĩ người này thực sự là thần rồi.
“Em sẽ cố hết sức!”
Keima đáp lại,
“Oái, này! Bỏ, bỏ tôi ra! Đừng có tiến gần quá!”
Chỉ vậy thôi mà. Khuôn mặt anh trông còn đỏ hơn trước.
*
Mừng quýnh một hồi, Elsie buông Keima ra rồi hỏi,
“Mà.”
Cô đặt ngón tay lên má rồi bối rối hỏi.
“…Ừm, không phải em đang đưa ra nhận xét thiếu trách nhiệm về kế hoạch của kami-sama, nhưng sao anh không lần lượt cưa đổ họ ạ?”
Đó là một câu hỏi đơn giản.
“…”
Keima vẫn yên lặng. Elsie liền nói,
“Em thấy làm vậy sẽ đỡ khó hơn.”
Đúng lúc này, Keima đẩy gọng kính bật cười ‘fufu’.
“Thực ra tôi là người theo chủ nghĩa đơn route, nhưng không phải là tôi không chiến hai route cùng lúc được.”
Rồi anh nói nhỏ,
(Bản thân mình thì chưa từng thấy qua, nhưng có một tựa game được cân bằng tệ đến mức ta không thể tán đổ 1 nhân vật mà không cùng lúc tán 10 nhân vật…)
Anh nắm chặt tay nói,
“Đằng nào thì, người chơi galgame không sợ chiến nhiều route cùng một lúc đâu nhé!”
Elsie, nghe xong những lời đầy sức thuyết phục ấy, chỉ biết,
“Ha, haa.”
Gật đầu lia lịa. Vì lý do nào đó, Keima đang bùng cháy dữ dội.
*
Ngày hôm sau ở trường, Keima và Elsie quan sát Yoshino Asami. Hai người áp mặt lại gần nhau trong khi theo dõi cô gái đọc sách ở chỗ ngồi phía cuối lớp.
(Đúng không?)
Họ thì thầm với nhau.
(Vâng… đúng rồi ạ. Cô ấy bị ác linh ám.)
Elsie đáp. Cảm biến ác linh của Elsie đang có phản ứng. Doro doro. Keima nhìn chằm chằm cô gái.
“…Vậy sao?”
Anh thầm nói vậy.
Keima cảm thấy có một điều gì anh chưa thể đoán ra…
Dù gì thì anh vẫn giữ những nghi vấn này trong lòng. Đầu tiên, hai người bắt đầu thu thập thông tin về Yoshino Asami. Chính ở bước này, Elsie đã có công lớn.
Hay đúng hơn là vì Keima không thể hoà nhập với bạn cùng lớp nên anh trở nên vô dụng, do vậy chỉ có Elsie, rất hoà đồng và chơi được với cả hai giới, mới làm được; giải thích như vậy chính xác hơn. Nói gì thì nói, Elsie đã có công lớn.
Và,
Lý do chuyện thành ra như thế là bởi tính cách không thể giả vờ của Elsie, giúp Keima thu thập được đủ loại thông tin về Yoshino Asami từ đủ khía cạnh.
Nhân chứng số 1.
Cô gái đem đến thông tin đầu tiên, gọi tắt là A.K.
“Ee-chan, sao tự nhiên cậu quan tâm Yoshino-san vậy… mà chẳng sao đâu. Yoshino-san à, ừm… thực ra mình không rõ về bạn ấy lắm. Không phải là bạn ấy bị bắt nạt hay bị ghét bỏ gì, nhưng có cảm giác bạn ấy không thể hòa đồng được ấy. Chúng mình từng đi chơi ném phi tiêu cùng nhau. Ừ, kiểu cả lớp đi chơi chung ấy. Lúc đó… à-rế, nói cái này cho Ee-chan nghe thì hơi quá, nhưng người xa cách với mọi người và chẳng tham gia tẹo nào là anh trai cậu đó. Ee-chan, anh trai Keima-kun của cậu lúc nào cũng có vẻ như thế, thường xuyên… à-rế, cái gì ấy nhỉ? Game đúng không? Kiểu cậu ấy lúc nào cũng chơi game, còn Yoshino-san về nhà vì bạn ấy bảo bạn ấy bị cảm lạnh. Do đó, tới giờ chúng mình vẫn không thân nhau lắm.”
Nhân chứng số 2.
Một bạn nam ngồi cạnh Yoshino Asami, gọi tắt là E.K.
“Tớ hả? Un? CLB bóng đá~ Tớ là át chủ bài đồng thời là tiền đạo, cũng 16 tuổi. Đang cố kiếm bạn gái… hể? Cậu muốn tớ kể về Yoshino-san thay vì cái này ấy hả? A, hahaha, được, được. Elsie-chan, tớ hiểu rồi. Ờ, Yoshino-san ngồi cạnh à, ừm… theo tớ biết thì bạn ấy thật ra trông hơi yểu điệu. Có một dạo tớ mời bạn ấy đi chơi. Cậu biết mà, Yoshino-san cũng khá xinh đó? Tớ thích con gái ‘trông-bình-thường’ kiểu đó. Hôm ấy, bọn tớ đi hát karaoke với mấy cô cậu nữa. Rồi bạn ấy trông có vẻ không khoẻ, cứ nghỉ ở ngoài suốt… hơn thế nữa nè, Elsie-chan. Lần tới tớ với cậu đi karaoke nhé? Hể? Gì cơ? …A, hahaha. Vậy là cậu cần anh trai cho phép hả? Ra là vậy sao?”
Nhân chứng số 3.
Một cô gái cũng ở trong CLB trà đạo, gọi tắt là T.Y.
“Gì nya? Cậu hỏi về Asa-chin hả? Asa-chin… mình cũng chẳng biết rõ Asa-chin lắm~. Bạn ấy rất là ‘bình thường’ đó~. Nhưng mình có biết cái này đó cậu biết không? Asa-chin trông có vẻ dễ ốm~ dạo trước có lần mọi người cùng đi công viên giải trí, bạn ấy trông không ổn sau khi chơi cái thứ quay quay ấy. Bạn ấy gắng lắm nhưng rốt cuộc vẫn nghỉ trên ghế~ mà, Asa-chin sẽ không bao giờ nói xấu người khác, bạn ấy lặng lẽ quét dọn rác. Mình nghĩ bạn ấy là người tốt đó hya~n.”
“Số 3.”
Keima đọc hết những phần báo cáo được thu thập trong giờ trưa (chép lại lời Elsie vừa nói vào sổ), không thể không toát mồ hôi lạnh.
“…Thế này rất căng đấy.”
Ngoài cảm giác hứng thú với cái này ra, còn những mặt khác mà anh để tâm.
“Hiểu rồi… ‘bình thường’ hả?”
Người này sẽ thay đổi khi ở ngoài trường, không phải, khi mặc thường phục hay sao? Keima nheo mắt, nhớ lại một Yoshino Asami rất xởi lởi và nói rất nhiều ngày hôm qua. Lúc đó cô gái đấy mang đến ấn tượng rằng bản thân thích chơi với người khác, rằng cô rất hòa đồng.
Keima nghĩ.
Một người như vậy… Sao lúc ở trường lại thành ra thế này?
“…”
“Và còn cái này nữa ạ.”
Elsie ghép bàn của mình với bàn của Keima rồi hai người cùng ăn chung Bento. Elsie nhìn quanh rồi đưa mặt lại gần.
“Phần báo cáo này vẫn chưa được xác thực hẳn…”
“?”
Keima tỏ vẻ khó hiểu, ra hiệu cho cô nói tiếp,
“Có gì sao?”
Elsie lắp bắp nói,
“Em không tin cái này lắm,”
“Thế nó là cái gì?”
“…A~! Kỳ ghê! Em cảm giác không có chuyện như vậy đâu!”
“El..sie—!”
“À, vâng, vâng. Là thế… này ạ.”
Elsie vẫn ấp a ấp úng, nhưng sau khi bị Keima lườm một cái, cô khua tay loạn xạ nói,
“À thì, nhân… nhân chứng thứ 3 nói rằng Yoshino-san khả năng đang có người thương ạ.”
“Ồ?”
Keima từ tốn tiếp nhận thông tin.
Khả năng là thấp, nhưng anh không bác bỏ khả năng ấy. Cái khả năng tính cách ‘Hai Kiểu’ là do thầm thương trộm nhớ một người.
“Và rồi.”
Keima vừa uống trà xanh vừa bình tĩnh suy tính, chờ Elsie nói tiếp.
“Đằng ấy bảo người cô ấy thích có thể là anh ạ.”
“KHỤUU!!”
Keima bị sặc, trà bắn tung toé.
“Hả? Cái, cái gì? Cô nói gì cơ?”
Keima vội lau miệng rồi quay lại nhìn Elsie.
“Thật không? Là sao?”
“Ai, ai biết được?”
Elsie mập mờ cười khúc khích.
“Lạ, lạ lắm nhỉ?”
“Quá Là Lạ Luôn Đó!”
Keima kết luận. Elsie nói tiếp, vẫn chưa hiểu chuyện ra làm sao,
“Đ~Đúng rồi. Thật tuyệt khi bạn ấy là người bị tán. Kami-sama, vấn đề là anh còn chưa làm gì ạ…”
Do đó, cả hai người bác bỏ khả năng các cô gái sẽ có cảm tình với Keima khi anh chưa làm gì.
“Em cũng nghe người đó nói… mà.”
Elsie hạ giọng nói theo kiểu đáng sợ như đang kể chuyện ma,
“Người ấy nói.”
Keima nuốt nước miếng. Elsie nói tiếp,
“Yoshino Asami-san, hình như thường nhìn về phía kami-sama…”
Cô nói xong thì cả hai người như nghĩ ra chuyện gì, quay mặt lại.
Cuối cùng.
Chuyện gì sẽ đến…
“!”
Họ nhìn thẳng vào mắt một Yoshino Asami đang rất sốc. Có vẻ cô ấy đã theo dõi ở đây từ nãy giờ…
Thái độ của Yoshino Asami,
“…”
“…”
Sau khi thấy Keima và Elsie ngẩn người nhìn mình chằm chằm,
“!!”
Cô gái vội cúi đầu giả vờ học. Một cảnh tượng hiếm thấy, nhìn cái cổ đang đỏ lên của cô kìa.
Keima cũng,
“…”
Và Elsie nữa,
“…”
Đều bối rối. Sau đó, cả hai người cùng nói.
“Không thể nào.”
“Em cũng đang nghĩ vậy.”
“Thật sự không thể giải thích nổi.”
Katsuragi Keima vừa lọc thông tin vừa nghĩ.
(Bị gọi là ‘bình thường’…yểu điệu? Không thật gần gũi với ai, ai ai cũng đánh giá như vậy. ‘Bình thường’, ‘bình thường’ và ‘bình thường’…)
Trước giờ tan trường, anh đưa ra một số giả định trong lúc chơi điện tử trong giờ học.
“Katsuragi~! Ka~tsuragggiii!”
Anh vẫn phớt lờ người giáo viên đang rầy la.
“Katsuragi Katsuragi Katsuragi Katsuragi~!!”
Dù người giáo viên đang nghiến chặt răng, bừng bừng lửa giận, anh vẫn phớt lờ.
Anh đặt tay lên mặt, tiếp tục chơi game,
“…”
Anh ngoảnh mặt sang phía bên kia, rồi cuối cùng,
“Uu, Katsuragi…uu, Katsuragi~kun”
Người giáo viên bỏ cuộc rồi ngán ngẩm rời đi, mà Keima vẫn không phản ứng. Thêm nữa, Yoshino Asami vẫn ngồi sau trông thấy hết.
Và chẳng ai biết liệu Keima có để ý đến ánh nhìn này hay không.
*
Sau giờ học,
Keima tách khỏi Elsie tại cầu thang,
“Elsie, giao cho cô nhé?”
Được giao trọng trách, Elsie cười rạng rỡ đáp.
“Cứ giao cho em! Em sẽ không làm kami-sama thất vọng!”
Có vẻ cô gái rất vui vì đã được Keima tin tưởng.
Cô nhanh chóng và nhẹ nhàng chạy đi tìm Amami Tooru trên phố theo kế hoạch.
“Phù.”
Keima thở dài dõi theo bóng lưng Elsie. Anh cũng có việc cần làm, đầu tiên là phải nói chuyện riêng với Yoshino Asami.
Keima quyết định đợi cô ở đây.
Đã tới giờ học sinh kết thúc hoạt động CLB và về nhà. Lúc này không hoàn toàn giống với giờ tan trường, nhưng cầu thang cũng khá đông đúc.
So với các thành viên CLB thể thao đang thay đồ hay phải tập luyện đến tối, thì thành viên các CLB văn nghệ chiếm số đông hơn, các CLB này kết thúc sinh hoạt ở giờ thường thấy hơn.
Trong số này,
“…”
Yoshino Asami vượt qua dòng người, thay giày ở tủ giày.
“…”
Đoạn, đi bộ ra ngoài trường.
Ở đó.
“Yo.”
Một bạn nam bắt chuyện với cô.
Yoshino sửng sốt ngẩng mặt lên.
Đứng ở phía đó là,
“Trùng hợp ghê, tôi cũng đi về nữa. Ta cùng về nhé?”
Là Katsuragi Keima.
“…”
Yoshino Asami lặng đi một thoáng.
Rồi,
“Un.”
Cô mỉm cười.
“Được.”
Thoáng chốc do dự ấy là sao? Là do cô gái bị bối rối trước những lời mình không ngờ đến? Hay khuôn mặt cô gái ửng hồng là do anh tưởng tượng ra? Hay bởi vì ánh nắng chiều đã nhuộm đỏ cả không gian vậy?
Keima cố ý không tới gần Asami, cố ý dựng nên cảnh tượng hệt như ngày hôm qua.
Anh chọn lấy cảnh khi cả hai người cùng dạo bước bên nhau.
Có hai lý do.
Lý do thứ nhất là để dùng hành động tương tự hôm qua là để dễ bề đo lường phản ứng của Yoshino Asami, để quan sát xem có thay đổi gì không. Do đó, con đường về nhà, khoảng cách giữa hai người và những thiết lập đều giống hệt ngày hôm trước.
Điểm khác biệt duy nhất là vì hôm nay có hoạt động CLB trà đạo (đã được Keima điều tra trước), Yoshino Asami về nhà muộn hơn nhiều.
Còn một lý do nữa là do linh cảm hiếm thấy của Keima duy lý. Anh cảm giác rằng nếu hai người ở bên nhau thì nên tránh làm vậy ở trường.
Đây là điều anh mới nghĩ ra…
Không, không phải vậy.
Trong thâm tâm anh đang lắc đầu. Anh quyết định không dối lòng nữa. Đây là anh tự nguyện.
Còn tại sao thì…
“…Katsuragi-kun, cậu muốn đi đâu tiếp?”
“Nn?”
Keima hơi khó khăn để tỏ ra bình tĩnh.
“Un, ở chỗ này có gì đó. Tầm giờ này tôi hay đi bộ đường này.”
“Ồ~”
Yoshino Asami gật đầu, không hỏi thêm nữa. Cô gái cứ nhìn về phía trước. Dù cô đang cười,
Nhưng người khác chẳng thể biết được biểu cảm trên mặt cô là sao. Keima nuốt nước bọt.
Quá khó để đối phó.
‘Yoshino-san hình như có cảm tình Katsuragi Keima.’ Thông tin của Elsie có lẽ ràng buộc hơn anh tưởng.
Do đó, để tránh bị bấn loạn, anh chọn về nhà sau giờ tan trường bởi anh muốn các học sinh khác ít cản trở nhất có thể.
Thi thoảng Keima cố thử đặt câu hỏi cho Yoshino Asami, còn cô gái nghiêm túc trả lời.
“…Đúng, CLB thật sự rất thú vị.”
Rồi,
“Nhắc mới nhớ, sắp đến giờ ngôn ngữ hiện đại rồi. Mình đọc hiểu không giỏi lắm, nên hơi lo.”
Và,
“Hình như các bạn cùng lớp chúng mình tính đi đó? Các bạn ấy thân nhau lắm. Mình cũng mong chờ… Katsuragi-kun, cậu có đi cùng không?”
Đại loại thế. Lời Yoshino Asami đáp lại đều không đúng trọng điểm. Giống như anh đang đọc hướng dẫn vậy.
Trong thâm tâm, Keima thở dài.
Về câu hỏi cuối cùng.
“Không, tôi không đi.”
Keima dứt khoát trả lời.
“Sao tôi đi được?”
Ngay lúc ấy, Yoshino Asami, nãy giờ vẫn chỉ cho thấy các phản ứng ‘bình thường’, có vẻ chú ý đến điều gì. Cô quay mặt nhìn Keima.
Keima cũng,
“?”
Nhìn Yoshino Asami với vẻ mặt bất ngờ.
Lúc đó,
“!”
‘Phản ứng bình thường’ của Yoshino Asami lần đầu tiên sụp đổ.
“Không, không có gì.”
Cô đỏ mặt lên, rồi,
“Đến, đến vậy thôi. Đến, đến… nhà mình rồi!”
Cô vội mở cánh cửa vừa với đến rồi vào trong. Keima có chút bối rối.
Thế là thế nào?
Liệu cô ấy thật sự…
Có cảm tình với mình từ đầu?
Keima thật sự thấy khó hiểu.
Sau đó anh còn thấy rối bời hơn nữa.
Anh mới rời nhà Yoshino Asami được vài bước chân, định đi gặp Elsie,
“Katsuragi-kun! Tớ đây! Nè nè! Tớ ra ngay đây! Mình cùng nhau chơi gì nhé? Tớ còn nhiều chuyện cần kể cho cậu nghe đó!”
Chiếc PFP của anh nhận được tin nhắn của Yoshino Asami. (Hôm qua Keima đã nhắn tin gửi địa chỉ cho cô.)
Lúc này Keima không còn lựa chọn khác.
*
Yoshino Asami xuất hiện với bộ quần áo dễ thương.
Váy ngắn màu hồng, áo mỏng và diện mạo như của con gái. Bây giờ cô trông khác hẳn lúc mặc đồng phục, cô gái lại rất năng động nữa nên đã trở nên cực kỳ gợi cảm.
Tại nơi Yoshino Asami hẹn gặp Keima.
“Nè, Katsuragi-kun, mình cùng chơi vui thôi!”
Cô bám vào tay anh rồi bước đi,
Lộng lẫy,
Nụ cười cô ấy thật tươi, tràn đầy nhựa sống.
Hai người sau đó tới quán điện tử. Yoshino Asami nói,
“Katsuragi-kun, cậu chơi trò gì cũng giỏi nhỉ? Cho tớ xem với!”
Rồi cô bắt đầu chơi đủ loại trò chơi. Tuy Keima tỏ ra hơi đuối trước trò nhịp điệu và trò cảm ứng, nhưng anh lại thể hiện ưu thế vượt trội trong các trò giải đố và các trò đố vui. Yoshino Asami hoan hỉ vỗ tay,
“Đỉnh quá! Katsuragi-kun đỉnh ghê!”
Cứ như vậy.
Liền đó, theo Yoshino Asami đề xuất, hai người vào một tiệm đồ ăn nhanh để gọi đồ ăn. Trong lúc này, Keima cố thăm dò bản chất thật của cô gái, song thứ bất ngờ là,
“Nè, nè, Katsuragi-kun, trong ngày nghỉ cậu làm gì vậy?”
Và,
“Cậu cùng em gái đi đâu thế?”
Với cả,
“Cậu bảo cậu thích game bishoujo. Thể loại game gì vậy? Là kiểu game hơi ecchi đúng không nhỉ?”
Những câu như vậy được hỏi liến thoắng như súng liên thanh trong lúc gương mặt cô còn đang đỏ. Keima thực sự sửng sốt, không biết phải làm sao. Trong số những màn tán gái từ trước tới giờ, chưa có ai hứng thú đến vậy với bản thân Keima.
Tất nhiên Keima muốn hiểu được Yoshino Asami. Do đó anh đến bắt chuyện với cô. Để được gần cô hơn. Để đo lường được khoảng cách tình cảm giữa hai người.
“Nhưng cậu không thật sự ghét người nhỉ? Tại vì cậu đang nói chuyện với tớ đây nè?”
Rồi,
“Katsuragi-kun. Cho tớ hỏi. Thí dụ, cậu đang nghĩ gì khi nói chuyện với tớ?”
Yoshino Asami đang thật lòng tìm cách hiểu được Katsuragi Keima.
Yoshino Asami đang nghiêm túc.
“Được.”
Cô ấp úng, nhưng vẫn nhìn Keima chằm chằm.
“Vậy cho tớ hỏi. Xin lỗi nếu câu này làm cậu không vui, nhưng cô gái xuất hiện lúc Katsuragi-kun đang nói chuyện với tớ lần trước là ai vậy?”
“…”
“Katsuragi-kun đang hẹn hò với bạn ấy… à, xin lỗi. Lẽ ra mình không nên hỏi… nhưng tớ muốn biết, cô ấy là gì của Katsuragi-kun vậy?”
“…”
Chuyện gì thế này? Keima nghĩ.
Khác biệt giữa người ở trong trường và ngoài trường. Không phải, khác biệt giữa người mặc đồng phục và người không mặc đồng phục.
“Cô gái đó.”
Keima nói rõ ràng.
“Đều không phải. Chỉ là bạn bình thường thôi.”
Anh chỉ, dồn hết tâm trí vào biểu cảm trên mặt.
Có lẽ Yoshino Asami đã cảm thấy gì, cô bật cười khúc khích.
“Thật hử?”
Cô chỉ uống tiếp chỗ côca bằng ống hút rồi nhoẻn miệng cười.
“Thế thì được rồi.”
Cô không hỏi thêm nữa, bẽn lẽn thở phào nhẹ nhõm như một cô thiếu nữ biết được người mình thích không có người yêu.
“Hehe.”
“Vậy là tốt rồi.”
Bình thường thì người ta sẽ rút ra kết luận được rồi. Đầu tiên là Yoshino Asami cứ dõi theo Keima khi cả hai ở trường. Cả bạn bè của cô cũng biết Yoshino Asami thường nhìn về phía Keima, mặc cho bản thân anh không nhận ra.
Nhưng khi anh biết cô bị ác linh ám thì thái độ của Yoshino Asami với Keima lại khá tốt (so với những trường hợp khác). Hôm nay cô ấy còn đỏ mặt khi về nhà chung với Keima, còn muốn biết anh đi đâu nữa.
Yoshino Asami mặc thường phục, không nghi ngờ gì nữa, có hứng thú với Keima, muốn đi chơi với anh để hiểu được anh.
Nói một cách bình thường, tức là,
Phải rồi.
Yoshino Asami có cảm tình với Katsuragi Keima theo kiểu bạn trai – bạn gái đó. Chỉ có thể kết luận như vậy thôi.
Tuy nhiên.
Keima cảm giác như vậy là không đúng.
Trong thâm tâm, Keima cảm thấy có gì đó không hợp lý.
Kỳ lạ.
Có gì đó không đúng.
Có một khúc mắc.
Lạ thật.
Không phải.
Tuy nhiên, anh chỉ chưa nghĩ ra thôi.
Cùng ngày sau khi tạm biệt Yoshino Asami, Keima trầm ngâm suy nghĩ, ngờ ngợ thấy có gì không đúng.
‘Route cưa đổ Yoshino Asami.’ Có thể nói là mù mờ cũng được.
Và xấu hơn cả, Elsie về rất trễ, chán nản nói,
“Kami-sama, em xin lỗi~”
Cô trông như sắp khóc đến nơi.
“Em tìm đâu cũng không thấy Amami Tooru-san ạ! Em đã đặt phạm vi tìm kiếm rộng nhật… mà.”
Rồi cô ấp úng nói,
“Cảm giác như cô ấy biến mất đi đâu ấy.”
“…”
Keima chỉ nghĩ tiếp.
Route bên này cũng bắt đầu gặp khó.
‘Route cưa đổ Amami Tooru.’ Cảm giác như bị một lớp màng ngăn vô hình chặn lại.
Ngày hôm sau, Keima tiếp tục thử nhiệt tình bắt chuyện với Yoshino Asami cả ở trong lẫn ngoài trường, còn Elsie ra đường tìm Amami Tooru.
Dù vậy,
Cả hai phía đều không thu kết quả gì.
Keima vẫn cảm thấy bối rối mỗi lần trò chuyện với Yoshino Asami. Còn công cuộc tìm kiếm Amami Tooru của Elsie vẫn không có tiến triển.
Cả hai người đều kiệt sức. Cả hai đều mệt mỏi.
Keima chủ yếu mệt về mặt tinh thần, còn Elsie chủ yếu mệt về mặt thể chất sau khi đi xung quanh lâu đến vậy mà chẳng thấy Amami Tooru.
Cả hai người uể oải về nhà rồi nằm dựa lưng vào nhau.
“Kami-sama, thực sự rất khó khi không có manh mối gì ở cả hai phía.”
“…”
“Nếu một phía có thể tiết lộ thêm chút thông tin như một niềm hy vọng nhỏ nhoi thì tốt biết mấy.”
“…”
Keima không nói gì. Anh lặng lẽ đợi một thứ gì đó.
Rồi một ngày nọ, bước đột phá lớn đã xuất hiện.
Hôm ấy là ngày nghỉ.
Trời mưa từ sáng, Keima và Elsie cùng đi dạo phố. Thường thì Keima sẽ tập trung tán Yoshino Asami, nhưng vì hôm ấy không cần phải tới trường nên anh cùng Elsie đi tìm Amami Tooru.
Cả hai người đều bước những bước nặng nề, gần như không nói gì với nhau. Có khi vì trời mưa mà đến cả Elsie, thường ngày vẫn vui vẻ, cũng nói bằng giọng buồn chán,
“Dạo này em vẫn dùng cảm biến ác linh như thế, nhưng chẳng có tín hiệu gì.”
Nói xong, cô đặt tay lên chiếc kẹp tóc hình đầu lâu.
“Tooru-san đâu rồi?”
Elsie vừa thở dài lẩm bẩm xong.
Dorodorodorodorodoro.
Có một tín hiệu rất mạnh.
Và rồi,
“Ở đằng đó!”
Elsie quay lại, trông như bị ngã sang một bên, còn Keima đuổi theo cô. Cả hai người đi qua khoảng 2 đến 3 ngã rẽ rồi trở ra đường lớn.
Elsie thở hổn hển nói,
“Đúng rồi, tín hiệu của Amami Tooru-san.”
Cô chỉ tay về một phía.
“!”
Cô không nói nên lời. Keima, cũng đang thở dốc, nhìn về phía đó.
“?”
Anh chớp mắt. Người ở đằng đó là.
“…Cái gì, xe ô tô hả?”
Có một chiếc limousine lớn màu đen đỗ ở đó. Một người đàn ông mặc vest đen, rất có khả năng là tài xế, cung kính mở cánh cửa phía sau xe, rồi một nhóm người trông có vẻ giàu có đi bộ qua phố về phía chiếc xe. Tất nhiên cảm biến ác linh của Elsie không phản ứng với người phụ nữ trung niên gầy mặc quần áo hàng hiệu và đá quý lộng lẫy trên người…
“À-rế? Thật hả?”
Elsie dụi mắt. Bản thân Keima thì,
“…”
Vẫn không nói gì. Một cô gái đi theo người phụ nữ trung niên ấy khi cả nhóm bước ra khỏi toà nhà ở trước mặt họ.
Cô ấy là…
“Đó có thật là… Tooru-san không ạ?”
Amami Tooru.
Thoạt nhìn, Keima và Elsie không thể nhận ra cô là Amami Tooru bởi vì cô khác quá.
Đầu tiên là trang phục. Đó không phải bộ quần áo thoải mái và rộng như Keima đã thấy vài lần trước. Mà là một chiếc áo khoác trông đứng đắn. Mái tóc vàng của cô được cột lên, đôi giày của cô được làm từ da đen sáng bóng. Cô ấy đích thực là một ojou (tiểu thư) ở tầng lớp trên của xã hội.
Thứ duy nhất không thay đổi là chiếc dây chuyền hình chữ thập trên cổ cô. Thú thật, nếu không vì phản ứng của cảm biến ác linh và chữ thập ấy, thì Keima và Elsie chẳng biết được cô gái bước ra khỏi toà nhà là Amami Tooru đâu.
Sự khác biệt trong ấn tượng lớn đến vậy đó.
Thứ đã thay đổi không chỉ có quần áo mà còn cả biểu cảm của cô nữa. Đó không phải vẻ mặt của Amami Tooru mà Keima và Elsie biết.
Cô gái xinh đẹp và năng động như từ truyện cổ tích bước ra đã không còn, trước mặt Keima cô gái trông như một người đeo mặt nạ, trông thật đứng đắn mà bận lòng điều gì. Đôi mắt từng khoe rằng ‘Mình đang tìm sao dẫn lối’ nay chỉ hiện lên một màu đen đặc trống rỗng.
Nàng thiên sứ năng nổ đã biến mất. Thế vào đó là một con rối cứng đờ. Hoặc là trông như vậy. Thêm nữa.
“Hể? Ch, chuyện gì thế này?”
“…”
Keima khẽ nói,
“Có khi.”
Anh đang đưa ra lập luận dựa trên những tiền đề này.
“…Là cô ta bị ác linh ám.”
Cho đến nay, vì anh đã gặp một thần tượng sẽ biến mất khi họ không gặp mặt, hay một nữ võ sư tách ra làm hai người, nên Keima nhanh chóng rút ra kết luận.
Trên người Amami Tooru cũng có thứ gì lạ.
Khi cô theo người phụ nữ trung niên và bước về chiếc limo, hình như có một làn khói đen bao quanh Amami Tooru, bắt đầu phủ lên người cô gái.
Keima và Elsie đều không nói nên lời. Đúng lúc đó,
“Nè! Tooru-chan! Về đến nhà rồi con phải nghe lời gia sư dạy piano và giáo viên dạy tiếng Pháp nhé? Con phải học những cái con còn thiếu, nhớ chưa?”
Người phụ nữ trung niên lải nhải bằng giọng the thé.
“…Dạ.”
Amami Tooru chỉ trả lời có vậy. Hai người ngồi ở ghế sau của chiếc xe, rồi người tài xế đóng cửa, trở lại ghế lái và nổ máy.
Tới khi chiếc limo rời đi, Keima và Elsie không cử động được.
Giờ họ nên làm gì đây?
Cả hai người đều không nghĩ ra gì. Rốt cuộc Amami Tooru vẫn không phát hiện ra Keima và Elsie.
Một lát sau.
“Ka, Kami-sama…”
Elsie trông có vẻ đã hoàn hồn, đoạn hỏi.
“Giờ, giờ ta làm gì ạ.”
Keima vẫn đứng bất động ở đó. Đôi mắt anh đang nhìn chằm chằm vào một điểm trên bầu trời. Elsie thở dài,
“Không biết vì sao.”
Với vẻ mặt đau đớn.
“Cảm giác đó không phải Tooru-san. Cùng là cô ấy mà cảm giác như người khác… Kami-sama, anh có thấy vậy không ạ?”
“Elsie.”
Đúng lúc ấy Keima động đậy. Trong giọng anh có lẫn chút hơi nóng. Dù khẽ, nhưng anh thật sự đang run. Lời Elsie nói gợi lên trong anh một luồng cảm hứng, nhưng bản thân cô lại không hề nhận ra.
“Dạ, dạ? Gì ạ?”
Elsie trả lời một cách bình thường.
Keima đặt câu hỏi. Một câu hỏi có thể bao trùm lên tất cả kịch bản.
“Elsie, người đằng đó thực sự là Amami Tooru đúng không?”
“Phải, phải ạ.”
Dù Elsie đứng hình mất một hồi.
“Vâng. Cảm biến của em xác nhận kia là Amami Tooru-san ạ.”
“Vậy sao.”
Khi đó.
(Họ cùng là một người, nhưng tại sao lại cảm giác như hai người khác nhau? Mặt khác~ cái ‘bình thường’ của Yoshino Asami~, khả năng có cảm xúc~ yểu điệu~ tại sao cô ta lại khác biệt đến vậy? Trong trường và ngoài trường? Rồi sự hiện diện của Elsie~ Mình thấy một ‘Denpakei’~ đi tìm lý do~ lý do Amami đi tìm~ tại sao cô ta biến mất sau khi cứu mình~Yoshino Asami~Amami Tooru~Yoshino Asami~Amami Tooru~Yoshino~Amami. Kết nối lại những điểm giống và khác nhau giữa hai người.)
(Tất cả đáp án.)
Năng lực tính toán của Keima đột nhiên tăng số.
Phù, anh bật cười. Anh dùng ngón tay đẩy cặp kính rồi nói,
Câu thoại cổ điển.
“Elsie.”
Hững hờ. Và không do dự.
“Ta đã, thấy được Kết Cục!”
Còn Elsie chỉ biết ngẩn người nhìn Keima.
PFP là nhại từ viết tắt của PlayStation Portable (PSP), tiếng Việt quen gọi là máy PS