12
Với thanh kiếm Thánh Ngạnh Ngân trên tay, Lecan cứ vậy đi thẳng mà không thèm ngoái lại sau khi nói ‘đi thôi’. Anh có thể cảm thấy Eda đang đi theo sau mà chẳng cần ngoái lại nhìn.
Khi hai người xuống tới tầng hai và đi vào sâu bên trong thay vì đi về phía lối vào dinh thự, năm gã đàn ông lao tới chỗ họ.
Ấy nhưng mà dù có đang cầm vũ khí, trông bọn họ sặc mùi nghiệp dư. Ngay tới cách họ di chuyển cũng vô cùng lúng túng, khiến cho tên này lại ngáng đường tên kia.
“<Hỏa Tiễn>.”
Năm phát <Hỏa Tiễn> phóng ra từ tay trái Lecan, bắn vào bên tay đang cầm vũ khí của năm gã kia.
“Óa!”
“Ối”
Cả năm tên kêu toáng lên trong khi đánh rơi vũ khí và rồi gục xuống.
Tới cả Lecan cũng chẳng muốn xuống tay hạ sát những kẻ địch yếu nhớt thế này.
“L-Lecan?”
“Hửm?”
“Mấy mũi <Hỏa Tiễn> vừa mới chuyển hướng phải không?”
“Ừm.”
Cô bé nói mới nhớ, kể từ khi học được <Hỏa Phi>, một phép yêu cầu người dùng phải bẻ cong hướng đi của ma thuật, anh đã có thể chuyển hướng đi của <Hỏa Tiễn> tùy ý.
“Em không ngờ phép ấy còn có thể dùng như vậy. Quả là Lecan có khác.”
Kỹ thuật này đúng là rất hữu dụng.
Có lẻ <Hỏa Thương> cũng có thể chuyển hướng. Tức là anh có thể dùng nó để triệt hạ kẻ địch nằm trong vùng khuất khỏi tầm nhìn.
“Khoan, khoan đã. Dừng, xin anh hãy dừng tay lại.”
Là gã quan gia Kanner.
Kanner đứng ra chắn trước mặt Lecan.
“Tránh ra.”
“Thưa anh Lecan. Anh đang định đi đâu vậy?”
“Phòng ngủ của chủ nhà.”
“Anh định làm gì với ông chủ của chúng tôi.”
“Đưa ra trừng phạt cho kẻ phạm tội xâm phạm đến tài sản của người khác.”
“Ông chủ của chúng tôi hoàn toàn không hay biết gì về vụ việc này.”
“Thế nếu một tên trộm giết một người bằng con dao của hắn, có ai lại đi đổ lỗi cho con dao không?”
Lecan chẳng có ý định nghe cái lý do như ông chủ không biết gì về vụ bắt cóc, nhưng kể cả nếu như chuyện ấy là thật, với cương vị là người đứng đầu nơi này, ông ta phải chịu trách nhiệm cho hậu quả mà những kẻ thuộc về dinh thự này đã gây ra.
“Tôi hiểu rất rõ ý của anh, thưa anh Lecan. Nhưng xin anh hãy lắng nghe chúng tôi chỉ một chút thôi. Này.”
Kanner cất tiếng gọi một cậu người hầu gần đó.
“Mau đưa ngài Zepus tới phòng ngủ chính. Nhanh chân lên!”
“V-Vâng.”
Sau khi gửi cậu người hầu kia đi, quản gia Kanner liền cúi mình trước Lecan.
“Xin hãy để tôi dẫn đường.”
Cuối hành lang mà họ đang đi có một cánh cửa rất sang trọng dẫn sang phòng khác. Đó hẳn là phòng ngủ của chủ nhà.
Có một người đàn ông đang đứng chờ sẵn ở đó. Một kiếm sĩ. Một kiếm sĩ vô cùng lão luyện.
Trên hông anh ta là một thanh kiếm dài còn giắt trong bao, tay anh ta đang nắm chắc phần chuôi, với tư thế sẵn sàng rút nó ra bất cứ lúc nào.
“Thưa ngài Kanner. Đừng nói với tôi là ngài định dẫn hắn ta vào trong căn phòng này.”
“Anh Arios. Tôi cần phải đưa anh Lecan tới chỗ ông chủ. Ngài ấy sẽ tự mình giải thích mọi chuyện, tôi tin khi ấy anh Lecan sẽ hiểu cho chúng tôi thôi.”
“Tôi không thể cho phép một kẻ sát khí phừng phừng như thế kia đặt chân vào trong căn phòng này.”
“Anh Arios, xin anh hãy hiểu cho chúng tôi. Anh Lecan đây chính là ngài <Quỷ Vương vận Hắc Phục>, người đã chinh phục Hầm ngục Golbul tới hai lần. Nếu dám chống lại anh ấy, gia tộc chúng tôi sẽ rơi vào đường cùng mất.”
Arios không trả lời lại Kanner. Đôi mắt anh ta đang hướng thẳng vào Lecan.
Khi Lecan tiến thêm một bước về phía cánh cửa, Arios vẫn không hề suy chuyển lấy một chút.
Bầu không khí người đàn ông này toát ra có gì đó rất lạ. Có thể nói kể từ khi tới thế giới này, anh ta chính là kiếm sĩ lão luyện nhất mà Lecan từng đụng độ.
Tuy nhiên, cho dù anh cũng là một kiếm sĩ, nhưng trên nhất anh vẫn là một mạo hiểm giả. Quả là anh rất phấn khích trước một trận chiến gay cấn, nhưng lúc này anh không có ý định tham gia một cuộc tỷ thí.
“<Hỏa Tiễn>.”
Ngay sau khi Lecan hờ hững niệm phép, khoảng 100 mũi <Hỏa Tiễn> hiện ra trước tay trái anh. Gã kiếm sĩ, Arios, ngạc nhiên thay lại có thể xoay sở né được hầu hết số hỏa tiễn đột ngột được bắn ra trực diện từ khoảng cách này, nhưng một lượng không nhỏ các mũi tên vẫn xuyên trúng và phát nổ trên vai, bụng và chân anh ta. Lecan chém Arios ra làm đôi bằng thanh kiếm Thánh Ngạnh Ngân ngay khi anh ta dừng nhúc nhích. Không, Arios đáng nhẽ ra đã phải bị chém ra làm đôi.
Có gì đó cảm giác rất lạ. Xem ra Arios đang mặc một vật phẩm phòng hộ nào đó vô cùng chắc chắn. Một vật phẩm nào đó bền bỉ tới mức nếu như đòn đánh vừa rồi không được gây ra bởi một thanh kiếm làm từ Thánh Ngạnh Ngân, chắc chắn nó sẽ không thể nào xuyên qua.
Vật phẩm ấy vẫn không thể nào chống lại được thanh kiếm Thánh Ngạnh Ngân, nhưng nhát chém đáng nhẽ đã khiến Arios bị chia làm đôi lại chỉ gây ra một vết thương sâu chạy từ vai trái cho tới hông bên phải trên người anh ta.
Nhưng kiểu gì thì kiểu, đó vẫn là một đòn đánh chí tử. Arios, có thể coi như là đã chết, ngã xuống theo lực từ nhát chém, máu từ anh ta phun tóe ra khắp nơi.
Lecan lấy thanh kiếm mà Arios vẫn đang nắm chặt trên tay và cất vào trong <Kho Chứa>. Quả là một thanh kiếm tốt. Nó thuộc về Lecan, kẻ giành chiến thắng trong trận đấu này. Ít nhất thì anh coi là như vậy.
Những mũi <Hỏa Tiễn> bay lạc để lại lượng sát thương không nhỏ lên tường và sàn nhà. Đặc biệt là bức tường đằng sau Arios, nó thủng lỗ chỗ và đang cháy phừng phừng. Những người giúp việc trong dinh thự đang cố gắng dập lửa đi trong khi Lecan bước vào trong phòng ngủ chính, nhưng Lecan chẳng buồn bận tâm liệu nó có bị cháy rụi hay không.
Kanner mở cửa ra.
“Thưa chủ nhân. Xin phép được làm phiền. Ngài mạo hiểm giả Lecan đây có việc cần được gặp người.”
“Tiếng động vừa rồi là sao vậy. Có chuyện gì sao.”
“Anh Arios đã chĩa kiếm vào ngài Lecan đây mặc cho tôi đã hết sức can ngăn. Kết quả là anh ấy đã thiệt mạng.”
“Hả”
Lecan xô Kanner ra khỏi trước cửa trong khi ông ta còn đang nói chuyện với Prado. Với thanh kiếm trần vẫn còn trên tay. Eda đi theo sau anh.
“Lecan… Và Eda phải không. Tôi mang ơn hai người nhiều lắm.”
“Và ông trả lại ân huệ đấy bằng cách bắt cóc Eda à?”
“Sao cơ?”
“Xin anh. Xin anh hãy đợi đã, thưa anh Lecan. Chủ nhân. Ngài Zepus đã hộ tống cô Eda tới dinh thự này. Trái với ý muốn của cô ấy. Và ngài Lecan đây”
Lecan đâm thẳng thanh kiếm Thánh Ngạnh Ngân vẫn còn nhuốm máu của Arios ra trước cổ Kanner.
“Nói dối để con bé bớt cảnh giác và rồi đánh ngất con bé bằng ma cụ, để bắt cóc con bé rồi đem tới dinh thự này là hộ tống ấy à.”
“Tôi rất xin lỗi thưa anh.”
“K-khoan. Xin hãy khoan đã. Nếu anh có thể, xin anh hãy tha cho Kanner. Nhưng mà trời, bắt cóc. Không thể nào. Hành động dại dột như vậy.”
Có tiếng ồn bên ngoài. Ai đó đang kêu ầm lên.
“Chuyện quái quỷ gì vừa xảy ra thế này? Anh Arios? Cái quái!”
Kanner lườm ngoắt ra cánh cửa đang mở toang và nói lớn.
“Ngài Zepus! Xin ngài mau vào phòng ngủ chính.”
Một người đàn ông ở tuổi sung mãn cầm trên tay trái một thanh kiếm có vẻ rất tốt bước vào trong phòng. Hắn ta hẳn là cháu trai của người đứng đầu hiện tại và cũng là người thừa kế gia tộc này, Zepus.
Hắn ta có một bộ râu vô cùng phô trương.
“Kanner. Ta không thể tin là ông lại để cho một tên du côn như hắn đặt chân vào phòng ngủ của chủ nhà.”
Prado, người đã nhổm hẳn người khỏi giường nói xen vào trước cháu trai mình.
“Zepus. Có đúng là cháu đã bắt cóc…cô Eda không?”
“Hoàn toàn không. Cháu đã đưa cô bé về dưới sự bảo hộ của mình.”
“Bảo hộ?”
“Vâng. Cháu đang nhận trách nhiệm bảo vệ một cô gái trẻ tài năng được thần linh phù trợ khỏi sự ngược đãi tàn độc của một gã tội phạm hèn kém ạ.”
Tầm nhìn của Lecan nhuốm thẫm màu đỏ cuồng nộ sau khi anh nghe những gì hắn ta nói. Mọi thứ trong tầm mắt anh hẳn đều trông như đang tắm mình trong màu của ánh hoàng hôn. Hoặc cũng có thể là màu của máu tươi đang nhỏ thành giọt.
Anh vẫn còn vài thứ cần phải nói. Ấy nhưng, cơn giận đã bịt ứ lấy cổ họng của anh, làm anh chẳng thể cất lời. Thế nên anh quyết định sẽ giết luôn gã đàn ông này.
Ngay trước khi Lecan chuẩn bị tiến đến để chém rụng đầu Zepus, Eda, người đang đứng chéo sau anh cất lời.
“Sau lần đầu tiên gặp gỡ và chia tay, tôi đã đi tìm Lecan. Sau lần thứ hai gặp lại, tôi đã dùng mọi cách có thể để tìm anh ấy. Bởi vì tôi tin Lecan là người sẽ cứu giúp tôi, anh ấy là người sẽ dẫn đường chỉ lối cho tôi.”
Zepus quay sang nhìn Eda với ánh mắt vô cùng ngạo mạn.
“Vào lần thứ ba gặp mặt, Lecan dạy cho tôi rất nhiều thứ. Các người có biết phép <Hồi Phục> của tôi là một trong những thứ được anh ấy dạy cho không?”
“Ta không biết.”
“Anh là Zepus phải không.”
“Đúng vậy.”
“Người truyền tin mà anh gửi tới nói dối với tôi rằng có việc cần bàn với Lecan trong khi người còn lại dùng món ma cụ nào đó để đánh ngất tôi. Anh chẳng có lấy chút ý định lắng nghe ý kiến của tôi, không một từ nào hết, nên đương nhiên anh làm sao biết gì về tôi, hoàn cảnh của tôi hay ý muốn của tôi.”
Tâm trí của Lecan dịu dần đi sau khi nghe Eda phản bác lại Zepus. Lửa giận vẫn đang sừng sực trong anh, nhưng anh đã lấy lại được lý trí.
Có kẻ nào đó đang ở đây.
Có kẻ nào đó đang ẩn nấp trên trần nhà.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại