Lecan xuống tới tầng thứ hai.
Lại là một mê cung đá lởm chởm lờ mờ sáng.
Ở thế giới gốc của anh, một hầm ngục có thể là một đồng cỏ, một khu rừng rậm, hoặc là một ngọn núi tùy theo các tầng. Có cả những tầng tối tăm và những tầng sáng rõ. Nhưng đâu có gì chắc chắn rằng hầm ngục của thế giới này cũng như vậy. Cảm giác mới lạ khi khám phá hầm ngục thế này thật thú vị làm sao.
Nhưng vì đường đi ở đây nhỏ và hẹp, tránh chạm mặt với các mạo hiểm giả khác thật không dễ chút nào.
Lecan đã cố hết sức tìm đường vòng, nhưng nếu phải vòng đi quá xa, anh chỉ cần chạy vượt qua các mạo hiểm giả khác. Nếu đường không đủ thoáng để vượt qua họ, anh sẽ bắt chuyện và nhờ họ tránh qua một chút.
Ma thú của tầng này là Sói Cây (Toruje).
Chúng là loại ma thú được dùng như chó canh phòng ở Thị trấn Vouka. Vì chúng không hung hăng cho lắm, trừ khi chúng tấn công trước hay tới quá gần anh, Lecan sẽ không động tới chúng.
Có năm con sói trong số anh gặp cần phải bị giết. Với con thứ ba, xác của nó đột nhiên biến mất, để lại một chiếc hộp nhỏ kỳ lạ.
Lecan mở chiếc hộp và tìm được một vật nho nhỏ màu đỏ có hình tròn bên trong.
Anh lấy nó ra.
Nó chỉ lớn bằng khoảng đầu ngón trỏ đến đốt ngón tay thứ hai của Lecan.
Nó không rắn. Cũng chẳng hề mềm. Nhấn vào sẽ làm nó biến dạng, nhưng chỉ cần buông ra là tự khắc nó sẽ trở về như cũ. Thứ này giống với một loại trứng anh từng thấy trước đây. Nhưng vỏ của nó có vẻ căng mọng hơn thứ trứng anh nhớ. Nếu anh bóp mạnh, có lẽ nó sẽ vỡ ra. Bên trong nó chứa một thứ chất dịch gì đó.
Lecan cất nó vào trong <Kho Chứa> khi vẫn thắc mắc nó là thứ gì.
Khi Lecan đang chạy tới cầu thang dẫn tới tầng kế tiếp, anh nghe thấy một tiếng la từ phía trước.
“Làm ơn! Ai đó làm ơn cứu với!”
Đó là tiếng kêu của một chàng trai non choẹt như một chú nhóc, và Lecan cũng đã hiểu chuyện gì đang xảy ra sau khi nhìn thấy những gì phía trước.
Một cô gái đã lịm đi vì vết thương mà cô dính phải. Cậu nhóc với thanh kiếm ngắn đang đứng trước như muốn cố bảo vệ cô gái ấy. Một con Sói Cây gầm gừ trước mặt cậu và dần cúi xuống. Đó là tư thế sẵn sàng lao tới phía trước.
Con Sói Cây này rất lớn. Nó phải to gấp đôi mọi con Toruje anh từng gặp.
Con Sói Cây to lớn ấy phóng về phía cậu nhóc.
Ngay lúc ấy, Lecan đã nắm rõ tình hình và dùng kiếm chém xuống một đường, chặt con sói lớn ra làm đôi. Con Sói Cây biến mất, để lại một rương báu.
Lecan liền phi tới và cúi xuống lấy chiếc rương.
Mở nó ra, anh tìm được một con dao găm còn giắt trong bao.
Chiếc rương biến mất ngay khi anh lấy con dao găm ra.
“C-Cảm ơn ngài rất nhiều.”
Xem ra con ma thú nào đó đã sượt qua má cậu nhóc, để lại hai vết rách đang chảy máu.
Lecan không hề có ý định cứu cậu nhóc khi anh đánh con Sói Cây, nhưng vẫn tốt hơn bị gọi là kẻ nẫng mất con mồi của người khác.
Lecan cất con dao găm vào trong <Kho Chứa>. Nhưng do cậu nhóc vẫn đang đứng trước mặt, anh mở hờ cánh áo khoác bên trái và đưa nó vào. Giờ cậu nhóc sẽ tin rằng hoặc anh cất một cái <Hộp> trong áo khoác, hoặc chiếc áo khoác hoạt động như một cái <Hộp>.
Lecan chợt nhớ về vật màu đỏ kỳ lạ mà anh có được từ chiếc rương lúc trước, và lấy nó ra trước mặt cậu nhóc.
“Oy.”
“D-Dạ.”
“Ta hỏi cậu, đây là thứ gì.”
“Đ-đó là một viên potion đỏ. Nó là một viên potion đỏ nhỏ.”
“Nó để làm gì.”
“Hả? Anh dùng nó để trị thương.”
“Ừm. Vậy ngoài ra còn loại potion nào khác.”
“Hở? À ừm, có ba loại potion đỏ, là loại lớn, loại vừa và loại nhỏ. Khả năng hồi phục của chúng tăng theo độ lớn. Potion lam là loại potion dùng để hồi ma lực. Nó cũng được chia làm ba loại lớn, vừa và nhỏ. Còn có cả potion vàng nữa. Loại này dùng để xóa hiệu ứng bất thường. Và có potion màu lục để giải độc. Bốn loại potion này thường được bán ở của hàng, nhưng tôi nghe nói người ta còn có thể tìm được cả những loại potion có màu sắc khác có tác dụng đặc biệt bên trong hầm ngục.
“Cậu có thứ này chứ.”
“Hở? Không, làm sao được. Cùng lắm chúng tôi chỉ có thể mua dược phẩm thông thường thôi. Nếu có một viên potion rơi ra, chúng tôi sẽ bán nó.”
“Ra vậy. Thế thì dùng nó đi.”
Lecan búng viên potion về phía cậu nhóc.
Cậu nhóc tóm lấy nó theo phản xạ, nhưng rồi bắt đầu hoảng lên.
“K-Không! Sao tôi có thể dùng nó được.”
“Không phải cậu. Cô ta.”
Cậu nhóc nhìn về phía cô gái đang thất thần nằm dưới đất.
“T-Tôi hiểu rồi. Cho tôi xin phép.”
Gương mặt cậu nhóc như đã chuẩn bị tinh thần cho việc gì đó. Và rồi cậu ấn viên potion đỏ vào miệng cô gái, nhưng xem ra cô ấy không thể tự mở miệng được.
Cậu nhóc đưa viên potion lên miệng và cắn nó. Rồi cậu ta đưa miệng mình sát vào môi cô gái.
Cổ họng cô gái chuyển động, nuốt thứ chất lỏng được đưa vào.
Tác dụng của nó thật choáng ngợp.
Vết thương trên má cô gái biến mất. Còn vết thương trên ngực thì dần dần lành lại.
--Ồ. Kể cả potion loại thấp cũng có tác dụng tới mức này à.
Cậu nhóc có vẻ đang rất xúc động, cậu ta ôm chầm lấy cô gái và run rẩy.
“Vậy là potion dùng để uống à.”
“Hả? Ồ không, nếu anh chỉ bị thương ở một chỗ, rải nó lên đó sẽ hiệu quả hơn. Nhưng mà...”
“Hiểu rồi. Vậy là đủ.”
“À-ưmmm.”
“Hử?”
“Anh muốn thứ gì để đổi lại viên potion vậy. Anh muốn tôi làm gì đây.”
Gương mặt quả quyết của cậu nhóc cũng đã không còn vết thương nào.
“Ta đã nhận được rồi.”
Lecan liền rời đi sau khi dứt lời.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại