Việc hắn ta vu vạ cho Lecan thế này chứng tỏ bọn chúng cũng chẳng biết Shira đang ở đâu. Mà kể cả là thế đi chăng nữa, bọn họ đang làm cái quái gì ở đây vậy.
“Tôi nói câu đó mới đúng, các người là ai. Ai cho phép các người tới đây.”
Vóc dáng của cậu kỵ sĩ trẻ có vẻ dưới Lecan hơn một cái đầu. Anh ta dũng mãnh bước tới, quắc mắt nhìn Lecan, tuốt kiếm ra và chĩa thẳng vào anh.
“Ta là Kỵ Sĩ Agito Ulban. Con trai cả của Crimus Ulban, lãnh chúa của Thị trấn Vouka. Mau xưng danh đi!”
“Con trai của thị trưởng à? Không để ý tới phép tắc mà dám xâm nhập vào nhà của dược sư Shira, phá nát cửa nhà bà ấy và còn chĩa kiếm vào thành viên của căn nhà này. Vậy ý cậu lãnh chúa là người chịu trách nhiệm cho những việc ấy sao?”
Hai kỵ sĩ đằng sau anh ta trở nên tức tối ngay khi nghe những gì Lecan vừa nói.
“Còn không biết thân biết phận!”
“Ngươi có biết mình đang nói với ai không!”
Có vẻ như Agito không còn kiềm chế được cơn giận nữa, anh ta ra lệnh cho hai kỵ sĩ bên cạnh mình.
“Các ngươi còn chờ gì nữa! Mau bắt giữ tên khả nghi này lại!”
“Không có bắt bớ gì hết!”
Chủ nhân của giọng nói ấy là một người lính vừa bước ra khỏi phòng làm việc, nhưng giáp trụ của ông ta trông có vẻ tốt hơn những người còn lại. Ông ta có gương mặt già dặn cũng như dáng dấp của một vị cấp trên. Theo sau ông ấy là ba người lính khác.
“Ngài Agito. Xin cậu đừng tùy tiện ra lệnh cho binh lính theo ý mình như vậy.”
“Nhưng Chỉ huy! Gã đàn ông này chắc chắn đã làm gì đó. Chúng ta phải bắt giữ hắn!”
Người đàn ông được gọi là Chỉ huy bước tới trước mặt Lecan. Anh chỉ quay đầu lại để nhìn mặt gã chỉ huy này.
Lecan đang vô cùng điên tiết. Tới cả anh cũng không hiểu sao mình lại cảm thấy như vậy.
Có lẻ là bởi sự biến mất đột ngột của Shira làm anh hoang mang, hoặc là bởi anh cáu giận vì lũ người lạ mặt này dám phá hoại nhà Shira, dù là cái nào đi nữa, anh cũng đang rất giận dữ. Và thái độ của tên kỵ sĩ vừa rồi lại như thêm dầu vào ngọn lửa cuồng nộ trong anh.
Nếu bất cứ tên nào dám trở tay tấn công, Lecan chắc chắn sẽ chém hạ toàn bộ những người đang có mặt ở đây.
“Nếu tôi không nhầm, anh là Lecan, đệ tử của Dược sư Shira phải không?”
Agito là người giãy nảy lên ngay sau khi nghe những lời từ vị đội trưởng.
“Hả? Đệ tử? Ông nói đệ tử sao? Tôi chưa bao giờ được hay rằng Bà Shira đã thu nhận đệ tử!”
“Ngài lãnh chúa có biết chuyện ấy. Đích thân ngài ấy đã cho tôi biết.”
Vị đội trưởng lườm Agito.
Ấy nhưng khi hướng mắt tới Lecan, gương mặt ông ta lại có vẻ rất kiên quyết mà cũng vô cùng e sợ.
Xem ra vị đội trưởng này đã lờ mờ nhận ra Lecan nguy hiểm tới mức nào.
Lecan hướng ánh mắt bừng bừng giận dữ tới vị đội trưởng.
Một bầu không khí đặc quánh cứ im lặng bao phủ lấy khu vườn.
Ngay khi ấy, Jericho đột nhiên bước ra khỏi phòng làm việc qua cánh cửa vẫn đang mở toang.
Jericho nhẹ nhàng khép cánh cửa lại, băng qua nền đất trên đôi tay dài của cậu ta, và rồi trèo lên những chiếc cọc để đi đâu đó.
Chứng kiến cảnh tượng ấy, trái tim Lecan chợt có được sự điềm tĩnh tới lạ.
Shira sẽ không để Jericho lại đây nếu bà ấy đã bỏ nơi ở này. Jericho cũng sẽ không thể nào bình thản tới mức ấy nếu Shira gặp phải rắc rối gì đó. Vì Jericho vẫn đang thoải mái đi quanh nơi đây, hẳn là Shira đã tự mình đi đâu đó, và chẳng mấy mà bà ấy sẽ trở về thôi.
Sau khi nghĩ xa tới mức ấy và đã bình tĩnh trở lại, Lecan cuối cùng cũng trả lời vị đội trưởng.
“Ừ.”
“Tôi là Tesla, Đội trưởng của Đội phòng vệ Thị trấn Vouka. Chúng tôi có nghĩa vụ kiểm tra căn nhà này, mong anh hiểu cho.”
“Nghĩa vụ?”
“Bà Shira, nhân vật thuộc hàng tối quan trọng của thị trấn này đã mất tích, nên chúng tôi không thể nào nhắm mắt làm ngơ.”
“Buồn cười thật. Shira vẫn còn ở đây trước khi tôi rời đi, khoảng sáu ngày trước. Vậy là bà ấy chỉ vắng mặt tầm sáu ngày là nhiều. Tháng trước, Shira đã ra khỏi thị trấn này trong 20 ngày, nhưng chẳng có ai làm ầm chuyện ấy lên. Vậy sao lần này thì lại có. Chưa kể các người mang theo một đội hẳn ba kỵ sĩ và sáu tên lính theo nữa. Các người định làm trò gì với lực lượng cỡ đấy.”
“Ta là người ra lệnh! Ta được hay từ một nguồn tin rằng có vẻ như Bà Shira và cô Nike đang trong tình thế nguy hiểm, vậy nên...”
“Cậu làm ơn yên lặng đi! Cậu không có quyền điều động binh lính! Và đã thế cậu lại còn ra lệnh cho các binh sĩ đang trong phiên nghỉ sau lưng ta nữa. Cậu không biết là cậu có thể bị cho là phản nghịch vì đã điều động binh lính dưới quyền lãnh chúa mà không được cho phép sao? Việc lần này được xem như mệnh lệnh của chỉ huy là vì tôi kịp thời để ý và mau chóng tới nơi, nhưng vẫn chỉ sát nút thôi, cậu biết không hả. Đừng bao giờ làm những chuyện hồ đồ thế này thêm một lần nào nữa!”
Lecan chẳng biết bọn họ có quan hệ thế nào, nhưng anh có thể cảm thấy vị đội trưởng này rất lo lắng cho Agito.
Đội trưởng Tesla quay sang Lecan thêm một lần nữa.
“Chúng tôi muốn mời anh đi cùng chúng tôi tới dinh thự của lãnh chúa để trả lời một vài câu hỏi.”
Lecan chẳng còn muốn chém hạ những kẻ đột nhập này nữa. Ấy vậy nhưng anh cũng chẳng muốn tới một nơi phiền hà như dinh thự của lãnh chúa chút nào.
Ý định bỏ chạy đã thoáng qua trong đầu anh, nhưng nếu làm vậy thì anh sẽ khó lòng mà sống yên ổn tại thị trấn này. Chẳng còn lựa chọn nào khác, Lecan quyết định đi theo họ.
“Tôi đi thay đồ đã. Đợi bên ngoài đi.”
Lecan vào trong nhà và đi tới căn phòng ở sâu bên trong, phòng của Shira.
Chiếc giường không có dấu hiệu gì là bị lục lọi. Xem ra họ không để ý tới cái lỗ bên dưới nó.
Lecan cất thanh kiếm, áo choàng cùng toàn bộ trang bị có giá trị vào trong <Kho Chứa> và mặc bộ trang phục thường ngày mà anh có được khi còn ở tại gia tộc Zaidmall. Giờ thì họ sẽ không thể tịch thu bất cứ thứ gì từ anh nữa.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại