Khi Sykes quay về từ nhà tù, hắn thấy Elliot vẫn đang mải mê tán tỉnh Margaret…….nhưng tình hình sẽ sớm chuyển biến (theo hướng tệ hơn).
“…….!!”
Khi nhìn thấy hiện trạng của phòng giam, Elliot im bặt không nói nên lời. Sykes, kẻ đáng lẽ phải biết về cảnh tượng kỳ lạ này trước cũng cạn lời y hệt Hoàng Tử. Phòng giam trước mặt cả hai hoàn toàn khác với căn phòng của 30 phút trước đây.
Hầm ngục bên dưới lâu đài là một kiến trúc tạo thành từ một không gian lập phương lớn được chia ra bởi một dãy xà lim sắt.
Phần trước căn phòng nơi không bị dãy xà lim chắn được dùng làm nơi chờ và giám sát hầm ngục. Dĩ nhiên cầu thang dẫn lên tầng trên cũng ở đó. Những món đồ nội thất nằm ở phần này chỉ có một chiếc bàn và vài cái ghế.
Đồ ăn cho phạm nhân sẽ được mang xuống từ nhà bếp tầng trên vì vậy không cần thiết phải xây khu bếp, và do phạm nhân sẽ được thẩm vấn bên trong trại lính nên họ cũng không cần thêm đồ nội thất.
Căn phòng ở phía sau là nơi giam giữ phạm nhân – phần nhà giam thật sự. Cả căn phòng bao gồm trần và sàn nhà đều được xây bằng đá. Một thiết kế đơn điệu. Toilet, vòi tắm và bồn rửa mặt đều được dồn vào trong một góc phòng giam. Hai không gian này được chia ra bằng một dãy xà lim sắt, và nếu bỏ chúng đi thì chỉ còn lại một căn phòng đá rộng lớn.
Đúng như cái tên ‘hầm ngục’ của mình, nó là một tầng hầm nằm bên dưới mặt đất, tuy nhiên phía trên cao của bức tường vẫn có vài khoảng trống dài giống như cửa sổ để đón ánh nắng và thông khí. Vì đây là nguồn sáng duy nhất của hầm ngục, nên ngay cả vào ban ngày ánh sáng nơi đây cũng chỉ lờ mờ cỡ ánh nến.
Cuộc sống bên trong không gian tù túng này của phạm nhân có khắc nghiệt hay không đều phụ thuộc vào địa vị của họ và mức độ hận thù của kẻ đã giam họ vào đây.
Nếu phạm nhân là một kẻ có ảnh hưởng lớn hoặc có mối quan hệ tốt với cai ngục, thì họ sẽ được đối xử đặc biệt. Chăn mền cùng những vật dụng khác như giường, bàn và ghế cũng sẽ được cung cấp kèm với đồ dùng cá nhân cho phòng vệ sinh hay có khi là cả bồn tắm.
Còn nếu lý do bị giam là để hành hạ hay kẻ bắt giam có thù hằn với phạm nhân, thì họ sẽ không nhận được gì cả.
Họ phải chịu đựng cái rét thấu xương và buộc phải ngủ dưới sàn đá lạnh lẽo. Họ bị ép phải ăn trong một cái khay đặt dưới sàn nhà và trở thành đối tượng hạ nhục cho bọn cai ngục khi họ tắm rửa hoặc đi vệ sinh.
Chỉ cần nghe đến cách phạm nhân bị đối xử thôi cũng đủ khiến nhiều người phải rùng mình sợ hãi. Đặc biệt là khi án tù của họ đã được quyết định…..
Tuy nhiên, hầu hết những câu chuyện đó đều chỉ là truyền thuyết đô thị.
Ngay từ đầu người ta đã không có lý do để sử dụng nhà giam này.
Không như quá khứ, hầu hết những kẻ gây rối đều bị lính canh xử lý ngay lập tức, do đó thay vì bị quẳng vào ngục, chúng sẽ bị lính gác lôi vào trại lính để nhanh chóng thẩm tra và không tạo cơ hội để chúng thoát.
Mặt khác, loại tội phạm tạp nham cắc ké thì lại không đủ quan trọng đến mức phải bị nhốt trong hầm ngục bên dưới cung điện. Chuyển chúng đến trại giam tập trung lớn hơn nằm ở ngoại ô sẽ là lựa chọn hiệu quả và thực tế nhất.
Hầm ngục này từng là nơi dùng để ngược đãi những kẻ có quyền lực bị hạ bệ trong những năm tháng mà nội chiến và âm mưu còn là chuyện thường ngày ở huyện. Do Vương Quốc đã trải qua hòa bình trong nhiều năm nên thay vì dùng làm nhà tù, nó đã trở thành nơi tạm giam những Quý Tộc và Triều Thần trong những điều kiện cực kỳ đặc biệt.
Rachel Ferguson, người đầu tiên trở thành cư dân của căn phòng này sau một thời gian dài, cũng thuộc trường hợp cực kỳ đặc biệt dó. Có kẻ đã âm mưu khiến cô con gái nhà Công Tước hứng chịu cơn thịnh nộ của Hoàng Tử và khiến cô bị giam tại đây. Mà đương nhiên kẻ đó không có thực. Hay chí ít, kẻ mưu mô như thế không hề dễ tìm.
Nhưng Hoàng Tử Elliot đủ khả năng nghĩ đến mức đó chắc……?
Tất nhiên là không. Hắn chỉ muốn bắt nạt Rachel vì cô ấy đã tạo ra môi trường không lành mạnh và ức hiếp Margaret bé bỏng của hắn thôi. Bộ óc to bằng hạt đậu của hắn còn chưa hề suy xét đến điều kiện sinh hoạt của cô ấy sẽ như thế nào nữa là.
Thứ duy nhất trong đầu tên Hoàng Tử là hình ảnh Rachel trở nên tuyệt vọng sau khi bị giam và buộc phải cầu xin Margaret tha thứ để có thể sớm ra tù. Còn chi tiết cụ thể thì hắn chưa nghĩ đến.
Nói thật, sau khi đuổi Rachel ra khỏi bữa tiệc và quay sang tán tỉnh Margaret, Hoàng Tử đã quên bén chuyện đó cho tới khi Sykes lết xác về lại sảnh tiệc.
Hắn không hề biết tùy tùng của mình gặp rắc rối gì với cô ta, và cũng không hiểu được độ bất thường của sự việc cho đến khi đích thân đến trước phòng giam.
……….Vì khi đến trước phòng giam, Hoàng Tử Elliot đã không thể hiểu được cảnh tượng đang xảy ra trước mắt mình.
Bên trong phòng giam, cô con gái nhà Công Tước vừa bị hắn từ hôn và bỏ mặc trong căn phòng tối tăm lạnh lẽo này đang từ tốn nằm thư giãn.
Sàn đá trong phòng giam đáng lẽ phải được nhìn thấy từ mọi góc độ giờ đã bị che kín bởi một tấm vải thổ cẩm, khu tắm rửa và vệ sinh đáng lẽ phải hiện rõ mồn một trước mắt lính canh đã bị che đi bởi một tấm rèm hoa.
Cô gái bị đưa vào đây đêm nay trong bộ trang phục dạ hội giờ đã chuyển sang trang phục thường ngày đơn giản. Bên trên tấm thảm là một chiếc ghế sofa mềm mại nơi cô nàng phạm nhân bị giam bên trong đang từ tốn ngả lưng lật từng trang sách. Hơn nữa, còn có một cây đèn bàn được đặt gần đó để cô ấy có thể thoải mái đọc sách.
Tại sao cô ấy lại mặc một bộ trang phục khác với khi bị bắt vào đây?
Mớ đồ này đến từ đâu ra?
Thật không thể hiểu nổi.
Cảnh tượng này đúng là không thể hiểu nổi.
Phần này thì vẫn giống hệt hầm ngục mà hắn biết.
Tuy nhiên phần đáng ra phải là nhà giam bên kia, cho dù chật hẹp, nhưng tại sao lại có thể trở thành không gian sống thoải mái như vậy?
Những kẻ ở đây đều không biết nói gì trước cảnh tượng huyền bí trước mặt, tuy nhiên sau khi chúng nhìn chán chê một hồi, nàng Quý Tộc nằm ở đó chợt nhận ra sự hiện diện của cả bọn.
“?”
Rachel ngồi dậy, hoàn toàn ngó lơ bọn người ở phía bên kia xà lim, cô nhấc ấm đun khỏi ngọn đèn cồn sau đó rót nước sôi vào bên trong ấm trà rồi đậy nắp lại. Bên trong căn hầm tối tăm, mùi là trà cao cấp tỏa ra khắp nơi.
“Mufuu…..”
Rachel mỉm cười hạnh phúc trong khi thưởng thức hương thơm từ lá trà.
Elliot, kẻ đang đơ ra vì sốc nãy giờ, cuối cùng cũng động đậy một chút khi ngoác mồm nhìn cảnh Rachel pha trà. Sykes tiếp tục quan sáng cô nàng, nhưng cũng không rặn nổi một chữ khỏi miệng.
Sau khoảng năm giây, Elliot cuối cùng cũng tỉnh, hắn lập tức xông tới và nắm chặt lấy xà lim.
“Này! Cô đào đâu ra mớ này thế hả!”
Rachel ném cho hắn một ánh mắt đầy hoài nghi, có vẻ đó là do cô cảm thấy phản ứng của hắn thật khó hiểu.
“Vì tôi đã tự mình chuẩn bị tất cả chứ sao, mà tôi chưa hề đụng đến một đồng trong ngân sách đâu nhé.”
“Ta không quan tâm chuyện đó!”
“Vì đây đều là những vật dụng cá nhân tôi mua theo thời gian, nên tôi không thể kể lại chi tiết được.”
“Ta không hỏi cô mua chúng ở đâu! Ta muốn hỏi cô đưa chúng vào đây từ đâu cơ!?”
Càng nói lời của Elliot càng thêm khó chịu.
Tuy nhiên Rachel lại không hiểu hắn đang lảm nhảm cái gì, do đó thay vì nói cho hắn, cô quyết định mở một thùng hàng gần đó và lấy bánh ra ăn. Chiếc thùng gỗ cô vừa mở là một trong số những cái thùng được cất ở đây từ trước. Cái mớ đáng ra phải là đồ cất kho đi kèm.
“……..Ở kia!?” Sykes kêu lên
“Gì cơ!?”
Cai ngục bắt đầu giải thích tình hình cho Hoàng Tử khi hắn còn chưa biết vì sao mớ thùng gỗ đó lại ở đây. Sau khi hiểu ra mọi chuyện, Elliot bắt đầu cảm thấy choáng váng khi nhìn cô cựu hôn thê của mình vui vẻ ăn bánh uống trà.
“T-theo dự đoán của ta, chắc chắn Công Tước đã gửi đồ tiếp tế vào cho cô ta!?”
Rachel đột nhiên xen vào để giải quyết hiểu lầm tai hại của Hoàng Tử.
“Chính xác thì tất cả đều do một tay tôi chuẩn bị. Nói thật, tôi đã phải chuẩn bị rất kỹ cho dịp này đấy.”
Khi Hoàng Tử còn chưa kịp lĩnh hội câu sau của cô nàng, Rachel đã lật trang sách cô đọc dở lúc nãy ra trong lúc nằm xuống sofa và tiếp tục chìm đắm vào câu chuyện bên trong cuốn sách.
Dù ai cũng công nhận Rachel Ferguson là một mỹ nhân, nhưng đồng thời họ cũng đều thừa nhận rằng sự tồn tại của cô là rất mờ nhạt, lâu lâu Hoàng Tử cũng quên mất cô ấy vừa nói gì nữa cơ.
Đôi môi hồng đào xinh đẹp kia hiếm khi thể hiện cảm xúc, cô hiếm khi nói ra ý kiến của mình mà toàn nói ra những câu trừu tượng. Và cho dù cô có nêu ra ý kiến của mình, thì Hoàng Tử cũng chỉ nghe cho có lệ.
Cô ấy tựa như chiếc bóng của Hoàng Tử, một cô gái ở bên cạnh hắn ta mọi lúc. Những nữ Quý Tộc đối thủ thường xuyên nói xấu cô rằng cô chỉ là một bình hoa di động hay cô không hề xứng đôi với Hoàng Tử.
Ở bên cạnh Hoàng Tử đẹp đẽ sáng ngời, cô như một con bướm chăm chỉ không chướng mắt, nhưng lại quá mờ nhạt.
Nếu không có Hoàng Tử bên cạnh thì chẳng ai nhận ra cô cả, đó chính là lý do vì sao cô luôn bị xem là một cô nàng chán ngắt.
Vì là một cô gái như vậy, nên Elliot mới nghĩ đó là nguyên nhân cô không phản kháng khi hôn ước bị hủy……..
Nhưng giờ hắn lại nghĩ rằng,
……..Đứa con gái đang tự do làm điều mình muốn trong cái nơi trời đánh này là ai vậy?