The Villainous Daughter’s Butler ~I Raised Her to be Very Cute~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 1 - Chương 16: Náo loạn phe phái trường học - phần hai 6

Lúc này, tôi đã có thể đưa lá thư của tiểu thư cho Gibert, thủ lĩnh phe thường dân chống đối tinh hoa. Tôi không nghĩ chúng tôi sẽ có thể chiếm được lòng tin của cậu ta chỉ với điều này, nhưng ít nhất giờ cậu sẽ không coi chúng tôi là kẻ thù nữa.

Ừm, từ giờ nhẽ ra chúng tôi sẽ có toàn bộ thời gian cần thiết để xây dựng một mối quan hệ đôi bên cùng có lợi.

Đó là lý do mọi chuyện bây giờ đáng ra phải nên tốt hơn, nhưng-

“Cyril, hôm nay chúng ta có thể cùng ăn trưa không?”

Kể từ bữa tiệc, Alicia đã bắt đầu thỉnh thoảng đến thăm lớp học của tôi.

Tôi chỉ là đối tác của cô một lần đó, nhưng mình sự kiện ấy có vẻ đã dẫn đến một sự thay đổi trong cảm xúc cô.

Vẫn có lý do để bào chữa khi nhị hoàng tử đến, nhưng những ý định của Alicia thì lại quá rõ ràng rồi.

Tình huống hiện tại là cứ như thể tôi là mục tiêu chinh phục của nữ chính vậy. Tôi không có ghét nó, nhưng chuyện này lại rắc rối theo nhiều cách khác nhau. Theo một chiều hướng khác, tôi có vẻ đã biến Libert thành kẻ thù của mình rồi.

“Tôi xin lỗi, Alicia-sama, nhưng tôi phải sớm bắt đầu chuẩn bị cho bữa tiệc trà của tiểu thư nên bản thân không có nhiều thời gian để ăn.”

“Vậy, ít nhất chúng ta cũng có thể ăn cùng nhau trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó chứ?”

“Không, chuyện đó…”

Trông như việc ăn trưa vội vàng vì lợi ích của tiểu thư không làm một lời bào chữa được rồi.

Nhưng đặt chuyện đó qua một bên, cùng ăn với một cô con gái quý tộc trong lớp khóa hầu cận là sai quá sai luôn ấy, đến mức mà tôi còn chẳng biết phải bắt đầu từ đâu nữa luôn.

Tôi giao tiếp qua mắt với Melissa- người hiện đang đứng sau Alicia, và thầm xin cô làm điều gì đó với chuyện này.

Tuy nhiên, cô lại dường như chẳng hề có ý định ngăn vị tiểu thư của mình dù bản thân có đang làm một khuôn mặt khó chịu. Quả đúng là một hầu gái vô dụng mà.

Quả đúng là rắc rối. Quên tinh hoa và các phe phái đi, cứ theo cái mức độ này thì tiểu thư sẽ sa vào bóng tối trước tiên mất. Tình huống này không thể được phép tiếp tục nữa, nên sau khi cân nhắc một chốc, tôi đã quyết định tốt nhất là đưa Alicia làm một trong những đồng minh của Sophia-sama.

“Được thôi. Tôi hiểu rồi, Alicia-sama.”

“Thật chứ?! Vậy hãy ăn trưa ngay nào!”

“Không, làm ơn đợi đã. Với tôi thì hôm nay thực sự không ổn. Tôi chắc chắn sẽ liên lạc với ngài vào một ngày nào đó sau, nên giờ hãy bình tĩnh lại đi ạ.”

“Điều đó thực sự… không tốt sao?”

“Tiểu thư, hơn thế nữa và ngài sẽ làm phiền Cyril đó.”

“…được rồi. Chỉ là… tôi đã gặp rất nhiều khó khăn để chuẩn bị một hộp cơm trưa cho cậu ấy.”

Alicia cuối cùng cũng đã bỏ cuộc với lời nhận xét của Melissa, nhưng cô lại rất là  miễn cưỡng. Dù đã có động lực để tự mình hành động, cô lại thiếu cẩn trọng để thu xếp với bên kia trước những chuyến thăm kiểu này.

Nhưng một khi bạn xét đến Alicia là nữ chính của trò chơi, cũng không lạ gì khi cô là như thế.

‘Hôm nay bạn muốn đến thăm ai?’ -vì những hành động của cô được tự ý quyết định tùy thuộc vào lựa chọn của người chơi, cũng là lẽ đương nhiên khi thường thức lên kế hoạch với bên kia trước sẽ lại không có.

Và với sự lặp lại trong cuộc sống thực của cô, khía cạnh đó có vẻ đã được biểu lộ như một phần trong tính cách cô.

Tuy nhiên, có nhiều vấn đề với chuyện Alicia đến thăm tôi. Tất nhiên, có thể xét đến địa vị như một quý tộc của cô, nhưng ngay cả những hành động của cô cũng có thể làm mất cân bằng quyền lực giữa các phe phái.

Vì vậy, tôi cần phải có một cách để kiểm soát tình huống này.

Sau khi tan học hôm đó, tôi đã đến chỗ Sophia-sama và đề nghị nên mời Alicia làm một thành viên trong những bữa tiệc trà của cô.

Tôi đã đề xuất rằng một vài thành viên khác của phe thường dân cũng nên được thêm vào. Giờ đây khi đã biết nhị hoàng tử không phải một phần của tinh hoa, chúng tôi không cần phải run rẩy trong bóng của họ nữa.

Đây quả là một cơ hội tốt.

Nếu tiểu thư nhanh chóng di chuyển, cô sẽ có thể đạt được sự trợ giúp của một lượng lớn người trong khi giảm đi quyền lực của phe tinh hoa, đưa chúng tôi thoát khỏi tình trạng hiện tại.

Khi tôi giải thích điều đó, một cái nhìn lạnh lẽo đến bất ngờ đáp lại về phía tôi.

Sophia-sama nói, “Vậy cậu muốn ở chung với Alicia đến thế luôn sao?” nhưng nhất định không phải là như thế. Tôi chỉ lập lên kế hoạch này trong khi nghĩ đến thứ gì tốt nhất cho lợi ích của cô ấy thôi.

Khi tiếp tục giải thích với cô theo cách đó, cuối cùng tôi cũng có thể làm cho tiểu thư tin vậy.

Theo cách này, Alicia đã bắt đầu tham gia vào những bữa tiệc trà của Sophia-sama.

Dẫu thế cô vẫn được coi là một thành việc của phe thường dân. Hơn nữa, nhiều suy đoán có thể được đưa ra từ sự có mặt của những người bạn cô, nên cuối cùng, ta sẽ cần phải chuẩn bị vài biện pháp đối phó giả sử các tinh hoa sẽ di chuyển.

Đó là lý do trong một ngày nghỉ-

Tôi đã được tiểu thư cho phép ra ngoài, và một lần nữa trở lại dark guild.

“Không phải là Cyril đó sao, lần này nhóc đang ở đây làm gì vậy?”

Thay vì là tên thế thân của Vô danh- tôi đang được chào đón bởi người đàn ông trông lịch thiệp với một con mắt, người giả làm một người hầu.

Chính bản thân Vô danh.

“…vậy ông là người sẽ tiếp đón tôi hôm nay sao?”

“Tất nhiên rồi, không phải dù gì thì nhóc cũng đã nhận ra được danh tính thật của ta rồi sao?”

“Tôi tự hỏi… liệu có phải vậy không đây?”

Tất nhiên, chúng tôi không nói về làm sao mà ông ta là Vô danh. Trái lại, ông ta đang hỏi liệu tôi có biết về quá khứ của ông như là một quý tộc bị lưu đày bởi những tội danh dối trá.

Nhưng tôi không biết gì cả. Tôi làm rõ ý của mình.

“Nhóc đúng là một thằng ranh khôn lỏi đấy. Chà, ổn thôi. Nhóc ở đây vì điều gì? Đừng nói với ta, mấy đứa kia đột nhiên lại bắt đầu nói muốn gặp lại cha mẹ chúng đấy nhá?”

“Đó là một chuyện của tương lai rất xa. Thay vì điều đó, tôi có một yêu cầu cho ông đây.”

“…ồ?”

Vô danh bắt đầu lườm tôi bằng con mắt của mình.

Đó là vì ông ta đã nghĩ bản thân sẽ không kiếm được lời gì cho đến giờ- không. Phiên bản trong trò chơi của bản thân tôi đã hiểu lầm ông là một người đàn ông của bóng tối sẽ làm mọi thứ vì tiền, nhưng ông ta thực ra lại không vậy.

Cơ sở của ông ta được tạo nên dựa trên công lý và trả thù những người lạm dụng quyền lực từ địa vị của họ. Nếu ai đó yêu cầu ông ta làm mội công việc bẩn thỉu để đổi lại một khoản lớn, ông sẽ phản bội lại họ và đưa họ đến bờ vực sụp đổ.

Do đó, tôi sẽ yêu cầu ông ta một loại yêu cầu hoàn toàn trái ngược.

“Ông có biết về con trai thứ hai và ba của nhà Bá tước Ahle, Jircliffe và em trai, Surge không?”

“Chúng là những tùy tùng của nhị hoàng tử, và là thành viên của phe tinh hoa hiện đang làm ầm lên về chuyện phá hủy khu ổ chuột. Bọn chúng thì sao?”

“Tôi muốn ông điều tra về họ và chuyện những người còn lại gia đình họ.”

“…nhóc đang nói cái gì vậy? Nhóc đã nhận thấy được điều gì à?”

“Bây giờ thì chưa. Ừm… cứ gọi nó là một linh cảm đi.”

Đó chỉ là trực giác của tôi- không. Ngoại trừ nhị hoàng tử, họ là những hình tượng nổi bật mà có thể nói là đại diện hiện thời cho tinh hoa, nhưng bọn họ chưa từng xuất hiện trong trò chơi.

Tôi đã xét đến khả năng họ đã bị loại trừ sau khi mắc phải lỗi lầm nào đó… nhưng một ngày khác khi tôi ngụ ý rằng họ đang thực hiện những mưu đồ của riêng mình, Nicola đã làm một biểu cảm rất thấu hiểu.

Thêm cả, cậu ta đã nói sẽ tự dang tay giúp đỡ tùy vào tình huống. Tuy nhiên, sự hợp tác đó lại bị rằng buộc trong phạm vi hỗ trợ qua lời nói.

Ví dụ như là- cung cấp thông tin.

Dữ liệu bất hợp pháp có thể được sử dụng để loại bỏ hai người bọn họ.

Thứ rút ra từ điều này là danh tính của tên quý tộc đã cướp đi sinh mạng của em gái Libert.

Vì chuyện này đã được giải quyết trước khi cốt truyện bắt đầu, tôi không biết kẻ thủ phạm phải chịu trách nhiệm. Bằng việc chồng lặp hình ảnh của Alicia lên cô gái đã khuất, chỉ có một miêu tả về Libert vượt qua quá khứ của mình khi di chuyển để bảo vệ cô khỏi nữ phản diện.

Nhưng nếu vấn đề này vẫn chưa được giải quyết tại thời điểm này…

Sự thù địch của Libert với phe tinh hoa. Sự thật rằng ba năm kể từ giờ tinh hoa không có một chỉ huy. Xét về những điểm đó, khả năng cao là hai người đó đã mắc phải vụ việc ấy và do thế mà bị xử lý.

Đó là lý do tôi đoán rằng gia đình họ có thể liên quan đến vài thứ bất hợp pháp.

“…ta hiểu rồi. Ừ… được thôi. Nếu nhóc muốn chúng ta điều tra về những hoạt động bất hợp pháp của họ thì chúng ta sẽ làm vậy. Về phần thưởng-“

“Chỗ này làm khoản trả trước thì thế nào? Tôi sẽ đưa cho ông một khoản tương tự vào lúc hoàn thành công việc này.”

Tôi thả một túi da đầy những đồng tiền vàng lên bàn.

“Oh? Đây giá thị trường… nhưng không phải chỗ này có hơi quá ít cho một ủy thác từ một nhà Hầu tước sao?”

“Tiểu thư không thích mua chuộc đồng minh bằng tiền. Tất nhiên, nếu lợi nhuận là thứ duy nhất mà ông hứng thú, thì tôi sẽ xem xét lại nhưng…”

Thay vào đó phần thưởng mới vẫn sẽ như đã định- tôi không nói vậy.

Thứ tôi muốn là bằng chứng về bất công thực sự. Tôi sẽ gặp phải rắc rối nếu họ chỉ làm giả bằng chứng để cho một khoản lợi lớn hơn. Tôi cần phải chắc rằng bản thân không trả quá nhiều cũng không quá ít để họ làm chính xác công việc của mình.

Tôi sẽ trả cho họ đúng số tiền dựa theo kết quả bọn họ cung cấp.

“Nhóc đúng là một đứa trẻ kỳ lạ đấy. Nhóc không nói dối về tuổi của mình đấy chứ?”

“Không, tôi chỉ chính xác ở độ tuổi như vẻ ngoài thôi.”

-Dẫu thế thì đây là cuộc đời thứ hai của tôi.

Không nói những lời đã vang vọng trong lòng mình, tôi đã lập một thỏa thuận với Vô danh.

Một tuần sau, một bữa tiệc trà nhỏ thêm lần nữa đươc tổ chức bởi phe tiểu thư.

Tình cờ, gần đây một vài cô gái quý tộc cũng đã gia nhập vào phe. Một trong những người đó là cô gái đã ngã gục tại địa điểm thi. Cô có vẻ đã nhớ đến tôi và cuối cùng cứ cảm ơn tôi suốt.

Lần này Alicia cũng tham gia.

Trong trò chơi, cô ấy và Sophia-sama từng người đại diện cho ánh sáng và bóng tối. Cả hai đáng nhẽ phải hoàn toàn xung khắc nhau hiện lại đang ngồi kế bên nhau ở một buổi tiệc trà.

Đó là một cảnh tượng khá xúc cảm-

 “Eh?! Đây là trà được pha bởi Cyril sao?!”

“Đúng vậy. Cyril- quản gia riêng của tôi, đã pha nó.”

“Hẳn là phải rất tuyệt luôn ha. Mình rất ghen tị với cậu luôn đó, Sophia-sama.”

“Tôi tự hỏi…”

-đó là, nếu xúc cảm đó là sợ hãi.

Tôi cứ giữ biểu cảm đó trong khi yên lặng theo dõi bữa tiệc trà của tiểu thư từ xa.

Bạn bè thật là tốt. Nếu mà phải diễn tả mới quan hệ của họ, tôi sẽ nói họ đang ở trong một mối quan hệ rất thân mật.

Thực tế, vì Alicia không có giấu đi mặt nào của mình, thật dễ thấy rằng cô đang rất coi trọng Sophia-sama, và tiểu thư cũng không có cứng đầu đến mức hành xử ác độc với một người như vậy.

Vì Alicia vẫn có chút non nớt như một quý tộc, Sophia-sama đã kiên nhẫn dạy cho cô mọi thứ cô cần phải biết.

Nhưng thỉnh thoảng- như là khi nãy, bạn có thể thấy cảnh tượng nguy hiểm của những con quỷ xấu xa đang ẩn mình phía dưới lớp vỏ bọc một bữa tiệc vô tội.

Một vài vị tiểu thư có vẻ không nhận ra nó nhưng khuôn mặt của một số người lại đang giật giật.

Một trong những người đó là Melissa- hầu gái riêng của Alicia. Khuôn mặt cô ấy nói lên rằng cô đang muốn nói gì đó khi bản thân đang quan sát tiểu thư của mình còn không cố dấu đi thiện cảm dành cho tôi.

Tôi đã tiếp cận cô ấy.

“Nhìn vào mọi thứ hiện giờ, cuối cùng việc mời Alicia đến những buổi tiệc trà chỉ là một mối phiền toái sao?”

Tôi là người đã mời Alicia vào phe, nhưng cô ấy dường như còn không nhận thức được điều đó. Thực sự, chẳng phải cô, mà là gia đình của cô ấy- và chính xác hơn thì Melissa, là người thúc đẩy để cho cô chấp nhận.

“Không, cả cha mẹ của tiểu thư và tôi đều rất biết ơn về tình bạn của Sophia-sama và ngài ấy.”

Có vẻ như gia đình Alicia cũng muốn cô giữ khoảng cách khỏi cuộc xung đột với tinh hoa.

“Nhưng… tôi không cần phải nói động cơ thực sự của Alicia-sama để mà tham gia những bữa tiệc trà đâu, phải chứ? Chỉ nghĩ về nó thôi…, ugh cũng khiến tôi đau bụng rồi.”

Lý do sao mà cô lại quyết định kết thân với Sophia-sama là vì cô có tình cảm với quản gia riêng của cô ấy.

Là một cô con gái của quý tộc, đây là một vấn đề nghiêm trọng. Trên hết, cũng thấy rõ ràng là Sophia-sama cũng có những cảm xúc tương tự với tôi. Chỉ tưởng tượng những gì sẽ sớm xảy ra trong tương lai cũng làm tôi sợ hãi rồi.

“Cả hai chúng ta đều gặp phải những khó khăn hử?”

“Đừng hành xử như thể cậu không phải nguyên ngân chính yếu gây nên toàn bộ chuyện này thế.”

Tôi đã nghĩ rằng chúng tôi đã gầy dựng nên một kiểu tình bạn, cơ mà tôi lại hoàn toàn bị từ chối rồi.

Khoảng một tháng đã trôi qua kể từ đó.

Trong khi ấy, Sophia-sama đã đều đặn tổ chức các bữa tiệc trà. Dù phe của tiểu thư ban đầu được đồn đại là thân cận với tinh hoa, gần đây người ta lại nói rằng cô đã trở nên thân thiết hơn với phe thường dân.

Tuy thế, các tinh hoa vẫ không cho thấy bất kỳ dấu hiệu di chuyển nào cả.

Một ngày, một tấm thiệp mời từ nhị hoàng tử đã được gửi đến Sophia-sama.

Có vẻ cậu đã quyết định cho cô thấy vườn hồng ở lâu đài hoàng gia rồi.

Những bông hồng ra hoa ở các thời điểm khác nhau trong năm tùy vào trạng thái, nhưng vào lúc này thì tất cả chúng đều nở rộ. Hiện tại vườn hồng nên nở rộ hoàn toàn rồi.

Thay vì sự thật rằng nhị hoàng tử đã mời cô đi, tiểu thư lại thích thú hơn bởi việc cô có thể nhìn thấy những bông hoa độc nhất chỉ phát triển ở lâu đài hoàng gia.

-đó là. Cho đến khi cô thực sự đến đấy.

Bên cạnh hoàng tử đã đích thân đến để chào đón cô tới lâu đài- là hai tùy tùng của cậu.

Tôi muốn đứng trước họ mà hỏi sao lại quấy rối cuộc hẹn hò này.

Tất nhiên, tôi hiểu rằng hoàng tử không thể thực sự được để một mình. Sophia-sama đã có tôi hộ tống, nhưng hoàng tử đã cũng đã có nhưng cận vệ và hầu cận nấp ở gần.

Tuy nhiên, hầu cận lẫn cận vệ không thể làm gián đoạn cuộc trò chuyện của chủ nhân.

Trái ngược, hai tùy tùng lại không ở vị trí đó, nên rất nghi hoặc liệu họ có biết bản thân đang là một một vật cản hay không.

Nếu có thể, tôi muốn hỏi họ xem liệu họ có sẵn sàng rời đi cho lợi ích của Sophia-sama không.

“…cảm ơn ngài vì đã mời tôi đến hôm nay. Tôi thực sự rất mong đợi được nhìn thấy những giống hồng hiếm chỉ nở ở lâu đài hoàng gia.”

“Tôi hiểu rồi! Tôi cũng rất vui vì cậu đã đến, Sophia!”

Casual past tense.

Đánh giá của tiểu thư về nhị hoàng tử hẳn đã hạ xuống vào lúc này, nhưng bản thân cậu lại hoàn toàn không nhận thức được nhưng lời nói ngọt ngào nói chỉ cho lịch sự hay khi đang vô cùng phấn khởi.

Hoàng tử và những tùy tùng của cậu đã đi với tiểu thư thành một nhóm hướng đến vườn hồng.

Tiểu thư đã trùng vai một chút những đó không phải là không có lý do. Với hai người cứ quấy phá quanh cô ấy, quên khuyên bảo hoàng tử về sự thật trong những hành động của cậu đi, cô ấy thậm chí sẽ không thể thưởng thức nổi những bông hồng cô đã mong ngóng luôn nữa là.

Đây lẽ ra phải là một khoảng thời gian để cô thư giãn và chiêm ngưỡng những bông hoa mà cô yêu thích, nhưng giờ đó lại là một tình huống cô phải thăm dò ý định của đối phương.

Ấy vậy- tiểu thư vẫn thốt lên, ”Thật đáng yêu quá” với một giọng nói thích thú khi đến khu vườn. Có những bông hồng hoàn toàn nở rộ khắp tầm mắt.

“Cậu có thích nó không?”

“Đây là vườn hồng ban đầu chỉ có thể được tiếp cận bởi gia đình hoàng gia đó.”

“Đó là lý do ngài nên biết ơn hoàng tử vì đã ban cho ngài một ân huệ như vậy, Sophia-sama.”

“…đúng thế, tất nhiên rồi. Khu vườn đúng là rất đẹp.”

Những lời phát ra từ mấy tên tùy tùng sau khi nhị hoàng tử nói đúng là khó chịu quá.

Tiểu thư đang cười, nhưng sự cáu giận đang bắt đầu lộ ra từ những lời cô rồi. Dù điều này có không thích hợp với cô như con gái một Hầu tước, tôi nghĩ xét theo tình huống thì cô đã làm rất tốt rồi.

Một khi cả hai trở về dinh thự, tôi sẽ chuẩn bị cho tiểu thư món trà yêu thích cùng bánh như một phần thưởng vậy.

“Thật vui khi biết rằng cậu thích chúng, Sophia.”

“Thưa hoàng tử, sao ngài không cho Sophia-sama xem những bông hoa đó đi?”

“Vì có một lượng lớn giống hoa khác nhau, thế nên ta cũng nên đi xem chúng.”

“…đúng thế, cứ vậy đi.”

Tiểu thư đang bước đi bên cạnh hoàng tử. Bản thân điều đó là có lý do, song hai tùy tùng lại đang ở bên phía trống của cô. Trông cứ như thể là cô sẽ bị bắt cóc vậy.

Hai người họ thực sự là những kẻ chủ mưu.

Nếu hoàng tử thực sự không có bất kỳ tư tưởng tinh hoa nào, có thể nói rằng họ đang thao túng cậu. Tôi muốn chia họ ra khỏi nhóm để tiểu thư và hoàng tử có chút thời gian với nhau.

Nếu Sophia-sama mà nói rằng cô muốn ở một mình với nhị hoàng tử thì cậu nhất định sẽ cố làm theo yêu cầu của cô ấy, nhưng một lời nhận xét như vậy lại không phù hợp với một cô con gái quý tộc.

Những bông hồng chỉ nở ở vườn hồng này là thứ mà ngay cả nhị hoàng tử cũng không thể bất cẩn khoe ra, nhưng để mà mong cậu nhận ra và tự mình giải quyết tình huống này… hiện tại sẽ chỉ thật tàn nhẫn thôi.

Khi tôi suy nghĩ bằng cách nào đó để loại bỏ những tùy tùng, thời gian đã trôi qua cho đến khi họ cuối cùng cũng đến trái tim của khu vườn.

“…chúng quả thật là lộng lẫy.”

 Tiểu thư lẩm bẩm như thể cô đang trong một giấc mơ vậy.

Phía cuối tầm nhìn của cô là những bông hồng xanh được trồng trong nhà kính.

Những bông hồng xanh ban đầu không tồn tại ở bất cứ đâu trên thế giới này. Tuy nhiên, vị vua trước của Ephenia có một lần đã yêu cầu những pháp sư của mình tạo ra loài hoa này.

Kết quả là, một phép màu chỉ tồn tại trong vườn hồng của lâu đài hoàng gia đã được tạo nên.

Cho nên, hoa hồng xanh là biểu tượng của gia đình hoàng gia thứ biến điều không thể thành có thể.

Tiện thể, Nhà Rosenberg đã lấy bông hồng đỏ thẫm làm biểu tượng, thứ được phong cho họ cùng với địa vị Hầu tước do những công lao to lớn trong việc thành lập đất nước.

Có lẽ vì cô đã lớn nên khi nghe một bối cảnh lịch sử như vậy, phiên bản trò chơi của tiểu thư có một khát khao cháy bỏng được nhận một bông hồng xanh từ hoàng tử.

Cô tiếp tục tiến đến gần những bông hồng xanh, bị chúng lôi cuốn.

“Chúng ra sao? Không phải chúng là một màu rất đẹp sao?”

“Vâng, đúng vậy. Cảm ơn ngài vì đã cho tôi xem thứ quý giá đến thế. Tôi rất vui vì bản thân đã nghe rằng những bông hồng này là thứ chỉ có thể được thấy trong lâu đài hoàng gia.”

Sau đó tiểu thư nở một nụ cười tự sâu thẳm trong trái tim. Đó không phải là một nụ cười của con gái Hầu tước mà là một nụ cười thiên thận của cô cô gái ngây thơ độ tuổi cô. Đó là một biểu cảm sẽ làm lôi cuốn tất cả những ai nhìn thấy nó.

Và thế là-

“Oh, nếu cậu thích chúng đến vậy, tôi có nên gửi tặng cậu một bông không, Sophia?”

Nhị hoàng tử đã nói những lời như vậy. Đó chỉ là một cậu hỏi ngây thơ của một cậu bé bị quyến rũ bởi một cô gái đáng yêu. Không có ẩn ý nào đằng sau nó cả.

Tuy thế- cả tôi và những hầu cận của nhị hoàng tử đều thở gấp.

Những bông hồng xanh là biểu tượng của hoàng gia.

Nên chỉ gia đình hoàng gia mới được phép đem chúng ra khỏi lâu đài. Cũng tương tự như thế với cả những bông hoa bị cắt đi. Vì cũng tương đối dễ để ghép và nuôi, chúng đã được quản lý rất kỹ lưỡng.

Nói cách khác, chỉ những thành viên của gia đình hoàng gia mới có thể có được hoa hồng xanh. Không quan trọng đây có không phải ý của nhị hoàng tử hay không. Những lời trước đó của cậu là một lời cầu hôn.

Thứ tiểu thư làm tiếp theo rất quan trọng. Sẽ không thể chấp nhận được nếu cô từ chối lới cầu hôn đó trước những người làm chứng này và làm nhục cậu.

Cho nên, điều duy nhất cô có thể làm là giữ im lặng, song nói đến im lặng thì không thể kéo dài được. Nếu một bên thứ ba không can thiệp vào tình huống này, nó có thể trở thành thứ gì đó không thể đảo ngược.

Nhị hoàng tử thì lại không biết gì về toàn bộ chuyện này.

Tôi không biết liệu những tùy tùng có nhận thứ được hay không, những tôi không nghĩ họ sẽ làm bất cứ điều gì nếu mà biết vậy.

Những hầu cận nhất định đã hiểu tình huống rồi, nhưng họ không thể làm gián đoạn của trò chuyện của chủ nhân họ do vị trí của bản thân.

“Có chuyện gì vậy, Sophia? Cậu không muốn một bông hồng xanh sao?”

“T-Tôi…”

“-Tôi e điều đó là không thể, thưa hoàng tử.”

Tôi đã chen vào giữa hai người và cố cất giọng. Sức ép từ những ánh nhìn xung quanh đổ dồn về tôi cứ như họ muốn nghiền nát tôi luôn vậy. Tôi có thể cảm thấy cái thòng lọng xử tử đang quấn quanh cổ mình.

Nhưng tôi là quản gia riêng của tiểu thư. Tôi đã thề sẽ bảo vệ cô ấy.

Cho nên-

“Tôi đã nghe rằng những bông hồng xanh không thể rời khỏi nơi của chúng. Nên thưa hoàng tử, không phải điều này là không thể trừ khi ngài được đứa vua cho phép sao ạ?”

“Eh? L-là vậy sao…?”

“Chính là thế, nên tốt nhất là ngài nên nói chuyện với nhà vua về vấn đề này trước.”

“Umm, được rồi…”

Tôi cảm thấy tinh thần mình phấn chấn hơn khi nhị hoàng tử chấp nhận câu trả lời của tôi.

Sophia-sama, bản thân tôi và toàn bộ những hầu cận đã cùng lúc thở một hơi.

Tuy nhiên-

“…thế quái nào mà chỉ là một tên quản gia mà lại dám chen vào một cuộc trò chuyện của các quý tộc cơ chứ.”

“Biết thân biết phận của mình đi, tên hầu kia.”

Sự yên bình đó đã bị phá vỡ bởi giọng nói bất mãn của tên tùy tùng chen vào, thứ lập tức được đồng bộ theo sau bởi một tên khác. Những người xung quanh lại một lần nữa tràn đầy áp lực.

“Tôi thành thực xin lỗi vì đã vượt quá vị trí của mình.”

“Ồ? Không tệ cho một thường dân đâu… quỳ xuống đây, và cho chúng ta thấy được lòng thành của ngươi đi nào.”

“Nếu đó là điều sẽ khiến các ngài tha thứ cho tôi.”

Quỳ gối là một cái giá quá rẻ phải trả để giải quyết tình huống này. Phải quỳ gối chẳng có nghĩa lý gì với tôi cả.

Nhưng ngay trước khi tôi làm vậy-

“-dừng lại, Cyril.”

-giọng nói của một người thống trị vang dội khắp vườn hồng.

Nhìn về phía tiểu thư, lọt vào trong tầm mắt tôi là là dáng hình oai nghiêm của một quý tộc. Bên trong căn nhà kính không gió, mái tóc vàng kim của cô bay phấp phới như thể phản chiếu cảm xúc của cô vậy.

Tôi có thể cảm thấy trong làn da mình rằng cô đang giận hơn bất cứ lần nào tôi từng nhìn thấy cô trong đời mình.

Đôi mắt cô- giờ đã nhuộm đỏ, đưa tầm nhìn về những tên tùy tùng trước khi cô bắt đầu cất lên một giọng trầm lắng xen lẫn giận dữ.

“Không cần phải cúi đầu trước những tên ngốc như vậy đâu.”

---------

5/2/2021 11:59 PM

Maus: Vẫn kịp xong trước ngày mới :V

Maus: Hmm…, ít ra main cũng biết về cái vụ tình cảm ha :V Maus: Chỗ này t chẳng biết nên dịch ra sao luôn Maus: Hết :V Maus: Dù không nhớ rõ lắm nhưng t sẽ lấy đoạn này vả vào mặt bác nào đó ở chương nào đó dám bảo do Cyril muốn được sống chứ không phải muốn giúp Sophia nên mới làm vậy. Thân ái :V