Lumiere thuộc dòng dõi nam tước. Gia đình Horus là bá tước. Bá tước đứng trên nam tước. Là con trai thứ hai trong nhà, Horus gần như không thể trở thành gia chủ kế vị. Tuy nhiên, nếu Lumiere được gả cho Horus, nghĩa là gả vào nhà có cấp bậc cao hơn thì đó là một đám cưới không thể lí tưởng hơn cho nam tước Alban. Điều đó không thể miêu tả như một kèo giao dịch đơn thuần được.
Lumiere nhất định phải rõ điều đó.
“C-c-chúc mừng ngài Horus đã bước sang tuổi mười ba. C-chân thành cảm ơn ngài vì đã mời tôi đến b-bữa tiệc ngập tràn loài hoa thế này. Chúng thật sự rất dễ thương…”
Ê Lumiere.
Tôi rất mừng vì cô đã dành cả tâm hồn để tập cho đến phút chót, nhưng chúng ta có tập cái phần đó đâu?
Cả biểu cảm lẫn tông giọng, cái nào cũng tệ hết chỗ nói.
Khả năng của Lumiere vẫn còn cách xa tiêu chuẩn của tôi, nhưng cô vẫn đang tiếp tục luyện tập. Cổ đang giả vờ như không thấy tôi ở đây.
Tuy nhiên, cô vẫn không thể ra lời chào hỏi một cách mượt mà được.
Nhận thấy có người đến gần, tôi đẩy lưng Lumiere một cái. Sau đó, tôi bước lên trước.
“Hya?!”
Không thể tin được là cô ngốc đến mức la lên đấy.
Tôi sẽ dạy dỗ lại sau, còn giờ tôi phải kiểm tra thiệt hại đã.
Như dự đoán, nước ép đổ hết lên quần áo của tôi rồi. Mừng vì tôi đã chọn loại rẻ tiền để mặc.
Giấu đi sự nhẹ nhõm, tôi ngước lên nhìn.
Phư phư, phải rồi ha. Một thời điểm không thể nào tốt hơn để làm bẩn đồ của tôi khi chúng tôi sắp đi chào hỏi nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay.
“Quả là một người hầu có năng lực đó, tiểu thư Lumiere. Thấy người hầu của cô dễ thương như thế, tôi cứ tưởng cô đi trông trẻ ấy chứ.”
“Ôi chao, tiểu thư được bảo vệ bởi một đứa nhóc ư?”
Những lời nói cay nghiệt như thế, còn ai trồng khoai đất này ngoài mấy người bạn cùng lớp của tôi nữa. Mấy đứa đó không ngại “chào hỏi” chúng tôi đâu.
Và “người trồng khoai” ở đây là Con gái công tước Fable, Lala, và Con gái bá tước Media, Remel.
Hai người đó có mặt ở đây cũng không lấy làm lạ. Vì dù gì, đây cũng dinh thự của bá tước Media mà.
Hôm nay họ vẫn mặc bộ váy y hệt nhau. Hai bộ váy màu vàng thời thượng. Tôi không nói bộ váy đó không hợp với hai người khi họ có mái tóc màu nâu nhạt. Tuy nhiên, nó quá bình thường.
Mà, là một người hầu, tôi không có nghĩa vụ phải khen họ. Tuy nhiên, cái người lẽ ra phải làm việc đó thì lại…
“-Cô không sao chứ?! Thôi chết, phải lau cái đã. Khăn tay, khăn tay đâu…”
“Xin hãy bình tĩnh, tiểu thư Lumiere.”
Khi tôi trừng mắt nhìn, Lumiere khẽ run lên. Cô cúi đầu sau khi lúng túng một chút.
“Chúc một ngày tốt lành, tiểu thư Lala, tiểu thư Media. Và chúc mừng sinh nhật em trai của tiểu thư Media. Vậy, xin hẹn lần khác.”
Cứng nhắc, cứng nhắc, quá cứng nhắc!
Hơn nữa, hà cớ gì cô lại tạm biệt họ nhanh thế hả?
Tiếp chuyện đi chứ! Thời tiết, đầm váy, chuyện trên trời dưới đất gì cũng được!
À thì, ít nhất Lumiere vẫn tốt hơn loại người làm đổ nước lên quần áo người khác mà chẳng màng xin lỗi một tiếng.
Và như đã đoán, hai người họ không để chúng tôi rời đi.
“Chờ chút đã. Tôi muốn gửi lời xin lỗi đến cô hầu dễ thương kia. Bé thích đồ ngọt chứ? Tiểu thư Lumiere thấy sao?”
“Đây đều là những món đồ ngọt mà tôi rất thích. Sao tiểu thư không thử xem?”
Họ đang bảo chúng tôi ăn thay vì đi chào hỏi nhân vật chính của bữa tiệc đấy hả?!
Tôi liếc thấy họ cẩn thận đặt hai cái bánh quy được quét mứt màu đỏ lên một cái dĩa nhỏ.
Loại mức gì vậy chứ?
“Cứ tự nhiên.”
Nữ công tước và nữ bá tước, chắc chắn không hề có ý gì tốt đẹp dù là chút ít.
Mặc dù vậy, tôi thừa hiểu Lumiere chẳng hề mỏng manh đến thế. Mặc dù có hơi run, nhưng sau khi liếc nhìn tôi, cô đưa tay ra để lấy cái bánh quy.
Bỗng, xung quanh trở nên ồn ào.
“Cho phép ta ăn thử.”
Một cánh tay vươn ra và chộp lấy cái bánh quy mà không chút chần chừ. Anh chàng đẹp trai đưa cái bánh quy lên miệng. Anh chàng đẹp trai với mái tóc vàng tỏa sáng giữa hội trường lấp lánh ánh đèn, run người một lúc. Vầng tráng ngài ấy dần đổ mồ hôi, vậy mà biểu cảm trên khuôn mặt lại chẳng hề thay đổi. Ngài nở nụ cười và cảm ơn hai người kia.
“Xin thứ lỗi vì có hơi đường đột. Vì phải gấp rút đến đây nên ta có hơi đói. Mà phải nói là, hương vị của món này khá độc đáo. Tuy nhiên, vì đây là loại đồ ngọt ưa thích của tiểu thư Remel nên ta sẽ ghi nhớ.”
“A, a, ah…”
Ba cô tiểu thư ngơ ngác trước sự xuất hiện bất ngờ của Đệ nhất hoàng tử, Điện hạ Sazanjill. Cô tiểu thư thứ ba? Tất nhiên là Lumiere rồi. Ngài ấy nói với tôi trước cả cô người yêu cơ.
“Mà nhân tiện, tối nay cô mặc một bộ khá lạ đấy. Xu hướng bây giờ à?”
“…Một ngày tốt lành, thưa Điện hạ. Ngài có muốn đáp lại lời chào của tôi không?”
Mặc dù tôi không thể nâng váy vì trang phục của tôi hiện tại, Điện hạ Sazanjill lại nhìn chằm chằm vào tôi, và quần của tôi chứ.
“Ta xin lỗi, Lelouche…”
Sau đó ngài ấy gọi tên tôi. Hai tiếng hét nho nhỏ vang lên. Sau đó, tôi nở nụ cười của một quý cô thực thụ.
“Vì có hơi sốc do sự xuất hiện đường đột của Điện hạ nên tôi không chào mọi người ngay được. Một ngày tốt lành, tiểu thư Lala, tiểu thư Media. Tôi rất vinh dự vì được khen dễ thương. Đúng thật là giờ tôi bắt đầu thấy chán bộ trang phục không thường mặc này rồi. Cảm ơn hai vị đã kiên nhẫn, và cả những chiếc bánh quy ngon miệng nữa.”
Khi tôi đưa tay đến, chiếc dĩa ngay lập tức rụt lại với tốc độ vô lí. Hai người họ nhanh chóng rời đi, chỉ để lại một lời xin lỗi mà gió thổi nhẹ cũng bay được.
Khi tôi thở phào và nhìn xung quanh, chắc rồi, tôi đang trở thành trung tâm của sự chú ý. Sau đó, vị hoàng tử nhễ nhại mồ hôi liền uống một ly nước.
Tôi nhìn ngài ấy. Cái lưỡi nhỏ, đo đỏ đang lè ra.
“Cay thật. Lần đầu tiên ta ăn một món cay đến thế.”
“Là bởi vì ngài cố làm một việc bình thường chẳng động đến. Tiểu thư Lumiere, cô có thể lau mồ hôi của Điện hạ được không?”
Khi tôi lấy ra một chiếc khăn tay từ trong túi áo, Lumiere ngơ ngác nhìn tôi.
“T, tôi ấy hả?”
Vì đồ của tôi bây giờ bẩn mất rồi…
Nên hãy giúp ngày ấy và để tôi đi đi.
Giờ đây, đó mới là người hộ tống thật sự của cô ấy – và chẳng cần phải nói gì vì hoàng tử đã đến. Nên tôi đâu còn việc gì để nán lại đây nữa, chứ?
Cho nên tôi mới muốn rời đi-
-Tại sao cô lại trông như đang thu mình lại vậy?
“Lelouche!”
NGười lên tiếng là Sazanjill. Sau khi xử lí thứ đồ độc hại đó xong, Điện hạ đã có thể bình tĩnh nở nụ cười. Nhưng ngay lúc này, ngài lại có phần giận dữ và sốt sắn.
“Chờ đã, ta có nhiều chuyện muốn nói với cô!”
“…Đây là tiệc sinh nhật của Horus. Với trang phục hiện giờ, tôi thật sự phải rời đi. Ngài có thể chuyển giúp tôi lời chúc mừng được không?”
“Ta có mặt ở đây là vì cô tham dự đó.”
“Những lời nói không khôn khéo như thế, cho dù ngài có kiệt xuất đến nhường nào thì cũng-”
“-Cũng như cô đã đến đây với bộ trang phục cho nam thôi.”
Đúng là thế. Tôi bất giác lấy tay che miệng mình lại.
“Vâng… Vì vậy nên tôi muốn rời đi sớm nhất có thể.”
Tôi cảm ơn ngài ấy, đồng thời đặt tay lên ngực như một quản gia.
Sau đó, tôi nhanh chóng rời đi. Tôi rất hối hận vì đã chọn kiểu tóc đuôi ngựa. Giá như luc đó tôi chọn kiểu tóc có thể che giấu khuôn mặt tôi tốt hơn lúc này.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage