「 Thôi được. Cậu thắng. Từ giờ tôi sẽ nói chuyện bớt trịnh trọng hơn. Cậu chắc là cậu muốn thế này chứ? 」
「 Ư-ừ được mà. Cơ mà vì một lí do nào đó mà càng ngày tôi càng thấy cậu chả giống trước đây tí nào. Hơn nữa, lúc cậu nói, nhìn mặt cậu trông ngầu lắm đấy. 」
「 À thì tôi cũng có một gương mặt khá ưa nhìn. À mà cậu cũng nên gọi tôi bằng tên đi chứ. Đừng khinh khỉnh sau khi kêu tôi bớt nói chuyện quá lịch sự thế. 」
「 Tôi hiểu rồi, Kotone. Mỗi thế thôi cũng khiến cậu vui à!? 」
「 Cậu không cần nói chuyện nghe khó ưa thế đâu. Xong rồi thì tôi tới tiệm đây. 」
「 Tôi vẫn còn phải sinh hoạt câu lạc bộ nữa. Nhớ giúp bố mẹ tôi cho đàng hoàng vào đấy nhá! 」
「 Vâng thưa chị. 」
Mặc dù đã hứa với con bé, đơn của tôi vẫn chưa được duyệt nên tôi không thể giúp được hai cô chú quá nhiều. À thì nếu tôi làm việc mà không lộ mặt thì chắc sẽ chẳng ai biết đâu. Cơ mà tôi chưa có giấy chứng nhận nên không thể tùy tiện nấu ăn cho khách được. Tôi đoán là tôi sẽ tiếp tục rửa bát vậy.
「 Kaori, bạn nữ kia là bạn cậu à? 」
「 À đúng rồi, cậu ấy là nhân viên mới của quán bố mẹ mình đấy. 」
「 Hmmm, cậu ấy trông lạ quá. Một người xinh xắn như cậu ấy đáng nhẽ phải trở thành chủ đề bàn tán trong trường chứ nhỉ. 」
「 … Cậu ấy có bị mà. 」
「 Cậu vừa nói gì á? 」
「 Thôi không có gì đâu. Còn giờ, chúng ta hãy cố gắng hết mình nhé. 」
Hiện tại, tôi đã đến tiệm cà phê nhưng bây giờ đang là buổi trưa nên tiệm cực kì đông. Nếu bây giờ tôi hỏi cô chú chủ tiệm thì sẽ chỉ làm vướng chân chú ấy thôi nên chắc tí nữa tôi sẽ quay lại. Ngay khi tôi đang định làm vậy, cô Saori nhìn tôi và ra hiệu cho tôi ra đằng sau tiệm.
Liệu có ổn nếu tôi mặc đồng phục trường không nhỉ? Mới hôm qua thôi chứ Takato bảo tôi rằng chỉ cần tôi không bị phát hiện thì chả có gì phải lo cả nên chắc chú ấy chả để tâm đâu.
「 Cô Saori à, cô có cần cháu giúp gì không ạ? 」
「 Vậy thì cháu giúp cô rửa bát nhé. Cháu không thể tiếp khách khi đang mặc đồng phục được đâu. 」
Chỉ đợi có thế, tôi mặc tạp dề và bắt đầu rửa. Trong khi rửa bát, tôi cũng mang cho cô chú chủ tiệm mấy món ăn đã nấu xong nữa. Khoan, nghĩ lại thì từ nãy đến giờ làm việc năng suất thế nào thì tôi cũng chẳng kiếm được đồng lương nào. Thôi cứ coi như là tập làm quen với công việc vậy.
「 Xin lỗi cháu nhé. Cháu còn chưa được nhận vào làm việc chính thức mà cô chú đã nhờ cháu làm bao nhiêu việc rồi. 」
「 Không sao đâu ạ. Đằng nào cháu cũng chuẩn bị ăn trưa. À đúng rồi, cô chú kí hộ cháu vào đây với ạ. 」
「 Được rồi. Nhưng cháu có chắc là gia đình cháu sẽ đồng ý cho cháu đi làm thêm không đó? 」
「 Về vấn đề đó, cháu đang định liên hệ với họ bây giờ đây. Tất cả sẽ được quyết định bằng cuộc gọi này ạ. 」
Còn giờ thì đến giờ thử liên lạc rồi. Như mọi lần, tôi chẳng nhớ số của ai ngoài số điện thoại bàn ở nhà cả nên tôi sẽ cố gắng lên lạc với cô Sakiko trước. Đó là lựa chọn duy nhất tôi có hiện giờ.
「 Nhà Kisaragi xin nghe. Cho hỏi ai đang ở đầu dây bên kia vậy ạ? 」
「 Xin lỗi vì lại gọi điện làm phiền cô ạ. Mẹ cháu có đang ở nhà không ạ? 」
「 Trước hết, tôi muốn nghe mục đích của cô chủ khi gọi điện về nhà đã ạ. 」
「 Cháu hiểu rồi. Vậy thì, làm ơn hãy cho phép cháu đi làm thêm. 」
「 … Xin phép hỏi ai ở đầu dây bên kia thế ạ? 」
Tôi biết ngay mà. Làm gì có ai nghĩ đến chuyện đứa con gái ngu ngốc, ghét phải nỗ lực lại xin đi làm thêm cơ chứ? Bạn sẽ chẳng bao giờ tưởng tượng ra cái việc ấy cả và cũng khá là bình thường nếu như bạn nghĩ là người khác gọi nhầm đến. Độ uy tín của con bé thấp tới mức ấy đấy. Cơ mà, nếu tôi không nỗ lực hơn thì sẽ chẳng có chuyện tôi được đi làm thêm.
「 Là con bé luôn mang đến rắc rối cho cô trong quá khứ, Kisaragi Kotone đây. 」
「 B-bà chủ ơi! 」
Ahh, cô Sakiko chắc hẳn đang hoảng loạn lắm. Đúng hơn thì, từ nãy đến giờ mẹ luôn ở đó à? Tôi muốn mẹ con bé nhấc máy cơ nhưng chắc hẳn họ đang cảnh giác tột độ đây mà.
「 Tôi sẽ trả lời điện thoại. Otoha xin nghe. 」
「 Lâu rồi không gặp, mẹ. Chắc hẳn mẹ đã nghe được những gì con và cô Sakiko bàn từ nãy đến giờ rồi nhỉ? 」
「 Con đang có ý định gì? 」
「 Chẳng có gì đâu ạ. Chỉ là với khoản chu cấp thôi, con sẽ không thể nào sống được. 」
「 Vậy là con muốn được tăng tiền chu cấp? Con cần bao nhiêu? 」
「 Không cần đâu ạ. Vậy nên mẹ cho phép con đi làm thêm nhé? 」
Cái nhà này có hiểu thế nào là sống tự lập không vậy? Nếu ông bà thực sự có ý định tăng tiền chu cấp cho Kotone thì việc gì phải đuổi nó ra khỏi nhà? Rõ ràng là ông bà muốn con bé nhìn nhận lỗi lầm của bản thân và sửa đổi, nếu con bé cầu được ước thấy thì sửa đổi thế quái nào được? Hơn nữa, nếu tiền chu cấp được tăng thêm, tôi sẽ cảm thấy mình đang mắc nợ nhà Kisaragi và tôi chẳng muốn thế một chút nào.
「 Mẹ xin lỗi nhưng mẹ phải chắc chắn rằng đấy là những gì con thực tâm muốn nói. Mẹ sẽ kêu cô Sakiko tới nên con cho mẹ biết địa chỉ đi. 」
「 Con hiểu rồi. Địa điểm là một quán cà phê tên Atelier. Nó nằm gần phố mua sắm ấy ạ. 」
「 Mẹ biết rồi. Mẹ sẽ gửi cô Sakiko đến đó sớm nhất có thể. 」
Họ hoàn toàn tin rằng tôi là kẻ giả mạo. Cơ mà một kẻ giả mạo sẽ giả làm Kotone tốt hơn tôi nhiều. Điều đó chỉ càng chứng minh con bé là người không đáng tin thế nào. Nhìn vào thực tế mà xem, giời ạ.
「 Kotone à, cháu đã thay đổi nhiều đến mức nào vậy… 」
「 Hmmm, dựa vào phản ứng của gia đình và giáo viên chủ nhiệm của cháu thì cháu đoán là vừa đủ để khiến mọi người nghĩ cháu là một con người hoàn toàn khác. 」
「 Con người của cháu trước đây nghe kinh khủng khiếp quá… 」
「 Cháu hiện tại là một con người khá là tử tế nên cô không phải lo đâu ạ. 」
Qua cái góc nhìn của gia đình tôi, tình huống này quá là bất thường. À thì, tôi không nghĩ Kotone là một đứa trẻ tốt hay gì cả. Tạm thời, tôi sẽ làm việc năng suất hơn nữa trong lúc chờ cô Sakiko tới. Tôi tỉ mỉ rửa từng cái bát, cái đĩa, cái cốc, cái chén một và trước khi cô Sakiko đến nơi, tôi đã dọn dẹp xong đống này rồi.
Nói chuyện với hai cô chú, có vẻ như ngoại trừ giờ cao điểm ban ngày ra thì công việc cũng khá là nhẹ nhàng và dễ làm. Chà, từ lúc này trở đi, khách hàng đến tiệm chủ yếu là những người đến để hút thuốc hoặc muốn ăn nhẹ gì đó.
「 Xin thứ lỗi. Tôi là Sakiko, người giúp việc của nhà Kisaragi. Cho hỏi cô Kotone có ở đây không ạ? 」
「 Ahhh, vâỵ ra cô là người giúp việc của nhà Kotone. Kotone ơiiiiiii. Người mà cháu đợi tới rồi này. 」
「 Vânggggg. Ah, cô Sakiko, lâu rồi không gặp. Đây là giấy xác nhận của cháu nhưng… 」
「 Cháu là ai vậy? 」
Uwah, cô ấy nói với một gương mặt không biến sắc luôn kìa. Tôi thậm chí còn không thể khiến má tôi ngừng giật. Nhìn kìa, cô Saori còn nở một nụ cười gượng gạo, y như tôi vậy. Và có vẻ như cô Sakiko đã nhận ra có gì bất thường. Hai má cổ ửng đỏ hết cả lên.
Nói gì thì nói, tôi sẽ phải chứng kiến cái biểu cảm kia thêm bao nhiêu lần nữa đây? Với cả cô Sakiko hẳn phải thấy Kotone ver không trang điểm lúc con bé ở nhà rồi chứ nhỉ?
「 Cháu cũng quen với kiểu phản ứng như vậy rồi nên không sao đâu ạ. Vậy, mẹ cháu đã nói gì ạ? Ah đúng rồi, đây là quà của chủ tiệm biếu gia đình mình. 」
「 Cô chủ đã thực sự thay đổi rồi. Chủ tiệm à, cô chủ có giúp ích được gì không? 」
「 Con bé giúp đỡ chúng tôi khá nhiều. Tôi định cho Kotone phục vụ khách khi con bé được chính thức nhận nhưng tính tới thời điểm hiện tại, con bé chưa gây ra rắc rối nào cả. 」
「 Tôi hiểu rồi. Bà chủ dặn rằng bà ấy cho phép miễn là cô chủ không gây bất kì rắc rối gì cho cửa tiệm. 」
「 Nếu vậy, cháu chỉ việc đưa giấy cho cô thôi đúng không ạ? Ừm nếu được, liệu cô có thể đưa lại giấy tờ càng nhanh càng tốt được không ạ? 」
「 Không cần đâu ạ. Tôi đã được ủy thác bởi bà chủ nên tôi sẽ ký hộ bà ấy… Như vậy có được không? 」
Yay, giờ tôi đã có thể đi làm thêm rồi. Sau cùng thì tôi cũng chẳng có gì để làm ở nhà và tôi càng ngồi chơi lâu thì hoá đơn tiền điện và mấy thứ linh tinh khác lại tăng. Tôi phải kiếm một cái thư viện sau vậy.
「 Cô chủ à, cô định sẽ làm gì sau khi xong việc vậy? 」
「 Dạo quanh siêu thị. 」
「 Lại nữa hả? 」
「 Mục đích của cháu là tìm hiểu giá và nắm rõ xem khi nào thì có đại hạ giá. Hơn nữa, cháu cũng định mua mấy vật dụng ở cửa hàng 100 yên. 」
「 Cô Sakiko à, con bé đã luôn thế này kể từ thuở mới lọt lòng à? 」
「 Kh-không. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô chủ thế này. 」
Đó là những thông tin không thể thiếu cho cuộc sống tiết kiệm của tôi được. Sau cùng thì tôi càng tìm được các nguyên liệu tốt với giá rẻ, các bữa ăn của tôi sẽ ngày càng được cải thiện. Hơn nữa, tôi không ăn một mình nên tôi cũng nên có trách nhiệm một chút chứ.
Tôi sẽ phải nấu cho người khác ăn nên tôi phải làm cái gì thật ngon mới được.
「 Kotone à, cháu nghỉ được rồi đấy. Đằng nào cháu vẫn chưa được vào làm chính thức mà. 」
「 Cháu hiểu rồi. Cô Sakiko. Cô cho cháu gửi lời cảm ơn tới mẹ nhé. 」
「 Cô chủ cũng nhớ giữ gìn sức khoẻ nhé. 」
Nếu tôi không đến siêu thị nhanh, đợt đại hạ giá sẽ kết thúc mất. Mặc dù tôi vẫn còn kha khá thức ăn trong tủ lạnh, chí ít tôi cũng nên biết chút thông tin về mấy đợt giảm giá chứ nhỉ. Từ giờ tôi sẽ khá là bận rộn đây.
「 Bà chủ à, tôi cảm thấy mệt kinh khủng khiếp. 」
「 Cô đang nói gì vậy? À thế có chuyện gì xảy ra với Kotone thế? 」
「 Đúng là cô chủ thật nhưng cùng lúc cũng chả phải. 」
「 … Thế là thế nào? 」
「 Chà, đó là cách duy nhất tôi có thể dùng để miêu tả chính xác về cô ấy. 」
「 Tôi vẫn chẳng hiểu cô đang nói gì cả… 」
Chẳng cần phải nói, nhà Kisaragi lại một lần nữa được phen bối rối.