Mình đã sửa lại hết đống xưng hô dạo trước, mong mọi người thông cảm ạ.
Dù sao thì, như mọi người thấy rồi đó, lâu lâu mình mới lên một chap do mình bận đủ đường (nói là bận cho sang thôi chứ thực chất là nghiện).
Mà từ giờ mình sẽ không tách chap ra như bên eng nữa, chap nào ra chap nấy cho nó dài một lượt luôn.
Luyên thuyên đủ rồi, cảm ơn mn đã xem ạ.
-----------------------
Mở cái PC lên, tôi vẫn không thể sử dụng được vì nó bị khóa nhưng Kishita-senpai nhập mật khẩu vào giúp tôi. Khi cô ấy làm thế, tôi chuyển sự chú ý của mình sang những thứ khác, bằng cách đó tôi sẽ không thấy được mật khẩu. Dù gì thì tôi cũng chỉ là người ngoài thôi mà.
Tên hội trưởng lại cười nữa. Cái quái gì vậy?
“Giờ thì, quay lại công việc thôi. Kisaragi-kun, lấy cái tài liệu đã hoàn thành trước đó để tham khảo. Nếu có chỗ nào em không hiểu thì cứ việc hỏi.”
Họ cũng không thể làm việc bất cẩn được. Ngân sách dự tính sẽ trực tiếp tác động tới hoạt động câu lạc bộ, nên sẽ có rất nhiều lời phàn nàn nếu việc này được làm một cách tắc trách. Nghiêm túc đó, tại sao lại để cho một người ngoài cuộc làm chuyện này? Tôi không hiểu được.
Dù sao đi nữa, cứ phàn nàn cũng không thể thay đổi được tình thế của tôi, nên tôi thật sự không còn lựa chọn nào khác. Giờ thì để tôi xem đống tài liệu đã hoàn thành trước đã. Sau đó thì tôi mở phần mềm tôi cần lên và bắt đầu làm việc.
“Nói gì đi nữa, xử lý hết đống giấy này cũng mất khá nhiều công sức đó.”
Tuy đống giấy được phân loại ra theo từng câu lạc bộ, nhưng nó vẫn là rất nhiều để xử lý. Và vì hội trưởng, phó hội trưởng, thủ quỹ, thư ký và tổng vụ viên phải làm chuyện này mà không có sự trợ giúp, nên mọi thứ sẽ chẳng ra đâu vào đâu nếu như từng người họ không có đủ khả năng.
“Đúng đấy! Và thủ quỹ và tổng vụ không có ở đây vì đau dạ dày, nên nói còn rắc rối hơn nữa.”
Những người đang có mặt ở phòng hội học sinh là hội trưởng và phó hội trưởng. Cũng có cả thư ký ở đây nữa. Nhưng vì lý do gì đó, sự hiện diện của cô ấy lại rất mỏng nên tôi không nhận ra cô ấy lúc đầu. Nhắc mới nhớ, tôi chưa từng thấy cô ấy trong ký ức của Kotone. Tôi khá thắc mắc đó. Về cơ bản cô ấy cũng phải giao tiếp với mọi người trong hội học sinh mà.
Nhận ra tôi đang nhìn, thư ký chào tôi với cái cúi người nhẹ, nên có vẻ như cô ấy không phải là khó chịu với Kotone.
“À, em ấy là Saitou Kozue. Em ấy cũng là học sinh năm hai như em vậy. Sự hiện diện của ẻm khá mỏng và cũng khó để nhận ra nhưng em ấy lại xuất sắc trong công việc của mình.”
“Anh có nên nói chuyện đó trước mặt cậu ấy như thế không?”
“Không sao đâu. Dù sao nó cũng là sự thật mà.”
Cô ấy có một âm giọng khá hay. Mặc cho ấn tượng đầu về cô, cũng không khó để nhận ra cô ấy nếu như cổ ở trong tầm nhìn của tôi. Tuy thế, cái khoảnh khắc cô ấy ra khỏi tầm mắt thì tôi lại không thể nhận ra sự hiện diện đó vì cái lý do gì đó. Cái thể loại siêu năng lực gì đây?
Thôi đủ rồi. Xử lý công việc thôi nào. Trước hết, nhập dữ liệu báo cáo ngân sách năm ngoái và năm nay. Bằng cách so sánh chúng, tôi có thể áng chừng sơ sơ và xác nhận nó với hội trưởng. Như thế, tôi dần dần xử lý đống hồ sơ.
“Ô hô, đúng như kỳ vọng từ một người được đề nghị bởi thầy hiệu trưởng. Em làm việc nhanh đấy.”
“Thậm chí còn tốt hơn thủ quỹ hiện tại.”
Mặc kệ cuộc đối thoại của hội trưởng và Kishita, tôi tiếp tục làm việc. Đống này chỉ là vấn đề kinh nghiệm. Với cái kinh nghiệm máy tính của tôi, chỉ cần tôi biết tôi phải làm gì, tôi sẽ không thua được dăm ba đứa học sinh. Hơn cả là tốc độ, tôi cũng đảm bảo độ chính xác nữa. Nhưng mà, như tôi nghĩ, chuyện này thật sự tốn thời gian. Nếu như mà Akane không làm ca tối một thời gian thì tôi đã phải liên lạc với cô ấy rồi.
“Được rồi, nghỉ giải lao thôi. Cũng không tốt khi phải gắng sức đâu. Và vì thế, Kaori, trà xanh.”
“A, để em giúp.”
Như dự đoán, tôi không thể cư xử như một khách VIP ở đây. Kể từ lúc tôi làm việc, tôi đã làm một thành viên hội học sinh tạm thời rồi. Sau khi được giao cho cái công việc quan trọng này, tôi thật sự không thể gọi bản thân là người ngoài được nữa.
Dù thế, hội trưởng gọi Kishita bằng tên của cô và họ hành xử như thể một cặp vợ chồng, nên tôi tự hỏi rằng họ có đang hẹn hò không. Dạo gần đây tôi cũng đang nghĩ vu vơ về chuyện tình yêu, nên não tôi không thể nào không nghĩ về mấy thứ như vậy.
Mà, nó cũng chẳng phải là thứ gì nguy hiểm, nên kệ thôi.
“Đây, Saitou-san. Trà của chị.”
“Cảm ơn em rất nhiều. Chị không bao giờ tưởng tượng được Kisaragi-san lại tình nguyện làm mấy chuyện này đâu.”
“Đúng thế, cho tới năm ngoái thì đúng là như thế. Nhân tiện thì, Saitou-san. Chị nghe được gì về em rồi?”
“Chị nghe được từ thầy hiệu trưởng rằng em là người sẽ bỏ qua một vài hành động thô lỗ.”
“Cái gì cũng có giới hạn cả. Nhưng nói gì thì nói, mình thật sự cần phải trò chuyện với lão hiệu trưởng về chuyện này.”
Lão ta không lan truyền vô tội vạ những thứ hoàn toàn chẳng liên quan tới tôi, đúng chứ? Như là, hành động thô lỗ là có ý gì? Nếu ai đó xúc phạm và chửi bới tôi ngay trước mặt thì ngay cả tôi cũng sẽ không bỏ qua nó đâu. Mà nếu như người ta nói chỉ nói sự thật thì nó có thể bỏ qua được.
Tôi không quan tâm lắm chuyện ai đó cư xử thô lỗ với tôi vì tôi là phụ nữ. Nhưng nếu họ xúc phạm tôi như một con người, thế thì tôi cũng sẽ có những biện pháp đáp trả.
“Em thân thiết với thầy hiệu trưởng à?”
“Em cũng đã nói với Kishita-senpai ban nãy rồi, thầy hiệu trưởng chỉ đang nhờ em một vài việc rắc rối. Nên bọn em không có thân thiết gì đâu.”
“Mà, không, mới ban nãy em đã hét vào mặt thầy hiệu trưởng như thế, nên không thể nào mà em không thân thiết cả.”
Ngay sau khi tôi trả lời hội trưởng, Kishita-senpai lập tức bắt bẻ. Ừ thì, có lẽ đó là mọi chuyện theo góc nhìn của người ngoài cuộc. Khi tôi đang la hét thì lão hiệu trưởng chỉ có làm cái vẻ mặt phiền phức thôi. Mặc dù tôi mới thật sự là người bị làm phiền đấy.
Và sau khi nghe sự thật đó, hội trưởng và Saitou-senpai đều bất ngờ.
“Hể, ai mà nghĩ được lại có người la mắng thầy hiệu trưởng cơ chứ.”
“Kisaragi-san, em tuyệt thật đấy.”
“Em biết là thầy ấy rất xuất sắc trong công việc nhưng việc đời tư của ổng thì, nó thật sự tệ hại. Và chuyện đó cũng là thứ em phải hét lên như thế đó.”
“Trước hết thì, em đang ở vị thế mà thầy hiệu trưởng hỏi em tư vấn chuyện riêng tư, chẳng phải hai người đã không còn là học sinh và giáo viên nữa rồi sao?
“Xin hãy giữ cuộc trò chuyện này bí mật ạ.”
Nhờ Kishita-senpai nhắc nhở, tôi nhận ra rằng tôi vừa lỡ miệng và nói một câu nguy hiểm. Đúng thế, mối quan hệ giữa một học sinh và hiệu trưởng chia sẻ về chuyện đời sống riêng tư của họ chắc chắn là rất khả nghi. Tôi tuyệt đối không có bất kỳ ý định đen tối nào đâu.
Và hội trưởng, đừng có ngồi đó cười nữa.
“Anh nghĩ rằng chuyện đó khá là thú vị đấy?”
“Làm ơn đừng lợi dụng nó. Bởi vì, không chỉ em mà cả thầy hiệu trưởng cũng sẽ bị ảnh hưởng ạ.”
“Nghĩ tới nó thì, cũng đúng ha.”
Lại nữa, tôi không thể hiểu nổi anh ta. Anh ta có thể lợi dụng thông tin này để kiểm soát tôi nhưng tôi không thấy anh ta muốn làm thế. Và sự thật là, nó cũng sẽ ảnh hưởng xấu tới thầy hiệu trưởng nhưng lão ta lại uy tín và đáng tin hơn một người như tôi, nên khả năng cao là nó chỉ sẽ ảnh hưởng tới mỗi mình tôi thôi.
Và lão ta chắc chắn cũng biết chuyện đó. Chắc là tôi phải trực tiếp hỏi lão.
“Thật lòng thì, cái hình ảnh của em trong mắt anh hồi năm ngoái nó như thế nào ạ?”
“Một con bé xấc xược bố láo chết tiệt.”
“Thế còn giờ?”
“Một học sinh chăm ngoan, có năng lực và sinh đẹp, chắc vậy? Thật tình, dù miệng anh nói thế nhưng anh không thể nào tin được sự khác biệt một trời một vực đó.”
“Và lý do anh tin chuyện này là?”
“Anh nghĩ lời nói của thầy hiệu trưởng đóng vai trò lớn ở đây. Anh có một bản ghi chép về các đời hiệu trưởng của học viện này và thầy ấy cũng là một thành viên của Thập Nhị Gia. Một người thầy ấy tin tưởng cũng là một người anh có thể tin tưởng. Bên cạnh đó thì cũng không có thông tin tiêu cực nào về em kể từ đầu kỳ học này.”
Hmm, đúng như tôi nghĩ, ảnh hưởng của hiệu trưởng là không đùa được. Đây chắc là quà tạ ơn của ông ta vì lời khuyên tình ái. Mặc dù tôi đã nói rằng tôi không cần nó. Ông ta chắc chắn đã nghĩ rằng nếu hình ảnh về tôi của hội học sinh được cải thiện, thì nó sẽ dễ dàng hơn để thông tin này lan ra toàn thể học sinh.
Không ngờ ông ta lại suy tính tới thế.
“Chắc là em phải đáp lại sự tin tưởng của thầy hiệu trưởng rồi.”
“Em thật sự đã thay đổi. Giờ thì, giải lao kết thúc. Tiếp tục công việc thôi.”
Với tiếng vỗ tay của anh, mọi người đều quay lại công việc của mình. Anh ta thật sự có được tín nhiệm của họ. Nghĩ ngợi về điều đó, tôi quay lại chỗ ngồi. Cơ mà, hôm nay tôi phải làm việc này cho tới khi nào nữa?
Đây chắc chắn không phải việc mà có thể giải quyết trong ngày đâu. Được thôi. Tôi sẽ làm mọi thứ, vì gói cà phê thượng hạng đó.