Trans: Bui!!!
—————————————————————————————————
"Tôi cũng đã cho cô một cơ hội để phản đối rồi. Đó là lỗi của cô vì đã không chú ý cẩn thận." Deculein nói, giọng vẫn lạnh lẽo như một xác chết.
“…” Julie lặng lẽ cúi đầu.
Các kỵ sĩ khóa trên cao cấp đang nhìn họ. Tất cả các loại cảm xúc tuôn vào và thoát ra trong tâm trí cô.
Tuy nhiên, vẫn còn quá sớm để từ bỏ.
"… Anh nói đúng. Đó là lỗi của tôi." Cô thì thào.
Sau khi đặt bông hoa băng trên mặt đường thích hợp, cô tập trung mana vào tay mình.
Bùm —!
Cô ấy đã bị dính chấn thương, khiến bản thân cảm thấy đau âm ỉ. Việc giải phóng mana ngay lập tức dường như vẫn còn là quá mức đối với cô.
Nhưng cô không quan tâm.
Julie nghiến răng và nâng nó lên, cô đặc nó lại như một quả cầu trong lòng bàn tay, rồi ném nó đi,
Vút ...
Pháp lực của nàng bị gió cuốn đi ôm lấy căn nhà. Hơi ấm của lò sưởi vụt tắt trong chốc lát, khắp nơi bị đông cứng lại.
"Bây giờ, nó sẽ được thôi." Julie nhìn Deculein một cách trang nghiêm. Anh hơi giật mình nhìn nhưng rồi cũng lắc đầu.
“Cô đã phạm phải sai lầm rồi. Nhìn vào bông hoa đi."
Julie làm theo chỉ dẫn, hướng sự chú ý của mình về phía mặt đường.
“… Ồ."
Có những vết sẹo trên cánh hoa của nó.
Các vết nứt trên đó rõ ràng ngay cả qua một cái lướt nhìn.
"Chúng cũng bị ảnh hưởng bởi mana."
"... Huh." Julie gượng cười khi cầm bông hoa bị gãy trên tay.
Cô nhắm mắt và cúi đầu.
Phía trên lò sưởi, chiếc đồng hồ đóng băng không di chuyển, nhưng kim của nó đã gần 7 giờ.
Deculein tuyên bố.
"Cô đã bị loại, Julie."
*****
Julie ở trong nhà một lúc vì nhiệt độ cơ thể quá thấp để cô có thể rời đi ngay. Sau khi ăn cơm xong, cô ngủ một giấc ngon lành, còn các kỵ sĩ tụ tập ở phòng khách.
“Thật không công bằng,” Syrio phàn nàn.
Tôi quan tâm đến mana của Julie hơn bất cứ thứ gì khác.
“…”
Hôm nay là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó.
Thông qua [Vision], tôi nhận thấy lỗ hổng của nó, một hạn chế chưa được biết đến.
[Trạng thái: Ma thuật bị tổn thương]
Năng lượng của Julie đã bị tê liệt.
Ma thuật bị tổn thương có nghĩa là nguồn cung cấp năng lượng của một người có khiếm khuyết, điều này không phổ biến chút nào.
Nó tương tự như một lời nguyền hoặc một vết thương cỡ gần như bị xé nát ra.
Trong trò chơi, Julie đã vươn lên đỉnh cao của hiệp sĩ với sự bất thường này, hay cô ấy đạt đến đỉnh cao bằng cách vượt qua nó?
Tôi không chắc chắn nữa.
"… Chỉ có mức khó trong thử thách của Julie là quá lớn. Những bông hoa băng và lò sưởi ... Tôi thậm chí còn không nhận ra điều đó lúc ban đầu nữa." Syrio không ngừng rên rỉ. Gwen và Raphael cũng đang nhìn tôi, tất cả đều thể hiện sự tức giận của mình.
Các hiệp sĩ dường như không hài lòng với quá trình không công bằng.
Một ý nghĩ chợt thoáng qua trong đầu tôi.
Họ có mối liên hệ với cả Deculein và Julie.
Nếu vậy, họ có biết lý do gây ra việc ‘Ma thuật bị tổn thương’ này không?
"... Một ngày nọ, Julie đã bị thương," tôi thốt ra những lời đó bằng một giọng đầy ẩn ý như tự sự. Đó là một thủ thuật để dò la thông tin.
Tuy nhiên, bầu không khí bên trong phòng đã thay đổi.
"Bị thương? Đó đều là do cậu cả đấy. Lần chúng ta làm nhiệm vụ hộ tống ... Ô, có lẽ nào ...?"
Đôi mắt của Syrio mở to ra khi anh ấy nhìn tôi. Raphael xoa cằm và chìm trong suy nghĩ.
"Vẫn còn hậu chứng từ thời điểm đó ư?"
Gwen cau mày. "Trong khi sử dụng thanh kiếm của mình, cô ấy có vẻ ổn .... Cậu nghĩ sao, Raphael?"
"Cô ấy dường như hạn chế một cách có ý thức việc sử dụng phép thuật của mình. Cô ấy đã sử dụng thanh kiếm của mình một cách toàn lực, nhưng cô ấy không bao giờ giải phóng nhiều mana ngay lập tức." Raphael nói, rồi sau một lúc dừng lại, tự hào tiếp tục. "Sẽ không có cách nào khác để chống lại thanh kiếm nặng nề của tôi."
Syrio gật đầu như thể anh đã hiểu.
"Chà... Nếu cô ấy vẫn còn bị thương tổn từ nó, thì đó sẽ là một vấn đề. Cô ấy có thể sẽ bị từ chối được ở bên cạnh Bệ hạ. Đặc biệt là từ lũ thái giám, cái bọn nổi tiếng vì sự cực đoan."
Họ nói về một quá khứ mà tôi không biết đến. Đây đều là thông tin về trước khi trò chơi bắt đầu.
"Tuy nhiên, cậu có chắc không? Làm thế nào mà cậu biết điều đó ... Ồ, tất nhiên, cậu biết. Dù gì thì cậu cũng yêu cô ấy rất nhiều mà." Syrio cười ranh mãnh.
Gwen trừng mắt nhìn tôi. "Đủ rồi. Cho dù là như vậy, đây không phải là mà cách cậu nên dùng để đối xử vớ người khác. Cách cư xử này không hay ho chút nào. Ngay cả khi cô ấy bị thương, cô ấy có thể dạy cho Bệ hạ là đủ rồi. Cậu đang bảo vệ cô ấy quá mức đấy."
"Gwen."
Tôi gọi tên cô ấy.
"Cái gì?"
"Cô cũng muốn bị loại à?"
“…”
Gwen ngậm miệng lại, và tôi tập trung vào công việc của mình với tư cách là sĩ quan tuyển chọn.
"Mọi người về phòng đi. Thử thách thứ hai sẽ bắt đầu sau khi người đầu tiên bị loại rời đi."
*****
3 giờ chiều.
Bên ngoài bầu trời đen tối, Julie vẫn đứng yên.
Cô ngước nhìn bầu trời, mùa đông trong mắt như xé nát tâm hồn cô.
"Phấn chấn lên, thưa quý cô!"
"Mấy ngày nay cô đã phải chịu rất nhiều căng thẳng rồi, vì vậy hãy thể hiện điều đó với cả trái tim và quay trở lại nào!"
Những tiếng hoan hô của cấp dưới cô đi vào tâm trí cô. Cô ấy đã quyết tâm vượt qua vì họ, nhưng những nỗ lực của cô ấy đã thất bại.
Tuy nhiên, cô không thể trách ai cả. Cô thậm chí không thể cảm thấy bất bình.
Julie khiêm tốn chấp nhận thất bại của mình.
Khi đang chuẩn bị về nhà, cô nghe thấy có người đến gần mình.
… Deculein.
Anh đang nhìn cô từ xa.
"Julie."
"Vâng."
Anh từ từ thu hẹp khoảng cách giữa họ, tuyết rơi dày hơn dưới chân của anh ta.
Còn cách cô ba bước, anh dừng lại. Anh suy nghĩ một lúc như thể lựa chọn lời nói của mình.
"Anh xin lỗi vì những gì đã xảy ra ngày hôm nay."
"Đừng." Julie lắc đầu. "Như anh đã nói, đó là lỗi của tôi. Tôi hiểu. Bản thân nó là một bài kiểm tra."
“…”
Deculein không nói gì cả. Anh không thể hiểu được việc cô nói rằng đó là lỗi của cô.
Julie nói một cách chân thành.
"Những bông hoa băng và lò sưởi. Nó thực sự rất thông minh đấy. Đáng lẽ tôi nên kiểm tra nó khi nhận được nhiệm vụ."
Deculein khẽ thở dài.
'Thông minh, có cái ***. Em ấy thật là một người thật thà và ngốc nghếch mà.'
"... Trước khi để em đi, anh có một chuyện muốn hỏi em."
"Dưới danh nghĩa sĩ quan tuyển chọn à?"
Anh ấy lắc đầu.
"Không."
"Được rồi. Tốt thôi."
Đó sẽ là dưới danh nghĩa Kim Woojin, không phải Deculein. Không, là Kim Woojin, người đang mang tình cảm của Deculein.
*****
Deculein nhớ lại lần đầu tiên anh gặp Julie.
Ngày hôm đó, cô ấy đã tức giận nói về một 'lời hứa', nhưng anh ấy thậm chí còn không hỏi nó là gì.
"Có một lời hứa mà anh đã thất hứa vào ngày hôm trước."
Cô nhìn anh mà không nói lời nào. Anh tiếp tục nói một cách dửng dưng.
"Hãy nói cho anh lời hứa đó một lần nữa."
Đôi lông mày của cô giật giật, và anh chỉ nở một nụ cười nhạt với cô.
"Anh chỉ muốn nghe tin từ em một lần nữa."
Nghe anh nói vậy khiến cô nghĩ anh thật gian xảo.
Từ một thời điểm nào đó, anh ta đã trở thành một người bí ẩn như vậy.
"... Đã nửa năm trôi qua rồi. Lúc đó, tôi nhận được một bức thư từ một thành viên của gia tộc 'Luna', mẹ của pháp sư đã tự kết liễu mạng mình dưới sự chỉ huy của anh."
"Nội dung của bức thư là gì?"
"Tôi đã cho anh xem rồi. Nó nói về ... những hành động xấu xa mà anh đã làm trong quá khứ. Tôi yêu cầu cậu giải thích nhưng anh vẫn giữ im lặng."
Lúc đó, Julie đưa lá thư cho Deculein xem, nhưng anh ta đã trừng mắt nhìn cô bằng ánh mắt đầy đau khổ và đốt lá thư.
"Anh đã nói đó là điều mà tôi không cần biết."
"Anh hiểu rồi."
Deculein hành động như thể nó chưa từng xảy ra trước đây.
Một lần nữa, đây là một hành vi không thể hiểu nổi.
"Tại sao bây giờ anh lại hỏi tôi về chuyện đó à?"
"..." Anh nhìn Julie. Một nụ cười chua xót nở trên môi. "Bởi vì đó là lỗi của anh."
“… Cái gì?"
Cô ngạc nhiên tròn mắt.
Deculein lặp lại lời nói của mình.
"Vào thời điểm đó, đó là lỗi của anh... lỗi của Deculein."
“…”
"Tuy nhiên, nghiên cứu vẫn đang tiếp tục. Ông ấy đã thiết kế nó, nhưng anh là người bắt đầu xây dựng nó. Anh hiện đang điền vào những chỗ trống. Đương nhiên, vì đây là nghiên cứu mà bọn anh bắt đầu cùng nhau, anh sẽ đặt tên cho ông ấy là đồng tác giả."
Deculein nhìn về đường chân trời.
Mặt trời đang từ từ lên cao. Bản chất của không gian ma thuật thật kỳ lạ.
"Nếu anh kiếm được lợi nhuận từ nó, anh sẽ chia sẻ nó với gia đình ông ấy và giúp họ lấy lại danh dự. Vào ngày nó được xuất bản, anh cũng sẽ xin lỗi ông ấy."
Khuôn mặt anh ướt đẫm trong ánh sáng ban ngày. Như băng trong nắng xuân, anh ta thật lạnh lùng nhưng cũng thật ấm áp.
Cô ấy khẽ đáp lại. "... Tại sao lúc đó anh không nói ra?"
Sau đó, Deculein đưa mắt sang Julie. Cô không tránh ánh mắt trực tiếp của anh.
"Anh không biết. Có lẽ vì nó sẽ không thay đổi bất cứ điều gì ngay cả khi anh đã nói thế."
"Cái gì?"
"Vào thời điểm đó, em chỉ đang tìm lý do để hận anh."
Cũng như Deculein yêu Julie, có lẽ đó là do số phận mà Julie ghét Deculein.
Đó là những gì anh ấy nghĩ.
"Tôi hiểu. Cho dù em cảm thấy thế nào về anh, chúng ta không thể kiểm soát cảm xúc của bản thân mình."
". . Không."
Tuy nhiên, Julie lại có ý kiến khác.
Cô lắc đầu chắc nịch.
“Tôi… đã từng thích anh."
Đôi mắt vô cảm của Deculein mở to. Trước sự thay đổi đáng ngạc nhiên của anh, Julie đỏ mặt.
"Không, đó là ... Ý tôi là ..”
Mối quan hệ giữa Julie và Deculein đã bắt đầu ít nhất 16 năm trước. Khi đó Deculein vẫn chưa phải là Trưởng gia tộc Yukline, và Julie chỉ là một đứa trẻ mơ ước trở thành một kỵ sĩ.
Bất chấp những thất vọng và tủi nhục mà cô đã trải qua, lý do khiến cô quyết định đặt niềm tin vào người tên Deculein, trên thực tế, tất cả đều nằm ở trái tim của Julie.
"Thời đó—"
"Hãy chôn nó đi." Deculein lắc đầu và cắt lời Julie.
"Bởi vì anh không phải là con người của anh hồi đó nữa."
Julie, người đã mấp máy môi, nhanh chóng gật đầu ngượng ngùng. Biết được ý muốn của Deculein, cô rút lại lời nói từ miệng mình.
Nhìn cô như vậy, anh nói. "Julie."
"Vâng?"
"Từ nay về sau, anh sẽ cố không yêu em." Mắt và miệng Julie mở to ra. Deculein cười rạng rỡ trước phản ứng thuần khiết của cô, phá vỡ sự lạnh lùng của anh ta. Anh ấy, người luôn là một quý tộc uy nghiêm, đã biến thành một cậu bé trong tức khắc.
Vẫn mang theo nụ cười của mình, anh ta tiếp tục.
"Có vẻ như em đang cảm thấy không thoải mái, vì vậy anh sẽ cố cách xa ra khỏi đây. Sau đó, một ngày nào đó, mỗi người chúng ta sẽ có thể đi theo con đường riêng của bản thân mình."
“…”
Anh cuối cùng cũng nói với Julie tình cảm mà anh dành cho cô.
"anh sẽ làm điều đó cho em." Anh ta nói xong liền xoay người đi. "Hôm nay em đã làm việc chăm chỉ. Hãy cẩn thận trên đường về."
Julie nhìn bóng lưng anh ngày càng lùi xa. Mặt trời sau đó mọc lên giữa bầu trời, chiếu sáng thế giới một cách ấm áp.
Chẳng mấy chốc, một nụ cười nhỏ như ánh nắng nở trên môi cô.
"... Anh đang nghiêm túc." Hôm nay, cô nhận ra điều đó lại lần nữa.
Anh ấy đang cố gắng thay đổi. Cô nhận thức được những nỗ lực của anh để làm như vậy. Có lẽ cô ấy đã biết, nhưng chỉ từ chối để thừa nhận nó.
"Là một kỵ sĩ, tôi sẽ suy ngẫm lại về bản thân mình."
Cảm thấy một phần trái tim mình nóng lên, Julie quay lại, đi ngược hướng với anh ta.
'Anh sẽ cố gắng không yêu em ...'
Lời nói của anh ta văng vẳng bên tai cô.
Anh ta tuyên bố anh sẽ thay đổi vì cô, nói rằng anh sẽ ngừng yêu cô vì lợi ích của cô.
'Nó chắc chắn là dành cho mình.'
“…”
Cô đột ngột dừng lại và quay lại nhìn, nhưng anh ta đã đi mất.
Gật đầu, cô quay trở lại đi theo con đường của riêng mình.
Tuyết dường như muốn nhấn chìm đôi chân của cô, nhưng ánh nắng sớm làm tan chảy tất cả những thứ bám trên cơ thể cô như bùn.
Julie rời đi khỏi Deculein.
Đồng thời, cô cũng thừa nhận tình cảm của mình đối với anh.
*****
... Tôi đã hoàn thành thành công quá trình tuyển chọn.
Sau ba ngày thi, ba kỵp sĩ nữa đã bị loại, để lại Raphael được chọn.
Nhờ anh ấy, tôi đã dành ba ngày cho nó, nhưng không có nghĩa là tôi chẳng thu được gì từ nó.
Sử dụng [Tầm nhìn], tôi quan sát những hiệp sĩ giỏi nhất lục địa, ghi nhớ cách họ di chuyển qua[Thông hiểu]. Đó là một trải nghiệm khó có được, ngay cả với một triệu đô la.
Ngay sau khi tôi trở lại văn phòng của mình ở Tháp Viện, tôi đã lập một bản tóm tắt về các hành động của họ. Kết hợp chúng lại, chúng sẽ rất hữu ích khi kết hợp với [Thiết nhân] của tôi.
"Hmm." Trong khi đặt 'ghi chép' này vào ngăn bàn của văn phòng, tôi nhận thấy một cuốn sổ. Tôi lấy nó ra.
[ — ]
Đó là cuốn sổ không có tiêu đề, dường như trống rỗng mà tôi mang từ phòng của Deculein ở Hadekain. Thông tin chi tiết về nó vẫn được giấu kín, nhưng rõ ràng đó là một tạo tác ma thuật.
Việc sử dụng những tạo tác ma thuật này thường đơn giản. Tôi chỉ cần truyền mana vào nó.
“…”
Tuy nhiên, khoảnh khắc tôi đặt tay lên nó...
Cốc cốc—
Tôi đặt lại cuốn sổ vào ngăn kéo và mở cửa bằng Psychokinesis.
"Xin chúc mừng!" Allen, đội một chiếc mũ hình nón, đang cầm một chiếc bánh trên tay. Cậu ta cười rạng rỡ. "Giáo sư, xin chúc mừng vì đã được chọn làm Nhà giáo dục Ma pháp!"
Có vẻ như Hoàng gia đã đưa ra một thông báo.
Tôi gật đầu.
"Cậu có danh sách không?"
"Đây!"
Allen giơ một tập tài liệu ra như thể cậu ấy đã chờ đợi giây phút này.
Ngay khi tôi nhìn nó, tôi cau mày.
[Danh sách các nhà giáo dục pháp thuật của Hoàng cung: Deculein von Grahan Yukline, Louina von Schlott McQueen.]
Có hai Nhà Giáo dục Phép thuật, nhưng đó không phải là phần tồi tệ nhất, vì dù sao thì tôi cũng nhất định gặp Louina vào một ngày nào đó.
Không, phần tệ nhất là trang tiếp theo khiến tôi cảm thấy như bị đâm sau lưng.
[Danh sách các nhà giáo dục kỵ sĩ của Hoàng cung: Syrio von Renya Sigrun, Raphael Kent, Julie von DeyaFreyden, Gwen Whipsy]
"Cái quái gì?"
Hoàng đế đã chọn cả bốn người họ làm Nhà giáo dục Hiệp sĩ.
Cô ấy cũng viết lý do ở mặt sau.
- Ta muốn tìm hiểu phong cách kiếm nhanh như gió của Syrio, kiếm thuật nặng và bùng nổ của Raphael, kỹ thuật liễu kiếm tiên tiến của Gwen và sự hợp nhất giữa nguyên tố và thanh kiếm của Julie.
Hơn nữa, tại thời điểm đó ...
[Nhiệm vụ Cung điện Hoàng gia: Gương của Quỷ]
♦ Đơn vị tiền tệ + 10
♦ ???
Một nhiệm vụ khổng lồ mang lại 10 won giá trị tiền tệ cửa hàng đã xuất hiện.
"... Pa-ra-pa-pah! Pa-ra-pah-pah! Pah-pah!"
Không đọc được tâm trạng, Allen nổi cơn hứng khởi, đây là lần đầu tiên cậu ta làm thế.
"Rời đi."
"Ồ, được rồi!"
Tôi ra hiệu, và Allen, đọc được tâm trạng, đi thẳng ra ngoài.
“…”
Tôi nhìn chằm chằm vào danh sách và nghĩ về nó.
Tuy nhiên, sẽ không có gì thay đổi nếu tất cả những gì tôi làm là suy ngẫm về nó sau bàn làm việc của mình. Tất cả những điều này là ý muốn của hoàng đế.
"Chết tiệt..."
Tôi ngồi trên ghế và chải tóc.
Cốc cốc-
Tôi đang chuẩn bị rời đi, vì vậy tôi tiến lại gần cửa và mở nó lần này.
Sylvia ngước nhìn tôi với một cuộn giấy lớn trên tay.
"Thưa giáo sư. Em có một câu hỏi."
"Câu hỏi?"
"Vâng. Trong lớp học trước, thầy nói rằng dự án này sẽ khá khó, và thầy bảo chúng em sẽ đến gặp thầy với bất kỳ câu hỏi nào."
"Đúng là như vậy, nhưng không phải cô chỉ có một mình à?"
"Vâng."
"Hãy đến với đồng đội của cô."
Tôi đóng cửa lại.
Cốc cốc-
Sylvia gõ một lần nữa. Vì không mở cửa nên tôi chỉ nghe thấy giọng nói của em ấy.
"Đồng đội của em không có ích gì cả."
"Các dự án nhóm không được thực hiện một mình."
“…”
Sau đó tôi mới nghe thấy tiếng bước chân của cô ấy xa dần.
Nhưng một lúc sau, tôi lại nghe thấy tiếng gõ.
"Ta nhất định sẽ...."
Tôi mở cửa, và lần này, tôi thấy bốn người còn lại đi cùng em ấy. Cứ như thể họ đã ở cạnh nhau suốt thời gian qua.
Sylvia bỏ bốn người họ để chỉ em ấy hỏi tôi à?
" Hiện tại tất cả đều ở đây.”
"... Được rồi. Vào đi."
Tôi hướng dẫn các sinh viên năm nhất đến bàn trong văn phòng. Ngay khi Epherene ngồi xuống, em ấy nở một nụ cười đáng ngại.
****
"Chúng em quyết định thực hiện dự án nhóm như thế này. Vì vậy."
Sylvia đặt cuộn giấy xuống. Deculein gật đầu và mở nó ra.
Ngìa ấy bảo họ sẽ đến bất cứ lúc nào, nhưng ngài ấy không nghĩ rằng họ sẽ thực sự đến ... vào lúc này ...
'Hehe.' …Epherene cười khúc khích trong lòng.
Công thức của thảm họa ma thuật được viết trong cuộn giấy không hoàn chỉnh.
Cô ấy đã cố ý viết sai phần mà Sylvia không hề hay biết. Đó là một cái bẫy rất thông minh mà cô đã cân nhắc trong hai ngày hai đêm.
Vì thế, sẽ rất khó thậm chí cho cả ngìa ấy để có thể phát hiện ra chỉ bằng việc nhìn qua nó.
Tại sao ư?
Bởi vì nó là một cái bẫy với ‘ vật xúc tác’ viết trên nó.
“Bọn em đã làm sai ở đoạn nào vậy?”
Epherene hỏi Deculein một cách cẩn trọng, giả vờ như đang sợ sệt. Cô ấy cảm thấy căng thẳng và liếm môi mình.
Còn ngài ấy im lặng nhìn vào cuộn giấy.
—————————————————————————————————
Vì hầu như tất cả đều chọn việc đăng hàng ngày nên tôi sẽ tiếp tục đăng như mọi khi
Miệng nói thế nhưng anh vẫn cứ simp Main tính không bằng hoàng đế tính