Chapter 106: Ngạ Quỷ (2)
Ở vùng ngoại ô của Đảo Nổi.
Một pháp sư đang lái xe tiến về trung tâm thì thoáng thấy bóng dáng kỳ lạ trong gương chiếu hậu: một người phụ nữ rất cao. Trời se lạnh, nhưng trên Đảo Nổi thì đó là chuyện thường. Đây là nơi mà mấy chuyện phép thuật kỳ diệu xảy ra như cơm bữa.
Pháp sư ấy tiếp tục lái xe, không mấy bận tâm đến người phụ nữ. Một lúc sau, cô ta lại lơ đãng nhìn vào gương chiếu hậu lần nữa.
Người phụ nữ ấy vẫn đứng đó, lù lù trong góc gương. Xe đang chạy băng băng, nhưng bà ta không hề biến mất đi.
“Cái quái gì thế..”
Pháp sư bắt đầu thấy có gì không ổn, bắt đầu đạp mạnh chân ga.
Vroom—
Chiếc xe lao về phía trước, cố gắng bỏ lại người phụ nữ kia sau lưng.
Thế nhưng, chỉ trong chớp mắt, bà ta đã đứng sừng sững ngay trước đầu xe.
Kétttt—!
Bà ta quay vô lăng quá mức, khiến cho chiếc xe va vào bụi cây bên đường.
“Hộc... hộc...hộc…”
May mắn là nhờ có phép thuật phù trợ nhanh chóng, chiếc xe không bị hư hỏng gì. Nhưng lúc này, điều đó chẳng còn quan trọng nữa. Pháp sư hít một hơi sâu, cố gắng trấn tĩnh lại, mắt dáo dác nhìn quanh. Người phụ nữ đó đã biến mất. Trước mặt, sau lưng, xung quanh chẳng có ai.
“Phù…”
Mình tưởng tượng quá rồi sao? Cô ấy thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng người dựa vào ghế lái.
Sột soạt— Sột soạt—
cô cảm thấy có gì đó di chuyển sau lưng mình.Cứng người, 1 đôi mắt đỏ ngầu nhìn cô qua gương chiếu hậu.
“...”
con ma ngồi đó với cơ thể to lớn, mỉm cười kì quái với đôi đồng tử đỏ tươi đang loé lên dữ dội.
“AHHHHHH-!”
******
Epherene được xuất viện ngay lập tức. Dù cô ấy có kể đi kể lại về con ma, từ Allen đến Drent, thậm chí cả bác sĩ, chẳng ai tin lời cô ấy nói.
“Haizz~, mai là bắt đầu buổi học rồi đó~.”
Trên đường trở về tòa tháp, cô ấy vô tình gặp Julia đi ngang qua cô ấy. Epherene chăm chú nhìn chiếc vòng tay trên cổ tay cô, một món phụ kiện mới toanh mà cô ấy chưa thấy bao giờ trước đây. Cứ cái đà này, có khi cả người Julie sắp biến thành một bộ sưu tập cổ vật luôn mất thôi.
“Này Ifi, có thật là cậu đã gặp ma không? Hay cậu bị hoa mắt? Dạo này Deculein làm khổ cậu quá còn gì.”
“ Tớ thấy thật mà..”
Gương mặt đáng sợ đó không phải là bịa, cũng chẳng phải ảo giác. Đúng là lúc đó cô có chút mệt mỏi, nhưng mà...
“Vậy Ifi, cậu đi nghỉ một bữa đi? Nhỡ đâu lại gặp con ma đó nữa thì sao?”
“…Không được.”
Epherene kiên quyết lắc đầu.
“Tớ còn có thứ phải kiểm chứng.”
Trước khi gặp con ma, cô ấy đã tìm thấy một lá thư trong văn phòng Deculein. Chất liệu của nó khá quen thuộc, nhưng cô không thể nhớ ra mình đã thấy nó ở đâu trước đây. Điều này làm cô băn khoăn mãi.
“Ifi, cậu đúng là chăm chỉ nhỉ… Ủa! Ifi! Nhìn kìa! Chỗ kia kìa!”
Julia la toáng lên khiến Epherene giật mình quay lại.
“Một, hai— Một, hai—”
Một hiệp sĩ tóc vàng đang chạy băng qua sân thể thao. Đó chính là Gawain, nổi tiếng khắp lục địa nhờ ngoại hình điển trai.
“Là Gawain kìa! Đẹp trai ghê.”
“…Ừ. Đúng là đẹp thật.”
Epherene gật đầu. Gawain của Hiệp sĩ Đền Thánh và Deculein của Tháp Pháp Sư. Hai người này được xem là nam thần của trường Đại học. Nhưng cô ấy tự hỏi liệu kỹ năng của Gawain có xứng với vẻ ngoài hoàn mỹ kia như Deculein không?
“Wow… nhìn anh ấy chạy kìa. Đẹp trai quá trời…”
“Giữ tốc độ nào—!”
Gawain dẫn dắt các học viên của mình với tư cách là giảng viên khoa Hiệp sĩ. Julie đứng nhìn anh ta với ánh mắt mơ màng, trong khi Epherene bật cười và lắc đầu.
“Tớ đi trước đây. Cậu cứ ở lại mà ngắm trai đi.”
“Ok… Mình vẫn muốn ngắm thêm chút nữa…”
Bỏ lại Julia phía sau, Epherene tiến về phía tòa tháp. Bước vào sảnh tầng một, cô ấy gặp Allen đang đứng đó.
“Giáo sư Allen, anh đến từ lúc nào vậy??”
Mắt Epherene mở to ngạc nhiên. Đáng lý ra cô phải đến đây trước giáo sư Allen mới đúng, nhưng anh chỉ cười thoải mái.
“Tại vì anh đi nhanh thôi ~. Mà em giấu gì sau lưng đó~?”
“Ồ.”
Epherene vội giấu lá thư đang cầm ra sau lưng.
“Đây là thư gửi cho nhà tài trợ của em…”
“Ồ, anh hiểu rồi~. Hộp thư hỗ trợ mở lại hôm nay à? Chắc là em lại nhận được hỗ trợ rồi. Chúc mừng em, Epherene.”
“Ahaha… Em rất biết ơn vì điều này.”
Epherene bỏ lá thư vào hộp thư tài trợ. Nhưng ngay lúc đó, cô nhận ra Allen đã biến mất không một dấu vết.
“Anh ấy đi nhanh thật… mà khoan, không lẽ nào, phải không…?”
Epherene nhìn hộp thư, trong đầu bỗng lóe lên một ý nghĩ kỳ lạ nhưng cô lắc đầu ngay lập tức.
Nếu có một chút khả năng nào… Không đời nào Deculein lại làm chuyện đó với cô đâu.
“Đến lúc chuẩn bị báo cáo rồi…”
Đã đến lúc để cô tập trung vào bài báo cáo một lần nữa.
*****
…Trong trò chơi, việc sử dụng thuộc tính gọi là "Mã hóa"chỉ đơn giản là khóa và lưu trữ vật phẩm. Nhưng ở thế giới này, nơi mà tự do là vô hạn và tôi lại bị tác động bởi sức mạnh tinh thần độc nhất của Deculein, thì tính linh hoạt của nó đã được khuếch đại.
Đầu tiên là ‘số hóa’. Đương nhiên, đây chỉ là cái tên tôi tự đặt. Chính xác hơn thì nó biến vật thể hữu hình thành một mã hóa ma thuật vô hình. Mã này được lưu trữ trong đầu tôi như một loại hàng tồn kho. Thậm chí ngay cả cây gậy của tôi cũng có thể lưu trữ đơn giản bằng cách này được nếu tôi có thể giải mã ngược lại.
Cái thứ hai là ‘khóa ma thuật’. Nói đơn giản, nó là việc tạo ra một mật khẩu cho mạch ma thuật hoặc nghi thức, chỉ những ai được tôi cho phép mới có thể sử dụng. Kết hợp cả hai phương pháp trên, tôi thậm chí có thể mã hóa một vài phép thuật và giải phóng chúng ngay lập tức. Tuy nhiên, việc này tiêu tốn lượng lớn mana và nếu làm sai, có thể gây hại cho tôi.
Ngay cả với [người đàn ông Thép], điều này vẫn chưa thể tin cậy vào được. Nói cách khác, điều này hoàn toàn vượt xa giới hạn của trò chơi ban đầu.
Cốc cốc cốc-
Ngay lúc tôi đang phân tích thuộc tính Mã hóa, tiếng gõ cửa vang lên. Theo bản năng, tôi nhìn về phía cửa văn phòng.
Cốc cốc cốc-
Tuy nhiên, âm thanh đó không phát ra từ cửa ra vào mà là cửa sổ.
Cốc cốc cốc-
Đương nhiên, điều đó chẳng có gì lạ nếu tôi không ở tầng 77 của tòa tháp. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cốc cốc cốc-
…Không phải ma mà là một pháp sư đang giấu mặt trong chiếc áo choàng. Khi ánh mắt chúng tôi giao nhau, môi cô ta mấp máy.
- Tôi vào được chứ?
Cô ta không có vẻ gì đáng sợ, cũng chẳng tỏ ra thù địch. Tôi cũng không cần cho phép, vì cô ta cứ thế đi xuyên qua lớp kính.
Kính của tòa tháp chắc hẳn là sản phẩm của công nghệ ma thuật, nhưng bà ta vượt qua nó một cách dễ dàng.
“Deculein. Tôi chẳng vui vẻ gì khi gặp cậu đâu, nhưng lâu rồi không gặp”
Vị khách không mời lên tiếng mà không thèm hạ mũ xuống. Tôi vẫn chưa nhận ra cô ta là ai.
“Là tôi, Idnik đây.”
Thương gia Idnik; may mắn là tôi biết cái tên này. Cô ta là đồng đội của Rohakan và cũng là một nhân vật quan trọng trong nhiệm vụ chính. Trên tay cô ta là một cái lồng, được che bởi một tấm vải.
“Và-”
-Còn ta nữa, đệ tử à.
Giọng nói lạ lẫm vang lên, nghe như thể vừa hít phải khí heli.
“Đây này, Deculein.”
Idnik đặt chiếc lồng lên bàn. Một giọng nói kỳ quặc phát ra từ bên dưới lớp vải đen.
—Bỏ lớp vải ra đi.
Tôi kéo lớp vải ra.
Trước mắt tôi là một căn nhà tranh nhỏ với một khu vườn bé xíu. Bên trong mô hình thu nhỏ, kích thước như một ngôi nhà Lego, là Rohakan đang thu nhỏ lại và ngước nhìn tôi.
-Lâu rồi không gặp, đệ tử
“…Rohakan?”
-Đúng, là ta. Hahaha.
Rohakan cười khúc khích. Tôi đơ người trong giây lát.
“Ông đang làm gì trong đó vậy?”
—Đây là cách để ta không bị phát hiện. Nhóc biết ta đạt đến cấp độ 'Hắc thú' rồi đúng không? Vì cái chòi này không vừa nên ta đã thu nhỏ lại một chút.
Tôi quay sang nhìn Idnik, chiếc mũ vẫn che khuất gương mặt bà ta như mọi khi.
“…Có vẻ như ông cũng mang theo đệ tử của mình.”
“Ta là đồng nghiệp, không phải đệ tử.”
─Haha!
Idnik chỉnh lại lời tôi, trong khi Rohakan bật cười khúc khích.
—Deculein, nhóc đã đọc cuốn nhật ký ta gửi chưa?
“Tôi đọc rồi.”
Thực ra thì tôi đã biết gần hết mọi thứ rồi. Là một nhà thiết kế, tôi cũng từng thử nghiệm game và nghe được nhiều chuyện từ các thành viên trong đội, bao gồm cả Yoo Ara.
—Đúng vậy. Ta và đệ tử của ta có chuyện cần nói với nhóc…
“Không phải đệ tử. Là đồng nghiệp.”
- Ghê đấy, tự nâng cấp mình lên rồi hả.
“Ha, không có tôi thì ông cũng chẳng làm được gì.”
—Ồ? Thật không?
Rohakan giơ ngón trỏ chỉ về phía Idnik.
Vùuu...
Luồng ma lực phát ra từ đầu ngón tay ông kéo Idnik vào căn lều tí hon, thu nhỏ bà ta lại cùng kích cỡ với ông ấy.
─…Rohakan, tôi cảnh cáo ông. Biến tôi trở lại.
—Sao, cô tự biến lại được mà, đúng không? Cô nói tôi không làm được gì nếu không có cô mà.
Idnik nghiến răng, nhưng Rohakan chỉ nhún vai, lơ đẹp bà ta.
─… Tôi đếm đến ba. Tôi có chuyện cần nói với Deculein. Biến tôi trở lại.
— Cứ đếm đi. Nếu tôi chết, cô sẽ mãi mãi ở dạng thôi.
Idnik và Rohakan gầm gừ, nhìn nhau chằm chằm. Họ đang đắm chìm trong trận chiến thu nhỏ của mình, trông thật dễ thương,
—Rohakan, biến tôi trở lại.
—Idnik, chỉ khi cô thừa nhận cô là đệ tử của tôi.
—Người thầy duy nhất của tôi là pháp sư Demakan.
—Nhưng tôi là người giới thiệu cô cho Demakan mà.
Cốc, cốc, cốc-
Âm thanh gõ cửa vang lên. Lần này là gõ thật. Tôi nhanh chóng phủ cái khăn lên cái chòi nhỏ của Rohakan.
—Là em, Epherene đây.
Tôi sử dụng năng lực Tâm linh để mở cửa ra, thấy Epherene đang cầm một bản báo cáo trong tay.
“Đây là báo cáo nghiên cứu của em.”
Tôi đọc qua, nhưng chỉ cần ba dòng đầu là đã đủ khiến tôi thở dài. Vẫn chưa hài lòng.
“…Lại nữa sao?”
“Vâng ạ.”
Sau đó, Epherene đưa ra một mảnh giấy khác. Trên đó là đủ loại công thức phức tạp.
“Đây là một bài toán học thuật được đề xuất trong số mới của Tạp chí Pháp sư của Telgend, tác giả của [Sự hòa hợp của 4 nguyên tố]. Thầy có thể giúp em được không?”
“…Bài toán?”
“Vâng.”
Suy nghĩ của Epherene rất hợp lý. Đây là cảm giác mà tôi từng trải qua khi làm nhà thiết kế. Nếu liên tục bị từ chối, bản thân sẽ cảm thấy như kiểu, “Sếp đang cố bắt nạt mình?”
Tôi xem xét bài toán của Telgend. Cùng lúc đó, tôi kích hoạt [Trí tuệ].
“Huhu.”
… Tiếng cười nham nhở của Epherene vang lên khi tôi bắt đầu tính toán tỷ lệ của bốn nguyên tố mà giám khảo đề xuất, giả định một khung mà các nguyên tố hòa hợp, và dự đoán mạch dựa trên giả thuyết. Sau đó, tôi đưa ra câu trả lời.
“22.1935%, 23.1105%, 27.8505%, 26.8455%.”
“…Dạ?”
Khuôn mặt Epherene trống rỗng. Sợ mình nghe nhầm, cô nghiêng tai về phía trước.
“Thầy nói lại một lần nữa được không?”
“22.1935%, 23.1105%, 27.8505%, 26.8455%.”
“Vâng…”
“Đây là một bài toán tiết lộ tỷ lệ vàng cần thiết cho sự hòa hợp của 4 nguyên tố. Sao em không giải được?”
“K-Không, em đã giải được, nhưng…”
Cô lẩm bẩm. Có phải đây là bài toán mà thầy đã giải trước đó không? Sao thầy có thể giải nhanh như vậy? Không, nó chỉ mới được công bố cách đây bốn ngày…
“Epherene.”
Cô gái bướng bỉnh này.
“D-dạ..”
“Thầy biết những thứ em biết.”
“....”
“Và thầy cũng biết những thứ em không biết.”
Ít nhất, về lý thuyết, trình độ của cô ấy vẫn chưa đủ để phản bác tôi. Có lẽ sẽ không bao giờ đâu. Epherene gãi đầu, vẻ chán nản hiện rõ trên mặt.
“Hãy khiêm tốn. Nếu em vẫn còn nghi ngờ như vậy, em sẽ không thể với được tới thầy đâu.”
“…Vâng. Em xin lỗi.”
Epherene rời khỏi văn phòng. Khi cánh cửa đóng lại, tôi cuộn lại tấm vải thì ông Rohakan ló đầu ra.
—Vừa nãy có phải là Epherene không?
“Đúng vậy.”
─Huh…
Rohakan và Idnik đang ngồi ở một bàn trong vườn, nhâm nhi trà như thể mọi chuyện đã được giải quyết. Bỗng dưng, tôi thấy tò mò.
“Tôi có thể vào căn lều được không?”
─Không.Điều này chỉ có thể khi Idnik và ta đã ký hợp đồng với nhau. Dĩ nhiên, ta có thể kéo người bình thường vào bằng sức mạnh, nhưng một người như nhóc thì không.
“Vậy tại sao ông lại đến chỗ tôi? Chẳng phải trước đó tôi đã nói đó sẽ là lần cuối tôi để ông đi sao?”
Lần đầu tiên tôi gặp Rohakan, tôi đã cảnh cáo ông ta. Thật ra, đó không chỉ là một lời cảnh cáo mà còn là sự lo lắng, lo lắng về việc làm sao sống sót khi đối đầu với ông ấy.
─…Ai thả ai? Là cậu, Deculein? Hay tên già này?
Idnik lầm bầm nghi ngờ, và Rohakan tiếp tục với vẻ nghiêm túc.
—Ta biết. Nhưng ta có chuyện muốn nói với nhóc.
“Chuyện gì?”
—The Altar đã hoạt động, và một mối đe dọa lớn sẽ ập đến Đế Quốc. Cụ thể là vào mùa đông, những cơn sóng quái vật sẽ tràn tới.
Mùa đông,nhiệm vụ chính. Ngay khi nhìn thấy Rohakan, tôi đã dự đoán điều này. Rohakan là một nhân vật mà tôi không thể xem nhẹ—ông giống như một nhiệm vụ sống.
— Vì vậy, ta muốn nhờ nhóc một việc.
“Một việc?”
-Đúng vậy. Hãy gặp nhau vào mùa đông khi thời điểm đó gần kề. Ta sẽ thông báo cho nhóc chi tiết khi chúng ta gặp lại.
“Tôi sẽ được gì?”
Tôi hỏi, nhưng Rohakan chỉ suy nghĩ một lúc trước khi trả lời.
─…Sống. Không chỉ riêng nhóc mà tất cả mọi người trên lục địa này.
Nhiệm vụ chính xuất hiện trước mắt tôi ngay khi ông ta nói.
[Nhiệm Vụ Chính: Sinh tồn]
◆ Danh Mục Thuộc Tính Hiếm
◆ Cửa hàng tiền tệ +5
Không cần suy nghĩ nhiều, tôi gật đầu ngay lập tức.
“Tôi sẽ cân nhắc.”
-Ta mong chờ một lựa chọn sáng suốt.
Rohakan đáp lại, sau đó thả Idnik ra khỏi căn lều. Khi bà ta trở lại bình thường, Idnik liếc nhìn tôi với ánh mắt sắc lạnh.
—Idnik nói rằng bà ta muốn nói riêng với nhóc, nên ta đi trước. Hẹn gặp lại, đệ tử của ta. Hãy bảo trọng.
Rohakan mỉm cười nhẹ nhàng. Ngay sau đó, căn lều của ông bay vút lên trời, biến mất không dấu vết.
“Nhưng mà này, Deculein, cậu tiếp khách kiểu gì mà tệ thế?”
Idnik vừa nhìn quanh văn phòng tôi vừa rút điếu thuốc.
“Khách không mời thường không được hoan nghênh, chứ đừng nói đến việc tiếp đón.”
“......”
“Cứ nói ra những gì bà muốn nói đi.”
Tôi đã lén lấy một điếu thuốc của Idnik bằng năng lực Tâm linh. Bà ta bĩu môi, nhưng vẫn tiếp tục:
“Sylvia đang gặp nguy hiểm.”
“....”
Tôi im lặng, quan sát Idnik khiến bà ta cau mày.
“Deculein, hãy nhớ lời cậu đã hứa khi đó.”
“Khi đó?”
“Lúc cậu giết Sierra, tôi đã chấp nhận lời hứa và tha mạng cho cậu.”
Tôi không thể nói gì. Đó là phần quá khứ của Deculein mà tôi chưa bao giờ biết đến.
“Giờ cậu định nuốt lời à?”
“....”
Tôi lắc đầu. Ngay lập tức, nét mặt của Idnik dịu lại.
“Tốt... mà này, cậu vẫn còn giữ đứa trẻ đó bên mình à?”
“ 'Đứa trẻ đó" là Epherene phải không?”
“Phải.”
“Có lý do gì mà tôi không nên giữ Epherene?”
“Không.”
Idnik nhún vai, nhưng ánh mắt bà ta lóe lên một chút mong đợi.
“Nhưng mà, tôi cứ tưởng cậu giết cô bé đó rồi.”
Lông mày tôi khẽ nhướn lên, nhưng tôi vẫn giữ vẻ bình tĩnh và hỏi lại:
“Lý do là gì?”
“Bởi vì người đầu tiên phát hiện ra đứa trẻ đó là Decalane. Nhưng quay lại vấn đề chính, Sylvia đang gặp nguy hiểm”
Idnik rút ra một điếu thuốc khác như thói quen. Và tôi cũng chộp lấy điếu thuốc bằng [Psychokinesis] của mình.
“Chết tiệt—“
“Trong văn phòng của tôi, cái miệng chỉ dùng để nói. Tiếp tục đi.”
“…Thằng khốn kiêu ngạo. Và có một vụ án mạng trên Đảo Nổi.”
“Thì sao?”
Chân Idnik run rẩy. Dường như đây là một điều cấm kỵ để thảo luận.
“Một trong những nghi phạm chính là Sylvia.”
“....”
Tôi chỉ biết chớp mắt. Chắc chắn đây là một vụ án mới.
“Tôi sẽ kể chi tiết vụ trên Đảo Nổi. Trước tiên, trả lại tôi điếu thuốc…”
*****
Đêm khuya, phòng thí nghiệm của trợ lý.
“Haaa—”
Epherene tỉnh dậy, bất ngờ nhận ra mình đã ngủ quên trong lúc làm việc.
“Ôi… đã tối rồi… nhưng thật sự… làm sao thầy ấy giải được chứ…?”
Cô nhớ lại sự cố gần đây. Deculein đã giải quyết vấn đề mà cô đã suy nghĩ suốt 24 tiếng chỉ trong 30 giây.
“Liệu có phải mình mơ không?”
“Mơ?”
Allen đáp lại câu lẩm bẩm của Epherene khi cô dụi mắt. Epherene hoảng hốt, lập tức cười lên.
“Haha. Không, thôi… em ra ngoài hít thở chút rồi quay lại nhé~.”
“Ừ, được rồi.”
Nụ cười của Allen lúc nào cũng dễ chịu. Epherene rời khỏi phòng thí nghiệm của trợ lý.
“Hả?”
Nhưng ở cuối hành lang, cửa phòng [Văn phòng giáo sư] lại mở ra lần nữa.
Epherene nuốt khan, suy ngẫm. Có một điều cô muốn kiểm chứng. Liệu cô có nên xem thử không? Không, chắc chắn thầy sẽ không làm điều đó, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy khó chịu...
“Được rồi, cứ đi xem thôi. Dù sao cũng chẳng có gì đâu mà.”
“Phải tự mình nhìn thấy mới yên tâm.”
'…Ơ, chờ đã.'
Nếu con ma xuất hiện lần nữa thì sao?
“Thì sao chứ?”
Giáo sư Allen cũng đang ở trong phòng thí nghiệm mà.
“Sẽ ổn thôi.”
Epherene rón rén tiến về phía văn phòng của Giáo sư trưởng. Cô nhìn qua khe hở nhỏ từ cánh cửa hé mở. Một bóng tối dày đặc, thậm chí ánh trăng cũng không xuyên qua được, chào đón cô. Nhưng mà, Deculein không có ở đó.
“Phù…”
Hít một hơi thật sâu, Epherene sử dụng ma lực như một cái đèn pin, chậm rãi bước vào văn phòng, cố nén thở và bước thật nhẹ nhàng để không tạo ra tiếng động.
“Phù… Phù…”
Cô đổ mồ hôi hột. Nhưng cuối cùng cũng đến được chỗ bàn của Deculein. Đầu tiên, cô cúi người xuống bàn.
“Mình đã thấy nó ở đâu rồi nhỉ…?”
Giấy tờ của Deculein thật dễ nhận diện, sang trọng đến mức khó quên. Tìm kiếm cái chất liệu quen thuộc đó, Epherene mở ngăn kéo bàn của thầy.
Không cần phải lục lọi khắp nơi. Ngay khi cô vừa nhìn thấy thứ nằm ngay trong ngăn kéo đầu tiên, tim Epherene như rớt xuống.
“…Khoan khoan đã.”
Epherene lẩm bẩm, dán mắt vào thứ đó. Bàn tay run rẩy của cô đưa ra, cầm lấy một lá thư được gấp gọn gàng.
“Không thể nào, đây là…”
Cô nhìn vào dòng đầu tiên, [Nhà tài trợ! Lần này lại là Epherene—]. Đây chính là lá thư cô bỏ vào hộp thư gửi cho nhà tài trợ ẩn danh vừa sáng nay.
“…Aaaaaa!”
Kinh hãi hơn cả việc gặp ma, Epherene cuống cuồng, tay run bắn lên ném lá thư xuống. Cả người cô run lẩy bẩy, cơn choáng váng ập đến ngay lập tức.
“Nhà tài trợ của mình…”
Cô đưa tay che miệng, giọng run rẩy không thể tin nổi:
“…Tại sao?”