“Đừng bỏ cuộc. Hãy mạnh mẽ lên.” Chị gái đã từng nói với cô như thế.
Sakuna không thật sự bị bắt nạt hay gì cả, nhưng vì cô nổi bật trong một đất nước ma cà rồng do dòng máu Sapphire của mình, cô thường là mục tiêu của những lời đàm tiếu.
Chị gái cô luôn chăm sóc cô với một nụ cười ấm áp. “Có chuyện gì sao? Lại có thứ gì xảy ra nữa ư?”
Sakuna nói về chuyện lớp cô chia nhóm ra, và cô là người duy nhất bị dư ra. Và họ cười nhạo cô vì chuyện đó.
“Ôi. Đúng là một lũ nhóc tồi tệ. Chị sẽ đi giết hết chúng.” “Đừng mà. Oneechan.” Cô vội vã kéo tay chị mình.
Nóng tính là một điểm yếu của chị gái cô. Sakuna nhìn chị mình với ánh mắt lo lắng. “Tại sao chuyện này lại xảy ra?”
“Chị nghĩ vấn đề nằm ở bản chất của thế giới này. Ma Hạch khiến các quốc gia co cụm lại—người ta chỉ quan tâm về chủng tộc của mình và rồi kỳ thị các chủng tộc khác. Đúng là vớ vẩn thật.”
“Em nên làm gì đây?”
“Hừm, vấn đề là em quá nhút nhát. Em thử mở lòng ra xem sao. Có lẽ họ sẽ xa lánh nếu em quá hậu đậu, nhưng còn hơn là không làm gì cả. Và chị sẽ xử lý mọi thứ nếu có gì xảy ra. Chị sẽ xiên bất kỳ ai dám làm gì với em.”
“Chị đừng giết ai mà…”
“Vậy còn tốt hơn là mang theo cái tư tưởng này. Người có một trái tim mạnh mẽ sở hữu một loại sức mạnh đặc biệt, và em có điều đó, Sakuna-chan. Chị dám chắc điều đó.”
Sakuna được trao cho một chút dũng khí. Mặc dù cô ấy vẫn thấy lời nói của chị mình quá chung chung.
“…Nhưng…ưm, em phải làm gì đây?”
“Lần tới em cảm thấy muốn khóc chính là dấu hiệu của em. Em sẽ thấy thật tệ, nhưng em không được buông bỏ. Nghĩ về điều khiến em buồn, nghĩ thật kỹ về nó, sau đó đứng lên bước đi tiếp. Rồi em sẽ thấy bản thân mình hạnh phúc.”
Chị gái cô không lớn hơn cô là bao, nhưng cô ấy thích nói chuyện trừu tượng và vĩ vô. Sakuna thích điểm đó ở chị ấy; cô ấy nghĩ rằng chị ấy như thể không bị ràng buộc với thế giới này. Như một chòm sao đẹp đẽ.”
“…Em không không chắc là em hiểu, nhưng em sẽ thử.” Mặc dù cô ấy không hiểu lắm nhưng Sakuna cực kỳ tôn trọng chị gái mình. “Cảm ơn chị…Komari-nee.”
Chuyện này đã xảy ra từ rất nhiều năm trước.
Người chị gái dịu dàng ấy đã không còn bên cô nữa.
#
Cuộc tuần tra đã kết thúc mà không có kết quả gì.
Sakuna tạm biệt với Chỉ huy Komari cùng hầu gái Villhaze và hiện cô đang nhảy chân sáo trên đường về trong đêm đen. Sự phấn khởi đang tràn ngập khắp người cô.
Làm việc từ chín giờ sáng tới tận mười giờ tối rất vất vả, chắc chắn rồi, nhưng hiện tại Sakuna Memoir không hề thấy chút mệt mỏi nào. Trái tim cô đang đập thình thịch. Như một cô gái nhỏ vừa được gặp thần tượng của mình.
Và làm sao mình không thể không phấn khích được? Mình vừa được nói chuyện với Chỉ huy Tối cao Terakomari Gandesblood! Và cô ấy đã xoa đầu mình! Thật dịu dàng… thật mềm mại… mình vẫn còn có thể cảm thấy được cảm giác ấy! Liệu có ma cà rồng nào trong toàn Mulnite này không lỡ nhịp tim cơ chứ?!
“Hee-hee. Hee-hee-hee-hee-hee-hee…”
Cô ấy không thể không nhoẻn miệng cười được. Cô biết mình không thể để bị bắt gặp trong tình trạng này, nhưng cơ thể cô không hề quan tâm. Mặc dù cô vừa mới đi ngang qua một tên lính say xỉn nhưng cô còn không hay biết.
Terakomari Gandesblood là thần tượng của Sakuna. Và lý do rất đơn giản: Cô ấy có nhiều thứ mà Sakuna không có. Komari rất dễ thương và quyến rũ, mạnh mẽ và cá tính. Cô ấy thân thiện hơn Sakuna tưởng tượng. Cô ấy còn dịu dàng với đứa tân binh thảm hại này. Và dù là một ma cà rồng mạnh mẽ nhất, cô ấy không dựa vào bạo lực để giải quyết mọi thứ.
Sakuna cảm thấy như mình đang nằm mơ, được làm việc cùng với cô ấy như thế này. Cô đã nghĩ rằng trở thành Xích Thiên sẽ chỉ đem tới những điều tồi tệ, nhưng lạ lùng thay, việc đó lại là một phước lành.
Với những suy nghĩ chạy đua trong đầu mình, cô mở cửa phòng của mình—ký túc xá nữ của Quân đội Đế quốc. Nó là một dãy nhà cũ bên một dòng sông, ở giữa Cung điện Hoàng gia. Những Xích Thiên đều có chỗ ở tốt hơn nhiều, nhưng Sakuna lại thích căn phòng cũ của mình và không muốn chuyển đi. Cô cảm thấy yên bình khi ở đây.
“Em về rồi đây!”
Cánh cửa kót két mở ra. Bên trong tối om, hiển nhiên rồi. Sakuna tụ một chút ma lực lại rồi đổ vào trong một cây đèn ma thuật trên trần. Căn phòng ngay lập tức sáng lên.
Đứng trước cô là Komari. Không phải là một Komari bình thường, đúng vậy. Đó là Komari của cô tự làm—một búp bê kích cỡ người thật được cô tạo ra bằng ma pháp tạo hình trung cấp Bùn Kiến Tạo. Người ta có thể nhận ra nó là một con búp bê nếu quan sát kỹ, nhưng nếu chỉ liếc qua thì, ta có thể nhầm lẫn với cô Chỉ huy ấy. Và không chỉ có duy nhất một con búp bê ở đây—mà có tận năm mươi búp bê như thế ở trong phòng.
“Em về rồi đây, Komari-oneechan.”
Sakuna chào búp bê Komari với một nụ cười rộng. Cô không thể chỉ làm một lần, bởi vì là, nếu làm vậy thì các chị gái còn lại của cô sẽ buồn. Cô phải chào từng người từng người một. “Em về rồi đây, Komari-oneechan.” “Em về rồi đây, Komari-oneechan.” “Em về rồi đây, Komari-oneechan.” Sau khi chào hỏi xong tất cả năm mươi người, cô gật đầu trong thỏa mãn và nhảy lên giường mà không thèm thay bộ quân phục ra. Cô ôm chặt lấy gối ôm Chỉ huy Komari rồi lăn qua lăn lại trong khi nghĩ về những gì đã xảy ra trong ngày.
Ahh. Ahhhh… Mình cuối cùng cũng đã được nói chuyện với Terakomari-oneechan đáng kính của mình!
Trái tim cô tràn ngập niềm vui. Và điều tuyệt vời nhất là niềm vui này sẽ tiếp tục trong một khoảng thời gian nữa. Chỉ cần nghĩ về điều đó đã khiến trái tim cô đập nhanh hơn và nụ cười trên mặt cô mở rộng hơn nữa.
Sakuna nhìn lên trần nhà. Ở trên đấy dán đầy những tấm ảnh Komari được chụp lén mà cô đã mua từ chợ đen. Được bao bọc trong Komari ngay khi thức giấc mỗi sáng cho cô năng lượng cần thiết để nỗ lực cả ngày.
“Hee-hee. Hee-hee-hee.”
Cô đảo mắt khỏi trần nhà, nhưng Komari luôn ở trong tầm nhìn bất kỳ đâu. Và không chỉ là những búp bê Komari. Cô còn có nhiều áo thun Chỉ huy trong tủ đồ, những bài báo viết về bản thân Chỉ huy Komari, những bức chân dung Chỉ huy Komari tự tay cô vẽ—Komari ở khắp mọi nơi. Komari, Komari. Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari, Komari.
Có tổng cộng là một trăm sản phẩm về Komari.
Không còn bàn cãi gì nữa: Sakuna là một fan bự của Komari.
Nếu chủ thể mà thấy căn phòng này, cô ấy sẽ hét toáng lên và bất tỉnh nhân sự. Sakuna không có ý định cho cô ấy xem đâu, nên nó OK. Và giả như có chuyện gì xảy ra, cô sẵn sàng tự nguyện mổ bụng mình để chuộc tội.
“Ahh… Komari-oneechan…”
Sakuna không muốn làm việc. Cô không muốn giết người khác hay bị người khác giết. Dù nói vậy nhưng… Nhờ vào chính công việc này mà cô đã gặp được thần tượng của mình.
“Và chúng ta sẽ còn gặp lại nhau vào ngày mai nữa…”
Cô muốn nói chuyện với cô ấy nhiều hơn nữa. Được thân thiết với cô ấy. Cô muốn biết về cô ấy nhiều hơn nữa. Mọi thứ về cô ấy, từ A tới Z, và khi mọi thứ đã sẵn sàng, cô sẽ dụ cô ấy tới một chỗ tối và—
Ngay lúc đó, viên Tinh Thạch Liên Lạc ở đầu giường cô phát sáng.
Khuôn mặt Sakuna trở nên nhợt nhạt. Mọi niềm vui cô đang cảm thấy bay màu ngay lập tức.
Nó lại xảy ra nữa. Tất cả những ký ức tồi tệ của cô lại đang trỗi dậy lần nữa. Nhưng cô phải trả lời, hoặc không thì thứ gì đó còn tệ hơn nữa sẽ xảy ra.
Viên Tinh Thạch tiếp tục phát sáng, như thể nó đang ám cô.
Cô hít sâu vào một hơi, với đôi tay run rẩy, cô đổ ma lực vào trong nố.
“Mày đang làm cái mẹ gì vậy hả, Sakuna Memoir?!”
Cô nhăn mặt lại.
Những lời thóa mạ bạo lực vang vọng khắp căn phòng.
“Con ngu chết tiệt này! Con điếm ngu si đần độn! Đã ba ngày rồi mà mày còn chưa giết được một Xích Thiên nào hả! Đừng có đi loanh quanh nếu không Nữ Hoàng sẽ gô cổ tao!”
“T-tôi xin lỗi… Nhưng tôi không chắc mình có thể làm được…Hơn nữa, các Xích Thiên hiếm khi ở một mình mà.”
“Thế thì thách đấu tay đôi với chúng hay gì đó tương tự. Chúng không phải là công chức, mày có thể công khai giết chúng cơ mà! Dùng cái não chết tiệt của mày đi!”
“C-có một thứ gọi là Luật Quân Đội Đế Quốc… Theo điều mười một, khoản ba, thách đấu tay đôi giữa những Xích Thiên vì các lý do cá nhân đều bị nghiêm cấm.”
Gã đàn ông im lặng một thoáng. Đó là khi Sakuna nhận ra cô không nên vặn lại như thế.
Tiếng hét bay tới như một cơn lốc.
“Và việc của mày là làm gì đó để giải quyết cái đống vớ vẩn đó!”
“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi…”
“Câm mẹ miệng vào! Rên rỉ vừa thôi! Được rồi, tao hiểu, mày chỉ là một đứa vô dụng. Tao sẽ dựng lên một sân khấu cho mày/.”
“Sân…khấu?”
“Flöte Mascarail có vẻ đang dự tính vài thứ hay ho, nên ta sẽ lợi dụng điều đó. Nhớ là mày không được thất bại nhiệm vụ này. Mày sẽ là một vết nhơ với Nghịch Nguyệt nếu mày làm thế, và sẽ có hình phạt chờ đợi mày. Nói xem mày có bao nhiêu thành viên trong gia đình hả?” Sakuna có thể thấy hắn nhạo báng. Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng cô. “Mày có nghe không?! Trả lời!”
“D-dạ ba ạ! Cha, mẹ, và chị gái tôi…”
“Và tao sẽ giết hết chúng. Tao sẽ tra tấn và giết chúng với Thần Khí mỗi lần mày thất bại. Nếu mày không muốn chúng chết thì giết hết Thất Xích Thiên đi, Sakuna Memoir.”
Nói rồi hắn ngắt kết nối.
Sakuna tiếp tục đứng hình một lúc. Đầu óc cô trống rỗng, tê liệt, cho tới khi cái đồng hồ kêu vang báo hiệu đã mười một giờ.
Cô vô lực buông người xuống giường.
Cô không muốn bị giết, nhưng cô không muốn phải sát hại bất kỳ ai. Nhưng cô sẽ chết nếu cô không làm thế.
Cuộc sống thật bất công. “Komari…oneechan…”
Sakuna thì thầm tên thần tượng trong khi ôm lấy gối ôm của mình. Cô đã khóc mà không nhận ra, những giọt lệ thấm đẫm ga giường. Nếu như cô mạnh mẽ và dũng cảm như Komari thì có lẽ cô đã có thể thoát khỏi vị thế tồi tệ này rồi.
Không…Nhớ lại những gì chị ấy đã nói đi. Tại sao mình lại ở trong tình thế khốn khó này? Mình nên làm gì để thoát ra đây? Vẫn còn thứ gì đó mình có thể làm được.
“…Năm mươi mốt. Năm mươi hai. Năm mươi ba. Đủ rồi.”
Cô lấy một đám đá sáng bóng ra từ ngăn kéo. Đá Ma Thuật mang chứa phép dịch chuyển—nó không phải là thứ gì đó hiếm có.
Cô không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu làm thế này, nhưng cô biết rằng mình không thể nào cứ nằm yên thế này được. Đây là một hành động phản kháng nhỏ nhoi của cô. Sự trả thù nho nhỏ với tên khủng bố tàn ác đó.
Sakuna hít sâu vào một hơi, rồi đổ ma lực vào một viên đá và kích hoạt ma pháp Dịch chuyển.
Cô biến mất khỏi căn phòng đầy Komari.