Đây là bản dịch phi lợi nhuận, được đăng chính thức duy nhất tại ln.hako.vn và docln.net.
Translator: Lionel
Editor: Lionel
Chúc một ngày tốt lành.
----------------ovOvo----------------
Như Lavia đã nói, tình trạng của cô cũng không quá nghiêm trọng. Tay trong tay với Hikaru, hai người cùng rảo bước. Họ có thể cảm nhận tên khổng lồ đang dần tới gần. Liệu còn bao xa nữa đây?
Tên khổng lồ biết là “có ai đó trong lâu đài”. Nếu Hikaru sử dụng Che Giấu Nhóm rồi rời khỏi tòa lâu đài thì hai người sẽ ổn thôi. Cậu không cần bận tâm việc kỹ năng bị vô hiệu. Nếu tên khổng lồ có thể nhìn thấu thì việc đó đã xảy ra ngay khi họ tiến vào nơi này rồi. Phương án tốt nhất để thoát khỏi tình huống này, là chạy trốn.
Ôi trời, nhưng sao mà mình có thể chạy trốn trong khi nắm giữ chìa khóa và phòng kho báu lại nằm ngay kia chứ!
Tuy hai người quay lại sau cũng được, nhưng không có gì đảm bảo là tên khổng lồ sẽ không phá hủy phòng kho báu. Dù sao thì nó cũng là một tên khổng lồ mà. Khi nhìn qua cánh cửa sổ phòng lưu trữ, tầm mắt của cậu và tên khổng lồ khá ngang nhau. Thứ đó cũng phải cao xấp xỉ tới mười mét.
「Được rồi, thử thôi nào.」
Hikaru lắp chiếc nhẫn lấy từ nhà vua vào vết lõm trên chìa khóa. Khớp một cách hoàn hảo.
「Biết ngay mà.」
Cậu nhìn chiếc chìa tỏa sáng nhẹ nói.
「Tuyệt vời!」
Lavia thốt.
Hai người nhìn nhau, rồi Hikaru cắm chìa vào lỗ khóa.
「...」
「...」
「...Ưm, nó không phản ứng gì hết kìa.」
「Gì chứ?! Chẳng lẽ chúng ta quên cái gì à?!」
Hikaru suy ngẫm một chút trước khi thả tay Lavia, và mọi thứ chợt sáng rực. Nơi này có cơ chế bật đèn khi phát hiện có người sống. Không chậm dù chỉ một khắc, cậu lập tức nắm lại tay Lavia rồi kích hoạt Che Giấu Nhóm. Trong lúc đó, thứ đó đã diễn ra ngay trước mắt họ.
「A...」
Một tia sáng lóe ra từ lỗ khóa với chiếc chìa vẫn cắm vào đó. Cánh cửa rung chuyển khiến bề mặt trông như gợn sóng.
「Vậy ra đây là cách nó hoạt động hử.」
Khi không có ai ở gần, nguồn “năng lượng” trong lâu đài sẽ “tắt” đi, cứ như là điện năng vậy. Bất ngờ cái là nó vẫn hoạt động tốt sau sáu trăm năm ròng rã. Cơ mà, có khi nó vẫn hoạt động được là do suốt thời gian qua không có ai sử dụng ấy chứ. Một cách chậm rãi, cánh cửa dần hé mở. Cùng lúc đó, cơn chấn động cũng dần lại gần hơn.
「A-Anh Hikaru...」
「Chắc chắn là nó phản ứng với ánh sáng rồi. Chết tiệt, tên khổng lồ này sắc sảo thật đấy. Ta đi nào.」
Cánh cửa chỉ mở ra khoảng trống đủ cho một người vào. Bên trong khá là sáng sủa. Căn phòng cũng không hẳn rộng, chỉ là dài và hẹp ngang. Vật phẩm được xếp trên kệ nối dài hai bên. Lối đi đủ rộng, nhưng do đồ đạc được bày biện ở cả trung tâm nên khiến nơi này có cảm giác khá chật chội.
「Giờ thì cứ lấy mấy thứ trông tốt thôi.」
Hikaru nói.
「Cảm giác cứ như là ta đang lấy cắp chỗ này ấy.」
「Sự khác biệt giữa một tên trộm và mạo hiểm giả là mạo hiểm giả cướp bóc từ quái vật thôi. Mà kệ đi...」
Hikaru liếc nhìn xung quanh.
「Nơi này đúng tuyệt thật đấy.」
「Vâng...」
Sau khi nhìn trong bóng tối quá lâu, ánh sáng thế này là quá mức với mắt hai người. Có thể điều đó đã góp phần thêm vào sự kinh ngạc của họ. Nhưng dù không phải vậy thì căn phòng vốn cũng rất ấn tượng rồi.
Một cái thùng vàng đựng đầy đá quý. Sợi dây chuyền với viên ngọc trai cỡ ngón tay cái. Bộ giáp toàn thân làm từ mảnh tinh thể. Để dựa vào tường đầy bất cẩn là một cây thương tỏa sáng màu xanh trắng. Ngay cả mấy quyển sách cũng được trang trí bằng đá quý. Năm cái vương miện nằm cạnh nhau. Một chiếc áo choàng với đồ trang trí bằng kim cương. Căn phòng này cơ bản là một cái tủ quần có thể bước vào của nhà vua.
Quả là sáng chói. Bị lòng tham che mắt có lẽ là một cụm từ chính xác.
「Lavia, cứ lấy những gì em muốn đi. Chỉ cần nhớ chú ý tới trọng lượng là được.」
「Anh có chắc không vậy? Chúng ta thực sự có thể làm vậy sao?」
「Anh đã tính hỏi xin phép rồi cơ mà ông ta không nói được nên cũng đành chịu thôi. Quanh đây không có con Undead nào nên anh sẽ tạm thời thả tay em nhé.」
Hai người chia nhau ra rồi lấy mọi thứ có thể. Hikaru tiến sâu hơn vào căn phòng. Nếu đây là RPG thì mấy món đồ tốt nhất sẽ nằm trong cùng.
「Ba cái hử...」
Có ba cái bệ trưng bày nằm dọc theo bức tường xa nhất.
Ở giữa là chiếc bàn với đường kính khoảng nửa mét trải tấm vải nhung. Phía trên là một viên pha lê hình vuông màu xanh nhạt, tuy chỉ nhỏ hơn quả bóng chày một chút nhưng bên trong là những tia lửa điện phóng loạn xạ. Tấm bảng kim loại phía trước ghi là “Quả Cầu Thánh Lực”.
Chạm vào có vẻ ổn, Hikaru cuộn nó trong tấm vải nhung rồi nhét vào túi. Tiếp đến là món báu vật nằm bên trái. Cậu sững người.
「Không thể nào...」
Cậu hoàn toàn không ngờ tới việc sẽ thấy thứ đó ở đây.
Phần tay cầm trông có vẻ làm bằng ngà được điêu khắc. Tấm kim loại bạc bóng đến mức phản chiếu lại hình ảnh chính cậu. Một chi tiết hình trụ tròn với sáu buồng chứa. Chiếc búa gõ liên kết với phần cò bóp.
Một khẩu súng thực thụ - một khẩu súng ổ quay đang nằm ngay đó.
Hikaru vươn tới cầm lấy nó. Nặng thật, cậu nghĩ. Đây là lần đầu tiên cậu được cầm một cái trong tay. Chế tác đầy tỉ mỉ, đây không phải hàng mô hình.
Sau khi kiểm tra là không có đạn, cậu bóp cò khiến chiếc búa đánh cái cạch. Những viên đạn bạc sáng bóng xếp thành hàng nằm ngay bên cạnh khẩu súng. Cậu nhặt chúng rồi nạp vào buồng đạn.
Mình... bắn được không đây? Có thể sẽ ồn nên mình không thử ở đây được. Nhưng sao thứ này lại ở đây vậy chứ? Nó nằm ngoài khả năng công nghệ hiện tại mà.
Chờ chút, nếu mình nhớ không nhầm thì.
Một thành viên của Bốn Ngôi Sao Phương Đông chắc chắn là người Nhật. Cũng có những người chuyển sinh khác nữa... kể cả sáu trăm năm trước nữa. Có lẽ người đó đã làm ra thứ này... Nhưng ở thế giới này lại không tồn tại súng. Không lẽ họ tự mình chế tạo nhưng không hướng dẫn ai khác cách làm sao? Ciệc đó mà cũng có thể ư? Chỉ cần thấy một lần thôi là có thể dễ dàng sao chép rồi mà.
Hikaru chợt nhận ra điều gì đó.
Không lẽ mấy viên đạn này có gì đặc biệt sao?
Lấy đạn ra khỏi buồng súng, cậu có thể cảm nhận ma lực cuộn trào trong chúng. Nếu đây là thứ không thể sao chép, vậy khẩu súng này phải là món vũ khí cực kỳ quý giá chỉ có duy nhất sáu viên đạn. Cũng như món đồ trước, cũng có một tấm bảng kim loại đặt ở phía trước.
「Hửm? Mình không đọc được. Ma thuật... chế tạo bởi Lugantz... một trong bốn... chờ chút, sao lại thế này?」
Cho đến giờ Hikaru vẫn chưa gặp khó khăn gì trong việc đọc cổ ngữ. Thế có nghĩa đây là thứ ngôn ngữ thậm chí còn cổ hơn nữa, hoặc do có cả những ngôn ngữ khác lẫn vào.
Rồi lúc đó Bản Năng của Hikaru cảm thấy nguy hiểm.
「Lavia mau cúi xuống!」
Cô tỏ vẻ bối rối. Hikaru lao thẳng đến kéo cô nằm xuống sàn.
Bức tường phòng kho báu bị thổi tung. Một cánh tay phát ra thứ ma lực màu tím đầy quái gở xuyên qua cái lỗ thủng.
Đó chính là tên khổng lồ.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage