The Undetectable Strongest Job: Rule Breaker

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3546

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1326

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 327

Phần 2: Mạo hiểm giả Hikaru - Chương 42: Thành Phố Ngầm Của Những Vị Thần Thượng Cổ 1

Đây là bản dịch phi lợi nhuận, được đăng chính thức duy nhất tại ln.hako.re và docln.net.

Translator: Lionel

Editor: Lionel

Đọc truyện vui vẻ nhé mọi người!

----------------ovOvo----------------

「Anh, ừm... xin lỗi.」 Hikaru tỏ ra hối lỗi.

Biết Lavia có chút lo lắng nên cậu mới nói hai người sẽ chạy ngay khi cảm thấy nguy hiểm, thế mà Hikaru lại vừa tuyên bố là mình sẽ chinh phục hầm ngục này. Và chẳng mất bao lâu sau cậu đã cảm thấy hối hận, Lavia thì không thể kìm được mà bật cười.

「Ổn mà, nếu mà là em thì cũng sẽ tức thôi. Em muốn nói anh tuyệt thật đấy nhưng, em thực sự không làm được. Thật mừng là anh đã nói ra đó.」

「Cảm ơn em, có lẽ vậy.」

「Ngoài ra em không nghĩ anh sẽ mắc sai lầm đâu. Anh sẽ quay lại ngay khi thấy quá nguy hiểm rồi quên luôn việc chinh phục hầm ngục ấy chứ.」

「Anh hứa, chinh phục hầm ngục sẽ chẳng có nghĩa lý gì nếu chúng ta lại bỏ mạng trong đó.」

「Vậy thì đi thôi.」

Lúc này hai người đang đứng trước khu lăng mộ. Sau khi Hikaru tuyên bố, nhóm mạo hiểm giả chìm vào im lặng rồi chợt cười rộ lên. Họ nói “chúc may mắn” xong quay đi để vào hầm ngục trước hai người.

Lấy quy định làm lý do, nhân viên Hội cho phép cả hai vào hầm ngục nhưng nói sẽ báo lại với Hội. Trông anh ta khá bất mãn trong lúc ghi chép gì đó.

Được thôi, cứ việc báo cáo đi. Tôi cũng chả mấy quan tâm, Hikaru nghĩ. Dù sao thì họ cũng sẽ sớm rời đi thôi, điều này chỉ càng làm quyết tâm của cậu thêm mãnh liệt.

「Đi nào.」

Dù trông như một căn nhà xây bằng đá nhưng đây chắc chắn là khu lăng mộ.

Xem ra ngày trước trong đây có những chiếc kệ đặt bình tro cốt dọc theo hai bên tường. Phong tục hỏa táng rất hiếm gặp ở thế giới này nên có lẽ những cái bình ấy đã được đưa đi nghiên cứu.

Khu lăng mộ này chính là lối vào Thành Phố Ngầm Của Những Vị Thần Thượng Cổ.

Quá trình phát hiện ra hầm ngục này khá khác thường, bắt đầu từ sự xuất hiện của loại quái vật linh hồn cấp thấp quanh khu đường lớn. Nhưng gần đó không có bất kỳ khu dân cư hay nghĩa trang nào nên mạo hiểm giả đã tiến hành điều tra, và đó là khi họ phát hiện ra lăng mộ này.

Những bậc thang đơn giản được xây dẫn vào miệng hố trên mặt đất.

Vào lúc được phát hiện, về mặt kỹ thuật thì đây không phải lối vào hầm ngục mà chỉ đơn thuần là một cái hố. Đi tiếp hai trăm mét xuống một con dốc thoải sẽ dẫn tới nơi Thành Phố Ngầm tọa lạc.

Theo lời sử gia Gafrasti N. Valves, khu lăng mộ này không hề liên quan gì đến Thành Phố Ngầm. Những loại quái vật Undead xuất hiện đều mặc trang phục của Poelnxinia, một triều đại đã sụp đổ từ 600 năm trước trong khi khu lăng mộ chỉ mới được xây dựng đâu đó cách đây một trăm năm.

Nói cách khác, Thành Phố Ngầm này được xây dựng bởi người Poelnxinia, và rồi chính thân xác của họ lại trở thành Undead tại nơi đây.

Quái vật loại Undead thu hút linh hồn. Sách đề cập đến giả thuyết đám Undead theo thời gian đã đào xuyên qua lớp đất đá rồi đến được khu lăng mộ. Nghĩ đến việc lũ quái vật ngoan cường đào bới hàng trăm năm khiến Hikaru thấy ớn lạnh.

Nhân tiện Poelnxinia là một cách đọc khác của Ponsonia, nhưng cách gọi đó người ta đã bỏ từ rất lâu rồi. Ít nhất đấy là theo như tri thức của Roland, cơ mà cậu ta cũng chỉ có những ký ức mơ hồ về triều đại đã suy tàn đó.

「Cẩn thận dưới chân đấy.」

「Cảm ơn anh.」

Hikaru bước xuống bậc thang rồi đỡ lấy tay Lavia. Đèn được lắp trên tường cách nhau theo khoảng cách nhất định, tuy không quá sáng những vẫn đủ để thấy đường. Kích hoạt Che Giấu Nhóm, hai người cùng tiến sâu vào bên trong.

Bắt đầu lạnh rồi đây.

Hikaru cảm giác nhiệt độ đã hạ xuống, một làn gió lạnh lẽo từ sâu bên trong luồn qua hai người họ. Bức tường xung quanh giờ chỉ trơ trọi lớp đá ẩm ướt và trơn trượt, còn có cả tiếng nước nhỏ giọt nữa. Ban đầu cậu nghĩ 200 mét cũng không bao nhiêu, nhưng giờ cảm giác nó thật xa xăm. Cả hai đều im lặng, nhưng nếu đã có khởi đầu thì chắc chắn kết thúc rồi cũng sẽ đến.

「Oa... lớn quá.」

Chợt lối đi kết thúc, hai người xuất hiện trong một ngôi nhà xây bằng đá. Có một cái lỗ trên tường nối với lối đi vừa nãy. Bầu không khí khô lạnh tràn vào phổi hai người. Sàn nhà lấm lem bùn đất bởi người qua lại, những tấm chăn cũ sờn cùng mảnh bàn nằm ngổn ngang.

Một tiếng hú từ phía xa vọng lại, Hikaru và Lavia nhìn nhau. Không phải tiếng của loài chó, mà là quái vật, hay có lẽ, là con người.

Cánh cửa gỗ cọt kẹt mở ra màn đêm u tối, phía sau đấy chính là nơi khởi đầu hầm ngục.

Lavia một tay cầm cây đèn, tay còn lại nắm tay Hikaru.

「Đi nào.」

Hikaru nói, Lavia gật đầu rồi cả hai cùng bước khỏi ngôi nhà.

Cảm giác tĩnh lặng đè nặng lên hai người, thậm chí một buổi đêm mây mù còn sáng hơn là nơi hầm ngục này. Cứ như thể thế giới này đã đến hồi kết và họ là những người duy nhất còn lại vậy.

Mặt đất nhô lên ngay khi hai người bước ra ngoài. Có vẻ là cây cầu nhỏ vượt qua con kênh chảy dọc theo ngôi nhà dù đã khô cạn từ lâu. Hai người đi qua cây cầu rồi đặt chân tới nền đường khô cứng, từng đám bụi cuốn lên theo mỗi bước nhưng vẫn rất dễ đi lại.

Ánh đèn rọi sáng căn nhà bằng đá bên cạnh với năm bậc thang dẫn lên lối vào. Liếc nhìn xung quanh thì mọi ngôi nhà đều có thiết kế tương tự.

Những công trình bằng đá này đã đứng vững theo thời gian, nhưng phần lớn đều có mái nhà đổ sập. Tầng trệt những căn nhà hai hoặc ba tầng vẫn ổn, nhưng không may là rất nhiều trong số chúng đều đã bị mạo hiểm giả lục lọi - ngăn kéo tủ mở tung, những mảnh đĩa sứ thì nằm ngổn ngang.

「Ư... Cái mùi gì vậy trời?」

Hikaru chợt ngửi thấy mùi thịt thối nơi thành phố ngầm tĩnh lặng.

「Ưm?」

「Suỵt!」

Nhận thấy đối phương đang tiếp cận, Hikaru nhanh chóng bịt miệng Lavia. Một bóng người xuất hiện từ phía sau căn nhà, hay đúng hơn là thứ đã từng là con người.

Nhãn cầu đã biến mất và phần môi dưới tróc ra để lộ những chiếc răng vàng ố. Sinh vật ấy vẫn còn cánh tay phải, nhưng từ phần khuỷu tay trái trở xuống đã bị đứt lìa.

Trông nó như loạng choạng lê bước hơn là đi vậy, và đối phương không hề phát hiện Hikaru và Lavia.

Là Dead Citizen.

Dead Citizen là loại Undead bậc thấp nhất trong số quái vật hạ cấp nhưng vẫn rất phiền toái. Chúng có thể gọi đồng bọn, và nơi này chính là thành phố ngầm nên chúng có rất nhiều bạn.

Che Giấu Hiện Diện vẫn hoạt động tốt, dù bọn mình cầm theo đèn nhưng cũng không bị phát hiện, mà nó cũng có mắt đâu chứ. Xem ra mất mắt cũng chẳng ảnh hưởng gì tới quái vật kiểu Undead. Vậy là chúng có kỹ năng loại Phát Hiện nào đó sao?

Hikaru nghĩ mình có thể triệu hồi Bảng Linh Hồn bởi chúng từng là con người nhưng thật không như mong đợi. Thực ra Phát Hiện Sự Sống của cậu không cảm nhận được đám quái vật mà chỉ có Phát Hiện Ma Lực làm được. Trong phạm vi một trăm mét, cậu cảm nhận được mười hai mục tiêu, và có vẻ tất cả đều là Dead Citizen.

Cũng khá đông đấy, mình chắc mạo hiểm giả bình thường có thể đối phó từng con một nhưng, nếu tụi nó mà gọi tiếp viện thì đúng là rắc rối đây.

Hikaru dẫn Lavia vòng ra phía sau con quái vật. Cậu rút thanh Dao Găm Cường Hóa rồi đâm thẳng vào tim sinh vật ấy. Con quái vật run rẩy trước khi đổ nhào xuống đất làm tung một đám bụi lên.

「Có thể giết chúng mà không gặp vấn đề gì... đó là điều anh muốn nói nhưng, thứ chất lỏng này kinh quá.」

Một thứ chất lỏng đen đặc đang bám lấy lưỡi dao của cậu.

「Hikaru, đây là, Dead Citizen nhỉ? Vậy ra trái tim là điểm yếu của chúng sao? Em không nhớ là trong sách có đề cập như vậy đó.」

「Tại ma lực của nó tập trung ở chỗ tim nên anh cứ đâm vào đấy thôi.」

Tất cả là nhờ có Phát Hiện Ma Lực của cậu.

「Vậy ra anh có thể thấy dòng chảy ma lực sao, chắc là anh sẽ dùng được phép thuật đấy.」

Lavia nói.

「Ha ha, anh cũng mong là vậy.」

Mình chắc chắn sẽ có thể nếu phân bổ điểm cho mấy chỉ số phép thuật nhưng, giờ mình lại không có quá nhiều điểm để sử dụng. Nếu như...

Hikaru có hai nghi vấn sau lần đoạt mạng vừa xong.

Liệu giết quái vật Undead có làm tăng Cấp Linh Hồn của mình không?

Việc đó sẽ được kiểm chứng sau khi giết thêm vài Dead Citizen dù cậu thực sự không muốn. Dùng phép thuật cũng không cần bàn tới, làm thế chỉ tổ thu hút sự chú ý mà thôi, rồi cái mùi hôi thối này thực sự rất khó chịu nữa.

Tại sao đám quái vật đó lại lảng vảng gần lối vào chứ?

Đó là nghi vấn thứ hai của cậu. Từ khi được khám phá vào năm năm trước, hàng trăm, không, hàng nghìn mạo hiểm giả đã ra vào hầm ngục này. Bằng chứng là mấy căn nhà bị lục lọi gần lối vào, sẽ rất hợp lý nếu mọi quái vật quanh khu vực này đã bị tiêu diệt. Thế nhưng họ lại ngay lập tức chạm trán một trong số chúng, là con Dead Citizen đang nằm trên mặt đất với bộ quần áo rách nát này đây.

Thôi sao cũng được, giờ hai đứa mình chỉ việc tiến sâu hơn thôi.

Nhờ có Che Giấu Nhóm nên bọn Dead Citizen không hề phát hiện hai người. Ngoài ra cũng có những loại quái vật khác lảng vảng nữa.

Skeleton - là những Dead Citizen không có gì ngoài xương xẩu.

Skeleton Armor - loại Skeleton cấp cao chuyên về chiến đấu, không thực sự mặc giáp mà dùng ma lực để làm cứng bản thân.

Skeleton Pháp Sư - loại Skeleton với gậy phép cùng khả năng sử dụng phép thuật, đây không phải vấn đề bởi Hikaru có thể ra tay trước khi bị chúng phát hiện.

Ngoài ra còn có Ghost - loại quái vật linh hồn trông như một đám sương mờ.

Lũ quái vật ấy tiếp tục ẩn nấp xung quanh. Thực tế là rất nhiều luôn ấy chứ, cứ mỗi năm phút là Hikaru với Lavia lại bắt gặp, và chúng thường đi theo nhóm hai hoặc ba.

Hiện tại Hikaru quyết định tiêu diệt toàn bộ số quái vật cậu gặp. Skeleton có ma lực tập trung trong hộp sọ nên cậu đâm vào đầu chúng. Tuy không chắc tấn công vật lý sẽ có tác dụng với Ghost nhưng cậu vẫn cứ thử. Và kết quả là thành công, cảm giác cứ như cắt qua mảnh vải vậy.

Nghi vấn đầu tiên đã được giải đáp sau khi tiêu diệt vài mạng, Cấp Linh Hồn của cậu vừa tăng lên. Cơ mà cảm giác chậm hơn hẳn so với khi giết đám Goblin hay Sói Xanh khoảng năm lần. Nhưng ngay từ đầu mục tiêu là nâng Cấp Linh Hồn nên cậu cứ tiếp tục săn nhiều hơn, miễn chú ý không làm quá đà là được thôi.

Rồi hai người bắt được tiếng gì đó.

「Này, lại thêm một con nữa kìa!」

「Biết rồi! Chặn tụi nó lại!」

「Chúng nó khỏe quá!」

「Dùng lưng mà đẩy ấy!」

Tiếng nói và âm thanh kim loại cọ xát vang vọng trong màn đêm, họ có thể thấy ánh sáng ở phía xa. Là năm mạo hiểm giả đang chiến đấu với đám Skeleton.

「Giờ làm gì đây?! Dù có giết bao nhiêu đi nữa thì tụi nó vẫn cứ tới tiếp kìa!」

「Tao đã nói mày là hãy chuẩn bị nhiều nước thánh hơn đi rồi mà!」

「Tụi nó yếu một đấu một lắm nên cứ tiếp tục đi!」

「Xin lỗi, tao hết ma lực rồi...」

「A! Tao bị cắn! Chết tiệt, đau vãi cả cứt!」

Ngay lập tức Hikaru nhận ra đối phương, là những mạo hiểm giả hai người đã gặp ở lối vào.

「Hử...?」

Xem ra mấy người họ đang gặp rắc rối.

「Trông anh có vẻ không vui nhỉ Hikaru.」

「Thật sao? Anh vẫn như mọi khi thôi, nếu em có hỏi.」

Hikaru nắm tay Lavia rồi cùng hướng thẳng đến nơi giao tranh.