Ngày hôm sau, cả ba gặp nhau tại đài phun nước toạ lạc tại trung tâm thủ đô hoàng gia, một điểm tham quan khá phổ biến với dân địa phương. Đưa hết những vật dụng cho Ernst, Nicola chút được phần nào gánh nặng thể chất, nhưng vẫn còn đó là gánh nặng về mặt tinh thần.
Lần này là một vị thần. Đứng thứ hai trong danh sách những thứ mà Nicola không bao giờ muốn làm. Họ thường vô lý, hay cáu bẩn, rồi thì nguyền rủa ai đó chỉ vì bị phật ý.
Và đoán xem, top đầu là gì nào?
Ngạc nhiên thay, top đầu, không chỉ của Nicola mà còn của cả những nhà trừ tà khác. Giải quyết lời nguyền mới là thứ phiền phức nhất. Theo như mô tả của những người từng trải, chúng thường để lại một dư vị khó quên. Nhưng xét cho cùng, đối phó với Thần vẫn là thứ phức tạp hơn.
Tuy nhiên, Seighart lại không có vẻ gì là lo lắng cả. Anh ta còn đang tận hưởng việc nắm tay Nicola trong khi hai người rảo bước cạnh nhau.
“ Bộ đồ này, trông nó hợp với anh đấy.”
“ Eh? Ừ, cảm ơn em. Anh nhận ra lâu rồi chúng ta chưa đi dạo cùng nhau, trong mắt người ngoài, hai ta trông có khác gì là đang có một buổi đi thưởng ngoạn đâu, phải không?”
Nicola lắc đầu phản đối, mắt hướng về phía chân trời để né đi anh nhìn của Seighart. Hai người chỉ chạm mặt nhau trong khoảng khắc, nhưng Nicola suýt bị hớp hồn bởi giọng điệu ngọt ngào, tính cách cởi mở của Seighart. Mị lực của Seig có sức công phá quá khủng khiếp, nếu không phải Nicola, bất cứ người con gái nào cũng sẽ phải gục ngã trước những lời nói vừa rồi.
Đi phía sau Nicola, Ernst lẩm bẩm. “ Không ngờ ngài Seighart lại có khẩu vị độc đáo vậy.”
Ngoại hình của Nicola có thể nói là khá tầm thường, cô không có vựa trái cây như Olivia để khoe ra, cũng không có cặp chân dài tới nách hay đường cong hoàn hảo. Từ đó có thể thấy khẩu vị của Seighart khá lạ, nhưng nghe điều đó từ một người hoàn toàn xa lạ khiến cho Nicola có chút khó chịu.
Nicola quay lại để vặn Ernst. “ Không chỉ riêng gì Seighart đâu, chủ nhân của anh cũng vậy đấy !”
Tuy Alois không si mê Nicola kiểu tình cảm nam nữ giống Seighart, nhưng nghĩ đến việc nhận được sự chú ý từ một người lập dị vẫn khiến cô dợn tóc gáy.
Ernst cố phản pháo, nhưng cứ ấp úng mãi thôi. Vẻ mặt chán nản không phù hợp với gương mặt hào hoa của anh ta khiến Nicola phì cười. Đúng quá sao mà cãi được.
“ Phải rồi, sau khi đi vào toà dinh thự đó để test thần kinh. Sau khi không thấy Alois đâu, người chủ mưu kia đã làm gì, ý em là cái tên ngốc nghĩ ra ý tưởng này ý?”
“ Này, đừng có gọi hoàng tử nước láng giiềng và bạn anh ta là tên ngốc chứ.” Seighart nói, khẽ xoa đầu Nicola.
Ernst trả lời trong khi cau mày nhìn Nicola.
“ Hoàng tử Lucas có vẻ đã nghĩ rằng đó là một trò đùa, cả đoàn tuỳ tùng cũng vậy. Do đó họ đã chơi đùa cả ngày, hành xử như chưa có gì xảy ra.”
Để cho chắc thì Nicola đã nhờ Song Tử cải trang thành Alois. Bản thân cô muốn trách Alois hơn là những người kia, chính vì thái độ hằng ngày đã khiến cho sự biến mất của anh ta trông giống một trò chơi khăm, và không ai thực sự nghĩ rằng hoàng tử đã biến mất mà gấp rút đi tìm.
.
.
.
Cả ba vừa đi vừa trò chuyện, chẳng mấy chốc, toà dinh thự bỏ hoang đã hiện trong tầm mắt.
“ Nó đây sao…”
Ngoại vi vương đô, không xa nơi tận cùng con đường lát đá, có một toà dinh thự nằm trơ trọi, bao quanh là những cây tử đằng với tán lá xanh tươi. Trung tâm vương đô là những day nhà san sát, càng ra xa, mật độ dân cư thưa dần, kéo theo đó là những căn nhà cách nhau một xa. Tại đây, duy chỉ có căn nhà này xung quanh hoàn toàn là đất trống.
Toà nhà còn nguyên vẹn gần nhất cũng có nó hai mươi mét, nằm hướng về phía vương đô. Toàn bộ khu vực chìm trong một sự im lặng kinh người.
Những cây đậu tía dầy, xanh mướt bao phủ khu đất, vốn từng là khu vườn đã từ lâu đã không có bàn tay người săn sóc. Bao quanh toà nhà là hàng rào bằng sét cũng không thể chống lại thời gian, đã bắt đầu rỉ sét, cỏ dại mọc um tùm.
Càng nhìn nó, Nicola càng nhận thấy nơi này phù hợp để có thể thử thách lòng cam đảm cho mấy cậu trai mới lớn. Một cách công tâm mà nói thì Nicola đã khá ấn tượng khi họ thực sự dám đi vào chỗ này. Thì nhìn mà xem, đây chắc chắn không phải một nơi dễ chịu, không khí ẩm mốc, mạng nhện khắp nơi, chưa kể cô còn có thể tìm thấy cả một ổ đầy những con bọ gớm ghiếc. Có cho tiền cô cũng không bao giờ lại gần.
“ Khi đến đây ngày hôm qua,cậu và những người khác đã băng qua khu “vườn” này à Ernst ?” Seighart quay lại hỏi Ernst, người đã im lặng nãy giờ.
“ Không, có một lối vào ở phía sau toà nhà, có vẻ như là lối vào cho người hầu. Bọn chúng thần vào bằng lối đó nên không phải băng qua khu vườn.”
“ Tốt lắm, dẫn đường đi, chúng ta cũng sẽ theo lối đó.”
Theo sự chỉ dẫn của Ernst, họ vòng ra phía sau của toà nhà và tìm thấy một lỗ hổng lớn trên hàng rào, nó cũng dẫn họ tới gần hơn là so với hướng chính diện.
Có vẻ như còn có những người khác đã từng tới đây và họ cùng dùng lối đi này. Cỏ dại xung quanh trong phạm vị vài mét bị dẫm đạp, trông nó như dấu vết do một con thú để lại. Đưa ánh mắt qua khe hở giữa những cây đậu tía, Nicola nhìn thấy một cánh cửa có vẻ như là cho người hầu.
“ Thế, chúng ta tiến vào chứ?” Ernst khẽ hỏi.
“ Chưa, chưa được, chúng ta cần chuẩn bị một số thứ đã.” Nicola lắc đầu từ chối, rồi lục lọi cái túi mà cô đã đưa cho Ernst, trong đó toàn đồ đã được chuẩn bị trước từ tối qua. “ Ah, nó đây rồi.” Nicola lấy ra một thứ gì đó trông như làm từ giấy mỏng rồi đưa cho Seighart.
“ Đây là gì vậy? Nó trông như một cái mặt nạ kì quái.”
“ Nó chính là một cái mặt nạ, Seighart anh hãy đeo nó trước khi tiến vào.”
Thứ Nicola đưa cho Seighart là một loại mặt nạ thường được dùng trong nhã nhạc cung đình của Nhật Bản. Trên mảnh giấy hình chữ nhật được phủ lụa trắng, Nicola đã khoét những cái lỗ, tượng trưng cho hai mắt mũi và miệng. Vì được làm vội nên bản thân cô cũng phải thừa nhận là nó trông hơi buồn cười.
“ Các vị thần thích những thứ đẹp đẽ, nếu anh cứ thế mà đi vào, rất có thể sẽ bị giữ lại giống với Alois.”
“ Anh cũng sẽ bị giữ lại sao?”
“ Đúng vậy, cẩn tắc vô ưu, có lẽ ông ta sẽ không cho anh rời đi, vì anh cũng là một "thứ" đẹp đẽ mà.” Nicola biết rằng nếu mục đích là che đi khuôn mặt của Seighart thì không cần phải quá cầu kì làm gì. Nhưng vì sắp tiến vào một nơi mà cô không muốn lại gần chút nào nên cô đã vẽ một vài chi tiết thú vị cho nó như một cách để giải toả căng thẳng, cũng là để thể hiện tính cách nổi loạn của mình.
Seighart đeo cái mặt nạ theo hướng dẫn của Nicola. Nhưng ngay khi cô nghĩ đã giải quyết xong một vấn đề thì một cái khác lại lòi ra.
Một lần nữa, cô lại đánh giá quá thấp mị lực của Seighart. Cứ ngỡ cái mặt nạ kia đã nerf được phần nào sắc đẹp của Seig thì bỗng từ đâu, một vầng hào quang màu bạc toả ra do phản lại ánh sáng mặt trời từ mái tóc bạch kim của Seighart xuất hiện.
Nicola nắm lấy một lọn tóc, giọng điệu hơi tiếc nuối. “ Seighart, em e rằng chúng ta cũng cần cắt ngắn cả mái tóc này nữa, nhìn anh trông vẫn quá hấp dẫn…”
Thoạt đầu, cô nghĩ lấy bụi phủ lên nó để giảm độ bóng của mái tóc có vẻ không phải ý tồi. Nhưng nghĩ xa hơn, nếu chẳng may, những lễ vật mà cô mang theo không đủ thoả mãn vị thần kia, mái tóc này sẽ là quân bài tẩy, một lá bài giúp lộn cái bàn. Suy cho cùng, nếu đem lên bàn cân thì tóc là bộ phận dễ để cho đi nhất, cũng là bộ phận tập trung khá nhiều ma lực, thường được các pháp sư nữ dùng làm chất xúc tác. Trái ngược với mái tóc đen, nhàm chán của Nicola, mái tọc bạch kim của Seighart, sáng chói đến độ cả những vì tinh tú sáng nhất bầu trời đêm cũng phải thẹn sẽ là một món quà giá trị.
Trông thấy vẻ mặt ủ rũ của Nicola, Seighart đặt tay lên trán, khẽ xoa nhẹ mái tóc cô.
“ Anh không phiền đâu. Bản thân anh cũng cảm thấy mình không hợp với tóc dài lắm. Dù sao mái tóc này anh nuôi cũng là vì em.”
“ Thật sao? Sao em không nhớ gì hết.”
“ Đúng vậy, em từng nói là nếu anh nuôi tóc dài thêm chút thì sẽ đẹp hơn, nhớ chứ?”
Chiếc mặt nạ khe rung động theo lời nói ngọt ngào, mang theo bao suy tư, tình cảm của Seighart.
“ Anh muốn trở nên có ích, không muốn làm suốt ngày làm cục tạ níu chân em.”
Nicola khẽ lẩm bẩm. “ Không công bằng, làm vậy là gian lận, sao anh lại nhớ mấy thứ linh tinh đó chứ…”
“ Hả, em có nói gì sao?”.
“ Không có gì cả. Em chỉ muốn nói là chúng ta chưa biết sẽ được vị thần kia đón tiếp như nào, vạn nhất có khi sẽ xảy ra combat tổng nữa không chừng. Mái tóc bạch kim kia có thể là con Joker của chúng ta nên nếu được em sẽ hạn chế, cố không cắt quá nhiều.”
Trong khi thực hiện vài đường kéo, cô trầm tư suy ngẫm:
Liệu có mục đích sâu xa nào đằng sau việc Alois bị bắt đi không, hay vị thần này chỉ đơn giản là thực hiện hành vi này theo sở thích. Mong ông ta không có sở thích giống với Zeus bên Hy Lạp. Hay liệu đây có phải vị thần có thể nói chuyện phải trái.
Các cụ có câu biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Đây, chúng ta lại không biết chút thông tin gì về vị thần này, cả quyền năng cũng như sở thích. Chưa gì đã thấy chuyến này đi lành ít dữ nhiều.
Nicola biết rằng bản thân cô coi trọng mái tóc bạch kim kia hơn cả Seighart, đây là một mất mát lớn khi phải cắt nó đi, nhưng không còn cách nào khác.
“ Về phần anh Ernst, có thể anh sẽ không đến được vị trí của Hoàng thân đang ở, thậm chí có khi còn không thể “bước vào” toà nhà này. Vì vậy nếu thấy bản thân bị tách đoàn, hoặc đang đi mà em với Seighart đột nhiên biến mất, hãy đứng đợi ở ngay lối ra vào. Hiểu chưa?”
Ernst im lặng một lúc, vẻ mặt thất vọng thấy rõ. Anh ta chỉ lặng lẽ đáp lại. “ Anh hiểu rồi.”
Mặc dù rất muốn kết thúc mọi truyện trong ngày hôm nay, nhưng đối phương lại là một vị thần. Biết rằng dục tốc thì bất đạt, Nicola chỉ còn cách chậm mà chắc, cố chuẩn bị chu toàn cho mọi thứ nhằm tăng tỉ lệ thành công lên dù chỉ một chút.
“ Được rồi, nếu không ai còn câu hỏi gì nữa, chúng ta sẽ cùng tiến vào lãnh địa của thần, và đoạt lại chàng hoàng tử .”
Sau câu nói đó, Nicola dẫn đầu đoàn tiến vào. Cả ba người đi qua cánh cửa sắt, bước vào toà dinh thự bỏ hoang, cũ nát.