The Support Ate it All

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tối nhược Thuần thú sư bắt đầu cuộc hành trình đi nhặt rác

(Đang ra)

Tối nhược Thuần thú sư bắt đầu cuộc hành trình đi nhặt rác

Honobonoru500

Hãy tìm kiếm một chốn bình yên để xoay chuyển số phận này nào!

62 11247

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

2 7

Tiểu Thuyết Mobile Suit Gundam

(Đang ra)

Tiểu Thuyết Mobile Suit Gundam

Yoshiyuki Tomino

Biên dịch bởi Bucky Nguyen

1 5

Ending Maker

(Đang ra)

Ending Maker

Chwiryong

Hành trình của những người chơi kỳ cựu bắt đầu với mục tiêu là một kết cục tốt đẹp và hoàn hảo.

90 9682

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

(Đang ra)

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

Kouta Kaedehara

Ix giờ đây đã vượt qua cả đám nhân vật chính về sức mạnh. Và rồi, khi bắt đầu thể hiện thực lực trước các nhân vật chính, công chúa, tiểu thư quý tộc và thánh nữ… vì một lý do nào đó, cậu lại bắt đầu

29 102

1-100 - Chương 002: Nhiệm vụ tái sinh (2)

Sinh vật khoác lên lớp vảy đỏ như màu máu kia được gọi là Rồng Đỏ, trong khi con có thân hình màu xanh đậm cùng ba chiếc sừng trên trán kia chính là Rồng Lam. Một con sở hữu nguyên tố lửa con còn lại là sấm sét.

Thành thật mà nói, giờ tôi chẳng còn cách nào để kháng cự, hai con rồng ấy chẳng khác gì những tai họa di động.

Có lẽ tôi nên nói rằng đây là một điểm sáng hiếm hoi giữa hoàn cảnh tuyệt vọng. Hai con dường như hứng thú với việc giao chiến với nhau hơn là chú ý đến tôi.

“Grawrawraw—!”

“Guooooo—!”

Mỗi cú va chạm của chúng là sự chấn động len lỏi đến khắp khu vực.

Tôi vội ôm tạm một gốc cây to gần đó để chuẩn bị sẵn.

Trải nghiệm bị lắc qua lắc lại bởi cú rung chấn như vậy rõ ràng chẳng dễ chịu chút nào, nhưng trên mặt tôi là một nụ cười phấn khích đang dần lộ rõ.

Đây là cơ hội.

Không phải cơ hội tầm thường mà là một cơ hội hiếm có khó tìm.

Liệu có bao nhiêu lần trong cuộc đời bạn có thể tận mắt chứng kiến hai con quái vật thuộc cấp trùm cuối đánh nhau ngay trước mặc?

Giờ mà xài [Sao chép] ngay bây giờ để lấy được năng lực của chúng cuối cùng sẽ rất có ích đây.

“——————!”

Cán cân bất lợi đang hẳn nghiêng về phía Rồng Đỏ.

Mỗi cú va chạm, Rồng Đỏ đều lãnh thêm thương tích.

Chỉ mới vài khắc Rồng Lam lướt qua thì ba vết cào dài liền hiện lên cánh Rồng Đỏ.

Tia sét màu xanh lam tóe ra từ vết thương ấy.

Rồng Đỏ gầm lên đầy đau đớn.

“Guooooo—!”

Cay à? Vậy thì hãy dùng phép thuật đi, chỉ một lần thôi cũng được.

Như thể đọc tâm được tôi, ngay bên cạnh Rồng Đỏ là một vòng tròn ma thuật hiện lên phóng ra hàng chục quả cầu lửa phóng về phía Rồng Lam.

Con rồng kia không thèm né tránh hay phòng thủ, nhận trọn đòn tấn công vào người.

Ấy vậy mà, một vết cháy xém cũng chẳng có.

Hoàn hảo.

Tôi suýt nữa đã bật cười thành tiếng.

Điều kiện để tôi sử dụng [Sao chép] nhờ thế mà hoàn tất.

Đặc tính được kích hoạt khi Rồng Lam dính trực diện đòn phép đó là [Kháng Nguyên Tố].

Đây là một đặc tính giúp giảm thiểu sát thương từ mọi loại nguyên tố như băng, sét, gió… Và vì nó là rồng, nên cấp độ kháng ấy dĩ nhiên là S.

[Kích hoạt ‘Sao chép – Đặc tính’]

[Đăng ký Đặc tính ‘Kháng Nguyên Tố (S)’ vào ô lưu trữ]

▷Sao chép – Đặc tính [1/1]

Kháng Nguyên Tố (S)

Đành phải xóa bỏ đặc tính [Siêu Sức Mạnh] tôi đã sao chép từ Ogre trước đó, bởi tôi còn mỗi 1 ô chứa.

Thì đặc tính S-rank còn hơn cái cũ chỉ là C-rank.

Tôi dễ dàng đưa ra lựa chọn loại bỏ cái cùi và chuyển sang [Kháng Nguyên Tố].

Giờ thì, đi thôi.

Mọi thứ cần thấy tôi đều đã thấy hết rồi.

Ô [Sao chép – Kỹ năng] vẫn còn trống, nhưng mượn kỹ năng từ mấy con rồng thì cũng không có ý nghĩa gì cho lắm.

Các loài rồng chủ yếu sử dụng ma thuật cao cấp và tương ứng với nó là lượng mana tương đương. Không có [Nội lực] cấp cao thì đống kỹ năng đó cũng vứt xó.

Vậy nên tôi quyết định rút khỏi nơi đây không một chút hối tiếc.

“Guooooo—!”

Con đang liên tục hứng chịu sát thương là Rồng Đỏ, nó dường như nhận ra cứ tiếp tục thì người bất lợi là mình nên bất ngờ tung cánh một cách dứt khoát và rút lui.

Nó há to hàm miệng bắt đầu hút sạch không khí và ma lực xung quanh với một tốc độ khủng khiếp, khiến bụng nó phồng lên như bịch ni lông.

Có vẻ nó đang chuẩn bị tung Ulti.

Rồng Lam cũng không kém cạnh, bắt đầu tụ ma lực quanh ba chiếc sừng trên trán của nó.

Một khối cầu sấm sét khổng lồ dần hình thành, lóe lên những tia điện xanh ngắt.

Tôi vẫn còn đứng dưới kia quan sát và rồi chợt nhận ra một điều quan trọng.

Cả hai đều đang chuẩn bị tung đòn mạnh nhất.

Ulti của loài rồng?

Chính là Hơi Thở Của Rồng.

Và khi hai luồng hơi thở với nguyên tố đối lập va thẳng vào nhau thì chuyện gì sẽ xảy ra?

Chúng sẽ va chạm và gây ra một vụ nổ khủng khiếp.

Kẻ đứng bên dưới là tôi thì sao?

Chắc không trúng tôi đâu nhỉ?

Một kẻ khôn thì chắc giờ đã chạy té khói khi nhận ra rồi.

Càng rời xa chỗ này bao nhiêu thì cơ hội sống sót càng cao bấy nhiêu.

Nhưng tôi không phải kiểu người dễ chết như thế.

Lại nữa rồi, tinh thần nhiệt huyết muốn thử nghiệm trong tôi nổi dậy.

Dù sao thì tôi cũng có [Kháng Nguyên Tố] cấp S…

Miễn là không trúng thẳng mặt chắc tôi sẽ sống thôi.

Bọn rồng đâu nhắm vào tôi đâu nhể?

Tôi quyết định tựa lưng vào một gốc cây cổ thụ để theo dõi tình hình.

Chẳng bao lâu sau, cả hai con rồng đã tích tụ ma lực đến mức cực hạn.

Không một chút báo hiệu, cả hai đồng thời phóng ra Hơi Thở Của Rồng vào mặt nhau.

Gwaaaaaa!Pajiijijiji!

Một tia lửa đỏ chót và một cột sét xanh va chạm, tạo ra vụ nổ khổng lồ.

Ánh sáng trắng xóa bao trọn lấy cả khu rừng, khiến tầm nhìn của tôi bao trùm trong một màu trắng xóa.

Nhiệt độ bắt đầu tăng.

Mặc dù tôi vẫn còn trong phạm vi Hơi Thở Của Rồng nhưng chỉ cảm thấy hơi ấm chứ không hề hấn gì.

Tất cả là nhờ kháng nguyên tố có thể sánh ngang với rồng của tôi.

Điều này xác nhận một điều chắc chắn rằng.

Chí ít tôi cũng sẽ không chết vì thiêu cháy, đóng băng, hay bị điện giật sau này.

Dĩ nhiên, vẫn còn vô số những rủi ro khác như bị đâm bằng mũi tên hay bị kiếm chém pay đầu, nhưng giảm thiểu được ngần ấy nguy cơ cũng ra gì và nầy nọ đấy nhỉ?

Trong lúc tôi vẫn đang suy nghĩ điều vẩn vơ có phần lạc đề ấy, ánh sáng trắng xóa dần tan biến.

Swoooosh…

Khung cảnh trước mắt tôi hoàn toàn khác biệt so với trước khi Hơi Thở Của Rồng được thi triển bởi chúng.

Chỉ trong thời gian ngắn như uống một cốc nước, trung tâm khu rừng đã biến thành một vùng đất chết.

Những cây cổ thụ hàng trăm năm tuổi giờ chỉ còn lại những cọc than hừng hực.

Thủ phạm của sự hủy diệt này chính là hai con rồng cũng đã mất tăm mất dạng.

[Thời gian còn lại: 0:00]

Cùng lúc thì thời gian buổi hướng dẫn cũng đã hết.

[Đã hoàn thành hướng dẫn I]

▷Bạn đã sống sót đủ thời gian yêu cầu.

▷Phần thưởng: Bộ dụng cụ tân sinh viên của Sát Long Nhân Academy.

[Đồng phục Sát Long Nhân Academy (D)]

▷Thuận tiện cho sinh hoạt hằng ngày, được gia cố bằng phép phòng ngự cấp D.

[Thẻ Sinh viên]

▷Cấp quyền công dân bạn là học viên của Sát Long Nhân Học Viện.

▷Cho phép truy cập vào các cơ sở trong học viện.

[Vé tàu]

▷Có hiệu lực sử dụng cho chuyến tàu đến Sát Long Nhân Học Viện.

Tôi bỗng nhận ra quần áo mình đã rách gần như tả tơi.

Cũng phải. Cả cánh rừng còn bị thiêu rụi hoàn toàn thì cũng hợp lí khi đống quần áo cấp thấp không thể trụ nổi.

Ngay khi tôi thay sang đồng phục học viện, nhiệm vụ kế tiếp liền xuất hiện.

[Hướng dẫn II]

▷Mục tiêu: Theo hướng mũi tên tiếng đến nhà ga.

▷↗24.81km

Một mũi tên nhỏ hiện ra trước mắt tôi.

Nó chỉ theo một hướng như kim la bàn, phía dưới còn hiển thị khoảng cách còn lại.

Tôi bắt đầu bước đi theo hướng nhiệm vụ chỉ dẫn.

Cảnh vật cháy xém và hoang tàn dần nhường chỗ cho sắc xanh khi tôi rời xa phạm vi Rồng Khạc.

Và rồi, thấp thoáng hình bóng một người nào đó từ xa xa.

Có vẻ người ấy cũng đã nhận ra tôi, nên bắt đầu tiến lại gần.

Tên đó là người lên tiếng trước:

“Chào đằng ấy nhé?”

“Chào.”

Tôi chưa từng thấy mắm nào như này trước đây.

Ngay cả người thuộc làu tất cả các nhân vật trong <Sát Long Nhân Học Viện> là tôi đây cũng chưa từng thấy gương mặt lạ hoặc này.

Một nhân vật mới.

Có lẽ đây là hiệu ứng từ nhiệm vụ hạng EX.

Người vừa xuất hiện cũng trạc tuổi tuôi, nhìn cậu ta làm tôi lại nhớ chiến binh nào đó bước ra từ một tiểu thuyết kiếm hiệp.

Dù có phần lôi thôi như mấy người trên rừng rú, nhưng khuôn mặt điển trai và khí chất nghiêm nghị khiến tổng thể aura của cậu ta hoàn toàn không hề tầm thường chút nào.

Khi nhìn thấy đồng phục học viện tôi mặc, gương mặt cậu ta sáng lên.

“Ồ, đồng phục Sát Long Nhân Học Viện. Cậu là tân sinh viên năm nay à?”

“Đúng vậy. Còn cậu?”

“Thật trùng hợp! Tôi cũng vậy.”

Cậu ta móc ra một chiếc kẹp cà vạt từ túi áo.

Màu sắc của kẹp thể hiện khóa học và chiếc của cậu ta có màu trắng trùng với màu trên đồng phục tôi đang mặc.

Nghĩa là chúng tôi cùng khóa.

Gương mặt càng thêm rạng rỡ, cậu ta tiếp tục phần giới thiệu:

“Tôi tên là Go Hyeon-woo. Có thể cùng khóa nhưng chắc tôi nhỏ tuổi hơn huyng. Cứ thoải mái nói chuyện với tôi nhé.”

“Ổn thôi. Tôi là Kim Ho.”

“Kim-hyung, nhỉ? Đã gặp nhau rồi hay là chúng ta đi chung luôn?”

“Được thôi.”

Không hẳn là ý kiến tồi.

Trên đường đi mà gặp đống quái vật thì sẽ rất tốn thời gian. May mắn là Go Hyeon-woo có mang kiếm, nên có vẻ đi cùng cậu ta cũng tiện.

Tôi bắt đầu quan sát Go Hyeon-woo kỹ hơn khi cậu ta dẫn đường.

Từng bước chân đến cử chỉ nhỏ đều cho thấy sự tiết chế và kỷ luật.

Điều đó chứng tỏ cậu ta đã trải qua khổ luyện suốt nhiều năm.

“Đáng để bồi dưỡng đấy.”

Nhìn sơ là biết người có tài lăng.

Với năng lực này, tự thân cậu ta cũng có thể đạt hạng A, nhưng nếu có tôi hỗ trợ thì hạng S là chuyện dễ như ăn bánh.

Thậm chí có thể vượt hơn thế.

Còn một điều khác cũng khiến tôi chú ý.

Ở hông cậu ta là một thanh kiếm sắt bình thường có thể tìm thấy ở bất cứ đâu, nhưng ở trên lưng lại có một vật rất dài và mỏng được bọc vải khá cẩn thận.

Dựa vào kích thước thì có vẻ đó là một thanh trường kiếm.

“Thứ trên lưng cậu là trường kiếm à?”

“Đúng rồi. Đó là thánh vật của môn phái tôi.”

“Sao lại bọc kỹ vậy?”

Không chỉ bọc vải, mà còn được quấn cả xích sắt khá nặng nề, cứ như phong ấn vậy.

Dường như cậu ta không có ý định sử dụng nó.

Go Hyeon-woo mỉm cười chua chát, nhẹ nhàng vuốt chuôi thanh kiếm sắt bên hông.

“Khá tiếc là tôi hiện chưa đủ tư cách để giải phong ấn. Cho đến lúc đó, thanh kiếm sắt này sẽ là bạn đồng hành của tôi trong suốt hành trình.”

“Vậy à.”

“Nhưng đừng lo lắng. Chỉ cần nó là đủ. Dĩ nhiên tôi không chắc khi lên Sát Long Nhân Học Viện thì có còn đủ hay không, haha.”

Giọng nói đầy tự tin ấy cho thấy cậu ta cũng chẳng phải kẻ yếu.

Go Hyeon-woo chỉ tay về nơi tôi vừa đi qua và hỏi:

“À mà Kim-hyung, cậu đi từ phía đó à?”

“Đúng. Sao thế?”

“Lúc nãy, tôi thấy hai con rồng bay quanh khu đó.”

“Chúng ở đó thật. Mới vừa bay đi thôi.”

“Ồ… Vậy là tôi đến trễ rồi. Cũng muốn nhìn tận mắt một chút mà không kịp rồi.”

Khuôn mặt Go Hyeon-woo thoáng lộ vẻ tiếc nuối.

Như vừa sực nhớ ra điều gì đó, cậu ta lại nghiêng đầu hỏi:

“Kim-hyung có nhìn thấy gì ở chỗ đó không?”

“Tôi thấy đủ rồi.”

“Thế à? Chuyện đó như thế nào?”

Tôi kể lại trận chiến giữa hai con rồng một cách sống động nhất có thể, chắc chỉ thêm mắm giặm muối khoảng 2% để tăng phần hấp dẫn.

Go Hyeon-woo lắng nghe say mê với đôi mắt lấp lánh như một đứa trẻ nghe kể chuyện về truyền thuyết anh hùng.

“—Và cuối cùng, hai con bắt đầu dùng Hơi Thở Của Rồng mà xé toạc nhau.”

“Hơi Thở Của Rồng? Là gì vậy?”

“Nói nôm na thì… giống như tuyệt kỹ, Ulti ấy.”

“Tuyệt kỹ! À, chắc đó là vụ nổ khủng khiếp mà tôi thấy lúc nãy.”

Go Hyeon-woo gật gù như hiểu ra.

Rồi như chợt nhận ra điều gì nữa, cậu ta lại hỏi:

“Vậy Kim-hyung chứng kiến vụ đó ở khoảng cách khá gần?”

“Nếu gọi là gần thì… cũng gần. Có chuyện gì sao?”

“Chỉ là… một đòn gây nổ như thế mà cậu chẳng hề hấn gì, thật kỳ lạ.”

Quả là một nghi vấn hợp lý.

Nếu tôi đứng đủ gần để thấy cả vụ nổi lẫn Hơi Thở Của Rồng thì lẽ ra phải bị ảnh hưởng ít nhiều chứ.

Sao lại không có vết thương nào?

Trong những tình huống thế này, tốt nhất là giữ bí mật.

“Tôi cũng có một vài mánh khóe nhỏ, giống như thanh kiếm bị phong ấn kia của cậu vậy.”

“Ra là vậy. Người ta bảo thế giới này còn có rất nhiều cường giả như cát trong sa mạc, mà tôi lại gặp Kim-hyung sớm như này. Có có hội thì mong được cậu chỉ giáo vài chiêu ghê.”

"Rồi sẽ có dịp thôi. Giờ thì, đi nào. Chúng ta sắp lỡ chuyến tàu rồi đó."

"Trời ơi, tôi lại mải nói chuyện mà quên mất giờ giấc rồi. ta đi nhanh thôi."

Go Hyeon-woo cứ thế tràn đầy năng lượng sải bước đi trước.