Có rất nhiều từ miêu tả về tuyết mà một tiểu thuyết gia tiếng có thể đặt ra.
Ví dụ như hạt tuyết, bông tuyết, băng tuyết, tuyết ướt hoặc tuyết khô...
Chúng đều là tuyết, nhưng mỗi loại có hình dạng và đặc điểm khác nhau.
Giống như hầu hết các ngày ở đây, tuyết sẽ rơi vào buổi sáng, tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp bên ngoài.
Vì bây giờ đang là giữa mùa đông, nên bầu trời bên ngoài đang được phủ đầy mây.
Mặt trời thì không thấy đâu và tuyết thì vẫn cứ rơi.
"Ahh, chán thế, hôm nay vẫn không có khách."
Tôi nhìn lên những đám mây xám từ bên cạnh cửa sổ và ngắm tuyết rơi trên mặt đất.
Thở dài một hơi, tôi đóng rèm cửa và lật bảng hiệu đóng cửa bên ngoài cửa kính đi.
Rồi sau đó khóa trong cửa lại. Cửa hàng của chúng tôi đã đến giờ đóng cửa.
"Yo, cảm ơn con, Yukita!"
Trong khi đang lau sàn cửa hàng như thường ngày, bố tôi bước ra rồi nói bằng một giọng vô tư như thường lệ.
"Khi nào con dọn xong thì vào ăn tối nhé!"
"Vâng ạ"
Tôi nói rồi tiếp tục công việc lau sàn của mình, rồi sau đó lau bàn ghế, xếp lại đống tạp chí và báo hàng tuần.
Nhân tiện, tên tôi là Yukiya Kitahara. Tôi là một học sinh sơ trung đang theo học tại trường ở gần nhà.
Tên của bố tôi là Syuuji Kitahara. Ông cũng đồng thời là chủ sở hữu của Ngôi Nhà Tuyết.
Đây là một nhà hàng ở thị trấn Hyousei, quê hương của tôi.
Thị trấn Hyousei được biết đến với những sườn dốc trượt tuyết, suối nước nóng và cảnh núi non tuyệt đẹp. Mặc dù vậy, nơi đây chỉ là một thị trấn nhỏ, với dân số khoảng 2.000 người.
Mặc dù nó nhỏ về mặt dân số, nhưng nó lại là một trong những quận có diện tích lớn trong tỉnh. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa gì nhiều khi phần lớn diện tích trong số đó là những ngọn núi và rừng hoang sơ. Mặc dù những cảnh quan đó là một phần của văn hóa và những gì chúng tôi có.
Ngoài ra, tên của thị trấn còn có nguồn gốc dựa trên Núi Hyousei gần đó. Được cho là có độ cao hơn 3.000 mét. Do đó, không thể đến đây được nếu bạn không đi cùng người leo núi hoặc chính bạn có kinh nghiệm leo núi. Tuy nhiên, một khi bạn đã vào được trung tâm thị trấn, bạn sẽ ngắm được cảnh đẹp theo bất cứ hướng nào.
Tuyết gần đỉnh núi không bao giờ tan suốt cả năm, khiến nó nổi tiếng với những tấm ảnh tuyệt đẹp. Đó cũng là điểm bán hàng tốt nhất cho khách du lịch đến thăm các khu nghỉ mát và trượttuyết. Không chỉ vậy, nơi đây cũng rất bận rộn vào mùa hè, vì thiên nhiên gần đó trở thành một địa điểm leo núi và cắm trại nổi tiếng. Do đó quanh năm, thị trấn của chúng tôi lúc nào cũng là một điểm du lịch nổi tiếng.
Thế nên, hầu hết thương mại ở đây là dựa trên khách du lịch. Phần lớn người dân làm việc trong các nhà hàng, cửa hàng lưu niệm, các công ty du lịch, trong khách sạn và chủ nhà trọ.
Đó chính là tóm tắt sơ bộ nhất về thị trấn Hyousei.
Đây chính là nơi chôn rau cắt rốn của tôi, trong suốt 14 năm. Bố tôi thực chất là người ở Tokyo, nhưng ông ấy đã đến đây và lập một cửa hàng.
Và sau đó, tôi đã được sinh ra.
Tôi không biết tại sao bố tôi, một người lớn lên ở chốn phồn hoa đô thị, lại quyết định xây dựng một cửa hàng ở đây và làm một bậc cha mẹ đơn thân. Ông ấy cũng là người duy nhất nuôi tôi. Nhưng nó bật ra rất là độc đáo. Và tôi rất hài lòng với tất cả.
Ngoài ra, Ngôi Nhà Tuyết cũng là cửa hàng được liên kết với nhà của chúng tôi. Tầng đầu tiên chứa chỗ ngồi của khách, và đặt thiết bị nhà bếp. Phần lớn mặt tiền của nhà tôi dùng để xây dựng cửa hàng.
Trên tầng hai, có một phòng khách, một nhà bếp nhỏ, một phòng tắm và 2 phòng ngủ. Đây là không gian sinh hoạt của gia đình.
Vì cửa hàng của chúng tôi quá nhỏ. Vì vậy, chúng tôi không đủ khả năng thuê nhân viên, điều đó có nghĩa là tôi thường xuyên giúpđỡ cho việc buôn bán của cửa hàng.
Tôi làm việc như một nhân viên từ lúc sáng sớm cho đến giờ đóng cửa lúc 7 giờ tối. Tôi làm tất cả điều này mặc dù tôi đang trong kỳ nghỉ đông.
Sau khi dọn dẹp xong, tôi đi hoàn thành nhiệm vụ thường ngày là nấu bữa tối và phục vụ nó cho bố và tôi ở bàn phòng khách.
"Itadakimasu."
"Itadakimasu."
Chúng tôi chắp tay lại rồi bắt đầu bữa ăn của mình.
Bố tôi tách đũa rồi nhanh chóng đi về phía món xào.
"Ồ! Món gà rán rất ngon, nó giòn và hương vị rất ấn tượng. Tài nấu ăn của Yukiya lại tăng thêm nữa rồi"
Bố tôi nhận xét trong lúc đang giơ ngón cái.
"Món này cần phải nấu đúng cách. Bên trong cần phải được nấu chín, trong khi không quá chín bên ngoài. Nếu bên trong không được nấu đúng cách, nó có thể dẫn đến ngộ độc thực phẩm."
Tôi nhớ lại những gì mình đã học được trong lớp nấu ăn ở trường.
"Nó còn tuyệt hơn cả mong đợi của bố, bố biết là nó rất là khó nấu mà"
"Vâng ạ, đây là điều con phải làm mà. Chúng ta đang làm việc trong một nhà hàng
Và rồi, với một nụ cười trên khuôn mặt, bố tôi rót cho mình một ly bia.
"Ahh-, đúng là không có gì bằng một cốc bia ngon sau một ngày dài làm việc! Haha!"
Tôi không thể không thở dài sau khi thấy sự lạc quan của bố. Bố tôi đã đi làm việc rất nhiều vào ngày hôm nay...
"Um, bố..."
Bố tôi vẫn đang ăn bắp cải khi tôi gọi ông.
"Tại sao bố lại lạc quan như thế a?"
"Huh? Bởi vì hạnh phúc sẽ đến
khi chúng ta cười."
Câu nói đó vang vọng trong đầu tôi. Vâng. Đó là khẩu hiệu trên tấm poster trong trung tâm thị trấn.
Dù sao đi nữa, chúng tôi phải trở lại với vấn đề ngay trước mắt.
"Bố nghĩ có bao nhiêu người đến cửa hàng ngày hôm nay!?"
"Hừm, năm"
"Những người hàng xóm tốt bụng đến thăm nhiều lần không được tính! Khách hàng ý! Bố nghĩ là bao nhiêu"
Điều nãy đã trở thành mối lo ngại của tôi hôm nay. Và luôn luôn là một quả tạ trong tâm trí tôi.
"À, khách hàng."
"Hai người! Chỉ có hai người! Và họ là bạn cùng lớp của con, Natsumi và Tomonori. Họ là những người duy nhất thường xuyên ghé thăm!"
"Ồ, vậy sao."
"Điều đó không khiến bố lo lắng sao?"
Bây giờ đang là kỳ nghỉ đông, và hôm nay là Chủ nhật. Đây là mùa trượt tuyết, nhưng chỉ có hai người đến. Và họ là bạn của tôi. . .
"À phải rồi, chỉ có hai người... thật tệ nhỉ. Hai người..."
Bố lẩm bẩm và đặt đũa xuống. Tôi biết điều này thật đau lòng, nhưng nó cần được nói đến.
"À, người dì tốt bụng đã đến khi con ra ngoài- - -Có nghĩa là sáu người đã đến mà"
"Huh? Tại sao dì ấy đến?"
"Cô ấy đến để cho một số phần quà mà gia đình cô ấy đã gửi từ nhà của họ ở Shikoku."
"Thật vậy ạ? Những quả quýt cô ấy giao hàng năm luôn rất ngon."
"Ồ, chúng ta nên lấy một số quả ra và tráng miệng nhỉ?"
Tôi lắc đầu, cố gắng để không bị phân tâm.
Tôi không thể thay đổi chủ đề sang một cái gì đó quá tầm thường.
"Dù sao đi nữa. Bố ơi, con không muốn chúng ta vô gia cư."
"Không nên bị quan quá con ạ"
"Bố lạc quan quá rồi"
Tôi biết điều đó thật khó khăn, nhưng cha tôi cần phải đối mặt với tình huống thảm khốc của chúng tôi. Tình trạng đã trở nên tuyệt vọng kể từ khi khách sạn lớn đó mở ra.
Nó được xây dựng trong thị trấn nhỏ của chúng tôi sáu tháng trước.
Ở một vị trí đắc địa, gần sườn núi và suối nước nóng, là một tòa nhà cao 20 tầng. Với các cửa hàng lưu niệm, nhà hàng, hồ nước nóng và spa. Thậm chí còn có một phòng tiệc.
Khá nhiều khách du lịch đã bị cướp đi.
Nhà trọ và nhà hàng trong thị trấn bị ảnh hưởng nặng nề, và các nhà hàng nhỏ như chúng tôi đang trong tình trạng nguy kịch.
Cửa hàng của chúng tôi nằm ở phía sau, không đối diện với đường chính đi qua trung tâm thị trấn.
Đường phố nhỏ ngày xưa thường là một nơi phổ biến để có được quà lưu niệm và có một bữa ăn nhẹ, nhưng ngày nay- - -. Nó đã trở nên cằn cỗi hơn. Người trượt tuyết và khách du lịch không tìm thấy bất kỳ lý do gì để đến đây nữa.
"Hahh, chúng ta sẽ tìm cách sau vậy"
Bố nói với tôi và sau đó nốc một ngụm bia từ cốc.
Một lần nữa. Bố tôi lại như thế...
"Đó là những gì bố luôn nói..."
Không đưa ra hoặc thử bất kỳ giải pháp nào phù hợp. Tôi không thể không cảm thấy lo lắng về tình hình hiện tại.
Sau cuộc nói chuyện của chúng tôi, chúng tôi kết thúc bữa ăn và tôi rửa chén. Tắm rửa và sau đó làm bài tập về nhà.
Tôi vẫn là một học sinh sơ trung. Tôi muốn giúp đỡ bố nhiều hơn, nhưng tôi không thể.
Một ngày nữa lại kết thúc.
Tôi nhặt một bức ảnh cũ trong phòng trước khi đi ngủ và lẩm bẩm.
"Mẹ, ngày mai con sẽ 14 tuổi rồi đấy"
Đó là một bức ảnh cũ. Bố và mẹ tôi trong bộ quần áo mùa đông đang ôm tôi khi tôi còn bé. Cô là một thiếu nữ xinh đẹp, mặc kimono trắng, mỏng và nở một nụ cười dịu dàng.
Đây là thứ duy nhất tôi có để nhớ về mẹ mình. Không có bất kỳ video hoặc hình ảnh nào khác.
Đó là kho báu duy nhất kết nối tôi và mẹ tôi.
Tuy nó đã bị rách trên các cạnh. Nhưng bất cứ khi nào tôi cảm thấy lo lắng hoặc cô đơn, tôi sẽ nói chuyện với bức ảnh này.
Cửa sổ thỉnh thoảng rung lên vì gió to.
(Ngày mai mình phải dậy sớm và xúc tuyết thôi...)
Đó là suy nghĩ cuối cùng của tôi khi tôi cất bức ảnh đi.
Có vẻ âm thanh của tuyết sẽ cùng tôi ngủ.