The Strongest in the Supernatural School Lurks in Peace – A Beyond-Standard Monster Pretends to Be Incompetent and Dominates the School from the Shadows

Truyện tương tự

Tôi Đã Giết Người Chơi Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Giết Người Chơi Học Viện

사람살려

Bây giờ là cơ hội của tôi. Tôi phải giết người chơi đó.

1 2

Nhật ký của phù thủy đã chết

(Đang ra)

Nhật ký của phù thủy đã chết

Jin Nai Konana 今奈

Nhật ký: (╯#-皿-)╯~~╧═╧ Tôi không phải là cái loại nhật ký dùng kiểu này đâu!

3 2

Tự do rồi còn theo ta làm gì?

(Đang ra)

Tự do rồi còn theo ta làm gì?

물길따라

Tôi thả tự do cho lũ nô lệ rồi, chẳng hiểu sao chúng cứ đuổi theo tôi.

16 11

Tiểu thư quý tộc chỉ thân thiết với tôi

(Đang ra)

Tiểu thư quý tộc chỉ thân thiết với tôi

夏乃実

Chuyện tình học viện đầy hài hước và ngọt ngào, chính thức bắt đầu.

3 24

Nichiasa Reincarnation – Về chuyện một Otaku cuồng siêu anh hùng bị chuyển sinh thành nhân vật phản diện.

(Đang ra)

Nichiasa Reincarnation – Về chuyện một Otaku cuồng siêu anh hùng bị chuyển sinh thành nhân vật phản diện.

Karasuma Ei

“Nếu như là ở thế giới này, mình sẽ có thể trở thành người hùng mạnh nhất!” Một bản hùng ca về một otaku phim siêu nhân trồi lên từ vực thẫm để thực hiện ước mơ của mình, trong khi nghiền nát kết cục

196 7943

Mong sao mùa hè năm ấy, tình yêu đôi ta sẽ chẳng nhạt phai

(Đang ra)

Mong sao mùa hè năm ấy, tình yêu đôi ta sẽ chẳng nhạt phai

Sachi Nagara

Một câu chuyện tình thuần khiết mà quặn lòng, một mối tình nồng nhiệt tựa sóng dữ. Hai con tim bất chấp tất cả mà yêu nhau, dẫu có bị bào mòn sinh mệnh.

1 3

Vol 01 - Chương 2.4

Cả lớp chết lặng vì lời nói của tôi.

Cả cô Sakaki đang đầy quyết tâm xử cậu ta, cũng bất ngờ. Asahina thì đứng đơ ra với vẻ mặt hết sức ngốc nghếch và bối rối... 

"Đúng rồi đấy! Đúng là thứ tao muốn! Oi Amamori! Tao sẽ ghi nhớ vụ mày làm bậy với cái bàn của tao, rõ chưa thằng nhãi!"

Ngay khi dứt lời thì Kirido đã quay lại chỗ ngồi.

Còn cái bàn của cậu ta đã được đổi với cái của "thuộc hạ A", nên thật xui xẻo là từ giờ thuộc hạ A sẽ phải ngồi học với chiếc bàn bị vẽ bậy. Mà thôi kệ, dù sao tôi cũng chẳng quan tâm cho lắm.

“Oi… Amamori. Lúc nghe cậu giới thiệu, mình đã nghĩ cậu hơi có vấn đề, nhưng mà này… rốt cuộc cậu nghĩ gì? Hay cậu đơn giản là đồ ngốc thôi?”

“Cậu nói hơi nặng nề đấy… tớ miễn bình luận cái đó nhé.”

Chẳng biết từ lúc nào, Kurashiki đã tiếp cận lại gần và đỡ người tôi từ phía đối diện… Nhưng nếu có thể, tôi muốn cô ấy chiều chuộng nhiều hơn. Đừng cứ gọi tôi là đồ ngốc nữa. Nghe đau lòng lắm, vì nó đúng mà.

“Lẽ ra cậu phải ép Kirido nộp 200,000 yên, chỉ giữ lại 100,000, rồi hành hạ cậu ấy đủ cách cho đến khi suy sụp hoàn toàn, sau đó thì ngồi nhìn cậu ta dần suy yếu với tâm trạng vui vẻ.”

“Cậu thật sự khá xấu bụng đấy, phải không?”

Tôi thở dài một hơi sau khi đáp lại câu nói điên rồ kia .

“Nhưng mà… hình như Kirido đang bị bắt nạt nhỉ?”

Tôi lẩm bẩm với âm lượng đủ để mọi người có thể nghe thấy.

May thay là Kirido không nghe được vì cậu ta đang la hét với đám đệ của mình, tiếc là cho dù như thế thì vẫn chẳng có ai giải đáp thắc mắc của tôi.

Đó tuy chỉ là một câu nói đơn giản nhưng hẳn là đã nhen nhóm trong lòng mọi người xung quanh sự nghi ngờ.

[Ai đó trong lớp này đã ghét bỏ Kirido.]

Câu nói này sẽ âm ỉ tựa ngọn hắc hỏa ở sâu thẳm bên trong mỗi người, và khi mà Kirido gây thêm bất kì rắc rối nào nữa thì nó sẽ bùng cháy dữ dội.

À mà, trong lúc cậu ta cứ hét ầm ĩ như bây giờ có lẽ đã có người nghĩ rằng “mình ghét cậu ta” rồi.

“Mà thôi kệ.”

Kirido Hashiru. Người gây rối số một ở lớp. Nhân tố bất ổn lớp 1-C. Lúc nào cũng chõ mũi vào tôi, ám ảnh với Asahina Kasumi, liên tục nói và làm những điều ích kỷ mà không hề nghĩ đến người khác. Đúng là thằng ngốc.

Nghĩ đến đó—tôi khẽ nhếch môi cười.

“Nn…”

Tiếng cô Sakaki nuốt nước bọt vang lên bên cạnh.

Không biết giờ tôi có đang cười đúng kiểu không nhỉ?

Thôi kệ, tôi tự biết rõ chuyện đó rồi nên…

Những việc kia tôi không quan tâm lắm, nhưng mà này Kirido.

–Cậu hơi quá đà rồi đấy.

Lẽ ra chỉ cần dừng ở việc có cảm tình với Asahina thôi là được.

Nếu lần đầu tiên cậu đấm tớ rồi để yên mọi chuyện như vậy, thì cũng chẳng sao.

Nhưng hành hung cả người không liên quan chỉ vì lý do cậu không hề hay biết—thẳng thắn mà nói, tớ không thể dễ dàng cho qua chuyện được nữa đâu. Nó bắt đầu làm tớ thấy chướng tai gai mắt rồi đấy.

Đến bây giờ cậu vẫn đang la hét om xòm lên.

Cậu chơi bời cũng đủ rồi nhỉ? Cậu định lăn lộn ở ngôi trường này như thể nó là của riêng cậu đến bao giờ nữa?

Vậy là quá đủ rồi, Kirido. Tớ không nghĩ cậu tệ hoàn toàn, nhưng mà…

Tớ nghĩ cũng đến lúc rồi, đã đến cái lúc mà tớ “nghiền nát” cậu rồi…mọi thứ hẳn là sẽ ổn thôi chứ nhỉ?

Đừng lo lắng quá. Tớ “hiền lành” hơn cô Sakaki rất rất nhiều luôn đó.

Tớ sẽ chẳng thốt ra bất cứ lời độc ác nào như kiểu “trừ 200,000 yên” đâu.

Tớ sẽ chỉ nhếch môi rồi kêu cậu lại gần mà thôi.

Tớ sẽ cho phép cậu kháng cự lại nữa đó.

Vì vậy hãy thỏa thích làm những việc gì cậu muốn. Và tớ, chứ chẳng có ai khác, sẽ tự tay kết thúc cậu.

Tất cả chỉ có vậy thôi.

“Amamori. Vào giờ ăn trưa em hãy đến văn phòng. Có lẽ chúng ta cần phải nói chuyện.”

Chẳng hiểu kiểu gì cô Sakaki cứ nhìn tôi với gương mặt nghiêm túc bất thường.

“Chà, thật trùng hợp đó. Em cũng… có vài điều muốn hỏi cô, cô giáo ạ.”

Cả người cổ dần căng thẳng khi nghe những lời tôi nói. Nhìn thoáng qua Kirido, cô ấy sớm thở dài như thể đã từ bỏ thứ gì đó.

“Được thôi. Hy vọng đó chỉ là một cuộc nói chuyện bình thường.”

Đừng lo lắng quá, thưa cô giáo.

Từ trước đến nay em chưa từng làm tổn thương tới bất kì ai đâu.

☆☆☆

Và vào giờ nghỉ trưa hôm ấy, tôi được gọi đến văn phòng.

Tuy nhiên, việc này lại được thông báo qua hệ thống phát thanh toàn trường. Và nội dung thì thật sự vô cùng khủng khiếp.

“Ah, thử mic, thử mic. Học sinh lớp 1-C, Amamori Yuuto. Học sinh lớp 1-C, Amamori Yuuto. Cô không chấp nhận lời từ chối chỉ vì má của em thấy đau do bị ăn đấm liên tục. Cô đã điều tra ra em không có bạn để dùng bữa cùng. Vì vậy mau đến văn phòng ngay lập tức. Cô nhắc lại—”

Và thông báo này được lặp đi lặp lại những năm lần.

Đến lần thứ sáu, tôi chạy ngay vào phòng phát thanh cạnh văn phòng, buộc nó dừng lại, sau đó tôi được cô Sasaki dẫn vào một phòng tiếp khách nhỏ ở góc văn phòng.

“Chỉ vì thấy thương hại cho em vì cô đơn quá nên cô mới mời em cùng ăn trưa đấy. Em nên cảm động rơi nước mắt vì biết ơn đi.”

“Dạ vâng, trên đường đến đây em đã suýt khóc mấy lần rồi đấy ạ.”

Trên đường chạy đến phòng phát thanh, hàng loạt lời phỉ báng về tôi được phát đi. Mỗi lần lặp lại, nội dung lại thêm những lời dối trá vô căn cứ, đến mức phần sau là cả một trận bão ngôn từ khiến tôi muốn bịt tai lại. Dù giữ vẻ mặt bình thản, trong lòng tôi thực sự đã rơi lệ. 

“Vậy, có chuyện gì sao ạ? Em đã định sẽ đến đây mà không cần nhờ loa phát thanh gọi rồi.”

Trong lúc bóc chiếc bánh mì mua ở tiệm tạp hóa của trường, tôi lên tiếng hỏi.

Nhìn qua, cô ấy...ghen tị thật đó, khá là chắc kèo cổ đã gọi đồ giao tận nơi. 

Tiếng húp mì ramen sùm sụp vang lên, nước súp bắn tung tóe lên chiếc áo khoác trắng muốt của cô ấy. Tôi thực sự bực mình vì chiếc áo ấy đôi khi bị bẩn, nhưng cô Sakaki này, cô là phụ nữ đó, xin hãy để ý đến vẻ ngoài của bản thân một chút đi chứ!

“Cô chỉ… muốn biết mục đích thực sự của em là gì. À mà, đây không phải lập trường của nhà trường đâu, chỉ đơn thuần là sự tò mò của cô thôi. Thế nên dù em có nói xấu nhà trường đến đâu đi nữa thì cô cũng sẽ giả vờ như không nghe thấy. Cô thề điều đó trên danh dự mẹ và chị gái của mình.”

“Haah…”

Rốt cuộc mẹ và chị gái của cổ đáng tin đến mức nào chứ? Vả lại mục đích thật sự của tôi ư…?

Tôi chỉ đơn thuần là muốn sống một cuộc sống mờ nhạt, không dính líu đến ai, bình yên nhưng cũng tự do.

Ngoài điều đó ra, chẳng có gì khác trong đầu tôi cả.

“Nếu phải nói thì…không phải quy định của trường có vẻ quá khắc nghiệt sao? Đã nghiêm ngặt ngay từ đầu, vậy mà chỉ cần vi phạm một điều cũng bị phạt ít nhất 100,000 yên… Có phải hiệu trưởng bị mất trí rồi không?”

Tôi nói thẳng thắn, cô ấy chỉ cười gượng gạo.

“Chú ý đừng nói những điều đó khi ở bên ngoài. À mà cô cũng không thể khẳng định hay phủ nhận điều đó. Hiệu trưởng — Yagumo Sento, là người đứng đầu trong đám giáo viên, được mệnh danh là [Thần của học viện]. Là [Đấng tối cao] cũng như vĩ đại nhất ở nơi này. Ngay cả đám tụi cô cũng không thể cãi lại lời của ông ấy.”

“Ồ, thì ra hiệu trưởng là như vậy…”

Tôi đáp ngắn gọn và cắn một miếng bánh mì… Ừ thì, nó rẻ, và nó làm miệng tôi khô khốc cả.

Quay sang nhìn cô Sasaki, hy vọng cổ ít nhất sẽ cho tôi một ly nước—

“Hửm? Em muốn ăn ramen của cô à?”

“Em xin kiếu, em không cần đồ cô đã ăn dở đâu.”

Cái hiểu lầm gì khiến cô ấy nói như vậy chứ?

Thực sự… tôi không hiểu nổi con người này. Cô ấy muốn thống trị học sinh như một giáo viên, hay cô ấy có mối oán hận nào với học viện, hay có lẽ cô ấy chẳng nghĩ gì cả, hoặc có thể—

“Thôi thì… em sẽ trả lời bất kỳ câu hỏi về mục đích thật sự của em. Nhưng trước đó, em có thể hỏi một điều nữa được không?”

Tôi nói thẳng thừng, mở lời trước với cô ấy.

“Cô Sakaki, thực ra có một thứ mà em muốn dùng tiền để thuê.”

“Thứ gì em muốn thuê? Là đồ của tôi hay tài sản của học viện?”

“Cái sau. Nó nằm ngay trong tòa nhà của trường này.”

Tôi liếc nhìn xung quanh. Có sự hiện diện của một vài người gần đó nhưng họ giữ khoảng cách, và không có dấu hiệu nghe lén… Mà dù có nghe thì cũng chẳng quan trọng lắm.

“Thực ra—”

Và tôi đề xuất một điều.

Khi lắng nghe lời tôi nói, biểu cảm của cô Sakaki căng thẳng hẳn lên.

Trong suốt ba năm qua, liệu có học sinh nào từng đưa ra một đề xuất như vậy vào lúc này không?

Không, tôi dám khẳng định là chưa từng. Với việc thông tin về học viện còn thiếu thốn vào giai đoạn đầu, thông thường ai cũng sẽ nghĩ cách sử dụng tiền một cách thận trọng. 

Nhưng chắc chắn có gần 500,000 yên trong tay từ sớm là một lợi thế lớn ở thời kì đầu.

Tất nhiên với tiền đề là bạn tránh được khoản phạt đầu tiên.

Bạn hoàn toàn có thể sống được tầm một tháng bất chấp việc trước đó đã tiêu xài một khoảng kha khá.

“Vậy, cô có thể cho em thuê nó được không?”

"Cô nghĩ... chắc là được. Cơ mà, ba trăm nghìn yên đấy nhé."

“Chỉ có nhiêu đó thôi sao. Sau cùng thì em vẫn còn dư tận 180,000 yên mà.”

Cô Sasaki thở dài ngao ngán trước lời đáp của tôi.

Được thôi. Cô thì nghĩ em hơi có vấn đề đấy, nhưng tôi sẽ lo liệu vụ này. Sáng mai cậu dùng được luôn, không phải lo. Tiền thì tôi trừ vào tài khoản của cậu.

“Cảm ơn cô rất nhiều. Cô thật sự là cứu tinh của em đó.”

Không hẳn là cần thiết, nhưng… có nó thì khác biệt lớn lắm..

Nhận được cái gật đầu của cô ấy, tôi thoải mái né tránh những câu hỏi tiếp theo, thỉnh thoảng tôi còn hỏi ngược lại cổ một vài câu, tôi đã có một khoảng thời gian khá ý nghĩa.

Và trước khi tôi nhận ra, giờ nghỉ trưa đã trôi qua.

Thời gian đã sát giờ học tiết đầu buổi chiều. Nếu tôi đi nhanh chóng, vẫn có thể kịp giờ vào lớp… nhưng thật sự là sát nút.

Khi tôi vội vàng đứng lên, cô Sakaki ngăn tôi lại.

“Chờ chút, Amamori. Nói chuyện với em làm cô thấy khá giải trí đấy. Vậy nên lần này cô coi như không thấy việc em vi phạm nội quy.”

Những lời cổ vừa thốt ra làm tôi cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.

Sau khi tiêu tốn một khoản lớn, tôi đã suýt bị đẩy đến bờ vực bị đuổi học vì khoản phạt.

Thật tuyệt làm sao khi trong nội quy có dòng chữ "về nguyên tắc". Thật kỳ diệu.

Tôi có cảm giác mình sẽ ổn nếu biết cách lấy lòng cô Sakaki.

Tôi cũng cho là thế, tuy nhiên... biết đâu được vẫn có những người không nghĩ như vậy.

Chẳng hạn như… Yeah. Kiểu anh hùng có tinh thần chính nghĩa đặc biệt mãnh liệt?

“Thôi nào, đến giờ vào lớp rồi. Sẽ không hay chút nào nếu một giáo viên như cô đến muộn 5 hay 10 phút. Có lẽ tôi sẽ bị Asahina “vùi dập” không trượt phát nào.”

“Làm gì có chuyện cô bị mắng, cô giáo.”

Tôi không thể tưởng tượng nổi việc cô ấy bị ai đó vặn lại bằng lý lẽ.

Trao đổi vài lời qua lại như vậy, chúng tôi cùng nhau đi về phía lớp học.

Tiếng học sinh nói chuyện trong các lớp xung quanh đã tắt lịm, cho thấy các tiết học đã bắt đầu. Khi chúng tôi đi ngang qua lớp 1-A và 1-B, tôi cảm nhận được ánh mắt tò mò xuyên qua cửa sổ lớp học, hướng về phía chúng tôi.

Ugh, cảm giác như mình đang trở thành tâm điểm chú ý…

Khi tôi thoáng liếc vào lớp 1-A và 1-B… một học sinh đã thu hút ánh mắt tôi. Mái tóc sáng lóa, đôi mắt như những viên đá quý thuần khiết. Cô ấy như thể tồn tại trong một không gian riêng biệt, với không khí trong trẻo bao quanh, không bị vấy bẩn bởi điều gì.

…Có lẽ tôi đã nhìn nhầm? Cô ấy trông quen quen, nhưng bây giờ thì cứ giả vờ như tôi không thấy đi.

“Thôi nào, mong là mình sẽ không bị mắng vì đến muộn.”