*Chương 3 : Báo cáo tấn công
“Hạm đội địch được xác nhận có hai thiết giáp hạm cùng bốn tuần dương hạm hạng trung thưa điện hạ.”
Cán viên điều hành vừa nói vừa chỉ vào những chiếc chiến hạm không gian đỏ thẫm đang được chiếu trên màn hình.
Nơi này là trung tâm chỉ huy của lực lượng phòng thủ địa phương nằm sâu dưới lòng đất. Bên trong đó, hàng tá những cán viên điều hành cùng các nhân viên khác đang hối hả làm việc trong đang bị nhuộm đỏ thẫm bởi ánh đèn báo động.
-“Hiện tại, thiết giáp hạm địch vẫn đang bắn phá bề mặt hành tinh từ trên quỹ đạo thấp. Chúng tôi cũng đã xác nhận được vị trí xuất hiện của các đơn vị Striker đối phương, thưa điện hạ.”
-“Kuh….chúng đánh đúng vào chỗ đau của chúng ta. Dù tôi đã cố gắng hết sức để có thể tổ chức cuộc họp trên hành tinh xa xôi này….”
“Có thể, là chúng đã lần theo dấu vết của nguyên mẫu mới.”
Kisei thở dài khi nhớ lại sự xuất hiện của nguyên mẫu mang áo giáp trắng trên đường băng ban nãy. Không may, là mẫu mới đã đã biến mất hoàn toàn trước khi Kisei có thể lái thử nó do những vụ oanh tạc của kẻ thù.
“Đúng vậy. Nếu mạng lưới cảnh báo của chúng ta không thể phát hiện ra chúng, nghĩa là chúng đang dùng một công nghệ tàng hình khá hiện đại…..cộng thêm thời điểm tấn công cũng rất tốt nữa. Hẳn là chỉ huy của chúng là một kẻ rất tài ba.”
“Tệ thật”, Schleer nói trong khi vừa khoanh tay, vừa nghiến răng. Địch thủ chờ cho đến khi các tàu chở khách hoàn toàn hạ cánh, mới tung các cuộc tấn công vào đúng thời điểm các mục tiêu đang chắc chắn xuất hiện bên trong căn cứ. Nếu như vừa rồi không phải là may mắn,thì tất cả bọn họ có lẽ đã đi chầu ông bà tổ tiên ngay lập tức sau đợt oanh tạc đầu tiên rồi.
-“Công Chúa. Lực lượng phòng vệ của hành tinh này không có khả năng đẩy lùi một hạm đội lớn như vậy. Chúng ta có thể kêu gọi thêm bất cứ sự viện trợ nào không?”
Một nữ sĩ quan có vẻ là một trong những chỉ huy của căn cứ này hỏi Schleer.
-“Tôi đã lệnh cho Hạm đội Ba trực sẵn sàng tại hệ sao Visla để họ có thể tiến hành một cuộc giải cứu trong trường hợp bất trắc nhưng mà….”
“Visla!? Không phải để đi từ đó đến đây cũng mất nửa ngày với tuần dương hạm nhanh nhất sao !? Chúng ta không có nhiều thời gian đến như vậy!”
Đáp lại viên sỹ quan đang hoảng loạn, Schleer chỉ có thể vắt tay lên trán. Cô gái ấy nói đúng. Schleer cố tình đóng quân ở hành tinh xa xôi này cốt là để cô có thể thoát khỏi con mắt theo dõi của kẻ thù. Nhưng xem ra điều đó đã hoàn toàn phản tác dụng.
“Chà chà, giờ khóc vì hối tiếc cũng không có tác dụng gì đâu , chỉ huy.”.
Trong khi hai tay vẫn đang nhét trong túi áo khoác của mình, Kisei mỉm cười nói với vị chỉ huy kia bằng một giọng không chút sợ hãi.
-“Đã đến nước này, tôi sẽ làm cái gì đó với cục diện hiện tại, nên hãy cho tôi mượn một Striker.”
-“Một Striker? Chúng tôi đã cho xuất kích mọi Striker hiện có rồi. Hiện chúng tôi không còn bất cứ nguy…..”
“Đại Tá , chúng ta vẫn còn ‘Gradius-Kai’!”
Một cán viên đứng gần đó vội hét lên. Lời nói của cô hướng đến chỗ Đại Tá, nhưng mắt cô thì đang dán chặt vào Kisei.
-“Nhưng đó chỉ là một cỗ máy đã lỗi thời được tu sửa tạm thời cho việc huấn luyện . Nó thì có thể làm được gì chứ!”
-“Không, thế là quá đủ với tôi rồi. Vậy còn hơn là không có gì. Giờ thì, xin hãy dẫn tôi đến chỗ cỗ máy ấy.”
“Rõ ạ! Elka Laderson tôi sẽ dẫn đường cho cậu!”
Nữ cán viên liền chạy đến chỗ của Kisei với một nụ cười hớn hở. Sao cô cán viên đó không cảm thấy có chút khẩn cấp nào trong cái tình huống hiện giờ chứ, vị chỉ huy nghĩ vậy trong khi ôm lấy cái đầu đau nhức của mình.
10 phút sau, Kisei, đã thay bộ đồ phi công của mình, xuất hiện tại khoang để máy bay.
“Tôi hiểu rồi. Xem ra nó thực sự được tạo ra bằng cách ghép mọi thứ lung tung lại với nhau. .”
Một người máy thép khổng lồ màu lam xuất hiện trước mắt Kisei. Nó cao khoảng 12 mét. Có lẽ gọi cái máy này là một mớ hỗn độn có khi còn tử tế hơn. Vì dù sao, nguyên cả một tấm giáp thô kệch đã được hàn lại một cách miễn cưỡng vào một đống máy móc, để tạo ra một cỗ máy trông chả có chút đáng tin cậy nào này.
“Chà, mình đoán vậy là ổn. Dù sao mình cũng không ghét những thứ như này.”
Cậu khẽ mỉm cười và gật đầu với cô cán viên đã chỉ đường cho cậu đến đây. Thấy vậy, mặt cô ấy đỏ lựng lên, và cô ấy liên tục lắc đầu nguầy nguậy.
-“Vậy, sao cô cũng mặc đồ phi công thế, thưa công chúa? Nếu tôi nhớ không nhầm, thì thứ này là đơn vị Striker duy nhất còn lại mà nhỉ.”
Kisei vừa nói vừa nhìn về phía Schleer, người hiện đang mặc một bộ trang phục làm từ chất liệu giống như cao su, ôm sát với cơ thể cô. Đây là bộ đồ được sử dụng rộng rãi cho các phi công lái Striker và bản thân Kisei cũng mặc một bộ màu trắng với thiết kế tương tự.
“Đương nhiên. Vì tôi sẽ đi cùng cậu.”
“Đi cùng tôi!?”
Kisei cau mày đáp lại.
-“Nếu thứ này được thiết kế để huấn luyện, nó hẳn sẽ có chỗ ngồi đôi. Nếu cậu thực sự giỏi như lời đồn, thì nơi an toàn nhất chắc chẳn là trong buồng lái đó cùng cậu, đúng không? Dù sao tôi cũng chưa muốn chết ngoài này đâu.”
“Cái-!”
Nữ cán viên đi cùng ra sức khuyên ngăn nhưng Schleer hoàn toàn phớt lờ cô ấy. Vì thực tế, đó chỉ là một cái cớ.
Schleer chưa từng nghe hay nhìn thấy một nam phi công trước đây. Và dù họ vừa gặp nhau, cô thực lòng vẫn còn hoài nghi về kỹ năng của cậu trai này. Cô cũng biết cách để điều khiển Striker. Và nếu số phận đưa đẩy, cô sẽ ở vào vị trí có thể tự mình điều khiển cỗ máy.
“Được thôi ……..”
Kisei cũng hơi e ngại, nhưng cô ấy là chủ thuê của cậu, cậu khó mà lên tiếng phản đối gay gắt được.
Cậu cũng hiểu cảm giác nghi ngờ của cô ấy. Đó là lý do Kisei miễn cưỡng gật đầu dù cô cán viên đang nhìn họ thì có một biểu cảm vô cùng hoảng loạn.
“Được rồi, ta cũng không còn thời gian để chạy không tải nữa, xuất phát thôi.”
Nói rồi, họ nhảy lên một chồng hàng hóa trên cái cần cẩu bảo dưỡng. Sau khi vận hành bảng điều khiển, họ chuyển đống vật tư phía trước cửa sập của buồng lái đi và cả hai trèo vào bên trong buồng điều khiển.
“Chết tiệt, trong này chật quá…..”
Striker cao 12 mét nhìn thì có vẻ khá to lớn từ bên ngoài, nhưng với một vũ khí cơ động cho một người làm phi công, thì nó khá là nhỏ gọn. Và đương nhiên không gian buồng lái cũng bị hạn chế. Cộng thêm việc nó có tận hai người ngồi, thì cảm giác giống như ta đang bị mắc vào một cái bẫy bạch tuộc ở trong đây vậy.
Bên trong được chia làm hai phần, phần trên và dưới. Schleer ngồi ở phía trên cho phi công phụ, trong khi Kisei là phi công chính sẽ ngồi bên dưới. Vì không gian quá nhỏ, nên đầu Kisei bị kẹp giữa hai đùi của Schleer. Chẳng có vị trí nào khó xử hơn vị trí này nữa.
“Lâu lắm rồi tôi mới lái Striker cho hai người, nên tôi quên mất chuyện này.”
Schleer nói với khuôn mặt đỏ bừng.
“Tôi, tôi xin lỗi nhưng …… điê…. điều này thực sự không thể tránh khỏi! Tôi không cố gắng quấy rối tình dục cậu đâu ! Không có chuyện đó đâu, đây….đây là tình huống bất khả kháng! ”
“Đây có phải lúc nói chuyện ấy đâu chứ!”
Kisei vận hành bảng điều khiển trước mặt cậu với một tiếng thở dài. Nắp buồng lái đóng lại và đèn thiết bị bên trong buồng lái sáng lên cùng lúc.
[[Xin chào, Phi công . Bắt đầu quá trình tự khởi động]]
Giọng nói của AI điều khiển nghe khá giống của một cậu nhóc. Sau đó, các màn hình LCD được gắn bên trong cũng phát sáng, hiện thị hình ảnh của môi trường xung quanh.
[[Kích hoạt hệ thống. Mở Tua bin chuyển pha .]]
Âm thanh ầm ĩ có thể nghe thấy loáng thoáng từ trong buồng lái. Xem ra động cơ chính đã được khởi động.
[[…….Cổng Zero Point đã mở . Tua bin chuyển pha đạt cực hạn . Đã sẵn sàng cơ động .]]
“Tốt lắm .”
Với một nụ cười toe toét, Kisei đặt tay lên cần điều khiển trái và phải.
[[Hệ thống, Đã Kiểm Tra . Phần cứng , Đã Kiểm Tra . Vũ khí, Đã Kiểm Tra . Kết nối I-con , đã thiết lập . Bắt đầu chuyển giao quyền điều khiển cho phi công.]]
“Tốt. Tất cả đã được kiểm tra, sẵn sàng xuất kích bất cứ lúc nào cô muốn.”
Mở hệ thống liên lạc, Kisei kết nối với kênh liên lạc của phòng chỉ huy.
“Rõ .”
Người trả lời cũng chính là nữ cán viên đã dẫn đường cho họ đến đây, cô ấy đã trở lại phòng chỉ huy từ lúc nào.
-“Rất nhiều Striker địch đang tiếp cận căn cứ. Địch cũng đã tạm dừng bắn phá khu vực này. Chúng tôi sẽ đưa cậu lên mặt đất bằng thang máy. Xin hãy chặn chúng lại, Kisei-san.”
“Đã rõ .”
“Ah, nghĩ đến đây thì ………”
Schleer vỗ vai của Kisei.
“Vũ khí mà cậu yêu cầu đang được giữ trong thùng chứa đó. Cậu có muốn sử dụng nó không?”
Có một cái thùng màu đỏ được đặt ở khu vực mà Schleer chỉ vào.
“Ah, đừng bận tâm đến tôi .”
Gật đầu với câu hỏi của Schleer, Kisei tiến đến chỗ cái thùng và mở nó ra. Trong đó, có một cỗ máy với một cây cọc nhọn và mỏng được gắn ở bên trong.
“Pile Bunker…….vũ khí gắn liền với tên tuổi của [Wicked Star] đúng không.”
“Tôi nghĩ đây là một vũ khí khá thích hợp. Nhiều khi tôi cũng tự hỏi tại sao mọi người xung quanh tôi không dùng thứ này……..”
Trong khi thì thầm điều đó với chính mình, Kisei gắn chiếc cọc nhọn lên cánh tay trái của Striker.
“Còn vũ khí nào khác không …….?”
“Xem ra chỉ còn súng phóng lựu chống hạm. Tốt thôi, tôi sẽ dùng nó.”
Ngoại trừ súng phóng lựu bắn tên lửa chống hạm, còn lại kho vũ khí đều trống rỗng. Bạn sẽ không thấy được điều này nếu đây là một đơn vị được trang bị tốt, nhưng thật không may, đây chỉ là một căn cứ trên một hành tinh xa xôi. Chẳng trách được nếu các phi công khác lấy đi những thứ có ích hơn là một khẩu phóng đạn chống hạm rất khó để bắn trúng Striker đối phương.
Tuy nhiên, Kisei đã gắn súng phóng lựu chống hạm lên hông Striker của cậu mà không phàn nàn chút nào. Cậu cũng không quên lấy cả đạn dự phòng nữa.
"Được rồi! Chúng ta triển thôi nào . ”
Nói rồi, Kisei dùng hai tay tát vào má và đưa 'Gradius-Kai' lên bệ nâng.
__Trans : Flame Soul__