*Chương 12 : Nàng công chúa không biết xấu hổ
Đã 3 ngày kể từ lúc Kisei đặt chân lên [Radiant]. Phe Nored cũng không có động thái nào đáng kể , và cậu cũng không được lệnh xuất kích trong thời gian vừa rồi. Hơn nữa, Schleer cũng lệnh cho cậu không được rời phòng, thành ra cậu chẳng thể đi ra ngoài được chút nào.
Phòng được dành cho Kisei là phòng đặc biệt dành cho sỹ quân cấp cao. Chỗ này không chỉ có phòng tắm cá nhân , mà còn có cả phòng bếp. Suốt 3 ngày vừa rồi, người ta mang bữa ăn đến tận phòng cho cậu, thành ra đây giống như quản thúc tại gia thì hơn.
“Ít nhất, họ cũng có chút chu đáo khi lắp cho mình cái màn hình khổng lồ ở đây....”
Suốt ba ngày vừa rồi, Kisei đã chơi điện tử với cái thiết bị được kết nối với màn hình khổng lồ được gắn trên tường. Đó là một game pixel RPG cổ điển nên nhìn có hơi xấu một chút, do đồ họa cao là không cần thiết.
“Hmmm……”
Mặc dù cậu có vài thứ để giết thời gian, nhưng cậu đã phát chán khi cứ phải nằm dài trong cái phòng không cửa sổ này. Sau khi nghĩ một chút, Kisei quyết định lưu tiến độ trò chơi của mình lại, ngắt kết nối thiết bị khỏi cái màn hình khổng lồ.
“Lẻn ra ngoài một chút chắc không sao đâu nhỉ……..”
Lấy áo khoác khỏi móc áo, Kisei cố gắng len lén rời khỏi phòng.
“Whoa!”
Tuy nhiên, cửa vừa mở ra, thì Schleer đã đứng đó trong bộ quân phục của cô. Kisei nhảy dựng lên vì bất ngờ rồi ngã dập mông xuống đất.
“Ki, Kisei-san, cậu không sao chứ?”
Schleer, dường như cô ấy cũng bị bất ngờ , đưa tay ra cho Kisei trong khi mồ hôi lạnh đổ ra trên trán cậu .
“Vâ...vâng....tôi không có sao.”
Kisei đứng dậy, rồi cố gắng lùi lại phía sau với một nụ cười ngượng nghịu. Làm ra vẻ không có chuyện gì khác thường, cậu ném cái áo khoác của mình lên cái giường sang trọng và hỏi xem Schleer có việc gì mà lại đến đây.
“Vậy, hôm nay cô có việc cần đến tôi à ?”
“Umm, mà vừa nãy cậu tính trốn khỏi phòng đấy à ?”
“Tôi không biết cô đang nói cái gì hết .”
“Giờ có giấu cũng không có ích gì đâu.”
“Tôi bị nhốt ở đây 3 ngày rồi đấy. Tôi cần một chút không khí trong lành.”
Xem ra lừa cô ấy cũng vô ích, nên Kisei chuyển sang đổ trách nhiệm cho Schleer.
“Tôi...tôi cũng nghĩ đó là lỗi của tôi, nhưng mà………”
‘Đó là cách duy nhất để bảo vệ cậu” , Schleer tiếp tục với một vẻ mặt tội lỗi..
“Nhưng dự trừ mỳ cốc của tôi sắp hết rồi ! Tôi chắc có thể ra ngoài để mua nó từ vài cửa hàng tiện lợi gần đây mà đúng không!”
Ánh mắt Kisei chuyển đến cái túi được dùng để giao đồ ăn cho cậu trên mặt bàn. Xem ra bên trong đó chỉ toàn là những hộp đựng mì cốc.
“Mỳ...mỳ cốc á!? Tôi nhớ là đã lệnh cho thuộc hạ mang cho cậu suất ăn cao cấp của quý tộc rồi cơ mà.”
“Chuyện này và chuyện đó khác nhau hoàn toàn. Dù có được phục vụ phần ăn hoàng gia thì tôi vẫn muốn ăn những gì mà tôi muốn hơn.”
“Vâng…..?”
Schleer làm một vẻ mặt khó hiểu. Mà thực tế thì, nếu cậu có yêu cầu gì, thì cậu nên nói với thuộc hạ của cô ấy thì hơn.
“Sao vậy, cô ghét mỳ cốc lắm à ?”
“K..không phải vậy, tôi chưa từng ăn nó bao giờ, nhưng tôi có biết nó …….”
“Thế không tốt đâu. Cô nên ăn thử một lần đi. Nào vào đây.”
Kisei nắm lấy tay của Schleer và kéo cô vào phòng. Bất ngờ với sự việc đột ngột đó, Schleer cứ thế mà bị kéo vào phòng mà không có chút phản kháng nào, trong khi miệng thì cứ liên tục “Awawawawa”.
“A, A, đây...đây là phòng....của con trai ! Trái tim mình...chưa sẵn sàng cho việc này ! Mùi....mùi này kích thích thật đó!”
“Cô làm ơn đừng có nói mấy cái việc dâm dục đó được không , nó làm tôi tổn thương lắm đó ! Tôi có tắm đàng hoàng mỗi ngày đấy nhé , NÀY, ĐỪNG CÓ MÀ ĐI VÀO PHÒNG TẮM CHỨ!”
“Tắm...Tắm á !! Cậu vừa nói tắm à!!? Thế không được, một người con trai thì không nên nói những điều xấu hổ như vậy.”
“Não cô có vấn đề à khi liên tưởng việc tắm với những việc đáng xấu hổ thế.”
“Nh...nhu....nh....như vậy không sao đúng không!? Đây là lần đầu tiên tôi được mời vào phòng của một đứa con trai đó!!”
Thế Schleer bắt đầu trở nên phấn khích, Kisei đành bỏ tay cô ra và bước lại gần thì thầm.
“B..bình tĩnh nào ….hãy hít sâu nào, HÍT SÂU!”
“Suu—”
“Giờ hãy thở ra nào!”
“Haa–a”
“Cô đã bình tĩnh lại chưa ?”
“Tôi thấy phấn khích hơn nữa rồi.”
“TẠI SAO!”
Từ góc nhìn của một người Terran, thì đây giống hệt việc bạn mời một tên trai tơ vào phòng của một cô gái xinh đẹp mà cô ấy đã ở trong đó một mình suốt 3 ngày vậy. Nên chẳng có cách nào để khiến Schleer có thể thấy bình tĩnh được. Không chỉ vậy, ham muốn tình dục của các cô gái Vuld còn cao gấp nhiều lần của một học sinh cao trung hay đại học trên Trái Đất. Đây là sai lầm của Kisei khi kéo cô ấy vào trong phòng mà không thèm suy nghĩ đến điều đó trước tiên.
“Không được, thực sự, tôi không thể..…….Suu Haa Suu Haa……”
“Cô phải dừng lại trước khi ham muốn chiếm lấy cô. Thật đó, làm ơn dừng lại đi mà.”
“Chỉ một chút nữa thôi...chỉ một chút nữa thôi …….Suu Haa Suu Haa, Uu, tôi ...thấy lạ quá....chóng mặt quá.”
“Trùng hợp ghê, tôi cũng thế.”
Hành vi đáng xấu hổ của cô chủ làm Kisei phải ôm đầu. Khuôn mặt của Schleer, người đang thở dốc, đã hoàn toàn đỏ bừng. Có lẽ sẽ tốt hơn nếu cô ấy sớm bình tĩnh lại.
“Dù sao thì, hãy ngồi xuống đi …..không, cô nên nằm xuống đi . Tôi xin lỗi vì tôi đã nằm trên đó rồi, nhưng làm ơn nằm xuống giường của tôi đi mà.”
“Xin...xin phép…….”
Schleer bất lực đành nằm xuống giường. Hình ảnh một cô gái yếu ớt với mái tóc trắng , cùng đôi tai thú và gương mặt đỏ bừng đang nằm thở dốc trên một chiếc giường sang trọng trông thật sự dâm đãng, nhưng với với cái màn thể hiện đáng xấu hổ ban nãy, Kisei chẳng cảm thấy có tý kích thích nào trong đầu.
“Thiệt tình…….”
Cuối cùng sau 10 phút, Schleer cũng đã ổn định lại và Kisei cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Tôi không dám nhìn cậu nữa…….”
Schleer lẩm bẩm với một giọng xấu hổ và cô ấy vùi mặt mình vào cái gối.
“Ờ thì, cũng là lỗi tôi khi kéo cô vào trong này …….Tôi sẽ coi như mình chưa nhìn thấy gì từ nãy đến giờ …..”
“Cảm ơn cậu nhiều …..Mà, còn nữa....”
“Còn nữa ?”
“Lát nữa mình đổi phòng nhé……?”
Đùa nhau à, cô ấy chẳng học được tý nào từ nãy đến giờ cả. Mà nhìn kỹ hơn, thay vì cô ấy xấu hổ vì chuyện ban nãy đến nỗi không dám nhìn mặt cậu, cô ấy đang thích thú hít hà mùi hương còn xót lại trên cái gối thì đúng hơn đó.
“Ba mẹ cô mà thấy điều này chắc họ trụy tim mà chết luôn đó.”
“Uuu……”
Nghe thấy vậy, Schleer vội vã đứng lên khỏi cái giường, nhưng vẫn còn nhìn cái gối đầy tiếc nuối.
“Vậy thì……cô muốn gì ở tôi đây ?”
Ý định cho cô biết về sự tuyệt vời của mỳ cốc đã đi đời nhà ma, Kisei đành hỏi cô câu đó với đôi mắt nhắm mắt mở.
“Ah, phải rồi....Tôi đến để gặp cậu vì Striker cá nhân dành cho Kisei-san đã được hoàn thành rồi đó.”
“Eh, Thật à!?”
Nghe thấy vậy, sự hứng thú của Kisei vốn đã tuột dốc không phanh ban nãy, lập tức được thổi bùng lên mức tối đa.
__END CHAPTER 12__
__Trans : Flame Soul__