Haruno lê bước, kéo tôi đến một hành lang vắng bóng người ở tòa nhà kế bên.
Theo những gì tôi quan sát được, chẳng còn ai khác ngoài chúng tôi.
Âm thanh của những học sinh khác phát ra từ phía dãy phòng học vang vọng dọc khắp nơi hành lang.
“Riku-chan!”
“V-Vâng!?”
Haruno quay người lại rồi gọi to tên tôi.
Dù có nhìn kiểu gì đi chăng nữa thì đó rõ ràng là thái độ của một người đang giận.
“Gần đây quan hệ giữa cậu và Ayana-chan khá tốt đấy nhỉ!? Gì vậy ta!?”
“Ể, à…”
“Và dạo gần đây cậu cũng chẳng thèm về nhà luôn đúng không!? Sáng nào tớ cũng ghé qua để đón cậu mà lại chẳng thấy cậu đâu cả đấy!”
“Xin lỗi….tớ hiện đang sống ở nơi khác.”
“Ở đâu cơ? Sao tớ không biết gì về chuyện đó hết vậy!?”
Tôi đang phải đối mặt với một tình huống rất tệ.
Rõ ràng là lỗi do tôi rồi, cơ mà cách cô ấy tức giận thì lại có chút khang khác.
Thường thì cô ấy sẽ không tức giận với cảm xúc bộc phát thế này đâu.
Hay nói đúng hơn, cô ấy sẽ không cao giọng như lúc này.
Ắt hẳn Haruno đã nhận ra sự lo âu của tôi, ánh mắt cô lộ vẻ hoảng hốt.
“Xin lỗi, tớ hơi mất bình tĩnh…Cậu đang sống ở đâu vậy?”
Hơi khó để nói sự thật với Haruno bây giờ.
Rằng tôi đang ở nhà của Hoshimiya…
Nhưng tôi cũng chẳng muốn phải nói dối Haruno nhiều nhất có thể.
Tôi khóa miệng lại và im bặt.
“Cậu không kể cho tớ sao? Dù cho chúng ta đã biết nhau từ thuở ấu thơ à?”
“...Tớ xin lỗi.”
“Ra vậy….Đành chịu thôi.”
Haruno trút một tiếng thở dài tỏ vẻ cam chịu, dù cho trông như cô vẫn chưa bị thuyết phục.
Tớ xin lỗi, nhưng lúc này đây, tớ không muốn kể cho Haruno biết.
Tôi muốn giữ khoảng cách với cô ấy hết mức có thể.
Với việc cuộc đối thoại đã kết thúc, tôi bắt đầu quay gót bỏ đi.
“Chờ đã, Riku-chan.”
“Ể?”
“Hôm nọ cậu đã đi hẹn hò với Ayana-chan đúng chứ?”
“Cậu nói gì cơ—”
“Tớ không biết rằng hai cậu lại đang hẹn hò luôn ấy~.”
Mặc dù cố ra vẻ thờ ơ nhưng câu từ của cô lại chẳng thể che giấu nổi sự mỉa mai.
“Haruno. Tớ và Hoshimiya—”
“Tớ chưa hề nghe được chút thông tin nào về việc đó luôn đấy? Chẳng phải ít ra cậu cũng nên báo cáo lại với bạn thuở nhỏ của mình à? Lạnh lùng quá đấy nhé?”
“....Xin lỗi. Nhưng mà bọn tớ không có hẹn hò đâu.”
“Nhưng hai người đã đi chơi cùng nhau phải chứ? Chỉ mình hai người thôi ấy.”
“...”
Tôi chẳng biết phải giải thích sao nữa.
“Hay đúng hơn là tôi đang cực kì bối rối.”
Nên bắt đầu từ đâu bây giờ?
Tâm trí và cơ thể tôi đã kiệt quệ sau màn tra khảo của Haruno.
Tôi chưa bao giờ phải đối mặt với thái độ thù địch nhằm vào mình nhiều như lúc này đây.
“Riku-chan trước đây chưa từng nói chuyện với bất kì cô gái nào ngoài tớ luôn đấy. Cậu luôn bên cạnh tớ mà.”
….Đó là bởi tôi không có hứng thú với bất cứ cô gái nào khác ngoại trừ Haruno.
Tôi yêu cô nàng ấy tới mức đó đấy.
—Chẳng cần biết trời đất ra sao, tớ sẽ luôn có mặt vì cậu. Bởi vì chúng ta là bạn thuở nhỏ mà! Chúng ta sẽ luôn bên nhau—
Haruno đã ân cần nói thế khi tôi vẫn đang phải chịu cú sốc vì mất gia đình.
Nếu không có Haruno thì giờ đây tôi cũng chẳng còn đứng ở đây nữa.
Sự xuất hiện của cô bạn thuở nhỏ ấy đã lấp đầy khoảng trống trong trái tim tôi.
“Cậu và Ayana đang có mối quan hệ gì thế? Ít ra nói cho tớ việc đó đi mà?”
“Tớ không có hẹn hò với Hoshimiya. Thật đấy.”
“Thế sao cậu lại đi chơi với cô ấy chứ!? Không, chưa hết! Gần đây trông hai người rất gần gũi cơ mà!?”
“...”
Làm sao mà nói ra được chứ?
…Rằng tôi đang ở nhà của Hoshimiya?
Cơ mà nếu định nói ra tất cả, tôi cũng sẽ phải giải thích đầu đuôi mọi chuyện.
Giải thích rằng căn nguyên của việc đó là bắt nguồn từ một vụ cướp cửa hàng tiện lợi.
Hơn thế nữa, tôi còn mò lên núi để tự tử vì bị Haruno từ chối.
Nếu định giải thích về mối quan hệ giữa mình và Hoshimiya thì tôi cũng sẽ phải làm rõ luôn những việc ấy.
Không, tôi không tài nào nói ra được.
Tôi không biết Haruno sẽ phản ứng ra sao…nếu biết việc tôi đã cố gắng kết liễu đời mình đâu.
Ngay cả lúc này đây tâm trạng của Haruno vẫn đang rất tệ vì lí do nào đó mà tôi không biết.
“...”
“Cậu lại chơi trò im lặng rồi.”
“...Tớ xin lỗi.”
Haruno bĩu môi.
“Không muốn nói cho tớ biết ư, dù trước đây cái gì cậu cũng kể với tớ.”
“...Tớ xin lỗi.”
“Không sao đâu! Cậu đã luôn mồm xin lỗi từ nãy tới giờ rồi đấy!”
“Sao cậu lại nổi giận với tớ vậy…?”
“Tớ không có giận cậu!”
Tiếng gằng giọng của Haruno vang vọng khắp hành lang.
Gương mặt cô lộ rõ vẻ tức giận.
Đôi mắt thì đang rơm rớm.
“Haruno…”
“Cậu không còn là Riku-chan mà tớ biết nữa!”
“---!”
Nói đoạn, Haruno quay lưng bỏ đi.
Tôi cố lên tiếng gọi cô nhưng không thốt nên lời. Lồng ngực tôi quặn đau tới nỗi như thể muốn khóc.
Cự tuyệt Haruno hay là bị cô ấy từ chối, cái nào cũng đau đớn thay.
“...Gì vậy chứ? Tớ chẳng hiểu gì cả, Haruno à…”
++++++
Sau khi tan trường, tôi, chưa thể định thần lại, vẫn đang lo nghĩ về lý do tại sao Haruno lại hét vào mặt tôi.
Nếu thả lỏng chút nữa thôi là mắt tôi sẽ ứa nước mắt mất. Trông thấy Haruno rời khỏi lớp mà không thèm ngoái đầu lại khiến tôi đau đớn tới nỗi thị lực dần nhòe đi.
Tôi tự hỏi liệu đây là cái giá phải trả cho việc đã quá tận hưởng cuộc sống cùng Hoshimiya những ngày vừa qua sao.
Tôi nuối tiếc vì đã không thể đối diện với Haruno tốt hơn.
Đáng lẽ ra tôi nên thành thật và nói ra việc đang ở lại nhà Hoshimiya.
Có lẽ Haruno chẳng thể hiểu nổi tôi và đã tức giận vì tôi cứ im lặng suốt.
Dù ra sao đi chăng nữa thì vẫn là lỗi của tôi.
Xin lỗi vì đã khiến cậu phải lo lắng cho tớ….
“Kuromine-kun? Cậu sao vậy?”
“....Hoshimiya à?”
Có vẻ như cô ấy tới gần tôi trong khi tôi vẫn mải nhìn lên trần nhà.
Hoshimiya đứng đó, nhìn tôi với vẻ quan tâm.
“Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì….Tớ đã nghe được sấm truyền của chúa ấy mà. Vậy nên tớ mới nhìn lên trần nhà.”
“...”
“....”
Hoshimiya nhìn tôi chằm chằm với vẻ mặt vô cảm.
Khó chịu quá đi mất!
Cái sự im lặng ngột ngạt này là thứ khó chịu nhất.
“Kuromine-kun.”
“Gì vậy…!”
Hoshimiya đột nhiên véo má tôi.
Rồi cô kéo căng tới cái mức mà tôi không bị đau.
“H-Hoshimiya…?”
“Chẳng phải cậu đã hứa là sẽ không làm gì quá sức rồi à?”
Cô mỉm cười rồi nhẹ nhàng buông tay khỏi má tôi.
…Vậy là cậu biết được cảm xúc của tớ luôn à?
“Tớ xin lỗi.”
Ừm, giỏi lắm.”
Hoshimiya gật gù hài lòng.
Trông cô khá là dễ thương đấy chứ.
“Đã vậy rồi, Kuromine-kun, sao ta không cùng về nhà đi nhỉ? Chúng ta sẽ đi đường vòng xa hơn một chút.”
“Được thôi.”
Chẳng có lý do gì để tôi từ chối.
Tôi nhấc người đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
“Ayana, cố lên nhé!”
“Nè, cậu ồn ào quá đấy!”
Cô bạn gyaru của Hoshimiya, người đang đứng gần cửa lớp, nở một nụ cười ranh mãnh với cô.
“Kuromine~, chăm sóc Ayana của tớ đấy nhé~”
“Này, Kana à! Từ bao giờ tớ là của cậu vậy hả!? Vả lại, tớ và Kuromine-kun—”
“Được thôi. Tớ sẽ chăm sóc Hoshimiya.”
‘Nè, cả Kuromine-kun cũng vậy sao!?”
Hoshimiya, bị kẹp giữa chúng tôi, đang vô cùng xấu hổ.
Chẳng hiểu vì sao….quan sát Hoshimiya khiến tôi nhẹ lòng phần nào.
Cái cảm giác u uất trong lồng ngực tôi khi nãy đã bị thổi bay đi sạch sẽ.
+++++
“Riku-chan và Ayana-chan hôm nay lại cùng nhau về nhà nữa rồi…”
Trốn trong góc khuất của tòa nhà, tôi trông thấy hai người bọn họ rời khỏi cổng.
Tôi nín thở dõi theo bóng lưng hai người họ ra khỏi cổng trường.
Họ đã kè kè bên nhau trong vài ngày gần đây. Mức độ thân mật giữa họ dường như đang tăng dần theo thời gian, và một thứ cảm giác nôn nóng khôn nguôi đang khiến tôi cảm thấy khó chịu. Có lẽ đây là lý do vì sao tôi không ngủ được vào ban đêm.
Tôi đã cố tình giữ khoảng cách với Riku-chan để tìm hiểu về mối quan hệ giữa họ và cũng để trông chừng cô ấy….nhưng tôi đã tới giới hạn rồi.
“Được rồi, đi thôi nào.”
Tôi lặng lẽ bám theo sau họ với mục tiêu làm rõ tất cả mọi chuyện.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage