The Shut-in Vampire Princess’ Worries

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 322

Tập 01 - Chương 2.1: Những đồng đội vui nhộn của Komari

Ngày hôm sau, trên chiếc giường bên trong căn phòng của mình.

 

Tôi đã bị đánh thức bởi một cơn ác mộng. Khỏi một viễn cảnh đáng sợ đến mức tưởng chừng như tôi đã thật sự chết đi sống lại

Trong giấc mơ, bọn lính cấp dưới đã phát hiện ra bí mật của tôi và quyết định xử lý tôi luôn. Tôi chỉ biết gào thét trong sợ hãi khi bị chúng ném thẳng vào nồi nước đang sôi sùng sục. Có vẻ bọn chúng đã rất tức giận, kèm theo đó là sự thất vọng não nề vì đã sùng bái và tin tưởng tôi nhiều đến vậy. Sau khi bị luộc tầm 10 phút, tôi đã được vớt lên và theo đà đấy chúng lại ném tôi thẳng vào một chảo dầu nóng bỏng, rồi hạ màn bằng việc coi tôi như món gà rán mà bày lên đĩa. Tôi còn thấy rất rõ một cô gái vô cùng xinh đẹp khi bọn chúng dọn tôi ra, có đôi nét giống Vill - ả hầu gái bệnh hoạn, kẻ phớt lờ mọi mệnh lệnh… Cùng với một nụ cười đầy tự mãn, cô ta dùng nĩa xiên tôi, rồi ngoạm lấy một cái rõ to và nuốt chửng mọi thứ vào bụng mình…

 “Chào buổi sáng, Komari-sama.”

 “Uwoahhhh?!”

Tôi ngoảnh đầu, láo liên nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm nguồn gốc giọng nói đột ngột vang lên đâu đó.

Chẳng đâu xa, Vill đã chui vào chăn và giờ hiện đang nằm cạnh tôi.

Mặc dù đã cố chuồn đi, thế nhưng nhỏ vẫn cứ ôm chặt lấy bụng tôi, không cho tôi trốn thoát.

“N-Ngươi đang làm cái quái gì vậy?!”

“Ngài không nhớ ạ? Chính ngài là người muốn thần ngủ trên sàn ngay cạnh giường ngài đó. Ah, chỉ cần nhớ lại cảnh chúng mình ‘vật’ nhau đêm qua thôi đã làm thần “nóng” hết cả người lên rồi!”

 “Ta chẳng nhớ gì sất!”

“Ôi trời!”

Tôi vội nhảy ra khỏi giường, đẩy mạnh và kabedon nhỏ hầu gái biến thái kia. Rồi tôi mới chợt nhận ra, rằng cô nàng hiện đang trần như nhộng luôn! Agh! Cổ đúng là biến thái hạng nhất mà!

“Ngươi… ngươi đã làm gì ta?!”

 Nhỏ nở một nụ cười ranh ma.

“Cảm ơn ngài. Ngon lắm ạ.”

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Chẳng thà bị chiên trong dầu còn đỡ hơn là kẹt trong cái cảnh này nữa.

“Ôi trời, người ngài đang run như cầy sấy luôn kìa. Nếu ngài muốn thần có thể sưởi ấm cho…”

“T-Thôi khỏi đi, cảm ơn! Với cả mặc đồ lên đi đã! Ngươi sẽ bị cảm đấy!”

“Ngài không hứng thú với phụ nữ ư?”

“Phụ nữ à? Ừ thì, ta cũng có chút hứng thú. Nhưng sao tự nhiên lại hỏi vậy…?”

“Ồ, vậy là có ạ? Thần vui lắm đó.”

Chẳng hiểu vì sao mà Vill lại cố nặn ra một nụ cười. Hình như đang một sự hiểu lầm nghiêm trọng nào đó ở đây thì phải, cơ mà tôi cũng chả muốn nghĩ thêm gì nữa. Chắc chỉ là tưởng tượng mà thôi.

Nhỏ đứng lên giường, xoay một vòng. Thoáng cái, nhỏ đã lại mặc trên mình bộ đồ hầu gái như mọi bận. Trông như một màn biểu diễn ảo thuật vậy.

“Rồi giờ thì trả lời đi. Ngươi ở đây làm gì?”

 Vill bước chân xuống giường.

“Thần ở đây để bày tỏ tình yêu với ngài, Komari-sama…”

“Thôi ngay đi!”

“Em đến để làm tình với ngài, Komari-sama…”

“Ta có bảo ngươi đổi cách dùng từ quái đâu!”

Mới bảnh mắt ra mà đã nói chuyện tục tĩu thế này rồi. Cứ ngồi đôi co với con nhỏ biến thái này mãi chắc cũng chỉ tổ tốn sức mà thôi.

Mà dù sao thì tôi cũng muốn gác lại vụ này.

“Trả lời cho tử tế đi! Ngươi làm gì trong phòng của ta hả?”

 “Thần có hai lý do để ở đây ạ.”

 Vill giơ lên hai ngón tay.

“Thứ nhất vì thần LÀ hầu gái của riêng ngài ạ, Komari-sama. Vậy nên việc hầu hạ ngài từ đầu đến chân và mỗi sáng, trưa, chiều, tối hiển nhiên nghĩa vụ của thần rồi.”

“Ai mướn ngươi làm vậy chứ.”

“Lý do thứ hai là vì thần muốn được biết mọi thứ của ngài, Komari-sama! Nhờ bài đăng trên báo sáng nay thần đã biết được rất nhiều điều đó, và thế là thần chẳng thể kiềm chế nổi mà phải vội đến gặp ngài đây! Sau đó thì thần đã phá luôn cái cửa phòng để đi vào luôn.”

“Ngươi… phá cửa ư?!”

Ngó qua lối vào căn phòng, tôi nhận ra khung cửa đã trống trơn, còn cánh cửa thì nằm gọn trên sàn, vỡ nát thành nhiều mảnh. Đây rõ ràng là một vụ đột nhập trắng trợn mà! Nhỏ phạm tội luôn rồi! Ổn thôi, từ giờ tôi sẽ không coi nhỏ như một con hầu gái bệnh hoạn nữa. Nhỏ đã đạt một tầm cao mới rồi. Giờ thì, tôi sẽ nhìn nhỏ như một đứa hầu gái bệnh hoạn kiêm tội phạm mới chuẩn.

“Komari-sama, kệ cái cửa đi. Xin hãy nhìn tờ báo này ạ. Ngài xem, trên đây có tấm ảnh hôm qua đó.”

“Cô bị khùng à? Ai mà quan tâm—”

Ngay khi tờ báo mà Vill giơ ra lọt vào tầm mắt, cánh cửa kia đã hoàn toàn trôi vào dĩ vãng. Thật chẳng thể hiểu nổi. Cũng chẳng thể tin được nữa. Bởi lẽ, tôi đang nằm chễm chệ ngay trang đầu kia kìa. Vẫn là khuôn mặt xinh xắn đó, cái khuôn mặt mà tôi luôn nhìn thấy trước gương vào mỗi buổi sáng. Và bài báo đó viết…

TÂN XÍCH THIÊN TUYÊN BỐ: “TA SẼ BIẾN CẢ THẾ GIỚI THÀNH OMURICE”

Tân Xích Thiên của Đế quốc Mulnite, Terakomari Gandesblood vừa giành được một chiến thắng đầy ngoạn mục dưới tư cách là một chỉ huy tối cao trong trận chiến với anh bạn hàng xóm của chúng ta - Vương quốc Lapelico vào ngày tám vừa qua. Ngài Gandesblood kế thừa chức vị này vào ngày bảy của tháng từ chỉ huy tiền nhiệm, Augus Nuppaiyer cũng là người đã bị giết vào ngày thứ hai của tháng này… Blah, blah, blah… Vị chỉ huy đã bại trận thuộc về lực lượng Vương quốc Lapelico, Chỉ huy Hades Molekikki, bày tỏ đôi điều khi chúng tôi phỏng vấn ông: “Bọn ta không chấp nhận thua cuộc. Ả nên chuẩn bị trả cả vốn lẫn lãi đi là vừa.” Theo nguồn tin của chúng tôi, một trận đấu nhằm phục thù đã được thông qua. Trong lời phát biểu sau chiến thắng oanh liệt của mình, Chỉ huy Gandesblood đã nói: “Ta thích omurice. Ta sẽ quét sạch bọn chỉ huy của năm quốc gia còn lại, rồi rưới tương cà khắp cả thế giới này và xem nó như một món omurice khổng lồ của riêng ta!” Cách chọn lựa từ ngữ của ngài nói lên sự khát máu, mà… Blah, blah, blah, đọc vậy là đủ rồi.

Bài báo này thật kinh khủng! Nó… nó chỉ toàn là mấy lời bịa đặt!

Tên lều báo mất trí đó bị dở à?! Tôi chỉ kể một chút về việc thích omurice hơn cơm như đặc ân dành cho cô ta, một mảnh nhỏ thông tin thêm về Komari thôi! Đó chẳng phải một loại tin mã hóa hay ẩn ý gì hết! Suy diễn kiểu gì vậy trời!

“Ngài mới ăn ảnh làm sao, Komari-sama. Trông ngài cứ như Nữ đế vương vậy.”

“Cái bài báo này là một tai ách! Nghe như thể ta đang tuyên chiến với mọi quốc gia khác ấy!”

“Vâng, chính xác là thế ạ. Ngài nên chú ý đến cái bọn tinh tinh kia hơn đó. Dù gì, đây vẫn là tờ báo nổi tiếng khắp cả lục địa này. Ngài đã ngầm tuyên bố rằng mình có ý đồ xấu với cả thế giới rồi.”

“Aaagh!!!”

Ôm lấy đầu mình, tôi thả người phịch xuống giường. Cái quái gì vậy?! Vừa mới mơ tưởng rằng mình sẽ được tận hưởng ba tháng nghỉ phép màu hường của một hikikomori thì… cái tờ báo rác rưởi! Giờ thì quốc gia nào cũng muốn thiến tôi và phát động chiến tranh luôn! Ugh! Báo chí là thứ chết tiệt!

“Xin ngài đừng lo, Komari-sama. Thần nhất định sẽ bảo vệ sự trong trắng của ngài.”

“Chính ngươi mới là kẻ đe dọa sự trong trắng của ta hơn ai hết đấy!”

Bằng cách nào đó, Vill đã chui trở lại vào trong chăn và hiện đang nằm cạnh tôi. Tôi dùng hết sức bình sinh mà đẩy cô ta ra ngoài, rồi trùm chăn kín đầu, cố gắng tách mình ra khỏi thực tại. Tôi sẽ KHÔNG góp mặt vào một trận chiến nào nữa hết. Quyết định vậy đi, dù có là ai đi chăng nữa cũng không thể lay chuyển được tôi đâu. Tôi sẽ mãi nằm trong pháo đài chăn nho nhỏ của mình và khép chặt cánh cửa, cách ly với thế giới bên ngoài vĩnh viễn.

“Komari-sama, về lịch trình hôm nay…”

“Ta không nghe! Không nghe gì cả! Hôm nay là ngày nghỉ của ta!”

“Không có trận chiến nào được lên lịch không có nghĩa đấy là ngày nghỉ của ngài đâu ạ. Một Xích Thiên phải luôn luôn sẵn sàng bất kể ngày nào.”

“Cứ bảo họ là ta ốm rồi.”

“Nó không như trường học đâu, Komari-sama. Nếu ngài vẫn cứ quấn mình trong cái chăn đó cả ngày như vậy… Chà, thần cũng có biện pháp riêng để ngài phải đứng dậy đấy.”

“Hmph. Đừng có mà dùng bạo lực để lôi ta ra ngoài. Cô mà dám bước thêm bước nữa là ta dùng chiếc còi báo động của mình và hét lên ngay đó, đừng có nhờn!” 

“Công thức của sữa dâu tây…”

“...”

Bất chợt, tôi khựng lại.

Chờ đã, có phải…

“Mình muốn một tình yêu ngọt ngào như sữa dâu tây…”

“...”

“Ngọt ngào và mịn màng, chao ôi sự mềm mại trên đầu lưỡi ấy… không mặn mà, cũng chẳng đắng chát, chỉ có mỗi sự mềm mịn, ấm áp như mặt trời… Mình muốn một tình yêu như thế đó…”

“... Khoan…”

“Có lẽ mình sẽ bị cười nhạo vì đã đọc quá nhiều cổ tích kiểu đấy… Cũng có thể mình sẽ bị phản bác rằng, tình yêu như thế là không tồn tại… Thoạt đầu, mình cũng đã từng nghĩ vậy. Nhưng từ khi gặp được “người ấy” thì cả thế giới của mình giờ đã được nhuộm một màu hồng tựa như sữa dâu tây…”

“DỪNG LẠI NGAYYYYYYY!!!”

Từ sâu thẳm trong thâm tâm tôi, một tiếng thét thoát ra ngay tắp lự.

Tôi vô thức nhảy vọt ra khỏi giường, rồi lao thẳng đến chỗ nhỏ hầu gái bệnh hoạn đang đứng. Thế nhưng tôi lại bất lực bởi sức mạnh vượt trội của cánh tay kia, và trước khi kịp nhận thức được thì tôi đã bị nhỏ giữ chặt, không thể động đậy được nữa.

Cô ta dí mặt mình ngay sát mặt tôi, cười khoái chí. Tôi có thể cảm nhận được hơi thở hiện giờ của nhỏ.

“Tác phẩm đầu tay của ngài rất hay đó ạ, Komari-sama”

“Gahhh!”

Hai má tôi nóng bừng như thể nham thạch.

Sau một hồi môi mấp máy trong tuyệt vọng, cuối cùng tôi cũng nói được thành tiếng.

“Ngươi đọc nó ở đâu vậy?”

“Nó được viết trên một mảnh giấy vụn đã bị ném vào giỏ giấy rác trong phòng ngài đó ạ.”

“...”

“Nó là gì thế, một bản thảo nháp ạ? Để phòng trước thì thần cũng đã in sẵn vài bản sao rồi.”

“...”

“Thần đã rất bất ngờ khi phát hiện ngài viết tiểu thuyết lãng mạn đấy. Mà hình như ngài cũng không có nhiều kinh nghiệm trong mấy quan hệ kiểu này.”

“...”

“Nhân tiện, nếu ngài vẫn khăng khăng trốn tránh nghĩa vụ, thần sẽ sao chép bản thảo của ngài và dán chúng lên khắp cung điện. Xin ngài chớ lo lắng, thần nhất định đảm bảo rằng ngài được ghi công xứng đáng.”

“...”

“Hmm? Komari-sama? Ngài có đang nghe không ạ? Komari-sama ơi?”

Tôi túm lấy cổ áo Vill. Đúng hơn là đang đu lên bằng nó.

Rồi tôi cầu xin cô ta qua hàm răng nghiến chặt.

“Ta sẽ làm bất cứ điều gì ngươi nói… bất cứ điều gì! Nhưng làm ơn! Đừng có nói với ai nữa mà!

…Phụt!

Chợt một dòng máu phun ra từ mũi của cô hầu gái bệnh hoạn mà không rõ vì sao…