Sau khi trao đổi số điện thoại với chủ nhân tương lai của kỹ năng cấp SS-Yoo Myeongwoo. Chúng tôi chia tay nhau. Làm sao để cậu ấy được chấp nhận như một thành viên cuả hội Haeyeon là một vấn đề, tôi có nên nhấn mạnh với Yoohyun rằng tôi cảm thấy có điều gì đó tuyệt vời từ Yoo Myeonwoo không nhỉ ?
Khi tôi trở về hội Haeyeon, một tin đồn hoặc thứ gì đó chắc chắn đã lan rộng ra vì mọi người đang chĩa nhưng ánh mắt đầy tò mò về phía tôi.
“Người đó là anh trai của Hội Trưởng ?”
“Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy! Nhưng họ thực sự không giống nhau chút nào.”
“Xin lỗi, cho tôi hỏi, anh trai của Hội Trưởng! Anh có thực sự là cấp F không ?”
Bọn họ chắc chắn có rất nhiều thứ cần nói. Nhìn xung quanh đi, hơn một nửa số người ở đây đang ngoái lại nhìn tôi, nhưng hôm nay là cuối tuần mà,tại sao mọi người không về nhà mà nghỉ ngơi đi.
“Đúng vậy, tôi là một cấp F,làm ơn tránh đường.”
Biến đi, lũ người kia. Ngoại trừ nhưng người có ca trực, tất cả hãy về nhà đi.
Nhưng, có lẽ tại vì tôi không gây ra quá nhiều rắc rối vào thời điểm này,nên không có ánh mắt nào chứa đầy sát khí hay có ý chửi rủa cả.
Tôi bắt đầu được gọi là rác rưởi vào khoảng nửa năm sau, sau khi Trung tâm Thức tỉnh được thành lập và tôi thức tỉnh.
Ngay sau khi được thông báo rằng Trung tâm Thức tỉnh đã mở cửa, một vài người đã tìm đến tôi. Họ đã có nhiều dự đoán tốt đẹp về tôi, người là anh trai của một Thức tỉnh giả cấp S và dụ dỗ tôi, cùng với sự ủng hộ của họ, tôi đã mạnh dạn đi đến Trung tâm thức tỉnh vào ngày đầu tiên nó mở cửa và thức tỉnh.
Và rồi, thì, kết quả hiển nhiên là cấp F.
Vào thời gian đó, có rất nhiều nhà báo ở đấy, và có nhưng tờ báo lá cải như là ‘Anh trai của Thức tỉnh giả cấp S cũng là cấp S?!’…vì vậy sau đó… Tôi đã bị chỉ trích nặng nề, bị đánh gần chết, nợ nần chồng chất khi nhưng người đã từng ủng hộ tôi phá bỏ hợp đồng…
Gạt mấy thứ của nợ này sang một bên, nghĩ về nhưng lời chỉ trích đến bây giờ tôi vẫn thấy sai bét này. Tôi có từng yêu cầu những bài báo đó viết như thế? Bọn chúng là nhưng kẻ duy nhất tự làm mọi thứ ầm ĩ lên, nhưng tại sao lại chỉ trích tôi? Đừng tấn công tôi, tấn công mấy nhà báo rác rưởi kia kìa, chết tiệt.
Việc nghĩ về quá khứ và nhưng sự kiện tương lai cùng lúc khiến tôi cảm thấy muốn khóc, nên tôi đi nhanh hơn. Tôi cảm thấy chán nản, mẹ nó chứ. Kể cả khi tôi không làm bất kể thứ gì khác, tôi vẫn sẽ phải trả thù lũ nhà báo cặn bã đó. Nếu việc đó không xảy ra, cuộc đời tôi sẽ bị phá hỏng hơn nửa.
Đặc biệt là, Kim Seungjoon, Bak Haeshin. Hai thằng khốn tôi sẽ không bao giờ bỏ qua. Bọn chúng tham gia những cuộc phỏng vấn của tôi và bóp méo lời tôi nói, kiềm chế sự tức giận lại nào– đợi đó, bọn ngu.
Nghiến chặt răng, tôi đi lên bằng thang máy. Bạn phải kiểm tra tại tầng 10 và sau đó đi đến phòng có cổng thông tin và phải kiểm tra nhân dạng một lần nữa trước khi bước vào nhà của Yoohyun. Nếu ít nhất vì nó khá phiền phức,tôi sẽ chuyển sang khu vực dành cho nhân viên.
‘Vậy thì phòng tôi đâu rồi nhỉ?’
Ngày hôm trước, tôi đã bị kích động vì một chiếc TV khổng lồ và ngủ quên khi đang xem bóng đá trên sofa, thứ mà còn dễ chịu hơn cả cái giường. Bóng đá thật nhàm chán.
Có thể tại vì các vận động viên có điều kiện thể chất tốt nên nhiều người là Thức tỉnh giả từ hạng E trở lên. Cuối cùng thì từng người một giải nghệ và bây giờ chỉ còn lại nhưng vận động viên ở mức vừa vừa, kể cả khi đó là bóng đá,bóng rổ hay bóng chày. Chỉ số từ cấp E trở lên không còn như người bình thường nữa, vậy nên họ không thể chơi trong trận đấu.
Nhưng Liên minh những ngươi từ cấp C trở xuống sẽ sớm được thành lập. Từ cấp C trở xuống không thể kiếm được nhiều tiền như những vận động viên nổi tiếng nên đã có rất nhiều lời than phiền.
‘Trong nhà của Yoohyun có bao nhiêu phòng vậy hả?’
Tại vì căn nhà chiếm tới tận nửa cái tầng nên chắc chắn nó phải rất lớn. Tôi mở cửa một căn phòng gần nhất. Nó hoàn toàn trống không bên trong.
“Hầu hết các phòng đều trống kể từ khi cậu ta sống một mình. Thật lãng phí không gian.”
Vừa lẩm bẩm,tôi vừa bước dọc theo hành lang. Đây là lần đâu tiên tôi đi lối này…a.
Có một khu vườn bên trong căn phòng được bao bọc bởi kính. Hoặc, thay vì là một khu vườn, nó trông giống một cái nhà kính hơn nhỉ? Nó chứa đầy cây cối và hoa, mọc rậm rạp ở khắp nơi-
-Kyaang!
“Ặc, cái gì thế!”
Khi tôi đang đi dọc theo bức tường kính thì một thứ gì đó giống như mèo nhảy ra từ giữa bụi cây. Một con mèo với bộ lông đỏ cùng cái đuôi như cáo và có một cái sừng trên đỉnh đầu đang đe dọa tôi. Bức tường kính này khỏe đấy, đúng chứ ?
“Thứ bé nhỏ này thật ác liệt.”
Đây là một cái hàng rào thay vì là nhà kính hả ?Nó trông không giống động vật bình thường thế nên tôi tự hỏi nó là con gì.
Tôi nghĩ rằng ‘có lẽ được’ và sử dụng [Mầm non đầy triển vọng] lên con mèo.
[Phân nhánh của họ kỳ lân, hạng 2- Hỏa Sư Độc Sừng ( Thiếu niên)
Chỉ số hiện tại: cấp C
Triển vọng thức tỉnh cấp A ~ cấp S
Sự tối ưu hóa kỹ năng ban đầu
Hơi thở của Lửa(S) Nhận được sau khi phát triển
Diễm Bộ(A) Nhận được sau khi phát triển
Hóa khổng lồ(A) Nhận được sau khi phát triển
Kháng lửa(A) Đạt được
*Không thể phát triển nếu không có sự trợ giúp của người lớn]
“…Mày nói con mèo này là một con Hỏa Sư Độc Sừng?”
Tôi không thể giấu nổi sự ngạc nhiên và nhìn về phía con mèo đang kêu ầm lên kia.
Phân nhánh của họ kỳ lân,hạng 2, Hỏa Sư Độc Sừng. Đó là hạng 2, hạng cao, và mặc dù nó không mạnh bằng rồng nhưng nó vẫn là một loài ma thú có hạng cao.
Ngoài chỉ số cao và những bước chân nhanh nhẹn, nó còn sở hữu nhưng kỹ năng hủy diệt mạnh, thế nên nếu bạn không chuẩn bị sẵn để có thể khắc chế thuộc tính của nó thì dù là cấp S cũng khó lòng đối mặt với nó một mình.
Mặc dù đối với Yoohyun, việc đối mặt với nó khá dễ dàng vì thằng bé có kỹ năng miễn nhiễm với thuộc tính của lửa.
‘Cậu ta bắt nó để thuần hóa à? Thức tỉnh giả với kỹ năng thuần hóa có tồn tại sao ?’
Nếu việc thuần hóa là khả thi, thì nó chắc chắn phù hợp để trở thành một con thú cưỡi cho Yoohyun. Không, cần phải khiến nó phát triển trước. Nếu việc phát triển là bất khả thi nêu không có sự trợ giúp của người lớn thì thật là một mất mát.
…Kỹ năng [ Đứa nhỏ của tôi là nhất] có thể hoạt động trên quái vật không nhỉ? Nó không nói rằng nó chỉ có thể hoạt động trên con người.
Tôi nên thử không…
[Điều kiện từ khóa của mục tiêu chưa hoàn thành.]
Thông báo giống như khi tôi thử kỹ năng lên Kim Sunghan hiện ra. Không có dấu hiệu gì cho thấy việc sử dụng kỹ năng là bất khả thi. Quái vật cũng có thể là mục tiêu!
[Khi kỹ năng [Đứa nhỏ của tôi là nhất](L) tác dụng lên Nhánh phụ của tộc kỳ lân Hạng 2-Hỏa Sư Độc Sừng, thời gian cần để trưởng thành: 15 ngày]
Một cửa sổ thông báo nữa tiếp tục hiện ra. Có thể tác dụng một tháng một lần trong vòng 3 ngày thế có nghĩa là nó có thể trưởng thành sau 5 tháng.
‘Ngay cả khi 5 năm đã trôi qua, Yoohyun vẫn không có con thú cưỡi nào cả.’
Hầm ngục càng cao, bên trong càng rộng lớn, thế nên sẽ tốt hơn nếu thằng nhóc có một con thú cưỡi. Những Yoohyun không thể sử dụng những con thú cưỡi dưới cấp A hoặc không có khả năng kháng lửa cao vì kỹ năng đặc thù của cậu ấy. Nếu cậu ta bị tấn công khi đang di chuyển, con thú cưỡi vô tội đó có khả năng sẽ bị giết chết khi cậu ta sử dụng kỹ năng tấn công.
‘Có vẻ như cậu ấy đã bắt được một con Hỏa Sư Độc Sừng nhưng đã thất bại trong việc khiến nó trưởng thành.’
Kỹ năng thuần hóa chỉ có thể thuần hóa quái vật có cấp đọ thấp hơn hạng của kỹ năng. Hỏa Sư Độc Sừng có cấp độ là S vì thế đứa trẻ này không thể được thuần hóa. Nhưng khi đứa nhóc này còn là cấp C, kể cả kỹ năng cấp B cũng có thể thuần hóa nó.
Tuy nhiên có lẽ nó sẽ không phát triển dù sao đi nữa.
‘Bạn chắc chắn không thể sử dụng thứ gì đó có kích thước như này để làm thú cưỡi được. Nếu tôi khiến nó trưởng thành thì còn được.’
Thú cưỡi vô cùng quý giá, kể cả nhưng con ngựa phép bình thường đã được coi như vật phẩm hạng S, thế nên việc để con ma thú vô cùng phù hợp này một mình là một sự lãng phí. Giống như tộc kỳ lân,bước chân của nó còn nhanh hơn cả giống ngựa phép, nó cũng có năng lực tấn công. Nó thực sự là loài có cấp cao nhất.
Nhưng vấn đề ở đây là từ khóa. Cậu nhóc này có thể hiểu được ngôn ngữ của con người không?
“Này,nhóc. Mày có hiểu ngôn ngữ con người không?”
-Kuang! Kyang!
“Vậy là không rồi.”
-Grrr.
Nhưng bỏ cuộc lúc này là quá lãng phí. Có cách nào để huấn luyện nó không? Trong những con vật ở trang trại, có rất nhiều con có thể hiểu được tiếng người.
‘Tôi thực sự không biết bọn chúng có hiểu từ khóa không hoặc đơn giản chỉ nghe và cảm thấy xúc động.’
Bản thân từ khóa có thể thay đổi. Trong quá khứ của tôi từ khóa là ‘làm hết sức mình’, việc sử dụng ‘Làm ơn làm hết sức mình’, ‘Hãy làm hết sức mình nào’, … cũng có tác dụng. Thế nên tôi cho rằng nó sẽ hoạt động nếu ý nghĩa được truyền đạt, nếu đúng như giả thiết thì việc này sẽ rất khó.
Làm sao để dạy một con Hỏa Sư Độc Sừng tình yêu là gì ?
‘Mặt khác, tôi có nên thử nghiệm trên đứa nhóc này không ta?’
Như con chó của Pavlov, nếu tôi nói với nó tôi yêu nó mỗi khi cho nó ăn, thì sẽ có phản ứng. Nếu tôi dạy nó “Tôi yêu bạn = đồ ăn’ , và sau đó bỏ đói nó vài ngày tiếp theo tôi nói với nó tôi yêu nó và sau-.
Rầm!
Ngay lúc đó, tôi nghe thấy tiếng cánh cửa mở ra như thể nó bị nghiền nát. Một người lạ sẽ không hành động như thế trong nhà hội trưởng thế nên đó có thể là Yoohyun?
Canh thời gian tốt đó. Tôi nên nói với cậu ấy rằng tôi đang cố phát triển con Hỏa Sư Độc Sừng còn non này.
“Yoo..hyun?”
Khi tôi gọi đứa em trai của mình qua hành làng thì tôi thấy vẻ mặt tối sầm của cậu ta. Cả đôi mắt lẫn miệng của cậu ấy đều cứng đờ, trông như thể cậu ấy rất tức giận. Có việc gì đã xảy ra hả?
“Sao vậy? Có việc gì-.”
“Đưa đây.”
Em trai của tôi lẩm bẩm một cách giận dữ trong khi đang tiến lại gần. Đ-đưa cái gì? Ý cậu ấy là cái thẻ ngân hàng à? Ừ thì, lượng tiền cùng rất lớn còn gì…Tôi đã dùng gần hết, tôi nên làm gì giờ? Giờ hoàn tiền lại còn kịp không ?
“Nhẫn Hắc Độc Sương.”
“…Hử?”
“Đưa nó đây, ngay bây giờ.”
Không phải là thẻ ngân hàng hả? Nhưng làm sao cậu ta biết rằng tôi đã mua nhẫn Hắc Độc Sương? Trung tâm mua sắm Thợ Săn phải giữ bí mật chứ. Thẻ ngân hàng cũng gửi cả hóa đơn à?
“Cái đó, tại sao-.”
“Đưa đây.”
Lời yêu cầu ngày càng trở nên gắt gao hơn. Màu đỏ thẫm bắt đầu bao trùm lấy đôi mắt của cậu ấy. Nhờ ơn Kháng sợ hãi mà tôi không cảm thấy sợ, nhưng tại sao cậu ta lại hành động như thế này.
“Nghiêm túc đấy, cái-.”
“Hyung.”
Để tôi nói xem nào. Cậu ta cứ cắt lời tôi.
Có vẻ như cậu ấy sẽ túm lấy cổ áo tôi nếu tôi từ chối, thế nên tôi miễn cưỡng lấy ra một chiếc nhẫn Hắc Độc Sương trong Kho đồ ra. Tôi đang định solo một hầm ngục cấp F với thứ này. Tôi có phải đưa tất cả cho cậu ta không?
“Những cái khác nữa.”
Chỉ sau khi tôi đưa hai cái còn lại cho cậu ấy, biểu cảm của Yoohyun mới dịu lại một chút. Cậu ta ném mấy chiếc nhẫn Hắc Độc Sương vào Kho đồ của mình sau đó thở dài.
“Tại sao anh lại nghĩ như vậy?”
“…Hử?”
Cậu ấy đang nói về cái gì vậy?
“Em không đang tin đến vậy sao?”
Có vẻ như em trai tôi đang nói nhưng lời vô nghĩa. Cậu ta bị ốm rồi à? Người sở hữu khả năng Kháng Lửa.
“Anh không biết em đang nói cái gì, nhưng nếu chúng ta đang nói về việc ai không đáng tin, không phải anh mới là kẻ không đáng tin hơn sao? Em là kiểu người có thể tin cậy được.”
Đáng tin đến mức nếu anh ấy đã bảo lãnh cho bạn, bạn có thể lấy ra 100 triệu won. Tất nhiên, kể cả khi chúng tôi là anh em, chúng tôi cũng không nên bảo lãnh cho nhau.
Sau khi tôi nói, mặt Yoohyun nhăn lại. Tôi nói cậu đáng tin mà, tại sao cậu lại làm cái biểu cảm như thế lần nữa? Sẽ tốt hơn nếu tôi có kỹ năng đọc tâm trí để xem trong đầu em trai mình có gì.
“Đừng có nói vớ vẩn như thế. Hyung, anh…thậm chí còn sẵn sàng hi sinh mạng sống vì em.”
…Xin lỗi? Không phải hướng ngược lại à? Cậu đã chết và nhờ đó tôi đã sống và quay về quá khứ.
“Ưm… Anh không hiểu em đang nói về cái gì nhưng anh chỉ-.”
“Nếu anh bị bắt cóc, đừng bao giờ nghĩ đến việc uống thuốc độc. Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, em sẽ cứu anh thế nên đừng nghĩ đến việc tự tử.”
“Ư, hử?”
Độc? Vậy ý cậu là như thế hả!
Thì, thằng nhóc không biết chuyện tôi có khả năng Kháng Độc.
Nhẫn Hắc Độc Sương là loại sương độc có khả năng lan rộng. Nếu không có Kháng Độc, đó sẽ là tình huống kiểu “ Tao sẽ khô máu với mày”… Đó là lý do tại sao cậu ấy hiểu nhầm.
Tôi cười một cách xấu hổ.
“Này, anh không nghĩ về việc đó đâu. Tại sao anh phải chết chứ?”
“Hyung…”
Cậu ấy đột ngột kéo tôi vào lòng. Không, không phải đâu. Hiểu nhầm rồi!
“Cảm ơn.”
“Không, đó là…”
“Nhưng tấm lòng mới là thứ quan trọng, thế nên đừng lo cho em, lo cho bản thân anh trước đi.”
… Anh không bao giờ lo lắng cho cậu.
Yoohyun hành động thế này khiến mọi thứ chở nên quá lung túng để nói ra sự thật nên tôi chỉ gật đầu một cách mơ hồ. Và việc giải thích tại sao tôi có khả năng Kháng Độc cấp cao tới nỗi tôi có thể chịu được nhẫn Hắc Độc Sương. Việc kỹ năng Kháng Độc cấp L tự nhiên xuất hiện như ta-da~! Chắc chắn sẽ vô cùng đáng nghi.
“Nhưng, Yoohyun. Đằng kia, thứ trông như con mèo màu đỏ kia kìa.”
Tôi hỏi, rời khỏi vòng tay của em trai tôi. Nghe tôi nói, Yoohyun nhìn vào nhà kính.
“Đó là một con Hỏa Sư Độc Sừng còn non.”
“Hỏa Sư Độc Sừng?”
“Vâng. Đây là lần đầu tiên anh nghe về nó, đúng không? Nó được tìm thấy trong cuộc tấn công hầm ngục cấp S 2 tháng trước. Nó vẫn còn non nên em mang nó về để sử dụng nó như thú cưỡi nhưng… nó không lớn lên chút nào cả, ngay cả sau khi 2 tháng đã trôi qua.”
Tất nhiên là nó sẽ không lớn lên rồi. Nó là một con ma thú sẽ không thể lớn lên nếu không có sự trợ giúp của người lớn.
“Người thuần hóa nói rằng họ nghĩ nó chỉ có thể phát triển trong nhưng điều kiện đặc biệt. Nhưng không có cách nào để biết được điều kiện đặc biệt đó là gì, thế nên nó vô dụng, em đang lên kế hoạch để giết nó.”
“Giết nó? Em không định đưa nó lên sàn đấu giá à?”
“Không. Em phải giết nó. Em không thể để cơ hội hiếm này rơi vào tay ai khác. Sẽ rất khó khăn nếu cả 3 bang hội hàng đầu đều nhúng tay vào.”
Đó là những lời nói lạnh lùng. Kể cả khi nó là quái vật, nếu cậu đã nuôi nó trong 2 tháng qua, cậu không cảm thấy chút tình cảm nào với nó ư? Nó trông cũng cute nữa.
“Thật lãng phí, anh không thể nuôi nó sao? Ngay cả khi nó chỉ là một con thú non, nhưng nó vẫn mạnh hơn anh phải không? Anh có thể sử dụng nó trong trường hợp khẩn cấp.”
“Sẽ rất khó khăn nếu anh nuôi nó. Giá tiền của thức ăn rất đắt.”
“Bao nhiêu vậy?”
“Một bữa ăn là một con viên đá ma thuật cấp C.”
…10 triệu won? Điên thật đấy?