"Argne nee-san, chị thực sự phải đi à?"
"Đúng vậy, bởi vì tôi thật sự không thể ở đây lâu hơn nữa."
Thực ra tôi đang tìm kiếm một nơi mà mình có thể sống mãi ở đó, không phải là ở một lúc lâu, nhưng khu rừng này nó không hợp với tôi.
Nó vẫn thuộc lãnh thổ của vương quốc, và Oswald-kun không phải là đối tượng thích hợp để tôi có thể dựa dẫm vào .
Vậy nên 1 ngày sau khi tôi đánh bại Chrome – san, tôi quyết định rời đi. Để kiếm 1 người sẽ nuôi tôi suốt quãng đời còn lại. (Edit : cạn lời)
Tôi vuốt ve bụng của Neguseo-san, anh ta đã được trang bị yên ngựa và dây cương, và nói chuyện với anh ấy .
“Cậu trông thật đẹp , Neguseo-san.”
“Chà , có lẽ thế, nhưng Argento-san thì lại còn đẹp hơn nhiều . ”
“…”
“Có chuyện gì vậy ?”
“Không, cảm ơn .”
Kể cả khi tôi khen Neguseo-san như vậy , anh ấy vẫn có vẻ như không để tâm lắm . Chán Thật . Cơ mà yên ngựa và dây cương là món quà của Oswald-kun. Có vẻ như chúng thuộc về những kẻ săn trộm trước đó.
Những thứ khác như bếp lò, đèn lồng, đá lửa , bản đồ và chăn được cất trong “Huyết Hạp”.
Mọi thứ tôi có hiện giờ là của những kẻ săn trộm… Mặc dù đó là những dụng cụ mà bạn có thể mua được chúng, nhưng bây giờ tôi cần khởi hành ngay, vì thế mà khi nghĩ rằng mình không cần phải bỏ tiền ra để mua những thứ này và đã có người chuẩn bị sẵn mọi thứ cho mình rồi thì tôi cảm thấy rất là vui khi có được chúng .
Bởi vì săn bắn tại nơi đây có lẽ là một điều xấu xa mà những tên săn trộm sẵn sàng làm , thậm chí nếu bạn bị giết, bạn cũng không thể phàn nàn vì điều đó. Thật tình thì tôi cũng không cảm thấy tệ vì điều này chút nào .
“Không được , những thứ đó đều là hàng đã qua tay, hàng dởm mất rồi , thực sự mà nói thì chả có món nào ra hồn cả tôi rất xin lỗi Arge nee-san.”
“Không đâu, tôi rất biết ơn về nó. Cảm ơn anh rất nhiều , và với những thứ này có lẽ nó đã giúp tôi được phần nào trong cuộc hành trình này rồi .”
“Không có chi . ”
Quỷ và động vật ở sau Oswald-kun đang cúi thấp đầu của chúng.
Chúng cảm thấy biết ơn và đến để tiễn tôi đi.
Bởi vì từ cái nhìn/quan điểm của chúng, tôi là người đã cứu khu rừng, nên điều đó là hiển nhiên. Nhưng tôi nghĩ nó hơi phóng đại một chút.
Hôm qua, động vật và quái vật từ ngôi rừng , thờ cúng và tặng những món quà cho tôi như là vật cung phụng .
Có lẽ Oswald-kun đã kể cho chúng. Mọi thứ như trái cây, hạt cây những thứ có thể ăn được , những dược liệu quý mà Oswalk đã nhắc đến ,v v … Được mang đến cho tôi.
Tôi cất mọi thứ vào trong ‘Huyết Hạp’.
Từ cái nhìn của người khác, tôi có thể được nhìn thấy là không chuẩn bị cái gì. Nhưng thực ra là tôi đã chuẩn bị mọi thứ để sẵn sàng cho một cuộc hành trình rồi .
Tôi uống nước và cũng lấy 1 lượng nước mùa xuân cần thiết cho chuyến hành trình. Ít nhất cho đến khi tôi rời khỏi vương quốc này, cảm ơn mọi người vì tất cả, có vẻ như tôi không cần phải ghé vào một thị trấn hay ngôi làng nào nữa.
“Nếu tôi đi hướng này, tôi có thể đến biên giới, phải không?”
“Đúng, Có thể! Nếu cô đi theo hướng này, theo hướng con đường lớn cô có thể rời khỏi vương quốc này…
Đó là phương pháp để vào và rời khỏi đây, Argnee-san cô muốn rời khỏi đây ?”
“Yeah. Tôi không muốn bị nhận ra.”
“Trong trường hợp đó, sẽ tốt hơn nếu vượt qua núi, sau đó cô sẽ tới được thị trấn Yotsuba. Cẩn thận với những lính canh biên giới.”
Nơi mà Oswald-kun đã chỉ tôi, nó đúng là 1 ngọn núi. Nó không phải là những ngọn núi đá mà thay vào đó , nó là núi mà có rất nhiều cây cối mọc với một màu xanh trải dài như bất tận . Quả là 1 con đường dài, mặc dù nhìn nó trông như là 1 ngọi đồi nhỏ , dẫu vậy kể cả từ đây bạn có thể nhìn thấy 1 màu xanh thẳm .
Dựa vào lời của anh ấy, tôi có thể rời khỏi vương quốc này và đi vào vương quốc khác. Vì vậy có lẽ nó sẽ là một quãng đường dài đây vậy nên có lẽ tôi nên đi một cách từ từ chậm rãi hết sức có thể nhỉ , bởi đằng nào ngọn núi đó cũng có chạy được đâu mà ?
“Quên mất điều này , làm ơn hãy nhận lấy thứ này!”
“…Một thanh Katana ư ?”
“Chính xác! Arge nee san, tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu như chị có 1 món vũ khí bởi dù sao chị cũng là một người con gái mà . Tôi đã chọn một cái tốt nhất từ những chiến lợi phẩm tôi thu được từ những kẻ săn trộm . ”
“Hmm…”
Tôi nhận nó và thử vung vẩy cùng với một sự hào hứng không hề nhẹ .
Thanh katana phản chiếu những tia nắng và có vẻ như lưỡi kiếm đang tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời vậy , quả là một món vũ khí tuyệt đẹp dùng để cắt/chém.
Thanh kiếm rất sắc bén . Tôi thử chém nhẹ vào chiếc lá đang rơi trước mặt, và vào khoảng khắc chiếc lá chạm vào lưỡi kiếm . . . . . , nó bị cắt làm đôi mà tôi không tốn một tí sức lực nào cả . Cho thấy sự sắc bén đáng sợ của nó .
“Wow.”
“Có chuyện gì vậy ?”
“Không, chỉ là tôi thật không nghĩ nó lại sắc bén đến vậy... thật ngạc nhiên.”
Tôi muốn thử vung vẩy nó 1 lần nữa, nhưng nó thực sự rất sắc bén. Tôi nghĩ đó sẽ khá là tệ nếu như chẳng may tôi chém vào ai đó .
Kể cả khi thế giới khác có thanh kiếm độc nhất này, Katana.
Nó là vũ khí riêng biệt/ tượng trưng cho Nhật Bản, nhưng bây giờ nó lại xuất hiện ở một thế giới khác.
Không, Liệu có người nào đầu thai trước tôi đã làm ra nó không?
Tôi xem xét và nó chính là 1 cây katana.
“Cô có biết gì về khế ước ma pháp (Artifact ) không?”
“Khế ước ma pháp (Artifact) , ư ?”
Nó là cái tên mà đã xuất hiện hôm qua, khi mà tôi phân tích trạng thái của Chrom’s bằng [Huyết Định] .
Oswald-kun có vẻ như hiểu được, từ thái độ của anh ta. Anh ta giải thích.
“Nó là một khả năng với sức mạnh đặc biệt, cô có thể lập khế ước với nó bằng cách chia sẻ phép thuật của mình . Khi khế ước được lập,chỉ có người lập khế ước có thể giữ nó cho đến khi người lập khế ước chết.”
“Hmm…Như vậy…Năng lực của thanh Katana này là gì?”
“Tôi không biết…Có vẻ như nó đã từng bị bán, nó chỉ là 1 thanh katana nếu như cô không có khế ước với nó, vì thế chắc chắn rằng cô có thể sử dụng nó bình thường.”
“Chưa xác định, phải không? Thật tệ nếu đối xử với nó như 1 thanh kiếm bình thường. Sẽ thật rắc rối nếu nó có 1 kĩ năng lạ.”
“Tôi không biết về kĩ năng của thanh katana khi không có khế ước ma pháp (Artifact), vì thế tôi đặt nó trong [Huyết Hạp]
Đặt nó trong đó cho đến khi tôi có thể sử dụng được. Kể cả khi tôi có dung nó, tôi sẽ xài nó như 1 thanh katana bình thường.
Felnote-san có kĩ năng giám định vật phẩm, nên có lẽ cô ấy sẽ biết vài điều gì đó, nhưng tôi không thể dựa dẫm vào người mà không có mặt ở đây được .
“Vậy thì, tôi sẽ giữ nó.”
“Arge nee-san! Tôi sẽ mạnh lên! Lần tới, kể cả khi một mình, tôi có thể bảo vệ khu rừng này.”
“Vậy thì… Để tôi giúp anh 1 chút vậy, để cảm ơn cho những vật phẩm mà anh đã chuẩn bị cho tôi trong cuộc hành trình này.”
“Huh?”
“Huyết Thệ ”
Tôi cắt ngón tay để máu chảy ra và đặt ngón tay lên tóc của Oswaldo rồi bắt đầu niệm chú:
Như một dòng nước ngấm vào mặt đất , dòng máu đang chảy và ngấm vào người anh ấy"
“Ô Oh!?”
Không có sự thay đổi nào. Tuy nhiên, Oswald-kun có vẻ như đã biết chính bản thân mình đã thay đổi như thế nào?
Anh ta biết rằng anh ta đã mạnh hơn rất nhiều so với khi trước. Bởi vì chúng tôi đã liên kết lẫn nhau.
[Huyết Thệ]. Tôi đã lấy máu của mình để tăng cường kĩ năng của họ servant(người hầu).
Servant (Người hầu) không nhất thiết sẽ trở thành Vampire, nó chỉ đơn giản là tang cường kĩ năng của họ. Và tôi trở thành chủ nhân của họ. Tôi có thể chỉ huy với kĩ năng phục tùng của servant.
Dĩ nhiên, tôi không có ý định bắt họ nghe theo tôi. Điều Tôi đang làm chỉ đơn giản là lời cảm ơn.
Bởi Khu rừng này là một nơi tuyệt đẹp để ngủ.
Mặc dù không ở lại đây lâu, tôi nghĩ đây là 1 nơi tốt để ngủ.
Tôi sẽ rất cảm kích với việc anh đã bảo vệ khu rừng vì nơi này quả thật là một nơi tuyệt vời để ngủ. Với cảm giác này, tôi đã giúp anh ấy 1 ít.
“. . . . . Arg nee-san, cảm ơn chị rất nhiều . !!”
Một lời cảm ơn ngắn gọn. Nó chính là do mối liên kết mà tôi có thể liên lạc với anh ta mà không cần nói.
Tôi chạm nhẹ vào đầu Oswald-kun, anh ấy cúi đầu trước tôi mà đầu anh ấy gần như chạm đất.Tôi cảm thấy ngại và kêu anh ta dừng lại.
Khi cộng sự nhận khế ước máu thì không bị điều khiển tâm trí. Trừ khi, tôi đưa ra mệnh lệnh, tôi tôn trọng ý chí, suy nghĩ của anh ta.
Thực ra thì với việc sở hữu kĩ năng [Huyết Thệ] ở mức cao nhất nên tôi cũng có thể hoàn toàn chi phối suy nghĩ hay ý định của anh ta , nhưng mà tôi không nghĩ rằng mình phải làm một điều như vậy .
Nó chỉ đơn giản như là một lời cảm ơn của tôi từ tận đáy lòng thôi , và tôi nghĩ là nó “ổn”.
Tôi chỉ muốn anh ấy vui lên vì khu rừng mà anh ta muốn đấu tranh để bảo vệ .
Tôi vuốt ve đầu anh ấy, và tôi rời khỏi Oswald-kun. Oswald-kun ngẩng mặt lên và anh ấy hiểu đó là dấu hiệu chia tay.
Mặt anh ấy có nụ cười đẹp như là chú linh vật của cửa hang thịt.
“Chúc may mắn”
Một đoạn đường dài để cưỡi ngựa, nhưng tôi ngạc nhiên khi tôi có thể cưỡi ngựa một cách nhuần nhuyễn . Có vẻ như cơ thể của tôi đã quen với điều này .
Ngồi trên yên ngựa, vẫy dây cương. Kể cả khi tôi không làm những thứ như kẹp chặt dây cương, anh ấy vẫn đi miễn là khi tôi nói ra đường đi, và anh ấy sẽ làm như thế.
“Cảm ơn, Negueo-san .”
“Không cần thêm “-san” vào đâu, Neguse là được rồi.”
“Nó có ổn không ?”
“Tất nhiên là ổn , quyết định như vậy đi.”
“Vậy thì mong được anh giúp đỡ ,Neguse.”
“Được , cứ để mọi chuyện cho tôi.”
Neguse đi rất chậm rãi . Có nhiều tiếng quái vật, động vật và chim ở đằng sau .
Mặc dù tôi nên nói điều gì đó, tôi hơi ngại, tôi không mở lời được .
Tôi nhắm mắt lại trong khi cảm tưởng giọng nói của mình cũng như ý thức đang dần mờ nhạt đi .
“Cô ngủ đấy ah, Argento ?”
“Làm ơn hãy nói ra khi mà anh cảm thấy mệt ,Neguse. Chúng ta sẽ nghỉ chân khi có thể .”
“Ah, Để tôi làm điều đó .”
Thật tuyệt khi Neguse bước đi với những bước chân với sự rung động vừa phải tạo cảm giác khá thoải mái .
Trong khi cảm nhận mùi hương của làn gió và âm thanh xa vọng lại, ý thức của tôi đang dần dần tối đi.
Tôi đã có một phương tiện di chuyển tuyệt vời. Tôi rất là vui sướng hệt như kiếm được một kho báu vậy .
Trong khi thỏa mãn với những gì tôi có, ý thức của tôi chìm vào giấc ngủ.
Vẫn còn xa để đến được biên giới.
Tôi vẫn còn có khá nhiều thời gian để ngủ mà .