Tôi vẫn có nhận thức, nhưng tôi không thể di chuyển được cơ thể của mình, tôi nhận ra đây là một giấc mơ
Lại nữa ư?
Sau khi chuyển sinh sang thế giới khác, tôi thường hay nhìn thấy quá khứ về cuộc sống trước đây của tôi trong những giấc mơ
Không biết có phải là do tôi là một người mê ngủ hay không , hay có lẽ Ma Cà Rồng là một chủng tộc hay mơ không nhỉ ?
Tôi biết rằng đó chỉ là một giấc mơ, cho nên chẳng có gì đáng ngạc nhiên về khung cảnh đang hiện ra trước mặt tôi.
Tất cả mọi thứ đều mang một dáng vẻ bình thường, nhưng có một căn phòng lại bị cô lập với thế giới ngoài kia.
Tôi chưa bao giờ được đi sang phía bên kia của hàng rào sắt, tôi chỉ được phép sống ở đây. Đó là tôi cũng như là người bị trói buộc vào hoàn cảnh lúc đó.
Trong khi cảm nhận một bầu không khí thật hoài niệm, tôi nhìn thấy điều tương tự đang xảy ra hệt như tôi đang xem trong giấc mơ vậy.
“Tôi ghét nó, nên làm ơn đừng nhìn chằm chằm vào tôi nhiều quá” (Aoba)
“Cô cũng đang nhìn lại tôi mà, phải không?” (Ginji/Arge)
“Đó là một hành động đẹp đẽ và tràn đầy cảm xúc khi người còn sống nhìn vào người đã chết, nhưng ngược lại đó là điều không mong muốn cho việc người đã chết nhìn vào người còn sống trong khi cô không phải là tổ tiên của tôi” (Aoba)
“Ồ, là như thế ư?” (Ginji/Arge)
Cả hai lời nói của tôi và lời nói của cô ấy đều được quyết định từ trước. Bởi vì đây là quá khứ của tôi.
Người sống ở phía bên kia hàng rào sắt là một sự tồn tại với những thành tích trong quá khứ(thành công) và năng lực vừa đủ để được cho phép sống trong nhà Kuon. Cô ấy là Kuon Aoba-san
Trong trí nhớ của tôi, cô ấy luôn mặc bộ trang phục Nhật Bản (Kimono hoặc Yukata). Cái tay áo tuyệt đẹp với những bông hoa tràn đầy màu sắc được vẽ lên , tô điểm cho màu sắc của của nó làm tôi đau mắt đến nỗi tôi không thể nói ra được màu nào là màu chính của chiếc áo.
Cô ấy mặc một bộ trang phục Nhật Bản tuyệt đẹp làm cho bầu không khí của cô ấy giống như đang đứng trong một vườn hoa vậy.
Có 2 chiếc chuông gắn vào kẹp tóc của cô ấy, mái tóc đen mượt lắc lư giống như những cơn sóng mỗi khi cô ấy di chuyển. Cô ấy cầm một con dao và bắt đầu thao tác lên một bông hoa .
Cứ mỗi lần những ngón tay mảnh khảnh của cô ấy chuyển động, con dao sẽ cắt đi phần dư thừa của những bông hoa. Sau đó cô ấy bắt đầu sắp xếp lại những bông hoa một cách điêu luyện .(TN : Đây nghệ thuật cắm hoa của Nhật Bản)
Tôi chỉ xem nó là một bức họa tuyệt đẹp và trước khi tôi biết đến nó, tôi tiếp tục nhìn cô ấy.
Cô ấy để công việc đã hoàn thành sang một bên và mỉm cười với tôi.
“Nó như thế nào? Thật khó để thể hiện nghệ thuật của bản thân cho một người khác.” (Aoba)
“Tôi không biết nhiều về nghệ thuật cắm hoa, và tôi là một người đã chết, nên tôi không nghĩ ấn tưởng của mình có ý nghĩa gì.” (Ginji/Arge)
“Ha, là như thế sao” (Aoba)
Không hề có một chút kinh bỉ gì trong đôi mắt của cô ấy. Thật là một cô gái kì lạ.
Nhiều người đến đây dường như chỉ đến để coi thường tôi. Sau khi nhìn xuống tôi, họ sẽ rời đi.
Một số ít người thì dường như đến đây chỉ để thương hại tôi. Vì vài lí do nào đó, họ dường như còn đau đớn nhiều hơn tôi, và họ cũng sẽ rời đi sau một lúc.
Nhưng cô gái này khác biệt so với bọn họ. Cô ấy là người duy nhất đặc biệt , người mà không có hai biểu hiện đó .
Tôi tự hỏi rằng, có phải do việc đến thăm tôi thú vị hay không, cô ấy đến thăm “nhà tù” của tôi nhiều lần và lần nào cô ấy đều đến với nhưng bông hoa (Không biết mang hoa đến thăm hay ám chỉ cái áo nữa)
Cô ấy luôn cắm lại những bông hoa cũ và thay vào những bông hoa mới trước khi chúng héo tàn . Có lẽ đó cũng là lời dạy của Aoba-san.
“Thế, như một người đã chết, có điều gì cô/cậu muốn không?”
“…Tôi thích một thứ gì đó rực rỡ hơn, giống như hoa anh đào vậy, hoặc thứ gì giống như thế” (Ginji/Arge)
Những gì tôi vừa nói là sự thật. Tôi nghĩ nó sẽ trở nên bất tiện, nhưng tôi không phiền.
Bởi vì cô ấy đã hỏi về sở thích của tôi.
Công việc của cô ấy ở sau hàng rào sắt là để trở nên rực rỡ và cô ấy lộng lẫy giống hệt như bộ đồ cô ấy đang mặc vậy . Cô ấy lộng lẫy, bắt mắt và cực kì xinh đẹp. Kể cả trong giấc mở của tôi, cô ấy dường như vẫn tỏa sáng.
Tôi không quen thuộc với việc cô ấy làm , nên tôi không biết các loại hoa được sử dụng là gì. Dù vậy, tôi vẫn biết rằng những tác phẩm của Aoba-san làm ra thì thật tuyệt vời.
Nếu không thì, cô ấy không thể tự gọi mình là người của gia tộc Kuon. Tôi có thể hiểu điều đó ngay cả khi tôi không có chút hiểu biết gì về nghệ thuật cắm hoa.
Chỉ là đó là việc làm của cô ấy mà tôi rất thích được nhìn thấy .
“Tee hee hee, là vậy sao?” (Aoba)
Phản ứng của cô ấy là ngược lại với những gì tôi nghĩ. Không hề tỏ ra tức giận, cô ấy chỉ cười.
Chiếc chuông rung lên khi cô ấy bước đi, cô ấy đi đến gần hơn tới hàng rào sắt.
“Aoba-san?” (Ginji/Arge)
“Lại gần đây hơn chút nữa đi ” (Aoba)
“Tôi hiểu rồi.” (Ginji/Arge)
Tôi không biết mục đích của cô ấy là gì, nhưng chẳng có lí do gì để từ chối cả. Tôi tiến đến gần hàng rào sắt.
Tôi nghĩ điều gì sẽ xảy ra nếu tôi không đến gần đó trong chốc lát. Tôi là một người mơ mộng.
Nhưng trong giấc mơ tôi vẫn có thể di chuyển tự do, và việc này đã kết thúc trong quá khứ rồi. Kể cả khi nếu tôi muốn làm một cách gì đó khác với thực tại, thì nó cũng chẳng thể thay đổi được thực tại.
Và tôi biết điều gì sẽ xảy ra sau chuyện này. Tôi không biết phải làm gì khi cô ấy nắm lấy đôi tay tôi vượt ra ngoài hàng rào.
Một âm thanh nhỏ vang vọng trong một căn phòng yên tĩnh. Giống như tiếng lưỡi chạm lưỡi vậy
Không có gì bất ngờ cả. Đây là lần thứ 2 rồi. Tôi có bất ngờ mọt chút vì lần này cô ấy vẫn ở đây như để chứng minh rằng tôi không hề mơ.
“Nó có mùi vị bất ngờ, phải không?”
“Tôi không nghĩ là cô có sở thích là hôn người chết đó.” (Ginji/Agre)
“Chừng nào cô/cậu vẫn ở đây, cô/cậu vẫn chưa chết.” (Aoba)
“Ha, là như vậy sao?” (Ginji/Agre)
“…Cô/cậu có kinh nghiệm trong việc này không?” (Aoba)
“Trong kí ức của tôi, chưa từng có ai từng làm những thứ như thế này với tôi cả.” (Ginji/Agre)
“Hehe, điều đó thật là tốt” (Aoba)
Cô ấy nghĩ rằng tôi là một người đã chết cho đến một lúc trước đó, và cô ấy bắt đầu đối xử với tôi như người còn sống một cách bất ngờ.
Tôi không biết cô ấy đang nghĩ cái gì. Nó chỉ là một giấc mơ, nhưng sao cũng đc, chúng ta đã gặp lại nhau.
Tuy nhiên, kể cả khi tôi không biết cảm xúc của cô ấy như thế nào, nhưng tôi vẫn biết cảm xúc biểu hiện trên khuôn mặt đến từ đâu. Thật là vui vẻ khi nhìn thấy biểu cảm của cô ấy vào lúc đó. Bởi vì, nụ cười của cô ấy đẹp đẽ như những bông hoa vậy.
“Cô/cậu giống như một nụ hoa vậy, phải không?” (Aoba)
“Thật là như thế sao?”(Ginji/Agre)
“Phải… tôi tự hỏi không biết cô/cậu sẽ nở thành loài hoa nào nhỉ?” (Aoba)
“Nó sẽ héo trước khi nở cơ” (Ginji/Arge)
“Sai rồi nha, giống như một nụ hoa bị vùi trong trong tuyết, cô/cậu chắc chắn có thể nở rộ. Việc đó là không thể khi ở đây, nhưng nếu là ở một nơi nào khác thì có thể” (Aoba)
Cô ấy đang rời ra khỏi tôi và đứng dậy.
Tôi không hiểu ý nghĩa của những câu nói của cô ấy và ý định của cảm xúc của cô ấy sau tất cả. Ngay cả khi đối với tôi ở thời điểm hiện tại, tôi cũng đang xem lại quá khứ như bây giờ.
“Tôi muốn được nhìn thấy cô/cậu nở rộ” (Aoba)
“Tôi nghĩ việc đó là bất khả thi, vì tôi không thể “nở” khi ở đây mà” (Ginji/Arge)
“Ờm, thì… thế giới rồi có thể sẽ thay đổi như mùa vậy… Nó vẫn sẽ luôn là một vòng quay và cô/cậu vẫn có thể nở rộ như một đóa hoa anh đào , vì vậy đừng mất niềm tin vào bản thân mình .
Ah mà đứa bé đó tên là gì vậy ?(Aoba)”
“Đó là Ryūko-chan. Mizushiro Ryūko” (Ginji/Arge)
“Ồ quả là một cái tên đẹp , cho tôi xin phép nhé”(Aoba)
“Là vậy sao? Tạm biệt Aoba-san” (Ginji/Arge)
“…Tôi sẽ lại đến lần nữa” (Aoba)
“Cứ đến tự nhiên nhé”.
Cô ấy nở một nụ cười như thể cô ấy đang vui vậy.
“Bởi vì hoa anh đào không thể bị đốn hạ một cách dễ dàng, hãy cùng nhau đi ngắm hoa anh đào vào một ngày nào đó nhé” (Aoba)
“Ha,vâng, nếu như mình có cơ hội” (Ginji/Agre)
Tuy nói vậy nhưng ngày đó sẽ không bao giờ đến. Kể cả khi tôi đã trả lời cô ấy như thế .
Thế giới ( giấc mơ ) vỡ tan giống như bông hoa bị phân tán khắp nơi, ý thức của tôi gần trở lại. Sự kết thúc giấc mơ của tôi đang đến gần.
Nụ cười của cô ấy là thứ cuối cùng tôi nhìn thấy, nó có một màu hoa anh đào nhạt.
Thứ cảm xúc gì mà tôi đang biểu hiện trên khuôn mặt của mình thế này ?
Nó mỏng , ẩm ướt nhưng nhẹ nhàng mà ấm áp . Cảm giác này nó giống như tàn dư của những cảm xúc trong tôi đang dần xóa nhà đi
Có phải đó là do lời hứa của tôi với cô ấy không ?
Khi tôi vẫn không có câu trả lời cho câu hỏi đó , tôi tỉnh giấc từ giấc mơ của mình .