Khi mà tôi có thể cảm nhận ý thức đã trở lại bên bản thân , tôi có một cảm giác trôi nổi thật lạ lẫm .
Nó có hơi một chút giống với cảm giác ở khu vực chuyển sinh. Tuy nhiên, nó không phải là một cảm giác thức dậy một cách nhẹ nhàng mà mềm mại , mà giống đột ngột trôi đi thì hơn.
Và không phải ảo giác, nó là thật.
Rõ ràng tôi đã bị ném khỏi thế giới đó, theo nghĩa đen luôn.
Rồi thì cơ thể lơ lững của tôi bị hút xuống theo trọng lực.
Rớt xuống đất luôn với âm thanh ‘bịch’ khá lớn nữa chứ .
“…Funyan!?”(Arge)
Lực va chạm đập vào cặp mông của tôi một cú thật đau.
Và tôi vô thức thốt ra một giọng dễ thương mĩ miều.
Tôi nhớ là lần trước bản thân mình mở mắt ra một cách tự nhiên như khi tôi thức dậy từ giấc ngủ và nó thật thoải mái , nhưng lần này, tôi đơn thuần bị ném đi một cách thô bạo thay vì là tái sinh ahuhu đau mông quá đi .
“Ao…uu…Loli Gramo -san ah không phải…, Miko -san, không phải điều này hơi cục súc quá sao…?”(Arge)
Tôi đã trở lại thế giới ban đầu nên ngài ấy không còn nghe được mấy lời phàn nàn này nữa rồi.
Mà, nó thật sự khá đau nên tôi vẫn cứ lèm bèm trong khi xoa xoa cặp mông mình suốt, khi tôi chợt chạm ngón tay mình xuống đất, ở đó có cảm giác cứng và lạnh,
“…Một cái bàn gỗ à?”(Arge)
Cảm thấy chỗ tôi đáp xuống khá mượt nên tôi ngó qua một chút .
Nó đúng thật là một cái bàn gỗ.
Rõ ràng nó được làm rất kĩ và mặt bàn đang chói sáng luôn kìa.
Khi tôi đưa mắt nhìn xung quanh, nội thất nơi này rất đẹp và trần nhà thật cao.
Tôi tự hỏi là liệu mình đã trở về đúng vị trí ban đầu chưa, nghĩa là, ở vùng biển nơi tôi tan xác với quả bom hoặc tàn tích của Antares, điểm bắt dầu khi tôi tái sinh, nhưng cả hai nơi dường như đều không phải,
Nơi này không phải là phía bên kia đại dương .
Và tàn tích cũng không gọn gàng như thế này. Tôi không nhớ là mình có thể kiếm được một chỗ ngủ tốt như thế này ở đó .
“Thôi thì …?”(Arge)
Quên đi cơn đau ở mông, tôi ngay lập tức ngó nghiêng kiểm tra chỗ này.
Bởi nội thất ở nơi đây rất đẹp, tôi cũng từng nghĩ nó là biệt thự của Richelle -san, nhưng chỗ này có một chút khác lạ so với sở thích của Richelle -san.
Cô ấy quả đúng thực là lãnh chúa của một vùng đất, nhưng cô không có sở thích người lớn như thế này.
Ít nhất thì tôi không nghĩ có cái bình trang trí bằng vàng nào trong phòng cô ấy.
“… có lẽ nơi này…”(Arge)
Nơi này được sắp xếp một cách gọn gang sạch sẽ và có quy củ, tuy sang trọng, và tôi không hiểu gu của người chủ như thế nào , nhưng chí ít thì nó cũng không phải là bầu không khí mà tôi ghét.
Trên hết thảy , thì tôi có thể ngửi thấy một mùi hương độc đáo ở nơi đây.
Và mùi hương mang mùi muối qua những cơn thủy triều nhẹ nhàng cho thấy nơi đây gần biển.
Thứ mà tôi nhớ ở nơi đây là nụ cười ấm áp của người dân thành phố.
Tiếng cười của một người ít nhiều còn sống.
Và dù anh ấy có chút kì lạ nhưng là một lảnh chúa dịu dàng.
Đây là nơi khởi đầu cho cuộc hành trình của tôi theo một nghĩa nào đó.
“Arlesha…?”(Arge)
Thị trấn cảng Arlesha.
Không nghi ngờ gì nữa.
Thì trấn nơi đầu tiên tôi sống.
Nếu như vậy, thì nơi này…
“…Argento!?”(lảnh chúa nấm)
“Ồ, Arge -san… sao em lại ở nơi này”(hầu gái tóc hồng)
“… ngạc nhiên thật đó .”(hộ vệ tóc hai bím)
“Ồ đầu nấm ah nhầm… Samaka -san, hầu gái -san, và hộ vệ -san”(Arge)
“Vừa mới nãy , em lại vừa gọi sai trong cách nói tên từng người ah . ”(Samaka)
“Là do anh nghĩ vậy thôi, chắc chỉ là tưởng tượng của anh thôi”(Arge)
Hình như anh ấy không muốn bản thân mình bị gọi là nấm, nhưng biết làm sao được đây vì quả đầu của anh ấy nhìn như nấm vậy.
Như mọi khi , anh ấy đang khoác trên mình một bộ trang phục mang tính phô trương , nhưng phong cách đó chỉ đơn thuần là kì dị.
Và với điều đó, ắt hẳn người trước mặt tôi là Samaka -san, lảnh chúa của Arlesha.
Rõ ràng là tôi đã không trở lại lục địa quỉ mà lại trở về thành phố cảng Arlesha.
Rồi bằng cách nào đó, tôi đã đến chỗ lảnh chúa, chỗ của Samaka -san.
“Nhân tiện tên chị là Eldera”(Eldera)
“…Yuzuriha”(Yuzuriha)
“A, vâng. Cảm ơn”(Arge)
Tôi cúi đầu với họ để đáp lại lời chào.
Vẫn mỉm cười vui vẻ, là hầu gái tóc hồng Eldera -san, còn cô gái hộ vệ hình như tên là Yuzuriha.
“Uhm… rồi rồi, dù sao thì em cũng đừng ngồi trên bàn nữa.”(Samaka)
“A, vâng”(Arge)
Samaka -san giúp tôi một tay trong khi vẫn phần nào bối rối.
Anh ấy nhẹ nhàng nắm bàn tay tôi và đưa tôi xuống khỏi cái bàn.
Vẫn ra dáng quí ông như thường.
Bên cạnh bề ngoài và bầu không khí của mình, Samaka -san cơ bản là một quí ông rồi.
Anh ấy xem xét cơ thể tôi từ đầu đến chân để xem là liệu tôi có bị thương không.
Khi đã thỏa mãn, anh ấy thở dài một hơi trong khi vẫn nắm tay tôi.
“Vẫn xinh đẹp như ngày nào… Vậy thì thế nào Argento ? Làm vợ anh nha?”(Samaka)
“KHÔNG… rất tiếc nhưng em từ chối”(Arge)
“…Anh hiểu rồi . ”(Samaka)
Trong một khoảnh khắc, biểu hiện của anh ấy rõ thất vọng.
Tôi không quan tâm con người này nữa đâu.
“Samaka -sama, thậm chí trong hoàn cảnh như vậy, anh vẫn chứng nào tật nấy nhỉ”(Eldera)
“Quả đúng là lãnh chúa nấm dâm tà”(Yuzuriha)
“Hai người vẫn tàn nhẫn như vậy…
Giờ anh không muốn nghe điều đó đâu.
Thế Argento, tại sao em lại ở đây vậy”(Samaka)
“Ah thì , có vài vấn đề phát sinh nên là …”(Arge)
“Chị không thể cảm thấy có bất kì dấu hiệu nào của ma thuật dịch chuyển…?
Dù bằng cách nào đi nữa, giờ Alesha đang…?”(Eldera)
Mặt đất rung chuyển trước khi những từ cuối cùng được nói ra.
“Uhu…”(Samaka)
“MU”(Eldera)
“Oops!”(Yuzuriha)
“Chấn động…”(Arge)
Cơn rung chấn không phải từ dưới đất mà từ một chấn động lớn khá xa nơi này
Chấn động xảy ra từng đợi, nó lặp lại khoảng ba lần, và cát bụi từ trần nhà rơi xuống theo những chấn động đó .
Samaka -san che chắn cho tôi bằng cái áo choàng để giúp tôi tránh khỏi bụi bẩn.
Anh ấy bắt đầu nói sau khi chắc chắn chấn động đã dứt.
“… Như em thấy đó, bọn anh đang trong trường hợp khẩn cấp, anh muốn em đợi ở đây nếu có thể, nhưng xem ra là không thể rồi”(Samaka)
“… Anh lại bị quái vật tấn công à?”(Arge)
Nghe những lời của Samaka -san, tôi nhớ lại lúc trước.
Lý do tôi rời khỏi thị trấn này là vì có một con quái vật khổng lồ tấn công từ phía biển.
Lần đó là một con mực khổng lồ. Lần này cũng vậy sao?
“Không, lần này thì nó lại là một thứ khác… cụ thể hơn thì đó là cướp biển . ”(Samaka)
“Cướp biển… ở đây cũng có những kẻ như vậy ạ?”(Arge)
“Theo vài cách , bọn này còn tệ hại hơn cả quái vật.
Chúng khá lanh lẹ và là những tên dày dạn kinh nghiệm , nên bọn chúng kiểm soát khá tốt đội quân của mình…”(Samaka)
“Là chuyện đó sao…?”(Arge)
Và một lần nữa, rung chấn lại xảy ra.
Phía kia hình như là cướp biển, đây là pháo kích hay gì đó nhỉ?
Dựa vào trình độ văn minh của thế giới này, tàu chiến có thể được trang bị đại bác.
Hoặc đó là sát thương được gây ra bởi ma thuật?
“… Em không thể bình tỉnh nói chuyện vào lúc này .”(Arge)
Có vài thứ tôi muốn nói với Samaka -san, nhưng bọn tôi không thê nói chuyện trong hoàn cảnh này.
Quan trọng nhất, đây là thị trấn mà tôi từng một lần bảo vệ.
Nó có rất nhiều kỉ niệm đáng nhớ .
Chỉ bằng cách nhắm mắt lại, tôi có thể nhớ lại rất nhiều thứ thật hoài niệm.
“Chờ đã, Argento, bây giờ…!!”(Samaka)
“Em có vài chuyện muốn nói với anh, nên em sẽ giúp anh dọn dẹp chuyện này càng sớm càng tốt”(Arge)
Tôi khá lo lắng về nhóm Kuzuha -chan, nhưng tôi sẽ tính sau.
Quả bom đã được kích nổ ở rất ra, nên chắc họ sẽ an toàn thôi.
Có vô số thứ mà tôi không biết, nhưng tôi chắc chắn rằng nếu như nhà Kuon có liên quan đến chuyện này, tôi nghĩ là mình cần phải biết.
Bây giờ, tôi sẽ giải quyết vấn đề trước mắt.
“Ha, thật phiền phức…”(Arge)
Thật sự.
Tôi muốn làm xong mọi chuyện sớm, tôi muốn thong thả được ngủ một chút .
(T/N: Arge nghiêm túc. Over Power)