“Fu~ wa~”
Tôi vẫn thấy hơi buồn ngủ, mãi cho đến lúc này.
*oáp*
Hình như ngay trước mặt tôi là một cánh rừng vào buổi sớm nơi những tán lá đang hứng lấy những tia nắng ban mai , tôi quan sát xung quanh với đôi mắt còn nước mắt đọng lại trên đó.
Tôi thức dậy trong lúc gạt đi những giọt lệ sớm mai với ngón tay của mình. Thế thì… ?
… À, đúng rồi. Tôi đã hạ bệ một con mực và bay đến cánh rừng này.
Tôi đã đánh với con mực khổng lồ được biết đến với cái tên Abyss Call ở biển và sau đó bay đến đây dưới dạng dơi .
Mặc dù tôi có thể hạ cánh ngay một khi đã đến đất liền, tôi vẫn quyết định bay thêm một lúc dù chuyện đó khá phiền phức nhưng tôi đang tìm một nơi nào đó để nghỉ ngơi rồi lại bắt gặp khu rừng này.
Tôi tự hỏi liệu mình có quá nổi bật ở đây. Nghĩ theo cách đó, tôi đã đáp xuống xuống mặt đất và giải phóng kĩ năng hoá dơi của mình rồi ngay sau đó đã thiếp đi vì tôi khá mệt.
“N, nya ~”
Một cái giãn người thật nhẹ nhàng.
Tôi nhận rằng bây giờ đã là buổi sáng nhờ vào tia nắng mặt trời rọi qua những tán lá, vào lúc này có vẻ không nóng lắm, nên có lẽ là sáng sớm.
Điều này có nghĩa là đã một đêm trôi qua kể từ lúc tôi đến đây.
Rất có thể là tôi đã thiếp đi hơn hai ngày, nhưng tôi không có nhận thức về nó bởi vì tôi đã ngủ suốt thời gian đó. (OMG Vẫn bá)
“Tôi đã có một giấc mơ khá hoài niệm.”
Dù có hoài niệm đi chăng nữa, tôi vẫn chỉ ở thế giới ấy được khoảng độ nửa tháng đến một tháng trước.
Tại thế giới ấy, tôi đã bị cuốn hút bởi việc ngủ.
Tôi nhớ lối sống ấy khi tôi nhớ đến nó. Tôi muốn sớm lại có một cuộc sông như vậy.
“Thôi thì, mình nên làm gì tiếp theo đây?”
Ngay lúc này đây, tôi nên rời khỏi đất nước này.
Samaka sẽ hoãn việc báo cáo về tôi cho nhà vua, nhưng vẫn tốt hơn là rời khỏi đây và không liên hệ gì với nó nữa.
Nếu có thông tin về một sự tồn tại hữu ích ở đất nước ấy, nó sẽ không được lan truyền sang những đất nước khác, nên tôi không phải lo lắng về việc bị truy đuổi nếu tôi rời khỏi đất nước ấy hoặc là nó sẽ chấm dứt ngay khi tôi vượt qua biên giới.
Tôi không biết vị trí chính xác về biên giới gần đây nhất, nhưng tôi vẫn nhớ vị trí của Arlesha.
Mặc dù đấy không phải mục đích của tôi, nhưng nếu bạn đi về phía ngược lại của Arlesha, bạn thậm chí có thể ra được phần ngoài của đất nước này.
Tất nhiên, tôi phải di chuyển như vây, nhưng… có một vài vấn đề nho nhỏ với việc này.
Trước hết, là về thức ăn. Quãng đường từ đây đến đó khá dài, nó tốn ít nhất ba ngày đường, nên tôi sẽ cần một lượng thức ăn nhất định, bao gồm cả nước uống.
Tiếp theo đó là quần áo . Tôi có thể làm sạch quần áo của mình với Ma pháp phục hồi , nhưng mà chiếc váy tôi đang mặc hiện giờ lại là thứ duy nhất mà tôi đang có với lại nó lại được tặng bởi Xeno nữa (Xem lại chap 5) , vậy nên nó sẽ khá là rắc rối nếu như nó bị rách hơn nữa tôi cũng không muốn làm hỏng nó bởi dù sao nó cũng là chiếc váy đầu tiên mà tôi có được khi đến thế giới này .
May thay Felnote-san đã ‘cung cấp’ cho tôi một số quần áo để mặc , nhưng ngặt nỗi là tôi không mang chúng theo bên mình lúc này .
Tôi ước gì tôi đã có thể chuẩn bị sẵn sàng tất cả mọi thứ , nhưng những thứ phiền hà khác có lẽ đã chờ đợi tôi khi tôi trở về Arlesha.
Chà . . . . điều đó không thể giúp ích được vào lúc này , phải không . Và nó có thể kết thúc một cách khá hào nhoáng .
Và điều cuối cùng cũng là nan giải nhất chính là “Máu” . Kể cả khi tôi có thể kiềm chế bản thân trong vòng 3 ngày đi chăng nữa , thì tôi vẫn cần một lượng thức ăn nhất định .
Hơn nữa , khi mà không có thứ gì để ăn thì điều đó lại càng không thể làm dịu đi ham muốn về máu .
Nói một cách đơn giản thì nếu như tôi không ăn hoặc uống máu , tôi sẽ không thể chịu đựng được trong vòng 1 tuần như trước kia .
Tuy vậy nhưng mà ‘Máu’ thì tôi có thể lưu giữ trong “Huyết Hạp”.
Hiện giờ tôi đang chả có gì trên mình và điều đó khiến tôi ước rằng mình đã có thời gian để chuẩn bị mọi thứ (thức ăn và nước uống).
Cơ mà tôi lại chả muốn chuẩn bị cái gì cơ (E cạn lời rồi) , có lẽ điều tôi hối tiếc nhất lúc này là tôi đã không gửi được lời tạm biệt đến với Felnote-san dù chỉ là một lời thôi cũng được . Bởi dù sao cô ấy cũng là người đầu tiên chấp nhận mọi thứ của tôi , cô ấy đã nuôi tôi cho tôi một nơi để về nơi có chiếc giường ngủ ấm áp đang chờ và nó khá ấm cúng và hạnh phúc . Với việc chữa đôi mắt cho cô ấy và số tiền tôi kiếm được nhờ việc giúp đỡ mọi người thì có lẽ tôi đã trả ơn được cô ấy , việc này giống như khi bạn cho đi ai đó cái gì đấy bạn sẽ nhận lại được một điều tương xứng như vậy . Ôi giá mà tôi có thể gửi lời tạm biệt đến cô ấy .
Uhm thôi , . . . . Thật là vô nghĩa khi nghĩ đến điều đó vào lúc này .
“Wa~a~a~a~a”
Và một điều nữa(Lắm vấn đề vãi) . Có một vấn đề phát sinh và điều đó khiến tôi thở dài khi suy nghĩ về nó .
Mà điều này lại còn quan trọng hơn vấn đề về “Máu” nữa chứ . Và nó thực sự là một vấn đề mà không thể bỏ qua nó được .
Nếu đó là về thức ăn và nước uống , thì điều đó vẫn có thể lo lắng được .
Kể cả máu, tóm được vài bé thú hay bé demon sẽ cho tôi máu.
Trước hết, tôi có thể phải chọn một nơi nào đó để gặp mặt nếu tôi nói chuyện với Felnote.
Vì Arlesha là một nơi tuyệt vời, nơi mà tôi muốn ngủ một giấc ở đó một lần nữa nếu có cơ hội.
Đối với việc này, nó sẽ chốt hạ hầu hết những rắc rối của tôi, giải pháp không tự dưng xuất hiện.
“… Thật phiền phức.”
Quá ưa là phiền phức.
Tôi còn không muốn đi bộ nữa cơ ahuhu :)))) .
Tôi cũng không muốn bay tới bay lui trong hình dạng của một con dơi nữa đâu vì nó làm tôi mệt lắm.
Tôi chả muốn làm cái gì nữa đâu .
Ai đó làm ơn hãy mang tôi đi đi. (Trans: another mean: Hãy chiếm lấy em đi~~). Chuản bị cho tôi bữa ăn nữa. À, và một bịch snack và vài bịch máu luôn nhé~.
Tôi biết là nó thật vô ích khi nghĩ về điều đó.
Chỉ có tôi ở đây thôi. Tôi sẽ không tiến thêm được nếu tôi không nhích thân minh đi, và sẽ không có bữa ăn thình lình đến miệng tôi.
Và tôi vẫn không muốn làm việc tí nào.
Mà, điều này có thể xảy ra nếu có một vị hoàng tử hay công chúa nào đó đi ngang qua, ôm tôi như đúng rồi, mang tôi về lâu đài và cho ăn một bữa ăn thịnh soạn với phong thái hoàng gia, tiếp đó là cho tôi nghỉ ngơi trên một chiếc giường mang hơi hướng hoàng tộc. (Ảo tưởng vc)
“… Ngủ thôi.”
Tôi cảm thấy nản lòng khi nghĩ về tương lai.
Hãy ngủ ngay và luôn, quên hết đi thôi.
Nghĩ theo cách như vậy, tôi quay lại với chiếc giường mang tên thảm cỏ, dù cảm giác của đất sau lưng mình khá cứng nhắc, nhưng tôi vẫn thấy tốt vào lúc này.
Bỗng nhiên, một cơn gió lạnh thổi qua từ giữa những hàng cây với mùi hương của cây cỏ và hương thơm mật hoa thoang thoảng.
Một hương vị của thiên nhiên được lắp đầy bởi sự ngọt ngào và tươi mát.
Tôi muốn một chiếc giường chuẩn thương hiệu quốc tế nếu có thể, nhưng một giấc ngủ với hương thơm hảo hạng này thì thật không tệ.
Không, tôi thích nó.
Tôi cố không nghĩ ngợi nữa và đi ngủ, nhưng có hương vị cay cay đọng lại trong không khí.
Một mùi hương bí ẩn. Ngọt ngào, nhưng nó lại là một vị ngọt theo cách chẳng ổn chút nào.
Có một số mùi hương trộn lẫn vào tạo thành vị chua khó chịu.
Tôi nhớ là đã nghe được mùi này ở đâu đó, thậm chí trước cả quãng thời gian tôi tái sinh, khi mà tôi vẫn được cho phép ra ngoài, nhưng tôi tự hỏi mùi đó là gì.
Rất khó chịu, tôi tỉnh dậy, nơi cái thứ đọng lại trong không khí như thế, tôi muốn cũng chẳng ngủ được.
Người ta đang cố có một giấc ngủ thoải mái nhưng lại có người phá đám bực mình thật đó .
Tôi không biết họ là ai, nhưng tôi bắt họ phải chịu trách nhiệm và bắt họ bón tôi ăn.
(Trans: <(“) mình chơi bón cho nó chất phong cách loli moe <3)
“… Cái mùi đó càng lúc càng tới gần.”
Thứ gì đó có mùi khó chịu đang đến một lúc gần hơn và cái mùi ấy càng lúc càng nặng.
Vampire là một chủng tộc rất nhạy cảm với mùi vị và âm thanh.
Điều này không hẳn là từ tác dụng của kĩ năng, mà đúng hơn là đặc tính của chủng tộc.
Điều này lại có lợi hơn những sinh vật có những thứ giống như “mũi thính như một chú chó hay một bé mèo nhạy cảm hơn người” hay “phụ nữ có cái nhìn nhận sâu sắc hơn đàn ông”.
Thêm vào đó, tôi có kĩ năng tăng cường thính giác, nên bây giờ tôi không giỏi trong việc so sánh cái mùi này ( cái cách mùi nó nặng hơn) với cái mùi mà tôi nhớ trước khi tái sinh.
Nhân tiện thì, tỏi cũng chẳng tốt cho Vampire. (Trans eng: boé main nhà ta muốn nói rằng boé ổn với tỏi nhưng boe lại không chịu được nó vào thời điểm hiện tại, cũng vì thế mà boé không giỏi việc so dánh hai cái mùi hương trên, mùi hương lúc bấy giờ quá nặng và còn làm boé khó chịu)
(Trans: :v các bạn đoán được mùi gì không? Hương đồng cỏ nội man máng đến mùi thum thủm gì nhỉ… )
Chỉ sau khi mùi hương kia đến một chút, mặt đất bắt đầu rung chuyển.
Rung chấn đang khoáy động cả mặt đất lên rất có nhịp độ, và có thể hiểu rằng điều này không phải từ môt trận động đất, hay một thứ gì đó đang “đi lại”.
Trong lúc tôi đang phân biệt mùi hương, tôi lại nhìn chằm chằm thứ vừa xuất hiện, rồi tôi ngay lập tức hiểu ra cái thứ ấy là gì.
Đi xuyên qua các kẽ hở giữa những gốc cây là một cổ thân thể khổng lồ ước tính cao khoảng chừng vài mét.
Thân thể một màu đen và có hơi cơ bắp, được phủ bởi dưới lớp lông. Có vẻ như rất bẩn, và có khá nhiều ruồi bay xung quanh nó.
Những chiếc chân nhìn mảnh khảnh khiến ta băn khoăn về cân nặng mà nó sở hữu, dù vậy, chúng vẫn khá khoẻ khoắn, và có cả móng đóng vai trò như ngón chân.
Ở phần đầu của bàn tay, có hẳn năm ngón tay.
(Trans: miêu tả hay thật đấy… cứ như xoè bàn tay, đếm ngón tay ấy… )(edit:cmnr)
Nếu phải miêu tả, nó gần giống với bàn tay của con người. Nó đang nắm lấy một chiếc rìu mà tôi nghĩ thứ đó có thể dễ dang cắt đứt cổ của một con hổ.
Và vẻ mặt của nó liên tục thở ra hồng hộc bằng mũi của nó nhìn chung chẳng có gì giống người cả.
Một chiếc mũi lớn và ướt áp, bề ngoài khuôn mặt, bộ lông đen mọc khắp người đúng là giống loài người nhưng cặp chân lại của loài ngựa.
Sau khi nhìn nhận toàn bộ cơ thể ấy, tôi nhớ có thứ giống giống với thứ này xuất hiện trong một vài bộ tiểu thuyết tôi đã đọc ở cuộc sống cũ của mình.
Minota? Đầu bò? Con gì đó giống vậy… giống con này. Không, nó đúng hơn là một con quỷ chăng?
“Ủm~bò~ò~ò~ò~ò~! ! ! !”
A! Nó khóc rồi. Nó khóc lên “um bò”.
Giọng của nó lớn đến nổi rung động cả cây cối, nhưng chắc hẳn là nó đã khóc thét lên “um bò”.
“Phải chăng mùi kia là do con bò này phát ra?”
Đấy là mùi mà tôi đã từng nghe được trước đây.
Cuối cùng thì tôi cũng nhớ ra và đồng ý với bản thân.
Vâng, tôi đã từng đến một trại bò.
Tôi nhớ chính xác là cậu của cậu tôi sở hữu một nông trại.
Dường như có thứ gì đó tuyệt vời, nhưng tôi không nhớ nhiều đến thế bởi vì tôi còn khá nhỏ vào thời điểm ấy, chỉ khi tôi chững chạc hơn để nhớ những thứ ấy, đồng thời cũng là lúc tôi vào căn phòng với chiếc rèm sắt.
“Ngu ngốc, tên thợ săn!”
Nó nói kìa. Thậm chí còn khá lưu loát nữa chứ.
Tác dụng của language translation đã bị thu hẹp đáng kể.
Nó đủ để dịch ra tiếng người, bởi vì nếu tôi có thể hiểu tiếng chim, nó sẽ rất khó chịu khi tôi ngủ.
Nếu tôi có thể hiểu thứ gì con bò này nói, thế có nghĩa là con bò ở trước mặt tôi khá gần gủi với ngôn ngữ mà con người dùng ở thế giới này.
Thật sự tôi đã ngạc nhiên đấy, nhưng có một từ nó nói khiến tôi băn khoăn.
“… Thợ săn?”
“Khu rừng này được giám sát bởi loài chim… một tên thợ săn bẩn thỉu như mi không được phép bước chân vào \!”
Tôi muốn bác bỏ, nhưng những thành phần khác có vẻ như không định nghe tôi nói
Thêm nữa, nếu bọn chim chóc đang quan sát, tôi đã ngủ ngon lành qua đêm, nên có khi nào có một lỗ hỏng nào đó trong mạng lưới quan sát?
Hắn ta thậm chí không cho tôi hỏi gì, nhưng lại quyết định xử ký chuyện này bằng bạo lực.
Thật mơ hồ, hắn thở hồng hộc từ mũi mình và nó trào ra như sóng vỗ ào ạt. Muu, hôi khiếp.
“Một người bạn nhỏ làm dơ bẩn khu rừng, ta sẽ không tha thu… à nhầm tha thứ!”
(Trans: bản chính không tha thu nhé, mình thêm vào cho vui :3)(Edit:hahaha cười đau ruột)
Con Minotaur rõ ràng vô cùng tức giận vung thanh vũ khí lên.
Trong lúc qua sát tình hình, tôi đã nghĩ về một thứ và muốn hỏi hắn.
“… Máu bò có vị ngon không nhỉ?”
Tất nhiên, con Minotaur vẫn vung rìu của nó xuống.