Trong lúc tôi nghĩ về những thứ khác nhau như: 'Tôi phải gặp gỡ Quốc vương huh~' hay 'Tôi phải gặp gỡ mấy thằng anh mình huh~'... ngày khởi hành tiến đến Thủ đô Hoàng gia đã tới.
Hình như từ đây đến Thủ đô Hoàng gia mất khoảng 2 tuần xe ngựa. Như tôi đoán, xa vl. Khi nhắc đến chuyến đi tới Thủ đô Hoàng gia, Filia và Chrona trông rất hạnh phúc. Tôi lại vuốt đầu chúng theo bản năng.
Ngược lại, tôi không thể nói chuyện với Aerith. Tôi bị tránh mặt ngay cả khi chúng tôi gặp nhau trong dinh thự, mặc dù cô ấy luôn đứng quan sát khi tôi luyện tập với Sensei, cô ấy bỏ đi ngay khi nó kết thúc. Tự nhủ phải chăng mình đã làm sai chuyện gì, tôi hỏi Sensei về nó, và
''Cứ đợi cho đến khi con bé có thể tự quyết định đi.''
Là những gì cô ấy đã nói. Mặc dù có vẻ Sensei biết lý do, nhưng xem ra cô ấy sẽ không nói nó cho tôi biết. Tôi đoán mình chỉ có thể đợi cho đến khi người ấy đến và tự nói ra điều đó.
Tôi đã tự luyện tập theo cách riêng của bản thân trong một tuần. Có nhiều lý do khiến tôi thực hiện việc này, và... như tôi nghĩ, sau khi được nghe về Đế chế Regalia, tôi không thể nhắm mắt cho qua như đó là vấn đề của người khác được. Thay vào đó, tôi bị lôi vào cmnr. Những bài luyện tập gần đây nhắm đến việc hợp chiến với Hikarin và ma thuật sét.
Như danh hiệu đã nói, tôi có thể sử dụng phép thuật vượt trên một cấp, sức mạnh áp đảo của nó thực sự làm tôi rất ngạc nhiên. Chỉ là... lượng Ma lực tiêu thụ cũng thực sự rất là 'thấm', thành ra tôi ếu thể liên tục sài nó được.
Và hiện tại. Bởi vì vẫn còn thời gian trước khi xe ngựa đến, tôi nghĩ đến việc kiểm tra hành lý lần cuối cùng, tôi đóng cửa phòng lại. Căn phòng mà tôi đã sử dụng từ khi tôi còn bé hiện đã trở thành phòng riêng của tôi. Khi tôi đang chuẩn bị trong phòng, một tiếng gõ cửa vang lên.
Ai thế nhỉ? Tôi nghĩ thế khi trả lời và
''Ch-chị vào đây.''
Aerith, người mới bước vào trông rất căng thẳng. Trông cô ấy hơi bồn chồn và chẳng có được chút bình tĩnh nào cả. Tôi nhìn Aerith, tự nghĩ xem có chuyện gì, và
''Cảm ơn ngày hôm đó đã cứu chị!''
cô ấy cảm ơn tôi. Nghĩ lại về những chuyện mình đã làm nào, hừm... không có gì xuất hiện trong não ngoài cái vụ đại quân lần đó.
''Khi đó, Lei lập tức mất ý thức, vì phải tái thiết lại thị trấn mà chị cũng không thể ở bên chăm sóc, và sau khi tỉnh lại, việc nói nó còn khó khăn hơn nữa, cứ thế, nó kéo dài cho đến bây giờ, nhưng mà.... cảm ơn em rất nhiều!''
Aerith nói thế và cúi đầu xuống. Biểu hiện bây giờ của Aerith trông khác hẳn với nét lạnh lùng cô thường mang trên mình, tôi vuốt đầu cô ấy theo bản năng. Gần đây, hình như tôi vuốt ve đầu bất cứ khi nào trông thấy ai đó cho ra biểu hiện đáng yêu. Mặc dù hiện tại vẫn ổn vì chúng tôi là một gia đình, nhưng từ bây giờ tôi sẽ cẩn thận hơn. Nhưng nó vẫn dễ thương nên tôi cứ theo bản năng mà vuốt ve thôi.
''Không có gì phải lo lắng cả, Aneue. Vì em chỉ làm những gì mình muốn. Thay vào đó, xin lỗi vì đã khiến chị phải chịu thương tích đến thế. Mặc dù ý em không phải vậy... nhưng mà tại vì em đến trễ nê....''
''Đó mới là điều không có gì phải lo lắng mới đúng. Vì chị vốn không có quyền đòi hỏi. Hơn nữa, quan trọng hơn là chị vẫn còn đang sống.''
Aerith mỉm cười nói thế. Sau đó, trông cô ấy hơi bồn chồn. Chuyện gì thế? Tôi tự hỏi có khi nào cô ấy cần đi vệ sinh không.
''V,vậy, vì chị không có... erm..., cảm ơn vì đã cứu chị...... chị đang nghĩ đến việc làm 'nó' ...''
Sao, cô ấy đang nghĩ về 'nó' á. Thế mà tôi lại tự nhủ rằng chắc chắn cô ấy muốn đi vệ sinh cơ. Tôi thấy hên vl khi bản thân chưa nói chuyện đó ra.
''Việc đó, nó thực sự sẽ ổn thôi. Như em vừa nói, em chỉ làm những gì mình muốn.''
''Nếu là thế thì chị sẽ không thể nào cảm thấy nhẹ nhõm được! Chẳng nhẽ chị không thể?''
Em sẽ chẳng thể nào từ chối nếu chị nhìn em bằng đôi mắt đẫm nước đó!
''KHÔNG, CHỊ CÓ THỂ!''
Tôi hét lên theo bản năng. Aerith cười khúc khích khi thấy thế.
''Chị vui lắm. Vậy, nhắm mắt lại đi.''
Nghe thế, tôi nhắm mắt lại. Sau đó, tôi chờ đợi, có một thứ gì đó rất mềm mại chạm vào má tôi. 'Gì thế nhỉ?' - tôi nghĩ vậy và mở mắt ra, rất gần, khuôn mặt của Aerith đang ở đó. Và rồi tôi hiểu được. Tôi được Aerith trao cho một nụ hôn lên má.
Aerith, người vừa tách ra khỏi tôi, mặt cô ấy trông còn đỏ hơn cả trước, nó đỏ đến mức tưởng chừng như sẽ bốc hơi.
''Đ...đo... đó là l.... lời cảm ơn! Không có ý nghĩa sâu xa nào khác sau việc này đâu!''
Aerith hét lên như thế trong khi lao ra khỏi phòng. Tôi chẳng làm gì ngoài đứng dõi theo cô ấy rời khỏi tầm mắt. Tôi nhận ra sau khi lại cảm giác được cái sự mềm mại mà hiện tại vẫn còn đang vương trên má. Mặc dù nó ở má, nhưng tính luôn cả kiếp trước, đây là lần đầu tiên tôi được hôn!
Tôi mỉm cười khúc khích khi nghĩ về nó, một tiếng gõ cửa được vang lên. Tôi đáp lại, và
''Tôi xin phép, Lei-sama. Oh, có chuyện tốt gì xảy ra sao?''
Chloe nói thế ngay khi bước vào phòng. Tôi tự hỏi liệu nó hiện rõ trên mặt tôi đến thế à.
''Chà, nhiều lắm. Bỏ nó sang một bên đi, có chuyện gì sao, Chloe?''
''Vâng, Sieg-sama có điều gì đó muốn thông báo trước lúc khởi hành nên ngài ấy muốn gọi Lei-sama xuống.''
Nếu là vậy thì tôi phải đi ngay.
''Được rồi. Tôi sẽ đi ngay bây giờ. Còn Chloe thì sao?''
''Tôi cũng sẽ theo dõi nó.''
Cả hai chúng tôi cùng rời khỏi đó và tiến về phòng làm việc. 'Vào đi' một câu trả lời vang lên ngay sau khi tôi gõ cửa phòng, chúng tôi bước vào, ở đó, Seig và Eris đang ngồi.
''Chichue, con nghe được rằng cha có gì đó muốn nói với con phải không ạ.''
''Aa, cái đó có liên quan đến bảng trạng thái của con đấy.''
''Bảng trạng thái của con sao?''
''Aa, cũng cần phải kể lại cuộc tấn công bất ngờ khi báo cáo về đại quân lần này. Mặc dù chúng ta bắt buộc phải có Lei, người trực tiếp đối mặt với nó để kể lại vụ việc, song... ai sẽ tin rằng một thằng nhóc 8 tuổi đã đánh bại một con Orc Tướng B rank? Để việc này được công nhận, chúng ta phải để Quốc vương xem xét bảng trạng thái của Lei. Quốc vương là một người khôn ngoan, ông ấy không như những gã quý tộc khác. Do đó sẽ không có bất cứ thứ gì về bảng trạng thái bị tiết lộ ra từ Quốc vương, nhưng mà... cảnh tượng Lei chiến đấu trong cuộc tập kích bất ngờ lần này đã được binh lính và cư dân nhìn thấy. Sẽ chẳng lạ gì khi nghĩ rằng nó sẽ bị rò rĩ từ đó.''
Sieg nói thế. Mà cũng thật vậy, lúc đó tôi đã tung hết toàn lực mà không hề quan tâm đến môi trường xung quanh. Tôi đã được nhìn thấy bởi rất nhiều người huh.
''Bọn ta sẽ đối phó với những tên quý tộc kiểu đó, Lei, cẩn thận đấy.''
''Con hiểu rồi.''
Khi tôi nghĩ rằng đó là kết thúc của cuộc nói chuyện này
''Lei, giờ là đề tài chính!''
Eris gọi tôi với một nụ cười rộng.
''Ch-chuyện gì vậy, Hahaue.''
''Trong số những công việc mà chúng ta làm Thủ đô Hoàng gia, trong đó có một bữa tiệc sinh nhật của Nhị công chúa. Đây là một bữa tiệc sinh nhật của Hoàng tộc, mặc dù nếu có thể thì Sieg cũng sẽ tham gia, nhưng thường thì phần lớn chúng sẽ được để lại cho Eliza và những người khác xử lý bởi vì chúng ta bị kẹt ở biên giới. Tuy nhiên, có vẻ như lần này chúng ta có thể tham dự nên sẽ tốt hơn nếu chúng ta đến đó. Thêm nữa đây là lần đầu tiên Lei-chan xuất hiện trước tầng lớp quý tộc đó!''
Nhị công chúa huh. Nếu tôi không nhầm thì... cô ấy cùng tuổi với Aerith.
''Và Lei-chan sẽ chọn cho chúng ta một nàng dâu con muốn luôn nhé.''
..........Cái con người này đang âm mưu gì vậy.
''Chà, đó cũng chả phải vấn đề gì cấp bách lắm đâu. Sẽ ổn cả thôi nếu con chỉ giao tiếp với cô gái mà mình thấy 'OK' hay đơn giản là có chút để tâm. Chúng ta là một Nhà Margrave, vì thế nên có thể con sẽ không bị lờ đi nếu bắt chuyện với họ đâu.''
Sieg mỉm cười nói vậy. Ee, có chuyện như bị lờ đi nữa sao? Chẳng phải sẽ còn khó khăn hơn để mở ra một cuộc trò chuyện khi mà tôi đã nghe một cái gì đó từa tựa thế bây giờ sao.
''Làm hết mình nhé, Lei-chan.''
Sau đó, tôi đã phải ngồi nghe một bài giảng về 'Tầng lớp quý tộc - chương: Đàn ông' kéo dài đến vô cực từ Sieg, mãi cho đến khi xe ngựa đến.