-Chương 5: Trọng Sinh-
“Thằng khốn này!”
Một tiếng quát mạnh bạo.
Sau đó, một bàn chân xuất hiện chắn hết tầm nhìn hắn, và hắn cảm nhận được cơn đau âm ỉ trong hàm của mình.
“Ư…!”
Vera rên rỉ một tiếng, với đôi mắt mở to dàn dụa nước mắt, thở ra một hơi nhọc nhằn.
“Ây da...”
“ Tên chó chết nhà ngươi lại làm ầm lên vô cớ rồi. Ngươi đáng lẽ nên hoàn tất phần việc của mình đi nếu không muốn việc này xảy ra!”
Những tiếng la ó ngập đầy tai hắn, khiến hắn cảm thấy buồn nôn.
Vera thoát khỏi cái đầu choáng váng của mình và tỉnh táo lại, hắn ngẩng đầu lên nhìn đến nguồn gốc của cái giọng nói ấy.
‘...Doran?’
Là Doran, tên thủ lĩnh của những kẻ ăn xin trong khu ổ chuột.
Và cũng là kẻ mà Vera đã dùng chính tay mình vặn cổ cho đến chết trong quá khứ.
Vera thở ra một hơi khó khăn, nhìn vào Doran với sắc mặt lẫn lộn, và bật cười cay đắng.
‘À...’
Tôi đang ở địa ngục.
Linh hồn tôi, bị xé ra thành từng mảnh, rơi xuống dưới địa ngục, và giờ thì đang bị trừng phạt.
Trong lúc Vera thầm cười khi nghĩ vậy, Doran, kẻ đang nhìn hắn nãy giờ, biểu cảm của tên đó xoắn cả lên và hắn tặng cho Vera thêm một cước nữa.
“Còn ngây ra đó à, thằng chó này!”
Ư! Lần này, sau khi bị đánh vào cằm, Vera bị sốc đến ngã ngửa.
Hắn nằm dài ra trong bãi nước sình lầy, nhìn lên bầu trời và nhếch môi.
Không khí ngột ngạt và ảm đạm.
Đây là khu ổ chuột.
Tới cuối cùng thì hắn vẫn trở về nơi đây, mặc cho bản thân đã nỗ lực cực khổ để thoát khỏi nó.
Trớ trêu thay, địa ngục hắn đang ở lại mang hình dáng của khu ổ chuột nơi hắn từng sống.
Nhận ra điều đó, miệng Vera bật ra một tiếng cười lớn.
“Phụt… Hahaha!””
“Ngươi đang cười sao? Còn dám cười cơ đấy!!!”
Thấy Vera bật cười thành tiếng như thế, Doran nổi đóa lên và bắt đầu đá hắn.
Vera bị đánh đập khắp nơi bởi những cú đá đầy phẫn nộ, trong khi bản thân hắn thì đang thẫn thờ suy nghĩ.
‘Thánh nữ…’
Nói ra thì cũng có ích gì được? Người phụ nữ ấy chắc hẳn đã về bên vòng tay của những vị Thần rồi.
Ngay từ đầu, cô ấy không phải là một người mà hắn cần lo lắng làm gì cả. Bởi cô là một người phụ nữ có thể khiến cho một thứ xấu xa ác độc như hắn phải cảm thấy hối tiếc khi đến hồi kết của đời mình, vậy nên cô chắc chắn thuộc về nơi ấy.
Vera cười khúc khích và hắn hồi tưởng lại giây phút cuối cùng của cuộc đời mình.
Hắn đã nghĩ gì vậy chứ? Hắn không thể nhịn cười với bản thân vì đã không biết hổ thẹn, còn dám đưa ra một lời hứa cho kiếp sau.
Thần không phải là một kẻ ngốc, và không tài nào mà họ lại bao dung rộng lượng với một tên tàn độc như hắn, kẻ đã dám sử dụng dấu thánh của họ trong suốt cuộc đời mình.
‘...Mình thật đáng xấu hổ.’
Tôi cảm thấy hổ thẹn với bản thân vì đã dựa dẫm vào cái khoảnh khắc chóng vánh của hơi ấm vào phút cuối ấy, thứ đã làm yếu đi quyết tâm của tôi.
Đó đúng là một cái kết thích hợp nhất với một tên ác độc như tôi.
Đây là một kết quả tự nhiên vì hắn đã sử dụng sự chúc phúc của Thần như một công cụ để ngồi lên ngôi vương được tạo nên bởi sự tuyệt vọng của những con người vô tội, hắn còn tận hưởng cái cuộc sống ấy trong vinh hạnh.
Cả cơ thể hắn liên tục bị ăn đá. Vậy mà hắn vẫn cứ phun ra những tràng cười.
Vera, người đang cảm thấy thấy hai cảm giác trái ngược nhau trong cơ thể hắn, lại một lần nữa nghĩ đến Thánh nữ, và cảm thấy bụng dạ như bị xé toạc.
‘...Thật tốt biết mấy nếu như hai ta không gặp nhau.’
Nếu chúng ta không gặp nhau, thì tôi đã không e sợ trước tình cảnh này. Tôi đã có thể khiêm nhường mà chấp nhận lấy nó, và tôi cũng sẽ không hối hận về cuộc đời mà tôi đã trải qua.
Trong khi chiêm niệm trong đầu với suy nghĩ như thế, Vera bất chợt nhận ra, ‘Có khi nào tất cả đều là sự sắp đặt bởi Người không?’
Có lẽ Nữ Thần đã đưa cô ấy đến bên tôi vào giây phút cuối đời để tôi cảm thấy ân hận về những tội lỗi mà mình đã gây ra, để mà tên tội đồ đã dám làm ô uế Thánh ấn này phải hứng chịu nhiều hơn thế nữa.
Chẳng phải nếu như thế thì nghe rất hợp lý sao?
Nếu đúng như thế, thì Người quá thật là toàn trí.
Hắn sẽ phải hứng chịu những tội lỗi còn lại trong tuyệt vọng và sự hối tiếc tột cùng. Nếu Người đã chuẩn bị thêm tất cả những thứ này cho hắn không toàn trí, thì còn ai có thể được gọi như vậy nữa.
Một lần nữa, tiếng cười lại trào dâng.
“Haha…”
Chẳng có lý do gì để hắn cười cả, hắn đang ở trong cái tình huống mà đáng lẽ ra phải nên rơi nước mắt mới đúng, nhưng lại chỉ nghe được những tiếng cười.
Sau khi cười được rất lâu, Doran đã ngừng đá vào người hắn trước khi Vera kịp nhận ra, và đang nhìn hắn với vẻ mặt mệt mỏi.
“Ha, Hah…”
“Sao vậy? Đá tiếp đi chứ.”
“Cái thằng chó điên này…!”
Cảm thấy do dự. Doran lùi lại một bước.
Với một biểu cảm hao hao giống sự hoảng loạn xuất hiện trên mặt hắn, Doran lùi lại một bước và bỏ chạy đi.
Vera nhìn vào cái lưng đang khuất dần của hắn và nghĩ, ‘Tên đó thậm chí vẫn nhát cáy dù là ở địa ngục hay ở đâu chăng nữa.’ Nghĩ về một thứ gì đó tương tự vậy, hắn cảm thấy một cảm giác bất hòa có hơi muộn màng.
‘...Đợi một chút nào.’
Việc này có hợp lý không vậy?
Chẳng phải đây là địa ngục sao? Chẳng phải đây là nơi trừng phạt những linh hồn xấu xa sao? Tại sao tên quản ngục trừng phạt tôi lại bỏ chạy thế kia?
“Ây da…”
Vera nâng cái cơ thể đau nhói lên và lấy một hơi thật sâu.
Có cái gì đó kỳ lạ ở đây. Giữa cái suy nghĩ như vậy, trong khi lướt qua cả cơ thể hắn để kiểm tra các vết thương, Vera phát hiện ra thứ không nên tồn tại phía sau cái tay áo bị rách của hắn.
Vera vội vàng kéo tay áo lên.
Hình dáng của một vòng tròn được tạo bởi 8 đường cong nối vào nhau lộ ra dưới tay áo hắn.
‘Thánh ấn?’
Đó là Thánh ấn của Lời Thề.
Tại sao nó vẫn còn ở đây? Tại sao nó vẫn tồn tại cơ chứ?
Sau khi suy nghĩ một hồi, Vera nhắm mắt hắn lại và bắt đầu giám định linh hồn của mình.
Đó là sức mạnh của những người nhận được Thánh ấn của Lời Thề.
Phía trên cặp mí mắt đang nhắm của Vera, một linh hồn bóng tối xuất hiện.
Cái linh hồn tăm tối, ảm đạm chập chờn như một ngọn lửa cháy âm ỉ.
‘...Nó vẫn còn nguyên vẹn.’
Nó không bị phá vỡ.
‘...Không.’
Linh hồn của hắn được hồi phục hoàn toàn.
Toàn bộ những mảnh hồn từng bị xé toạc ra sau khi hắn phá vỡ lời thề đã hoàn toàn được khôi phục.
Trong khi Vera vẫn còn đần mặt ra bởi hiện tượng dị thường này, hắn bất chợt nhớ lại lời thề mà hắn đã khắc ghi trước khi chết, và nhìn vào linh hồn hắn một lần nữa.
Linh hồn tăm tối xuất hiện những chữ màu vàng rực trên đầu.
‘...Nó có tồn tại.’
Lời thề cuối cùng của cuộc đời hắn.
Chính là lời thề ‘Tôi sẽ sống vì Thánh nữ’.
Nó đã được khắc ghi.
Vera mở mắt ra và nhìn xung quanh.
Con hẻm sau của khu ổ chuột, một nơi ảm đạm và ngột ngạt vì bị phủ lên cái bóng mơ hồ của tòa tháp.
Linh hồn của hắn còn không có một chút sứt mẻ nào.
Đúng là một tình huống kỳ quặc, như thể tất cả những gì diễn ra cho đến giờ chỉ là một giấc mơ vậy, thế nhưng lời thề đã khắc ghi cho thấy đây không phải là mộng tưởng.
Vera nhìn vào hai cái cổ tay gầy gò của hắn.
‘Thể trạng của một đứa ăn xin’
Lần duy nhất trong đời Vera có một cơ thể ốm nhom như vậy đó là khi hắn vẫn còn làm ăn xin.
Chắc chắn là như vậy. Bởi hắn vẫn luôn giữ cho bản thân một cơ thể mạnh khỏe, kể từ sau khi hắn không còn trắc trở về cơn đói nữa.
Vera cuối cùng cũng đã nhận ra tất cả những việc này có nghĩa là gì.
‘...Là trọng sinh.’
Tôi đã trở lại.
Thời gian đã tua ngược lại.
Hắn đã trở về làm một thằng nhóc tội nghiệp ở khu ổ chuột vẫn chưa làm nên được cơ sự gì.
Suy nghĩ trở nên thẫn thờ. Cơn đau chậm rãi tan biến.
Vera nhìn vô định vào bầu trời vì không thể tiêu hóa nổi cái hiện tượng vượt xa khỏi trí tưởng tượng này.
Giờ là lúc thích hợp để đặt ra câu hỏi ‘tại sao?’, nhưng nực cười thay, một dòng suy nghĩ khác bắt đầu tràn ngập trong đầu hắn trước khi hắn kịp nghĩ gì khác.
‘Thánh nữ vẫn còn sống.’
Chỉ riêng sự thật ấy đã lấp đầy tâm trí hắn.
Hắn không tài nào giải thích được thứ cảm giác nhẹ nhõm này.
Cô ấy vẫn còn sống. Nhưng không chỉ có vậy.
Những vết sẹo bỏng vẫn chưa xuất hiện ở trên người cô.
Cô ấy vẫn chưa đói đến mức phải ăn cháo mật ong, thứ còn tệ hại hơn đồ ăn cho gia súc.
…Cô đang không phải lẩn trốn trong cái khu ổ chuột này.
Vera, người nắm chặt đôi tay lại thành nắm đấm khi hắn nghĩ đến cô, tận hưởng cái cảm giác thanh thản đang trào dâng trong lòng một lúc lâu, sau đó một suy nghĩ khác lại nảy lên trong đầu.
Vậy thì do đâu mà tôi lại quay về?
Tôi cố đưa ra một phỏng đoán hợp lý, nhưng không có câu trả lời nào thỏa đáng cả.
Tuy nhiên, một sự hiện diện có khả năng làm được như vậy nảy lên trong đầu hắn.
‘...Nữ Thần.’
Là thực thể ngồi trên ngôi vương tối cao nhất.
Là thực thể có khả năng định hình thế giới và thêu dệt nên số mệnh.
Chẳng một ai khác có thể làm được điều này.
****
Vera cả người phủ đầy bùn đất bước đi vô định trong khu ổ chuột.
Bởi vì đầu óc hắn đang vô cùng rối bời.
Nếu Nữ Thần đã làm điều này với tôi, vậy thì Người muốn gì ở tôi cơ chứ?
Ở giữa một tràng các câu hỏi, Vera cuối cùng cũng nhớ ra lời thề mà hắn đã thực hiện.
‘...Tôi sẽ sống vì Thánh nữ.’
Nếu có bất kỳ điều gì mà Người muốn đạt được qua tôi, thì chỉ có thể là hoàn thành trọng trách ấy.
Chẳng phải là như thế sao? Mắc gì lại phải để ý quá nhiều tới một kẻ bất lương chứ?
Tôi là một Tông đồ đã lạm dụng quyền lực của Thần.
Một thứ xấu xa tàn độc đã mang sự hỗn loạn đến thế giới này.
Cuộc sống lần thứ hai mà Người ban cho tôi có thể vốn không phải là vì tôi.
Bỗng nhiên, trong đầu Vera, một đoạn hội thoại giữa hắn và Thánh nữ xuất hiện.
-Nếu Nữ Thần là một người nhân ái như vậy, Người đáng lẽ ra phải bảo bọc nâng niu vị Thánh nữ của mình chứ không có chuyện bỏ mặc cho cô sống chết ở một nơi như thế này.
Đó là lời mà hắn đã nói với Thánh nữ, người khi ấy đang sống một cuộc sống khốn khổ ở khu ổ chuột.
Cô ấy đã trả lời rằng chính cô đã lựa chọn như vậy.
Nhớ tới cô, Vera bật cười.
Một lần nữa, ánh nhìn của Vera hướng lên trời.
‘Ngay cả Nữ Thần cũng đành bó tay trước sự cứng đầu của người phụ nữ đó.’
Vậy giờ Người tính sử dụng sự giúp đỡ từ người khác để cứu cô ấy sao?
Những dòng suy nghĩ cứ thế tiếp diễn một lúc lâu.
Nếu đó là những gì Người muốn.
‘Tôi sẽ sẵn lòng chiều theo ý Người.’
Hắn thở dài một hơi làm cho thứ không khí âm u vốn ngập đầy ngực hắn được đẩy ra ngoài.
‘Trước tiên thì…’
Đầu Vera nhìn hướng về một góc của khu ổ chuột.
Một trong những con hẻm u tối nhất khu ổ chuột, tề tựu hang ổ của những kẻ thu gom. Hắn tiến tới chỗ đó.
Vera nhớ lại cảnh cơ thể Renee nằm bất động trong vũng bùn.
Vera nắm chặt tay lại khi hắn nhớ tới ký ức của khoảnh khắc ấy, một thứ cảm giác tuyệt vọng kỳ lạ không thể diễn tả thành lời xuất hiện trong đầu hắn.
‘...Rác rưởi thì nên được dọn dẹp.’
Dù cho những sự kiện đó chưa từng xảy ra trong cuộc đời này, nhưng với Vera, bọn chúng là một đám tội đồ cần phải bị xé toạc ra.
****
Một quán rượu tồi tàn có mùi mốc meo.
Ở giữa quán, nơi mà tất cả đồ đạc bị phá tung lên, Vera nhìn những cái xác ngập ngụa trong máu với cái nhìn trống rỗng.
Chúng là những kẻ thu gom đã bị hắn bẻ gãy cổ.
Thật hài hước rằng khi hắn vừa mới có một cuộc đời thứ hai, thì việc đầu tiên hắn làm lại là giết người, nhưng hắn không hối hận chút nào.
Ngược lại, nếu hắn không làm việc này, thì hắn sẽ mới phải hối hận.
Nói một cách hợp lý thì, đây là việc phải làm.
Cái sự tăm tối u thẳm của khu ổ chuột này. Nếu cứ để yên như vậy, những thứ nấm mốc sẽ lan ra mà không có điểm dừng.
Nếu hắn không dọn dẹp sạch sẽ như vậy, chúng sẽ len lỏi mà bò ra ngoài từ khu ổ chuột này, vậy nên đây là một việc đúng đắn khi hắn làm vậy.
…Đúng vậy, tôi đã có thể nói thế.
‘...Chỉ là một cái cớ.’
Vera nhếch môi.
Vera chẳng việc gì phải bao che cho hành động của hắn tới vậy.
Việc tìm và giết sạch chúng chỉ đơn thuần là một cơn thịnh nộ.
Sự kết thúc của cuộc đời cô vẫn còn tồn đọng trong tâm trí hắn, và hắn đã giết hết tất cả bằng sự phẫn nộ khi hắn nhớ tới ký ức ấy.
Mùi máu ngập đầy trong quán rượu tạo một cảm giác không hề dễ chịu chút nào khi hít thở.
Vera thở dài một hơi để gạt đi cái bầu không khí kinh tởm ấy.
“Ư…”
Hắn đã chiến thắng bằng quyền năng của thành ấn, nhưng cơ thể hắn cảm thấy kiệt quệ.
Cũng tự nhiên thôi.
Đó là bởi cơ thể hắn vẫn còn quá yếu ở thời điểm hiện tại.
Ánh nhìn của Vera hướng tới một mảnh kính dưới sàn nhà.
Phản chiếu trong mảnh kính, là sự ấn tượng đầy ảm đạm của một đứa nhóc có khuôn mặt gầy gò và mái tóc đen che phủ tầm mắt.
Phải, là một đứa nhóc.
Cơ thể hắn giờ đây là một đứa nhóc mới chỉ mười bốn tuổi.
Cộng với việc, hắn cũng không thể ăn được một bữa đàng hoàng, vậy nên cái cơ thể gầy gò của hắn trông như bị chà đạp lên và bị thương tật.
Hắn đã đối đầu với bọn thu gom trong cái thể trạng như vậy, nên hắn vô cùng mệt mỏi.
‘Một khi công việc dọn dẹp hoàn tất…’
Vera tìm thấy một cái cái ghế còn đang trong tình trạng tốt, ngồi xuống và tiếp tục suy nghĩ.
Hắn cần có một kế hoạch cho tương lai.
Một lời thề đã được khắc lên linh hồn.
‘Mình nên làm gì để bảo vệ cô ấy đây?’ Hắn nghĩ về điều đó.
Cuộc sống không thể giống như trước được.
…Không, tôi không muốn sống như thế, vì tôi vốn đã hối hận về cuộc sống đó rồi.
Tôi đã thề sẽ sống vì Thánh nữ, vì người phụ nữ kỳ lạ ấy, vậy nên tôi phải trở thành một người có thể bảo vệ cho cô.
…May thay, hắn biết một chức danh phù hợp để đạt được mục đích.
‘...Hiệp Sĩ.’
Hiệp Sĩ của Thánh Quốc.
Một lựa chọn mà hắn chưa thèm liếc qua một lần ở kiếp trước.
Tuy nhiên, nếu hắn muốn bảo vệ cô, thì đây là lựa chọn dễ dàng nhất cho hắn.
Thêm vào đó, đây là một vị trí hoàn hảo để hắn giữ cho Thánh nữ ở bên mình.
Những sự kiện sắp diễn ra trên lục địa dần xếp thành một hàng trong đầu của Vera.
‘Còn bốn năm nữa trước khi thánh ấn xuất hiện trên người Thánh nữ.’
Năm mà cô 14 tuổi, cũng là năm mà hắn 18 tuổi.
Hắn đã nhớ rất rõ bởi vì đó là lúc hắn đang thu thập những tin đồn về các quý tộc đế quốc để giao dịch với chúng.
‘Đã 4 năm rồi…’
Cuộc đời trước, quãng thời gian ấy giờ đây đã biến mất.
Vera cảm giác như quá khứ chỉ vừa mới trôi qua hơn hai tuần.
Hắn nhớ rằng cô đã tìm thấy hắn nằm ngay lối vào của khu ổ chuột.
‘Kiếp trước, em đã tìm thấy tôi…’
Vậy nên.
‘Kiếp này, tôi sẽ đi tìm em.’
Một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt của Vera.
-Kết thúc chương 5: Trọng Sinh-
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage