Két. Sau âm thanh đó, cánh cửa của nơi ở mở ra.
Vera, người đang chờ Renee bên cánh cửa, ‘đóng băng’ khi thấy Renee bước ra.
Dáng người của Renee trong bộ áo choàng trắng thu hút hắn thật tự nhiên làm sao.
Bộ trang phục được thêu thùa cùng với vàng ôm trọn cơ thể Renee.
Thoạt nhìn qua thì nó trông giống như có một vài lớp áo choàng đan xen nhau. Một chiếc áo choàng đầy lộng lẫy, cùng một chiếc áo choàng khác có màu trắng của linh mục lấp ló từ bên dưới, bộ đồ có thể được gọi là một sự trang trí trông cực kỳ xa hoa, nhưng Vera tự hỏi tại sao bộ áo choàng này này dường như không có vẻ xa hoa một chút nào hết.
Đó là vì bộ trang phục quá đỗi phù hợp với cô nàng.
Hắn cảm thấy như nó được làm để dành riêng cho Renee từ lúc đầu vậy, bởi vì bộ trang phục này chính là như thế.
‘…Không’
Có lẽ điều đó thậm chí vẫn chưa đủ. Ngay cả bộ váy đó có khi cũng không đủ xứng để bộc lộ sự cao quý của cô ấy.
Khi đầu óc hắn còn đang bận chìm trong những suy nghĩ như vậy.
Tap. Tap.
Renee, nắm lấy tay của Hela, lại gần hắn với một cây gậy.
“Tôi xin lỗi. Anh đợi tôi có lâu không ạ?”
Khi nghe thấy lời nói của Renee. Vera cảm thấy tâm trí đang choáng ngợp nãy giờ của hắn tỉnh táo lại, và hắn đáp.
“Không.”
Một câu trả lời nhanh chóng. Một cuộc trò chuyện ngắn gọn kết thúc trong thoáng chốc. Vera sau khi trả lời như thế, vươn tay ra và lấy tay của Renee ra từ tay của Hela, tiếp tục nói.
“Vậy đi thôi nào.”
“Vâng.”
Renee cảm thấy những ngón tay của mình run nhẹ khi đôi tay của Vera đan vào tay cô và cô bước đi cùng với sự chỉ dẫn của Vera.
Tap. Âm thanh của cây gậy và tiếng bước chân của hắn cộng hưởng với nhau, tạo thành một giai điệu hài hòa.
Giọng nói của Vera vang vọng bên tai cô khi hắn tiếp tục giải thích về cấu trúc của nơi ở vì cô không thể nhìn thấy những gì ở phía trước cô.
“Nếu cô bước khoảng 20 bước về hướng bên phải của cánh cửa của nơi ở, cô sẽ tìm thấy một cánh cửa dẫn đến khu vườn của Đại Đền. Nếu cô đi hướng ngược lại, cô sẽ thấy lối ra phía đông, nó sẽ dẫn tới khu doanh trại nơi các hiệp sĩ dòng đền cư trú…”
Lời nói đầy cứng nhắc. Renee cũng đã biết rằng lời nói của vị hiệp sĩ lỗi thời này không hề chứa đựng tí cảm xúc gì cả. Tuy nhiên, ngay cả sự trang trọng và giọng điệu cứng nhắc như vậy cũng là cách riêng của Vera để thể hiện lòng tốt của mình.
“… Thường thì các hành lang của nơi ở khá thẳng tắp. Cô không cần phải lo lắng về nó bởi vì tôi đã dọn hết toàn bộ những món đồ trang trí và mấy thứ khác mà có thể làm cản trở việc di chuyển của cô.”
“Thật vậy sao?”
Nghe vậy, cô ấy đáp lại bằng một cái gật đầu, và một lời giải thích nữa theo sau.
“ Có một khoảng đất trống ở khu vườn mà chúng ta đang đi đến. Ngài Thánh Đế đang chờ ở đó.”
“Ồ, có một khoảng trống rộng trong khu vườn sao? Nghe có vẻ thật rộng rãi.”
“Vâng, nó còn rộng hơn nhiều so với tòa nhà nơi Thánh nữ sống. Nó là khu vườn mà vị Tông đồ của sự Sung túc, người đang vắng mặt vì một nhiệm vụ cần điều động, đã xây nên như một sở thích.”
Tông đồ.
Một suy nghĩ nảy lên trong đầu cô khi cô nghe thấy từ đó.
‘Giờ mới nghĩ đến…’
Vera cũng là một tông đồ.
Đó là một danh hiệu mà cô đã nghe được trước khi đến Thánh Quốc, nhưng vì một vài lý do, mà cô vẫn cảm thấy nó khá ngượng nghịu.
Đây là bởi Renee vốn có ấn tượng sâu sắc hơn với Vera dưới hình tượng của một hiệp sĩ trong một câu chuyện hơn là một người được ca ngợi như một ‘Tông đồ.’
Renee tiếp túc dòng suy nghĩ của mình, cô hỏi Vera một câu hỏi vừa lướt qua tâm trí cô lúc hắn đang giữ im lặng sau khi hoàn thành việc giải thích của mình.
“Toàn bộ các Tông đồ đều sẽ được điều đi sao?”
“Không phải ai cũng vậy. Tùy thuộc vào nhiệm vụ mà nó sẽ có sự thay đổi khác đi. Ví dụ… như Trevor, Tông đồ của sự Thông thái, không có ra ngoài vì anh ta có nghĩa vụ duy trì Rào chắn, thứ được thi triển bao quanh Thánh Quốc.”
“Ừ ha, vậy thì Ngài Hiệp sĩ đây có vai trò gì ạ?”
“Nhiệm vụ của tôi là hộ tống cô. Tôi có lẽ sẽ ở bên Thánh nữ trừ khi có việc gì đó thực sự khẩn cấp xảy ra.”
Anh ấy sẽ ở bên mình.
Khi nghe thấy những lời ấy, Cơ thể của Renee run lên.
“…thưa Thánh nữ?”
“Ồ không! Tôi bị vấp chân trong giây lát ấy mà!”
“Tôi xin lỗi. Tôi sẽ đi chậm lại một chút.”
“Không sao đâu mà!”
Một giọng nói the thé thoát ra từ cổ họng cô. Renee cảm thấy hơi nóng toát lên mặt mình khi cô hét lên trong hoảng loạn.
Đôi mắt cô nhắm nghiền.
Thiệt tình chứ, tại sao mình lại hành động như một con ngốc vậy? Nếu mình nói, ‘Tôi bị mù tôi chứ không có ngốc’, Họ có lẽ sẽ chẳng tin mình mất.
Renee, người vẫn đang run rẩy và tiếp tục hoảng hốt, tự thúc giục bản thân kiểm soát lại trái tim lo âu đầy thất vọng của mình.
Vera không nói gì thêm nữa. Đó là bởi Renee đang quá bận bịu cố gắng kiểm soát lại bản thân mình. Mặt khác, Vera không phải người mà sẽ nói những điều dư thừa hay không cần thiết.
Cứ thế, sau khi đi bộ một lúc lâu.
“Chúng ta sắp tới nơi rồi.”
Giật mình bởi lời nói của Vera, Renee dựng đứng người.
Một giọng nói tiếp theo đó.
“Cháu đến rồi sao?”
Đó là giọng nói của một lão già mang đậm dấu vết của thời gian hiện rõ trong chất giọng của ông.
“Chắc hẳn nó là một hành trình đầy gian truân để tới được đây, thưa Quý Thánh Nữ.”
Giọng nói của ông lại vang lên, Renee cúi mình và chào ông với một giọng nói đầy lo lắng.
“Xin chào…”
Ực. Cô ấy nuốt khan xuống cổ họng mình khi vô số suy nghĩ vút qua đầu cô.
Có lẽ cô đã không theo đúng phép tắc lịch sự. Ông ấy rất có thể phàn về điều gì đó.
Trong khi cái ý nghĩ rằng ông ấy có thể là một người kiêu ngạo vụt qua tâm trí cô, Vargo tiếp tục nói.
“Xin mời, hãy đến đây và ngồi nào.”
Tông giọng của ông dường như rất hiền từ và tử tế.
Renee chợt nghĩ rằng Vargo có lẽ là một con người tốt tính hơn cô mong đợi, và lông mày của Vera thì cau có lại trước cái diện mạo đó của Vargo điều mà hắn chưa từng chứng kiến trước giờ.
Lão già đó thực sự lẩm cẩm đến vậy rồi sao? Tại sao lão lại hành động như thế?
Khi Vera, người đã nảy ra một ý nghĩ như vậy, nhìn chằm chằm vào Vargo với vẻ cau có trên khuôn mặt hắn, Vargo tặc lưỡi và nói với Vera.
“Cậu đang đứng ngơ ngác cái gì đấy hả? Coi kìa, để Thánh nữ đi coi. Hầy, chậc. Dẫu sao thì nói tới việc chậm chạp, thì cậu đứng nhất trên cả cái lục địa này rồi.”
Két két.
Vera nghiến chặt răng hắn.
“…Tôi xin lỗi.”
“Cậu chỉ được mỗi việc xin lỗi, phải không hả? Bất kể khi nào ta nói điều gì, tên đó luôn đáp lại như một con vẹt.”
“Pfffft….!”
Trước những lời ấy của Vargo, một tiếng cười bật ra từ miệng của Renee.
Renee liền toát mồ hôi lạnh khi bật cười tự nhiên như vậy.
Renee vội vàng xin lỗi khi cô cảm thấy một áp lực nhẹ trên bàn tay của Vera đang nắm lấy tay cô.
“T-Tôi xin lỗi….”
“….Xin đừng lo lắng.”
Vera đáp lại lời nói của Renee. Sau đó Vera dẫn cô ngồi xuống đối diện Vargo trong khi hắn đứng đằng sau cô. Suốt thời gian đó hắn vẫn trừng mắt nhìn lão Vargo.
“Đôi mắt thật trơ tráo.”
“Tôi vẫn còn thiếu sót.”
“Phải, rồi cậu sẽ cứ thiếu sót như thế suốt phần đời còn lại của mình.”
Ánh nhìn của Vargo và Vera đối chọi với nhau. Một cuộc đối đầu không khoan nhượng.
Cho đến khi nước da của Renee dần trắng nhợt đi khi cô lắng nghe họ, thì Vargo, người để ý đến biểu hiện của cô, ngay lập tức trấn an cô với tông giọng thân thiện.
“Ô chà, ta đã để Thánh nữ phải thấy cảnh tượng xấu xí rồi.”
“Không có!”
Ý nghĩ bỏ chạy khỏi đây vút qua tâm trí của Rene. Đôi chân của cô bắt đầu run rẩy bởi vì bầu không khí dường như nguy hiểm hơn cô nghĩ.
Cõ lẽ nếu cô không bị mù, thì cô đã phải bỏ chạy ngay tức khắc.
Khi mà dáng vẻ tối sầm phủ lên trên khuôn mặt Renee vì những suy nghĩ ấy. Vargo chuyển ánh nhìn của ông khỏi Vera và tiếp tục nói khi nhìn vào Renee.
“Cháu không cần phải sợ chút nào hết. Đây là nơi mà những người quan tâm đến cháu hơn bất kỳ ai khác tụ họp, nên là thư giãn nhé.”
“L-Là vậy sao…”
“Tất nhiên là vậy rồi. Ta nghe nói đã có rất nhiều việc xảy ra trên đường đến đây. Cháu đã có một khoản thời gian đầy khó khăn chỉ vì cái tên ngu ngốc đó.”
Những lời sỉ vả hướng thẳng đến Vera. Ngay sau đó, một biểu cảm đầy đe dọa hiện lên trên khuôn mặt hắn, Vargo mỉm cười trước cảnh tượng đó và tiếp tục nói.
“Vậy thì, cho đến nay Quý Thánh nữ đang cảm thấy như thế nào khi ở Thánh Quốc rồi?”
“Đ-Đức Ngài có thể nói chuyện thoải mái ạ…”
“Nếu Quý Thánh nữ cũng nói chuyện thoải mái được, thì ta cũng sẽ làm điều tương tự.”
Miệng của Renee đóng chặt lại.
Renee có thể nhận ra ngay. Ông ấy đang đối xử với cô bằng sự kính trọng.
Điều đó là chắc chắn rồi. Cô ấy sẽ là một kẻ ngốc nếu không để ý thấy cái cách Vargo đối xử với Vera.
Tại sao ông ấy lại tử tế đến vậy? Là vì mình là Thánh nữ sao? Hay là vì thánh ấn này thật vĩ đại?
Renee, người cảm thấy khó hiểu bởi những ý nghĩ như vậy, tiếp tục suy ngẫm hồi lâu, sau đó gác những lo lắng của mình qua một bên và thốt ra một câu hỏi.
Vì mục đích của buổi gặp với ông ấy hôm nay là để nghe về việc cô cần làm gì trong tương lai, cô thầm nghĩ những lo lắng như thế nên được tạm gác lại cho lần sau.
“Chà, trước tiên, cháu có thể hỏi ngài về bổn phận của mình trong thời gian tới không ạ?”
Một lời nói đầy cẩn thận.
Nói đoạn, Renee chờ đợi một câu trả lời trong im lặng.
Vargo dò xét người đang cúi nhẹ đầu mình, chờ một câu trả lời. Ông sau đó mỉm cười và nói.
“Cháu lo lắng sao?”
“Ta biết cháu cảm thấy lo lắng bởi vì cháu đến đây mà không biết điều gì cả. Chắc hẳn cũng có một chút miễn cưỡng nữa.”
Những lời nói xuất hiện đầy bất chợt. Renee, người đang run run, đáp lại bằng cái gật đầu, nghĩ rằng cuộc trò chuyện dường như đã trật khỏi mục đích vốn có của nó.
“Chậc, ta hoàn toàn hiểu cho cháu. Cháu không hề đơn độc, ta cũng cảm thấy giống vậy… Ta, cũng như cháu, đã từng giống như thế vào cái ngài ta nhận được dấu ấn của mình. Một thứ màu đen gì đó xuất hiện trên cẳng tay ta, nên ta luôn miệng chửi rủa trong khi nhìn lên bầu trời.”
Renee ngẩng đầu lên khi nghe thấy những lời ấy.
Đó là bởi cô đã nghe được một câu chuyện bất ngờ và độc đáo.
“Ô-Ồ, điều đó chắc hẳn rất khó khăn ạ.”
“Đó là cơn giận dữ của một thằng nhãi ranh thôi. Ngày đó, ta chỉ là một thằng nhóc con ghét bị làm phiền hơn cả việc chết đi, nên ta đã dành cả một ngày suy nghĩ về cách loại bỏ Thánh ấn. Chà, suy cho cùng thì đó lại là thế tiến thoãi lưỡng nan bởi vì ta đã kết thúc bằng việc ngồi ở một vị trí nổi bật mà cũng không thể loại bỏ nó.”
Thật ngoài dự đoán rằng người đàn ông, được ca ngợi là bậc Thánh Đế, lại có một quá khứ như vậy.
Renee, người cảm thấy chút cảm giác đồng cảm với ông, tiếp tục hỏi, cảm thấy một cảm giác tò mò lấn át cả nỗi lo của mình.
“Nhưng ngài có thể nói vậy được sao? Chẳng phải hình phạt thần thánh sẽ…”
“Nếu có thứ như thế, ta đã phải chết cả trăm lần rồi. Chẳng có hình phạt thần thánh nào hết. Mấy vị Thần ngự trị trên Thiên đàng sẽ không có chút phản ứng ngay cả khi ta chửi thề trước mặt họ.”
Vargo nói đoạn rồi nhếch mép. Ông nói tiếp.
“Ta biết cháu đang chịu nhiều áp lực. Điều tương tự cũng áp dụng với những người mang thánh ấn khác, nhưng của cháu là dấu ấn của Nữ thần Tối cao. Cháu phải là người xứng đáng với thánh ấn. Cháu phải là người xứng với danh hiệu ‘Thánh’. Ta cam đoan rằng cháu nghĩ theo hướng như thế.”
Giật mình. Cơ thể của Renee run lên.
Là vì lời nói của ông đã trúng tim đen của cô.
Từ khoảnh khắc cô nhất trí đến với Thánh quốc, những nỗi lo đó cứ ám lấy Renee không ngừng. Tuy nhiên, Vargo xác định chính xác tất cả.
Renee gật đầu, lấy làm kinh ngạc trước những lời nói nhìn thấy tất cả nỗi lo ám ảnh cô từ bên trong của Vargo. Những nỗi lo cô chưa từng chia sẻ đường hoàng với ông.
“Vâng, cũng có một chút…”
“Cháu có thể buông bỏ áp lực đó. Thánh ấn… cứ nghĩ nó như là một điều may mắn mà cháu nhặt được ven đường vậy. Quý Thánh nữ, cháu chỉ cần thư giãn và nghĩ về những gì cháu muốn. Cháu ắt sẽ nhận được lời mặc khải khi mà thời điểm thích hợp tới. Sự giác ngộ sẽ đến với cháu một cách tự nhiên.”
Cứ thế, ông bật ra một tràng cười lớn.
Đó là một cảm giác kỳ lạ.
Làm thế nào ông ấy biết được tất cả nỗi lo hằng ám ảnh tôi từ bên trong, điều tôi chưa từng chia sẻ?
Chẳng lẽ vị trí Thánh Đế ban cho người ta khả năng thần giao cách cảm?
Những suy nghĩ vô tri tràn ngập tâm trí cô. Renee người bắt đầu mỉm cười trong vô thức, gật nhẹ đầu mình và đáp lại Vargo.
“Vâng ạ.”
“Ta nghe rằng các linh mục phụ giúp cháu những việc thường nhật. Việc giáo dục về thánh lực thì… Quả thật, Trevor sẽ lý tưởng nhất. Cậu ta sẽ dạy cháu tốt thôi.”
Nghe thấy những lời ấy, Vera, người vẫn luôn im lặng nãy giờ, mở to mắt ra. Hắn chết lặng người.
Ánh nhìn của hắn chuyển sang Vargo.
Ông ta mất trí rồi sao? Ông ta nghiêm túc nói vậy ư? Có thực là một lựa chọn đúng khi để Renee cho tên điên đó?
Khi Vera chôn giấu những hoài nghi như vậy và nhìn vào Vargo, Vargo bắt gặp ánh nhìn của hắn trong khi nở nụ cười đầy tinh nghịch.
Hắn liền nhận thức được mọi thứ vào khoảnh khắc hắn thấy nụ cười của ông ta.
Lão già này đang cố tình chơi xỏ tôi.
-Kết thúc chương 28-