-Chương 15: Tuần của Đêm Mặt trời Bất tận (2)-
[Tuần của đêm mặt trời bất tận xuất hiện không một lời cảnh báo.]
[Chẳng có lấy một tia sáng rạng rỡ hay bất kỳ giọng nói nào đến từ các vị Thần vang vọng trong không trung.]
[Thế nhưng buổi hoàng hôn đầy mong đợi lại chưa bao giờ đến.]
[Và hậu quả của việc ấy đã khiến cho cả lục địa rung chuyển.]
****
Ở trung tâm của Đại Điện, Vera cúi đầu trước Vargo. Toàn bộ các tông đồ đã tụ họp lại trừ hai tông đồ của sự Phong phú và Tình yêu, những người đã được điều ra bên ngoài trong vài năm.
“Muộn rồi đấy.”
“Cậu cuối cùng cũng tới rồi đấy à?”
Ánh nhìn sâu thẳm như muốn xuyên qua trông vừa vô hồn vừa khôn khéo như thể cố gắng đọc được cái gì đó từ Vera.
Vera không né tránh ánh nhìn của ông, nhưng thay vào đó quyết định nhìn thẳng vào ông ta và nói.
“Tôi sẽ đi.”
“...Cậu có thể làm được không?”
“Tôi biết việc này là không ngờ tới…”
Ánh mắt họ bắt gặp nhau. Bầu không khí ngày càng trở nên sắc bén hơn.
Lý do tại sao cuộc đối thoại của họ lại ngắn gọn như vậy là bởi vì Vera đã nói chuyện này với Vargo cách đây ba ngày trước.
Một yêu cầu để cho một ai đó được hộ tống bởi một hiệp sĩ. Một người mà vị hiệp sĩ đó phải bảo vệ. Một người phụ nữ.
Việc tuần của đêm mặt trời bất tận xuất hiện đã khiến mọi thứ trở nên dễ dàng hơn để biết được danh tính của người phụ nữ mà Vera đã nói rằng hắn mong muốn bảo vệ.
Chẳng có bất kỳ một câu hỏi như, ‘Làm thế nào mà cậu biết được?’ được đưa ra cho Vera vì sự tò mò.
Đúng như Vera nghĩ, Vargo đã giữ im lặng về tình huống này và nhìn chằm chằm vào hắn.
Ở một góc, Rohan, nhận thấy được bầu không khí kỳ lạ, đã hỏi cặp song sinh một câu.
“Song sinh này, sao trông họ lại như thế kia? Các cậu có nghe ngóng được gì không?”
“Tôi buồn ngủ quá. Nhưng mặt trời lại không chịu lặn. Nên tôi không thể ngủ được.”
“Tôi ngủ rất ngon.”
“...Vâng, tuyệt thật.”
Rohan thở dài thườn thượt trước phản hồi đến từ cặp song sinh. Trevor, người quan sát tình huống trước mặt từ một khoảng cách, mở miệng mình ra.
“Ngài Vera, chỉ với mình cậu thì có ổn không?”
“Tôi không có tính một mình đi ra ngoài đâu. Ngài Norn sẽ đi cùng tôi.”
“Nhưng mà…”
“Hãy trông nom cho căn nhà giúp tôi khi tôi đi vắng nhé.”
Vera cắt ngang Trevor và nhìn Vargo một lần nữa.
“Tôi sẽ đi về phía đông.”
“... Được rồi.”
“Làm ơn hãy sắp xếp thêm các hiệp sĩ trước biên giới của Horden. Chúng tôi rất có thể sẽ bị bám đuôi khi vượt qua biên giới.”
“...Ta sẽ cố giữ mình tỉnh táo cho đến lúc đó.”
“Vậy thì tôi sẽ quay lại ngay thôi.”
****
Vera tiến thẳng đến lối ra phía bắc ngôi đền, đi đến căn nhà nơi hắn sống, và bắt đầu chuẩn bị cho chuyến đi sắp tới.
Áo giáp của hắn cực kỳ nổi bật, vậy nên hắn cởi bỏ nó. Thanh kiếm mà hắn lựa chọn phải thật đơn giản và khiêm tốn hết mức có thể, và hắn giấu chuỗi Mân côi phía sau lớp áo của mình.
Sau khi hoàn thành việc kiểm tra sơ lược qua vũ khí, Vera thở dài và làm dịu đi trái tim đang đập thình thịch của mình.
Không lâu sau đó, hắn nhớ lại tuyến đường trong đầu một lần nữa để đề phòng rủi ro.
‘Khoảng bốn ngày.’
Trong khoảng thời gian đó, hắn có thể đến đích.
Không có bất kỳ vấn đề nào về việc liệu có ai đó sẽ tìm thấy thánh nữ trước.
Không một ai có thể tìm được cô ấy nhanh hơn Thánh Quốc.
Quyền năng chỉ dẫn của Rohan.
Đây là lý do tại sao Thánh Quốc có thể biết được vị trí của Thánh nữ trực tiếp từ các vị Thần qua ông ta.
Và đây cũng là lý do tại sao Thánh Đế là người đầu tiên tìm thấy Thánh nữ trong kiếp trước của hắn, và cũng là lý do mà Vera kiên nhẫn chờ đợi cho đến ngày này.
“Tỉnh Remeo.”
Một địa hạt nhỏ nằm ở vùng đông nam của Horden.
Thánh nữ Renee đang ở đó.
Snap-
Hắn nắm chặt chuôi kiếm của mình. Đôi mắt hắn trùng cuống, và hắn thở dài thườn thượt.
‘...Bây giờ.’
Tôi đang đến gặp em.
Sau một đời người và trải qua 4 năm nữa, tôi cuối cùng sẽ gặp được em.
Trái tim của Vera đong đầy cảm xúc, nhưng hắn sớm mở mắt ra và gạt bỏ đi những cảm xúc ấy.
‘Sẽ có đủ thời gian để đắm mình trong sự xúc động sau.’
Tôi sẽ làm việc đó sau khi gặp được cô ấy trực tiếp.
Sau khi kìm hãm lại trái tim đang đập thình thịch của mình, Vera không chần chừ lâu hơn nữa và ngay lập tức mở cửa ra và rời đi.
Người đang đợi Vera trước cửa là Norn, anh ta đã quay trở lại sau khi hoàn tất việc chuẩn bị của mình.
“Đi thôi.”
“Vâng.”
Vera lén nhìn lướt qua Norn, người vừa trả lời ngắn gọn và bắt đầu bước đi. Một lần nữa, ánh nhìn của hắn hướng thẳng về phía trước.
Kỳ lạ thay, những bước chân của hắn thật nhẹ nhàng.
****
Mất bốn ngày để đi tới Tỉnh Remeo.
Vera di chuyển với cái đầu không ngừng nghỉ.
Đầu hắn chỉ tràn ngập những suy nghĩ về Renee từ khoảnh khắc ấy trở đi. Hắn không thể nghĩ đến bất kỳ điều gì khác.
Thật đúng để nói rằng cảm xúc của hắn, thứ đã bị kìm nén trong một thời gian dài, đã bùng nổ ra cùng một lúc.
Còn quá sớm để trở nên xúc động; đây là lúc để chuẩn bị sẵn sàng gặp cô ấy, nhưng khi khoảnh khắc ấy càng gần hơn, ngay cả việc đó cũng trở nên bất khả thi.
Bất kể hắn có cố gắng để bĩnh tĩnh lại đến bao nhiêu đi nữa, cái suy nghĩ hoang dại vẫn tiếp tục làm hắn phấn khích một mình.
“Em…”
Em sẽ là một người như thế nào ở tuổi 14 đây?
Em có đang bực bội với những vị Thần ngay bây giờ vì đã lấy đi ánh sáng của mình, giống như em từng nói không? Em có đang sống trong tuyệt vọng không?
Liệu em có là một mỹ nhân mà ai cũng phải lòng chỉ sau một cái nhìn lướt qua, giống như em từng tuyên bố không? Hay em chỉ sẽ là một cô gái bình thường ở nông thôn thôi?
Tôi chắc rằng em sẽ là một người có tâm hồn đẹp đến không tả được ngay cả là bây giờ, nhưng em có còn giữ cái tính cách khó chịu của mình không? Nếu không thì liệu em sẽ có vẻ trông dễ chịu hơn một chút?
Em, người đã một mình can đảm bước vào khu ổ chuột… Liệu em có thể bước đi đầy kiên định bằng chính sức mình, như đã từng?
Khi mà vô số những ý nghĩ lướt qua tâm trí của Vera, ánh nhìn của hắn dần trở nên trống trải.
Việc này đã xảy ra vô số lần trong bốn ngày qua.
Biểu cảm của hắn, thứ trông có vẻ khờ dại khi nhìn lướt qua, lại chưa bao giờ được thể hiện ra một chút nào trong bốn năm ở Thánh Quốc, đến cái mức mà Norn, người liếc nhìn hắn,bị giật mình. Thêm nữa, Vera nhìn như thể hắn chỉ chăm chú nghĩ về mỗi mình Renee vậy.
Bất kể tâm trí hắn có vững vàng đến đâu đi nữa, bất kể việc hắn cố gắng vùi lấp sự phấn khích của mình đến mức nào đi nữa. Mỗi khi hắn nhớ về vầng hào quang tỏa sáng của Renee, hắn sẽ cảm thấy mềm yếu đến vô tận.
“...Ngài Vera?”
Norn gọi hắn khi đích đến dần xuất hiện trong tầm nhìn của họ.
Thế nhưng Vera không nghe thấy hắn trong khi hắn bước đi như một người mất hồn.
“Vera?”
Norn gọi tên hắn lần nữa. Vẫn vậy, Vera vẫn không nghe thấy anh ta.
Một ý nghĩ đầy lo âu cắm rễ trong đầu hắn.
Đó là về bản thân hắn.
Tôi đã chăm chỉ nỗ lực lâu vậy rồi, nhưng như thế vẫn là chưa đủ.
Hắn nhận thức được sự thiếu sót của mình và sẽ cố gắng bám trụ lại trong khi mang vác gánh nặng ấy. Mặc dù hắn đã thề non hẹn biển như vậy, nhưng hắn vẫn lo rằng Renee đó có lẽ sẽ cảm thấy không thoải mái với thái độ của hắn. Những suy nghĩ ấy tiếp tục dày vò tâm trí hắn hơn nữa.
Có lẽ sự thiếu sót có thể làm mất đi sự hấp dẫn. Có lẽ là do cô ấy vẫn còn trẻ và không chấp nhận hắn, người vẫn còn là một kẻ đểu giả.
Xào xạc-
Khi cơ thể Vera trở nên run rẩy trước cái ý nghĩ xảy ra với hắn, Norn, người đang quan sát hắn để ý thấy biểu cảm của hắn trở nên thậm chí còn kỳ lạ hơn nữa.
“Các người là ai?”
Một người đàn ông trung niên đang chăn bò ở lối vào của ngôi làng hỏi khi nhìn thấy những người lữ hành.
Chỉ khi nghe thấy giọng nói của ông ta, Vera mới trở về với thực tại. Hắn ngẩng đầu lên và dò xét người đàn ông đã hỏi họ.
Mái tóc màu trắng đượm chút xám. Ông ta có một khuôn mặt mang lại ấn tượng tốt đầy nổi bật, và 2 cánh tay cường tráng phía sau những chiếc tay áo đã được xắn lên vì thời tiết đang trở nên nóng nực.
Thoạt nhìn qua, Vera nhìn thấy hình dáng của người đàn ông trung niên, có thể nói rằng ông ta là một cư dân của làng quê này. Hắn nghiêm mặt lại và đặt một câu hỏi.
“Có một cô gái nào tên là Renee đang sống tại ngôi làng này không?”
“Hử? Ồ, phải. Là con gái của Cobb. cô bé ấy sống trong ngôi nhà mái đỏ đằng đó.”
Ánh nhìn của Vera dõi theo đầu ngón tay của người đàn ông trung niên.
Như những gì ông ta nói, một ngôi nhà với cái mái màu đỏ nổi bật lên ở một khoảng cách.
Khi Vera nhìn thấy ngôi nhà, hắn cảm thấy ngập tràn cảm xúc, nhưng hắn siết chặt nắm tay lại và rũ bỏ chúng đi, và đáp lại.
“...Cảm ơn vì đã chỉ cho chúng tôi biết.”
“Hãy giữ gìn sức khỏe của mình nhé.”
Người đàn ông trung niên trả lời như vậy và tiếp tục bước đi.
Vera rời mắt khỏi tấm lưng đang mờ dần của người đàn ông trung niên và mím môi khi hắn nhìn chăm chú vào ngôi nhà mái đỏ từ một khoảng.
“Liệu tôi có thể đi một mình không?”
“Được, tôi sẽ chờ ở đây.”
“Cảm ơn anh.”
Vera cúi nhẹ đầu hắn để bày tỏ lòng biết ơn đối với quyết định này của Norn và bước đi.
Nhịp độ của Vera, thứ vẫn luôn nhẹ nhàng xuyên suốt từ lúc khởi hành, bỗng nhiên trở nên nặng nhọc hơn vào khoảnh khác hắn bắt đầu bước đi.
****
Phía trước ngôi nhà mái đỏ mà Vera vừa tới, hắn sững người đến cái mức tựa như không thể tiến thêm được bất kỳ bước nào nữa.
Bởi vì hắn nhớ lại cái lúc mà hắn đã nhận ra khi chỉ vừa mới đến được đây. Hắn nhận ra rằng hắn có lẽ hắn sẽ bị Renee khước từ, rằng ánh sáng mà vẫn luôn chiếu sáng rực rỡ, có lẽ sẽ không còn chiếu sáng hắn nữa.
Tôi phải đặt tay lên và gõ cánh cửa này. Tôi phải đi chào cô ấy ngay bây giờ.
Dù hắn có cố gắng đến đâu đi nữa, hắn vẫn không thể khiến cho chân mình nhúc nhích, vậy nên hắn cứ đứng yên như thế trong một lúc lâu.
Tap.
Một âm thanh làm gián đoạn dòng suy nghĩ của hắn. Đó là một thanh âm buồn tẻ, như thể có thứ gì đó đang va đập vào mặt đất.
Tap.
Vera ngẩng đầu lên hướng về cái nguồn phát ra âm thanh đó.
Tap.
…Và trong khoảnh khắc tiếp theo, hắn cảm thấy cả thế giới của mình như đóng băng lại.
Tap.
Một cô gái đang bước đi trong khi gõ gõ xuống đất bằng một cây gậy. Một cô gái trẻ vẫn chưa mất đi dáng vẻ của một đứa trẻ ngây thơ khi mà chỉ mới bắt đầu trông có một chút nữ tính hơn giữa cái tuổi dậy thì.
Tap.
Những bước chân của cô thật vụng về như thể cô ấy sẽ đổ gục xuống bất kỳ lúc nào, Vera nao núng trước từng bước chân cô đi.
Tap.
Thế nhưng, vẻ ngoài của cô gái khiến đầu hắn nghĩ về một điều chắc chắn.
Một vẻ đẹp tuyệt trần.
Nếu như chúng ta áp những từ ngữ ấy vào biểu hiện của một con người thì sẽ ra sao?
Hắn đang không nghĩ về cái vẻ đẹp khi nhìn thấy giới tính đối ngược mình. Còn thiết yếu hơn thế nữa đó chính là khái niệm của sự hoàn mỹ trong vẻ đẹp được tạo nên chỉ dành riêng cho mỗi mình cô.
Tap.
Mái tóc màu trắng đung đưa như tuyết đầu ngày vào mùa đông. Đôi đồng tử màu lam lộ ra phía dưới cặp mí mắt đang nhìn chằm chằm vào không trung đầy tĩnh lặng. Sự tĩnh lặng ấy nhắc cho hắn biết rằng cái khoảnh khắc này thật ngột ngạt đầy nghịch lý, nhưng cũng thật đặc biệt.
Đúng vậy, mọi thứ nên như vậy. Đôi mắt để lộ ra dưới ánh mặt trời tươi sáng của cô toát lên vẻ mê hoặc thuần túy.
Tap.
Là Renee. Hắn chắc mẩm đó là cô từ cái khoảnh khắc nhìn thấy cô ấy. Hắn không thể nào mà không biết được. Cái cảm giác thật khó tả.
Dù họ nhìn có đôi chút khác biệt, chiều cao của hai người khác nhau, và việc hắn vẫn còn chưa nghe được giọng nói của cô ấy nữa.
Tap.
Phải chăng lời thề mà hắn khắc ghi vào linh hồn mình đang bùng cháy mạnh mẽ hơn bao giờ hết, đang thúc đẩy hắn hơn thế nữa?
Tap.
Dừng-.
Khi Renee đến gần hơn, Vera vô thức lùi lại một bước. Kết quả là một âm thanh xào xạc khi dẫm lên cỏ phát ra.
“Đằng đó là ai vậy?”
Theo sau âm thanh của cỏ là những từ ngữ mạch lạc được phát âm rõ ràng.
Cả người Vera sững lại trước âm thanh của giọng nói ấy.
“...Có ai ở đó không?”
Miệng hắn như bị bịt kín lại.
Ánh mắt của hắn không ngừng quét nhìn hình bóng của Renee.
Vera suy ngẫm.
Những gì cô ấy đã nói khi trước là sự thật. Vẻ đẹp mà cô vẫn luôn khoe mẽ về bản thân mình thực sự đáng khâm phục.
Tuy nhiên, khi hắn tiếp tục suy nghĩ, hắn nhớ lại rằng Renee rất có thể đã sai về một trong những điều mà cô đã nói.
Có lẽ những gì mà người ta cảm thấy khi nhìn cô không phải là yêu mà đúng hơn, nó dường như là sự kính sợ.
Vẻ đẹp của Renee quả là một hình ảnh mà hắn chưa từng thấy bao giờ, thậm chí là đối với Vera, một người đã du ngoạn dọc khắp lục địa vô số lần và gặp đủ loại chủng tộc.
Vậy nên, trong khi những ý nghĩ của hắn cứ tiếp tục không ngừng với cái nhìn đầy sững sờ như vậy.
“...Không có ai ư?”
Lông mày của Renee nhíu lại đôi chút.
“Lạ thật đấy.”
Cô ấy nghiêng đầu sang một bên với một cử chỉ bối rối. Vào lúc đó, Vera thốt ra vài từ với giọng điệu bình tĩnh, nhưng vẫn pha chút sự ngơ ngác trong đó.
“...Có đấy.”
“Kyaa!”
Renee giật cả mình trước lời đáp lại. Một âm thanh giống như tiếng hét thoát ra từ miệng cô.
Khuôn mặt cô đầy hoang mang.
Sau đó Renee quay đầu cô sang hướng lệch một chút khỏi Vera, và hỏi.
“Anh là ai?”
Một câu hỏi về danh tính của hắn.
Vera sau đó mở miệng ra để trả lời cô, nhưng bất chợt nhận ra điều gì đó và dừng lại.
Nhìn lại thì bản thân hắn ngày trước chưa bao giờ nói cho cô biết danh phận của mình.
Giờ là lúc để hắn để lộ tên mình ra cho cô lần đầu tiên.
Chỉ khi đã trôi qua một đời và bốn năm ấy của cô mà hắn cuối cùng mới có thể nói cho cô tên của mình.
Vera nghĩ về điều đó, bỗng nhiên cảm thấy bên trong hắn thắt chặt lại hơn bao giờ hết.
Tâm trạng hắn không hề tệ chút nào. Tất nhiên, hắn sẽ không biết liệu cách diễn đạt này là chính xác, nhưng ngay cả khi cổ họng hắn bị tắc lại, nó không hề khó chịu một chút nào, và đó là một cảm giác đã đến với tâm trí hắn một cách tự nhiên.
Vera hắng giọng mình như đang chuẩn bị để nói.
Có những từ mà hắn khó lắm mới thốt ra được vì hắn cảm thấy hơi thở của mình nghẹn lại trước những cảm xúc không thể kiểm soát được.
“Vera–”
Tuy nhiên, hắn không thể kết thúc cả câu, và những từ ngữ bị gián đoạn vì hắn chỉ có thể thốt ra một tiếng lẩm bẩm.
Hắn phải nói ra, nhưng lại cảm thấy rất choáng ngợp rằng nó không hề dễ chút nào.
Sau khi lấy một hơi thật sâu, Vera mím môi và thử lại lần nữa.
“Tôi là Vera.”
Đó là một lời giới thiệu ngắn gọn, nhưng như thế vẫn chưa đủ.
Với lời chào đơn giản như vậy, sự thất vọng tiếp tục dày vò hắn.
Vô số câu trả lời bắt đầu xoáy vào tâm trí hắn.
Có những từ mà hắn đã dồn nén lại trong vòng bốn năm qua.
Có những điều hắn thực sự muốn nói khi hắn gặp được cô ấy một lần nữa.
Lần này tôi đến đây là để đón em.
Tôi đã quay trở lại sau một thời gian dài để được nhìn thấy em.
Tôi đến đây là để hoàn thành lời thề trọn đời của mình.
Vậy nên bây giờ em không cần phải e sợ bất kỳ điều gì nữa.
…Đó là một vài lời mà hắn đã chuẩn bị và còn có nhiều hơn vậy nữa về những gì mà hắn muốn nói, nhưng chúng đều mang lại cảm giác thật kỳ lạ.
Vera mím môi mình trong một lúc lâu, cảm thấy bối rối. Hắn không biết phải nói gì hay làm sao để nói như vậy.
Những câu từ mà hắn chưa từng nghĩ đến dù chỉ là một lần được hình thành nên trong đầu hắn và hắn chật vật nói.
“...Tôi đến đây là để đưa cô đi.”
Thay vào đó, hắn phun ra một lời nói đầy đe dọa.
-Kết thúc chương 15: Tuần của Đêm Mặt trời Bất tận (2)-
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage