Note: Trong manhwa, chị của main là Alice, trong novel là Ellis.
__________________________________________________________________________________
Sau cuộc nói chuyện, Công tước ngay lập tức quay trở lại tuyến đầu.
Mặc dù rất khó để thuyết phục ông ấy đến cùng, tôi vẫn cố gắng để lại một số khả năng.
Lần đầu tiên tôi bày tỏ mong muốn được ra tiền tuyến, Công tước đã coi tôi như một tên điên.
Đây không hẳn là một phản ứng vô lý.
Một thằng nhóc nhỏ, ướt át, mong muốn được đến nơi có những con quái vật kỳ dị tự do đi lại.
Thật may mắn khi ông ấy chỉ coi tôi là tên kẻ điên.
Lãnh thổ phía Tây của Đế chế, Belias.
Nơi đây hiện là khu vực duy nhất trên lục địa được gọi là 'tiền tuyến'.
Nó không bị giới hạn bởi các khu vực của các vương quốc của con người hay các bộ tộc khác.
Đây chính là nơi sinh sống của vô số chủng tộc không phải con người, được biết đến rộng rãi với tên gọi là Cõi Quỷ (Vùng Đất Quỷ).
Ngay từ khi sinh ra, chủng tộc quỷ dữ đã gắn liền với sự hủy diệt và tàn sát, chúng sống trên lục địa này, với Belias là lãnh thổ gần nhất với vùng đất ác mộng đó.
Trong số đó, 'Thung lũng Limia' có thể được coi là mặt trận kinh khủng nhất, nơi các cuộc chiến chống lại lũ quỷ đã diễn ra trong hàng trăm năm và những cuộc chiến đẫm máu dữ dội vẫn diễn ra hàng ngày.
Tại sao họ lại vượt qua biên giới đó, hoặc điều gì nằm ngoài tầm với của họ, vẫn là một thế giới bí ẩn đối với mọi người.
Vào thời điểm hiện tại, không ai biết gì về nó.
Ngoại trừ tôi.
“Thiếu giaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!”
Emily thở hổn hển, vội vã chạy vào và mở tung cửa.
Cô ấy đẫm mồ hôi, có vẻ như vừa chạy một chặng đường dài từ đâu đó.
Không quan tâm, tôi tiếp tục các bài tập rèn luyện sức mạnh.
“Có đúng thế không?!”
“Cái gì mà đúng?”
“Cậu có ý gì, cái gì mà đúng! Họ nói cậu đã yêu cầu Công tước xin ra tiền tuyến?!”
Tin tức lan truyền rất nhanh.
Ai có thể là người tung ra tin đồn này khi không có ai phát tán nó?
“Ừ, ta đã nhắc trước đó. Nhưng ta vẫn chưa nhận được sự cho phép đầy đủ…”
Emily, trông nhợt nhạt, đột nhiên hét lên.
“Cậu mất trí rồi sao??? Cậu có biết nơi đó là nơi nào không? Nơi đó tràn ngập những con quỷ đầy man rợ và đáng sợ!”
Nói một cách chính xác thì không phải 'quỷ dữ' mà là 'quái thú quỷ dữ' đang tràn ngập khu vực này.
Có một quan niệm sai lầm phổ biến rằng trong số các sinh vật sống ở Thung lũng Limia, không có sinh vật nào có trí thông minh - nghĩa là chỉ có thú dữ sinh sống ở đó chứ không phải con người.
Mặc dù không phải là sự khác biệt đáng kể nhưng đây là sự thật vô cùng quan trọng.
Ý tôi là, liệu chúng ta có vui khi bị những chủng tộc khác coi giống như loài thú dữ không?
Logic tương tự cũng được áp dụng.
Lý do tôi nhắm đến tiền tuyến là để nhắm vào những con quỷ này, chứ không phải bản thân lũ quỷ.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu như không có sự cho phép đầy đủ, chẳng lẽ Công tước đã đặt ra điều kiện gì đó sao?”
Emily thực sự hiểu rất nhanh.
Đúng như cô ấy suy đoán, cha tôi đã đặt ra cho tôi một điều kiện.
Một tháng.
Trong tháng đó, tôi phải đạt được đủ điều kiện để đến Thung lũng Limia.
Nếu tôi đáp ứng được các điều kiện đó, ông ấy sẽ đồng ý cho tôi đi cùng ông ấy ra tiền tuyến.
Nhưng ông ấy vẫn chưa nêu rõ những tiêu chuẩn đó là gì…
“Phù…”
Ngay khi hoàn thành số lần tập theo mục tiêu, tôi đã nằm dài trên sàn.
Mặc dù đó là cơ thể của chính tôi, tôi lại một lần nữa nhận ra mình đã từng yếu đuối đến thế nào vào thời điểm đó.
Làm sao tôi có thể sống sót với thể trạng yếu đuối đến như vậy?
Emily mang nước cho tôi khi tôi đang nằm dài trên sàn.
“Tập như thế này thực sự không phù hợp với cậu đâu.”
Tôi ước gì cô ấy không nhắc đến chuyện đó…
Tôi đã rất băn khoăn về việc làm thế nào để nhanh chóng cải thiện cơ thể yếu ớt này.
Với tính cách của Công tước, tôi đoán rằng ông ấy sẽ sắp xếp một buổi đấu tập khác.
Có lẽ ông ấy muốn xem liệu tôi có thể sống sót khi chạm trán với bọn quái thú ở tiền tuyến hay không.
Có lẽ ông ấy sẽ nhờ một hiệp sĩ cấp cao như Yulken đánh bại tôi với một số điều kiện bất lợi…
Liệu điều đó có thể xảy ra không?
Nếu không phải chỉ nói suông, tôi có thể đấu không chỉ một mà là mười hiệp sĩ cấp cao.
Suy cho cùng, tôi là thành viên của tổ chức sát thủ đứng đầu lục địa.
Tôi nhớ tất cả các kỹ thuật và bí quyết tôi đã học được hồi đó và vẫn có thể sử dụng chúng một cách hiệu quả.
Vấn đề là sức lực của tôi có hạn.
Tôi vẫn còn nhiều điều phải xác nhận, nhưng việc sử dụng sức mạnh của kiếp trước trong cơ thể này là điếu hết sức mạo hiểm.
Ngay cả khi sử dụng một bí thuật cũng có thể làm tan vỡ hoàn toàn cơ thể tôi.
Tôi cũng không thể trông cậy vào phép thuật.
Ở độ tuổi mới bắt đầu sản sinh mana, việc sử dụng phép thuật đủ mạnh để chế ngự các hiệp sĩ cao cấp là điều cực phi lý.
Đêm qua, thông qua khả năng nhạy cảm với mana, tôi đã xác nhận được rằng mana và sức mạnh ma thuật mà tôi đã tinh luyện ở kiếp trước vẫn còn tồn tại trong tôi.
Tất nhiên, hiện tại, tôi đã cố gắng giữ nó ẩn để không ai có thể phát hiện ra.
Trên thực tế, không phải ai cũng có thể làm được điều này…
Dù sao đi nữa, cho đến khi tôi vào Học viện và khám phá ra thuộc tính tương thích của mình, tôi không thể tiết lộ nó cho người khác.
Cuối cùng, tất cả những gì tôi có thể chứng minh được là kĩ thuật kiếm pháp của mình.
Với cơ bắp quá yếu đến mức gần như không thể nhấc nổi một chiếc bình, tôi đoán mình sẽ đánh bại một hiệp sĩ cấp cao hơn.
Thành thật mà nói, điều đó không phải là không thể, nhưng…
Dù sao đi nữa, để tăng cơ hội, tôi phải tận dụng thời gian mình có để tăng cường sức mạnh của mình càng nhiều càng tốt.
Tôi tiếp tục chống đẩy, chuẩn bị cho việc tập luyện tiếp theo.
-Rì rầm...-
“Bên ngoài ồn ào quá. Có ai đến à?”
Có lẽ những người lính trong điền trang đang thay ca; đó không phải là điều tôi cần quan tâm vào lúc này.
Bỏ qua điều đó, tôi tiếp tục tập luyện.
Không thể cưỡng lại sự tò mò, Emily ra ngoài để kiểm tra.
Bây giờ cuối cùng tôi có thể tập thể dục trong yên bình.
“…”
Có lẽ năm phút đã trôi qua khi đột nhiên có tiếng bước chân vội vã vọng lại từ cuối hành lang.
Mặc dù đang tập thể dục, nhưng tai tôi vẫn theo bản năng tập trung vào âm thanh.
Không đủ nặng để cho là bước đi của một hiệp sĩ, những bước chân có vẻ nhẹ và mỏng, có lẽ là của một người phụ nữ, nhưng không duyên dáng.
Đang di chuyển tốc độ này, chắc chắn không phải là của một quý tộc như Nữ công tước, vậy thì đó hẳn là Emily… nhưng tại sao cô ấy lại vội vã quay lại như thế này?
Cao khoảng 170 cm và nặng khoảng 55 kg…
Những bước chân này cũng không giống với người giúp việc.
Emily thấp hơn nhiều; cô ấy không thể tiến những bước dài như vậy được.
Vậy thì đó có thể là ai?
Cảm giác gần giống như một nữ chiến binh đầy quyết đoán…
“ Cyan !”
Cơ thể tôi lảo đảo khi cánh cửa bật mở.
Người lạ bước vào, đó là một người phụ nữ mà tôi không quen biết.
Khi nhìn thấy khuôn mặt cô ấy, tôi vô cùng sửng sốt mà không hề nhận ra.
“C-Chị El-Ellis?”
Sự ngạc nhiên của tôi chỉ thoáng qua khi cô ấy đột nhiên nắm lấy vai tôi và lắc.
“Em điên rồi sao? Em bảo cha xin đi đến tiền tuyến sao? Em có biết nơi đó là nơi nào không?”
“Chị, chị ơi, chị buông tay ra trước đi…”
Cuộc hội ngộ đột ngột khiến tôi không nói nên lời.
"Em đang nghĩ gì thế hả Cyan! Em muốn đến đó và nghĩ rằng đó là một thành tựu vĩ đại gì đó sao?"
Tôi không thể phản ứng đúng cách vì bị sốc dữ dội mà không có lời giải thích nào.
Tình huống này là sao?
Tại sao chị Ellis lại ở đây?
Đôi mắt chị ấy chứa đầy đủ cảm xúc, nhìn tôi chăm chú.
Cảm giác ấm áp này chắc chắn không phải là ảo giác.
Nghĩ đến ngày được gặp lại chị gái mình đã đến...
Mặc dù đang bị la, khuôn mặt tôi vẫn cười tươi.
Nhận thấy biểu cảm của tôi, cô ấy nghiêng đầu vẻ bối rối.
“Cyan, em thấy không khỏe à?”
Cô ấy lắc đầu khi nói.
“Không hẳn vậy, em chỉ rất vui mừng khi gặp chị thôi…”
Cô ấy dừng lại một lúc, rồi mỉm cười và xoa đầu tôi.
“Đúng vậy, vui vẻ là điều hợp lý. Chị quá bận rộn với việc chuẩn bị tốt nghiệp nên không thể đến thăm. Nhưng thật nhẹ nhõm khi thấy em trông khỏe mạnh.”
Đối với cô ấy, đó có thể là một năm, nhưng với tôi, đó là cuộc hội ngộ sau nhiều thập kỷ.
Là đứa con thứ hai của Công tước, bên cạnh thằng khốn Ashel đó, chị ấy được coi là người đứng đầu tiếp theo của gia đình.
Thành viên duy nhất trong gia đình mà tôi, một kẻ bất tài, cũng có thể tâm sự.
Người phụ nữ mà tôi thực sự muốn bảo vệ trong kiếp trước.
“Chị đến dinh thự lúc nào vậy?”
“À, vừa đến luôn. Sau khi tốt nghiệp, quay về nhà sẽ khá khó khăn, nên chị đã về trước khi chuyện đó diễn ra.”
Lúc này chị ấy đã mười bảy tuổi.
Vào thời điểm hoàn thành sáu năm học tại Học viện và sắp tốt nghiệp.
Trong gia đình, hay đúng hơn là trong xã hội, mọi người gọi chị ấy là: Đứa Con của Chúa.
Chị ấy là người đạt điểm full điểm S chưa từng có ở mọi môn học tại Học viện Hoàng gia, nơi quy tụ những thiên tài từ khắp lục địa.
Không giống như tôi, một kẻ bất tài, chị ấy là một người có tài năng và năng lực đặc biệt, xuất sắc về kiếm thuật, phép thuật và học thuật.
Ngoài ra, vẻ đẹp của chị ấy quá quyến rũ đến nỗi chị được tôn kính như một nữ thần và được mệnh danh là Con của Chúa.
Mặc dù kém thằng khốn Ashel hai tuổi nhưng trong gia đình, chị ấy cũng được coi là ứng cử viên cho vị trí gia chủ tiếp theo.
Tuy nhiên, bản thân chị ấy lại không tỏ ra hứng thú với chiếc ghế gia chủ này.
“Nhưng quan trọng hơn là, còn yêu cầu của em muốn ra tiền tuyến thì sao? Em có thực sự hỏi cha điều đó không?”
" Vâng, em đã làm thế… nhưng chị nghe nói đến điều đó ở đâu?”
“Đó không phải là điều quan trọng!
Chị ấy tránh trả lời, và lúc đó, tôi nhận thấy Emily đang nhìn trộm qua cánh cửa.
Từ biểu cảm của cô ấy, tôi có thể biết ngay cô ấy chính là thủ phạm.
Chết tiệt, con mụ hầu gái vô tâm đó…
“Tôi muốn có được nhiều trải nghiệm khác nhau trước khi gia nhập Học viện. Và trong số tất cả những nơi dễ tiếp cận nhất và nơi tôi có thể cảm nhận được nhiều nhất, tôi nghĩ rằng đó là tiền tuyến.”
Khu điền trang của gia đình Vert nằm ở phía đông nhất của lãnh thổ.
Điểm xa nhất tính từ Thung lũng Limia, chính là tiền tuyến.
Địa điểm này chắc chắn là do quyết định của Công tước.
Mục tiêu là giữ an toàn cho gia tộc nằm trong lãnh thổ đồng thời đảm bảo rằng nếu trường hợp khẩn cấp xảy ra và tiền tuyến bị phá vỡ, họ có thể rút lui ngay lập tức.
Hiện tại, đây đã là lựa chọn phù hợp nhất có thể, giống như Công tước vậy.
Tuy nhiên, bà chị gái tôi lại có biểu cảm lạ sau khi nghe điều đó.
“Cyan, em có thật sự đang nghĩ đến việc kế thừa ý chí của gia tộc không?”
***
Mặt trời đã lặn và mặt trăng đã lên cao trong đêm tối.
Một luồng không khí lạnh buốt bao trùm sân tập khi sương mù đêm ngày càng dày đặc.
“Chúng ta thực sự phải đi xa đến thế sao?”
“Cyan, đừng có mà phàn nàn! Tất cả những điều này chỉ để thử thách em!”
Chúng ta đang phải làm gì thế này, tập luyện vào ban đêm, thậm chí còn không phải là chạy bộ, mà lại cầm kiếm trên tay sao?
Mới chưa đầy nửa ngày kể từ cuộc đấu tay đôi của tôi với Kranz, và giờ tôi lại rơi vào tình huống tương tự lần nữa.
“Kế thừa ý chí của gia tộc. Chị thấy quyết định của em rất đáng để khen. Tuy nhiên, không phải mọi chuyện đều có thể giải quyết chỉ bằng một quyết định suông. Đây là thử thách của chị để em có thể vượt qua thử thách của cha.”
Ý chí của gia tộc, có nghĩa là bảo vệ hòa bình của lục địa khỏi lũ quỷ.
Tôi đã nói điều này rất rất rất nhiều lần rồi, nhưng tôi không hề có ý định tham gia vào những việc làm vô nghĩa như vậy nữa.
Việc tôi muốn ra tiền tuyến không liên quan gì đến chuyện đó.
Nhưng vì tôi không thể nói sự thật nên tôi chỉ nói "vâng..".
Tôi không ngờ mình sẽ bị thách đấu công khai như thế này.
“Thử thách rất đơn giản. Bắt đầu từ bây giờ, trong vòng ba phút, chống lại thanh kiếm của chị, hoặc là nhắm kiếm của em vào cổ họng chị. Nếu em làm được một trong hai, chị sẽ cho phép em ra tiền tuyến.”
'Rất đơn giản' là sao? Nghe có vẻ giống như chị ấy sẽ không bao giờ buông tha cho tôi.
Tôi đến đây theo ý thích nhất thời, nhưng tôi không biết phải làm gì.
Chịu đựng một cuộc đấu kiếm với người được mệnh danh là "Đứa con của Chúa", người đạt full điểm S ở mọi môn học tại Học viện Hoàng gia?
Đối với người mới bắt đầu tập luyện sức mạnh…
Trên thực tế, điều đó cực kỳ dễ dàng.
Thành thật mà nói, tôi có thể kết thúc trận đậu ngay khi nó bắt đầu.
Không chỉ những chuyển động của cô ấy trở nên rõ ràng hơn mà cơ thể tôi cũng trở nên nhỏ nhắn và nhẹ nhàng hơn, giúp tôi trở nên nhanh nhẹn hơn.
Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu tôi làm vậy?
Kranz cũng ở độ tuổi tương tự nên không có vấn đề gì khi thắng hay thua, nhưng cô ấy là người lớn hơn tôi tận bảy tuổi.
Khi đánh bại cô ấy, người đã hoàn thành tất cả khóa học chuyên ngành tại Học viện Hoàng gia, chỉ trong một lần?
Đó là một kịch bản hoàn toàn vô lý.
Không cần phải nhắc đến khả năng này với bất kỳ ai; đây là tình huống bất khả kháng.
Nếu tôi chiến thắng ngay lập tức, tôi không thể biện minh rằng đó là sự may mắn ngẫu nhiên nữa.
“Rút kiếm ngay! Ngay khi rút kiếm, chúng ta sẽ bắt đầu! Cyan, bắt đầu đi!”
…
Vậy thì, chị Ellis có lẽ sẽ không có ý định tấn công nghiêm túc, chị nghĩ rằng chuyện này thực sự nghiêm trọng.
Có lẽ nếu cô ấy sẽ bình tĩnh, quan sát khả năng của tôi và để mọi chuyện trôi qua.
Nếu tôi phản ứng khá tốt và kéo dài được thời gian, tôi sẽ có thể vượt qua được.
Nghĩ rằng bản thân có thể xoay xở được, tôi liền rút kiếm ra, thì...
“!”
Thanh kiếm của cô ấy đâm tới như một mũi tên, nhắm thẳng vào cổ tôi trong chớp mắt.
-Clang!
Mặc dù tôi đã đỡ được mà không gặp vấn đề gì, nhưng tôi đã nhận ra điều gì đó ngay từ cú đâm đầu tiên.
Bà chị này… chị ấy thực sự rất nghiêm túc, không hề có ý định nương tay với tôi chút nào cả.
(To be continued)