“Chủ cửa hàng-dono, chúng tôi có thể mượn cái Lều nổi được không?”
“Dĩ nhiên rồi. Tôi có dùng nó mấy đâu.”
Iris-san và Kate-san hiếm khi phải ở lại trong rừng qua đêm. Họ thường về nhà trước khi trời tối để dùng bữa cùng tôi và Lorea-chan. Thế nên, họ chẳng có một cái lều nào cả.
Chúng tôi chỉ mới dùng Lều nổi có vài lần khi đi tìm hiểu sự biến mất của Gấu Xám Hỏa Ngục và đi săn Kỳ nhông lửa.
“Cảm ơn Chủ cửa hàng-san nhiều. Cái Lều nổi đó thực sự rất thoải mái, hình như còn tốt hơn giường ngủ trong trọ.” (Kate)
“Dĩ nhiên, nó có chức năng điều hòa nhiệt độ và đuổi côn trùng mà. Dù biết nhiệm vụ này khá nguy hiểm, nhưng tôi vẫn rất nóng lòng muốn đi ngay. Thêm vào đó, nhờ có Chủ cửa hàng-dono, lượng đồ hộp chúng tôi có thể mua đã tăng lên. Thật sự hóng ngày được cắm trại ngoài trời quá đi!” (Iris)
“Không phải tôi đâu, mà là nhờ Erin-san đó.”
Tôi nhớ lại lúc Erin-san tới cửa hàng mình vài tuần trước.
Lúc đó, khi tôi đang làm việc trong xưởng như bình thường, Erin-san, con gái trưởng làng, đã tới cửa hàng của tôi.
Vì hồi ấy vẫn chưa có phòng khách nên tôi và Erin-san đã trò chuyện với nhau ở bàn uống nước trong cửa hàng. Tuy nhiên, do cô ấy tới vào khoảng thời gian vắng khách nên chẳng ai nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi cả.
“Vậy, Erin-san, sao cô tới đây vậy? Có lẽ nào là chuyện cánh đồng thảo dược sao?”
“Không, nhờ có cháu nên cánh đồng đó được chăm sóc rất tốt, cô chẳng phải lo lắng gì cả.”
“Ra là thế. Nhưng đó là nhờ Michael-san và Izu-san chứ không phải cháu đâu ạ. Họ đã chăm sóc cánh đồng rất kỹ càng đó.”
Khu vườn thảo dược cạnh nhà tôi được Erin-san tặng thưởng sau khi điều tra giúp cô ấy, nên trên giấy tờ thì đúng là của tôi. Tuy nhiên, tôi đã giao nó lại Michael-san và vợ của bác ấy, Izu-san.
Tôi đã dạy họ tất cả mọi thứ mình biết về cách nuôi trồng, nên giờ công việc đó là của họ. Vả lại, cánh đồng thảo dược là nguồn sống duy nhất của Michael-san và Izu-san, nên hai người đó phải cố gắng hết sức.
Họ không dùng được ma thuật nên phải làm mọi việc bằng chính sức mình, song chưa ai than phiền gì cả.
Lúc đầu, tôi rất lo vì Izu-san chưa bao giờ làm việc đồng áng, nhưng bác ấy thực sự là một người siêng năng chăm chỉ. Chưa bao giờ tôi thấy bác ấy nghỉ ngơi, ngày nào cũng ra đồng chăm sóc cây.
Với tốc độ này, tôi chắc chắn thảo dược sẽ được thu hoạch trong vài tháng nữa thôi.
“Cô hiểu rồi. Thật may là cô đã chọn hai người họ để làm việc ở cánh đồng của cháu.”
“Vậy nếu không phải chuyện đó thì… có lẽ nào ngôi làng này đang gặp nguy ạ?”
“Fufu. Đừng lo quá. Thật sự không phải chuyện gì nghiêm trọng đâu. Trước khi nói thêm, Sarasa-san, cháu có biết cửa hàng tạp hóa cũng bán đồ hộp không?”
“Có ạ. Trước khi Lorea-chan bắt đầu tới đây, cháu cũng thỉnh thoảng mua ở đó.”
Trong hộp có rau củ khô và thịt khô. Nói thẳng ra thì chúng chẳng ngon, nhưng lại rất rẻ và dễ nấu. Chỉ cần tống hết vào nồi nước sôi là được.
“Vậy cháu có biết những thứ đó đều tới từ South Strugg không?”
“Thế ạ? Giờ cháu mới để ý, mẹ của Lorea-chan chưa bao giờ phơi khô thực phẩm trước sân cả… à không chỉ nhà Lorea-chan đâu, cháu thấy hiếm người trong làng làm thế lắm.”
Ngôi làng này không quá lớn. Dù chẳng mấy khi đi ra ngoài thì tôi vẫn thừa sức để ý tới nhà ai đang sấy thự phẩm trước sân nhà.
“Sarasa-san, cô nghĩ là vì người dân thường phơi đồ ở sân sau cơ…”
Eh…? Xem ra thỉnh thoảng mọi người vẫn phơi thực phẩm nhỉ. Do từ ngoài đường thì làm sao mà tôi có thể nhìn thấy sân sau cơ chứ, nên tôi sao có thể biết được.
“Dù sao thì, số lượng Collector trong làng dạo gần đây cũng đã tăng lên. Chẳng phải đây là một cơ hội rất tốt sao?”
“Cơ hội cho cái gì ạ…? À, ý cô là giúp tăng thu nhập của người dân ư?”
“Chính xác! Từ khi cháu tới, ngôi làng đã phát triển rất tốt, nhưng cô muốn nó phải giàu có hơn nữa!”
Tôi có thể thấy cô ấy quan tâm tới ngôi làng này như nào. Quả là con gái của trưởng làng… Ý tôi là trưởng làng đại diện có khác! Không, cổ đúng là một trưởng làng đích thực chứ!
Hầu hết người dân đều làm nghề nông, sản phẩm chính của làng là nông sản, đặc biệt là ngũ cốc và rau củ.
Số nông sản đó được dân làng giữ lại cho gia đình, bán cho Diral-san để làm nguyên liệu nấu ăn và đem tới South Strugg bán. Cha của Lorea-chan, Daruna-san, thường mang chúng tới South Strugg, nhưng thường thì chẳng chở được nhiều do xe ngựa có giới hạn.
“Mọi người thường ngâm muối hoặc sấy khô số rau củ không thể bán kịp để có thể ăn được lâu dài. Tuy nhiên, hầu hết người mới tới đều không thích món đó lắm.”
“Hmm, hình như cháu nghe điều đó rồi thì phải…”
Nếu tôi nhớ không nhầm thì Diral-san và Ells-san đã nhắc tới món dưa muối siêu chua khi tôi mới tới làng. Họ nói rằng người ngoài không thể ăn được nó nếu chưa ngâm vào nước trước khi ăn, nếu không thì người ăn sẽ ngất xỉu vì độ chua khủng khiếp.
Tôi vẫn chưa có cơ hội thử món dưa chua đó, song tôi có thể thấy rằng nó không thể dùng làm thực phẩm đóng hộp vì chẳng phải ai cũng thưởng thức được nó.
“Cô nghĩ, nếu chúng ta sản xuất ra những hộp thức ăn mà ai cũng thấy vừa miệng, rồi bán cho Collector để kiếm lời thì tốt biết bao. Lúc đó, cô chắc chắn số lượng Collector trong làng sẽ tăng thêm rất nhiều, giúp người dân trở nên giàu có hơn nữa! Như vậy thì chúng ta có thể trả thuế thoải mái, chẳng phải lo gì cả!”
“Cháu hiểu ý tưởng đó rồi.”
Ở đất nước này, thuế không chỉ tính bằng tiền mà còn dựa vào sản phẩm chính của làng hoặc thành phố, ví dụ như sản phẩm nông nghiệp, da và thịt thú hoặc đặc sản.
Tuy nhiên, thuế cũng tùy theo yêu cầu của từng lãnh chúa.
Ví dụ như Adelbert-san cho phép người dân của mình trả thuế bằng tiền hoặc lương thực, nhưng nam tước Kirk chỉ nhận tiền thôi.
Với một ngôi làng nhỏ như này, trả thuế bằng tiền không dễ dàng gì. Trưởng làng cần phải bán sản phẩm trong làng để đổi sang tiền. Thêm vào đó, vì các làng xung quanh cũng làm như vậy nên giá thị trường nông sản thường xuyên giảm mạnh sau mùa gặt.
Đó là lí do vì sao, con gái của trưởng làng– Không, vị trưởng làng đích thực này, Erin-san muốn tăng thu nhập cho mọi người bằng cách bán thực phẩm đóng hộp.
“Tóm lại thì, nếu chúng ta có thể sản xuất đồ hộp cho mọi người thì sẽ giúp ngôi làng giàu có hơn, đúng không ạ? Đúng là một ý tưởng tuyệt vời. Nhưng… thế thì cần gì cháu giúp?”
Erin-san mỉm cười khi thấy tôi thắc mắc.
“Có chứ. Nếu không cần một giả kim thuật sư giúp đỡ thì cô tới đây làm gì. Dĩ nhiên, cô không nhờ cháu sấy khô thực phẩm đâu.”
“Ahaha… Cháu đúng là có thể nấu ăn, chứ làm đồ sấy thì hơi khó. Vậy, cháu cần phải làm gì ạ?”
“Có loại tạo tác nào dùng để sấy thực phẩm không? Nếu có, cháu có thể chế tạo ra nó giúp cô không?”
“À, ra thế~!”
Lúc đầu tôi còn khá bối rối, hóa ra là cô ấy tới đây nhờ tôi làm tạo tác. Nếu cổ muốn tìm người có thể nấu ăn thì đã tới chỗ Lorea-chan hoặc Diral-san rồi.
“Một loại tạo tác dùng để sấy thực phẩm ư…?”
Tôi chưa bao giờ làm ra nó nên chắc chắn nó không nằm trong quyển 1 tới 4 của bách khoa toàn thư Giả kim thuật. Tôi mới làm tới quyển 5 nên vẫn chưa xem hết tạo tác và thuốc trong đó. Mà thực sự thì tôi còn chẳng biết tạo tác đó có thật hay không, song tôi vẫn nên đọc hết cuốn năm đã.
“Erin-san, phiền cô đợi chút. Cháu sẽ trở lại ngay.”
“Được thôi.”
Tôi chạy về xưởng, lấy tập năm khỏi kệ rồi quay lại cửa hàng.
–DON!
Khi tôi đặt quyển sách xuống, một tiếng động lớn phát ra.
“Whoa, sách dày thật đấy.”
“Hehe. Erin-san, để cháu nói trước. Cháu không biết loại tạo tác sấy khô thực phẩm có tồn tại hay không. Vậy nên nếu không tìm được nó trong cuốn sách này, cháu đành từ chối yêu cầu của cô thôi.”
“Vậy ư? Hmmm… Cô hiểu rồi.”
“Mong là sẽ tìm được. Xem nào…”
Tôi bắt đầu lật sách, tìm kiếm thứ tạo tác Erin-san muốn.
Cuốn bách khoa toàn thư khá dày, nhưng may thay, nội dung của sách được phân thành nhiều thể loại nên tôi không phải xem qua tất cả các trang.
Tôi cần tìm tạo tác sấy khô thực phẩm, nên tôi mở tới chương thực phẩm, văn hóa và công nghiệp.
Sau khi tìm kiếm khoảng năm phút–
“Ah, thấy rồi!”
“Thật ư!?”
“Vâng! Nó có tên là ‘Máy sấy thực phẩm’.”
Vài loại tạo tác sở hữu cái tên rất kì quặc, vì giả kim thuật sư tạo ra nó chẳng có khái niệm đặt tên hay ho gì cả.
May thay, thứ này có một cái tên bình thường và dễ nhớ. Nhờ vậy, tôi chẳng tốn quá nhiều thời gian để tìm ra nó.
Cảm ơn, thực sự cảm ơn người nào đã sáng chế ra thứ này!
Tôi đưa cuốn sách ra trước mặt Erin-san đang ngồi đối diện.
“Đây ạ. Cô thấy sao?”
“Umm… Sarasa-san, cô thấy mỗi tờ giấy trắng…”
“Aa... Chỉ có giả kim thuật sư mới đọc được thôi nhỉ.”
Tôi quá phấn khích mà quên béng rằng người bình thường không thể thấy được nội dung của bách khoa toàn thư Giả kim thuật.
Tôi đã nhận được rất nhiều đơn đặt hàng, nhưng Erin-san là người đầu tiên đặt mua một món tạo tác tôi chưa bao giờ chế ra.
“Để cháu giải thích. Đầu tiên thì như cái tên, tạo tác này là một công cụ để sấy khô thực phẩm. Dường như nó có thể sấy cả thịt lẫn rau củ, tuy nhiên thịt sống thì không nên cho vào máy.”
“Dĩ nhiên rồi. Để làm thịt khô thì phải ướp muối thịt trước đã.”
“Ra là thế. Thảo nào thịt khô luôn mặn.”
“Đúng vậy. Làm như thế để giúp thịt không bị hỏng khi sấy. Tuy nhiên, cháu chỉ cần một lượng nhỏ muối thôi. Đến khi hun khói thì thịt sẽ có mùi vị thơm ngon.”
Tôi nhớ lại hồi mình ăn thịt khô từ Gấu Xám Hỏa Ngục mà dân làng đã làm ra sau khi đánh bại bọn chúng. Món đó thực sự khá được.
“Thợ săn duy nhất trong làng là Jasper-san đúng không ạ? Vậy cô có nghĩ chúng ta sẽ kiếm đủ thịt để sản xuất với số lượng lớn không ạ?”
“Đừng lo. Vì sắp tới đông nên dạo gần đây các Collector trong làng thỉnh thoảng cũng đi săn thú rừng khi tìm nguyên liệu. Họ bán thịt cho người dân và nguyên liệu cho cháu đấy.”
“Hee… giờ cháu mới biết đó. Được rồi, để xem tiếp nào. Quyển sách bảo là cũng có thể tạo ra đồ hộp từ món ăn chế biến sẵn.”
“Thế ư? Chúng ta có thể dùng được những món nào?”
“Trong này không viết rõ, nhưng máy có thể sấy được rất nhiều món, hình như kể cả bánh mì và súp nữa. Tuy nhiên, việc sấy khô loại đồ ăn dùng nước như súp sẽ tốn nhiều ma lực hơn.”
Tất nhiên, người có ma lực thì có thể sử dụng sức mạnh của chính họ, còn người không có thì phải dùng đá ma thuật thôi. Tôi không biết người dùng cần bao nhiêu sức mạnh phép thuật để dùng chiếc máy, song chắc chắn việc làm khô súp sẽ tốn nhiều ma lực hơn.
“Chúng ta có thể làm món súp khô ư? Hay thật đấy! Không có tạo tác thì cô chắc chắn không thể có món đó được.”
“Thật ạ?”
Tôi chẳng biết có thể thực hiện được điều đó hay không cho tới khi chế xong cái tạo tác, nhưng bằng cách nào đó tôi có thể tưởng tượng được món súp khô đó trông sẽ ra sao.
Chỉ cần cho súp khô vào bát, đổ nước sôi vào, và bùm! Một bát súp nóng hổi hiện ra!
“Nếu cô cần một người giúp việc nấu nướng thì cháu nghĩ Lorea-chan có thể đó ạ.”
Sau khi tôi nói xong, Erin-san và tôi cùng nhìn về hướng quầy bán, nơi Lorea-chan đang im lặng nghe chuyện từ nãy tới giờ.
Cậu ấy giật mình và nghiêng đầu.
“T, tớ á…?”
“Ừ. Cậu nấu ăn ngon mà!”
“Hehe, cảm ơn vì đã khen~”
Lorea-chan trước kia chỉ học nấu ăn từ mẹ, nhưng dạo gần đây cậu ấy cũng đã học được rất nhiều món khác từ quyển sách dạy nấu ăn của Maria-san do Sư phụ gửi tới. Dù kĩ năng nấu nướng của cậu ấy vẫn chưa thể bằng mẹ mình, song kiến thức chắc chắn đã vượt qua nhờ cuốn sách đó.
“Erin-san, Lorea-chan có thể nấu được nhiều món lắm, nên cháu chắc chắn cậu ấy sẽ giúp được.”
“Đúng là cô cần một người có thể đa dạng hóa những món ăn thật. Người dân trong làng toàn có xu hướng nấu đi nấu lại một món từ ngày này qua ngày khác, dĩ nhiên là trừ Diral-san. Vậy, Lorea-chan, cháu sẽ tham gia vào kế hoạch này chứ?”
Được Erin-san hỏi, Lorea-chan đứng dậy và đưa ra câu trả lời đầy mạnh mẽ.
“Vì ngôi làng này, cháu sẽ làm bất cứ thứ gì có thể!”
“Cảm ơn cháu nhiều!”
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage