Khi chúng tôi ra khỏi hang, trời đã tối hẳn.
“Phù– Hahh~~~ Cuối cùng thì…”
Tôi hít một hơi thật sâu khi vừa ra khỏi hang. Cảm giác như đây là lần đầu tiên trong ngày mình được hít thở không khí trong lành vậy.
“Dù đã dùng thuốc để làm giảm khứu giác, nhưng mùi vẫn ghê quá…” (Iris)
“Chúng ta đã vào phần sâu nhất của hang mà. Để tôi dùng chất khử mùi nào. Đứng im.”
Tôi lấy chai khử mùi từ trong túi ra rồi xịt lên mọi người để triệt tiêu mùi hôi trên họ. Sau đó tôi xịt lên người mình và cất đi.
“Cảm ơn cháu. Tiện thể, bác cũng thấy thứ này được đặt ở lối vào quán ăn hôm trước. Đúng như bác nghĩ, nó là của cháu thật.”
“Vâng. Bác từng kể là dạo gần đây DIral-san ghét mấy kẻ bốc mùi bước vào quán mình nên cháu đã giới thiệu cho bác ấy thuốc khử mùi. Sau khi thấy độ hữu dụng của nó, bác ấy ngay lập tức đặt ở lối vào và kêu lớn, ‘Không dùng thuốc thì cấm bước vào đây!’”
Lúc đầu, Diral-san định trả tiền cho tôi cơ, nhưng tôi từ chối vì các Collector ở làng bắt đầu đi săn dơi trong hang là vì tôi.
Dù Diral-san được nhận thuốc khử mùi miễn phí, song, các Collector dùng nó sẽ phải cho tiền vào một cái hộp coi như là phí sử dụng. Vài ngày sau, tôi sẽ tới thu tiền.
“Haha! Ra thế. Đúng là tiện cho bọn bác thật, cơ mà cháu có kiếm nổi lãi không đó?”
“Cháu nghĩ là không đâu. Kiểu gì cũng lỗ.”
“À…”
Phí sử dụng có mỗi 3 reas một lần. Rẻ bèo.
Diral-san hứa sẽ để mắt tới hộp tiền để chắc rằng không có ai dùng lén thuốc, tuy nhiên, việc đó không cản được trường hợp ai đó dùng quá lố.
Tôi cũng chẳng để tâm, vì việc đó không làm tôi lỗ quá nhiều. Vả lại, đây cơ bản là một dịch vụ miễn phí mà tôi cung cấp cho Diral-san và các Collector. Việc giữ mối quan hệ hòa hảo với người dân trong một ngôi làng nhỏ như này là vô cùng quan trọng.
“Vậy chúng ta về thôi nhỉ? À, trước đó, Andre-san, bác muốn mang chỗ trái cây về đúng không?”
“Ừ, bọn bác muốn thử chúng phết, cơ mà…”
“Andre, ông vẫn lo bị đau bụng hả? Đằng nào chúng ta cũng ăn ở quán, kiểu gì chẳng có nhà xí.” (Gil)
“Nếu không chịu được cơn đau thì bác có thể ghé qua cửa hàng cháu.”
“Đừng lo. Bụng chúng ta đâu yếu tới thế. Nhưng tôi vẫn mong anh em mình không bốc phải trái nào hỏng…” (Gray)
Nói xong, ba ông bác lấy đống hoa quả đóng băng từ balo tôi rồi cho vào túi da của họ.
“Chúng sẽ sớm tan ra thôi, nên các bác nên ăn ngay khi còn tươi. Cháu sẽ để chỗ còn lại vào tủ đông, nên các bác có thể quyết định việc bán hay ăn chúng sau.”
“Được rồi, cảm ơn cháu… à phải rồi! Chúng ta vẫn chưa tính đến chuyện chia chác hoa quả nhỉ. Hơi buồn là toàn bộ trái cây đông lạnh lại phải đưa cho cháu giữ, liệu có phiền không nếu chúng ta chia đều ra?”
“Không sao đâu ạ. Các bác đã giúp cháu hôm nay, nên có thể coi đó là lời cảm ơn của cháu.”
“Cảm ơn cháu nhiều.”
Lượng ma lực cần thiết để duy trì hoa quả ở trạng thái đông lạnh cho tới khi về nhà là không nhiều, với lại tủ đông của tôi vẫn đang rỗng, nên chuyện chia đều ra cũng không phiền lắm.
“Andre-san, cháu với Iris không tham gia thu thập hoa quả nên các bác có thể lấy phần bọn cháu.”
“Không không, ai lại làm thế. Cứ giữ phần cháu đi.”
“Nhưng…”
“Cứ coi như là quà cảm ơn vì đã đi cùng thằng cha dở hơi này.” (Andre)
“Ê, ý là tôi á hả!? Đúng là tôi có chút lỗ mãng, nhưng–!” (Gil)
Gil-san kêu lên, rõ không hài lòng.
“Fufu. Vâng ạ.”
“Cảm ơn bác. Bọn cháu sẽ bán chúng để giảm số nợ của mình đi một chút.”
“Thế nhé, giờ về thôi! Andre-san, Gil-san, Gray-san, cảm ơn các bác, hẹn mai gặp lại!”
“Ou!”
Hôm sau, các Collector được Andre-san tin tưởng cùng chúng tôi đi vào hang.
Ngày đầu tiên, họ giúp tôi mang cả ngàn xác dơi ra khỏi hang, trong khi chúng tôi tiếp tục hạ thêm dơi.
Sau khi đem hết xác ra, tôi nhờ họ đào thêm một cái hố thật lớn trong rừng và đổ xác vào đó. Nếu không chôn xác, tôi sợ rằng cả khu rừng sẽ bốc mùi và làm mọi người khó chịu mất.
Cuối ngày, tôi lại nhờ mọi người mang lượng nanh khổng lồ đi bán cho gã thương nhân kia.
Mỗi ngày, ngoài việc trả số tiền thu nhập như bình thường, tôi còn trả thêm 10% số tiền bán nanh cho các Collector kì cựu nữa.
Lúc đầu, tôi cứ nghĩ rằng họ sẽ ăn bớt tiền bán cơ, nhưng chẳng ai làm thế cả. Giờ tôi có thể hiểu tại sao Andre-san lại tin những người này. Họ thực sự làm việc rất tốt.
Sau một tuần, số lượng Dơi nanh băng trong hang đã giảm khá nhiều, thế nên tôi tạm dừng chiến dịch săn dơi.
***
“Thế, gã thương nhân kia sao rồi?”
Tôi không thể tới chỗ thương nhân nên tôi nhờ Iris-san và Kate-san - hai người tôi tin tưởng - tới thám thính hắn.
“Trông ông ta có chút mất kiên nhẫn, cơ mà… tôi không chắc lắm…”
“Tôi nghe thấy ổng lẩm bẩm, ‘đám này kiên trì ghê gớm thế nhỉ’.”
Kate-san nghiêng đầu suy nghĩ, trong khi Iris-san cho tôi thêm chút thông tin.
“Hmm… chắc ý hắn là tôi đúng không nhỉ? Chẳng nhẽ hắn nghĩ rằng tôi sẽ khóc vì không thể kiếm được nanh băng hả? Tôi nghĩ cái người ‘kiên trì ghê gớm’ mới là hắn á.”
Dường như ông ta vẫn chưa nhận ra số tiền ổng đã trả cho các Collector đang chảy hết vào túi tôi thì phải. Khu khu khu~
Tôi từng cho Lorea-chan xem số tiền thu được và cậu ấy đã gần như xỉu sau khi thấy chồng tiền.
Tôi còn chưa đếm nên cũng chẳng biết có bao nhiêu, nhưng chắc chắn tôi thừa sức mua thêm vài bộ sách bách khoa Giả kim thuật.
Tôi không nghĩ gã thương nhân kia có thể sở hữu nhiều tiền để mua nanh tới mức này, trừ khi ổng cực kì giàu có.
Không biết ông ấy có thể làm như thế này được bao lâu nữa nhỉ…
Ông ta… kiên trì thật đấy…
“Chủ cửa hàng-san, tôi nghĩ là gã đó phải đem số nanh khổng lồ mua từ Collector sang một thành phố khác để bán, vì ổng làm sao gì có đủ tiền mua nanh liên tục chứ.”
“Có lẽ Kate đúng. Tôi để ý rằng ông ấy có vài lần cưỡi ngựa rời làng rồi.”
“Ừm, nanh băng cũng nhỏ nên không cần cả đoàn xe để chở đi nữa. Khu khu khu…” (Sarasa)
“Chủ cửa hàng-san, sao cô lại cười bí hiểm vậy?”
“Đâu có, tôi chỉ vui mừng vì mọi thứ đúng như tôi tính thôi. Fufufu~”
Tôi không ngừng cười được, vì kế hoạch của mình trơn tru quá.
“Hm? Ý cô là sao?”
“Iris-san, nếu cô là người thương nhân kia, cô sẽ bán cả tấn nanh đó ở đâu để lấy lại tiền?”
“Dễ thôi. Tới South Strugg. Đó là thành phố gần nhất rồi.”
“Đúng thế, giờ thì cô sẽ tìm tới ai để bán?”
“Umm… người thường thì không mua rồi, nên tôi phải tìm một giả kim thuật sư để bán thôi.”
“Chuẩn đấy. Và một trong hai giả kim thuật sư ở South Strugg là người quen của tôi.”
Sau khi nói xong, Kate mở to mắt và vỗ tay.
“Ah! Chủ cửa hàng-san, cô đã liên lạc với người kia trước khi lên kế hoạch hả?”
“Yup! Tôi mới thêm bước đó sau khi đã chắc chắn rằng ông ta nhắm tới tôi. Tôi nhờ người quen ấy mua nanh mà ổng mang tới với giá thật rẻ.”
Trước khi đi săn dơi, tôi đã nhờ Daruna-san chuyển thư tới chỗ Leonora-san.
Trong thư, tôi báo với cô ấy rằng rất có thể gã thương nhân sẽ tới cửa hàng của cổ một ngày nào đó để bán hàng tấn nanh băng, và tôi muốn cô ấy mua chúng với cái giá rẻ nhất có thể.
Bằng cách này, Leonora-san có thể mua được rất nhiều nanh với giá rẻ mạt, cũng như giới hạn lại số vốn của gã đó. Nói cách khác, đây chính là chiến lược “một mũi tên trúng hai đích”!
Dĩ nhiên, vẫn còn một giả kim thuật sư khác ở South Strugg. Đó là kẻ đã cố gắng lừa tôi. Gã thương nhân cũng có thể bán cho hắn, nhưng tôi chẳng lo lắm.
Thứ nhất, có khả năng là hai người họ thông đồng với nhau để hạ gục tôi, trả thù cho vụ tôi đã tung tin gây thất thiệt cho cửa hàng của hắn.
Kể cả khi không có mối liên quan gì tới nhau thì tôi không nghĩ rằng tên giả kim lừa đảo kia sẽ mua nanh băng của ông thương nhân với cái giá hợp lí.
Nói cách khác, dù có bán ở chỗ nào đi nữa thì ông ta vẫn sẽ lỗ.
“Ra là thế… Chủ cửa hàng-san, cô vẫn tuyệt vời như mọi khi nhỉ. Dù có thấp bé thì cô vẫn biết cách xử gọn đám người xấu!”
“Ê, cái đó không liên quan gì đến chiều cao của tôi nhé! Với lại kiểu gì tôi cũng sẽ cao lên thôi!”
Nói xong, Iris-san và Kate-san, vì lí do nào đó lại nhìn tôi với ánh mắt ấm áp.
“Có hơi khó nói… cơ mà Chủ cửa hàng-san, tôi không nghĩ là cô sẽ cao thêm được đâu…”
“Sao lại thế?”
“Nghe này. Cô đã mười lăm tuổi rồi nhỉ? Dù vẫn còn thấp, song cô đã đạt tới chiều cao của người lớn rồi đó.” (Iris)
“Cũng có vài trường hợp một số người vẫn phát triển chiều cao dù đã quá tuổi mười lăm, nhưng hiếm lắm.”
“Vẫn có khả năng tôi sẽ rơi vào trường hợp đó, đúng không?”
Iris-san chỉ lắc đầu như đóng sập cánh cửa hi vọng của tôi.
“Ừm… tôi nghe nói rằng hầu hết trẻ em ở cô nhi viện thường có cơ thể nhỏ nhắn vì không ăn đủ chất.”
“Ughh…”
Không biết là đúng thế hay không, song, việc những đứa trẻ ở cô nhi viện như tôi không ăn nhiều là có thật.
Chẳng phải là do thiếu đồ ăn, chỉ là chúng tôi chưa ăn hết bữa đã thấy no rồi.
Vả lại, tôi cũng không làm việc gì nhiều hồi còn ở đó. Thời gian của tôi hầu hết là dùng để học, nên ăn nhiều hơn mọi người khác đem lại cảm giác khá tội lỗi.
“Chủ cửa hàng-san, vui lên đi mà! Dù trông nhỏ nhắn nhưng cô dễ thương lắm! Chỉ cần thế thôi!”
“Đúng vậy! Dù thấp bé thì cô vẫn có nhiều điểm tốt lắm!”
“Yeah, đừng lo về cơ thể nhỏ bé của mình!”
“Đừng có nói cái từ “nhỏ bé” nữa! Cái đó đâu phải là cổ vũ tôi đâu! Hai người có thể thoải mái bảo tôi không phải lo lắng vì mấy người đã trưởng thành hết rồi! Ei, ei, eeiiiiiiii–!”
Vừa kêu lên, tôi vừa sờ nắn ngực họ.
Dù không bự như của Lorea-chan, nhưng chúng cực kì mềm mại!
“Hai người… nếu không trả hết được nợ thì tôi lấy cái này nhé…?”
Sau khi tôi vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào ngực họ, Iris-san và Kate-san ngay lập tức lùi lại, khoanh tay che ngực ngay lập tức.
“C, cô định làm gì thế hả!?”
“Đừng bảo là cô sẽ dùng thuật giả kim kì quặc nào đó để lấy ngực của bọn tôi rồi gắn vào ngực cô đó nhé!? Gớm quá!”
“Hai người nói cái gì vậy? Đời nào tôi lại làm cái việc kinh dị như vậy. Tôi chỉ đang tính việc dùng chúng để biến thành công cụ giải tỏa stress thôi.”
“Nghe gớm khác gì cái trước đâu!”
Nhìn khuôn mặt sợ hãi của họ, tôi bật cười lớn.
“Ahaha! Đùa thôi. Thực ra tôi có thể dùng một vài loại thuốc giúp cơ thể mình đẹp hơn đó.”
Sau khi nghe những gì tôi nói, Iris-san và Kate-san thở hắt ra nhẹ nhõm.
“Hahh… Hóa ra cô chỉ đùa thôi à… ơ mà tôi chưa bao giờ nghe tới một loại thuốc hay ho như thế đấy. Giả kim thuật tuyệt vời thật!”
“Vậy sao cô không dùng nó? Chắc chắn cô sẽ cao hơn, đúng chứ?”
“Tôi không muốn động tới loại thuốc đó vì giờ tôi vẫn chưa thể tạo ra chúng. Tuy nhiên, lí do chính là cơ thể của tôi là thứ duy nhất cha mẹ để lại. Đúng là tôi ghét cơ thể nhỏ bé thật, cơ mà tôi muốn mình phát triển tự nhiên hơn. Song, đúng như hai người nói, có lẽ tôi sẽ chẳng cao thêm được nữa.”
“Chủ cửa hàng-dono… Dù cha mẹ không còn bên cạnh, nhưng cô vẫn quan tâm tới họ nhỉ.” (Iris)
“Họ ra đi khi tôi chỉ là một đứa trẻ, nên tôi thật sự không nhớ được nhiều lắm, song chắc chắn cha mẹ tôi rất tốt bụng và đáng kính.”
“Chủ cửa hàng-san, cô thực sự rất mạnh mẽ đấy. Dù đã mất đi gia đình, vậy mà cô vẫn cố gắng hết sức và trở thành giả kim thuật sư.”
“Mọi đứa trẻ trong cô nhi viện đều ước mong điều đó, nhưng tôi biết để làm được thì không hề dễ dàng. Cô rất đáng được tôn trọng đấy.”
Nghe họ nói, tự nhiên mặt tôi bắt đầu nóng lên. Xấu hổ quá.
“Xì, hai người vừa chê tôi người nhỏ xong, giờ lại khen tôi hả? Hmm… cảm ơn…”
Tôi đã cố gắng rất nhiều, nhưng có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ trở thành một nhà giả kim mà không có sự giúp đỡ của những người quan tâm tới mình.
Sư phụ, hai tiền bối, hậu bối và cả mọi người ở cô nhi viện nữa. Không có họ, tôi không thể trở thành một người như bây giờ được.
“Ahem! Vẫn còn phải thu thập nhiều nanh lắm nhé, tiếp tục chiến dịch đi!”
“Cứ để cho bọn tôi. Đã đến lúc dạy cho gã thương nhân kia một bài học nhớ đời rồi!”
“Fufu. Gã ta thực sự là cái ví tiền hảo hạng. Hắn còn chẳng biết rằng mình đang mua nanh của chúng ta.”
“Khu khu khu. Đúng thế. Cứ tiếp tục như này đi. Tôi tin hai người đấy.”
Chẳng hiểu tại sao tôi có cảm giác như chúng tôi là một thế lực ác quỷ hay gì gì đó vậy…
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại