“Chủ cửa hàng-dono, chúng tôi về rồi này–”
“Ahh~ Bước vào bên trong cửa hàng cứ như thiên đường vậy~”
Iris-san và Kate-san vừa về, thở một hơi đầy mệt mỏi và gạt mồ hôi trên trán.
“Chào hai người. Hôm nay nóng lắm hả?”
“Đúng thế, đặc biệt là khi phải di chuyển liên tục không ngừng nghỉ trong một khoảng thời gian dài.”
Cũng đã được một khoảng thời gian kể từ khi chúng tôi bắt đầu bán mũ làm mát, và trời thì càng ngày càng nóng.
Tôi nhìn lên trời qua cánh cửa sổ. Chẳng có một gợn mây nào cả, chỉ có ánh nắng chói chang.
Tuy nhiên, tôi không cảm thấy được cái nóng đó vì tôi đã lắp một cái điều hòa siêu bự ở trong cửa hàng.
Thực ra tôi chỉ cần một cái cỡ bình thường là đủ làm mát cho cả cửa hàng rồi, nhưng vì có quá nhiều nanh băng nên tôi quyết định chơi cỡ lớn luôn.
“Mua mũ làm mát đi. Tôi đã bảo là sẽ giảm giá cho hai người còn gì.”
Tôi chỉ lên kệ, khuyên họ mua hàng, song Iris-san với Kate-san đã vội ngoảnh mặt đi.
“Ugh… nghe hấp dẫn thật đấy, nhưng… không, tôi sẽ cố gắng chịu đựng…”
“Bọn tôi đã quen với cái nóng rồi, nên chắc không cần cái mũ đó đâu…”
“Có một cái thì chắc chắn công việc sẽ hiệu quả hơn, đúng chứ?”
“Ừm, cơ mà giờ chúng tôi toàn làm việc trong hang.”
Thỉnh thoảng tôi lại nhờ hai người đi thu thập một số nguyên liệu, song dường như cứ rảnh là họ lại cắm mặt vào hang để kiếm Dơi Nanh Băng.
Vào cái mùa nóng nực này, nanh của Dơi Nanh Băng cực kì được giá, nên các Collector đang tập trung kiếm nó.
Vì bên trong hang không nóng như bên ngoài, vài Collector có thể làm việc bình thường mà không cần mũ làm mát.
“Iris-san, Kate-san, chào hai người. Đây, trà lạnh nè.”
Lorea-chan xuất hiện từ bếp với hai cốc trà lạnh.
Iris-san và Kate-san ngay lập tức uống hết trong một hơi.
“Pwaahhh~... Cảm ơn cô, Lorea. Một cái điều hòa cùng cốc trà lạnh là tuyệt nhất!”
“Đúng thế. Ahh~ Mát mẻ làm sao. Tớ sợ rằng mình sẽ chẳng thể ở trong nhà trọ nữa một khi đã quen với sự thoải mái ở đây.”
TIện thể, chúng tôi có trà lạnh là vì tôi đã lắp một cái tủ lạnh trong bếp.
Vài tuần trước, Geberg-san mang khung tủ lạnh và tủ đông tới, thế nên tôi làm chúng ngay lập tức.
Giờ thì căn bếp của tôi đã xong xuôi toàn bích!
Với tủ lạnh và tủ đông, số lượng món ăn Lorea-chan có thể làm đã tăng lên.
Dù làng có quán ăn của Diral-san, tôi vẫn khá chắc rằng tôi mới là người có căn bếp sang nhất.
“Ah, tôi hiểu mà. Ở đây vừa sạch vừa mát, làm cho tôi thỉnh thoảng lại chẳng muốn về nhà cơ. Mà, tôi cũng có một tấm vải thay đổi theo môi trường của Sarasa rồi, nên ở nhà ngủ cũng được.” (Lorea)
“À, cái loại vải đó. Chúng tôi cũng có trên giường nữa. Thoải mái thật.” (Kate)
“Đúng thế. Thật sự thì tôi thấy rất ngại, không biết tại sao mình có thể dùng miễn phí một món quý giá như vậy…”
Iris-san vừa nói vừa nhìn sang tôi.
“Đừng lo. Tôi sẽ thấy tội lỗi lắm nếu chỉ có mình mình được nằm ngủ thoải mái.”
“Không sao đâu, Không cần cái đó chúng tôi vẫn ngủ ngon mà. Dù gì thì bọn tôi cũng chỉ là mấy kẻ ăn bám.”
“Ai lại làm thế chứ!”
Căn phòng trống vốn dành cho khách giờ đã trở thành phòng của Iris-san và Kate-san.
Tuy nhiên, không đời nào tôi lại thu lại chăn gối của họ được.
Chúng tôi đang sống cùng nhau, thế nên chẳng thể để họ ngủ trên cái giường trống rỗng được. Vả lại, họ luôn làm việc chăm chỉ để trả nợ, thế nên tôi phải hỗ trợ họ chứ.
Vì vậy, tôi đặt thêm hai cái giường nữa từ Geberg-san và tự làm hai tấm đệm bằng vải thay đổi theo môi trường cho Iris-san và Kate-san.
Giờ tôi có năm cái giường, nên sẽ không có vấn đề gì nếu cả Sư phụ và Lorea-chan muốn ở lại cửa hàng cùng lúc.
“Đúng là ở đây thì vừa sạch vừa mát, nhưng đó cũng là vấn đề của chúng ta đó…”
Tôi nghiêng đầu nhìn khuôn mặt có chút muộn phiền của Lorea-chan.
“Vấn đề á? Là sao?”
“À, chắc cậu không biết vì cậu toàn làm việc trong xưởng. Chuyện là thỉnh thoảng các Collector lại đứng nghỉ trong cửa hàng một lúc sau khi mua đồ và làm tắc nghẽn–”
“–Mấy đứa đang nhắc tới bác đó à?”
Lorea-chan đang giải thích thì bỗng nhiên Andre-san bước vào cửa hàng.
Theo Lorea-chan, bác ta ngày nào cũng tới đây.
Đợi đã… đừng bảo là… bác ấy tới chỉ để hóng mát thôi đó nhé?
“À, Andre-san, chào bác. Bác có ý kiến gì về vấn đề này không?”
“Dĩ nhiên là có rồi!”
Biết ngay mà.
“Lorea-chan… Có phải Andre-san… Ừm…”
“Ừ. Nhưng bác ấy không tệ bằng mấy gã đứng cả giờ đồng hồ đâu.”
Họ còn cắm cọc ở đây cả tiếng á!? Sao tôi không biết nhỉ…?
“Thường thì họ sẽ đi nếu tớ đưa cho trà lạnh, nên là… Andre-san, trà của bác đây.”
“C, cảm ơn cháu, Lorea-chan… *sụp* Puuaahhhh! Được uống nước mát vào ngày nóng quả thật quá tuyệt vời!”
Sau khi Lorea-chan nhận lại tách trà từ tay Andre-san, cậu ấy ngay lập tức chỉ tay ra cửa.
“Giờ thì bác đã thoải mái với tách trà rồi nhé, mời về nhà cho.”
“Đ–đợi đã! Bác đã xong chuyện đâu!”
“À ừ nhỉ. Thế, cháu có thể giúp gì đây?”
“Đầu tiên thì đây là chỗ nguyên liệu bác có được ngày hôm nay. Bác muốn bán sạch chỗ này, với lại mua thêm chút thuốc.”
“Vâng ạ, đợi cháu một chút.”
Lorea-chan nhận lấy đống đồ của Andre-san một cách thuần thục.
Cậu ấy mới chỉ ở đây làm việc có vài tháng, nhưng giờ cứ như dân chuyên vậy.
Vừa thông minh, siêng năng, đã thế còn học hỏi rất nhanh nữa. May là tôi đã thuê cậu ấy!
Lorea-chan là một nhân viên hoàn hảo, cứ như thể không có tí yếu điểm nào vậy. Ừ thì–
“Thế thôi ạ?”
“Ừ.”
“Vậy thì cảm ơn bác đã mua hàng, Andre-san. Giờ bác có thể rời đi được rồi đó.”
–trừ việc cậu ấy có thái độ khá lãnh đạm với vài người…
“Được rồi, bác sẽ quay lại– Không không không phải thế! Lorea-chan, sao cháu lạnh lùng với bác thế. Bác vẫn còn chuyện để nói mà!”
“Thế ạ? Bác không chỉ muốn ngồi trong phòng lạnh à?”
“Không, bác thật sự có chuyện muốn bàn! Sarasa-chan, cháu có thể lắp vài cái điều hòa trong quán trọ được không? À, cùng với cái tạo tác có thể tạo ra đồ uống với đồ ăn mát lạnh ấy. Tên gì nhỉ? Tủ lạnh à?”
“Vâng, là tủ lạnh. Cháu rất sẵn lòng, nhưng bác nên hỏi Diral-san đã. Cái đó không rẻ, nên sẽ khá khó để thuyết phục bác ấy đấy.”
So với một cái mũ chỉ làm cho đầu và phần trên cơ thể được mát, điều hòa cực kì đắt đỏ vì nó làm cả căn phòng mát lạnh.
Dù Diral-san là một trong những người giàu có nhất làng, tôi vẫn không nghĩ bác ấy có thể lắp điều hòa ở mỗi phòng được. Còn với quán ăn, bác ấy sẽ cần một cái điều hòa cực lớn, mắc hơn nhiều so với loại thường.
Lượng ma lực cần thiết để vận hành toàn bộ chỗ điều hòa sẽ cực kì khủng khiếp. Nó không phải là vấn đề với một người có lượng sức mạnh phép thuật nhiều như tôi, song, hầu hết mọi người sẽ cần cả đống đá ma thuật hoặc nanh của Dơi Nanh Băng như nguyên liệu thay thế để sản xuất ma lực.
Thế nên, có lẽ Diral-san sẽ không đồng ý với cái ý tưởng lắp điều hòa này đâu.
“Ra là vậy…. Chán nhỉ. Thực ra, bác còn muốn bảo cái này nữa.”
“Gì thế ạ?”
Vì lí do nào đó, Andre-san hướng ánh mắt sang Iris-san, rồi Iris-san cũng gật đầu.
“Ahem! Để tôi nói nhé. Chủ cửa hàng-dono, cô có biết về một gã thương nhân đang ở trong làng không?”
“Ý cô không phải là Gretz-san đúng không? Thế thì tôi chịu.”
Iris-san có biết Gretz-san, vì anh ta thỉnh thoảng lại tới chỗ tôi, nên rõ ràng là cô ấy không có nói về anh ấy.
“Gã này già hơn Gretz-san nhiều, đã thế còn hơi béo.”
“Ông ta thuê một căn nhà trong làng cũng được một khoảng thời gian rồi đó. Ổng đang sống với vài người hầu, nên chắc chắn có rất là nhiều tiền.”
“Ra vậy. Nếu thế thì ông ấy không phải là người bán rong à. Vậy có chuyện gì với ổng?”
Người bán rong là những người thường di chuyển từ nơi này sang nơi khác để bán đồ, và xem ra người mà chúng tôi đang nói đến không phải như vậy.
Quả đúng là tôi không biết gì về ông ta. Tôi chưa bao giờ thấy một người thương nhân mập mạp trong làng này.
Có thể tôi sẽ để ý nếu ông ta mang theo cả đoàn xe, nhưng không đời nào một đoàn xe chở hàng có thể tới ngôi làng hẻo lánh này.
“Gã thương nhân đó đang mua nanh của Dơi Nanh Băng giống cô, nhưng giá cao hơn 30%”
“Hee… thế à.”
“Ra vậy! Thảo nào số người bán nanh dạo gần đây giảm xuống…”
Lorea-chan đang nghe bỗng kêu lên, và Kate-san gật đầu cái rụp.
“Chắc chắn lí do là vậy rồi.”
“Nói mới nhớ, tôi có cảm giác như số nanh trong kho đang giảm xuống…”
Tôi chắc chắn rằng mình sẽ để ý nếu không ai bán nanh cả, tuy nhiên Iris-san và Kate-san luôn bán cho tôi khi họ về nhà. Bên cạnh đó, tổ đội của Andre-san và các Collector thân thuộc với tôi vẫn bán nanh cho cửa hàng này.
Mà, tôi cũng chẳng lo về việc này lắm, vì tôi không dùng quá nhiều nanh để làm mũ làm mát, nên chắc không có vấn đề gì đâu.
Thực ra, tôi đã tự hỏi tại sao lượng nanh không có tăng lên dù số lượng Collector mới đến làng vẫn tăng qua từng ngày. Hóa ra đây là lí do hả?
Dường như các Collector mới thích bán nanh băng tới gã thương nhân béo tốt hơn là tôi, vì họ sẽ nhận được thêm 30% số tiền.
“Chủ cửa hàng-dono, việc đó không làm cô thấy lo lắng à?”
“Hắn ta trả cao hơn 30% đó. Nếu chuyện này cứ tiếp diễn thì không ai bán nanh cho cô đâu.”
Iris-san và Kate-san đang lo cho tôi.
“Đúng là cái giá 30% làm tôi có chút lo, nhưng thật sự thì tôi không thấy quá phải lo lắng.”
Tôi đã làm tủ lạnh và tủ đông cho bếp của mình rồi, và cả một cái điều hòa trong cửa hàng nữa, thế nên tôi không cần thêm nanh băng. Giờ tôi chỉ dùng nó để làm mũ làm mát thôi.
Với lại tôi không kiếm được quá nhiều tiền khi bán mũ, nên cũng chẳng có vấn đề gì nếu tôi ngừng bán thứ đó. Ít nhất là đối với tôi, chứ không phải những dân làng đang làm mũ.
Gretz-san và Daruna-san có thể gặp rắc rối nếu không được bán mũ làm mát nữa, và thu nhập của họ sẽ giảm xuống.
Tôi không nghĩ rằng việc này sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống của họ, vì đây không phải là thu nhập chính, song, có ai vui khi mất tiền đâu?
Vả lại, tôi cũng đã cố gắng tạo cơ hội cho dân làng để kiếm thêm thu nhập. Họ chắc chắn sẽ rất thất vọng nếu mất đi nguồn thu nhập phụ này.
“Không cần phải cứ là giả kim thuật sư mới có thể nhìn ra chất lượng của nanh băng, nên không lạ khi một thương nhân có thể làm việc đó.”
“Đúng thế, kể cả tớ còn làm được.”
“À, thì vì cậu là một người học rất nhanh và có trí nhớ tốt mà.”
“Thế ư? Cảm ơn cậu, Sarasa-san. Hehe~”
Vừa nhìn vào khuôn mặt vui vẻ của Lorea-chan, tôi vừa nghĩ.
Lấy giá 30% hơn tôi thì cũng không có gì lạ, nhưng tôi không biết với cái giá mua vào cao như thế thì có thể kiếm lãi được hay không.
Đúng là giá tiền mua vào của tôi rẻ hơn giá ở vương đô, nhưng đó là vì địa điểm các Collector thu thập nanh khá là gần cửa hàng của tôi.
Nếu họ muốn bán nanh băng sang làng hay thành phố khác thì họ phải tính cả tiền vận chuyển nữa, và chắc chắn số tiền đó sẽ bằng không nếu họ mang tới chỗ tôi.
Đó là lí do vì sao tôi mua lại nanh băng với cái giá thấp hơn một chút so với giá ở vương đô.
Vấn đề bây giờ là có một cửa hàng khác trả giá cao hơn 30% so với tôi, đã thế lại còn ở cùng một ngôi làng.
Cái giá mà gã thương nhân kia mua vào thực sự rất cao. Nếu ông ta là một giả kim thuật sư, ổng có thể kiếm được chút lãi bằng cách bán tạo tác làm từ nanh băng, tuy nhiên ông ta không làm thế. Dường như ông ấy chỉ là một người thương nhân bình thường, nên tôi cũng chẳng biết ông ấy sẽ kiếm lãi kiểu gì với cái giá cao như thế.
Nếu bán toàn bộ chỗ nanh cho một nhà giả kim ở thành phố khác thì chắc chắn ông ta sẽ lỗ nặng.
Trừ khi ông ta đợi đến lúc thị trường thiếu nanh băng, rồi bán sạch chỗ nanh tích trữ được thì may ra lúc đó còn kiếm được chút lời.
… Đợi đã… có lẽ nào…
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại