"....................."
Tôi không thể thốt ra được lời nào khi nhìn thấy những gì trước mắt.
Một hàng rào gỗ mục nát.
Một khu vườn đầy cỏ dại cao lêu nghêu.
Mấy bức tường của ngôi nhà tưởng chừng như có thể sụp xuống bất cứ lúc nào.
Và những tấm kính cửa sổ đầy bụi.
Tấm biển chỉ dẫn ghi “Giả Kim Thuật” - thứ tinh hoa cao quý nhất của đất nước - bị nghiêng sang một bên và trông như nó sẽ rớt xuống bất cứ lúc nào.
“Đây… đây là nơi mà mình sẽ bắt đầu chương mới trong cuộc đời ư…?”
Tôi đã vượt qua rất nhiều bài kiểm tra khó nhằn và đạt được chứng chỉ quốc gia như là một nhà giả kim.
Tôi cũng đã được quyền mở một cửa hàng riêng từ Sư phụ.
Đã thế tôi còn tốn cả tháng trời để tới đây từ vương đô.
Thế mà…
“Tồi tệ quá…”
Đợi đã… chuyện này thật kì lạ...
Dù cửa hàng này được mở ở một nơi hẻo lánh, tôi nghĩ rằng nó vẫn đáng giá hơn 10,000 reas.
Số tiền đó chỉ đủ để thuê một căn phòng nhỏ ở vương đô trong hai tháng.
Cái giá thực tế chắc phải cao hơn một chút vì có trợ cấp của nhà nước, nhưng nếu mà không được giảm nhờ trợ cấp, thì cái giá tổng thể vẫn quá là thấp…
“Cửa hàng của tui…”
Tôi không thể phủ nhận việc mình bị dụ bởi số tiền và lời chào mời hấp dẫn.
Cơ mà tôi thật sự không có kế hoạch gì cho việc mở hàng ở một nơi như này.
Tôi từng được thuê ở một cửa hàng vương đô và rèn luyện ở đó một thời gian ngắn để tích cóp tiền.
Sau khi có đủ vốn, tôi lên kế hoạch mở một cửa hàng nhỏ với bầu không khí thoải mái đâu đó ở tỉnh lẻ.
Tôi không tham giàu sang hay sống một cuộc sống xa xỉ.
Tôi chỉ cần kiếm được một số tiền vừa đủ và đền đáp lại những con người đã chăm sóc tôi với số tiền đó.
Vậy tại sao tôi lại đứng ở một thị trấn hẻo lánh - thực ra là một ngôi làng nhỏ xa xôi với chỉ một chút hành lí trong tay?
Câu chuyện bắt đầu từ một tháng trước….
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại