Chae Nayun đến tòa nhà chính để tìm Huấn luyện viên Kim Soohyuk vào lúc sáu giờ tối.
"Một câu lạc bộ ư?" Kim Soohyuk đang làm việc trong văn phòng và thấy hơi mờ mịt.
“Đúng vậy ạ,” Chae Nayun nói khi đưa cho anh một tờ giấy.
Yoo Yeonha đã hoàn thành mẫu đơn đăng ký câu lạc bộ.
“Nó gọi là Câu lạc bộ Dược phẩm! Thông tin chi tiết được viết trong đơn đăng ký câu lạc bộ đây ạ!” Chae Nayun vừa nói vừa nhấn mạnh từng âm tiết như một đứa trẻ tiểu học trong buổi thuyết trình.
Kim Soohyuk nhìn cô một lúc trước khi nhận đơn.
“Hừmm…” anh lướt qua tờ giấy.
Chae Nayun không khỏi cảm thấy lo lắng.Dù sao thì Kim Soohyuk khá nổi tiếng là người nghiêm khắc và thiếu linh hoạt trong lời của các học viên.
Kim Soohyuk mở ngăn kéo và đặt đơn đăng ký của họ vào trong. Sau đó anh ấy nói: “Được rồi. Tôi sẽ chỉ định cho em một phòng câu lạc bộ và sẽ sớm cử một cố vấn”.
"À! Vâng! … Hử?" Chae Nayun reo lên trước khi nghiêng đầu rối rắm trước vài lời cuối cùng của Kim Soohyuk.
“Cố vấn? Có cần thiết không?” cô ấy hỏi.
“Sao lại hỏi điều hiển nhiên thế? Mỗi câu lạc bộ sẽ có một phòng và ngân sách do nhà trường tài trợ, vì vậy rõ ràng em cũng sẽ cần một cố vấn để giám sát mình. Các câu lạc bộ em tham gia trong thời gian còn ở học viện sẽ có tác động rất lớn đến sự nghiệp anh hùng của em sau này,” Kim Soohyuk giải thích.
“À… em hiểu rồi… Cảm ơn… rất nhiều ạ…” Chae Nayun cúi đầu nói và cố gắng tỏ ra cao hứng hết sức để che giấu sự chìm ngỉm trong cảm xúc của mình.
“Được rồi, ra ngoài đi.”
“Vâng thưa ngài!”
Chae Nayun rời khỏi văn phòng quản lí.
Brừuuu!
Đồng hồ thông minh của cô rung lên khi cô rời khỏi văn phòng. Cuộc gọi đến từ bố của cô, Chae Shinhyuk.
“Chào bố,” Chae Nayun trả lời với giọng tươi tắn và vui vẻ.
—Chào Nayun.
Một giọng nói quen thuộc gọi cô từ đầu bên kia.
Chae Nayun đáp lại bằng giọng còn vui vẻ hơn, "Dạ, bố có chuyện gì thế?"
— À, bố gọi để hỏi con vài điều vì bố cần ý kiến của con về vấn đề này.
"Là gì vậy ạ?"
— Một đề xuất cải cách Cube được đưa ra…
Chae Shinhyuk nhận được lời nhắn từ các giám đốc điều hành của Cube vì tập đoàn Daehyun là nhà tài trợ lớn nhất của họ.
Cube muốn cải tiến lớp học của mình và hỏi ý kiến của Chae Shinhyuk về vấn đề này.
—Thế nên bố đang muốn biết con nghĩ gì.
"À thì…"
Chae Nayun nhớ lại sự kiện này ở kiếp trước trước khi thoái lui. Cô mơ hồ nhớ mình đã nói với bố mình những điều như, ‘Tại sao họ lại muốn thay đổi nó?’ Sự hồi quy dường như đang ăn mòn ký ức của cô từng chút một, bắt đầu từ những thứ tưởng chừng vô nghĩa.
“Con thực sự không bận tâm đâu. Cứ làm bất cứ điều gì bố muốn,” Chae Nayun thờ ơ trả lời.
—Được rồi, học chăm chỉ nhé.
Chae Shinhyuk kết thúc cuộc gọi.
Chae Nayun mỉm cười nhìn chiếc đồng hồ thông minh của mình trước khi vui vẻ bước ra khỏi tòa nhà.
“Wow…”
Hoàng hôn bên ngoài tràn đầy dụ hoặc cô khi nó rải ánh vàng khắp mặt biển và chìm xuống phía dưới đường chân trời.
Các học viên lục tục rảo bước dưới ánh đèn đường về ký túc xá của mình.
Chae Nayun đứng yên một lúc và ngắm nhìn khung cảnh xung quanh. Cô chỉ có thể mô tả cảnh tượng này như một cảnh tượng mà cô rất nhớ, quá quen thuộc và đồng thời lại nhìn nhiều đến phát ngán. Tóm lại thì là một cảm xúc phức tạp.
“Haizz…” cô thở dài khi nghĩ đến việc lại đến Cube thêm ba năm nữa.
Lần này cô không muốn gì hơn ngoài việc tận hưởng ba năm này. Cô không muốn đối mặt với bất kỳ bi kịch, thảm họa hay trường hợp khẩn cấp nào. Cô không muốn cô đơn hay chán nản như ‘lần trước’.
Mặt trời lặn chiếu vào cô trước khi biến mất ở đường chân trời. Chae Nayun nhận ra trái tim rắc rối của mình đang dần bị bóng tối lấp đầy và cố gắng hết sức để giữ một tâm thái lạc quan. Cảm giác như có một tảng đá lớn đè lên ngực cô khiến cô thấy nghẹt thở.
“…”
Chae Nayun sửa lại mái tóc bị gió biển thổi tung. Cô phải đối mặt với vấn đề mà cô lo sợ, dù có là gì đi chăng nữa.
Cộp… Cộp…
Cô thấy bóng lưng phía sau đầu của ai đó. Không biết sao mà nó trông khá quen thuộc. Người đó có mái tóc dài màu vàng và bước đi trong tư thế ngẩng cao đầu. Đó là Rachel.
Chae Nayun định đi ngang qua cô nhưng không hiểu sao lại thấy Rachel đang nấp sau cột đèn.
Tại sao cô ấy lại? Chae Nayun thắc mắc khi tiếp tục quan sát.
"Hở?" cô ấy lẩm bẩm và một bên lông mày của cô ấy nhướn lên.
Kim Hajin đang ở ngay phía trước và Rachel cắn móng tay trong khi bám theo cậu ấy!
Chae Nayun cảm thấy có thứ gì đó đang dâng lên trong mình và quyết định lẻn ra sau Rachel. Sau đó cô ấy nắm lấy vai Rachel và hỏi, "Cậu đang làm gì vậy?"
“…!”
Rachel nhảy dựng lên như một con mèo sợ hãi với bộ lông dựng đứng.
"Hích!"
Cô lập tức quay lại và kêu lên với Chae Nayun.
Chae Nayun cười hoài nghi trước khi hỏi: "Cậu đang theo đuôi ai vậy?"
“…!”
Rachel cố gắng trấn tĩnh lại và sửa sang lại cà vạt và áo sơ mi. Tuy nhiên, tóc cô vẫn dựng đứng và không có dấu hiệu xẹp xuống. Hơn hết, cô ấy còn toát mồ hôi lạnh dù đã cố gắng hết sức để tỏ ra bình tĩnh.
“Tôi không biết cậu đang nói về điều gì,” Rachel thờ ơ trả lời trong khi chỉnh lại mái tóc rối bù của mình.
Chae Nayun khoanh tay và chế nhạo, “Phải rồi nhỉ, cậu đã bị Kim Hajin bỏ xa trong lớp lý thuyết. Cậu đang theo dõi cậu ta để tìm hiểu bí mật của cậu ấy hay gì đó?”
“…!”
Con mèo vàng lại rít lên, nhưng lần này là im lặng. Cô ấy dường như đang lườm Chae Nayun bằng ánh mắt sắc lạnh của một con thú. Chae Nayun không thể không nghĩ, Ôi... mình đang run rẩy.
“Hihi,” Chae Nayun cười khúc khích sau khi nhìn thấy phiên bản trẻ con này của Rachel.
Thế là quá đủ vì Kim Hajin đã biến mất từ lâu.
Cô ấy vỗ nhẹ vào vai Rachel, “Hãy vào phòng và ngủ một chút đi. Trên lý thuyết thì cậu sẽ không thể thắng được cậu ấy cho dù cậu có cố gắng thế nào đi chăng nữa.”
“Hừm!” Rachel ngúng nguẩy và tiếp tục trừng mắt nhìn cô.
Sau đó cô ấy nhanh chóng bỏ chạy, điều này khiến Chae Nayun lại nhớ đến một con mèo.
Chae Nayun không khỏi mỉm cười khi nhìn con mèo vàng phóng vụt sang phía xa.
***
[Cải tiến các lớp ở Cube]
— Đề xuất giảm hoặc giữ nguyên số lớp và tập trung hơn vào các bài kiểm tra thực hành hướng tới chiến đấu.
— Bổ sung điểm chiến đấu thực tế vào việc xếp loại học viên…
Tin tức về sự cải tiến mới của lớp học lan truyền trong khuôn viên trường vào ngày hôm sau. Họ cho biết học viện sẽ giảm bớt hoặc giữ nguyên các lớp hiện có và bổ sung thêm một lớp đặc biệt mỗi tuần một lần. Điều này không tồn tại trong câu chuyện gốc.
Đó là điều dễ hiểu vì các djinns đã gây náo loạn trong kỳ thi giữa kỳ. Tuy nhiên, có điều gì đó làm tôi khó chịu.
“Dạo này không có tin gì cả…”
Tôi nhìn xuống chiếc đồng hồ thông minh của mình. Nó thường thông báo cho tôi bất cứ khi nào có sự thay đổi so với câu chuyện gốc. Đây là một đặc quyền được trao cho tác giả gốc hay gì đó, nhưng đã khá lâu rồi không có thông báo nào xuất hiện.
Tôi đã nhận hết phần thưởng cho Giai đoạn đầu của cốt truyện chưa? Điều này làm tôi thấp thỏm không yên vì lí do nào đó.
Cạch…
Tôi đặt khay của mình xuống quầy thu gom.
“Nó ngon thật.”
Đồ ăn ở Cube có vị rất ngon. Không chỉ vậy, nó còn khá rẻ. Tôi không chết đói nhờ giá thức ăn ở đây. Một miếng thịt bò chỉ có giá 4.000 won.
"Hô? Cậu chính là anh chàng đó phải không?”
Có ai đó huých vai tôi khi tôi chuẩn bị rời khỏi căng tin. Cô gái gốc Tây này dường như đang học năm thứ hai tại Cube.
Cô ấy nhìn vào mặt tôi và cười nhếch mép,"Cậu chính là xạ thủ đó!"
“…Hử?" Tôi cười không thể tin được khi cô ấy nói chuyện một cách thô lỗ không giống với một quý cô phương Tây tinh tế.
“Ừ, là tôi,” tôi đáp.
Tôi không biết cô ấy là ai nhưng đã quen với những tình huống như vậy. Tôi đã trở nên nổi tiếng phần nào sau kỳ thi giữa kỳ.
“Chúng ta cùng chụp ảnh nhé,” cô giơ chiếc đồng hồ thông minh lên trên đầu và bật chế độ selfie.
Một hình vuông xuất hiện và định hình chúng tôi. Trong khi đó, tôi liếc nhìn bảng tên của cô ấy khi cô ấy đang bận chụp ảnh.
[Scarlet]
Cô ấy dường như không phải là một người qua đường hoàn toàn vì tên của cô ấy nghe có vẻ quen thuộc. Tôi đi ngang qua cô ấy sau khi cô ấy chụp ảnh tự sướng xong.
“Hửm? Này, cậu đi đâu thế?" cô ấy hỏi.
“À, xin lỗi. Tôi phải tham gia một lớp lý thuyết,” tôi nhìn đồng hồ thông minh của mình và giả vờ đang vội.
Tôi thực sự bận rộn với các lớp lý thuyết vào buổi sáng và lớp học ngoài trời, [Núi và Rừng]. Cái sau nghe có vẻ hay nhưng đó chỉ là đi bộ đường dài.
Đương nhiên là nó cũng có điều đặc biệt.
—Cậu ta bị cái quái gì vậy?
—Thôi nào, đâu cần phải kích động như vậy đâu. Cậu ta chỉ là một sinh viên năm nhất không biết gì.
—Sao cậu ta lại không biết tôi là ai? Tôi là Scarlet. Cậu ta nghĩ mình là ai vậy…
Đúng đấy, tôi chẳng biết cô là ai sất. Tôi thầm nghĩ trong khi cố gắng hết sức để phớt lờ việc họ nói xấu tôi.
Thính giác vượt trội của tôi thỉnh thoảng có xu hướng nghe được những điều kì quặc.
***
Lớp lý thuyết sáng nay là về một trong những môn học nổi tiếng nhất trong chương trình giảng dạy của Cube, [Lý thuyết Mana]. Chủ đề trong ngày của chúng tôi là những ngọn núi và mạch mana. Lớp học khá dễ đối với tôi và giáo sư phụ trách đối xử với tôi rất hòa hảo.
Tôi nhận thấy Rachel đang nắm chặt cây bút của mình trong cơn giận vùi, nhưng tôi có thể làm gì được?
Lớp học kết thúc sau hai tiếng.
Tôi đi thẳng đến cổng sau khi ăn trưa xong. Tôi tới Pyeonganbuk-do để tham gia lớp học ngoài trời tiếp theo.
Các học viên Veritas lần lượt xuất hiện khi tôi còn cách điểm hẹn khoảng ba mươi phút.
“Tất cả mọi người đã có mặt ở đây chưa?”
Huấn luyện viên xuất hiện đúng giờ và một trăm học viên tham gia ngày hôm nay cũng đã tập trung lại.
Tuy nhiên, tôi không thể không cảm thấy ngạc nhiên.
“Rất vui được gặp tất cả các bạn. Tên tôi là Seo Youngji. Tôi là Anh hùng được giao nhiệm vụ dẫn dắt lớp học ngày hôm nay.”
Huấn luyện viên của chúng tôi hôm nay là Anh hùng hạng 7 của Hiệp hội, Seo Youngji. Cô ấy là một anh hùng nổi tiếng, thường xuyên xuất hiện trên TV và mạng xã hội nên tất cả các học viên đều cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy cô ấy.
“Tôi chắc rằng hầu hết các bạn đều ngạc nhiên trước sự thay đổi đột ngột này, nhưng mọi thứ sẽ không quá khác biệt so với thường lệ.”
Chúng tôi đã gặp cô ấy một lần trong kỳ thi giữa kỳ, nhưng ai có thể ngờ rằng sẽ gặp lại cô ấy sớm như vậy?
Tôi đã kiểm tra đồng hồ thông minh của mình để tìm thông báo nhưng không có gì bất thường xuất hiện.
“Hôm nay các bạn sẽ leo núi. Nó được gọi là Núi Yulak, nơi nổi tiếng với địa hình gập ghềnh hiểm trở.”
Các học viên ồn ào thì thầm với nhau trong khi nghe Huấn luyện viên hướng dẫn, mà đơn giản là vì họ vẫn còn cảm thấy choáng ngợp sau khi gặp Seo Youngji.
Seo Youngji cười ngượng khi nhận được sự chú ý nặng nề. Tuy nhiên, cô vẫn tiếp tục.
“Mục tiêu của các bạn là tìm ra mạch mana. Bạn có thể gặp phải quái vật hoặc quái thú trong quá trình này. Tuy nhiên, các bạn sẽ có thể giải quyết chúng miễn là giữ bình tĩnh. Tôi khuyên các bạn đừng hoảng sợ hay sợ hãi. Cứ làm…"
“Hajin.”
Đột nhiên có tiếng ai đó gọi tôi. Anh chàng đẹp trai này nở nụ cười rạng rỡ với hàm răng trắng hoàn hảo. Đó là Kim Suho.
“Ừ, sao vậy?” Tôi trả lời ngắn gọn nhưng Kim Suho vẫn mỉm cười tiến lại gần.
Cậu ấy thì thầm, “Cậu từng nói rằng cậu thích Chae Nayun phải không?"
"Gì cơ?" Tôi lập tức cau mày.
Tên này đang phun ra cái thứ vớ vẩn khùng điên gì vậy?
Tuy nhiên, tôi sớm hiểu ra vì những gì tôi đã nói khi chúng tôi ở Paris.
— Tôi biết cô ấy lâu hơn cậu rất nhiều và tôi đã luôn dõi theo cô ấy suốt thời gian qua.
— Do đó tôi biết nhiều về cô ấy hơn cậu đấy.
Có vẻ như tôi đã tự đào hố chôn mình rồi. Tôi rùng mình trước lời nói tôi từng thốt ra và lắc đầu kịch liệt giải thích: “Không, đó là…”
Kim Suho có vẻ không bận tâm đến lời giải thích của tôi và cắt ngang, “Thế là tớ nghĩ… Cậu có thể ghi điểm với cô ấy. Cậu thấy đấy, Nayun đã quyết định thành lập Câu lạc bộ Dược phẩm.”
“Câu lạc bộ Dược phẩm?”
“Ừ, chuyện đó… Thành thật mà nói, tớ không biết chi tiết chính xác, nhưng tớ nghĩ sẽ rất tuyệt nếu cậu cũng tham gia với chúng mình. Nếu cậu quan tâm, không, hãy suy nghĩ và nói cho tớ biết. Có vẻ như nó hoàn toàn phù hợp với cậu vì cậu rất thông minh…”
“Bây giờ, hãy bắt đầu!”
Tiếng hét bất ngờ của Seo Youngji làm gián đoạn Kim Suho.
Kim Suho nở một nụ cười láu lỉnh như muốn nói, ‘Hãy suy nghĩ về điều đó nhé?’Cậu bước đi về phía trước.
Tôi nhìn bóng lưng cậu ta trước khi cũng từ từ rời đi.
“…?”
Tuy nhiên, tôi không thể không cảm thấy ai đó đang chăm chú nhìn mình. Tôi giả vờ bước đi một cách thờ ơ trước khi đột nhiên quay lại. Cùng lúc đó, một cô gái quay đầu đi.
Đó là Chae Nayun.
"Haa.."
Tôi đoán chuyện xảy ra ở Paris cũng làm cô ấy khó chịu. Tại sao tôi phải nói điều gì đó điên rồ như vậy…
Tôi lắc đầu và bắt đầu đi bộ lên núi.
***
“Fwuuaaa!”
Trong khi đó, Seo Youngji đã leo đến đỉnh chỉ sau chưa đầy ba phút. Cô ngáp dài vì buồn chán.
Cô chưa bao giờ tưởng tượng việc trở thành một huấn luyện viên ở Cube, nhưng không có lựa chọn nào khác vì về cơ bản cấp trên đã ra lệnh cho cô làm vậy.
Cube đã yêu cầu sự hỗ trợ của Hiệp hội để đảm bảo an toàn cho các học viên của họ. Cô phần nào hiểu được lí do tại sao họ lại đưa cô vào.
Tuy nhiên, Hiệp hội lại đưa ra cho cô một mệnh lệnh khác có hơi kì lạ.
"Họ muốn làm gì? Trời ạ…”
Cô không biết cấp trên có ý định gì nhưng cô sẽ cố gắng hết sức trong mọi nhiệm vụ.
Seo Youngji tạm gác lại những suy nghĩ xao lãng của mình và tập trung vào hàng trăm màn hình trong lều. Những màn hình này hiển thị hình ảnh trong thời gian thực của từng học viên.
Seo Youngji tự hào về sự nhanh nhẹn cao nhất trong số tất cả các anh hùng của hiệp hội. Cô cũng sở hữu tầm nhìn vượt xa người bình thường, cho phép cô có thể theo dõi đồng thời mọi học viên ở đây.
“Ồ, là Kim Hajin.”
Cô để ý đến Kim Hajin trong số hàng trăm học viên. Cậu ấy là tâm điểm của sự chú ý những ngày này. Những từ mô tả đến cậu ta tốt nhất sẽ là ‘súng’ và ‘trẻ mồ côi’.
“Đứa trẻ mồ côi duy nhất trong số các học viên của Cube…”
Cô có thể liên tưởng đến quá trình nuôi dạy của anh ấy vì cô cũng lớn lên mà không có cha mẹ. Cô có cha mẹ không giống Kim Hajin, nhưng mẹ cô bỏ đi và cha cô đã qua đời.
Theo những gì cô nhớ, cả cha mẹ cô đều không phải là người tốt. Mẹ cô dường như luôn nở nụ cười ấm áp, dịu dàng nhưng cuối cùng lại bỏ rơi cô. Cha cô đã cố gắng làm việc chăm chỉ và một mình nuôi cô nhưng cuối cùng lại nhận được kết cục bi thảm.
Có câu nói rằng người khốn khổ yêu người giống họ. Có lẽ đó là lý do lớn nhất khiến cô chú ý Kim Hajin, nhưng đó không phải là lý do duy nhất.
Kim Hajin sở hữu một khả năng kỳ lạ mà các học viên chưa biết đến. Một khả năng chưa biết được coi là nguy hiểm trong ngành này.
Seo Youngji đã phân tích con đường mà Kim Hajin sẽ đi qua camera. Anh bước đi một mình mà không có ai bên cạnh.
“Wow, cậu ấy khá nhanh nhẹn.”
Soạt!
Cánh cửa lều rung lên khi có người bước vào.
Đó là Oh Junhyuk, một anh hùng cấp cao khác của hiệp hội. Họ cử anh ấy giống như Seo Youngji để hỗ trợ Cube trong các lớp học.
Oh Junhyuk nhìn vào màn hình, “Ồ, là cậu chàng đó.”
Anh ta chỉ vào Kim Hajin trên màn hình.
“Tôi đang đọc báo cáo phân tích về cậu ta trên đường tới đây.”
“Báo cáo phân tích?” Seo Youngji nhìn anh.
Oh Junhyuk nhếch mép cười và gõ nhẹ vào chiếc đồng hồ thông minh của mình, “Đúng vậy, các video về kỳ thi giữa kỳ của Cube đã được tải lên. Có một số báo cáo phân tích về anh ấy trên Diễn đàn Mid Hero.”
Mid hero là những anh hùng hạng trung cấp và Diễn đàn Mid Hero là một cộng đồng mà chỉ những người có hạng từ trên Trung cấp mới có thể tham gia. Bạn có thể gọi nó là phiên bản nâng cao của Cộng đồng Anhh hùng.
"Là vậy sao?" Seo Youngji lẩm bẩm trong khi suy nghĩ, định bụng lát nữa xem thử.
Tuy nhiên, sự tò mò của cô đã trỗi dậy và tay cô nhanh chóng mở chiếc đồng hồ thông minh trên cổ tay.
[Cộng đồng anh hùng cao cấp – Diễn đàn anh hùng trung cấp]
[Chủ đề nóng: Một tay súng xuất hiện ở Cube?!]
Các anh hùng từ khắp nơi trên thế giới đều có mặt trong Cộng đồng Anh hùng, nhưng tay súng tên Kim Hajin đã kiêu hãnh chiếm một vị trí đầu mục tin nóng.
“Hừm…”
“Này… tập trung vào công việc trước mắt đi…” Oh Junhyuk càu nhàu và vẫy tay qua hình ảnh ba chiều chiếu từ đồng hồ thông minh của Seo Youngji. Anh đưa một tờ giấy cho cô: “Cô xem cái này đi.”
"Đây là gì?" Seo Youngji cau mày khi cô cầm lấy tập tài liệu khổ A4.
Trên đó có viết mấy chữ kì lạ.
[Mẫu đơn đăng ký câu lạc bộ]
[Câu lạc bộ Dược phẩm]
“Mẫu đơn đăng ký câu lạc bộ? Câu lạc bộ Dược phẩm? Cái quái gì đây?" Seo Youngji hỏi và trừng mắt nhìn Oh Junhyuk chờ được giải thích. Vẻ mặt của cô ấy giống như đang hỏi, ‘Tại sao anh lại cho tôi xem cái này?’
Oh Junhyuk nhếch mép cười và trả lời, “Còn vì gì nữa? Cô sẽ trở thành cố vấn của họ.”
“Yes, sir!” “Hiss!”