The Novel 's Extra

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 385

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 766

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 263

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1789

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 732

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8163

Chương 160

Chương 158 : Tầng hướng dẫn (3)

“Ai ấy nhỉ …?”

Có người trông quen quen trên đảo. Dù không nhớ rõ tên, có lẽ đó là một anh hùng hạng cao-trung thường hay xuất hiện trên khắp các show truyền hình.

“Chờ đã…”

Có lẽ nào các Người chơi ở độ khó cao nhất đều chia sẻ chung một bản đồ không? Hmmm… Tôi chưa bao giờ nghĩ đến thiết đặt thế này khi viết cả.

—…O-Oi! Oiii!

Người đàn ông dường như đã thấy thuyền và gọi với tôi bằng tay. Tôi liền chèo tới. Dù chẳng có ý định cho hắn lên tàu, tôi vẫn có thể cho hắn ta vài đồ ăn thức uống mà bản thân đang dư dả.

“…Có lẽ là vé xanh. ”

Hắn đi tay không, chẳng có nổi một món vũ khí cơ bản hay thực phẩm được cung cấp bởi màn hướng dẫn. Thực ra, chọn độ khó cao nhất với một tấm vé xanh chẳng khác nào tự tử cả. Hệ thống có lẽ đã cảnh báo rồi, nhưng chắc hắn là loại chẳng nghe ai bao giờ. 

—Bên này! Ở bên này! Uhaha! Đến đây!

Hắn nhảy cẩng lên vì hào hứng. Tôi lôi ra một con cá da trơn từ trong Kho đồ của mình. Đúng lúc đó… một bóng đen bao trùm xung quanh rìa đảo.

Puaaaa—

Bất thình lình, miệng một con cá khổng lồ phóng vọt lên từ mặt nước, hai bộ hàm sắc nhọn mọc ken hai phía thoắt đã nuốt gọn cả đảo. Mọi chuyện nhanh đến nỗi tôi không kịp nhận ra thứ gì và lí do nó xuất hiện .

[Bạn đã chứng kiến Ngoạm đảo.] ===○ Bách khoa toàn thư quái vật [Ngoạm đảo][Quái vật đặc thù tầng hướng dẫn] —Con quái vật này ghét những ai ở trên đảo. Dẫu vậy, kẻ nào sẽ bị nhắm tới hoàn toàn phụ thuộc vào vận may kẻ ấy.===

Một cảnh báo hệ thống xuất hiện.

“Whoa, whoa.”

Tôi chảy mồ hôi lạnh và đứng hình. Dẫu vậy, giờ không phải lúc lề mề. Cái bóng trùm lên cả hòn đảo ngày càng rà sát đến chỗ tôi. Tôi nhanh chóng chèo đi, nhưng cái bóng chỉ ngày càng xích gần hơn. Chẳng có cách nào để tôi chèo lại nó chỉ với một cái mái cả. Tôi liền mở Kho đồ của mình ra.

[Kho đồ][Xúc xắc ngẫu nhiên x3]

Vì có thể tích lũy tối đa năm lần , và cũng bởi vì nó có thể quay được bất cứ thứ gì bản thân mong muốn, tôi đã để dành kĩ năng này trong tình huống khẩn cấp. Tôi cầm xúc sắc lên mà chìm vào suy nghĩ.

‘Làm ơn, làm ơn cho ta thứ gì có thể vượt qua được tình huống này đi mà.’

Đại loại như một động cơ để gắn vào thuyền ấy… Drr— Tôi tung cục xí ngầu trong khi khẩn cầu.

“…Gì chứ?”

Dẫu thế, cục xúc xắc thản nhiên phản bội lại mong ước thiết tha của tôi và trở thành một trái xoài kì lạ. Thoạt tiên, tôi còn chẳng biết cái trái da vàng cam và to như trái dưa hấu kia là trái gì nữa kia.

[Lv.3 Xoài Lớn Ngọt lành]

Nếu chẳng nhờ bảng trạng thái, có lẽ tôi đã nghĩ nó chỉ là một loại trái cây kì quặc nào đấy.

“Cái quái này là sao ? ”

Để cho chắc, tôi kiểm tra cả mô tả vật phẩm .

===[Lv.3 Xoài Lớn Ngọt lành] — Một trái xoài lớn và ngon. Đây là một trái cây rất quý hiếm, thường được dùng làm thuốc .○Lv.2 Phục hồi thể lực ○Lv.4 Khả năng thích nghi===

Một vật phẩm Lv.3! Vì hầu hết các vật phẩm trong màn hướng dẫn đều từ lv.0~lv.2, trái xoài này chắc chắn là một vật phẩm tốt. Vấn đề là : Nó chẳng có nghĩa gì trong tình huống này cả! Ăn no ngủ yên thì có ích gì khi tôi chuẩn bị vào bụng cá ngủ mãi mãi cơ chứ?

—Drrk.

“Chết tiệt…”

Vay con Ngoạm Đảo lướt qua thuyền của tôi. Tôi chắc rằng nó đang muốn xực mình. Tim đập loạn , thứ tôi đã quá quen với. Vì là lính đánh thuê , tôi đã từng trải qua hằng hà tình huống còn nguy khốn hơn thế này… Hiện tại tôi không còn thời gian để tung xí ngầu thêm lần nào nữa. Tôi điên cuồng vắt não ra nghĩ. Xoài. Một trái xoài bự, ngọt và ngon lành… Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu tôi.

“…N-Này! Ăn cái này mà lượn đi chỗ khác này!”

Tôi giơ trái xoài lên trên cao đầu và vẫy qua vẫy lại. Cái bóng liền như sững lại , chỉ còn bơi lửng lờ, hoặc có thể tôi cho là vậy.

“Mày sẽ chẳng thể nếm được một trái cây quý hiếm như thế ở nơi khác trong màn hướng dẫn đâu.”

Như tôi đã đề cập từ trước, một vật phẩm Lv.3 không thể tìm thấy ở trong màn hướng dẫn.

“Nên… Chụp đê!”

Tôi ném trái xoài đi xa nhất có thể. Whiiish— Với sự hỗ trợ của Siêu Thiện Xạ, trái xoài vẽ nên một quỹ đạo đẹp tuyệt trước khi hạ cánh 400~500m gần đấy.

Tòm!

Nước tạt lên mặt tôi. Con quái vật khổng lồ dưới mặt nước liền đổi hướng và bơi tới chỗ trái xoài.

“…Whew.”

Cái bóng khổng lồ dần rời đi xa. Thịch. Tôi nện mông xuống. Mặc dù chẳng vận động gì nhiều, tôi cảm thấy thật rã rời. Tôi khá chắc chắn là mình làm gì có bỏ một sinh vật khủng khiếp như vậy trong tầng hướng dẫn.

“…Mình biết chuyện này thế nào cũng xảy ra mà.”

Nhưng cũng chẳng ngạc nhiên cho lắm. Trong mạch chuyện gốc, tôi thường nhận được mấy bình luận kiểu như, ‘tầng hướng dẫn khó nhất gì mà dễ vậy?’ và luôn được tôi đáp lại bằng ‘Màn hướng dẫn không hề dễ. Tại chỉ vì Gift của Kim Suho quá bá thôi.’

“Haa…”

Dù gì thì gì, tôi cũng đã hút chết. Khung cảnh cả hòn đảo bị nuốt chửng cứ quẩn quanh trong tâm trí.

“Xoài , xoài ơi, xoài à… ”

Tôi thẩn thờ lẩm bẩm.

**

“…Auu, cứ thế này mình sẽ say sóng mất.”

Đã sáu ngày trôi qua kể từ hôm đó. Hôm nay, sóng biển bỗng trở nên dữ dội. Mấy ngày qua tôi toàn gặp chuyện gì không : lúc thì suýt lọt khỏi thuyền vì một cơn bão bất chợt, khi thì suýt vào bụng một con thủy quá trung cấp 8. Cả hai lần, tôi đều may mắn thoát chế bằng vũ khí hồng thạch và năng lực Xúc xắc ngẫu nhiên của bản thân.

===[Lv.2 Dầu cá hổ] — Thức dầu có thể xua đi thủy quái.○Lv.1 xua đuổi quái vật từ hạng hạ-trung trở xuống. ○Lv.1 Hấp thụ va chấn, bọc cách nước.

[Lv.2 Thuốc mỡ sửa chữa ma thuật] – Một loại thuốc mỡ ma thuật được sử dụng trên các vật phẩm. ○Phục hồi độ bền của vật phẩm dưới Lv.1===

Hai món đồ này tỏ ra cực kì hiệu quả trong chuyến hải trình của tôi.

“Mình muốn lên bờ cơ.”

Sau khi trôi nổi trên biển 6 ngày, tôi bắt đầu thấy nhớ đất liền.

[Kĩ thuật Chèo thuyền đã tăng lên Lv.2]—Giờ đây bạn có thể rẽ nước thành thạo hơn.— Khả năng định hướng trên biển đã được nâng cao.

Không, làm ơn cho tôi đặt chân lên đất đi mà! Tôi mở to mắt và cố nhìn ra . Thấp thoáng đằng xa, tôi bắt gặp bóng dáng một hòn đảo nhỏ.

“…Tuyệt.”

Đã xác định được mục tiêu, tôi bắt đầu chèo tới. Sploosh. Có nhẽ vì kĩ năng chèo chống của tôi đã tăng cấp, con thuyền nhẹ nhàng lướt tới trước.

Sau tầm 20 phút chèo thuyền, tôi cuối cùng cũng thấy được phần đất liền.

“Ể?”

Khi trông thấy hòn đảo , tôi kêu lên thảng thốt. Một khuôn mặt quá đỗi quen thuộc đang ngồi trên đảo. Tôi nhảy vọt lên và hét toáng.

“Sếp ơi!”

**

Seoul, tại văn phòng lãnh đạo Nan chi Bản chất. Yoo Yeonha đang chat với Yoo Jinhyuk

[Làm sao con cứ tò mò vụ này thế?]

[Làm gì có, con chỉ đang muốn tìm ra sự thật thôi.]

Yoo Yeonha đã chia sẽ tất cả những gì mình biết về Vụ Kwang-Oh với Yoo Jinhyuk. Dẫu vậy , Yoo Jinhyuk vẫn cứ nửa úp nửa mở, khiến cô phải tiếp tục điều tra. Với giả thiết rằng Kim Hajin là nạn nhân trong vụ Kwang-Oh , Yoo Yeonha muốn biết tại sao sát thủ của Chae Joochul lại không giết cậu ta, và ai là tên sát thủ ấy.

[Nói trắng ra, cậu không biết gì hết.]

“…Ông ấy lại nói dối nữa rồi.”

Yoo Yeonha chau mày.

[Cậu nói dối.]

[Không, ta đang nghiêm túc ấy chứ.]

[Cậu đã thấy Hajin được nhận vào trại mồ côi mà.]

Trong lúc gõ, Yoo Yeonha bỗng đột nhiên bối rối. Kim Hajin lúc còn là em bé trông thế nào nhỉ? … Khó quá. Chẳng thể nào tượng được mặc tên đó hồi còn là em bé cả.

[Ừ thì, một đứa trẻ đã để cậu ta ở đó.]

[Đứa trẻ sao?]

[Ừ, tầm 5~7 tuổi, nhiều lắm 8 tuổi. Tóc đen… er, hoặc cũng có thể đội khăn trùm đầu gì đó.]

[Cậu lẩn rồi à ?]

[Này này, ta già rồi mà. Du hành thời gian cũng đâu còn dễ dàng như trước nữa.]

Vì một thông tin không chính xác có thể đem đến những tin nhiễu và thiên kiến sai lầm, có nhiều thông tin không phải lúc nào cũng là tốt.

[Dù gì thì gì, nó là một đứa con gái trẻ.]

[…Okay, cảm ơn cậu. Ah, nhân tiện, cậu nghĩ gì về lời đề nghị của con ?]

[Không.]

“…Chậc.”

Yoo Yeonha đã đề nghị Yoo Jinhyuk gia nhập guild Đào Lạc của mình. Theo như cô được biết, ông cậu cô chây lười trong văn phòng cả ngày.

[Thử nghĩ xem, ta đang bị giám sát bởi Chae Joochul. Hắn ta sẽ nghĩ gì khi biết rằng con với ta gần nhau chứ?]

[Con hiểu rồi.]

[Tốt, thế gửi cho ta vài khẩu súng trường tấn công.]

[…Cậu cần mấy thứ đó làm gì?]

[Ta vừa định thành lập một lực lượng dân vệ. Con biết làm cách nào giao dịch mà không bị phát hiện rồi chứ gì?]

[Yeah, không.]

[Gì chứ? Oi, Cháu gái ạ, cháu —]

Yoo Yeonha ngừng chat và tựa lưng lên chiếc ghế. Ssss— Mắt của cô ngay lập tức đóng sập lại.

“…Thật là dễ chịu.”

Nếu phải miêu tả cảm giác này, cô có thể nói nó tương đương việc ngủ dựa trên đôi cánh của thiên thần, hoặc ngủ vùi trên tàu của Noah khi thế giới đang tàn dần vậy. Vì dành tận 16 giờ trong văn phòng một ngày, cái ghế này là món quà tuyệt vời nhất mà bản thân cô từng được nhận.

“Hnnng…”

Đắm mình trong chiếc ghế, Yoo Yeonha nghĩ ngợi đủ chuyện. Về những thành viên guild đang tham gia tòa tháp , những con quái hạnh cao-trung, những hầm ngục mà guild cô đang dự định chinh phạt, một cốc ramen… hamburger…ssp. Nước dãi chảy ra lúc nào không biết.

**

Sếp dường đã như ốm đi. Dẫu muốn ôm ghì cổ vì hạnh phúc, nhưng cả hai chúng tôi đều quá dơ dáy sau mấy ngày trơ trọi giữa thiên nhiên hoang dã.

“Cũng lâu rồi nhỉ.”

Sếp vừa nói vừa mỉm cười hài lòng. Dẫu vậy, nhìn cổ thật tàn tạ.

“Sếp, người đã ăn chưa thế?”

“Ta ăn rồi.”

Cổ gật đầu chắc nịch, nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi ngờ ngợ.

“Thể lực của Sếp hiện tại là bao nhiêu?”

“Thể lực sao?”

“Vâng.”

Sếp thẫn thờ nhìn lên không trung. Chắc cổ đang kiểm tra bảng trạng thái.

“…90”

“90?”

“…Ừ.”

Sếp gật đầu.

“Người có chắc là nó không phải chỉ còn có 9 thôi không đó?”

“…Pft, làm gì có.”

Nụ cười khẩy méo mó của cổ đã khẳng định điều ấy. Thể lực của cổ hẳn chỉ còn lại mỗi 9. Mà nói thật ra, không có cách nào khác ngoài số 9 cả. Hạn chế chỉ số của Sếp hẳn phải cực kì cao. Nếu Kim Suho nhận 80% hạn chế chỉ số, thì của Sếp chắc phải tầm 90%.

“Lúc đầu thì cũng hơi khó, nhưng ta đã quen rồi.”