Part 1
Shin và những người khác chờ thêm mười phút trong khi vẫn bảo vệ toa xe. Sau đó Gaien và Nack quay lại. Không thấy bóng dáng tên cầm đầu bọn cướp. Có thể hắn ta đã được chăm sóc ở phía sau bởi vì không cần thiết mang hắn ta còn sống trở lại.
Mọi người lên xe và cố gắng bù đắp lại khoảng thời gian chậm trễ do bọn cướp gây nên, tốc độ xe tăng lên một chút. Nack điều khiển xe còn Gaien nói những thông tin thu thập được cho Shin và những người khác.
“Nói tóm lại, chúng muốn hành lí của Nack-san?”
“Đúng vậy. Có vẻ nó liên quan đến nhà thờ. Nhưng dường như, chúng không biết bên trong hành lí có gì.”
“Chúng không biết?” Tsubaki hỏi.
“Hừm. Bởi vậy, sau khi giết sạch lính bảo vệ cùng với người đánh xe, chúng sẽ đánh ăn cắp toàn bộ chiếc xe.”
Shin lắng nghe nãy giờ, anh lập tức nghĩ rằng chuyện này có thể liên quan đến Rashia. Việc Rashia được bổ nhiệm làm linh mục chỉ có giá trị khi được nhà thờ công nhận. Do đó, các loại giấy tờ bằng chứng, tài liệu cần thiết.v.v có thể sẽ được vận chuyển.
Kẻ thuê bọn cướp đã không nói rõ mục đích với bọn cướp, chứng tỏ hắn ta không muốn bị phát hiện. Đó là một suy đoán, anh nhìn vào nơi đặt hành lí của Nack, chắc chắn, đó là một món đồ quý giá. Và có rất nhiều trường hợp có thể xảy ra.
Shin nghĩ lại về nó thì anh chợt có chút suy nghĩ, Nack có một con ngựa Grimm, tốc độ di chuyển của chuyến đi nhanh hơn một thương nhân bình thường, và cũng có cả những người hộ vệ nữa, tất cả mọi thứ đều khớp với nhau.
Sau cùng, cả nhóm tiến đến Beirum mà không gặp bất kì cuộc tấn công nào khác.
Toa xe được con ngựa Grimm kéo qua cổng.
Rất nhiều toa xe cũng tiến vào bằng cách đó. Chỗ đó đông nghịt nhưng mọi người đều đã quen với chuyện này.
Berium là một quốc gia nhỏ, và giống với các quốc gia lân cận. Lục địa Eltnia được tạo bởi hai lục địa liên kết với nhau, và Berium nằm giữa hai mảng lục địa nhỏ này. Do có vị trí chiến lược, họ dễ bị các nước lớn xâm lược. Vì vậy, họ tạo liên minh với các quốc gia lân cận, nhằm tránh bị xâm lược. Vì mỗi quốc gia đều có quân đội riêng, nên tổng sức mạnh của liên minh vượt qua một quốc gia lớn.
“Cảm ơn vì đã cố gắng! Nếu có thể, tôi hi vọng chúng ta có thể hợp tác một lần nữa.”
Họ đi qua cổng và đi thẳng, cuối cùng dừng lại trước một cửa hàng Second-hand.
Không giống một thương nhân bình thường, Nack cảm ơn mọi người, trong khi bàn giao giấy tờ chứng minh hoàn thành nhiệm vụ cho Gaien. Những thứ này sẽ được đưa cho Công hội để nhận thưởng.
“Tôi chuẩn bị đi tới Kilmot. Mọi người định làm gì tiếp theo?”
Gaien bắt đầu nói chuyện trong khi đi dọc con đường. Kilmot là một vương quốc được cai trị bởi vua rồng, đất nước của Long nhân (Dragnil).
Tên đầy đủ của nó là Đế quốc rồng Kilmot.
Theo Schnee, đó là đất nước của người hỗ trợ thứ tư của Shin, Long nhân cao cấp- Shibaid.
“Tôi có công việc ở Kilmot.”
“Tôi và Tiera thì có công việc ở Falnido.”
Gaien và Tsubaki dường như không cùng đường với Shin và Tiera.
“Fumu, có vẻ lại một cuộc chia li nữa!”
“Tôi biết nó giống như chia nhóm vậy!”
Gặp gỡ và chia tay là chuyện thường trong giới mạo hiểm. Gaien và Tsubaki dường như có yêu cầu ở Kilmot. Vì vậy, trước khi gặp Shin và Tiera, họ cũng đã nhận yêu cầu như vậy một vài lần.
Sau khi nhận thù lao, họ để lại những câu đại loại như “Hẹn gặp lại!!” hoặc “Hi vọng được hợp tác lần nữa!” và bắt đầu hành trình đến Kilmot. Mặc dù lời nói đơn giản nhưng mạo hiểm giả thường gặp lại nhau trong các nhiệm vụ, do đó mà những lời này được xem là hợp lí.
“Chà, chúng ta di chuyển bằng cách nào đây? Thuê một chiếc xe nhé?”
“Nếu dùng một con ngựa bình thường, có thể sẽ mất 1 tháng rưỡi để đến nơi. Nếu thuê xe thì phải mất 2 tháng.”
“Xa vỡi~!”
Sau khi chia tay hai người kia, Shin và Tiera thảo luận về phương tiện di chuyển. Họ có thể đi bộ, nhưng cũng không nghèo đến mức không thuê được một toa xe. Mặc dù Shin có thể di chuyển rất nhanh, nhưng không phải lúc nào anh cũng mang theo Tiera được. Nghĩ mãi, cuối cùng anh quyết định thuê một chiếc xe. Dù sao thì họ cũng sẽ đi du lịch với nhau mà không có Schnee. Mà mua một chiếc xe thì cũng không lỗ lã gì. Vì thế mà Shin và Tiera đã đi đến cửa hàng bán xe, nơi được Công hội giới thiệu cho các mạo hiểm giả.
“Tôi nói này, tại sao mấy thứ này trông giống nhau vậy, kẻ cả mấy thứ đắt nhất ấy?”
“Không, không, thưa quý khách, có lí do cả đấy!”
Người bán hàng nhanh chóng trả lời câu lẩm bẩm của Shin.
“Thật à?”
“Vâng, một lượng lớn toa xe ở đây được quốc gia mua. Những thứ được bày bán ở đây được làm từ vật liệu còn sót lại, do chúng tôi phải chuẩn bị lượng vật liệu rất lớn. Tùy vào vật liệu mà chất lượng cũng sẽ khác.”
“Tôi hiểu, tùy theo vật liệu à?”
Theo con mắt của Shin thì đây chỉ là hàng loại hai, nhưng không còn cách nào khác. Shin nhớ lại toa xe Nack sử dụng. Mặc dù chất lượng không được tốt lắm, vì nó chủ yếu dùng để chở hàng, nhưng chắc chắn nó được làm từ loại vật liệu khá tốt. Ít nhất thì nó có bộ phận giảm xóc nên họ không phải chịu rung lắc. Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là anh không hài lòng với những thứ khác.
“Cái này…chỉ cần cơ cấu lại nó một chút.”
“Chờ chút, hình như tôi nghe thấy tiếng gì đó không tốt?”
Tiera đặt tay lên vai Shin đang lẩm bẩm. Theo kinh nghiệm của cô thì anh nói thế nghĩa là có chuyện. Mặc dù khuôn mặt cô tươi cười, nhưng đôi mắt cô lại không có chút ý cười nào cả.
“Ý ngài là sao?”
“Đồ không biết xấu hổ. Ông đang nói dối. Lấy nó ra đi. Tôi muốn biết ông định làm gì lúc này?”
“Sao anh cẩn thận quá vậy? Tôi chỉ muốn cải thiện chuyển động của bánh xe và giảm bớt sự rung lắc thôi mà.”
Giảm xóc sẽ làm giảm bớt gánh nặng lên con ngựa kéo xe. Đương nhiên ông ta không muốn mánh khóe bị lộ ra, cho nên vẻ ngoài sẽ không thay đổi nhiều. Phải ở bên trong xe mới có thể cảm nhận được sự thay đổi.
“Thật à? Nó sẽ không du lịch một vòng trên trời mà không cần ngựa chứ?”
“Tất nhiên là không!!”
Shin không nói “Nó không thể làm được!”. Nhưng anh không biết gì về thiết kế toa xe, nên điều này không hề dễ dàng.
Tuy nhiên, lò xo và vòng bi đều nằm trong kiến thức của một thợ rèn, nên có thể bắt đầu từ đây.
“Chà, nó sẽ ổn thôi nếu ngài chỉ đi xa!”
“Sẽ tốt hơn nêu thiết kế thấp đi một chút. Không phải tôi đang học lóm đâu!”
“Nếu không phải ngài nói thì tôi sẽ tin!”
“Thật tàn nhẫn!”
Thật đau đớn khi không thể phản đòn.
“Toa xe này có thể nâng cấp được chứ?”
“Chỉ một chút vì không phải công việc chính của tôi, nhưng tốt hơn là không có gì.”
“Nếu tốt hơn cái của Nack-san, tôi sẽ mua.”
Rõ ràng Tiera cũng không thích đi xe bị xóc. Những toa xe của quý tộc không bao giờ xóc nảy, đó là điều Tiera biết được từ một mạo hiểm giả đi vào cửa hàng. Vì vậy, cô nghĩ rằng sẽ mua một toa xe như vậy.
Mặc dù chiếc xe của Nack cũng được giảm xóc, nhưng vẫn rất khó chịu với người không quen như Tiera.
“Tu sửa đủ rồi, toa xe có thể làm gì? Tôi không biết cái nào là tốt cả.”
“Trước hết tôi muốn một không gian đủ rộng để ngủ. Hoặc giống như thế.”
Shin nghĩ về số người và lượng hành lí của họ, rồi chỉ vào chiếc xe lớn nhất trong cửa hàng.
“Đúng rồi. Chủ nhân cũng sẽ đến, vì vậy cũng cần phải suy nghĩ về việc mang theo lượng lớn hành lí.”
Tiera cũng đồng ý, về việc không cần để ý đến số người.
Ngoài ra, con ngựa phải đủ khỏe để kéo được toa xe, trong trường hợp xấu nhất, anh sẽ nhờ Yuzuha hỗ trợ kéo xe. Khả năng biến hình đó thật hữu ích.
“Cảm ơn ngài đã ủng hộ. Thưa quý khách, ngài có cần mua ngựa kéo xe không?”
“Không, tôi sẽ mua nó sau!”
“Có phải đây là lần đầu ngài mua ngựa không?”
“Đúng vậy.”
“Nếu thế tôi có một lời khuyên cho ngài. Chọn những con chân càng khỏe càng tốt. Mặc dù khác biệt không nhiều, nhưng nếu chỉ dùng một con thì toa xe sẽ hơi nặng một chút.”
“Cảm ơn, tôi sẽ ghi nhớ!”
Có lẽ loại ngựa thồ sẽ phù hợp. Nghĩ về số người trên xe, Shin cho rằng loại ngựa này sẽ là tốt nhất.
“Làm thế nào để một con quái vật kéo được thứ này? Tôi biết một người đã từng làm như thế.”
“Chà, sức ngựa chắc chắn nằm ở một phạm trù khác. Ngài không biết rằng rất khó để thuần hóa một con quái vật sao?”
“Thật vậy. Cảm ơn vì đã nói cho tôi biết.”
Anh cảm ơn những lời khuyên của người quản lí, và rời khỏi cửa hàng. Mục tiêu tiếp theo của hai người là cửa hàng bán ngựa.
“Tiếp theo là…Hmm, âm thanh này là?”
Khi Shin bước về phía cửa hàng bán ngựa, một âm thanh “ding” truyền vào tai anh. Đó là âm thanh thông báo khi có một cuộc trò chuyện bằng giọng nói, thứ anh đã thiết lập trước đó. Bởi vì mọi thứ gần như không thay đổi so với trò chơi, nên anh chấp nhận cuộc Trò chuyện tâm linh.
“(Alo, Shin nghe đây)”
“(Alo, là em, Schnee đây. Nhiệm vụ ở đây đã xong. Anh ở đâu vây?)”
“(Bọn anh đang ở Beirun. Anh định đi đến Falnido bằng xe ngựa.)”
Anh lập tức chuyển tọa độ hiện tại của mình và toa xe vừa mua.
“(Vậy à. Em định tóm một con quái vật. Em tính sẽ mất một ngày để tới Beirun. Anh sẽ đợi chứ?)”
“(Hiểu rồi. Em nhắc mới nhớ, em là một Thuần thú sư mà.)”
Khi Shin được giúp đỡ đạt được nghề từ Thuần thú sư và Triệu hồi sư(Summoner) của Rokuten, anh thường mang theo Schnee. Cô ấy cũng nhận được nghề khi đi cùng anh. Mặc dù cô không thuần hóa bất cứ thứ gì cho đến tận giờ, nhưng nó vẫn rất hữu dụng.
“(Vâng, hãy đợi em, vì em sẽ mang một trong những con mạnh nhất tới.)”
Hình ảnh Schnee tinh thần hưng phấn hiện lên trong đầu anh.
“(Này, em hỏi một điều nhé?)”
Schnee hỏi.
“(Ừ sao?)”
“(Khi lưu giữ Đền Mặt trăng, không có chuyện xảy ra chứ. Vì cửa hàng đột nhiên biến mất, em lo lắng họ sẽ làm gì đó.)”
“(À, mọi chuyện đều được kiểm soát, nhưng nếu bị theo dõi sẽ rất phiền phức, nên anh đã sử dụng một ma thuật nhỏ.)”
“(Hiểu rồi, một ảo ảnh hả? Thật thông minh. Em cứ nghĩ vùng đất xung quanh sẽ bị anh xóa xổ hết chứ.)”
“(Chờ đã, em nghĩ tôi là người như vậy à?)”
“(Không phải anh đã từng làm rồi sao?)”
Rõ ràng, cô dường như đang nhắc đến thời kì Trò chơi tử thần.
“(Không, anh không phải loại người ham muốn giết chóc, và ngay từ đầu, anh không hề muốn cai trị đất nước bằng bạo lực.)”
Chắc chắn, anh sẽ không tha cho kẻ nào đến phá hoại cuộc sống của anh, nhưng nếu hắn chỉ đến quan sát thì không thành vấn đề. Và nói cho cùng thì họ theo dõi Đền Mặt trăng và Schnee chứ không phải Shin.
“(Nếu anh quyết định vậy thì ổn thôi. Đám đầu to sẽ nghiêm túc quan tâm đấy, vì em hành động như không biết gì cả!)”
“(Phải rồi, họ không thể thấy sự xuất hiện của bọn anh vì anh đã sử dụng kĩ năng che giấu. Với những kẻ đang theo dõi, Đền Mặt trăng có vẻ như đột nhiên biến mất. Anh chắc chắn sẽ có rắc rối kéo tới.)”
Multiplex được sử dụng để che giấu và tạo ảo ảnh. Đó là cách phổ biến khi muốn dùng ảo ảnh che giấu bản thân. Bởi vì người thực hiện là Shin, nên người khác không thể trở thành mục tiêu của kĩ năng. Không chỉ kĩ năng, kĩ thuật cũng có “Ẩn giấu”. Những thứ Shin đã sử dụng chính là kĩ năng [Ẩn giấu]. Hiệu quả của nó thấp hơn kĩ thuật nhưng nó có thể sử dụng cho chính mình, và anh cũng có thể che giấu Tiera. Thực tế thì những kẻ theo dõi không thấy gì cả.
“(Cho chúng gậy ông đập lưng ông đi. Thành thật thì, dù nhận được những lời ca ngợi, em vẫn tức giận vì họ theo dõi và lôi kéo sau lưng em. Nếu có náo động xảy ra thì đó là lỗi của họ.)”
Schnee cáu kỉnh nói. Tất nhiên không phải quốc gia nào cũng thế. Có rất nhiều quốc gia liên lạc với cô bằng thái độ khiêm nhường. Tuy nhiên, sau chuyển động hỗn loạn của các lục địa, một vài quốc gia trở nên mạnh mẽ hơn. Vì thế mà rất nhiều quốc gia nhỏ yếu muốn lôi kéo cô về làm của riêng khi biết cô là người hầu của một Người cao cấp.
Đó là lí do vì sao Đền Mặt trăng vẫn bị theo dõi cho dù khủng hoảng đã lắng xuống. Mặc dù có rất ít người hoặc quốc gia theo dõi cô những ngày qua, nhưng đó cũng không phải quá lâu đối với một Tinh linh cao cấp. Dù hiện tại Schnee bình tĩnh hơn nhiều so với ngày trước, nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu khi bị giám sát và bị chiêu mộ.
“(Chà, có vẻ còn tồi tệ hơn những gì anh nghe được.)”
“(Một vài quốc gia tuyên bố sở hữu Đền Mặt trăng mà không được phép. Em đã từng nghĩ đến chuyện xóa xổ mấy quốc gia này đi.)”
“(Đừng manh động nhá!)”
Từ những lời nói của cô, Shin hiểu tại sao Schnee lại tức giận. Đó là điều bình thường khi nơi chốn thân yêu bị người khác tuyên bố sở hữu mà không được phép.
Với tính tình của Schnee, cơn giận có lẽ còn lớn hơn.
“(Chà, không cần lo lắng nữa đâu. Đó là tài sản của anh, và anh có thể mang nó đi bất kì nơi nào.)”
Anh không thể nhường lại Đền Mặt trăng, cho dù nó rất quan trọng đối với người khác.
Đối với Shin, Đền Mặt trăng là nơi anh trải qua những ngày tháng vui vẻ với bạn bè. Cho dù một nhà vua tới, anh cũng không có ý định nhường dù chỉ là một hạt bụi.
“(Có lẽ họ nghĩ nếu lấy được Đền Mặt trăng, Schnee cũng đi theo chăng?)”
“(Phải, vài người nghĩ vậy. Có nhiều người khác lại gửi lời cầu hôn đến!)”
“(…Chậc!)”
Shin là người thiết lập vẻ ngoài của cô, nhưng công bằng mà nói, Schnee có thể được coi là một trong những cô gái xinh đẹp nhất. Thật dễ dàng tưởng tượng độ nổi tiếng của cô trước đây. Kể từ khi Schnee và Đền Mặt trăng gắn với nhau, rất nhiều người mong muốn chiếm lấy Đền Mặt trăng chỉ để sở hữu gương mặt xinh đẹp kia.
“(Cũng là điều bình thường thôi. Hử?)”
“(Anh ghen à?)”
“(Tôi…)”
Anh sẽ tự hào (Note: Schnee được nhiều người theo đuổi ấy) nếu còn ở trong game, nhưng hiện tại là thế giới thực. Shin cảm thấy những cảm xúc rất lạ từ Schnee. Có phải vì anh là chủ nhân không? Thật khó để kết luận, nhưng nếu có thể, anh muốn mọi chuyện được phát triển một cách tốt đẹp.
“(Fufu, vậy à? Anh ghen vì em à?)”
“(Này, sao tâm trạng của em tốt lên hẳn vậy?)”
“(Đoán đi~)”
“(Anh thấy mình giống như bị nắm mũi dắt đi quá!)”
Nếu là một tên nhân vật chính đầu gỗ, rất có thể hắn sẽ trả lời “Tôi thật sự không biết”.
Mặc dù đầu Shin cũng gỗ, nhưng khá mềm, không đến nỗi cứng lắm.
“(Liên lạc với em sau khi tìm được nhà trọ nhé. Vì em không biết khi nào sẽ đến, nên em sẽ trực tiếp đi tới nhà trọ.)”
“(Okay, gặp lại sau!)”
Cuộc trò chuyện chấm dứt. Vì có thể sẽ không cần ngựa nữa, anh quyết định không phải đi mua.
“Tiera này, xe cũng mua rồi, tối nay nên tìm một nhà trọ dừng chân thôi nhỉ?”
“Có chuyện xảy ra à? Không phải chúng ta đi mua ngựa sao?”
“Schnee liên lạc với anh. Chúng ta sẽ đợi cô ấy tóm một con quái thay cho ngựa kéo xe.”
“Chủ nhân tính thời gian thật chuẩn xác!”
Mặc dù là sự ngưỡng mộ nhưng Shin vẫn cảm thấy chút mất mát, nên anh không nói lời nào cả.
“Nói chung, em có muốn đi dạo trong lúc tìm quán trọ không?”
“Được rồi, nhưng đi bộ không thôi thì chán lắm?”
Bởi vì thời gian còn khá nhiều, hai người quyết định thong thả đi bộ. Những quầy hàng đầy màu sắc hai bên đường thu hút ánh nhìn của hai người.
Mặc dù Shin cũng thu hút nhiều ánh mắt tò mò vì chú cáo nhỏ trên đầu, nhưng anh cũng không để ý lắm vì đã quen từ hồi còn ở Bayreuth rồi.
“Nơi này nổi tiếng với pha lê phải không?”
“Thật đẹp. Nhưng em không biết nó có ý nghĩa gì?”
Đồ thủy tinh ở đây rất thông dụng. Trừ những cửa hàng bán pha lê, sản phẩm được trưng bày ở mọi lối vào cửa hàng.
Họ đi dạo qua một loạt cửa hàng, cuối cùng dừng lại trước một cửa hàng của một người phụ nữ nói nhiều, cuối cùng họ được giới thiệu đến quán trọ nổi tiếng nhất vùng này. Và họ quyết định đến nhà trọ đó.
Họ đi bộ khoảng 15 phút theo hướng dẫn và nhìn thấy một tòa nhà khá thanh lịch.
Bên ngoài được làm bằng gỗ và được sơn màu trắng, khiến nó trông nổi bật so với những nhà trọ xung quanh. Cửa sổ được lắp kính, những tấm kính này đều được củng cố bằng ma thuật.
Vì cửa trước là hai tấm kính, do đó họ có thể quan sát được bên trong. Thay vì một quán trọ như bình thường, nơi này giống một khách sạn cao cấp. Tên quán trọ là ‘The Reflected Flowers Palace’.
“Thật kinh ngạc! Em chưa từng thấy quán trọ nào giống thế này ở Bayreuth!”
“Đây có vẻ là một quán trọ đông khách. Người ta nói cửa kính nơi này đã được gia cố bằng ma thuật.”
“Đương nhiên. Dù ném búa vào cũng không xây xước chúng chút nào đâu.”
“Nhưng giá cả có vẻ hơi đắt!”
Trong khi Shin ngẫm nghĩ về kiến trúc của nhà trọ thì Tiera lại quan tâm về giá trọ.
Vì không thể cứ đứng trước cửa như vậy, nên Shin đi vào bên trong. Tuy nhiên, không có cửa tự động hay thứ gì tương tự nên họ phải mở nó bằng tay.
Khi anh bước vào bên trong, những nhân viên mặc đồng phục lập tức tiến lên chào đón. Khi anh nói rằng, một người phụ nữ chủ của một cửa hàng đã giới thiệu quán trọ, họ được giảm giá một chút.
Rõ ràng tòa nhà chính ở nơi khác, còn chỗ này là để trải nghiệm dịch vụ. Trải nghiệm dịch vụ? Hai người nhìn nhau bối rối.
“Trọ qua đêm thì 4 đồng bạc mỗi người!”
Mặc dù đã được giảm giá, nhưng vẫn đắt hơn 2 đồng so với Bear Point Pavilion. Bởi vì thù lao từ Nack, họ vẫn đủ tiền trả cho 1 đêm. Anh cũng hơi chần chừ khi để Yuzuha đi theo những nhân viên kia nhưng vì đã có khế ước nên chắc sẽ ổn thôi. Dù vậy, Shin vẫn phải chịu trách nhiệm nếu Yuzuha gây ra rắc rối gì đó.
“Ừm, Oba-chan, nếu chúng tôi mặc cả xuống chút thì sao?”
“Anh là một mạo hiểm giả phải không? Không phải các anh có rất nhiều tiền sao?”
“Chúng tôi có một chút, nhưng phần thưởng nhiệm vụ giảm đi với chỉ một lần trọ!”
Bởi vì một nửa phần thưởng của mình biến mất lập tức nên Shin vẫn có chút băn khoăn. Thực tế thì, mặc dù có thu nhập bổ sung, như chiến lợi phẩm đánh bại đám cướp, nhưng anh vẫn thấy giá quá cao. Anh vẫn còn một chút tiền bạch kim, nhưng cảm giác số tiền đó vẫn không đủ dùng.
“Kể từ khi nơi này trở thành địa điểm nổi tiếng của Beirun, người ta thường nói bạn nên ở lại đây ít nhất một đêm. Nếu ở tòa nhà chính, anh sẽ phải mất 1 đồng vàng cho một đêm. Mọi thứ đều có giá của nó cả.”
“Ai có thể ở tòa nhà đó?”
“Có lẽ là những người như Shin. Anh vẫn còn tiền từ việc bán nguyên liệu cho tôi mà phải không? Tôi thấy Shin hiện giờ rất giàu có mà nhỉ?”
“Đ-Đúng, tôi chỉ nghĩ về phần thưởng nhiệm vụ.”
Nhờ Tiera mà Shin nhớ ra anh đang rất giàu. Với số tiền anh có hiện tại, 4 đồng bạc không khác gì một sợi lông.
Vì quán trọ này có thể làm phần thưởng từ nhiệm vụ của anh bốc hơi trong 3 ngày, nhưng nghĩ về những gì họ đầu tư như kính cường lực hay kiến trúc bên ngoài, giá cả này cũng khá hợp lí.
Anh hiểu tại sao nơi này rất nổi tiếng và là chủ đề của nhiều câu chuyện. Đây là một chuyến du lịch, nên anh quyết định vứt hết lo lắng và chỉ tận hưởng mà thôi.
“Quả đúng là quán trọ chất lượng cao. Tương đương với khách sạn bình thường. Mỗi phòng đều cách âm rất an toàn.”
Đó là ấn tượng đầu tiên của Shin về căn phòng anh thuê. Nơi này tương đương với khách sạn nếu ở thế giới cũ của anh. Mặc dù so sánh thì hơi khập khiễng, nhưng so với quán trọ duy nhất anh biết, Quán Điểm Gấu, mọi thứ từ bàn, ghế, giường, tủ đều hơn hẳn một bậc. Tuy nhiên, nó vẫn kém hơn so với nội thất bên trong Đền Mặt trăng.
“Kuu, có thể nói chuyện được chưa?”
“Ờm, mở loa được rồi đấy.”
Yuzuha dường như nín quá lâu kể từ lúc vào thị trấn. Vì những bức tường phòng tương đối dày nên nó khá an toàn để nói chuyện với Shin.
“Vẫn còn chút thời gian trước bữa tối, anh phải bảo dưỡng trang bị đã.”
Shin bỏ hành lí xuống sàn nhà, cởi thanh kiếm đeo bên hông xuống và bắt đầu kiểm tra.
Chuyện này gần như không cần nếu ở trong trò chơi, nhưng anh nghĩ nên kiếm tra mọi lúc có thể. Một vết nứt nhỏ trên lưỡi kiếm, và rỉ sét do máu sót lại là những nguyên nhân chính làm vũ khí nhanh hỏng. Đương nhiên, với vũ khí cấp thấp thì cần phải kiểm tra thường xuyên.
“Đẹp quá!”
“Phải mất rất nhiều nỗ lực mới đạt được cấp độ này đấy.”
Hào quang bao phủ lưỡi kiếm có thể nhìn thấy, và Yuzuha thốt lên khen ngợi. Một thanh kiếm tỏa ra ánh sáng bí ẩn bao giờ cũng rất đẹp. Có thể hiểu được nếu coi nó là một tác phẩm nghệ thuật hơn là một vũ khí. Trong khi nhìn vào ánh sáng huyền ảo từ trang bị, Shin nhớ lại những ngày tập luyện của mình.
Anh kiểm tra lưỡi kiếm, nới lỏng tay cầm và phần bảo vệ của thanh Katana. Khi anh sắp tra thanh katana và vỏ, tiếng gõ cửa vang lên.
Và theo đó là giọng nói của Tiera.
“Shin, anh có rảnh không?”
“À, có. Đợi chút anh mở cửa đây.”
Trước khi Shin đứng dậy, Yuzuha biến thành hình người và đi ra mở cửa. Tất nhiên, nó mặc trang phục của một nữ tu.
“Ara, Yuzuha-chan. Em đang ở hình dạng này hả?”
“Kuu, chị có việc muốn nói với Shin à?”
“Chị muốn hỏi anh ấy một chút.”
Yuzuha hơi né người qua và Tiera bước vào phòng.
“Có chuyện gì vậy?”
“Shin đã cho em kĩ năng [Phân tích] đúng không? Là về nó đó.”
“Có chuyện gì sao?”
“Có thể là em hơi lo lắng, nhưng có chút vấn đề khi em nhìn vào thông tin của Tsubaki.”
“Em lo lắng chuyện gì vậy?”
Đột nhiên, một giả thuyết lóe lên trong tâm trí Shin.
“Lẽ nào, lúc em sử dụng [Phân tích], rất khó để xem thông tin của Tsubaki…đúng không?”
“Eh? Shin cũng vậy à?”
Tiera ngạc nhiên. Shin đã đoán đúng. Chính xác thì không phải là khó xem, mà là giống như tĩnh điện hay đại loại thế di chuyển xung quanh (Note: Bị nhiễu đó). Mặc dù nó chỉ là những dòng nhiễu, nhưng nó là một hiện tượng chưa bao giờ xảy ra trong trò chơi. Với Tiera đây là lần đầu tiên, còn với Shin thì là lần thứ hai rồi.
“Anh cũng có chút quan tâm. Nhưng anh không hiểu chuyện này lắm!”
Shin tự hỏi liệu đó có phải một sự cố hay không, bởi vì bản thân anh đi tới thế giới này cũng là một sự cố rồi. Dù sao thì, anh chỉ biết rằng tiếng nhiễu bắt đầu xuất hiện từ lúc gặp Tsubaki.
“Không biết chủ nhân có biết không nhỉ?”
“Phải rồi. Dù sao thì ngày mai cô ấy cũng đến đây, và chúng ta sẽ hỏi cô ấy sau.”
Schnee cũng có thể sử dụng [Phân tích] như Shin nên chắc cô ấy biết điều gì đó. Tuy nhiên nó cũng không quan trọng lắm, nên Shin không sử dụng ‘Trò chuyện tâm linh’.
“Kuu, vấn đề này có nghiêm trọng không?”
“Có lẽ không. Anh có môt giả thuyết, nhưng không có bằng chứng.”
Shin nhún vai cười nhăn nhở với Yuzuha.
“Nhắc mới nhớ, khi nào chủ nhân đến?”
Tiera hỏi.
“Anh không biết chính xác thời gian. Cô ấy nói cứ thông báo địa chỉ quán tọ, cô ấy sẽ tới.”
“Nếu thế thì, anh có thể đi nghỉ được rồi. Em đoán chủ nhân không tới vào ban đêm đâu.”
“Chà, chắc vậy. Mà đi ăn tối thôi!”
Hiện tại là 6:00 tối. Mặc dù vẫn khá sớm để ăn tối, nhưng với một nhà trọ thì vẫn là bình thường. Bởi vì Yuzuha muốn ăn cùng, nhưng với hình dạng con người này, có nghĩa là họ ăn tối ở trong phòng.
Mặc dù thực phẩm khá nhiều, nhưng bánh mì vẫn còn màu nâu. Rõ ràng vì lí do nào đó mà bánh mì trắng thuộc về mặt hàng cao cấp. Nếu là tòa nhà chính, chắc chắn sẽ có bánh mì trắng.
Sau đó, anh yêu cầu được tắm nước nóng và ngủ thiếp đi sau khi thay đồ. Về suối nước nóng, ở Quán Điểm Gấu, bạn phải trả tiền cho mỗi lần sử dụng, nhưng nơi này thì hoàn toàn miễn phí. Có vẻ như không có nhà tắm riêng. Kể từ khi đi tắm ở Quán Điểm Gấu, anh cảm thấy không khác nhiều lắm.
Part 2
Sáng hôm sau.
Yuzuha mơ màng bò vào chăn của Shin, nhưng mọi chuyện vẫn bình thường vì nó đang trong hình dạng một con cáo nhỏ. Shin vô thức xoa đầu Yuzuha và nhẹ nhàng đặt nó sang một bên, sau đó đi rửa mặt. Giống như trong khách sạn, mỗi phòng có mọt bồn rửa mặt riêng. Sau khi tận hưởng sự sảng khoái, Tiera đến thăm và họ cùng nhau đi ăn sáng giống ngày hôm qua.
“Đúng rồi, Schnee thông báo buổi trưa sẽ tới Beirun. Anh sẽ đi chỉnh sửa toa xe, còn em thì sao, Tiera?”
Shin nói với Tiera trong khi vẫn nhai bánh mì. Anh không nghĩ sẽ lãng phí cả buổi sáng chỉ để chờ đợi, nên anh quyết định nâng cấp toa xe một chút.
“Em sẽ đi xem anh sửa toa xe.”
“Yuzuha cũng vậy!!”
Tiera dường như khá quan tâm đến quá trình tu sửa. Điều này khá khó để diễn đạt cho Yuzuha.
Rõ ràng, họ vui mừng khi nhìn thây một kĩ thuật mới lạ.
Sau khi kiểm tra bên ngoài quán trọ, họ đi thẳng đến cửa hàng bán xe lúc trước. Toa xe vẫn còn ở đó, mà không có con ngựa nào.
“Chào mừng. Ồ, là anh. Anh đã mua ngựa chưa?”
“Một người quen của tôi đã lo chuyện này. Vì vậy, tôi định chỉnh sửa toa xe một chút.”
“Hey, khách hàng-san là một thợ thủ công à? Tôi cứ nghĩ anh là một mạo hiểm giả chứ.”
Người chủ tiệm ngạc nhiên, và dẫn họ đến chỗ toa xe. Đầu tiên, anh dùng một kĩ năng tạm thời giữ cho toa xe ở trên không, sau đó anh lắp lò xo để giảm xóc. Tất nhiên, nó không gắn liền, anh quấn nó dọc theo trục bánh xe. Sự xuất hiện của những miếng gỗ và những thanh kim loại xoắn vặn có thể thay đổi hình dạng có thể khá kì lạ với một vài người. Tuy nhiên thao tác lại rất dễ dàng. Từ lúc bắt đầu chui vào gầm xe, anh đã làm việc hết công suất, chỉ vì anh không muốn ông chủ tiệm nhìn thấy. Ông chủ cửa hàng không biết rằng toa xe trước mặt đã tốt hơn rất nhiều so với những toa xe ở bên ngoài.
Đôi mắt Yuzuha lấp lánh khi được tận mắt thấy công việc sửa chữa, còn Tiera ở trong trạng thái tập trung hoàn toàn. Bằng cách nào đó, Tiera có thể hiểu được ý nghĩa của các hành động kia. Nhưng nhìn khối kim loại trở nên linh hoạt trong tay Shin, họ đều không nói nên lời. Cô muốn nói “Anh có biết là những hành động ấy thu hút chú ý lắm không?” nhưng cô kịp kìm lại vì sợ ông chủ tiệm nghe thấy.
“Phù, chỉ cần lắp ổ bi vào nữa là xong.”
“(Kuu! Shin, cái gì vậy? Thanh sắt thật linh hoạt!)”
Thú vị sao? Yuzuha nói chuyện thông qua nói chuyện tâm linh. Nó thích sự khéo léo sao? Sự nhiệt tình của nó đã lộ ra khi Shin tôi luyện những thanh kiếm dài.
“(Đây là nhóm kĩ năng sản xuất dùng cho sắt. Tao đã tìm được cách để vận dụng nó.)”
Đây là kĩ năng sản xuất [Đúc]. Ban đầu nó chỉ có thể chuyển đổi dựa theo khuôn có sẵn, nhưng anh đã tìm ra bí quyết sử dụng nó, và rất nhiều hình dạng có thể tạo ra. Bởi vì kĩ thuật sửa chữa toa xe giống với trong trò chơi nên anh có thể hoàn thành mà không gặp vấn đề gì.
“Shin, sự tự kiềm chế của anh đâu rồi?”
“HẢ? Anh đã tự giấu mình đến nỗi bản thân anh cũng không nhận ra mà. Sao trông em tức giận vậy?”
“Chắc chắn là em đã thấy ánh sáng lóe lên, nhưng em không biết khác biệt chỗ nào.”
“Phải không? Rồi sao---”
“Nhưng rõ ràng nó không tự nhiên!”
“Ừm, tại sao?”
Trước khi nhận được câu trả lời, Shin suy nghĩ xem mình đã làm sai điều gì, làm Tiera phải bật chế độ giảng dạy. Thật không may, anh không tìm thấy lí do Tiera tức giận.
“Đó là về thời gian!”
“Thời gian?”
“Đúng, thời gian. Anh biết không, muốn sửa một toa xe phải cần ít nhất 1h. Anh làm quá nhanh rồi!!”
“À, hiểu rồi.”
“Đừng ‘à’ không như thế, anh cần phải nghiêm túc hơn…”
Cô nói nhỏ nhưng kiên quyết. Tiera đã cảnh báo mỗi khi anh sử dụng những công nghệ đã biến mất. Mặc dù Tiera nói cần 1h, nhưng từ lúc bắt đầu cho đến lúc này chỉ mất hơn 15min. Nghĩ lại thì đúng là quá nhanh, và người ta sẽ thắc mắc “Anh làm thế quái nào vậy?”. Bởi vì anh chỉ thường quan tâm đến kết quả cho nên đã không để ý tới tốc độ làm việc. Shin không nhận ra vì trong trò chơi chưa bao giờ xuất hiện phàn nàn vì làm quá nhanh cả.
“Đằng nào cũng làm rồi, thế nên anh sẽ từ từ với vòng bi vậy!”
“Nên thế.”
Anh chấp nhận yêu cầu của Tiera và chầm chậm thao tác với vòng bi. Dù vậy anh vẫn không mất nhiều thời gian vì chỉ phải sửa lại một chút phần trục và bánh xe. Anh có thể tập trung vào công việc vì một phần cơ thể vẫn đang nổi trên không.
Cuối cùng, anh lắp vòng bi vào bốn bánh xe và công việc đã hoàn thành. Tổng thời gian cho công việc là 30 phút, trong đó phần lớn là lắp lò xo. Hiện tại đã là 10 rưỡi.
Anh nói với chủ tiệm rằng sẽ mang tới một con ngựa, và rời khỏi cửa hàng. Sau đó, họ đợi Schnee liên lạc. Thời gian khá thoải mái, do đó họ đi bộ theo một hướng khác và mua sắm một vài thứ. Cuối cùng, Schnee cũng đã liên lạc.
“Schnee gọi. Có vẻ cô ấy đang ở khu rừng ở cổng phía bắc.”
Vì anh đã nói rằng họ đã rời khỏi quán trọ và đi lang thang một chút nên hai bên thống nhất là chờ đợi bên ngoài. Và họ lập tức đi về cổng phía Bắc. Họ đi qua cổng trong khi Shin cố gắng mở rộng vùng nhận thức của mình. Từ thái độ của Schnee, có lẽ cô ấy đã bắt được một con thú thích hợp. Nhưng-
“…”
Bước chân của anh lập tức chậm lại.
“Kuu, chuyện gì vậy?”
“Chuyện gì thế?”
“Hừm, nói thế nào nhỉ…em sẽ biết khi chúng ta đến nơi.”
Tiera định hỏi thêm, nhưng Shin đã nói cô sẽ biết khi đến nơi. Lí do là ngay cả Shin cũng không biết rõ lắm, Shin bước về phía trước, khuôn mặt anh lộ rõ vẻ hoang mang vì anh biết điều gì đã khiến Yuzuha phải thận trọng.
Những thứ hiện trên bản đồ dần đi vào tầm nhìn của Shin. Con quái vật đứng cạnh Schnee chính là lí do Shin phản ứng như vậy.
Khi họ tiến đến gần khu rừng, mọi thứ dần trở nên rõ ràng hơn.
“Shin, con quái đó, mạnh quá.”
“Shin này, nó là con gì vậy? [Phân tích] của tôi không hiện tên cũng như cấp độ của nó.”
Yuzuha và Tiera dường như hơi khó chịu.
“Chà, bình thường mà.”
Cho dù có là Schnee cũng không thể hoàn toàn ngăn cản áp lực toát ra từ quái vật. Tiera trốn sau lưng Shin, còn Yuzuha cũng bị ép xuống.
“Em đến rồi này. Như đã nói, em sẽ phụ trách thú kéo xe. Và với con này, nó có thể kéo bất kì toa xe nào Shin mua.”
Schnee nói đầy tự tin và nở nụ cười rất đẹp. Nụ cười đầy quyến rũ có thể làm bất cứ ai cũng bị giam cầm vào đó.
Tuy nhiên, Shin lại nghĩ “Nghiêm túc hả? Nó mà kéo xe á?” và chuyển ánh mắt vào thứ đứng đằng sau Schnee.
“Kiểm tra lại một chút, em nhặt nó ở đâu vậy?”
“Vì em đang ở gần ngọn núi thiêng, nên em tiện tay xách nó về đây.”
“… Đúng là Schnee!”
“Anh khen làm em ngượng lắm!”
Đó chính là là Schnee, người minh họa cho từ ‘Điên’ một cách chuẩn xác nhất.
“Em quên mất. Chủ nhân đôi khi cũng rất liều lĩnh.”
“Điều này, tôi hi vọng được nghe nó từ trước.”
Tiera nhìn lên trời với biểu hiện bị sốc, còn Shin thì đưa tay xoa xoa cái trán như muốn nói “Vờ lờ thật…!”
Schnee nhìn hai người với vẻ bối rồi.
“Đằng nào thì em cũng đã mang nó đến rồi. Vậy thì tôi hỏi một vài câu được không?”
“Vâng. Bởi vì nó sẽ kéo toa xe của Shin nên em nghĩ nó phải xứng đáng, một con quái vật cấp Thần thánh chẳng hạn.”
“Suy nghĩ của em thật kì lạ. Nghĩ kiểu gì vẫn thấy quái dị. Em nghĩ loại xe nào phù hợp cho nó?”
Shin nói trong khi chỉ vào con quái vật sau lưng Schnee.
Câu hỏi quá hợp lí. Nhìn kiểu gì cũng thấy kích thước của nó quá to so với một chiếc xe. Cho dù cố tình để nó kéo xe thì ít nhất toa xe cũng phải to ngang một ngôi nhà.
“Em biết là Shin sẽ hỏi thế mà!”
“Hả?”
Schnee bình tĩnh đáp lại. Rõ ràng là cô đã có kế hoạch rồi.
Shin nhìn con quái vật một lần nữa.
Một con quái vật bốn chân, đi bộ, tên là Gruefago.
Tư thế của nó hơi nghiêng về phía trước mỗi khi di chuyển và nó cao khoảng 3mel. Nếu nó kéo toa xe anh mua, họ sẽ không thấy được cái gì phía trước.
Lông màu tro bạc bao phủ toàn thân cho tới cẳng chân, một cơ thể giống với một con ngựa. Hơn nữa, đuôi của nó có những tảng cơ bắp mạnh mẽ, sức mạnh thì có thể sánh với con Vua sọ người mà Shin và Schnee chiến đấu lúc trước.
Ngoài ra, nếu nó đột ngột tấn công thì dù là người chơi cao cấp cũng sẽ gặp nguy hiểm. Đầu của nó giống đầu sói, nhưng có những chiếc vảy tỏa sáng mờ mờ, chứng minh đó là hai loài khác nhau.
Trên hết, giữa trán con Gruefago là một chiếc sừng dài. Mặc dù chiếc sừng hơi méo mó, nhưng một vài tia sáng phát ra từ chiếc sừng, làm nó trông như một tinh thể.
Mọi chuyện trở nên rõ ràng hơn. Gruefago là một quái vật độc nhất.
Mặc dù nó thuộc loại quái vật sẽ tấn công nếu thấy người chơi, nhưng hiện tại lại khá hiền lành ngoan ngoãn.
Khi kiểm tra bằng [Phân tích], thông tin hiện lên: Gruefago Jade, cấp 751. Cấp độ cao nhất của Gruefago bình thường là 650, nhưng đây là một quái vật độc nhất, nên nó vượt hơn cũng là chuyện bình thường. Chắc chắn sẽ có thảm họa xảy ra nếu nó xuất hiện trong thế giới con người.
“Đi đi, làm đi!!”
Khi Schnee nói xong, ánh sáng màu xanh lá cây bao bọc cơ thể con Gruefago. Có thể nghe thấy vài tiếng rắc rắc nho nhỏ, tạo ra một chút phi lí giữa khung cảnh huyền diệu.
Vài phút sau, ánh sáng dần mờ đi, và một con quái vật xuất hiện.
Mặc dù [Phân tích] vẫn xác nhận nó là Gruefago nhưng hình dạng đã thay đổi. Hai chân trước thu nhỏ lại bằng hai chân sau, đuôi cũng rút ngắn lại. Mặc dù hơi quái dị nhưng có thể coi nó là một con sói lớn. Chiếc sừng đặc biệt thu nhỏ lại tới mức chỉ nhìn thấy một thứ nho nhỏ trên trán mà thôi.
“Nó trở nên nhỏ hơn?”
“Vâng, với khả năng này thì để nó kéo xe không có vấn đề gì.”
“Chắc chắn rồi.”
Vậy là vấn đề thú kéo xe đã được giải quyết. Nhưng có một chuyện Shin lăn tăn nãy giờ.
“Nó có sẵn khả năng đó hả?”
Gruefago là loại quái vật sử dụng sức mạnh cơ thể để tấn công. Vậy nên giống như Yuzuha, nó không nên sở hữu khả năng biến hình.
“Bởi vì nó có thói quen phục kích và bất ngờ tấn công kẻ thù, do đó nó đã trở thành một con quái vật độc nhất, và em cứ nghĩ nó phải sở hữu khả năng hữu ích hơn cơ. Thực tế thì, nó có thể sử dụng ảo ảnh và kĩ năng thuộc tính sét.”
Anh cảm thấy không thoải mái lắm vì một con quái vật không thể thích ứng thì không có ý nghĩa gì cả. Bởi vì nó được sinh ra từ Tinh chất quỷ dữ, anh đã tưởng nó sẽ biến thành một quái vật loại xương.
“Anh đoán cũng đến lúc rồi. Toa xe đã được sửa chữa, chúng ta chuẩn bị khởi hành thôi.”
“Được. Đi thôi!”
Thật lãng phí thời gian nếu cứ đứng nói chuyện ở đây, nên anh quyết định trở về.
“HA, một cảm giác mệt mỏi kì lạ.”
Trái ngược với vè hạnh phúc của Schnee, Tiera lại có vẻ mệt mỏi. Đó là tự nhiên khi cô không thể thản nhiên như Shin và Schnee được, đó là một con quái vật cấp Thần thánh đấy. Thậm chí dù nó khá ngoan nhưng áp lực nó tỏa ra vẫn rất mạnh. Hiện tại nó đã thu nhỏ nên sự đe dọa của nó giống với một con quái vật bình thường. Chẳng có gì lạ nếu người bình thường bị dọa ngất xỉu bởi hình dạng nguyên bản của nó. Shin và Schnee thì nói chuyện như thể nó là một con thú nhồi bông.
Nếu Tiera chưa được Schnee huấn luyện, cô sẽ gia nhập nhóm ngất xỉu.
“Kuu, Kukuku?”
“Guru, guruaa!”
Nhìn hai con thú nói chuyện, mọi người chỉ có thể cười mà thôi.
“Anh đồng ý với Tiera, anh không nghĩ em sẽ mang tới quái vật cấp độ này.”
Đối với Shin, chuyện này bất ngờ hơn là mệt mỏi. Bởi vì khi nhắc đến ngựa, anh mong đợi một thứ đại loại như ngựa Grimm, hay ngựa Wonder, hoặc cao cấp hơn nữa, một con Tri-Horse. Quái vật tiêu chuẩn cho một người chơi thương nhân thường có cấp độ không quá 200, bởi vì chúng dễ thuần hóa.
Tuy nhiên, một con quái vật cấp Thần thánh rõ ràng là thừa đủ nếu chỉ nhìn vào năng lực.
“Có gì kì lạ à?”
“Chủ nhân, người ta thường không dùng quái vật cấp Thần thánh để kéo xe.”
“Chà, ta chỉ dùng nó cho chuyện này thôi.”
“Ớ…?”
Ý định của cô ấy là gì? Shin và Tiera không nhịn được mà nhìn nhau.
“Anh có nghĩ là hơi quá mức không?”
“Không thể nào, em không thích nó à…?”
Khuôn mặt Schnee trở nên ảm đạm.
“Ế ế, sao ngài chán nản vậy?”
“Haizzz, Shin có khế ước với một Linh Vĩ, vì vậy nếu nó không phải một con quái vật mạnh hơn, có thể anh sẽ không hài lòng, đúng không?”
“Kuu? Guu-chan, muốn không?”
“Guruu!?”
Những gì Shin muốn nói “Em không cần đặt nặng như vậy đâu”, nhưng có vẻ Schnee đã hiểu thành “Anh không hài lòng với cấp độ này hả?”. Cô đã quá nhiệt tình.
Và nghe cuộc nói chuyện của hai người, cùng với nhận xét của Yuzuha, con Gruefago tỏ vẻ ngạc nhiên. Khuôn mặt nó như muốn nói “Thật sao?”. Và đúng như mong đợi, nó không cần phải nói ra suy nghĩ của mình.
“Không, một con Gruefago là quá mạnh rồi. Con này lại còn là quái vật độc nhất nữa. Tôi không tìm được điểm nào để chê trách cả.”
“Cảm ơn. Em đã nghĩ một con quái vật thông minh như con người sẽ giúp ích nhiều hơn.”
“Ế, nói thế là nó hiểu những gì chúng ta trò chuyện nãy giờ à?”
“Vâng. Mặc dù nó không thể nói, nhưng nó hiểu được những gì chúng ta nói.”
“Guruu!”
“Để đó cho em, nó nói vậy.”
Yuzuha lập tức phiên dịch. Có lẽ giữa quái vật có ngôn ngữ chung nào đó giúp chúng hiểu được đối phương nói gì. Nói lại thì, quái vật cấp Thần thánh đương nhiên có trí thông minh rất cao.
“Đây là chủ nhân của ta, đừng làm gì thô lỗ đấy.”
Schnee giới thiệu Shin.
“Guru!!”
“Rất hân hạnh!”
Shin nói trong khi vỗ nhẹ vào đầu con Gruefago. Con Gruefago nhắm mắt tận hưởng như muốn nói nó thích như vậy lắm.
“Đúng rồi, chú mày tên là gì?”
“Là Kagerou!”
“Có phải vì nó sử dụng ảo ảnh không?” (Note: ‘影’ kanji, từ ‘幻影’ [genei] có nghĩa là ảo ảnh, được phát âm là ‘kage’.)
“Vâng. Đơn giản phải không?”
“Chà, tốt đấy. Tôi nghĩ đó là một cái tên hay.”
Cái tên đơn giản, nhưng không xấu. Đó là cái tên đôi khi xuất hiện trong các trò chơi và manga.
“Guruu”
“Tôi thích nó!”
Con thú này có vẻ thích cái tên. Yuzuha nhảy từ đầu Shin sang lưng Kagerou và làm nhiệm vụ phiên dịch. Điều này tốt hơn là đoán những tiếng sủa và hành động của con quái.
“Được rồi Kagerou. Tao có một nhiệm vụ cho mày đây.”
“Guruu!!”
“Đó là kéo xe.”
“Guruaa!!”
Kagerou đáp lại, không chút khó chịu hay phản đối. Mặc dù Shin khá lo lắng nhưng có vẻ như nó không quan tâm đến việc có phải kéo xe hay không.
Cộng thêm Schnee và Kagerou, nhóm của Shin trở lại cửa hàng bán xe ở Beirun. Đồng thời khi qua cổng, Kagerou được đăng kí là bạn đồng hành của Schnee, giống với những gi Shin làm ở Bayreuth. Với Kagerou, ngoại hình của nó khá hung dữ, không giống với Yuzuha, cho nên nó phải đeo một tấm bảng “Đã thuần hóa” trên cổ.
Schnee được cảnh báo là nếu Kagerou sủa hay có hành động bạo lực thì cô sẽ phải chịu phạt, nhưng điều này là không thể tránh khỏi. Không giống với thú họ ngựa, rất có khả năng nó sẽ có hành động quá mức.
Mang theo Kagerou có phải là hành động sáng suốt không? Schnee và Tiera đều rất xinh đẹp, nhưng không một người đàn ông khả nghi nào cố gắng tiếp cận với họ. Một vài gã thường thiếu cảnh giác và không biết đọc tâm trạng qua nét mặt. Nhưng khi thấy Kagerou, họ đã cố gắng tránh xa khỏi nhóm của Shin.
Với Yuzuha nằm trên đầu, người ta nghĩ Shin đã thuần hóa Kagerou. Thật bình thường khi một người đàn ông mạnh mẽ có hai cô gái tinh linh xinh đẹp đi cùng, những người nhìn vào nhóm của Shin đều nghĩ vậy.
“Quý khách…Anh mang theo con thú tuyệt với này hả?”
Chủ cửa hàng rất ngạc nhiên khi nhìn vào Kagerou bên cạnh Shin.
“Có liên quan đến người mà tôi vô cùng tin tưởng.”
“You Don’t Say , có phải là cô gái xinh đẹp hôm qua không?”
(Note: You don’t say mang nghĩa trêu đùa, có hẳn một cái meme đó.)
“Ừ, một trong.”
“Tôi ghen tị đấy, người anh em, những cô nàng của cậu trông được lắm.”
Ông chủ cửa hàng tưởng tượng gì đó khi nhìn thấy Schnee và Tiera và vỗ vỗ vào vai Shin. Mặc dù hành động quá thân thiết, nhưng không hề mang lại cảm giác khó chịu.
“Chúng tôi không giống ông nghĩ…”
Trước khi anh nhận ra, ông chủ cửa hàng đã thay đổi xưng hô từ ‘Quý khách’ thành’Người anh em’. Và đương nhiên là ông chủ cửa hàng không tin vào cái lí do nghèo nàn kia rồi.
Hiện tại, Schnee đã dùng kĩ năng để thay đổi vẻ ngoài. Với mái tóc vàng, đôi mắt đỏ, và kiểu tóc đuôi ngựa, trông cô đầy sức sống hơn bình thường.
Vì thế mà cô thu hút ánh mắt người đi đường còn hơn cả Tiera và Kagerou cộng lại.
Shin nhận lấy toa xe, lén thở dài nhẹ nhõm, rồi lắp những dụng cụ kéo xe lên người Kagerou. Phải mất chút thời gian để điều chỉnh phù hợp bởi mục đích ban đầu của những dụng cụ này là dành cho một con ngựa. Anh đã bí mật dùng một kĩ năng để điều chỉnh.
“Có vừa không?”
“Guru”
Kagerou gật đầu, ra hiệu không có vấn đề gì. Nó cảm thấy không có gì khó khăn, ngay cả khi Shin lắp cho nó một cái đèn. Mặc dù toa xe khá nặng, nhưng với Kagerou thì không khó khăn gì cả.
“Khởi hành được chưa?”
“Kuu!”
“Guruu!”
Với những tiếng kêu nhiệt tình của hai con thú, chiếc xe bắt đầu chầm chậm lăn bánh. Có vẻ việc tu sửa đã phát huy tác dụng. Chiếc xe đỡ xóc hơn hẳn.
“Tuyệt vời, không hề xóc chút nào cả.”
Tiera mở to mắt kinh ngạc.
“He, đây là kết quả của việc tu sửa đấy. Em thích nó rồi à?”
“Giờ Em mới hiểu thoải mái là như thế nào, em sẽ không thể ngồi lên một chiếc xe bình thường được nữa.”
Có đệm ở chỗ ngồi, cho nên xóc nảy mà vẫn êm ái. Những người đã đi xe thường sẽ cảm giác được sự khác biệt giống như trời với đất. Nên câu nói của Tiera cũng là dễ hiểu.
“Hiểu rồi, nó đã được cải tạo.”
Schnee ngưỡng mộ nhìn toa xe.
“Ừ, ban đầu tôi không nghĩ tới vòng bi, nhưng tôi nhận ra mình có thể thử cải thiện toa xe. Tôi nghĩ tại sao không làm luôn nhỉ, vì nếu phải ngồi một thời gian dài trong một toa xe xóc nảy thì không khác gì chịu tra tấn cả.”
“Chuẩn. Hình như nó còn êm hơn cả xe của hoàng gia nhỉ?”
“Em làm anh nổi da gà đấy…”
“Hiện tại làm gì có toa xe ‘không xóc’ như thế này.”
Schnee mỉm cười như đang gặp buồn phiền. Theo những gì cô nói thì cô đã từng ngồi trên xe của Hoàng gia.
“Đi xa trong thế giới này thật khó khăn.”
“Vấn đề nằm ở an toàn, chỉ cần sơ xảy một chút là đi uống trà với diêm vương ngay.”
Quái vật và cướp đường chính là vấn đề, thậm chí đối với người bình thường động vật bình thường. Vì lí do này mà vệ sĩ ra đời. Đối với người không thể thuê vệ sĩ, chuyến đi của họ không khác một cuộc mạo hiểm.
“Với đội này thì nguy hiểm chả là cái gì hết.”
Tiera lầm bẩm một mình.
Đầu tiên, với một con quái vật cấp Thần thánh kéo xe, không có con quái vật hay động vật nào dám lại gần cả. Còn với những tên cướp mắt mù, đơn giản là chúng sẽ thành món tráng miệng cho Kagerou, hoặc bị Shin băm nhỏ.
Nếu coi đây là một chuyến đi dã ngoại bình thường thì cũng được.
“Khi Shin và ta đi cùng nhau, chúng ta thường tạo ra một thảm họa cấp quốc gia.”
“Chủ nhân thật mạnh mẽ.”
Câu nói đầy kiêu ngạo, nhưng không thể phản đối vì đó là sự thực. Chỉ riêng Schnee, cô đã là một bậc thầy về chiến tranh rồi.
“Kuu! Yuzuha cũng ở đây, vì vậy nó sẽ ổn thôi!”
“Guruu!”
Cả hai con thú đều hưởng ứng câu nói của Schnee. Cảnh này giống như thú cưng ủng hộ chủ nhân vậy.
“Miễn là nó đáng tin cậy.”
Những lời Shin lẩm bẩm lập tức bị hòa tan vào sự hối hả và nhộn nhịp trong xe.
“Nhưng mà mặc dù đã biến đổi để không thu hút sự chú ý, nó vẫn nổi bật theo cách riêng.”
“Mou, điều này không thể tránh khỏi được.”
Không chỉ Tiera và Schnee thu hút ánh mắt mọi người mà Kagerou cũng thế. Cái nhóm này chắc chắn sẽ nổi bật nhất vịnh bắc bộ, à nhầm nhất thế giới mới.
Dĩ nhiên, họ thu hút ánh mắt người khác cho đến khi rời khỏi cổng thành.
Nhóm của Shin khởi hành từ Beirun. Một chiếc xe bình thường không thể so sánh với xe Kagerou kéo. Khi nó chạy được một lát, không còn dấu hiệu gì của con người nữa.
“Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Schnee, em lại đây được không? Anh có vài chuyện muốn hỏi.”
“Vâng, là gì vậy?”
Shin kiểm tra xem có người gần đây không và gọi Schnee. Anh có chuyện cần nói với cô mà không thể để người khác nghe được, mặc dù anh cũng chỉ vừa mới nhớ ra thôi.
“Quên không hỏi, nơi ở của Kagerou thật sự ở ngọn núi linh thiêng chứ?”
Anh quên hỏi bởi vì sự ngạc nhiên khi xuất hiện một con quái vật cấp Thần. Sự xuất hiện của Kagerou là hoàn toàn tình cờ nên anh cảm thấy không thoải mái lắm.
Về cơ bản, quái vật cấp Thần thánh thường có lãnh thổ riêng và hiếm khi rời khỏi đó. Ngoài ra, chúng cũng có thuộc hạ của riêng mình. Trong trò chơi thì khác, nhưng đây là hiện thực, không thể nào mà dễ dàng như vậy được.
“Xem nào. Nếu em nói nhẹ nhàng thì đây là sự cộng sinh, nhưng nếu nói khó nghe thì nó là một kẻ ăn bám.”
“Hả?”
Khuôn mặt của Shin lúc này trông thộn vờ lờ.
Một kẻ ăn bám.
Đó không phải từ dùng cho một con quái cấp Thần.
Từ ‘cộng sinh’ mà cô nói lúc trước có thể là với một con quái cấp Thần khác.
“Đùa? Kagerou được phép sống trong lãnh thổ của một con quái cấp Thần khác?”
“Vâng. Có một con quái vật được gọi là Mist Garuda thống trị ngọn núi thiêng, sống gần đỉnh núi. Do đó mà Kagerou có vẻ không hữu ích lắm. Nên nó không thể có lãnh thổ của riêng mình.”
Câu chuyện khác đặc biệt. Bình thường trong lãnh thổ của một con thú cấp Thần thì không được phép xuất hiện con thú cấp Thần khác. Có lẽ vì đây là thế giới thực nên có chuyện này xảy ra, nhưng nếu chuyện này là thật, Shin cứ có cảm giác sai sai ở đâu ấy.
“Em cũng không biết rõ lắm. Em không hiểu Kagerou rõ ràng như Yuzuha, nhưng chúng ta có thể chia sẻ thông tin với nhau mà.”
“Hiểu rồi. Yuzuha, mày hỏi được không?”
“Kuu, để đó cho em.”
Yuzuha có thể trao đổi với Kagerou, và mọi chuyện sẽ rõ ràng hơn. Những tiếng “Guruguru”, “Kuukuu” liên tục vang lên sau đó.
Cô ấy có quan tâm đến chuyện này không? Tiera cũng ngồi gần vị trí đánh xe. Chẳng bao lâu Yuzuha quay về trên đầu Shin.
“Em biết rồi.”
“Okay, mở loa đi.”
“Để xem nào. Có phải là Mist Garuda không? Mặc dù nó thống trị ngọn núi linh thiêng, nhưng ban đầu, một nửa lãnh thổ thuộc về mẹ của Kagerou. Tuy nhiên mẹ Kagerou đã bị những mạo hiểm giả giết hại, và chỉ còn mình Kagerou sống sót.”
“Mạo hiểm giả sao?”
Shin cũng từng làm điều như thế trong thời kì đầu nên anh cảm thấy xấu hổ.
Tất nhiên, anh sẽ không đi săn quái cấp Thần ở thế giới này.
“Nó tuyệt vọng chạy trốn. Và được một cô gái Elf giúp đỡ. Sau đó, nó cố gắng trở nên mạnh mẽ. Dù vậy khi nó trở về ngọn núi linh thiêng, nó chỉ đóng vai trò hỗ trợ cho trận chiến bởi vì lãnh địa của mẹ nó đã mất.”
“Elf? Thật vậy, khi em gặp nó, nó có vẻ ít thù địch với em.”
Schnee nhớ lại thời điểm gặp Kagerou và gật đầu khi đã hiểu.
“Nó đầu hàng mà ko cần chiến đấu à?”
“À không, chúng em đã có một cuộc kiểm tra. Đúng hơn là kiểm tra khả năng của nhau.”
Rõ ràng cảnh hai không để lộ toàn bộ sức mạnh nhưng vẫn hiểu rõ sức mạnh của nhau.
“Schnee rất mạnh và có một mùi hương quen thuộc, do đó nó đã theo chị ấy.”
“Mùi hương quen thuộc?”
“Nó nói rằng mùi hương này giống với Tiera.”
“Hả?”
Một câu nói đầy bất ngờ, và một ý nghĩ bật lên trong đầu Shin.
“Cô gái Elf đã giúp nó…Tiera à?”
“Kuuu, có vẻ vậy.”
Điều này thường xảy ra trong những câu truyện, nhưng trong thực tế thì lại khá bất ngờ. Nếu Shin không đến, có lẽ số phận của cả hai sẽ không giao hòa với nhau.
“Err, anh tự hỏi nếu một điều như vậy diễn ra…”
Tiera nói xong nhắm mắt lại hồi tưởng lại trong trí nhớ nơi cô đã giúp đỡ Kagerou. Có vẻ cô không thể nhớ ra ngay lập tức.
“Guru.”
“Nó nói rằng từ hơn 100 năm trước.”
“Đó là khi em còn là một đứa trẻ…À phải rồi, hình như lúc đó em đã cứu một chú chó nhỏ bị thương.”
Tuổi của Tiera có thể dễ dàng đoán được, nhưng vì một vài lí do, Shin đã không hỏi sâu thêm.
Mặc dù rất khó để kết hợp hình ảnh chú chó con với Kagerou hiện tại, nhưng có vẻ như lúc nhỏ nó trông dễ thương hơn nhiều. Cô ấy có thể hiểu được vì nó có thể thu nhỏ kích thước để kéo xe.
“Nếu không nhầm thì nó có một vết thương nghiêm trọng. Em không thể làm gì cả, và em đã nhờ mẹ giúp.”
“Guru”
“Cảm ơn, nó nói thế.”
“Và em chọn nó để thuần hóa? Thậm chí nếu em không gặp Tiera?”
Ý của Shin là làm vậy hơi vội vàng. Dù nó có thể lần theo mùi hương nhưng nó có thể không bao giờ gặp lại Tiera.
Theo Yuzuha, nó biết rằng không thể chiến thắng Schnee, cho dù có dùng hết sức. Do đó nó quyết định tin vào trực giác của chính mình.
Vì lí do này, nó cho phép Shin xem nó như một con thú cưng, vì nó lờ mờ cảm nhận được sức mạnh của anh. Ngay cả khi anh đã sử dụng kĩ năng để che giấu bớt, nhưng dường như không che giấu được hết trước một con quái vật như Kagerou. Nó cảm giác được nguy hiểm chưa từng có, ngay cả với Schnee.
“Đó là lí do nó ngoan như vậy đấy.”
Thật vậy, nó không thể nào để một người xa lạ chạm vào nó như vậy. Cho dù điều này là không thành vấn đề với những thành viên trong nhóm.
“Này, em có nên chuyển quyền chủ nhân sang cho Tiera không?”
“Có được không? Với cấp độ hiện tại của cô ấy.”
“Nếu người được chuyển giao chấp nhận thì không có vấn đề gì cả. Đã xác minh rồi.”
Mặc dù Shin vẫn có chút nghi ngờ, nhưng có vẻ là ổn.
“Ừm, chủ nhân, em không có nghề Thuần thú sư, nên chuyện này có vẻ không làm được.”
Tất nhiên, phải cần một kĩ năng đặc biệt mới có thể tạo ra khế ước. Và chỉ có Thuần thú sư mới có thể làm được.
“Chà, trong trường hợp này tôi đang nghĩ đến một khế ước tạm thời, chứ không phải vĩnh viễn. Khế ước tạm thời bị hủy bỏ và có thể tạo lại lần nữa đúng không?”
Shin hỏi.
“Vâng. Quái vật thoát khỏi khế ước sẽ trở về hoang dã và có thể lập khế ước với Thuần thú sư khác.”
Mọi chuyện khá rõ ràng vì đây là thế giới thực. Nếu là trò chơi thì không thể có chuyện đó. Đương nhiên quái vật thoát khỏi khế ước sẽ trở về hoang dã nhưng không có chuyện có thể lập khế ước với người khác. Sau khi tin nhắn thông báo trở về với tự nhiên, cả hai sẽ biến mất. (Note: ‘Cả hai’ theo mình nghĩ là khế ước và con thú)
Như Shin nói, nó sẽ không biến mất giống như trong trò chơi.
“Không, như em đã nói, em không có nghề này.”
Tiera vẫn lắc đầu.
“Tốt rồi. Với phương pháp này, Tiera sẽ không cần phải học nghề nữa.”
“Errr, ngài có ý gì?”
Tiera không hiểu ý nghĩa câu nói của Schnee. Mọi rắc rối xuất phát từ việc cô không sở hữu nghề đó.
Trong The New Gate, có 3 cách để đạt được nghề Thuần thú sư.
1) Chấp nhận khế ước từ quái vật, xác suất rất thấp. (Note: Quái tạo khế ước, người chấp nhận)
2)
3) Kế thừa kĩ năng [Khế ước chủ tớ] từ người chơi khác, đồng thời nhận luôn được nghề.
4)
5) Hoàn thành nhiệm vụ.
6)
Tiera đương nhiên thuộc trường hợp 1. Họ không còn cách nào khác, vì Kagerou có vẻ không thích đánh nhau lắm nên mà khế ước này giống như các khế ước bình thường khác. Anh hiểu nghĩa của cụm ‘xác suất rất thấp’. Chỉ có vài người chơi nhận được nghề thông qua phương pháp thứ nhất này. Ngay cả Cashmere của Rokuten cũng không có kinh nghiệm về chuyện này, cho nên anh hiểu rõ xác suất thấp đến mức nào. Nghe thì nó giống như cheat game nhưng chả có lợi ích gì.
Do đó phần lớn người chơi nhận nghề thông qua người quen hoặc trực tiếp làm nhiệm vụ.
“Được rồi, em có thể làm được.”
Tiera gật đầu khi nhận được lời giải thích từ Schnee.
“Thế thì nên làm cho xong chuyện này đi. Kagerou dừng lại.”
Chiếc xe dừng lại, và mọi người nhảy ra ngoài. Những dụng cụ trên người Kagerou được thu lại, và nó trở về hình dạng ban đầu của nó.
“Đầu tiên, hủy bỏ khế ước.”
Khi Schnee nói xong, cô giơ tay phải của mình lên và Kagerou cúi đầu chạm vào tay cô.
“Ánh sáng trong tương lai của ngươi.”
“Guru…”
Schnee đọc thần chú hủy bỏ khế ước. Ánh sáng bao phủ lấy cả hai và biến mất sau vài giây. Cùng với điều này, dấu ấn của cả hai cũng biến mất.
“Bây giờ đến lượt Tiera.”
“V-Vâng!”
Mặc dù khá căng thẳng, Tiera vẫn đứng trước mặt Kagerou.
Kagerou hiện là một quái vật hoang dã. Áp lực phát ra từ cơ thể đáng sợ kia đủ khiến người khác sợ hãi, thậm chí bị dọa ngất. Kết hợp với cơ thể khổng lồ, Tiera cảm thấy có một áp lực mạnh mẽ đẩy cô xuống đất.
“Guruu…”
“T-Tôi ổn! Tôi có thể làm được.”
Cô nở nụ cười với Kagerou đang lo lắng cũng như động viên bản thân. Không có sự thù địch nào từ Kagerou. Đôi mắt của nó tràn ngập vẻ quan tâm đến Tiera người đang run rẩy.
Cô hít một hơi thật sâu, và nhìn thẳng vào Kagerou. Một lát sau, một dòng thông tin chảy vào đầu cô. Một ánh sáng vàng bao bọc lấy cơ thể cô và biến mất sau vài giây. Với sự giúp đỡ từ những kĩ năng có được, cô đọc những lời của khế ước.
“Ta muốn đồng hành với ngươi.”
“Guru…”
Kagerou sủa lên để trả lời Tiera. Đồng thời, trên cánh tay trái của cả Tiera và Kagerou một hình xăm trông giống một bông hoa hiện lên.
“Đó là ... oops”
Hình dáng của hình xăm lập tức gợi lại trong kí ức của Shin.
Nhưng bước chân loạng choạng của Tiera đã làm gián đoạn dòng suy nghĩ của anh, và anh đỡ lấy trước khi cô ngã xuống. Vì thế mà những ấn tượng vừa rồi cũng đã biến mất.
“Em không sao chứ?”
“Xin lỗi, em chẳng còn chút sức lực nào cả.”
[Khế ước chủ tớ] là một kĩ năng được thực hiện khi đối tượng đã suy yếu. Với sự chênh lệch về cấp độ, Shin đoán sẽ có chuyện gì đó xảy ra với cơ thể.
Shin để Tiera nghỉ ngơi trên xe, và lắp dụng cụ vào người Kagerou một lần nữa. Mặc dù Kagerou lo lắng về Tiera nhưng anh an ủi nó rằng cô ấy sẽ ổn thôi, và Kagerou ngoãn ngoãn trở lại kéo xe.
“Schnee này, em chuyển Kagerou cho Tiera là để nó bảo vệ cho cô ấy đúng không?”
Sau khi xe đi được 20 phút, xác định rằng Tiera vẫn còn ngủ, Shin mở miệng hỏi.
“Vâng!”
Schnee thản nhiên trả lời. Cô ấy có lẽ biết anh sẽ hỏi câu đó.
“Sau này chúng ta sẽ không thường xuyên ở cạnh cô ấy.”
Schnee nói với giọng bình thản. Đây có lẽ là lí do cô thuần hóa Kagerou.
Schnee sẽ đi theo Shin, nhưng Tiera lại không bắt buộc. Mặc dù cô ấy đã mang theo Tiera trong thời gian này, nhưng họ sẽ chia tay khi công việc kết thúc. Cô sẽ để Tiera lựa chọn cuộc sống của mình.
Tuy nhiên, trong trường hợp cô đi theo Shin, phần lớn sẽ nằm trong tình huống nguy hiểm. Hiện tại cấp độ của Tiera là 59. Mặc dù nó tăng lên một chút sưau khi chiến đấu với quái vật và lũ cướp nhưng vẫn còn quá thấp. Và nó cũng khiến chỉ số của cô thấp theo. Ngay cả Rashia, người được Shin và Wilhem kéo cấp, cũng đã có một cấp độ đáng kể. Trang bị cũng khó có thể bù đắp chênh lệch.
Đó là lí do cho [Khế ước chủ tớ] này. Chủ nhân có thể triệu hồi quái vật khế ước đến gần ngay lập tức. Nguy hiểm sẽ giảm đi nếu Kagerou ở đó.
Hơn nữa, với thân phận nhân viên của Đền Mặt trăng, vấn đề an toàn rất quan trọng. Cho dù cấp độ có cao bao nhiêu, nếu xuất hiện một người được chọn, Tiera hoàn toàn không thể đối phó được. Nếu Kagerou chiến đấu hết sức, cho dù là người được chọn cũng sẽ gặp kết thúc thảm khốc. Không thể hi vọng đối phương sẽ nhẹ tay, vì thế không nên có lòng thương xót.
Đối với Schnee, dù Tiera chọn cuộc sống nào thì cô cũng có cách đối phó, nhưng mọi chuyện đều được giải quyết một cách đơn giản đến không ngờ. Tất nhiên, cô vẫn có thể gián tiếp tác động tới Tiera, và một phương án dự phòng vẫn cần thiết.
“Mặc dù em hi vọng sẽ không phải làm thế này.”
“Cái này…thường thì người ta không để một Tinh linh bình thường khống chế một con quái cấp Thần thánh. Mà anh cũng không nghĩ đến em sẽ mang một con quái mạnh như vậy đến kéo xe đâu.”
“Thực ra thì em nhắm vào Mist Garuda cơ.”
“Con quái đứng đầu núi linh thiêng ấy hả? Điều đó sẽ làm nơi đó và nhiều vùng lân cận rối loạn đấy.”
Bắt đi con thú thống trị lãnh thổ sẽ gây ra nhiều rắc rối lớn.
“Nếu Tiera chọn một con đường khác, em sẽ tìm cho cô ấy một con thú mới.”
“Biết không, mày sẽ không phải phụ thuộc vào con quái vật cấp Thần khác nữa đấy? Có vẻ như mày chuẩn bị tinh thần để kéo một thứ gì đó rồi nhỉ!”
Nếu được làm lại, chắc chắn vẫn là Kagerou.
Mục đích của cô không phải là Kagerou. Cô phát hiện ra nó hoàn toàn tình cờ. Tuy nhiên, sự đáng ngờ ở đây chính là mọi chuyện quá trôi chảy. Khi xâu chuỗi các sự kiện, anh cảm thấy dường như bàn tay vận mệnh đã sắp xếp những chuyện này.
Shin nhờ Schnee tìm một con ngựa kéo xe, và Schnee vác về một con quái vật cấp Thần có liên quan tới Tiera. Con quái nhớ về Tiera nhờ mùi hương quen thuộc trên người Schnee, một Tinh linh cao cấp, và ngoan ngoãn theo cô. Và cuối cùng, nó lập một khế ước với Tiera.
Quá nhiều sự kiện ngẫu nhiên.
“Mọi chuyện cứ như được sắp xếp sẵn, điều này làm anh thấy khó chịu.”
“Dù vậy thì nó cũng không phải chuyện xấu.”
Nếu nói nhẹ nhàng thì anh được người khác dẫn đường. Tùy thuộc vào quan điểm, ngay cả khi đang trong lòng bàn tay người khác, anh cũng không thể cho ra đáp án dựa vào những gì hiện nay.
“Đấy! Ý tôi là thế! Làm thế nào để tôi…về cơ bản, nếu có sự thù địch trong nó, mọi thứ vẫn còn xa lạ bởi vì tôi không thể nhìn thấy ý định thật sự!”
“Trong điều khoản về tiềm năng chiến tranh, không có gì bất lợi cho chúng ta, phải không?”
Hiện tại họ không gặp bất lợi nào lớn. Tuy nhiên chỉ là lúc này thôi.
“Chà, dù nghĩ thế nào thì anh vẫn không thể hiểu được.”
“Nếu có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, em không thể làm gì, nhưng em sẽ đối phó ngay lập tức.”
“Không thể ngăn cản? Như đã nói từ trước, anh đến thế giới này chưa được bao lâu. Sẽ có những tình huống anh không thể đưa ra quyết định được.”
“Đúng vậy. Khi mọi thứ đột nhiên thay đổi, điều chỉnh lại là rất khó khăn.”
“Và anh sẽ phải dựa vào Schnee nếu tình huống thực sự nguy hiểm! Hãy chăm sóc anh nhé.”
“...Cứ để em!”
‘Anh sẽ dựa vào Schnee.’
Những lời đó như sét đánh ngang tai Schnee. Và sau một chút im lặng, cô trả lời bằng giọng chắc chắn. Khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ quyết tâm.
Bởi vì được nhờ cậy, Shin nghĩ cô ấy sẽ xuất hiện một số động lực. Nhưng lời nói kia có hiệu quả hơn anh nghĩ.
Khi anh nhìn vào giữa mái tóc, đôi tai dài đặc trưng của Tinh linh rung nhè nhẹ, và hai má cũng đỏ lên. Đôi môi hồng giật giật như thể cô đang phải chịu đựng cái gì đó, và khi nhìn kĩ, anh thấy khóe miệng cô gần như nhếch lên.
“Schnee? Em ổn không?”
Shin ngạc nhiên vì phản ứng của Schnee. Mặc dù anh biết tình cảm Schnee dành cho anh, nhưng phản ứng này hơi quá mức rồi. Khi anh nói rằng sẽ dựa vào Schnee, anh đã tính cả Đền Mặt trăng, Tiera và nhóm quái vật, bởi vì anh nghĩ sẽ có sự khác biệt khi đối phó với tình huống khẩn cấp.
Tất nhiên, người Shin tin cậy nhất là Schnee, nhưng anh đã bật đèn xanh rồi à? Shin lo lắng.
“Em ổn, không sao…anh tấn công bất ngờ quá, thật không công bằng.”
Schnee thể hiện cảm xúc của mình bằng giọng trả lời yếu ớt. Giọng nói ngay lập tức bị âm thanh xe chạy lấn át, do đó Shin không thể nghe thấy. Schnee là một cô gái trẻ. Đồng hành cùng với người cô luôn trông ngóng, cô hạnh phúc khi nghe người ấy nói sẽ dựa vào cô.
Cô đã được nhờ cậy. Cô đã đợi giây phút này rất lâu rồi. Niềm vui bùng nổ mà không ai có thể hiểu được. Trái ngược với sự bùng nổ bên trong, nụ cười của cô đã được cố gắng kìm lại. Bằng cách này hay cách khác, cô cố gắng giữ cho khuôn mặt luôn bình thản.
“Chà, vậy thì. Xin hãy cố gắng!”
Với đôi mắt ướt, khuôn mặt đỏ bừng, và sự lãng mạn kì lạ xuất hiện khi anh liếc nhìn Schnee, Shin ra lệnh cho Kagerou. Tốc độ chiếc xe tăng lên gấp đôi, và cảnh vật xung quanh lướt ngang qua tầm mắt. Gió thổi qua khiến khuôn mặt họ càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Shin nhìn về phía trước trong khi suy nghĩ, nếu mặt anh không đỏ lên thì tốt biết bao.
Part 3
Một đoạn đường dễ dàng, tương đối thôi, trong 1 tuần. Nếu không bị bọn cướp hay quái vật tấn công, thì chuyến đi rất thuận lợi. Từ Beirun, có một khu rừng rất lớn tên là Rừng Đại ngàn Larua, và chiếc xe đi dọc theo bìa rừng.
Những hao mòn của toa xe bị tăng lên do tốc độ của Kagerou, nhưng vẫn không bị phá vỡ bởi tay nghề chế tạo rất tốt. Tuy nhiên, vẫn phải bảo trì nếu họ muốn đi đến Falnir.
“Bình thường thì không thể đi đến nơi này trong vòng 1 tuần.”
Tiera lẩm bẩm trong khi nhìn vào bản đồ. Nếu là một chiếc xe bình thường, cho dù đi rất nhanh cũng chỉ có thể đi được 1/5 con đường, tuy nhiên hiện tại họ đã đi được 1/5 tổng quãng đường rồi. Được thế này gần như là nhờ vào những sửa đổi khiến xe không bị xóc nảy, nên anh ấy có thể thoải mái tăng tốc mà không cần lo lắng về Tiera và những người khác.
Nếu anh ấy làm điều tương tự với toa xe khác, nó sẽ không bị nảy lên, thậm chí trong suốt 1 giờ. Đặc biệt là với hành khách bên trong.
“Kể cả với tốc độ này, anh hoàn toàn không phải sử dụng nó.”
“Nó có thể nhanh hơn nữa. Nhưng toa xe sẽ không bền.”
“Đừng tăng tốc nữa. Sợ lắm rồi…”
Tốc độ trung bình của họ là 60km/h (Note: Gốc 38MpH, nhanh vcl, bằng mịa nó đi xe máy rồi). Do địa hình mà không phải lúc nào cũng đạt được tốc độ đó. Tuy nhiên, sau khi Tiera đã quen thì họ di chuyển nhanh gấp 3-4 lần một chiếc xe bình thường. Với Kagerou, tốc độ này cũng khá nhanh, vì thể lực của nó để duy trì tốc độ này đã vượt mức rồi.
Hầu hết cư dân thế giới này đều không có kinh nghiệm đi loại tốc độ này.
Mặc dù hiện tại Tiera có vẻ bình thường, nhưng lúc đầu, cô liên tục hét lên “Quá nhanh! Quá nhanh!” mỗi khi Shin tăng tốc. Có vẻ như cô không thể cảm thấy nhẹ nhõm dù ngồi cạnh 2 người bình tĩnh là Shin và Schnee.
“Với tốc độ này, chúng ta sẽ đến nơi sau 2, 3 ngày nữa hả?”
“Đúng thế. Ước chừng tầm đó.”
Trái ngược với sự bình tĩnh bên trong, toa xe lao trên đồng cỏ với tốc độ bàn thờ. Không chỉ động vật, quái vật cũng phải bỏ chạy khi thấy chiếc xe này lao tới.
“Quái vật chủ động nhường đường cho chúng ta, lần đầu tiên tôi thấy đấy.”
“Bởi vì Kagerou kéo xe mà. Còn lâu chúng mới dám liều.”
Shin nói trong khi điều khiển Kagerou kéo xe. Mệnh lệnh dành cho Kagerou thay đổi tùy thuộc vào tình huống trên đường. Tránh ổ voi khi đang chạy trên một con đường ngoằn ngoèo, chiếc xe dễ dàng tăng tốc trên đồng cỏ.
Họ di chuyển hết qua thảo nguyên chỉ mất một ngày. Một khu rừng nằm trên tuyến đường của họ, và có vài chuyển động bất thường lọt vào trong nhận thức của Shin.
“Schnee, Tiera. Có cái gì đó ở phía trước. Hãy cẩn thận.”
Trong khi ra lệnh cho Kagerou giảm tốc độ, Shin nói với 2 người trong xe.
Yuzuha như thường lệ nằm trên đầu Shin. Nó hiện tại khá cảnh giác cho dù không được dặn.
“Đây là…họ bị truy đuổi?”
Shin lẩm bẩm trong khi nhìn vào bản đồ của anh. Đánh giá từ tốc độ, có lẽ nó đang cưỡi ngựa. Nó nhanh hơn so với một người đang chạy, và nó đang hướng về phía Shin và những người khác.
“Họ đang bị truy đuổi.”
“Ừm, em thì không hiểu hai người đang nói gì cả.”
“Mmm~, em không thể nhìn thấy họ.”
Họ dường như đã đi vào phạm vi nhận thức của Schnee và cô đưa ra phán đoán giống Shin.
Tiera và Yuzuha đều không nắm rõ tình hình. Đó là điều tự nhiên vì đám người kia còn cách vài kmel nữa.
“Với tốc độ này, chúng ta sẽ sớm gặp họ thôi. Có nên đổi tuyến đường không nhỉ?”
“Eh, bọn em thì không giúp gì được rồi.”
“Anh không chắc là họ có bị tấn công hay không, thật khó để đánh giá tình hình.”
Shin nói với Tiera về đám người kia, trong khi để lộ vẻ mặt khó khăn.
Có khoảng 5 người cưỡi ngựa. Hai người cấp độ 40 và trên 200 ở trung tâm, xung quanh họ là ba người cấp độ 150.
Ba golem bảo vệ cấp 430 đuổi theo họ. Nếu Shin nhớ không nhầm thì Golem bảo vệ thường canh gác ở cổng các mê cung; nó là quái vật mà người bảo vệ kho báu thường dùng. Ít nhất nó sẽ không tấn công bừa bãi.
Nếu điều đó vẫn còn thì 5 người bị truy đuổi này hẳn là mắc lỗi gì đó.
“Thật vậy. Nó sẽ mang lại rắc rối nếu chúng ta không giúp đỡ.”
“Anh đồng ý. Em có thể nghĩ đôi khi đám golem nổi điên và chạy lung tung, nhưng anh có thể khẳng định là không phải.”
Như lần này, trông có vẻ đám golem chạy lung tung đằng sau 5 người. Đồng thời, có thể có cái gì đó gần đây mà Shin không biết. Một thứ mà đám Golem đang bảo vệ.
“Có khả năng những Golem này đang bảo vệ một cái gì đó, một vật phẩm chẳng hạn, và 5 người kia đã đánh cắp nó.”
“Đó là trường hợp phiền phức nhất.”
Những Golem canh gác sẽ đuổi theo vật phẩm đến cùng trời cuối đất. Có thể nói rằng đó là nhiệm vụ của chúng.
“Nếu đó là lí do thì em hiểu tại sao chúng lại chạy như điên thế kia khi em nhìn thấy, nhưng…”
Những golem, trong trạng thái chạy điên cuồng, có thể nhìn thấy một cách rõ ràng, vì mana từ lõi bao bọc toàn bộ cơ thể nó. Nhưng mọi chuyện không thể đánh giá chỉ với một cái nhìn được.
“[Phân tích] không chỉ ra sự khác biệt nào cả.”
Trong [Phân tích], ngoại trừ có dữ liệu riêng cho golem hoang dã, còn không thì không thể phân biệt được với golem thường.
“…Không có cách nào suy đoán được sự việc cả. Tôi sẽ giúp nếu họ bị tấn công, hoặc tôi sẽ giết họ nếu họ có vấn đề. Hãy chuẩn bị tinh thần đi.”
“Được!”
“Hiểu rồi!”
“Kuuu!”
Anh đã chuẩn bị tinh thần cho trường hợp xấu nhất. Người lái xe là Shin, còn Tiera và Schnee thì ẩn mình trong toa xe.
“Mọi người nên mặc áo choàng vào. Một trong số những người chạy trốn là quý tộc. Tôi không muốn khuôn mặt mình bị họ ghi nhớ đâu.”
Bởi vì kĩ năng ảo giác sẽ bị vô hiệu khi bỏ áo choàng, nhưng mà có còn hơn không.
“Họ đang hướng về chỗ chúng ta. Kagerou giảm tốc độ nào.”
“Guru”
Họ tiến thêm về phía trước cho tới khi nhìn thấy đám bụi bốc lên bởi đám golem, và anh từ từ điều chỉnh tốc độ toa xe. Shin có thể nhìn thấy rõ ràng một người đàn ông mặc giáp với thị lực đuọc củng cố bằng kĩ năng của anh.
“…Phiền phức rồi!”
Anh thở dài. Đây là kết luận của anh sau khi quan sát hiện trường.
Phía trước tầm mắt Shin và những người khác, một người đàn ông cưỡi trên một con ngựa mặc giáp, đang dẫn đầu nhóm, xuất hiện. Và sau đó là một người cấp thấp và người khác dường như là vệ sĩ cùng lúc xuất hiện. Và cuối cùng là hai kị sĩ khác.
Những người đàn ông mặc giáp dường như có kinh nghiệm chiến đấu phong phú. Còn người cấp thấp thì mặc một bộ quần áo được làm từ vật liệu cao cấp. Để miêu tả người này thì chỉ cần một từ: Béo phì. Và trên tay hắn ta cầm một chiếc cốc tỏa ánh sáng bạc.
[Phân tích] đã cho Shin biết tên của chiếc cốc. Và khuôn mặt anh không được dễ chịu cho lắm.
“Có vẻ như họ không phải tình cờ bị tấn công.”
“Schnee đoán đúng. Cái gã đang la hét kia cầm ‘Chén thánh của Rotten Malice’.”
Rương kho báu thường có ở những mê cung bình thường và cao hơn. Những vật phẩm ngẫu nhiên có thể nhận được từ đó.
Xem xét tình hình thì Schnee đã đúng, họ chỉ đánh cắp vật phẩm và bỏ chạy.
“Cho anh chút thời gian. Phòng thủ nhờ em đấy!”
Shin lấy một chiếc thẻ từ rương đồ, và rời khỏi toa xe. Vài giây sau, anh biến mất nhờ một kĩ năng ẩn thân.
Schnee thay thế Shin ở vị trí lái xe. Bởi vi khoảng cách của hai nhóm vẫn khá xa, chuyển động đổi người này không bị bên kia thấy được.
Trong khi ẩn mình, Shin tiếp cận nhóm chạy trốn. Rồi anh nghe thấy tiếng của gã cấp thấp, gã nói còn to hơn cả tiếng vó ngựa.
“Ngươi đang làm gì thế?! Chúng đuổi kịp mất! Ngươi không thể tăng tốc thêm à?”
“Xin lỗi nhưng đây là giới hạn rồi!! Ngài chỉ cần ném nó đi, đám golem sẽ ngừng đuổi theo thôi.”
Người vệ sĩ nhìn về phía trước rồi trả lời. Khuôn mặt đó chứng tỏ tình huống này không phải ý muốn của anh ta. Những người khác cũng làm vẻ mặt tương tự.
“Chết tiệt, con lợn này đang lạm dụng quyền lực của hắn. Nếu là mình thì mình đã quăng bố nó đi rồi!”
Thính giác được tăng cường của Shin nghe thấy lời lẩm bẩm của người đàn ông dẫn đầu.
Có vẻ vui rồi đây. Với tình hình này thì họ sẽ sớm về chầu ông bà thôi.
Mặc dù anh không biết lí do nhưng những vệ sĩ có vẻ không tình nguyện hợp tác lắm.
Khoảng cách giữa họ và toa xe của Schnee rút ngắn hơn.
“Này! Có xe kìa! Chúng ta có thể dùng nó làm mồi nhử giúp chúng ta chạy trốn! Nó có lẽ sẽ câu được chút thời gian.”
“Cái…!!!! Đừng đùa! Ngài có biết mình đang nói gì không!”
“Trông mặt ta giống đang đùa không! Các ngươi biết chuyện gì xảy ra nếu ta không trở về rồi chứ!”
Nghe những lời mà gã đàn ông cấp thấp nói khi nhìn thấy chiếc xe, một người vệ sĩ hét lại. Đúng như dự đoán, anh ta không thể kiềm chế được cơn giận của bản thân nữa.
Gã sử dụng điểm yếu của những vệ sĩ này. Mặc dù hành động này phù hợp với một tên cấp thấp, nhưng nó chẳng giải quyết được gì cả.
Trong khi lắng nghe hai người trao đổi, Shin quyết định hành động.
Anh có thể thông chết gã cấp thấp, nhưng đám lính sẽ gặp rắc rối.
[Phân tích] cho biết gã ta là một linh mục. Điều đó có nghĩa gã là một quan chức của nhà thờ. Và từ thái độ mà nói, cấp bậc của gã cũng khá cao.
Bỗng nhiên hình ảnh của trại trẻ mồ côi lướt qua tâm trí Shin.
…Đừng nói gã này là con lợn đó nhé.
Vì anh đã được nghe nhận xét về ‘con lợn’ này trước đây, nên anh tin rằng gã cấp thấp này chính là hắn. Mặc dù không có bằng chứng nhưng anh sẽ không để gã ăn cắp vật phẩm như thế.
Mình sẽ thay nó bằng một món đồ giả.
Cái cốc trên tay gã cấp thấp nhanh chóng bị thay thế bởi một món đồ giả. Hai cái giống hệt nhau, chỉ khác nhau về chức năng, món đồ trong tay gã mập giờ là một món vật phẩm trêu đùa.
Chén thánh thật đã biến thành thẻ vật phẩm và được cất vào rương đồ của Shin. Vì thế mà đám golem chuyển mục tiêu sang Shin. Anh không muốn những người kia biết được, nên anh di chuyển sát cạnh họ.
“(Schnee, em có thể tạo ra một ảo ảnh em chạy trốn khi đám golem tấn công không?)”
“(Em có thể, anh muốn giúp họ trốn à)”
“(Mọi chuyện hơi phức tạp. Chỉ có một người là nguyên nhân của toàn bộ chuyện này.)”
“(Em hiểu rồi. Em có nên kiềm chế không đánh trả nếu họ làm điều quá đáng không?)”
“(Nên như vậy.)”
Anh hướng dẫn Schnee thông qua trò chuyện tâm linh. Nếu muốn giả thành xe ngựa, Kagerou phải được ngụy trang bằng ảo ảnh một con ngựa thông thường. Trong mắt những người đang tới, Kagerou không khác gì một con ngựa kéo xe cả. Schnee dường như có một nước đi sáng suốt khi thu phục được Kagerou.
“Bánh xe! Cái xe đó không thể chạy trốn nếu không có bánh xe! Phá vỡ chúng khi chạy ngang qua!”
“Một kẻ như ông mới dùng cái trò đó.”
Trong khi Shin dần tách ra, gã cấp thấp ra một mệnh lệnh độc ác. Tất nhiên những người lính cố gắng từ chối. Tuy nhiên anh ta vẫn rút thanh kiếm khỏi vỏ theo lời gã cấp thấp.
Khuôn mặt anh ta đầy cay đắng. Thứ người lính muốn bảo vệ, gã đàn ông hoặc họ, anh ta muốn bảo vệ dù cho hai tay nhuốm đầy tội ác.
Thanh gươm của người đàn ông phá hủy bánh xe khi hai nhóm người chạy lướt qua nhau, khiến chiếc xe không thể tiến lên được nữa.
“…Xin lỗi!”
Một chút đau khổ hiện ra trên khuôn mặt người vệ sĩ, cho thấy tâm trạng anh ta lúc này.
“Thật khó…!”
Shin lẩm bẩm khi thấy đám người phi nước đại đi. Trong mắt họ, chiếc xe bị phá hủy và nhóm của Shin đang cố gắng thoát ra.
“Hiện tại kết thúc thôi nhỉ?”
Anh quay lại, và chờ đợi những golem tiến đến.
Mặc dù anh có thể trả lại đồ vật cho những golem, nhưng Chén thánh của Rotten Malice nếu dùng sai sẽ rất nguy hiểm. Vì vậy, nó quá tệ với những golem, và Shin quyết định giữ nó lại.
“Những con golem là nguyên liệu rất quý để sửa xe đấy…”
Anh nhắc Schnee cẩn thận và ẩn mình vào môi trường xung quanh, rồi anh tiến đến đối mặt với những con golem.
Cho dù những con golem đứng trước mặt, anh vẫn không hề nao núng. Vì chúng không phải là sinh vật sống, chúng không hề bị khí thế của Shin áp đảo. Chúng cao khoảng 3mel, và chúng nhanh chóng tiếp cận Shin với một đám bụi khổng lồ.
“Swish!!”
Với một động tác đổi hướng, anh tránh nắm đấm của nó, và cả hai lướt qua nhau trong khi anh vung thanh katana. Nhát chém dễ dàng phá vỡ lớp phòng ngự, thứ được xem là mạnh nhất của quái vật nhóm golem, và cắt rời chân trái của nó ra.
Shin thay đổi hướng lao tới, nhằm vào lõi của con golem đang ngã xuống. Lõi của golem nằm ở trung tâm, hơi lệch về phía sau, bị Shin đâm mạnh bằng thanh katana. Mặc dù con Golem cố gắng di chuyển cơ thể, nhưng vẫn vô ích, nó từ từ ngừng chuyển động sau khi cái lõi bị xoắn nát.
Hai golem bảo vệ còn lại tấn công Shin sau khi anh xử xong con đầu tiên. Khi thanh katana của Shin còn trong lõi con đầu tiên, hai nắm đấm lập tức giáng xuống.
“Boom!!”
Shin rời tay khỏi thanh katana và giơ nắm đấm của mình lên. Với kĩ năng võ thuật tay không [Kháng cự thép] , nắm đấm của anh va chạm với nắm đấm của golem. Sau đó, âm thanh kim loại va chạm vang lên. Nắm đấm của Shin không thay đổi gì, nhưng nắm đấm rộng 1mels của con golem bị đẩy lùi. Con golem mất tư thế, giật lùi về phía sau và ngã xuống. Nhiều vết nứt lan rộng trên nắm đấm của nó, mà trung tâm là chỗ va chạm với Shin.
Shin không quan tâm đến con golem ngã xuống, mà nhanh chóng vặn cơ thể của mình với đà vung của nắm đấm. Sau đó, anh tung ra một kĩ năng từ lòng bàn tay trái về phía con golem tiếp cận chậm hơn.
Kĩ năng võ thuật tay không [Sóng vô hình] - một làn sóng chấn động từ bàn tay Shin truyền vào bên trong con golem và phá hủy các bộ phận của nó. Là do sức mạnh quá khủng khiếp? Vài giây sau, con golem lắc lư một chút trước khi hơn nửa cơ thể nó bị thổi bay. Cái lõi bị vỡ nát lẫn vào trong những mảnh vỡ, nửa cơ thể còn lại đổ gục xuống mặt đất.
“Cái này…không thể dùng với sinh vật sống!”
Nhín cảnh còn golem bị thổi bay, Shin nghĩ nếu dùng cho sinh vật sống thì cảnh tượng sẽ máu me cỡ nào.
Anh thầm nhủ bản thân và đối mặt với con golem cuối cùng. Con golem ngã ngửa dường như không sợ hãi chút nào, ngay cả khi hai đồng đội của nó đã thành sắt vụn. Sau khi vừa đứng dậy, nó lập tức vung nắm đấm về phía Shin.
Trước khi nắm đấm chạm đích, Shin tung kĩ năng về phía con golem.
Kĩ năng ma thuật hệ đất [Thổ thương]. Ma thuật lập tức được phát động và cho thấy hiệu quả của nó; đất dưới chân con golem bắn lên tạo thành một mũi giáo tấn công nó. Ngọn giáo bằng đất được tăng cường bởi sức mạnh của Shin, đâm xuyên qua lõi con golem, biến nó thành một mớ sắt vụn.
“Một ma thuật cấp thấp của hệ đất có thể tiêu diệt một con golem cấp 400 hả?”
Vì sự có mặt của golem nên Shin quyết định thử nghiệm hai kĩ năng. [Sóng vô hình] khá có ích khi chống lại những đối thủ có sức phòng ngự cao như golem. Nhưng cảnh tượng khi dùng nó lên sinh vật sống khá máu me. Qua thử nghiệm này, anh cảm giác mình có thể điều khiển được sát thương của kĩ năng.
Còn [Thổ thương], đó là do sức mạnh phép thuật của Shin? Sát thương của kĩ năng đã tăng lên đáng kể. Mặc dù biết trước sát thương kĩ năng sẽ tăng lên, nhưng anh không ngờ phòng ngự của quái vật cấp 400 lại bị phá vỡ dễ dàng như vậy. Kĩ năng ma thuật hệ đất là kĩ năng đầu tiên nhận được trong trò chơi. Mặc dù nó khá hữu ích trong việc tạo bẫy hay tấn công bất ngờ, nhưng chúng gần như không có sát thương. Ngay sau khi đến thế giới này, Shin đã thử nghiệm một vài kĩ năng, nhưng hiện tại anh nghĩ mình cần phải thử nghiệm thêm vài lần nữa.
“Giờ thì thu thập nguyên liệu thô thôi.”
Sau khi kết luận mọi chuyện trong đầu, anh quay sang thu thập nguyên liệu. Nhưng thứ duy nhất anh thu thập là những mảnh vỡ của golem, biến chúng thành thẻ nguyên liệu rồi cất vào hòm đồ. Từ golem bảo vệ, người ta có thể thu thập được thép ma thuật, thậm chí một lượng nhỏ orichalcum cũng có thể lấy được, vì vậy mà anh đã vét cho bằng sạch mới thôi.
Sau khi thu thập mọi thứ, anh trở về chỗ của Schnee.
“Anh làm tốt quá!”
“Thường thôi, thiệt hại của chúng ta nhiều không?”
“Hai bánh xe bên phải bị phá hủy hoàn toàn. Trục cũng bị vỡ do xe đập mạnh xuống mặt đất.”
Schnee và những người khác đã phải ra khỏi xe để đợi. Schnee đã rời khỏi xe từ trước và tạo ra một ảo ảnh chiếc xe.
Đối với chiếc xe, bánh xe đã bị phá hủy và một phần thùng xe đã nghiên chạm mặt đất. Và như thế, trục xe không chịu được sức nặng của thùng xe nên đã bị vỡ. Cũng có thể nó đã gần hỏng do phải đi với tốc độ bàn thờ khi trước rồi. Khi nhìn kĩ, anh có thể nhìn thấy khá nhiều vết mòn trên đó.
“Nó hỏng hoàn toàn rồi. Liệu có nên làm cái khác khỏe hơn không nhỉ?”
Anh nâng thùng xe lên bằng kĩ năng, và loại bỏ trục xe bị hỏng. Đồng thời, anh lấy ra những bộ phận cho chiếc xe từ trong hòm đồ của mình. Ngay cả khi nó không phải là những sản phẩm tốt nhất, nhưng nó vẫn được tạo ra từ kĩ năng thủ công của anh. Vì muốn nâng cấp kĩ năng mà anh không còn cách nào khác phải chế tạo chúng, rồi chúng cứ tích trữ lại tạo thành một mớ đáng kể.
Anh thay những bánh xe bị hỏng, đồng thời lắp giảm xóc cho xe. Những bộ phận mới có vẻ ngoài như được làm từ gỗ. Dù cho là một người trong lĩnh vực này, nếu không phải chuyên gia, thì không thể nào biết được độ bóng tự nhiên trên bề mặt là từ đâu.
Lớp bóng này chính là adamantine, thứ mà cả thế giới này chỉ có Shin và Schnee sở hữu.
“Xong!”
“…Có gì đó là lạ!”
“Do em tưởng tượng thôi.”
Cảm giác nhạy bén của Tiera đã phát hiện ra có gì đó không đúng, nhưng do thiếu kiến thức nên cô quyết định bỏ qua. Mà cũng một phần do Schnee đã di dời sự chú ý của cô đi.
Khi sửa chữa xong, ho lại xuất phát. Hiệu suất của chiếc xe tăng lên rất nhiều sau đợt sửa chữa này, nó có thể lao vun vút cho dù là trên đường xấu.
Hai ngày sau, họ đi qua phạm vi Rừng Đại ngàn Larua, và tới với Falnido.
Nhóm của Shin hiện đang ở phía đông nam của Falnido. Có thể vì khu vực liền kề khu rừng cũng khá nhiều cây, mặc dù không rậm rạp lắm, nhưng cũng đủ khiến người ta cảm giác khu rừng mở rộng thêm. Hai thảm thực vật khác nhau sao? Trong khi Larua Grand Woods là một khu rừng đúng nghĩa, thì rừng Falnido lại tạo ấn tượng một con động vật nhỏ hiền hòa.
Mặc dù là rừng nhưng cũng có đường biên giới. Theo Schnee, có một đội quân bảo vệ ở nơi này.
Con đường dẫn tới đất nước phải được giữ gìn, không người nào muốn đi tới một nơi không có đường cả. Trên con đường đi tới Falnido, nhóm của Shin chầm chậm tiến lên. Họ có thể bị xem là những kẻ đáng ngờ nếu đột nhiên tăng tốc ở đây.
Schnee gửi một thẻ tin nhắn, báo cho Girard rằng họ đã đến.
“Hmmm? Ai đó đang tới? Cấp độ của họ khá cao.”
Khoảng 10 phút sau khi rời khỏi khu rừng và đi trên đường lớn, Shin cảm nhận có ai đó đang tiến đến. Có hai người, cấp độ tương ứng là 210 và 179.
“Em đã gửi thông điệp cho Girard vài phút trước, và em nghĩ những người này đến để đón chúng ta.”
Bởi vì anh không thể để lộ anh là một Người cao cấp, nên có vẻ như cô đã yêu cầu người đáng tin cậy đến đón. Schnee tiến lên ngồi cạnh Shin để xác nhận hai người mới tới.
Sau khi xe dừng lại, hai thú nhân xuất hiện từ khu rừng.
“Hai người đã đến.”
“Vâng. Tôi nhận được mệnh lệnh từ người mà các bạn đến thăm, Người sáng lập.”
Người trả lời câu nói của Schnee là một người đàn ông mắt xanh tóc xám. Tư thế đứng của anh ta không hề có sơ hở, cho thấy anh ta luôn sẵn sàng đối phó cho dù điều gì xảy ra. Anh ta nhìn già hơn khá nhiều so với cái tuổi 20; xét từ tiêu chuẩn của thế giới này, Shin cảm thấy người này vẫn còn rất trẻ.
“Người kia, là người được nhắc tới sao?”
“Đúng vậy, là anh ấy. Bởi vì hơi khó để giới thiệu anh ấy ở đây nên tôi đã gửi yêu cầu cho Girard.”
“Tôi hiểu. Tôi sẽ dẫn đường cho mọi người tới thành phố của chúng tôi, Elden. Đi thôi.”
Người đàn ông trả lời, rồi di chuyển phía trước chiếc xe. Shin cũng điều khiển xe phù hợp với tốc độ chạy của anh ta.
“Cuore có vẻ khỏe mạnh nhỉ!”
“Vâng Schnee-sama cũng vậy!”
Người phụ nữ được gọi là Cuore trả lời với ngữ điệu hơi nhanh. Giống với người đàn ông kia, cô cũng có mái tóc xám và đôi mắt màu xanh. Mái tóc của cô dài ngang vai. Shin thấy phần dài ra chỉ có một đoạn phía sau gáy của cô mà thôi. Cô nói chuyện như một chiến binh, và cô tạo cho người ta ấn tượng rằng cô là một người đồng tính.
Qua cuộc nói chuyện, có vẻ như Schnee và hai người kia có vẻ đã quen biết từ trước.
“Em quen hai người họ hả?”
“Em ở đó lúc cô ấy sinh ra. Và em cũng huấn luyện cho cô ấy.”
“Hơ…một Người được chọn?”
“Ý nghĩa hơi khác, nhưng xét cho cùng thì cô ấy cũng đủ điều kiện để làm một người được chọn. Sau tất cả, cô ấy chính là hậu duệ của Girard.”
“Gì!? Thật à? Nếu một con thú có chắt, thì sẽ có chút chít…không…mọi chuyện có vẻ hơi kì lạ.”
Anh nghĩ đến cuộc sống ban đầu của Girard, ông ta đã kết hôn, và không lạ nếu ông ta có một đứa con. Nhưng ông ta không thể sống hàng trăm năm như tiên nữ và tinh linh được.
“Hmm? Sắp đến chưa?”
Sau khi chạy một lúc, người đàn ông ra hiệu cho họ dừng lại trước tường thành. Khi nhìn vào, Shin phát hiện một phần bức tường đã được ngụy trang để trông giống bình thường.
Rõ ràng có một cánh cửa được che giấu đâu đó. Chiều rộng đủ cho một chiếc xe đi qua, và không được cao lắm. Đây có vẻ là cánh cửa dành cho những nhóm muốn ẩn danh đi qua, giống trường hợp này. Những lính canh nơi này có vẻ giống với những người được chọn.
“Chiếc xe qua bằng cách nào?”
“Trong trường hợp này, thì nên biến nó thành một chiếc thẻ.”
Những bộ phận anh dùng để cải tạo xe có thể xa lạ với thế giới này, nên trong trường hợp này anh để nó vào rương đồ của mình. Có thể nói từ lúc anh bắt đầu cải tạo, chiếc xe này đã không thể bán ra được nữa.
Kagerou đã thoát khỏi nhiệm vụ kéo xe, và thu nhỏ cơ thể hơn nữa để Tiera có thể bế nó.
Họ di chuyển từ bên ngoài nơi họ dừng xe, qua đường hầm để đến gặp Girard. Sau đó, họ bước vào một tòa nhà, tiến xuống lòng đất từ đó.
“Em cảm thấy lạc lõng quá.”
“EM nói gì thế, người của Đền Mặt trăng cũng là một công dân hợp pháp mà.”
Trong khi đi theo người dẫn đường, Shin cố gắng giải tỏa cho Tiera. Kể từ khi cô ở trong cửa hàng suốt 100 năm, cô mong muốn tính cảm gia đình hơn xa những gì Shin thấy.
Theo như trí nhớ của Shin, Girard không phải loại người lo lắng về những thứ nhỏ nhặt, vì thế mà nó không thành vấn đề.
“Đừng lo lắng quá, ta nói với ông ta là có cả em rồi, Tiera.”
“Dù vậy, em không thể thư giãn nổi…”
Từ quan điểm của một người bình thường, người mà cô sắp gặp là người ở một cấp bậc hoàn toàn khác, cơ hội chỉ có một lần trong đời. Cảm giác tự ti cũng dễ hiểu. Cô thân cận với người tên Schnee, không có nghĩa cô sẽ thân cận với những người khác cùng cấp.
“Chuẩn bị. Chúng ta đến nơi rồi.”
Trong khi trò chuyện, họ đã đi tới cuối đường hầm. Xen giữa những gì xuất hiện trên mặt đất, có một tòa nhà giống với nơi ở của một samurai Nhật Bản.
Không có cửa, nhưng mọi thứ từ mái ngói, cho đến cửa trượt giấy, tất cả đều giống như một bản sao đầy đủ giành cho những bộ phim cổ trang.
“Lối này.”
Người đàn ông mời họ vào một lối đi. Họ bỏ giày ở lối vào, và tiến vào trong nhà dọc theo mái hiên.
Ở trước một căn phòng, người đàn ông dừng lại.
“Con đã mang Schnee và đồng hành của cô ấy tới.”
“Vào đi!”
Câu trả lời vọng ra, và người đàn ông mở cánh cửa trượt. Có 3 người trong phòng.
Shin nhận ra ngay một người trong số họ. Ngồi ngay trước mặt anh là một Thú nhân cao cấp tộc sói, nhân vật hỗ trợ thứ ba của Shin, Girard Estaria.
Từ hướng nhìn của Shin, bên trái ông có một tộc Voi, và bên phải là một tộc Rùa, nhưng Shin không có kí ức về họ. Cả hai đều ở cấp 255. Họ có thể là những người Girard tin cậy.
Theo sau người đàn ông, Shin, Schnee, và Tiera bước vào phòng. Tất nhiên, Yuzuha và Kagerou cũng vào theo.
Shin ở giữa, Schnee và Tiera ở hai bên trái phải tương ứng, và Girard mở miệng nói:
“Chủ nhân-dono. Tôi không bao giờ nghĩ rằng có thể còn sống mà gặp lại ngài một lần nữa.”
Giọng của Girard, mà bây giờ anh nghe lần đầu tiên đến với thế giới này, giống với giọng mà anh nghe trong một thời gian rất dài, một giọng trầm và thấp.
◆◆◆◆
“Tôi cũng vậy, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng ông vẫn còn sống.”
Shin trả lời lại với ý nghĩa giống hệt.
Không giống hai con thú hai bên, Girard đang trong hình người. Nếp nhăn hiện trên khuôn mặt già nua, và mái tóc đã chuyển thành màu bạc trắng.
Tuy vậy, với giọng nói đó, Shin không nghĩ ông ta già yếu chút nào cả. Ít nhất ông ta sẽ không xuống lỗ sớm. Giọng nói của ông ta vẫn kiêu ngạo như ngày nào.
“Kukuku, đúng thế. Tôi không biết vì sao tôi vẫn còn sống. Bởi vì tôi có thể ngỏm bất cứ lúc nào, nên những người xung quanh tôi luôn luôn lo lắng.”
“Hừm, không phải chuyện cười đâu.”
Girard cười chân thành, trong khi nói những chuyện người ta không bao giờ đem ra làm trò đùa. Hai thú nhân ngồi hai bên trái phải bị sốc, và ngầm thở dài đồng ý với câu nói của Shin.
“Chà, có quá nhiều chuyện cần phải nói, nhưng trước hết tôi phải giới thiệu vài người đã,”
Nói xong, Girard giới thiệu cô gái và người đàn ông dẫn đường, khi họ ngồi xuống cạnh hai thú nhân.
“Anh chàng này là Vua thú nhân hiện tại, Wolfgang. Và đây là con gái của Wolfgang, Cuore.”
“Tôi là Wolfgang Estaria. Rất vui được làm quen với mọi người.”
“Tôi là Cuore Estaria! Rất vui được gặp mọi người.”
Hai thú nhân được giới thiệu cúi đầu chào.
Wolfgang trông khá điềm tĩnh, còn Cuore lại mang theo chút vui mừng.
“Còn hai người này là những người bạn tin cậy của tôi, Van và Rajim.”
“Cánh tay phải của đức vua, Van Kuu.”
“Cánh tay trái của đức vua, Rajim Dolku.”
Hai thú nhân chào ngắn gọn và bình tĩnh cúi đầu. Vẻ bị sốc vài giây trước đã biến mất, và khuôn mặt họ trở về trạng thái nghiêm trang.
Thú nhân tộc Voi tên là Van, còn người tộc Rùa tên là Rajim. Vị trí họ ngồi tương ứng với mỗi cánh tay. Van bên phải, còn Rajim bên trái.
“Tôi là Shin. Mọi người có thể đã biết, tôi là một Người cao cấp. Tôi hi vọng được chung sống hòa thuận với mọi người.”
Shin cũng tự giới thiệu mình và cúi đầu. Thái độ khiêm tốn này không giống với thái độ của một người từng trải đang nói chuyện giữa đám đông .
Ngay từ đầu, Shin đã không có ý định làm người bề trên rồi.
“Kuku chủ nhân nói đơn giản vậy thôi à, không có lợi gì nếu khiêm tốn ở đây đâu!”
“Chà, tôi không thể quá suồng sã với một vị vua vừa gặp. Thường thì họ sẽ gọi nhau bằng tên. Nhưng ông không thể gọi tên ngay từ lúc đầu được.”
“Một cuộc hội ngộ sau một thời gian rất dài. Tôi mong anh tha thứ vì trò đùa vừa rồi. Nhưng mà, chúng ta đều biết Người cao cấp là tồn tại vô trách nhiệm. Nên tôi có thể hiểu được hành động quay lại của anh.”
“Vờ lờ, ông bạn. Chà, nếu ông biết những gì chúng tôi đã làm, ông sẽ hiểu lí do vì sao.”
Đối với thế giới này, Người cao cấp là một huyền thoại, cũng là một nỗi sợ hãi.
Họ nhấn chìm một thành phố trong biển lửa, và săn bắt quái vật cấp Thần thoại. Họ là những kẻ biến điều người khác tưởng tượng thành sự thực.
Cho đến giờ, những chủng tộc sống lâu như Fairy và Elf, vẫn lưu truyền những câu truyện về sức mạnh vĩ đại của Người cao cấp.
Hơn nữa, nếu Schnee và Girard, những người phục vụ, mang trong mình sức mạnh như vậy, thì người ta có thể tưởng tượng được chủ nhân của họ sẽ mạnh đến cỡ nào.
Đối với một người lãnh đạo quốc gia, cúi đầu trước một tồn tại như vậy là rất bình thường, thậm chí còn phải nịnh nọt họ nữa. Họ là những người mà bất kì vị vua nào cũng tình nguyện chào đón.
“Nói chuyện bình thường đi, chuyện tôi có thể xóa sổ một quốc gia nếu thích không còn quan trọng nữa. Hãy nói chuyện giống hai người bạn đi,”
Shin ương ngạnh yêu cầu Wolfgang nói chuyện một cách bình thường.
“Có được không?”
“Tốt mà.”
Shin lập tức trả lời.
Mặc dù anh tạo ra khá nhiều rắc rối từ lúc trong trò chơi, nhưng anh vẫn được biết đến như một huyền thoại. Tuy nhiên, với Shin, cho dù anh không nhớ đã làm những gì hồi trong trò chơi, thì việc được tôn sùng làm anh khó chịu.
Lí do thì hoàn toàn khác với việc tôn trọng một cao thủ trong trò chơi.
“Cuore-san, Van-san, Rajim-san, xin hãy làm như thế.”
“NÓ ỔN CHỨ?”
“Công chúa, xin hãy bình tĩnh một chút.”
“Nhưng Van này, anh ấy đã bảo nó ổn mà.”
Vẻ háo hức của Curoe làm Shin liên tưởng đến fan cuồng được gặp thần tượng. Mặc dù lần đầu tiên gặp nhau, trông cô khá là nghiêm nghị. Quả thật đây là một sự ‘thay đổi’ không thể tưởng tượng được.
“Shin-dono là huyền thoại của tộc Thú nhân, chủ nhân của Girard-sama. Xin đừng dùng kính ngữ với chúng tôi, hoặc, chúng tôi không quan tâm nếu ngài gọi thẳng tên của chúng tôi.”
“Tôi thật không muốn tạo ra một hình tượng nghiêm trang giống hiện tại đâu.”
Trong khi Van khuyên nhủ Curoe thì Rajim nói chuyện với Shin. Người mà Girard tuyên thệ trung thành dùng kính ngữ có thể làm họ phát điên.
“Chà, sẽ dễ dàng hơn nếu Rajim và những người khác cứ nói chuyện thoải mái. Nó làm tôi thoải mái theo, thật đấy.”
“Nếu Shin-dono nói như vậy, tôi sẽ làm vậy. Bởi vì nó cũng khiến tôi thấy thoải mái. Cảm ơn.”
Vì ấn tượng về những chiến binh vẫn còn trong tâm trí Shin, nên anh nghĩ Rajim sẽ không quen, nhưng anh ngạc nhiên khi ông ta có thể thích nghi được. Nếu Girard không can thiệp nữa, chuyện xưng hô cứ xác định là như vậy.
“Nhân tiện, Shin này. Tôi muốn nghe chuyện về những cô gái trẻ và những con quái vật Thần thoại kia.”
Girard chuyển ánh mắt thân thiện qua Tiera và hai con thú. Dường như ông ta đã biết Yuzuha và Kagerou là hai con quái cấp Thần.
“À quên mất. Cô ấy là Tiera, một nhân viên của Đền Mặt trăng.”
“Rất vui được gặp ông. Tên tôi là Tiera. Tôi luôn biết ơn Đền Mặt trăng.”
Hành vi của cô từ lúc bước vào căn phòng đã hoàn toàn thay đổi, cô có thể kiểm soát hành vi của mình, và làm ra những lễ nghi phù hợp. Sự căng thẳng đã biến mất. Cô đối mặt với tất cả mọi người ở Falnido một cách tự nhiên.
Shin thì lại nhìn thấy khác, giống như cô đang gồng mình vì quá căng thẳng.
“Và con cáo này là Yuzuha, chú sói nhỏ này là Kagerou. Và tộc của chúng lần lượt là Linh Vĩ và Gruefago.”
“Hoh!”
“Không phải chứ…huyền thoại…?”
“D-Dễ thương…”
Trong khi mọi người nhìn vào Yuzuha bé nhỏ ngồi cạnh Shin và Kagerou bên cạnh Tiera, Girard tươi cười giống một cậu bé tinh nghịch.
Ngược lại với ông, Wolfgang và Cuore mở to mắt ngạc nhiên. Shin lại có cảm giác Cuore ngạc nhiên vì một lí do khác hẳn.
Mặc dù Van và Rajim không phản ứng quá mãnh liệt, nhưng họ cũng gật đầu như muốn nói đúng như mong đợi từ một Người cao cấp.
“Luôn luôn vậy, anh không bao giờ thiếu hàng xịn.”
“Chà, đâu phải tôi cố tình như vậy đâu.”
“Kuku, ai chả mong được như thế. Mặc dù có nhiều chuyện muốn nói, nhưng có vẻ mọi người đã khá mệt sau chuyến đi. Cô gái này có vẻ là người bình thường. Dẫn họ đến phòng của họ đi. Sau khi tắm rửa xong, chúng ta sẽ ăn tối cùng nhau.”
Wolfgang và Cuore tạm thời đi làm việc khác, và sẽ trở lại đúng bữa tối.
“À đúng rồi, Shin, lại đây chút đi.”
Khi Shin vừa di chuyển, Girard liền gọi anh lại.
“Gì vậy?”
“Tổ chức tiệc đi. Nói chuyện thì để sau cũng được.”
“Hiểu rồi.”
Rõ ràng ông ấy có điều muốn nói. Đối với những người cùng ‘nhóm cũ’, trò chuyện tâm linh lúc nào cũng sẵn sàng.
Van và Rajim dẫn họ về phòng.
Mỗi căn phòng đều có một chiếc tủ nhỏ đặt trên chiếu tatami, bên cạnh là một cuộn tranh treo tường, giống với nơi ở của một samurai.
“(Shin, xin lỗi vì hơi đột ngột, nhưng ngài có thể đến đây với tôi được không?)”
“(Được, tôi tới ngay. Đợi chút nhé.)”
Trong lúc Shin nhìn vào căn phòng, Girard bỗng nhiên gọi anh bằng trò chuyện tâm linh. Anh có một dự cảm không tốt. Nhưng anh không thể làm gì cả, do đó anh đi về phía Girard với sự giúp đỡ của bản đồ.
Ngoài lề một chút, bản đồ đơn giản xuất hiện trong tầm nhìn của Shin trước khi anh nhận ra, có vẻ như chức năng ghi nhận bản đồ vẫn còn giống như trong trò chơi. Do đó, anh hoàn toàn biết rõ toàn bộ đường lối bên trong căn nhà.
“OH, ông đây rồi.”
Trước đó Shin đã kiểm tra bản đồ, và phát hiện Girard đang ngồi nhìn khu vườn từ mái hiên. Nó liệu có phù hợp với phong cách ngôi nhà không? Trên người ông ta là một bộ kimono.
“Ngài đã đến. Ngồi xuống đây đi. Sẽ có trà ngay thôi.”
“Ồ, thế thì tôi không ngại nữa.”
Trong khi ngồi xuống cái đệm có sẵn, Shin chú ý đến khu vườn Girard đang nhìn. Khu vườn khá rộng, có ao cá, một khu vườn đá, cây xanh được sắp xếp rất hợp lí. Ngay cả một người biết rất ít về làm vườn như Shin cũng nhận ra đây là một khu vườn tuyệt vời.
Chẳng bao lâu, Schnee đi đến với một khay trà. Dường như Schnee đã chuẩn bị chúng.
“Chà, tôi nên nói từ đâu được đây.”
“Nếu là câu chuyện anh hùng Girard tạo nên một quốc gia thì Schnee đã kể rồi.”
“Ê ê, sao cô lại để lộ ra thế? Tôi đang định khoe khoang về nó mà.”
“Chà, nếu ông nói về nó, tôi nghĩ ông sẽ nổ tưng bừng, cho nên tôi mới kể bằng một giọng rất chi là khách quan và công bằng.”
Schnee trả lời kèm một nụi cười, làm cho Girard chán nản. Cô thừa biết tính của ông bạn đồng nghiệp này nên cô trả lời không chút do dự.
“Thôi đành vậy. Bỏ câu chuyện anh hùng qua một bên. Xin hãy cho tôi biết mọi chuyện về Shin. Tôi có nhận được tin nhắn, nhưng vài chi tiết chưa được rõ ràng lắm.”
“Vậy à, mặc dù tôi đã nói mọi thứ cho Schnee rồi, tôi vẫn sẽ nói lại một lần nữa…”
Giống như khi giải thích cho Schnee, anh nói với Girard tại sao anh lại ở thế giới này.
“Hiểu rồi. Điều đó giải thích tại sao tôi không thể tìm được ngài, thậm chí là với rất nhiều đầu mối.”
Girard nghe xong hoàn cảnh của anh, rồi gật đầu. Girard tìm kiếm Shin rất nhiều năm. Kể từ lúc ông chia sẻ thông tin với Schnee, ông biết mọi chuyện càng thêm khó khăn.
“Dù vậy, đừng để những bí ẩn đấy làm phiền người, Shin.”
“Girard?”
Tâm trạng của Girard thay đổi. Shin có cảm giác Girard bao được bao phủ bởi vầng hào quang thần thánh.
“Vào điểm chính nào, Shin, tôi phải nói với người vài chuyện.”
“Là gì?”
Shin có thể lờ mờ đoán được. Nhưng anh vẫn bình tĩnh hỏi lại, mà không biểu lộ bất kì cảm xúc nào.
“Tôi sắp chết. Không phải bây giờ. Nhưng chắc cũng chỉ còn tầm 1 tháng nữa.”
“Ý ông là gì?”
Ít nhất, theo anh nhìn thì Girard không có dấu hiệu của sắp chết. Ngược lại, với cơ thể này, ông ấy có thể sống thêm ít nhất chục năm nữa.
“Tôi cảm giác được cơ thể tôi khó chịu vài tuần nay, và tôi đã bị thuyết phục khi đọc tin nhắn của Schnee. Trong cơ thể tôi, dường như chiếc đồng hồ đã bắt đầu chạy trở lại.”
“Giống như nó đợi Shin trở lại.”
Schnee nói thêm.
“Nếu Chúa có tồn tại, có lẽ Người đã thực hiện mong muốn của tôi.”
“Mong muốn.”
Có thể đây là điểm chính. Girard nhìn thẳng vào Shin, nói.
“Một trận đấu. Shin.…tôi, tôi muốn chiến đấu với ngài.”
“Girard…ông…”
Trong hoàn cảnh tuổi thọ chỉ tính theo ngày, Girard mong muốn một trận đấu.
Cho dù Girard không nói hết, nhưng Shin hiểu ông ấy muốn gì.
Ông muốn chết trong một trận chiến sao?
Girard là một chiến binh. Không chỉ là nghề, mà còn là cuộc đời ông ấy.
Vì lí do này, ông không thể không nghĩ về nó. Quan trọng hơn, nó là một trận chiến với Shin, người chiến binh mạnh nhất.
Ông không hề có một cuộc đấu tay đôi nào hồi trong trò chơi, đừng nói là một đối một với Shin.
Ông có thể làm gì để với nắm đấm và kĩ năng của bản thân, chống lại một con người tối thượng. Không phải tư cách một vị vua thú nhân, cũng không phải một nhân vật hỗ trợ, ông chỉ muốn thách thức đỉnh cao với tư cách một chiến binh mà thôi.
“Đó là ước nguyện cuối cùng của tôi. Ngài có chấp nhận nó không?”
Đôi mắt Girard rực sáng ngọn lửa nhiệt huyết cuối cuộc đời ông. Tinh thần chiến đấu của ông không mờ đi theo thời gian mà vẫn còn rất mạnh mẽ, và Shin không có lựa chọn nào khác.
Ví dụ, nếu là mong muốn cuối cùng của người đồng đội thân thiết, cho dù mong ước đó sẽ dẫn tới địa ngục, nhưng nhiệm vụ của Shin là chấp nhận nó.
Đối với vai trò làm đối thủ cho vinh quang cuối đời một vị vua thú nhân, không ai có thể thích hợp hơn Shin.
“…Tôi hiểu. Tôi chấp nhận.”
Anh nhìn thẳng vào Girard và trả lời.
Hai đôi mắt đều nói hết cảm xúc của từng người.
Như thể mọi chuyện đã được dự kiến, một cảm giác như được chia sẻ với nhau.
“……”
Khi hai người đàn ông đối mặt với nhau, Schnee ngồi cạnh lặng lẽ quan sát họ.
Cô cảm thấy rất tuyệt khi để Girard bộc lộ hết cảm xúc của mình.
“Nhân tiện, ông đã nói chuyện này cho Wolfgang, Van, và Rajim chưa?”
Girard là vị vua Thú nhân đầu tiên, và có sức ảnh hưởng rất lớn. Nếu ông chết, ảnh hưởng của chuyện này là không thể lường được.
“Tôi đã nói chuyện tuổi thọ, nhưng cuộc đấu thì chưa. Tuy nhiên tôi cũng không có ý che giấu. Tôi sẽ nói với họ sau. Có vẻ Van và Rajim cũng lờ mờ biết được ước muốn của tôi.”
Girard mỉm cười khi nói về hai tâm phúc của mình.
Họ có thể giả vờ như chưa biết, điều đó cho thấy họ đã đi cùng với Girard trong một thời gian dài.
“Họ là đồng đội của ông à?”
“Vâng, sau khi Shin biến mất, mối quan hệ của chúng tôi được xây dựng từ những trận chiến bên nhau.”
Girard có chút luyến tiếc những ngày xưa cũ, vì có chút khoe khoang trong những câu nói của ông.
“Voi và rùa. Hình như có hai hay ba nhánh Thú nhân có thể sống lâu thì phải? Tôi đoán tuổi thọ rơi vào tầm 500 năm.”
“Ngài có thể nói tôi là một ông già dở hơi. Họ ban đầu thuộc về một công hội nào đó, nhưng đã sụp đổ trong sự kiện ‘Hoàng hôn của Vương quyền’.”
Khi lần đầu tiên Girard gặp họ, hai người đó vẫn còn rất trẻ. Họ đã đi theo người cùng chia sẻ cuộc sống với họ, có thể nói họ là đồng đội của nhau.
“Họ có rất nhiều năm kinh nghiệm. Tôi cũng vậy. Người dân đất nước này phải sớm thoát khỏi tầm ảnh hưởng của chúng tôi thôi.”
Khác với khi khoe khoang về hai người đồng đội, Girard nhắm mắt lại như đang lo lắng về điều gì đó.
“Mỗi thế hệ thú nhân phát triển khá nhanh. Mặc dù tôi không nên nói, nhưng sự tồn tại của chúng tôi đã ảnh hưởng quá lớn. Tôi biết mình phải về hưu sau hai hoặc ba thế hệ, nhưng tôi đã trở thành một tượng đài cho người khác dựa vào. Dân chúng gần như tin cậy vào chúng tôi hơn là vua Thú nhân hiện tại.”
“Khá tệ đấy.”
Đó là vấn đề khi mà vị vua mạnh nhất vẫn ảnh hưởng rất lớn với nhữn thế hệ tiếp theo. Câu chuyện sẽ khác nếu năng lực suy giảm theo thời gian. Nhưng Girard gần như không hề thay đổi qua rất nhiều năm. Nếu vì lí do đó mà khiến ảnh hưởng của mình tới các thế hệ không đổi, Girard sẽ cảm thấy áy náy. Nhìn vẻ ngoài của ông, người ta không nghĩ ông sẽ tham gia vào chính trị. Tuy nhiên ảnh hưởng của ông là rất mạnh vì ông là người thuộc thế hệ đầu tiên.
“Tôi không nói là tôi muốn chết chỉ để vượt qua chút tuổi thọ ngắn ngủi này. Nhưng mà đất nước vẫn không tốt chút nào. Tôi không thể mạnh mẽ nói rằng bởi vì có những người được chọn, nếu tôi chỉ phụ thuộc vào một vài chiến binh mạnh mẽ, tôi không biết điều gì sẽ xảy ra nếu họ chết đi. Nếu Shin không đến, tôi nghĩ tôi sẽ đến một vùng đất xa xôi nào đó.”
Được tập hợp và dẫn dắt bởi một người mạnh mẽ không hẳn là một chuyện xấu. Nhưng Girard quá mạnh so với những Người được chọn khác, vì vậy không thể coi họ ở cùng cấp bậc được.
“Tôi nghe nói Wolfgang là một vị vua tuyệt vời, có thật không vậy?”
“Thât đấy, cậu ta là người xuất sắc nhất trong số các thế hệ thừa kế. Cậu ta chiến đấu cũng rất khá, chỉ đứng sau tôi ở Falnido. Cậu ta cũng biết cách lắng nghe người dân.”
Vị vua thú nhân hiện tại dường như mạnh hơn Van và Rajim.
“Vì vậy mà ông để cậu ta thừa kế phải không?”
“Chính xác.”
Đây chính là người ông tin tưởng giao phó đất nước. Đó cũng là một điều vui mừng cho những người ủng hộ Wolfgang lên kế vị. Hơn nữa, Girard có thể thanh thản ra đi mà không phải lo cho quốc gia do ông tạo lập.
“Nghĩ kĩ thì, tôi nghe nói Wolfgang và Cuore không phải Người được chọn, vì sao vậy?”
“Hai đứa nó chắc chắn không phải Người được chọn. Tuy nhiên, đó là những gì người ta nói. Nhưng mà chỉ số của họ đều trên 600.”
Con số mà Girard vừa nói vượt hơn rất nhiều so với một Người được chọn, thậm chí hơn cả mức Shin dự kiến. Rõ ràng, ở thế giới này, không phải chỉ Người được chọn mới mạnh mẽ.
“Hai đứa nó là những trường hợp ngoại lệ. Hậu duệ dòng chính của tôi thỉnh thoảng vẫn xuất hiện những đứa trẻ thừa kế chỉ số của tôi. Wolfgang và Cuore là hai trong số đó. Chỉ số của mỗi đứa đều không giống nhau, nhưng đều khá cao.”
“Trong trường hợp Người được chọn, có bao giờ xảy ra chuyện này không?”
“Tôi chưa nghe thấy chuyện nào tương tự thế. Nhưng tôi có nghe được một vài tin đồn, về một trường hợp sở hữu chỉ số trên mức tiêu chuẩn. Nhưng mà mọi thứ chỉ dừng lại ở tin đồn mà thôi.”
Girard kể ra một tin đồn. Dù vậy ông không thể xác nhận được, vì nó xảy ra trên cơ thể một đứa trẻ, nên giọng nói của ông không chắc lắm.
“Trên thực tế, tuy nó hiếm khi xảy ra với Người được chọn, nhưng có vẻ một người với chỉ số cao hơn Wolfgang đã được sinh ra.”
Một lần nữa, một người mạnh mẽ dường như đã xuất hiện.
Theo Girard, thì chỉ số trung bình là 700. Giá trị này thậm chí có thể khiêu chiến với Kagerou. Người ta nói rằng không có thông tin gì liên quan đến hậu duệ của họ.
Nhân tiện, Shin đã ước chừng chỉ số của một Người được chọn bình thường, nếu một trong các chỉ số STR, INT.v.v. đạt 500, thì họ được xếp vào loại khá. Dường như khá hiếm người đạt được hai chỉ số cùng cao.
Hai công chúa của Bayreuth thuộc loại này, nhưng có vẻ không còn ai khác. Hơn nữa các chỉ số khác của họ đạt tầm 200-300, cao hơn so với tiêu chuẩn. Con số này được ước lượng thông qua những trận chiến. Phần lớn Người được chọn có chỉ số trung bình là 350.
“Tuy nhiên, nó vẫn khá đáng sợ đối với một người bình thường hả?”
“Có vẻ vậy. Chà hơi tổ lái rồi. Quay lại cuộc đấu tay đôi của chúng ta nào.”
Girard nhẹ lắc đầu.
“Được rồi, về thì về. Ông đã chọn được địa điểm thích hợp chưa? Nếu chúng ta chiến đấu nghiêm túc, mọi chuyện không thể coi thường được đâu.”
Như Shin nói, môi trường tự nhiên sẽ biến thành một vùng đất chết với mặt đất bị phá hủy nghiêm trọng. Đương nhiên địa hình cũng có thể bị thay đổi luôn.
Tất nhiên, không chơi tòa nhà, kể cả đấu trường hoặc khu vực huấn luyện. Khi Shin và Girard chiến đấu, nó sẽ rất nguy hiểm cho những người xung quanh.
“Tôi đã có một ý tưởng. Nếu ngài đến từ Bayreuth, chắc hẳn anh phải biết Đại ngàn Larua chứ? Hãy chiến đấu ở đó.”
“Chiến đấu ở đó sao? Nó giống một khu rừng hơn là một chiến trường đấy.”
“Khu rừng đó có chút đặc biệt. Trong một phạm vi nhất định thuộc khu rừng, không cần biết bao nhiêu cây bị hạ, chúng sẽ hồi phục lại chỉ sau một đêm. Có những lúc phải giải tỏa tâm lí, tôi đã tới đó và lộn ngược những cái cây lên, nhưng hôm sau chúng lại trở lại như cũ.”
“Chuyện gì xảy ra…”
“Đó là một mê cung rừng rậm loại đột biến. Nguyên nhân thì không rõ, vì khu rừng này không hề mở rộng, nó chỉ có như thế. Nó cũng thường được sử dụng cho các cuộc đấu tay đôi, do đó, chúng ta không phải những người đầu tiên.”
“Hiểu rồi.”
Shin đang lo lắng về chuyện phá hủy thiên nhiên, lập tức yên tâm sau khi nghe Girard nói. Nếu nó có thể phục hồi mà không cần quan tâm thiệt hại bao nhiêu, thì nó đúng là một đấu trường lí tưởng. Hơn nữa nếu có thể liên tục sử dụng như một chiếc nhẫn, anh sẽ không cần ngần ngại.
Nếu hai người nghiêm túc, những con quái vật xung quanh cũng không phải là mối đe dọa. Nên đây là một nơi hoàn hảo.
“Địa điểm ok rồi. Tiếp theo là thời gian. Tôi đoán ông không còn nhiều thời gian nữa đúng không?”
“Thời gian tốt nhất là sau 1 tuần tính từ bây giờ.”
“Không thể sớm hơn được à?”
“Không, toàn bộ sức mạnh của tôi sẽ thể hiện vào hôm đó. Ngọn đèn sắp tắt sẽ bùng cháy một lần cuối cùng; đó chính là lúc, anh hiểu chứ?”
Những gì ông ấy nói có lẽ là do tình trạng sức khỏe lúc lên lúc xuống của ông. Có phải vì ông đã cảm nhận được cái chết? Ông dường như hiểu được vài thứ đến một mức nào đó.
“Thật à? Thế thì trong khi chờ đợi, tôi sẽ đánh bóng vũ khí độc quyền của ông. Nếu được thì ông sẽ có những trang bị tốt nhất.”
“Không cần. Tuy nhiên, tôi vẫn muốn dùng chúng trong trận chiến cuối cùng của tôi.”
Vũ khí độc quyền của Girard là một cái bảo vệ cánh tay, bao bọc từ bàn tay đến khuỷu tay, ‘Phá Nguyệt’, cấp của nó tất nhiên là Cổ đại. Nó luôn được cất giữ bên trong rương đồ của Shin.
Bởi vì ‘Thanh nguyệt’ đã được trả lại cho Schnee nên số trang bị của những nhân vật hỗ trợ của anh giờ chỉ còn 3.
“Bộ áo giáp đó thì sao? Tôi biết ông vẫn giữ nó mà.”
“Nó được cất giữ một cách an toàn. Mặc dù vẻ ngoài có chút thô, nhưng nó không bao giờ lỗi thời cả. Tôi cảm giác nó không hề hư hỏng hay xuống cấp dù sau 500 năm không được sử dụng.”
“Tôi có thể nhìn nó không, tôi có cảm giác không ai có thể sửa nó được?”
“Ừ, không ai trong số họ có trình độ đủ cả. Nếu nó không phải cấp Cổ đại, với độ bền vượt trội, chắc hiện tại nó đã trở thành một đống sắt vụn rồi.”
Đối với Girard, kể từ khi giáp không giống với keikogi (Note: Đồng phục Kĩ thuật), ông không có cách nào để duy trì bộ giáp nữa. Ông không thể dùng sức mạnh ma thuật để cải tạo nó. Như Girard đã nói, nếu là cấp Thần thoại, thì nó đã trở thành sắt vụn rồi. Hiệu quả của nó gần như đứng đầu trong số các trang bị cấp Cổ đại.
“Tôi sẽ bàn giao bộ giáp cho anh--- Đây nó đây.”
“Được rồi, tôi sẽ nhận nó…Vãi cả lồng.”
Khi Girard đưa ra cái áo giáp dưới dạng thẻ vật phẩm, Shin lập tức kiểm tra nó và kinh ngạc khi độ bền chỉ còn khoảng 30%.
Rất khó để có thể làm giảm độ bền của một trang bị cấp Cổ đại xuống mức này, ngay cả ở trong trò chơi. Đúng như Girard nói, sức phòng ngự của bộ giáp vẫn hoàn hảo cho dù độ bền không còn nhiều, đúng như mong đợi từ một trang bị cấp Cổ đại.
Khi anh thực thể hóa bộ giáp, chỉ có một từ để miêu tả nó, ‘Mòn”. Có nhiều điểm bị rách, cháy xém, thậm chí vài chỗ đổi màu mà anh không thể chữa lại được, anh muốn hỏi “Ông đã làm gì từ lúc đó đến giờ vậy?”
Nhưng---
“Sau khi phải chiến đấu trong suốt 500 năm, ông đã bảo quản nó rất tốt.”
Khi sờ vào những chỗ bị hỏng, Shin đã hiểu tất cả.
“Tính năng vẫn không thay đổi nhiều. Nó vẫn còn dùng được.”
“Chà, tôi nghĩ tôi đã làm được một điều kì diệu.”
“Này này, câu này phải để cho người tạo ra nói chứ?”
Mặc dù những điều Girard nói là hợp lí, sau khi chạm vào vật thật không phải những dữ liệu, Shin bỗng tự hỏi “Có điều này sao?” . Đối với một người quen thuộc với khoa học kĩ thuật, anh biết rằng điều này có thể gây ra một cuộc cách mạng công nghệ.
“…Chà, tốt thôi.”
Shin ngừng suy nghĩ về chuyện này. Nếu anh trở về thế giới cũ, phép thuật, kĩ năng.v.v. đều không có, thậm chí nếu có thật thì anh cũng không định mang theo thứ gì trở về cả.
“Được rồi, cứ giao trang bị cho tôi. Còn gì cần quyết định nữa không?”
Shin hỏi Girard. Giả sử chiến trường và trang bị đều ổn, việc thu xếp và kế nhiệm là hoàn toàn cần thiết. Cho dù anh có thể giúp đỡ hay không, Shin vẫn có ý định cho mượn sức nếu có điều anh có thể làm.
“Điều khác?...Hừm, tôi thì không còn. Bởi vì tôi không chính thức ở vị trí này, nên chuyện kế nhiệm không phiền phức lắm. Việc chuẩn bị đã hoàn tất. À đúng rồi, tôi muốn Wolfgang, Cuore, Van và Rajim xem trận chiến này, được không?”
“Thoải mái đi. Họ đã biết tôi là một Người cao cấp, nên chuyện muốn xem cũng là bình thường.”
“Còn tôi, tôi chỉ muốn biết sức mạnh của Người cao cấp là đến mức nào. Cư dân của thế giới này không hề biết về một tồn tại mạnh hơn tôi và những người khác. Dĩ nhiên là có những con quái vật mạnh hơn chúng tôi, nhưng nếu là người đứng đầu quốc gia, anh sẽ có những hiểu biết tốt hơn từ góc độ cao nhất.”
Girard có lẽ muốn tự mình trải nghiệm giống như đi tới chống lại một đối thủ mà không bắt buộc phải chiến đấu. Những câu chuyện về Shin và những người khác đã được phóng đại trở thành những câu truyện cổ tích. Ông sẽ không thể hiểu được trừ khi tự mình trải nghiệm.
“Thật vậy, người ta sẽ không biết những chuyện trước ‘Hoàng hôn của vương quyền’ nếu không có những loài tuổi thọ dài.”
“Không phải cũng được xem chúng ta chiến đấu nghiêm túc, và họ sẽ sử dụng [Nhìn xa] để có được vinh hạnh đó. Tôi đoán chỉ cần như thế cũng cảm nhận được bầu không khí của trận chiến rồi.”
Mặc dù Shin sẽ từ chối nếu Girard đề nghị họ được xem ở khoảng cách gần, nhưng Girard không nói điều đó.
Không hề đùa khi nói khoảng cách tối thiểu cho khán giả là 1 kmel, nếu không sẽ xuất hiện thương vong do xung lực từ trận chiến của Shin và Girard.
Cho dù họ có năng lực tự bảo vệ mình thì vẫn không hề an toàn, trừ khi họ đứng từ xa và quan sát.
“Một nơi như vậy phải được quyết định sớm. Và phần còn lại sẽ được quyết định sau khi tôi nói với Wolfgang và những người khác.”
“Đồng ý. Đó là tất cả cho hôm nay hả?”
“Ừ. À, Schnee, xin lỗi cô có thể mang tách trà vào bếp được không?”
“Được thôi.”
Schnee đặt tách trà của 3 người lên khay, và rời đi không một tiếng động.
“…Rồi sao? Có gì ông không muốn Schnee nghe hả?”
Sau khi Schnee đi được vài phút, Shin lên tiếng. Bởi vì có chút ám chỉ trong đó, và dường như Schnee cũng hiểu được.
“Chà, xin lỗi vì chuyện đó.”
Girard gãi má xin lỗi về chuyện vừa làm.
“Chỉ có một, tôi muốn xác nhận một chuyện.”
Đôi mắt Girard hoàn toàn nghiêm túc khi nhìn vào Shin. Phía bên kia, Shin cũng có ánh mắt như vậy.
“Có thể Schnee cũng đã hỏi, nhưng nếu tìm được cách trở về, thì anh có đi không?”
Anh sẽ để Schnee lại phía sau sao?
Mặc dù Girard không nói rõ nhưng đó là ý ông muốn truyền đạt tới Shin.
“…Year, tôi sẽ đi. Đó là lí do tôi vẫn tiếp tục chiến đấu.”
Anh có gia đình chờ đợi, có bạn bè, đồng nghiệp.
Sẽ không kết thúc, dù anh có phá đảo trò chơi. Đó là lời hứa của anh với một người quan trọng với anh, để tiếp tục sống với nhau trong tương lai, đó cũng là lời Shin tự thề với bản thân mình.
“…Thật vậy sao?”
Shin đã trả lời, Girard dường như muốn nói gì đó, nhưng ông quyết định im lặng.
“Xin lỗi.”
“Không, người xin lỗi phải là tôi. Chắc người đó sẽ hiểu cho anh. Tôi già rồi, nên hay nói những lời không cần thiết đó.”
Girard lắc đầu, vì ông không có ý nói cho rõ ràng mọi chuyện, cho dù Shin hiểu ý ông muốn nói. Không cần biết Girard đã cống hiến cho đất nước này như thế nào, nhân vật hỗ trợ của anh vẫn sẽ trao đổi thông tin và ý định của mình với anh.
Từ câu chuyện của Tiera, và những gì Girard nói, anh biết Schnee đã tìm anh trong suốt một thời gian dài.
Anh sẽ trở về và bỏ lại cô ấy? Girard muốn hỏi anh, không, ông ấy sẽ hỏi anh. Một người biết tất cả nỗ lực của Schnee như Girard chắc chắn sẽ hỏi như thế.
“Chúng tôi có hoàn cảnh của mình, Shin cũng có nỗi khổ riêng. Chúng không hề giống nhau.”
Girard thở dài. Ông không nói rõ ràng vì ông nhìn thấy những biểu cảm trong mắt Shin. Mơ hồ, do dự, thêm chút buồn bã. Cũng có vài cảm xúc tích cực như niềm vui và tình yêu. Và cuối cùng, sự quyết tâm đã bao trùm tất cả.
Girard biết điều đó rất tốt, nó là cảm xúc cần thiết của một chiến binh. Khi nhìn thấy cảm xúc ấy, ông biết rằng Shin đang nghĩ về Schnee. Ông gần như chắc chắn về điều đó.
Tuy nhiên, một câu trả lời rõ ràng đã không được nói ra. Câu trả lời mà Girard nhận được vẫn còn một chút do dự, lựa chọn thế giới này hay thế giới kia. Mặc dù hiện tại Shin vẫn nghĩ về thế giới cũ, nhưng tương lai thì không nói trước được.
“Tôi sẽ suy nghĩ vấn đề của tôi và của Schnee sau khi tập hợp các giải pháp có thể, đấy là một cách hay phải không?”
“Có lẽ, tôi cũng nghĩ một chút trước đó. Giống như người ta hay nói, nguyên tắc thuận lợi.” (Note: Câu gốc của cụm từ cuối cùng là ‘the principle of convenience’ tra mãi không hiểu nổi.)
“Thật vậy. Mọi chuyện sẽ diễn ra tốt đẹp, và kết thúc có hậu. Tất cả mọi người đều hạnh phúc, và sống cùng nhau mãi mãi.”
Kết thúc ai cũng mong muốn, không ai biến mất, và hạnh phúc đến với anh. Đối với những bất hạnh đã xảy ra, ông không có sự lựa chọn nhưng vẫn có thể dóng vai trò nhỏ trong việc nhấn mạnh hạnh phúc.
“Thật à, tôi chưa tưởng tượng được đấy.”
“Lỡ lời chút thôi. Nhưng tôi thật muốn vậy.”
Anh không thể nhịn được mà nghĩ rằng tin tưởng cả hai là không thể. Hai con người trải qua sự chia li, ngồi cười nhăn nhở với nhau.
“Xin lỗi vì làm mất quá nhiều thời gian của anh. Vẫn còn chút thời gian cho tới bữa tối. Hãy nghỉ ngơi chút đi.”
“Tôi sẽ làm thế.”
Họ chia tay nhau và trở về phòng. Shin giết thời gian bằng cách chơi với Yuzuha. Anh muốn bắt đầu sửa chữa bộ giáp của Girard nhưng thời gian hiện có là không đủ.
Sau đó, anh thưởng thức một bữa ăn sang trọng và đi tắm để gột sạch bui bẩn bám trên người. Không có sự kiện nào lớn, đêm đầu tiên anh ở Falnido hoàn toàn yên bình.
Sau bữa tối, khi nhóm của Shin đi về phòng ngủ, 4 người Van, Rajim, Wolfgang, và Cuore được gọi tới phòng Girard.
“Xin lỗi khi gọi mọi người trong trạng thái mệt mỏi.”
“Đó là những gì ngài muốn nói sao?”
Wolfgang cảm nhận được được có điều bất thường từ Girard và lên tiếng hỏi thay cho những người khác.
“Chà, cậu thấy đấy, ta đã tìm được nơi để an nghỉ. Và ta muốn nói với mọi người.”
Girard nói bằng giọng nhẹ nhàng. Tất nhiên, nội dung câu nói thì lại không được như thế.
“……HẢ?”
Phản ứng của Wolfgang là hoàn toàn bất ngờ. Đó là tự nhiên. Đột nhiên nhận được câu nói “đã tìm được nơi an nghỉ” thì không ai đủ bình tĩnh để trả lời lại “Hiểu rồi!” cả.
“Ý ngài là sao?”
“Là thế đấy. Tôi nhớ là đã từng nói tuổi thọ của tôi sắp hết rồi đúng không? Trước đó, tôi sẽ đấu với Shin và đó sẽ là nơi tôi an nghỉ.”
“Tại sao, bây giờ à?”
“Một tuần nữa, khi sức mạnh của ta đạt đến đỉnh điểm. Nếu lâu hơn, thì sức mạnh vẫn còn, nhưng lúc đó ta cũng đã thành một lão già nhăn nheo xấu xí rồi. Niềm kiêu hãnh của một chiến binh không cho phép ta dùng hình dáng đó vào trận chiến.”
Ông muốn chết như một chiến binh. Wolfgang không nói gì khi Girard đã tuyên bố như vậy. Sau khi đã làm tất cả, bảo vệ gia đình, để lại hậu duệ, ông có thể thanh thản ra đi mà không còn hối tiếc nào nữa.
Đối với chiến binh tộc Sói, hay loại Sói, đó là cách tốt nhất để ra đi. Hơn nữa, nếu đối thủ là một huyền thoại, Người cao cấp, những người khác sẽ phải ghen tị.
“Ta sẽ thông báo khi thời điểm đó đến.”
Wolfgang im lặng, Rajim lầm bầm đồng ý.
“UMU, khi nghe được chuyện về tuổi thọ của nhà vua, tôi không bao giờ nghĩ nó sẽ kết thúc theo cách này. Có mỗi con đường này thôi sao?”
Rajim nói tiếp, Van đồng ý. Wolfgang không cảm nhận được chút u ám nào từ hai người kia, thay vào đó là cảm giác nhẹ nhõm.
“Sao mọi người bĩnh tĩnh quá vậy?”
Người vừa đặt câu hỏi là Cuore. Cô đã mất đi sự điềm tĩnh thường ngày, và giọng nói của cô cao vút lên.
“Công chúa, không gì vinh dự hơn khi được chết trong trận chiến với Người cao cấp. Là hậu duệ của đức vua, ngài phải hiểu được điều này chứ?”
“TÔI BIẾT!!! Tôi biết chứ, nhưng con không thể bình tĩnh được như mọi người.”
Van tìm cách khuyên bảo Cuore bình tĩnh lại. Dù cô hiểu, nhưng cô không thể chấp nhận được.
Cuore không thể tưởng tượng được người cưng chiều cô nhất, Girard có thể chết dễ dàng như vậy.
“Cuore.”
“…Vâng!”
“Cháu hơi tâng bốc ta quá rồi đấy.”
“Cháu không---!”
“Cháu còn chối sao?”
Girard trang nghiêm nói chuyện với Cuore, để xoa dịu tâm trạng của cô. Tuy nhiên, nó lại giống như một người ông yêu thương cháu mình.
“Ta đã sống quá lâu rồi, anh em của ta đã ra đi gần hết, con trai ta cũng đã mất, và ta đã chăm sóc những đứa cháu của ta. Tại sao ta vẫn còn sống? Ta lúc nào cũng suy nghĩ về điều đó. Và đáp án sẽ có sau một tuần nữa.”
“………”
“Cuore, khoảnh khắc khi ta chia tay Shin, chủ nhân của ta, là điều ta nuối tiếc nhất trong đời.”
“Cháu hiểu…”
“Và, ta chưa từng có trận đấu tay đôi nào với Shin, dù đó là điều ta mong ước nhất.”
“…Vâng.”
Không có chút ưu thương nào trong lời nói của Girard, và quyết tâm chiến đấu của ông ngày một tăng cao. Mọi người trong phòng đều cảm nhận được điều đó. Không ai có thể ngăn cản. Nhưng tất cả đều hiểu vì bản thân họ cũng là chiến binh. Ngăn cản ông sẽ là một sự xúc phạm.
Cảm xúc trước đó của Cuore là rất dữ dội, nhưng hiện tại cô lại im lặng đồng ý.
“Địa điểm là rừng Đại ngàn Larua. Ta sẽ tham dự cuộc chiến cuối cùng trong đời, cũng là cuộc chiến vĩ đại nhất. Hãy dõi theo nhé.”
“Vâng!!”
Yêu cầu cuối cùng của vị vua Thú nhân đầu tiên.
Những tâm phúc và những hậu duệ, tất cả đều đồng thanh đáp lại đồng ý.