Khi tôi mở cửa nhà bếp thì Himekawa đã đứng đó.
Cô ấy đang làm gì đó kế bên bồn rửa mặt.
Âm thanh phát ra từ những chiếc xoang chảo đang cháy trên bếp.
“Himekawa? Cậu đang làm gì đấy?”
Tôi gọi Himekawa đang đứng trong bếp.
Tôi nhìn lại Himekawa, dường như cô ấy đã thay thành quần áo bình thường và đang sử dụng chiếc tạp dề mà tôi thường hay sài.
Với một tấm vải trắng được quấn quanh đầu, trông cô ấy giống như mẹ của tôi.
“Oh, xin lỗi. Tớ đang mượn tạp dề của cậu mà không được phép.”
“Oh, phải. Ổn thôi, nhưng cậu đang làm gì ở đó thế?”
“Tó đang chuẩn bị bữa sáng. Tớ vừa sử một ít đồ trong tủ lạnh.”
Cách mà Himekawa cười rất dễ thương và tôi cũng không quan tâm mấy đến nguyên liệu gì.
Tôi còn lo hơn rằng khi nó có thể trở thành gánh nặng cho Himekawa.
“Không, tôi có thể chuẩn bị cho riêng mình. Không phải nó quá sức hay sao?”
“Đó là điều kiện tối hôm qua. Tớ là người được chiêu đãi tối qua, nên hôm nay sẽ đến lượt tớ.”
Himekawa vào nhà bếp lần nữa và tiếp tục nấu ăn.
Tôi lấy hộp sữa trong tủ lạnh và uống nó.
“Vâng, làm ơn. Từ giờ hãy sử dụng cốc để uống nó.”
Dù ngặc nhiên với cái cốc đặt ra trước mặt, nhưng tại sao tôi lại phải uống bằng cốc?
Một vài dấu chấm hỏi xuất hiện trên đầu tôi.
“Sữa, tớ cũng uống nó...”
Cô ấy trả lời với đôi má có chút ửng đó và tiếp tục nấu ăn mà không nhìn lấy tôi.
Ah, đây là hôn gián tiếp. Nếu bạn là là một cô gái ở độ tuổi cùng cô ấy, bạn sẽ quan tâm đến điều đó.
Vâng, tôi xin lỗi vì đã không để ý. Tôi thậm chí không có chút tế nhị nào.
Sau khi nấu ăn xong, bữa sáng được phục vụ ra rất ấn tượng.
Với bữa ăn mà tôi phục vụ chắc sự chênh lệch có kích thước bằng mặt trăng.
Chúng tôi ngồi đối mặt nhau và bắt đầu ăn.
“Trông ổn đó. Cậu giỏi nấu ăn đó, Himekawa.”
“Tớ đã từng làm một chút ở nhà, nên cũng có kinh nghiệm.”
Tôi chắc rằng cô ấy đã phải làm việc rất nhiều ở nhà.
Thật là một cô gái tuyệt vời khi có thể làm nhiều việc một cách hoàn hảo.
Tôi lại kính trọng cậu một lần nữa.
“Itadakimasu.”
Tôi cắn một thứ gì đó trông như salad và đưa vào miệng.
Hmm? Hmm? Nó có vị hơi khác so với tôi mong đợi.
Tiếp theo, tôi húp một ngụm súp.
Huh? Heh? Oh, thật nực cười... làm sao mà nó lại trong như thế này mà vị lại như thế kia?
Sau đó tôi cho vật thể màu vàng vào miệng.
Whoops. Sao nó lại có vị khác so với thứ tôi mong đợi?
Không phải là không ăn được, nhưng chắc chắn là nó không hề ngon. Tôi nên làm gì đây?
Tôi có nên đưa ra ý kiến trung thực cảu mình không? Hay tôi nên nở một nụ cười tươi và nói “Ngon quá.”. Hay tôi nên nói...
Himekawa-sama. Tôi hoàn toàn bị bất ngờ.
Tôi đã nghĩ rằng nó sẽ ngon như vẻ bề ngoài.
Tôi xin lỗi vì đã tự mình đưa ra các giả định này.
Nó không phải là không ăn được. Nó cũng không có hương vị giết người. Nhưng, nhưng, nhưng mà!
Có lẽ tôi cảm nhận hương vị tốt hơn cậu!
Tôi chỉ biết lặng lẽ ngồi ăn.
Himekawa cũng ăn trong lặng lẽ. Tôi không biết mình nên nói gì nữa.
“Cậu có thể thành thật với tớ được hay không?”
Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, Himekawa lên tiếng.
Tôi sẽ nói với cậu những gì, tôi sẽ thật lòng nói ra. Tôi sẽ nói ra, nhưng không gì có thể quay lại, liệu nó sẽ ổn chứ?
“Tôi hơi ngạc nhiên về vị nó khác xa so với mong đợi. Nhưng nó không hề tệ, vẫn có thể ăn được.”
Himekawa vừa lặng lẽ ăn vừa nhìn tôi với vẻ mặt trống rỗng.
Vì lí do nào đó, tôi đang thưởng thức bữa sáng. Nhưng nói đúng hơn thì tôi đang ăn một cách máy móc và cố gắng nhét thức ăn vào mồm.
“Tớ đã cố, nhưng không thể giỏi hơn được. Tớ xin lỗi...”
“Ngay từ đầu đã không có gì dễ dàng rồi. Nhìn này, cái này đã tốt lắm rồi...”
Tôi chọc nĩa vào một thứ gì đó giống như củ khoai tây và cho nó vào miệng và nhai nó với một nụ cười.
Nhưng cái này có vị gì? Sao cậu lại hầm nó? Cậu đã hầm nó ngay từ đầu sao?
Tôi không nói nên lời, tôi lặng lẽ nhai khoai tây trong miệng và nuốt nó xuống.
“Thấy chưa, cậu còn không thể nhận xét được. Tớ xin lỗi...”
“Đừng quá thất vọng. Không sao đâu, nếu luyện tập thì sẽ nấu được một bữa ăn ngon thôi.”
Tại sao tôi lại phải an ủi cô ấy? Cô ấy tự mình chuẩn bị, tự phục vụ, tự ăn và chán nản.
Tôi vừa làm gì thế này? Nếu cậu im lặng và ăn bữa sáng do tôi làm, thì sẽ không xảy ra chuyện này.
Không, đó là một suy nghĩ khác.
Himekawa đã hết lòng làm nó. Nó chắc sẽ khác với bữa ăn tôi làm mà không có bất kì suy nghĩ nào.
Phải có thứ gì đó tôi không thể thấy.
Himekawa để lại khoảng một nửa thức ăn trên dĩa của cô rồi dừng lại.
Cô ấy nhìn xuống một lúc trông có vẻ chán nản.
“Này, cậu tính bỏ đống đó đi sao? Nếu cậu không định ăn nó, cứ đưa qua cho tôi.”
Himekawa nhìn tôi với một biểu hiện lạ.
Ngay cả tôi cũng khó chịu với lời nói của mình.
Nhưng cũng có những lúc đàn ông phải chiến đấu một trận thua mà họ không thể thắng.
Tôi khá chắc rằng trong tủ thuốc của mình có thuốc dạ dày. Nên tôi có thể yên tâm ra trận.
“Nhưng nó không ngon...”
“Không vấn đề gì. Tôi đang đói. Tôi có thể thêm một ít được chứ?”
Cô ấy lặng lẽ gật đầu và cười nhiều hơn trước.
Rốt cuộc thì các cô gái nên có thể nấu ăn.
Nghĩ về điều đó, tôi cho món ăn vô danh với sự chân thành của Himekawa vào dạ dày của mình.
-------------------------------------------------------------------------------
(K: Thánh chiến Arya thành công rồi, ae thế nào <(") )
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage