Những ngày nghỉ đã kết thúc và kết quả kiểm tra giữa kì đã được dáng lên bảng thông báo.
Vì đây là trường dự bị nên những học sinh trong top 50 sẽ có tên trên bảng thông báo.
Khi tôi hướng mắt về bảng xếp hạng, tôi thấy tên mình được viết lên ở hạng thứ 33.
Tôi đoán là mình cũng không tệ lắm.
Tôi thường hay học chăm chỉ, nhưng tôi cũng không quá nghiêm túc với nó.
Tuy nhiên, tôi không dám để bản thân mình bị tụt điểm, nếu không tôi sẽ không còn được nhận tiền trợ cấp từ bố mẹ nữa.
Sau khi kiểm tra thứ hạng, tôi nhanh chóng trở về chỗ ngồi và đeo tai nghe lên, tôi bật bản nhạc quen thuộc của mình.
Có một cuốn sách kham thảo trên tay tôi. Không phải là tôi không có bạn, nhưng tôi có có gì để nói với bọn họ cả.
Đột nhiên, tôi bị ai đó vỗ vai.
“Mày có thấy bảng xếp hạng không?”
Người gọi tôi ngồi ở đằng sau là Yuki Takayama.
Kể từ khi học cao trung, cậu ta là người hiếm hoi bắt chuyện và nói mọi thứ với tôi.
Tôi lấy tai nghe ra và quay người lại.
“Hmm? Tao vừa xem nó. Thứ hạng không phải là thứ tao đặc biệt quan tâm.”
“Thật tuyệt. Đó là những gì một người đàn ông học giỏi nói đó sao.”
Nội dung đề thi lần này giống như đề ôn tập của trường sơ trung.
Nếu bạn không thể đạt được số điểm đó, thì bạn lẽ ra không nên vào trường này, phải chứ? Nó là một câu hỏi đơn giản.
“Vậy còn mày thì sao, Takayama?”
“Tao sao? Điểm của tao cũng tương đối tốt, nhưng không vào được bảng xếp hạng.”
Điểm của Takayama không hề tệ chút nào khi cậu ta đưa tôi xem phiếu trả lời.
Nếu điểm trung bình của cậu ta cao hơn một chút thì có lẽ cậu ấy cũng sẽ bằng tôi.
Takayama đặt phiếu trả lời và nở một nụ cười nhẹ.
“Nó vẫn không thể sánh bằng Nadeshiko được.”
Mắt Takayama hướng về phía một cô gái.
Đó là Anri Himekawa.
Con gái độc nhất của chủ tịch doanh nghiệp Himekawa, Yuzo Himekawa.
Đứng đầu bảng xếp hạng, Himekawa được vây quanh bởi các cô gái và nói chuyện thân thiện với họ.
Và các chàng trai trong lớp đang quan sát cảnh tượng ấy từ xa.
Himekawa là một cô gái xinh đẹp với khuôn mặt và mái tóc đen thuộc hàng tuyệt phẩm.
Cô ấy cũng là con gái của một vị chủ tịch và điểm thì xuất sắc. Cô ấy chắc chắn quá nổi bật.
Ngay cái nhìn đầu tiên, tôi biết mình không muốn dính dáng đến Himekawa một tí nào.
Chúng tôi không phải cùng một loại người. Tôi nghĩ nó sẽ tốt hơn nếu tôi không dính dáng tới cô ấy.
“Với ngoại hình và cả điểm điểm kiểm tra của cô ấy, cô ấy thật tuyệt vời ở mọi mặt.”
Tôi chuyển hướng của mình về cuốn sách tham khảo mà tôi đang đọc và quyết định tiếp tục đọc nó.
“Oh? Mày không quan tâm đến Nadeshiko, phải chứ Tendo?”
Với cuốn sách tham khảo trên tay, tôi trả lời cậu ta một cách đầy khó chịu.
“Nó không phải là vấn đề mà tao cần quan tâm. Tao thà đọc một cuốn sách tham khảo còn tốt hơn.”
“Nadeshiko là một trong những nữ sinh đẹp nhất lớp, không sai nếu nói là nhất trường. Mày có biết cô ấy nổi tiếng đến mức nào không hả?”
Tôi biết những điều đó. Tôi có nghe những bạn cùng lớp nói về điều đó vài lần.
Số người đã tỏ tình với cô ấy và bị từ chối đã lên đến hai con số. Có vẻ như tất cả bọn họ đều bị từ chối.
Ngoài ra, có một đàn anh điển trai đã tỏ tình với Himekawa cũng bị cô ấy từ chối chỉ với một lời.
Anh ta có danh tiếng tốt và được yêu thích trong lớp của anh ta. Một người hoàn hảo không chê vào đâu được.
Thậm chí còn có một anh chàng lớp khác đến gặp Himekawa mỗi lần giải lao.
Chỉ thêm gã đó trong lớp thôi cũng làm tôi thấy mệt mỏi rồi.
Bất kể như thế nào, chỉ cần không dính dáng đến.
--
Tôi đang xem tin tức buổi sáng. Mỗi sáng tôi thường chạy một vài kilomet và sau đó thì ăn bữa sáng.
Sau khi vừa ăn vừa xem tin tức, tôi đi đến trường của mình. Đó là thói quen hàng ngày của tôi.
Mất khoảng ba mươi phút để đến trường. Tôi đi xe đạp từ nhà đến ga và đi tàu.
Và từ nhà ga, tôi chỉ cần đi bộ một khoảng ngắn. Nó không hẳn là xa.
Cũng không hẳn là tệ lắm, vì tôi có thể dành một chút thời gian để đọc sách tham khảo khi ngồi trên tàu.
Điều duy nhất thu hút sự chú ý của tôi chính là chủ tịch của doanh nghiệp Himekawa bị bắt vì tội tham ô.
Đó có lẽ là công ti của người bạn cùng lớp của tôi, Himekawa. Người có tiền lại muốn có nhiều tiền hơn.
Bạn phải biết cách tiết kiệm tiền và chi tiêu nó một cách hợp lí.
Khi tôi đến trường, bình thường sẽ có vài người người vây quanh Himekawa, nhưng hôm nay thì lại không có một ai cả.
Không có ai nói chuyện với cô ấy cả, chỉ có mọi người thì thầm nói về Himekawa.
Mọi thứ khác thì vẫn như thường. Tôi đeo tai nghe mình lên và mở cuốn sách tham khảo.
“Mày đã xem tin tức chưa?”
Takayama bắt chuyện với tôi ngay lập tức.
Tất nhiên là tôi đã xem tin tức rồi, nhưng thật khó chịu khi nói về nó.
“Tao không biết. Tao không xem tin tức sáng nay.”
Takayama đã cẩn thận nói từ đầu đến cuối theo những gì cậu ta xem trên bản tin sáng nay.
Tất nhiên là những gì cậu ta nói thì tôi cũng biết tất.
“Nadeshiko sẽ tiếp tục đi học chứ? Cô ấy sẽ làm gì với trường học?”
Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra với cô ấy sau khi cha cô ấy bị bắt.
Bạn sẽ phải kiếm sống. Vậy bạn sẽ làm gì bây giờ?
“Cũng có nhiều cách xử lí, chẳng hạn như nhờ người thân hay nhờ chính phủ trợ giúp. Vì chúng ta vẫn là trẻ vị thành niên mà.”
Tôi khi tôi bị buộc phải nghe những câu chuyện như vậy, thời gian vẫn trôi qua.
Không ai nói chuyện với Himekawa cho đến khi tan học.
Không ai đến gặp Himekawa trong giờ giải lao.
Rốt cuộc thì con người chính là như vậy. Họ đến gần và sau đó phải bội bạn.
Trước khi bạn biết được điều đó, thì họ đã biến mất. Tôi không làm gì cả, nhưng mọi người xung quanh tôi tự nhốn nháo hết cả lên.
Đó là tại sao nó thật khó chịu. Mọi người phản bội bạn, thậm chí hơn thế cả khi bạn tin tưởng họ.
Tôi nhìn Himekawa đi bộ một mình trên đường từ cửa sổ lớp học, tôi cũng phải đi về nhà nữa.
Hôm nay là thứ sáu, và mai là thứ bảy. Tôi phải làm việc cả thứ bảy và chủ nhật nên hôm nay tôi quyết định đi về nhà sớm.
Cô ấy đã về nhà chưa? Tôi đoán nó không phải là chuyện của tôi...
Lí do mà tôi đi làm trong tuần là vì tôi không thể tập trung học hành và lo cho gia đình được.
Nếu tôi làm việc vào các ngày trong tuần, việc học của tôi sẽ bị bỏ bê.
Tôi cần phải tập trung cho cả việc học và công việc làm thêm của mình.
Sau khi về nhà, tôi chuẩn bị cho ngày mai và bắt đầu đi ngủ.
Chuyện gì sẽ xảy ra với một đứa trẻ sau khi cha mẹ họ bị bắt?
Liệu anh ấy hay cô ấy có thể đến trường không?
Với những suy nghĩ như thế trong đầu, tôi chìm sâu vào giấc ngủ, tôi cũng chả buồn mà tra cứu trên mạng làm gì.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại