Trans: Arteria
----------
-Học viện Ma thuật Lykeion: Lồng giam thứ 5 của CLB Sinh vật.
“Mày vẫn khỏe chứ?”
Tôi vẫy tay trước những con wyvern và griffin đang chờ được cho ăn.
Dù là quái thú, nhưung chúng lại có trí tuệ khá cao.
Chúng nhớ mặt tôi như một thành viên của CLB Sinh vật.
Tôi lấy những miếng thịt lớn từ trong túi mà thuật ra ném cho chúng.
“Kuu♪”
“Gurururu♪”
“Kyukyukyu♪”
Những con quái thú kêu lên vui vè.
Chúng dễ thương đến mức khó tin được là quái thú… Không hẳn, vẫn còn một chút uy áp từ sự hiện diện của chúng.
Những con biết bay như wyvern hay griffin dùng những cặp móng lớn quắp miếng thịt rồi bay về ổ.
Quái thú ở đây đều có chủ cả.
Những người có nhiệm vụ đối phó với quái thú gọi là Thuần thú sư, và chức nghiệp của hầu hết những người trong CLB này đều là thuần thú sư cả.
Ngoại trừ tôi.
Tôi tham gia CLB theo lệnh của Hiệu trưởng.
Một lí do khác là vì tôi là người duy nhất có thể vào được nhà ngục phong ấn nơi Quỷ vương và nhiều sinh vật huyền bí khác đang bị nhốt.
Có hơi bất hợp lí khi tôi phải đảm đương việc đem đồ ăn cho quái thú một lần mỗi tuần dù không phải Thuần thú sư.
Mà, chắc cũng ổn thôi vì lũ quái thú ở đây cũng khá là thích tôi rồi.
Trong lúc đang nghĩ ngợi thì…
“Yo, Eugene.”
Một Long Kỵ sĩ trong bộ áo giáp sáng bóng tiến đến chỗ tôi.
“Claude, sao lại đến đây? Không có gì làm à?”
“Nah, lát nữa tớ có hẹn với một cô gái rồi, nên đã dành chút thời gian quý báu trong lịch trình bận rộn của mình đến gặp thằng bạn thân đấy.”
“Nói cách khác là không có gì làm đúng chứ? Lại đây giúp một tay coi.”
“N-Này.”
Tôi bắt Claude giúp tôi cho quái thú ăn.
Mấy con trong lồng giam của CLB toàn loại vừa đến lớn.
Hấu hết bọn chúng đều khá là thân thiện, nhưng dù sao thì vẫn là quái thú.
Thường thì đây không phải là việc mà ai cũng làm được, nhưng với Claude thuộc Khoa Anh Hùng thì sẽ không có vấn đề gì đâu.
Bọn tôi hoàn thành việc cho quái thú ăn mà không gặp vấn đề gì.
Tôi ném cho Claude chai nước, và cậu ta dễ dàng bắt được nó.
“Woah.”
Chai nước này khá mát nhờ được giữ trong túi ma thuật. Tôi cũng lấy một chai ra uống.
“Thế, đến đây có việc gì, Claude?”
“Gì mà lạnh lùng thế. Đương nhiên là tớ đến để chúc mừng rồi. Chúc mừng cậu đã vượt qua tầng 30 nhé.”
“…Thế ra cậu có biết à. Cảm ơn.”
Dù có hơi xấu hổ nhưng tôi vẫn nên cảm ơn.
Sumire và tôi đã an toàn vượt qua tầng 30 vài ngày trước, và giờ đang nghỉ ngơi.
Có vẻ như Claude muốn được nghe chuyện của tôi.
“Trùm tầng 30 là Vua Orc đúng chứ? Không hẳn là một con mạnh, nhưng đánh bại nó chỉ với hai người không phải thường thức của mạo hiểm giả đâu biết chứ?”
Claude cười. Cậu ta nói hoàn toàn đúng, nên tôi cũng chỉ biết cười gượng thôi.
“Sumire vẫn chưa thể kiểm soát tốt mana của mình được. Nên dù có muốn thêm thành viên đi nữa, cứ nghĩ đến việc ma thuật của cô ấy mất kiểm soát là lại thấy khó.”
“Tớ thấy rồi. Lũ Orc cố tấn công Sumire-san, và khi cô ấy hét lên thì xung quanh chợt biến thành biển lửa. Trời ạ, cười đau bụng luôn ấy.”
“Chịu thôi, không ý kiến…”
Tôi thở dài. Mà dù thế thì bọn tôi cũng đã nhẹ nhàng vượt qua tầng 30.
Vua Orc dẫn đầu một bầy Orc, và ma pháp của Sumire đã xóa sạch cả bầy đó.
Mà cũng không phải cô ấy cố ý…
Sumire và tôi đang nhắm đến tầng thứ 500.
Nhưng Dungeon Cuối cùng không phải nơi dễ dàng để hai người đạt được đến tầng cao như vậy.
Cải thiện khả năng kiểm soát ma lực của Sumire và kiếm thêm thành viên là những việc cấp thiết.
“Eugene, cậu đang gặp khó khăn trong việc tìm kiếm thành viên mới à?”
Claude mang vẻ mặt hơi nghiêm túc.
“Ừ thì, bọn tớ cứ thong thả thôi. Cũng mới đến tầng 30 thôi mà.”
Tôi đáp lại, mới tầng thấp như vậy mà đã căng thẳng thì không có lợi gì hết.
Lúc này bọn tôi vẫn có thể thám hiểm an toàn chỉ với hai người.
Dù vậy cũng có hơi rén khi phải đấu với trùm tầng 40 và 50…
“Nếu cần giúp thì cứ gọi tớ nhé. Tớ sẽ luôn có mặt.”
“Cậu, Claude? Chẳng phải cậu đang ở một tổ đội khác ư?”
Tôi nghiêng đầu thắc mắc.
Claude là một mạo hiểm giả hạng A đã vượt qua tầng 100.
Tổ đội của cậu ta là Lam Nha.
Tôi nghe nói rằng đó là tập hợp những mạo hiểm giả có tiếng của Liên bang Lam Hải.
Có lợi ích gì khi giúp một tổ đội như bọn tôi mới chủ vượt qua tầng 30 chứ.
“Suy cho cùng thì Lam Nanh cũng là một nhóm người đồng hương được tầng lớp cao của Liên bang hậu thuẫn. Tớ không thể tự mình hành động được, và sau khi vượt tầng 100 bọn tớ cũng chả đi thám hiểm mấy nữa. Tớ muốn đi cùng một nhóm thoải mái hơn.”
“Huh, là vậy à…”
Có vẻ như một tinh anh cũng có nỗi khổ riêng.
Nhưng chắc chắn nếu Claude đi theo thì sẽ rất có ích.
Anh hùng Claude thuộc Khoa Anh hùng. Chỉ có vài người giống thế này ở Học viện Ma thuật Lykeion.
Chắc chắn là sẽ cực kỳ đáng tin cậy. Nhưng lại có một vấn đề khá ở đây.
“Ứng cử viên cho thành viên thứ ba là Leona đấy.”
“…Thật luôn.”
“Cô ấy cũng thân với Sumire mà.”
“V-Vậy à.”
Claude ôm đầu khi nghe tôi nói.
Tôi biết mà. Vì dù sao cô ấy cũng là bạn gái cũ của cậu ta. Nếu ở trong cùng một tổ đội thì khó xử lắm.
“Nếu cậu xử lí được chuyện với Leona thì tớ sẽ gọi.”
“…Đ-Được rồi.”
Claude cau mày. Tôi mừng vì cậu ấy muốn giúp… Nhưng kể mà cậu ta không phải thứ sát gái thì khác rồi.
Sau đó, bọn tôi nói chuyện phiếm một lúc rồi ra về.
Nhân tiện thì, tôi đã gõ đầu cậu ta khi bị hỏi ‘cậu tiến xa đến đâu với Sumire-chan rồi?”
Cả Eri và Hiệu trưởng nữa. Tại sao họ cứ thích hỏi cái này vậy?
“Này này, cậu định bỏ qua một cô gái dễ thương như vậy sao? Sao này cô ấy có bạn trai thì cậu sẽ hối hận đấy.”
“Tớ không phải cậu.”
Tôi bật lại như thế, nhưng thực sự là có rất nhiều trường hợp mạo hiểm giả cùng tổ đội yêu nhau.
Còn với tôi và Sumire thì…
Tôi là người bảo hộ của cổ.
(Nhưng mà…)
Tôi cũng không nghĩ đám con trai ở Học viện sẽ để một cô gái xinh đẹp như vậy yên đâu.
Hmm…
Ngày hôm ấy, những lời của Claude không thể rời khỏi đầu tôi
◇Góc nhìn: Sumire◇
“Đây là Sashiogi Sumire, từ hôm nay em ấy sẽ tham gia lớp học hỏa ma pháp này. Mọi người đều biết em ấy rồi nhỉ? Em ấy là một người đến từ thế giới khác, đã được Rin-sensei chỉ dạy những kiến thức cơ bản rồi… nhưng hẳn vẫn còn nhiều điều em ấy chưa biết. Mọi người cùng giúp đỡ em ấy nhé. Giờ thì Sumire-san.”
“V-Vâng…! Tớ là Sashiogi Sumire. Từ hôm nay sẽ học ở đây. Hân hạnh được gặp mọi người.”
Tôi cúi đầu chào ngắn gọn, rồi được chào mừng bằng tràng pháo tay khá lớn.
(Hmm… Mình sẽ ổn chứ?)
Eugene-kun và Rin-sensei, những người thường giúp tôi rất nhiều giờ không ở đây.
Mà ngay từ đầu những người khuyên tôi học lớp hỏa ma pháp là hai người đó.
Họ bào rằng tốt hơn là nên từ từ tham gia các lớp học với mọi người thay vì cứ học một kèm một.
Cũng khá lâu rồi kể từ khi tôi đến thế giới này.
Cũng chẳng còn mấy người nhìn tôi như thấy sinh vật lạ nữa.
Nói cách khác thì không có ai đối xử đặc biệt với tôi nữa.
Vì thích ngồi đâu thì ngồi nên tôi chọn một chỗ ngay bàn đầu.
Và tập trung học để không lỡ mất bất cứ thứ gì.
“Sumire-san, Sumire-san.”
Cô gái ngồi bên cạnh gọi tôi.
“Eh?”
Quay sang nhìn thì ở đó là một cô nàng đeo kính trông khá nghiêm túc.
…Hình như tôi gặp cổ ở đâu rồi thì phải.
“Tớ là Teresia Cuttysark. Chúng ta đã từng gặp nhau ở phòng hội học sinh rồi. Cậu nhớ không?”
“Aah, là Teresia-san. Tớ có nhớ!”
Tôi mới nhớ ra thôi. Hình như do nói hơi to nên giáo viên đã nhìn về hướng này.
Sau đó tôi đã nghiêm túc nghe giảng, nhưng có nhiều phần thực sự rất khó.
“Hmm…”
Lúc tôi đang gặp rắc rối…
“Sumire-san, phần cô giáo mới giải thích là…”
“R-Ra vậy!”
Teresia-san ngồi cạnh chỉ bài cho tôi.
*Kin Kon Kan Kon*
Tiếng chuông báo hiệu hết giờ vang lên.
Thế ra ở thế giới khác cũng thế à.
Khoan đã, không phải việc này.
Mình phải cảm ơn đã.
“Teresia-san, cảm ơn cậu vì đã chỉ cho tớ!”
“Đừng lo, giúp đỡ người khác gặp khó khăn là chuyện thường mà.”
Teresia-san cười duyên dáng.
Tốt bụng ghê…
Tôi bồn chồn ngắm Teresia-san. Mái tóc xám tro hơi đen, cùng vẻ ngoài khi đeo kính trông thật thông thái.
(Uwa… nhìn kỹ thì Teresia-san đúng là xinh thật đấy._
Kiểu người xinh đẹp nhưng phong cách đơn giản để không bị nổi bật.
Ở thế giới cũ của tôi cũng có một người như thế.
Cô ấy giống như lớp trưởng vậy! Một mỹ nhân toàn tài!
Và tôi nghĩ: Mình muốn thân thiết với cô ấy!!
“Vậy cậu là một pháp sư à, Teresia-san.”
Tôi hỏi vì muốn biết nhiều hơn về cô.
Cô ấy học lớp ma pháp, nên chắc hẳn là pháp sư rồi, nhưng…
“Không đâu, có hơi xấu hổ nhưng mà, tớ là một Hiền giả tập sự.”
“Hiền giả?!”
Nghe có vẻ căng đấy!
Đúng hơn là, tuyệt quá.
Nếu nhớ không nhầm thì đó là chức nghiệp có thể dùng cả ma pháp công kích và hồi phục.
Rin-sensei đã nói vậy.
“…Tập sự, tập sự đấy nhé? Tớ chưa thể gọi mình là Hiền giả được, còn phải luyện tập nhiều lắm.”
Teresia-san cười nói.
“Wow. Nhưng ma pháp của tớ toàn tự kích hoạt thôi…”
“C-Cái này thì lại ấn tượng theo kiểu khác rồi.”
Tôi chán nản nói, còn Teresia-san có vẻ ngạc nhiên.
“Tớ muốn cải thiện ma pháp của mình để giúp được cho Eugene-kun…”
Hôm trước bọn tôi đã lên đến tầng 30.
Ma pháp của tôi cứ phóng loạn ra thôi.
Eugene-kun nói rằng ‘cậu không cần lo lắng đâu’ nhưng tôi đang dần mất kiên nhẫn rồi.
Dù bọn tôi đang nhắm đến tầng 500 vì lợi ích của tôi, thế mà tôi lại đang làm vướng chân cậu ấy.
Và rồi tôi nhận ra, Teresia-san đang nhìn tôi chằm chằm.
“Teresia-san?”
“Ah, xin lỗi cậu… Sumire-san này, cậu là bạn gái của Eugene-kun à?”
“Eh?!”
Cô ấy đột nhiên hỏi vậy.
“T-Tớ không phải! Eugene-kun và tớ… chưa có mối quan hệ như thế đâu.”
“…Chưa.”
Teresia-san đưa tay lên cằm nghĩ ngợi.
“Cậu có thân với Eugene-kun không?”
L-Lẽ nào Teresia-san xinh đẹp đây đang nhắm vào Eugene-kun sao?!
“Aah, không, không phải tớ đâu, mà là hội trưởng hội học sinh… Ah, tớ lỡ lời.”
Teresia-san đưa tay lên che miệng với thái độ hơi làm quá một chút.
Hội trưởng hội học sinh, cô ấy nói vậy. Cô gái tóc bạch kim dễ thương trông như idol tên Sara-san mà tôi gặp hôm trước.
…Cô ấy chắc chắn trăm phần trăm đổ Eugene-kun rồi.
Ra vậy, Teresia-san cũng thân với Sara-san nữa.
Thế thì, cô ấy chắc không thể làm bạn với tôi rồi ha?
Tôi nghĩ vậy đấy, nhưng…
“Fufu… Cậu không cần lo đâu. Tớ vừa là người của hội, vừa là quý tộc của Thánh quốc Caldia. Trân trọng người đến từ thế giới khác là điều răn của Nữ Thần Vận Mệnh-sama ở Caldia mà, cũng là luật của học viện nữa… Và ngoài ra, chính tớ cũng khá hứng thú với cậu – với ma thuật Ifrit của cậu đấy.”
Teresia-san nở nụ cười trêu chọc.
Có thể là cô ấy chỉ đang tỏ ra lịch sự thôi, nhưng tôi cảm giác những lời Teresia-san nói là thật lòng.
“Thế thì, bọn mình cùng đi uống trà nhé?”
Tôi định mời cổ đi, nhưng…
“Oi, Teresia-chan, tớ đến gặp cậu đây.”
Một người con trai chạy lại gần chúng tôi.
Tôi còn không cảm nhận được sự hiện diện của cậu ta.
Trên người cậu ta là một bộ giáp sáng bóng trông khá quen.
Một tên tóc vàng điển trai.
“Claude-kun, vẫn chưa đến giờ mà. Chờ chút đi.”
“Tớ muốn đến gặp cậu nhanh nhất có thể cơ.”
“…Geez!”
Cậu ta là bạn thân nhất tự nhận của Eugene-kun, Claude-kun.
Và là bạn trai cũ của Leona-chan.
Tôi cũng muốn thân thiết với cậu ta vì cậu là bạn của Eugene-kun, nhưng vì là bạn trai cũ của Leona-chan nên tôi cũng hơi do dự.
“Hm? Sumire-chan?”
“…Chào.”
Có vẻ như cậu ta thấy tôi rồi. Tôi bối rối cúi đầu chào.
“Gì chứ, vậy ra cậu và Teresia-chan là bạn à. Thế tớ xin cáo lui. Tớ sẽ đợi ở chỗ mọi khi nhé Teresia-chan.”
“Ừ ừ, gặp sau.”
Claude-kun vẫy tay rồi rời khỏi lớp.
Teresia-san thì dõi theo cậu ta.
Dù tỏ vẻ lạnh lùng ở đây nhưng hình như cô ấy cũng không ghét cậu ta lắm.
“Uhm, Teresia-san này, cậu thân với Claude-kun à?”
“Không hẳn. Cậu ta dai thật đấy. Cậu ta cố thân thiết với tớ sau một bữa ăn tối ấy.”
Teresia-san thở dài như thể khó chịu.
Dáng vẻ ấy không phải của một cô gái thấy người mình ghét tiếp cận chút nào.
(Hmmmm.)
Có lẽ nào… Teresia-san và Claude-kun có mối quan hệ khá tốt chăng?”
Nhưng Eugene-kun nói rằng dù là cô gái nào thì cậu ta cũng nói chuyện thế cả.
“Phải rồi… xin lỗi nha. Tớ thật lòng muốn nói chuyện với Sumire-san nữa cơ, nhưng mà…”
“Không không, đừng lo. Cậu có hẹn mà. Bọn mình có thể nói chuyện lúc khác.”
“Ừ, lúc khác cùng uống trà nhé.”
Teresia-san nói rồi rời khỏi lớp, từng bước chân như nhẹ tênh.
Hôm đó tôi về kí túc xá với tâm trạng hơi mơ hồ.
◇Ngày hôm sau◇
“Này này, Sumire-chan, nghe này nghe này! Claude vừa mời tớ đi chơi á!”
Trong lúc tôi đang nghỉ giải lao sau bài luyện tập cơ bản ở CLB Võ thuật, Leona-chan tới.
‘V-Vậy à… Tốt quá ha, Leona-chan!”
Trong đầu tôi hiện lại hình ảnh bầu không khí ôn hòa giữa Teresia-san và Claude-kun.
Nhưng tôi không để lộ ra mặt, cố vui chung với Leona-chan.
“Tên đó nói là không có tớ thì không được ~ Đành chịu thôi ~”
Leona-chan liên tục sút vào bao cát với vẻ hạnh phúc.
Cái bao cát ấy cũng bị Leona-chan sút mấy ngày trước, vừa sút vừa chửi ‘tên Claude chết tiệt!’
“T-Thế thì, cậu tính quay lại à?”
Tôi hỏi một câu mà mình đã biết câu trả lời.
“Hmm, tớ nên làm gì đây ~”
Nói thế đấy, nhưng nếu Claude-kun tiếp cận thì chắc hẳn là ok thôi.
Leona-chan cũng đang rất vui nữa.
Thấy vậy nên tôi quyết định quên đi cuộc trò chuyện của Teresia-san và Claude-kun hôm trước.
Ừm, tôi đang lo nghĩ quá nhiều thôi.
“Này Sumire-chan, chuyện của cậu với Eugene-kun sao rồi?”
“Eh?”
Chủ đề quay ngoắt sang tôi.
“Hai người hôn chưa?”
“L-Làm gì có chuyện đó!”
Tôi ngạc nhiên đấy, vì Eugene-kun và tôi ngay từ đầu còn không hẹn hò cơ…
“Thế không được đâu. Dạo nay Eugene-san càng lúc càng nổi tiếng đấy. Đơn thương độc mã chiến đấu với Cerberus này, bố cậu ấy còn là tai to mặt lớn ở Đế quốc nữa, tương lai càng lúc càng xán lạn. Nếu cậu cứ chần chừ thì sẽ có người khác cuỗm cậu ấy mất đấy.”
“V-Vậy à…”
Tôi bị lấn át bởi thái độ như đe dọa của Leona-chan.
Nhưng tôi cũng hiểu cô ấy muốn nói gì.
Eugene-kun đã ngầu, gia thế lại khủng, mà cậu ấy cũng giỏi cả kiếm thuật lẫn ma thuật, nên đương nhiên là phải nổi tiếng rồi.
Mà nghe nói là cậu ấy chưa hẹn hò với ai cả.
Nhưng nếu một cô gái dễ thương nào đó tỏ tình rồi trở thành bạn gái cậu ấy… và hai người họ tình tứ trước mặt tôi…
(Ugh!)
Không không không không!
Tôi không chịu nổi đâu.
“Sumire-chan, tỏ tình trong chuyến thám hiểm tới thì sao?”
“T-Tỏ tình á?! Hmm, tớ có nên không?”
“Oh, cậu thực sự tính làm thế thật à?”
“Chờ đã chờ đã! Rốt cuộc thì, cậu tính làm gì với Claude-kun thế, Leona-chan?!”
“Uhm, chuyện đó để sau…”
“Nói cho tớ biết trước.”
Bọn tôi sôi nổi trò chuyện một hồi lâu.
…Nhờ chuyện này mà tôi không khỏi bồn chồn cho chuyến thám hiểm tiếp theo.
◇Lối vào Tháp Zenith◇
“Hôm nay chúng ta sẽ khởi hành từ tầng 31.”
“Ừm!”
“…Sumire?”
“Cùng cố gắng hết sức nào!”
Eugene-kun và tôi khoác tay bước vào.
Cậu ấy có hơi bối rối nhưng không hề đẩy tôi ra.
Người ngoài nhìn vào có thấy chúng tôi giống một cặp không nhỉ?
Tầng 1 Tháp Zenith luôn rất đông đúc.
Đương nhiên là cũng có nhiều học viên của Học viện Ma thuật nữa.
Tôi cảm nhận được những ánh nhìn từ họ, nhưng Eugene-kun thì dường như chẳng bận tâm.
“Sumire, cậu đã quen với mana của mình chưa?”
“Uh… Cũng tàm tạm ~”
Tôi luôn nghiêm túc nghe giảng, và cũng được Rin-sensei chỉ dẫn nhiều nữa.
Nên giờ tần suất mất kiểm soát ma lực đang thấp dần.
Nhưng với tôi, một người chuyển sinh thì vẫn thật khó để dùng ma pháp.
“Mà, cũng không cần vội.”
Eugene-kun mỉm cười quan tâm.
Kuh… Cứ vô ý mà thả thính người ta thôi.
“Kể mà Eugene-kun dạy tớ ma thuật nhỉ ~”
Tôi thử tỏ ra một chút nhõng nhẽo.
“Tớ có dùng được ma pháp công kích đâu.”
Cậu ấy trông có vẻ bối rối.
Ấy chết!
Eugene-kun khá bận lòng về mana trắng của mình.
“K-Không phải đâu! Ý tớ không phải thế.”
“Tớ biết mà.”
Cậu ấy xoa đầu tôi trước khi tôi kịp nói hết câu.
(Kuh…! Vẻ lãnh đạm kia không hề lay động.)
Là do tôi tấn công chưa đủ? Tôi nghĩ vậy đấy, nhưng sự quan tâm của Eugene-kun khiến tôi thấy thật thoải mái.
Tôi cảm giác như kéo dài mối quan hệ thế này thêm một lúc cũng ổn thôi.
Nhưng rồi…
“…Eugene.”
Có ai đó gọi tên Eugene-kun.
Một giọng nói trầm nhưng vang như chuông.
Khi tôi quay về hướng giọng nói, ở đó là một cô gái tóc bạch kim xinh như tiên nữ.
(Cô ấy là…)
Đây là lần thứ hai tôi gặp cô ấy.
Lần thứ nhất là ở tòa nhà Hội học sinh.
Cô ấy là Chủ tịch hội.
“Sara?”
Eugene-kun ngạc nhiên.
“Tại sao-“
“Eugene!!! Sao cậu không đến gặp tớ?!”
Sara-san nhảy bổ vào ngực Eugene-kun như lần đầu tôi gặp cô ấy.
-“Nếu cậu cứ chần chừ thì sẽ có người khác cuỗm cậu ấy mất đấy?”
Những lời Leona-chan nói hiện lên.
(Chẳng phải tiên đoán thế này hơi quá nhanh à?!)
Cuộc đời mạo hiểm yên bình của tôi đang dần sụp đổ rồi.