✵ Translator: Tsp ✵
.
(Kỷ nguyên rồng - Năm 872)
.
“Um, hây…. um, hây”
Tôi bò trên sàn, bằng sức lực của đôi tay, tôi di chuyển dọc theo hành lang.
Chiếc xe lăn Sensei cho tôi khá hữu dụng, nhưng nó không thể đi leo được bậc thang và có hơi ồn ào.
Tôi không muốn sử dụng nó vào những lúc cần lén lút, chẳng hạn như bây giờ.
“Phù… tới rồi.”
Đích đến của tôi là căn phòng bí ẩn. Đó là một căn phòng kì lạ không ai sử dụng, nhưng chúng tôi cũng không được phép vào.
Cửa khóa, nhưng không là vấn đề. Tôi mở cái túi đeo bên hông và niệm chú. Nước nổi lên bồng bềnh, rồi biến thành một chiếc chìa khóa vạn năng. Tôi dễ dàng mở cánh cửa và lẻn vào phòng trước khi có ai kịp nhìn thấy.
“Wow…”
Cảnh tượng trước mặt khiến tôi bất giác thốt lên vì thích thú.
Căn phòng được tô điểm bởi những tông màu xanh dương và xanh lá tươi sáng, những món đồ trang trí từ vỏ sò và san hô, cùng với nội thất dễ thương.
Nó vừa hợp đúng gu, như thể được thiết kế riêng cho tôi vậy.
Tôi đã ước rằng lúc lớn mình sẽ được sống trong một căn phòng dễ thương như thế này. Cứ như giấc mơ ấy đã thành hiện thực.
Tôi tự hỏi ai đã từng sống ở đây. Tò mò, tôi mở ngăn kéo bàn.
Bên trong… hỗn tạp đến không tưởng.
Nào là những hòn đá đỏ, vài chiếc lá, những bông hoa xanh ép, cả lông bạc của loài thú bí ẩn nào đó… Khó mà biết được chúng là rác hay gì, tất cả đều bị nhồi nhét lộn xộn.
Bề ngoài căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ, ấy vậy mà ẩn bên trong lại như thế này. Tôi cảm thấy hơi thất vọng về chủ căn phòng.
Còn gì khác không nhỉ… Tiếp tục lục lọi trong ngăn bàn, tôi phát hiện một cuốn sách dày cộm nằm trong góc.
“Woooah—”
Tôi vô thức mở ra và ngạc nhiên thốt lên, nhưng lần này là vì lý do hoàn toàn khác. Nó thậm chí còn hỗn loạn hơn cả ngăn bàn. Thông thường thì sacgs được viết từ trái sang phải hoặc từ trên xuống dưới, nhưng ở đây lại…
Các đoạn văn được viết dọc, ngang, xéo, và thậm chí có vài chỗ viết ngược từ dưới lên.
Chưa kể nội dung thì dở tệ. Có lẽ đây là đoạn đầu tiên:
Long niên 637, ngày 25 tháng 3. Nhận được cuốn sách từ người ấy. Hạnh phúc. Từ hôm nay sẽ bắt đầu viết nhật kí.
Và ngay bên dưới là:
Long niên 640, ngày 1 tháng 4. Trán mạnh.
… Nhật kí đáng lẽ phải được viết thường xuyên, nhưng giữa lần viết đầu và lần thứ hai lại có khoảng cách ba năm. Mà “trán mạnh” là gì cơ chứ?
Phần còn lại là hỗn hợp giữa ghi chú lặt vặt, tranh vẽ, bản đồ và những thứ linh tinh khác. Thậm chí có một trang không có gì khác ngoài một chữ “Xin chào” to đùng. Cách dùng thật tự do.
Nhưng tôi không thể rời mắt khỏi cuốn sách hỗn loạn này. Dù không có bao nhiêu tranh ảnh, và nếu có thì chỉ là những bức vẽ nguệch ngoạc không liên quan đến nội dung. Thứ tự thì lộn xộn, khó đọc, và lắm lúc chẳng hiểu được gì…
Ấy thế mà, nó chứa đựng tiếng lòng của một người phụ nữ tôi không hề quen biết. Những lời cô ấy không thể nói, không thể chia sẻ với ai khác, được ghi chép lại một cách chân thành.
Đặc biệt là sự hiện diện liên tục của “người ấy”.
Tác giả hẳn là rất yêu quý “người ấy”.
Nhưng “người ấy” đã có người mình thích, “cô ấy”…
Cả “người ấy” và “cô ấy” đều vô cùng quan trọng đối với tác giả.
Muốn thổ lộ nhưng không thể nói ra. Ở bên nhau lại cảm thấy đau khổ. Dù vậy nhưng vẫn muốn được “người ấy” chú ý đến. Tim tôi đánh trống dõi theo từng câu chữ.
Đến trang cuối cùng, tôi bàng hoàng.
“Gửi cô gái bé nhỏ, dễ thương đang đọc.”
Như thể cô ấy biết rằng tôi sẽ đọc cuốn sách này.
Hẳn là tình cỡ ngẫu nhiên thôi…
Theo sau đó là những lời hướng dẫn chi tiết, như của Tia-sensei.
Tia, vì thân hình nhỏ nhắn mà tính cách cũng tỉ mỉ thái quá. Tôi thích Lufelle-sensei hơn, cô ấy to lớn lại dịu dàng.
Nhưng người tôi mến nhất là Yuuka-sensei. Cô ấy vừa mạnh mẽ vừa ngầu, hình tượng mẫu mực của một người phụ nữ trưởng thành. Khó ưa nhất? Sensei. Người khoác áo đỏ. Sensei lúc nào cũng bị Nina-sensei mắng, trông đáng thương thật.
Không hiểu sao, nhìn thấy Sensei bị Nina-sensei mắng khiến tôi có hơi bực bội. Vả lại, anh ấy trông có vẻ là người yếu đuối nhất.
… Liệu làm theo ghi chú này có giúp tôi được như Yuuka-sensei không?
Tôi tự hỏi rồi đọc tiếp.
Những lời khuyên về việc dọn dẹp, vệ sinh cá nhân, cách sử dụng ma pháp và những thói quen tốt.
Nhưng có nhiều điều khiến tôi khó hiểu.
Nghiên cứu ma thuật biến hình người mà không phải hi sinh giọng nói? Để làm gì cơ chứ?
Không hiểu lắm, nhưng có lẽ tôi sẽ bắt đầu từ việc dọn dẹp.
Khi chuẩn bị đóng cuốn sách, tôi chợt để ý có những dòng chữ nhỏ viết ở góc trang.
“Hôm nay, người ấy—”
Nhưng rồi bị gạch chéo, và thêm vào một dòng còn nhỏ hơn bên dưới—
“Kí ức này là của tôi. Nếu không bằng lòng thì tự nhớ lại hoặc làm điều tương tự đi.”
Tôi vẫn không hiểu… nhưng khi đọc được những dòng chữ ấy, tim tôi bỗng dung nhói lên.
“Gian xảo.”
Từ đó bật ra khỏi miệng tôi dù không hiểu lý do.
Gian xảo. Gian xảo. Gian xảo. Không biết là gì, cũng không biết vì ai, mà cảm xúc ấy cứ xâm chiếm lấy tôi.
Một ngọn lửa nhỏ, khó tả, được thắp lại trong trái tim tôi.