The Magus of Genesis

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

31 200

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

9 77

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

(Đang ra)

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

Antai (安泰)

Cố lên nhân vật chính! Cố cho đến ngày tên của mình được quyết định nhé!

323 15702

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

282 7377

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

17 138

Tập 2: Kỉ Nguyên Của Ngôn Từ - Chương 19: Lổ hổng

✵ Trans Tsp ✵

✵ Editor Pantsu-kun ✵

=======================================================================================

Tui sẽ nói cho cậu một chuyện hay lắm.

Cái kế hoạch này của cậu và bánh donut có chung một điểm.

—Pháp Sư Lục Bích-Nina

=======================================================================================

“À, đúng rồi. Lần đầu gặp Darg anh cũng đang đi tìm một con behemoth.”

“Ông tổ của bọn em ấy ạ?”

Bước đi dọc theo con đường mòn trên thảo nguyên, tôi gật đầu với Yuuki, người đang đi cạnh tôi. Đây là cách chúng tôi đi tìm behemoth trước kia. Lần theo dấu vết của chúng là cách tốt nhất. Dù tôi có bay lên cao cũng khó có thể quan sát toàn bộ thảo nguyên, cả thị giác sắc bén của loài rồng cũng không thể nhìn rõ được dấu vết của chúng từ trên trời.

Thế nên chúng tôi đi bộ cùng nhau, lần theo dấu vết cũ của nó trên mặt đất.

“Nó biến thành một cuộc cãi nhau tranh giành con mồi. Sau đó cũng có rắc rối một chút, nhưng cuối cùng tụi anh lại trở thành bạn của nhau.”

Cậu ta lúc nào cũng gọi tôi là Đại ca một cách kính trọng, nhưng giữa chúng tôi không hề có quan hệ thứ bậc gì cả.

Bạn tốt. Nếu cậu ta gọi tôi vậy thì tôi đã đồng ý rồi. Nina dĩ nhiên cũng là một người bạn có một không hai của tôi, nhưng tôi cảm giác như cổ thuộc kiểu bạn khác với cậu ấy.

“Ông tổ của em là người như thế nào?”

“Hmm…”

Tôi ngẫm nghĩ một chút trước khi nói.

“Cậu ta trông y hệt Amata bây giờ vậy.”

Amata lúc nhỏ trông rất giống một cô gái, nhưng cậu ấy phát triển nhanh như thổi và trở thành một thanh niên vạm vỡ… rồi cậu ấy tiến thêm một bậc hơn thế nữa và lớn thành một người khổng lồ. Việc cậu ấy vẫn lịch sự và hiền lành như trước có phần hơi kì lạ.

“Có những lúc anh đã nghĩ rằng đứa trẻ đó được di truyền để trở thành Darg vậy.”

Tôi nhìn Yuuki và mừng là em ấy trông không giống như vậy. Trái ngược hoàn toàn với Amata, chiều cao của Yuuki chẳng hề thay đổi chút nào. Nếu tôi nhớ không nhầm, lần cuối cùng chúng tôi đo, em ấy chỉ tầm một trăm bốn mươi lăm centimet. Khá thấp so với một cô gái hai mươi tuổi cho dù là ở thế giới này.

Em ấy vẫn giữ hầu hết tính cách hồn nhiên, vui vẻ của mình, nhưng lúc nhỏ ẻm từng cư xử như con trai vậy. Có lẽ là nhờ hai đuôi tóc dài đến eo tạo nên sự khác biệt.

Cũng có thể là nhờ hai ngọn đồi sừng sững của cô ấy.

“Hm?”

Để ý ánh mắt của tôi, Yuuki đưa mắt nhìn tôi và mỉm cười.

Nụ cười của em ấy cuốn hút đến bất ngờ, khiến tôi phải quay đi chỗ khác.

“Ah, Onii-chan, nó kia rồi!”

Vậy mà đúng lúc đang suy nghĩ chuyện đó, em ấy lại kéo áo tôi như một đứa con nít. Thay đổi qua lại giữa trẻ con và người lớn như quả lắc, ai rồi cũng sẽ dần dần lớn lên. Và sau đó, tất cả—tất cả mọi người sẽ lại bỏ rơi tôi.

“Onii-chan?”

Em ấy tò mò nhìn mặt tôi.

“À, ừ, đi thôi.”

Tôi gật đầu, lúng túng.

Tôi biết chuyện đó rồi sẽ xảy ra, tôi đã biết từ lâu rồi.

“Vâng!”

Yuuki gật đầu rồi nhảy phóc lên lưng tôi. Cảm nhận được cơ thể em ấy áp sát vào người khiến tôi thật sự rất xấu hổ, nên tôi nhanh chóng chuyển sang dạng rồng.

Như Rin đã nói, behemoth là những sinh vật không chỉ biết mỗi bỏ chạy. Hiển nhiên là chúng sẽ cố trốn thoát nếu bị thương, nhưng chúng sẽ không bỏ chạy khỏi những ai lại gần. Dù gì thì chúng chẳng việc gì phải sợ những loài khác với cơ thể to lớn và lớp da cứng cáp của mình.

Behemoth thậm chí cũng sẽ không chạy trốn nếu có một con rồng đỏ như tôi xuất hiện trước mặt. Tôi không chắc nên gọi chúng dũng cảm hay sơ suất, nhưng điều đó khiến chúng rất dễ bị săn. Có lẽ nên gọi chúng là đần nhỉ?

“Được rồi Yuuki, phiền em.”

“Vâng!”

Gật đầu, Yuuki đứng trên đầu tôi và giương sẵn ngọn giáo của mình.

“Ngươi dài, nhọn, và có thể xuyên thủng bất cứ thứ gì! Hãy trở thành một ngọn giáo không gì sánh bằng, tầm nhắm của ngươi luôn chuẩn xác, cú đâm của ngươi là không thể cản phá. Hãy trở thành một ngôi sao băng!”

Ném ngọn giáo vào mông con behemoth sau khi đã niệm chú xong, ngọn giáo để lại một vệt sáng đằng sau. Ngay sau đó, con behemoth phát ra một âm thanh trầm và bắt đầu ì ạch di chuyển. Chúng tôi đã định sẽ khiến nó chạy đi… nhưng nó quá chậm. Dĩ nhiên bởi vì thân hình quá khổ của chúng nên tốc độ cũng sẽ chậm theo, nhưng trông nó chẳng hề vội vã tí nào cả.

“Nina, nghe thấy tôi nói chứ? Chúng tôi tìm được một con behemoth rồi. Chúng tôi sẽ đuổi theo nó từ đây.”

Theo chân con behemoth đang chạy chậm rì… hay đúng hơn, theo chân con behemoth đang lết đi, tôi dùng ma thuật liên lạc với cô ấy.

“Hiểu rồi. Nhưng nó đang đi chệch hướng kìa. Phải rẽ sang trái một chút nữa.”

Ế, sao cô ấy dò ra được vị trí của chúng tôi? Ừm thì, Nina mà lại…

Đi theo Hệ thống dẫn đường Nina mới toanh của chúng tôi. Yuuki ném thêm một vài cây giáo nữa vào con behemoth để chỉnh đúng hướng đi. Lát sau, tôi thấy một bức tường khổng lồ hiện lên phía đường chân trời. Nó là do Nina tạo ra, một cái lồng bằng cây.

Chắc chắn nó sẽ phá hủy bất cứ những cái lồng bình thường nào, nên chúng tôi phải nghĩ ra vài giải pháp ngăn chặn nó trốn thoát. Một trong số đó là để chông gỗ hướng về phía bên trong lồng.

Nếu nó cố trốn chạy, nó sẽ thấy chúng và dừng lại. Dù thật lòng tôi nghi ngờ không biết chúng có thể đâm xuyên lớp da sắt đá của con behemoth thật không, việc Yuuki ném giáo vào người nó dạy cho nó biết rằng vật nhọn sẽ khiến nó đau. Chúng tôi hi vọng rằng điều đó sẽ khiến nó sợ những ngọn giáo và ngăn được nó.

“Nó vào rồi!”

Chúng tôi điều chỉnh hướng di chuyển của con behemoth, lùa nó vào lồng. Tôi đã lo rằng cái lồng sẽ hơi nhỏ so với thân hình của nó một chút, nhưng con behemoth đã có thể vào được bên trong. Và rồi, cảnh giác trước những mũi giáo chúng tôi chĩa vào, nó ngưng lại không di chuyển nữa.

Thành công rồi sao…?

Ngay sau khi tôi nghĩ vậy, con behemoth há to miệng và cắm răng vào những cái chông gỗ, nhai nát chúng.

Nó cứ tiếp tục ăn sạch cái lồng. Một khi đã vui vẻ ăn uống no nê, nó chỉ việc bỏ đi. Chúng tôi không thể làm gì hơn ngoài việc ngồi đó nhìn.

“…Behemoth… ăn cây, em nghĩ vậy…?”

Yuuki ngồi trên lưng tôi lẩm bẩm.

“Nghĩ lại thì…”

Tôi vừa mới nhận ra trước giờ mình chẳng hề biết loài behemoth ăn gì.

Nếu chúng tôi có bắt được đi nữa cũng không thể chăm sóc nó sao?

“… Mà, ít nhất thì chúng ta cũng đã biết nên dùng thứ gì để nhử nó.”

“Nói vậy thì tui đoán là cậu chưa chịu bỏ cuộc nhỉ?”

Nghe tôi lẩm bẩm, Nina trả lời có phần ngạc nhiên.

“Không phải nhưng tôi có cảm giác chúng ta đang đi đúng hướng."

Tất cả mọi loài vật chúng tôi thử trước giờ đều cố gắng hết sức để trốn thoát. Con behemoth ít ra cũng chịu dừng lại. Tôi nghĩ chúng sẽ dễ quản lí hơn lũ hươu nai hay dê.

“Có lẽ chúng ta nên dùng loại cây cứng đến nỗi con behemoth không thể ăn được…?”

“Cô Nina, cô có thể tạo ra loài cây nào cứng hơn nữa không?”

“Không thể nào.”

Nghe ý tưởng của tôi, Shig thử hỏi Nina nhưng bị phản pháo ngay lập tức.

Chúng tôi không dựng cái lồng đó bằng cây ở trong khu rừng, mà là do Nina tự tạo ra. Tự chúng tôi làm một cái lồng đủ lớn để vây con behemoth lại trong một ngày là bất khả thi. Nhưng với khả năng của Dropout Nina, nó không là vấn đề gì cả.

Nếu cô ấy nói không thể thì chắc chắn là không thể.

“Chúng ta có thể dùng loại gỗ nó không thích ăn chăng…?”

“Vậy thì không phải nó chỉ cắn rồi nhổ ra lại sao?”

“Vậy nếu tôi thêm một rừng gai của mình vào có được không?”

“Chúng nhỏ lắm không làm đau nó được. Behemoth cứng cỏi lắm đấy.”

“Nếu có một người đứng cạnh cái lồng và dùng giáo đâm nó mỗi khi nó đến quá gần thì sao?”

“Ai lại muốn làm việc đó chứ…?”

Luka, Violet và Yuuki lần lượt đưa ra những ý tưởng, nhưng Shig đều phản đối tất cả. Mà cậu ấy cũng không có lỗi gì cả.

“Thế thì chúng ta dùng đá thay vì gỗ được không?”

“Chúng ta tìm đâu ra chừng ấy đá chứ… khoan đã, không, có lẽ chúng ta có thể dùng đá làm mũi giáo thôi? Lúc đó chúng sẽ giống như những cây giáo đúng chuẩn.”

Shig nảy ra một ý tưởng từ đề nghị của Rin và hỏi ý kiến tôi.

Gần đây tôi mới để ý thôi, nhưng cậu ấy giỏi trong việc xác định những lỗ hổng trong kế hoạch, lấp chúng lại và xây dựng lên kế hoạch cho những giải pháp thực tế. Rin dùng đầu óc linh hoạt của mình để nghĩ ra những ý tưởng và sau đó Shig sẽ định hình chúng thành những thứ khả thi. Dạo gần đây chúng tôi đã thấy được những cuộc trò chuyện thường diễn ra giống như vậy.

“Đá có thể không đủ bền…”

“Vậy là không được sao? Tôi cứ tưởng là được chứ…”

Shig ủ rũ đôi vai về phía trước.

Nhưng ý của tôi hoàn toàn ngược lại.

“Nói cách khác, miễn là chúng ta giải quyết vấn đề về độ bền của chúng thì sẽ thực hiện được. Chúng ta chỉ cần tìm thứ gì đó cứng, bền, và sắc bén hơn đá.”

“Có tồn tại thứ gì như vậy sao?”

“Đúng.”

Kim loại.

“Vấn đề là… tôi không biết chúng ta phải lấy nó như thế nào.”

Trước đây tôi đã vài lần nghĩ đến việc sử dụng kim loại rồi. Theo sau thời kì sử dụng công cụ bằng đá sẽ là bước chuyển giao sang kỉ nguyên đồ đồng. Mà, tôi không chắc rằng thế giới này thậm chí có đồng hay thiếc không.

Tôi không hề biết tí gì về việc làm thế nào để đào một cái mỏ. Tôi khá chắc rằng người ta không thể đào đá bằng cuốc gỗ được, cuốc còn đủ khó khăn rồi chứ huống gì.

Tôi đã nghĩ mình sẽ cần cuốc kim loại để đào mỏ, nhưng điều đó lại đẩy tôi vào một tình huống nghịch lí khó xử khác. Con gà có trước quả trứng, hay quả trứng có trước con gà?

Ở Trái Đất người ta đã làm thế quái nào vậy?

“Vậy là cậu biết nó ở đâu sao?”

“Phải. Ở bên trong những ngọn núi… thật đấy, ở bên trong chúng. Đào vào trong là cô có thể lấy được nó… có lẽ vậy.”

Đó là một chuyện tôi cũng không dám chắc hoàn toàn. Sắt hay đồng có trong những loại núi nào? Và những loại núi nào thì không hề có kim loại? Đây là một đề tài tôi gần như mù tịt.

“Hmm. Nếu cậu chỉ cần mở một cái hang bên trong ngọn núi, chẳng phải chúng ta chỉ cần đến đó lấy thôi sao?”

“Ở đâu cơ?”

Nina chỉ tay ra đằng sau tôi thay câu trả lời.

Cô ấy chỉ về một ngọn núi to lớn, tráng lệ. Núi Ana, đó là cái tên chúng tôi gọi cho ngọn núi đó.

Câu chuyện về cái tên của nó rất đơn giản—là vì một cái lỗ hổng khổng lồ chạy xuyên qua giữa ngọn núi như một đường hầm.

“À… ở đó!”

Và thứ tạo ra cái hốc đó, ừm thì, là tôi. Tầm năm trăm năm về trước. Chính xác hơn là năm trăm lẻ tám.

Tôi đã nổi giận trong trận đánh với Darg và bằng hơi thở của mình khoét ra cái lỗ đó.

Tham gia Hako Discord tại

Ủng hộ bản dịch tại

穴山, 穴: cái lỗ, hốc…