The Magus of Genesis

Truyện tương tự

Khoái lạc bạo dâm không thể đảo ngược

(Đang ra)

Khoái lạc bạo dâm không thể đảo ngược

野水はた

Cuộc hội ngộ định mệnhTừ ngày kẻ bắt nạt và nạn nhân tái hợp, cuộc sống thường ngày của họ bắt đầu chìm vào hỗn loạn.Đâm, siết cổ, đốt, dìm nước.

21 23

Chuyển Sinh Thành Phù Thủy Cũng Phải Trở Về Làm Anh Trai Sao?

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Phù Thủy Cũng Phải Trở Về Làm Anh Trai Sao?

黑桐未来Mirai

"Anh ơi, anh không sợ bị bỏng khi nấu ăn bằng lửa ma thuật sao?" "Cái con nhóc này...

35 168

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

(Đang ra)

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

木の芽

Nhưng Ouga vẫn không hề hay biết, rằng những ấn tượng về bản thân cậu sẽ ngày càng vượt quá tầm kiểm soát. Liệu những hiểu lầm này rồi sẽ dẫn đến đâu? Một người thừa kế phản diện lại bị hiểu nhầm thàn

28 321

Tập 4: Kỉ Nguyên Của Ma Thuật - Chương 11: Trực giác

✵ Translator: Tsp ✵

***

Cô gái ấy có năng lực kì lạ, không cần lý luận mà vẫn nhìn thấy bản chất sự vật.

Đồng thời, cũng vì không cần màng đến lý lẽ mà cô ấy thường phạm sai lầm ngớ ngẩn.

***

"Chắc là tầm… ba đến năm tuổi."

Sau khi đo chiều cao và cân nặng của Chryse, Nina kết luận.

Chryse thì đang ngồi trên ghế, cười tươi rói vừa nhai bánh mì ngon lành. Hôm qua còn chưa biết ăn gì ngoài sữa, thậm chí răng cũng chưa mọc đủ.

"Ý cô là, em ấy đã phát triển để bắt kịp tuổi thật của mình?"

"Không chỉ bắt kịp, mà ta có cảm giác vượt hơn rồi ấy."

Nghe lời Rin, Nina ôm đầu thở dài. Cô ấy cứ tưởng là không lớn lên nổi, ai ngờ chỉ trong một đêm đã lớn vọt. Muốn than thở cũng không có gì lạ.

"Không chừng là có chị em sinh đôi giống hệt rồi bị tráo đổi ấy chứ..."

"Đây đúng là Chryse. Không thể nhầm lẫn được."

Nina quả quyết khi nghe Yuuka nghi ngờ. Nhưng tôi cũng hiểu ý em ấy.

Khi từ trẻ sơ sinh thành trẻ nhỏ, nét mặt cô bé đã thay đổi đáng kể. Má phúng phính trước kia giờ đã gọn lại, tóc ngắn ngày nào giờ đã dài chạm vai. Tay chân từng mũm mĩm như khúc giò, nay đã thon thả, dáng vẻ cũng ra dáng một bé gái thực thụ.

Yuuka nghi ngờ cũng phải, vì nhìn thoáng qua thì như thể là người khác vậy. Nhưng tôi và Nina biết ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Dù đã lớn, đôi chân cô bé vẫn khẽ đung đưa khi ngồi trên ghế. Cách cô bé cười híp mắt khi ăn bánh mì. Cách cô bé cười khúc khích.

Mọi dấu hiệu đều cho thấy, đó là đứa bé mà chúng tôi yêu quý đã lớn lên. Không thể nhận nhầm được.

"Ít nhất thì, có thể chắc chắn một điều—con bé không phải người."

Nina liếc nhìn trán của Chryse. Ở đó giờ đã nhú ra một cái sừng rõ rệt. Hồi còn là bé sơ sinh thì chỉ phần da nhô nhẹ lên, nhưng giờ thì nhọn hẳn ra, sờ vào lại cứng như móng tay.

"Không biết sự phát triển này là do đặc điểm chủng tộc, hay do ma thuật nào đó nữa."

Cũng có thể hai cái đó là một.

"Đã có ma thuật làm trẻ lại thì chắc cũng có ma thuật làm lớn nhanh... chắc vậy nhỉ?"

Yuuka liếc nhìn Rin.

"Ể, có loại ma thuật đó à?"

Rin nghiêng đầu ngơ ngác hỏi.

Xem ra, em ấy thực sự chẳng nhớ gì về “ngày trước”.

"...Ừ thì, ma thuật vốn là thứ sinh ra từ ý nguyện mà."

Nhìn Chryse tươi cười vừa ăn món hầm còn lại từ hôm qua, tôi mơ hồ đoán được điều cô bé đã ước.

"Chryse."

"Ơi?"

Gọi tên, cô bé liền quay lại nhìn tôi. Tức là, nó nhận thức được tên của mình.

"Làm thế nào mà con lớn nhanh vậy?"

"...Hông biết."

Tuy nhiên, rõ ràng là cô bé vẫn còn quá nhỏ để có thể tự giải thích tình cảnh của mình.

"Ngẫm nghĩ cỡ nào chắc cũng chẳng ra được gì đâu."

Nina thở dài não nề rồi giơ hai tay đầu hàng.

"Ừ, nhưng nếu con bé cứ lớn mãi rồi già hẳn đi thì cũng là một vấn đề..."

Nhưng tôi có linh cảm điều đó sẽ không xảy ra. Dù cô bé có ước được làm nhiều điều hơn, chắc cũng sẽ không ước mình già yếu đi. Có quá nhiều điều tôi không biết, chỉ toàn phỏng đoán chồng chất phỏng đoán, mà lo lắng dựa trên phỏng đoán là vô ích.

"Cứ cố gắng luôn để mắt đến con bé là được thôi."

"Ừm. Nhờ cậu đấy."

Vừa ổn định được tình hình, tiếng chuông thứ tư vang lên.

Tôi gỡ Chryse ra khỏi vòng tay đang bịn rịn không muốn buông của Nina, đưa cô bé đến phòng khám. Khi chuẩn bị trở về phòng nghiên cứu thì Rin và Yuuka bảo muốn đi cùng, thế là cả bốn người cùng nhau lên đường.

Ngạc nhiên hơn hết là Chryse giờ đây đã biết đi.

Nếu ban ngày cô bé lại lớn thêm, đến tối thành người trưởng thành thì chắc Nina sẽ sốc lắm…

***

"Chryse-chaaaaan!"

Vừa đặt chân vào phòng nghiên cứu, tiếng guốc lộc cộc vang lên rộn ràng, mái tóc trắng bồng bềnh bay trong gió.

"Hôm nay cũng dễ thương ghê luôn á~"

Mel như cơn gió lao đến Chryse, chẳng chút ngần ngại mà ôm chầm lấy cô bé thật chặt.

"Ala này. Với loài bốn chân các cậu, hình dáng hiện tại của Chryse nhìn có khác biệt so với hôm qua lắm không?"

Tôi buột miệng hỏi một câu, tùy cách hiểu, có thể nghe khá thất lễ.

"Ơ... làm gì có... mà bé gái đó đúng là Chryse à?"

"Mel đã ôm bé như vậy thì chắc là đúng rồi... Nhưng rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra?"

Ala hoang mang lắc đầu. Inis thì lầm bầm, giọng vẫn lười biếng như mọi khi.

"Anh cũng không rõ. Sáng nay ngủ dậy thì thấy con bé lớn vậy rồi."

"...Nói đúng hơn là giờ mới phát triển đúng với tuổi thật."

Nghe vậy tôi quay lại nhìn Inis, em ấy liền nhăn mặt rõ ràng như vừa lỡ lời.

"Inis, em nhận ra là tốc độ phát triển của Chryse chậm à?"

"Ừm... tiện thể cũng nhận ra luôn là mấy người chẳng ai để ý."

Tôi gặng hỏi, cô nàng thản nhiên thừa nhận.

"Cũng phải nói cho mọi người một tiếng chứ."

"Phiền lắm."

Một câu trả lời rất đúng phong cách của em ấy.

"Với lại, nói ra thì cũng có làm gì được đâu."

Mà, đúng thật...

"Nè nè, sensei!"

Mel thì vẫn đang ôm Chryse, giơ con bé lên cao, hớn hở.

"Cảm giác như Chryse-chan nặng hơn thì phải!"

"Ừ, cân nặng tăng gấp đôi mà."

Chúng tôi đã vô tư, nhưng Mel còn vô tư hơn nữa. …Không đúng, chẳng lẽ nhờ nhạy bén mà em ấy nhận ra ngay đó là Chryse? Thành thật mà nói, trực giác của Mel vượt ngoài tầm hiểu biết của tôi.

"Chryse lớn lên thật rồi!"

"Lớn rồi—!"

Giọng Chryse vang lên kiêu hãnh, Mel giơ cô bé lên cao, xoay vòng vòng.

Thấy họ vui vẻ thế thì thôi, chắc cũng không sao.

"Ala, lâu rồi không đấu tay đôi ha. Làm một trận chứ?"

"Vâng, mong chị chỉ giáo!"

Yuuka ngỏ lời với Ala, rồi cả hai cùng bước ra ngoài.

"Có vẻ thú vị đấy, em đi xem nữa~"

"Ah! Mel cũng xem!"

Rin đi theo hai người họ, Mel cõng Chryse trên lưng nối đuôi. Cái ghế sofa lơ lửng quen thuộc cũng thản nhiên lững thững bay theo sau. Rốt cuộc, cả đám đều kéo nhau đi xem trận đấu.

"Ta là ngươi, ngươi là ta, chiếc bóng phản chiếu tấm thân này, hãy về tay ta và hóa thành móng vuốt!"

Ala niệm chú, cái bóng của cậu ta liền ngọ nguậy, hóa thành hai thanh kiếm đen sẫm nằm gọn trong tay.

Yuuka thì vẫn đứng yên tại chỗ, tay không rút thanh kiếm đá bên hông, chỉ lặng lẽ đối diện.

"Bóng của ta, hãy vươn dài và đâm thủng!"

Ngay khi câu thần chú cất lên, một trong hai thanh kiếm bóng tối biến hình mềm mại như chất lỏng, hóa thành một mũi thương dài lao tới Yuuka. Nhưng đòn tấn công không trúng em ấy mà chỉ lướt nhẹ qua vai.

"Bóng của ta, hóa nặng nề, phình to và nghiền nát!"

Lại một câu thần chú nữa. Ngọn giáo lập tức biến dạng, phần đầu to dần như chiếc búa. Nhát búa của Ala giáng xuống, cùng với thanh kiếm còn lại chém vào từ bên trái như gọng kìm.

Tuy nhiên, đòn tấn công của Ala vẫn không thể chạm vào Yuuka, chỉ chém hụt vào không khí, để lại những cơn lốc xé toạc không trung.

"Sensei nè, họ đang làm gì vậy?"

Nhìn cảnh tượng đó, Rin tò mò hỏi tôi. Đối với người không thạo, trông như thể chỉ có mình Ala đang loay hoay vung vũ khí tứ tung, trong khi Yuuka đứng bất động.

"Có vẻ như, chính Yuuka mới là người đang điều khiển đường kiếm của Ala đấy."

Nói thật, tôi cũng chẳng hiểu rõ. Nhưng có vẻ như Yuuka đang dẫn dắt Ala bằng cách nào đó.

Cô ấy chỉ cần hơi nghiêng người, di chuyển trọng tâm, liếc mắt một chút... tất cả đều thành những cú nhử. Và dù gần như không nhúc nhích, Yuuka lại có thể dẫn dắt đối phương và khiến họ đánh trượt.

"Hừm~"

Đôi mắt Rin sáng rỡ. Đó là biểu cảm mỗi khi cô bé nghĩ ra trò nghịch ngợm.

"Hỡi lửa."

Rin thì thầm, và từ đầu ngón tay giấu sau lưng, một đốm lửa bùng lên. Đợi đến lúc Ala ra đòn tiếp theo, Rin bất ngờ ném ngọn lửa ấy về phía Yuuka.

—Ngay khoảnh khắc đó, Yuuka quay đầu về phía Rin, chân lấy đà như chuẩn bị bật lên.

"Á!"

Rin phản ứng theo, tưởng rằng Yuuka sẽ nhảy né. Nhưng Yuuka không hề nhúc nhích, và ngọn lửa bay chệch đi hơn hai mét. Thì ra là vậy.

"Phát nổ!"

Ngọn lửa bay lướt qua Yuuka liền bùng nổ theo lệnh của Rin. Tuy nhiên, vụ nổ cũng không lớn lắm. Yuuka vẫn kịp nhận ra và chỉ cần lùi nửa bước là tránh được hoàn toàn.

Nhưng mục tiêu thật sự của Rin không phải là vụ nổ, cũng chẳng phải ngọn lửa.

"Bóng của Ala, hãy lan rộng và vươn dài!"

Rin hô thần chú. Nhờ ánh lửa, bóng của Ala hiện rõ và trải dài, hóa thành một thanh kiếm đen khổng lồ bổ thẳng xuống Yuuka.

Và rồi—

"A, hết hồn luôn á."

Thanh đại kiếm Ala giáng xuống bị kẹp chặt giữa ngón trỏ và ngón giữa của Yuuka. Không phải “tay không bắt kiếm”, mà là dùng... đầu ngón tay.

"Rin-chan đúng là luôn làm chuyện không ai lường trước mà!"

Nói vậy nghĩa là đến tận giây phút cuối, Yuuka vẫn chưa đoán ra ý định của Rin. Tức là tất cả chỉ dựa vào phản xạ mà em ấy chặn được cú đòn đó. Điều đó thực sự còn đáng nể hơn nhiều.

"Thế mà vẫn không khiến chị ấy rút kiếm ra được..."

Rin cũng không hài lòng với bản thân. Thanh kiếm đá Yuuka luôn mang theo vẫn lủng lẳng bên hông.

"Giá như rút ngắn được thần chú thì tốt biết mấy..."

Ala lầm bầm đầy ấm ức. Quả thực, mấy câu chú để biến hình bóng của cậu ấy khá dài dòng nếu dùng trong lúc chiến đấu. Dù đã luyện đến mức có thể vừa di chuyển vừa niệm chú mà không tạo ra nhiều sơ hở, nhưng chỉ một từ vẫn là tốt nhất.

"Nhắc mới nhớ, anh và Rin khi dùng ma pháp đâu cần niệm gì nhỉ?"

Câu nói của Yuuka làm tôi và Rin nhìn nhau.

"Ý em là... như thế này?"

Tôi xòe tay, lửa lập tức bùng lên trong lòng bàn tay. Rin dang tay, và đôi tay em ấy hóa thành đôi cánh trắng muốt.

Nói mới để ý, ngày xưa Rin vẫn phải niệm chú mới biến hình được. Giờ thì chỉ như hít thở, muốn là làm được.

Tôi cũng bắt đầu điều khiển được lửa theo ý mình, ít ra là những đốm nhỏ như thế này. Nếu không tính đến uy lực mà chỉ đơn thuần là tạo ra lửa thì khá dễ.

"Ừ đúng đó. Như chị Nina mọc cây cũng chẳng cần niệm chú. Làm cách nào vậy?"

"Hmm… nói sao nhỉ…"

Câu hỏi khó thật.

"Thật ra thì, ma pháp vốn đâu bắt buộc phải niệm chú."

"Ể!? Thật hả?"

Tôi vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều tròn mắt ngạc nhiên.

"Dĩ nhiên nếu dùng thần chú thì sẽ dễ đạt hiệu năng lớn hơn. Nhưng ví dụ như..."

Tôi quay sang Mel đang ẵm Chryse, chạm nhẹ vào môi cô bé.

"Ăn cơm?"

Chryse liền sáng mắt hỏi lại. Bé nhà tôi thông minh thật. Dù hình dáng đã thay đổi, cô bé vẫn nhớ ý nghĩa của động tác mà Ala dạy hôm qua.

"Như thế đó, có những điều không cần nói cũng truyền đạt được. Tương tự, ma pháp không nhất thiết phải có thần chú. Thần chú chỉ là... một cách để truyền đạt cảm nghĩ của mình."

Tôi đã nhận ra điều đó từ xa xưa. Nguyên lý cơ bản nhất của ma pháp.

"Truyền đạt cho ai cơ?"

"Ể...?"

Tôi đang nhớ lại hình ảnh cô gái bọc trong tảng băng thì Mel bất ngờ hỏi, làm tôi tỉnh người.

"Với Ala-kun thì, cậu ấy đang truyền đạt cảm nghĩ cho ai? Inis-chan?"

"Gì mà tự nhiên lôi tôi vào hả!? Nghĩ kỹ thì... chắc là cái bóng? Tinh linh bóng tối?"

Inis bối rối chỉ vào cái bóng của Ala.

"Ơ, nhưng bóng đâu phải tinh linh."

"Sao cậu lại nghĩ thế?"

Rin hỏi lại, giọng nghiêm túc.

"Ể? Tại sao là tại sao á?"

Nhưng Mel chỉ nghiêng đầu. Hai người họ có nhiều điểm giống nhau ở tính cách vô tư, nhưng bản chất lại trái ngược. Rin là kiểu người luôn hoài nghi điều ai cũng cho là hiển nhiên. Còn Mel thì ngược lại, bỏ qua mọi lý lẽ, và bằng cách nào đó đi thẳng đến kết luận.

—Kỳ lạ thay, những kết luận ấy lại thường đúng.