Trans: Tsp
Editor: Halfmoon
================================================================================================================================
(Kỉ Nguyên Rồng– Năm 6050– )
Trong thời đại đã chỉ còn là những câu chuyện truyền thuyết và thần thoại
Trong thời đại mà loài người còn chưa sáng tạo nên hệ thống chữ viết.
Người ta kể rằng ở đất nước tên là Scarlet có tồn tại một vị pháp sư.
Người ta kể rằng ông ta là người đã truyền đạt ngôn ngữ và chữ viết, dạy người dân khai khẩn đất đai, cách chăn nuôi gia súc, và đã mang đến một món quà—hay nói đúng hơn, đó là phép thuật tạo ra lửa.
Ông ấy được miêu tả là một thanh niên quả cảm, một con rồng khoác trên mình bộ vảy đỏ tươi, một người được khắp nơi tôn thờ sùng bái.
Người này được cho là Vị thần của Nền văn minh.
Nhưng lạ thay, tên của ông ta hầu như bị xóa sạch khỏi những ghi chép.
Thế nên, ông chỉ đơn giản được nhắc tới là—
—Nguyên Thủy Pháp Sư.
Tập 1 sêri Những Bậc Vĩ Nhân của đài HHK.
Trong tập này chúng ta sẽ thỏa luận về một nhân vật đầy bí ẩn: Nguyên Thủy Pháp Sư.
“Em lại xem cái đó à?”
Đang chú tâm vào cái TV, tôi nghe một giọng quen thuộc, đầy vẻ ngạc nhiên phát lên sau lưng.
“Em vừa dọn dẹp xong nên nghỉ mệt một lát.”
“Ý chị không phải thế… mà thôi.”
Tôi biết ý chị ấy nhưng vẫn trả lời như không hiểu.
Kể cả tôi cũng thấy bất ngờ với mình.
Tôi đã xem cuộn băng này ít nhất là 10 lần rồi.
“Lần nào em ngồi một cục trước cái TV như vậy nhìn cũng y như mấy bà già í.”
“Chị nói em già rồi cũng đúng đó”
Tôi chẳng muốn người như Nina-san, một cô gái còn lớn hơn mình cả thể xác lẫn tâm hồn, vậy mà trông trẻ mãi dù có trải qua bao lâu đi chăng nữa, ngồi móc méo tôi như vậy. Nhờ mái tóc vàng óng và làn da trắng không tì vết mà chị ấy nhìn gần giống một đứa vị thành niên hơn là một người trưởng thành. Cũng chẳng phải chỉ có vẻ ngoài mà tâm hồn chị cũng y chang. Chị ta đang lười biếng nằm sấp trên cái sofa và, nghe tiếng từ điện thoại thì có vẻ là đang chơi game.
“Thật đấy, Cô Nina… làm ơn tự mình dọn dẹp đi.”
Một cô gái tóc đen cột thành búi xuất hiện, phình má.
Nói tới tuổi tác, cô nhóc này là Kanata-chan. Cô ấy nhìn tầm 20 nhưng chắc chắn là người có tính cách trẻ con nhất ở đây.
Lầm bầm kêu ca hết câu này đến câu khác xong, cô vẽ ra một vòng ma pháp và một vài chú lùn xuất hiện. Họ nhặt quần áo của Nina-san vương vãi khắp phòng rồi đem đến chỗ máy giặt.
“Xin lỗi nhé, lần sau chị sẽ tự làm.”
Nina-san nói vậy, nhưng chẳng cần quay lại nhìn cũng dễ biết chị ta chẳng thèm rời mắt khỏi điện thoại.
“Có chuyện gì mà ồn ào quá vậy?”
Một cô gái người nhỏ nhắn, tóc đỏ, vừa rửa chén bát xong, xuất hiện.
“Cô Yuuki! Chị làm ơn nói gì đó….với cái bà elf hikikomori này đi.”
“Hm, trước đây chị ấy đâu có như vậy…a, bộ Những Bậc Vĩ Nhân đó à. Cho tui xem với!”
Yuuki-chan cười trừ, tỏ vẻ bối rối, rồi để ý thấy chương trình tôi đang xem.Thấy đúng chương trình, cô ấy cầm chiếc gối đệm nhảy phóc lại ngồi cạnh tôi.
“Ơ… nhưng mà em nhớ Nina như thế này cũng lâu rồi mà.”
Nói rồi, Katana-chan cũng ngồi xuống cạnh tôi.
“Chị đã làm việc hết bổn phận của mình rồi. Còn từ giờ trở đi chị muốn làm gì là quyền của chị.”
“Chuyện đó xảy ra trước khi em sinh ra rồi, Kanata-chan. Chị ấy đã từng là người làm việc cực kì chăm chỉ. Tui nhớ chắc là chị ấy dễ dàng làm việc bằng 10 đến 20 người cộng lại cơ.”
Trong lúc tôi đang nghe Yuuki-chan nói thì Nina-san đã xoay người lại, tiếp tục nằm bấm điện thoại.
“Nina-san, Nina-san, Chị nếm thử giùm em cái này điiiiii.”
Vừa lúc đó, Kruse-chan xuất hiện và đút ngay cái thìa vào miệng Nina-san.
Chị ấy cũng chẳng bận tâm mà nhai hết chỗ đồ ăn.
“Vị thế nào?”
“Mm, vừa đủ cay…nhưng mà anh ta thích nó mặn hơi một chút.”
“Đã rõ.”
“Eeek! Cô Kruse, đừng dọa em như vậy chứ!”
Katana-chan nghe tiếng Kruse-chan trả lời, quay người lại thì la lên bất ngờ.
Tất cả những gì em ấy nhìn thấy lúc này là đầu của Kruse-chan với mái tóc hồng xoăn bồng bềnh và cánh tay phải lơ lửng trong không trung.
“Xin lỗi nhé, tại chị đang bận nên không rời đi được.”
“Chẳng phải chị vừa làm thế sao?”
“Thôi mà, tập làm quen với nó chút đi. Lúc nào cũng chỉ có tay, chân, đầu với ‘bộ lòng’ của cô ấy thôi mà.”
“Ugh, em không nghĩ mình sẽ dám ăn thịt trong thời gian tới đâu.”
Ừ thì, tôi không phủ nhận chuyện “nội tạng bay lơ lửng” này là hơi quá với một cô gái.
“Giờ thì chỉ cần nấu nữa thôi. Kana-chan, cảm phiền nhé!”
“Tại sao chị lại đến gần em—!?”
Đầu Kruse-chan bay lại chỗ Kanata-chan, đáp xuống nằm gọn trên đùi em ấy.
Còn tại sao thì…chắc là vì phản ứng của em ấy lúc nào cũng thú vị.
“Nhìn vui quá. Cho Azel tham gia với nhé.”
“Azel-chan, giỏi lắm. Em đã xếp quần áo xong rồi sao?”
“Vâng ạ. Mà đầu của Azel cũng rời ra được nè. Em có bất ngờ không, Kanata?”
“Pop” một tiếng, Azel-chan đã tháo đầu mình ra.
“Hmm. Azel-chan, lúc em làm thế thì nó có hơi…”
“Đáng tiếc quá”
“Cô Azel, chị hơi bị đẹp nên nhìn chẳng có gì bất thường cả.”
Kanata-chan nói đúng thật. Thậm chí khi chị ấy chỉ có mỗi cái đầu thì cũng chẳng thấy đáng sợ tí nào. Hẳn là do khuôn mặt đẹp không cảm xúc của chị ấy và mái tóc dài màu thạch anh tím hệt như một tác phẩm nghệ thuật.
“Này, chờ đã, tui đang ở ngay đây mà! Tui cũng đẹp mà đúng hông!?”
Kruse-chan trông cũng xinh xắn với mái tóc hồng, nhưng lúc nào cô ấy cũng thích làm lố.
“Cô Kruse, phần thân cắt ra của chị nhìn hơi tởm đấy.”
Cuối cùng, cả Azel-chan và Yuuki-chan đều ngồi xuống xem TV cùng tôi.
“Nghĩ lại thì, Chủ nhân không có ở đây à?”
“Anh ấy ra ngoài mua sắm với Rin rồi. Mà anh ấy có lẽ sẽ về ngay thôi.”
“Ah, hình như anh ấy về rồi kìa.”
Trong khi Kruse-chan đang trả lời Azel-chan, Yuuki lên tiếng mà không cần rời mắt khỏi TV.
“Tui về rồi đây~”
Y như Yuuki-chan dự đoán, từ phía lối vào đã nghe giọng của Rin-chan.
“Huh, Cô Yuuki? Chị đã dùng gì vậy, phép dò tìm à?”
“Không phải, tui chỉ nghe tiếng bước chân thôi.”
Yuuki-chan thản nhiên trả lời Kanata-chan.
“Không không không thể nào, kể cả chị nghe tiếng bước chân thì chẳng phải là của rất nhiều người đang đi ngoài đường sao? Chị biết được là của người nào luôn à?”
“Là do chủng tộc của cô ấy đó, đúng là có hơi kì lạ một chút.”
Ninaa-san nói với giọng chán nản. Dù Elf có thính giác cực kì nhạy bén, đến chị ấy cũng chẳng thể phân biệt được nếu có nhiều người như vậy.
Và, dĩ nhiên, tôi chắc cũng chẳng thể nào phân biệt được người khác ở khoảng cách xa như vậy.
“Mệt chết mất~”
Nói đoạn, Rin-chan nhảy lên ghế sofa. Chỉ có thể miêu tả người phụ nữ với mái tóc xanh này như một mĩ nhân hóa thân thành cô bé 10 tuổi dễ thương vậy—cô ấy lập tức nhảy lên người Nina-san.”
“Nặng quá! Chỗ của cô ở ngay kia mà!”
“Xin lỗi nhé nhưng mà tui sẽ chiếm hết cái ghế sofa này!”
Đang mải nhìn 2 người họ, tai tôi nghe có tiếng bước chân của một người nữa đang đi vào.
Muốn tôi làm giống Yuuki-chan chắc là không được rồi, nhưng tôi chẳng thể nhầm lẫn bước chân của anh ấy được.
“Mừng anh đã về.”
“Anh về rồi đây.”
Khi tôi mở cửa phòng khách, trên khuôn mặt anh ấy nở một nụ cười.
“Oh, mọi người đều ở đây…ah, mấy em lại xem cái đó nữa à?”
Anh ấy nhìn về cái TV, nói lại y hệt Nina-san.
Nhưng mà khác ở chỗ là anh ấy không có vẻ ngạc nhiên, mà có chút hơi xấu hổ.
“Onii-chan, lại đây xem cùng đi. Mà cũng sắp hết rồi.”
Yuuki-chan kéo tay anh ấy lại ngồi xuống cùng chúng tôi thành vòng tròn, Nina-san cũng cất điện thoại đi và lại ngồi cạnh tôi.
—Nguyên Thủy Pháp Sư, con người bí ẩn có thể gọi là Vệ thần của Nhân loại có thể đang hiện diện xung quanh, đang dõi theo chúng ta lúc này đây—
Bình luận viên nói vài lời cuối và chương trình kết thúc.
“—Thế…”
Nina-san nói giọng mỉa mai.
“Hỡi Ngài Vệ thần của Nhân loại, tiền thưởng hôm nay là gì ạ?”
“… 3 cây hành lá mỗi cây 48 yên.”
“Ít ra cậu cũng biết quản lí tiết kiệm chi tiêu đấy nhỉ.”
Chị ấy trả lời, bất giác nở nụ cười.
“Này, này! Tui mới xem được giữa chừng à, cho tui xem lại từ đầu đi.”
“Ah, cả tui nữa! Để tui đem phần thân đến đây luôn.”
“Khoan, đợi tui cất đồ vào tủ lạnh đã.”
Yuuki-chan bắt đầu mè nheo rồi đến Kruse-chan cũng muốn xem lại, Rin-chan thì nhanh chóng biến thành một chú hổ lớn phóng nhanh như bay vào bếp.
Khi mọi người đã tụ tập đông đủ trong phòng khách, tôi mở lại chương trình đó từ đầu.
“Chủ nhân, những thứ họ nói có đúng không?”
“Hmm… hết phân nửa là nhảm nhí, nửa còn lại được giải thích khá là kì cục.”
“Thế ý anh đây toàn là chuyện bịa đặt sao?”
Kanata-chan xen vào cuộc nói chuyện của anh ấy với Azel-chan.
Đúng là vậy, “Nguyên Thủy Pháp Sư” mà học nhắc đến trên TV là một người vô cùng đáng kính, người luôn đúng và không bao giờ phạm sai lầm. Một nhân vật thần thánh.
Sự thật không hẳn giống như vậy… Tôi biết rõ điều đó.
Tuy nhiên
“Đúng, hầu hết là bịa đặt.”
Nhìn trên TV thấy chân dung vẽ của “Nguyên Thủy Pháp Sư” đang hạ phàm thăm những người sống trong những căn nhà bằng đá, Nina-san lên tiếng.
Tuy nhiên, tôi biết rõ những gian khổ mà anh ấy đã phải trải qua.
Câu chuyện trên tivi toàn là hư cấu, thành ra lúc này đây tôi nhắm mắt lại vẫn có thể nhớ được những chuyện đã xảy ra như mới chỉ ngày hôm qua.
—Người ta tin rằng đất nước Scarlet nay là Quận Anayama. Một nơi với nhiều truyện dân gian được truyền lại qua năm tháng—
Cùng với lời bình đó là một đoạn phim quay cảnh một khu rừng từ trên cao.
Luyến tiếc trong lòng, tôi nhìn sang bên cạnh. Anh ấy cũng đã quay sang nhìn tôi.
Vùng đất cội nguồn, vùng đất hứa.
Đó chính là nơi mọi thứ bắt đầu—
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại
(TLN: những người Kanata-chan gọi “cô” là “cô” trong “giáo viên” ấy) (yêu tinh) (TLN: hikikomori: những người chỉ giam mình trong nhà mà không muốn tham gia đời sống xã hội)