Không phải thứ gì cũng kết hợp với nhau được, trong một thoáng tôi đã quên mất điều đó.
"Guuueeeeegh..."
Thật sự đó là điều rất hiển nhiên. Coca nên dùng kèm với pizza hay gà rán, chứ không nên dùng với cơm.
Socola và bạc hà, nếu dùng riêng chắc hẳn sẽ rất ngon, nhưng khi kết hợp với nhau chúng ra kết quả thật khủng khiếp.
Có lẽ ổn nếu chúng được nấu lên, chứ ăn sống thế này không khéo lại đau bụng.
Tôi quá tập trung vào lí thuyết mà quên mất lẽ thường, sau khi tỉnh táo lại bản thân, tôi lau miệng bằng ống tay áo.
Nhưng cả ngày hôm nay đây là thứ duy nhất tôi bỏ vào bụng, dù khó khăn nhưng tôi vẫn cố nuốt nó xuống.
"Ugghh..."
Hậu quả là một vài cơn nôn ói.
Ít nhất thì không ai thấy tôi trong bộ dạng này.
Nếu giáo sư Hasfeldt thấy tôi, chắc chắn bà sẽ làm tăng tần suất sử dụng ngôn từ tục tĩu, khiến tình hình chỉ thêm tệ hơn.
Tôi tìm một con suối ở gần đó để súc miệng, điều này giúp tôi thoải mái hơn một chút.
- Nhớ về trước 5 giờ chiều.
Tôi đã kiếm đủ đá mana, bụng cũng không còn trống rỗng nữa , nên tôi xuống núi để về trước giờ.
Ầm! Ầm! Baaang!
Gì vậy?
Tôi đi về hướng phát ra âm thanh.
Không phải do tôi tò mò đâu, mà đây cũng là đường xuống núi nữa.
ẦMMMM!
Mặt đất rung chuyển dữ dội, tôi cố gắng giữ thăng bằng lại, nguyên nhân của trận rung chuyển ở ngay trước mắt tôi.
"Sao ở đây lại có cả Thiết Long cơ chứ!"
"Làm sao mà tớ biết được!"
Thiết Long. Một loài Ma Thú dạng khủng long, toàn thân nó được bao phủ bằng một lớp sắt cứng.
Trông nó như một loài tồn tại từ kỷ phấn trắng, nhưng ở thế giới này lại rất phổ biến, như thể nó chưa từng trải qua một đợt đại tuyệt chủng nào.
Mm, một loài lai từ phân bộ thằn lằn, nó mang tính cách cục cằn như vẻ ngoài của nó.
Nhưng tại sao nó lại ở đây?
Thiết Long thường sống ở sâu trong rừng, không có lí do gì nó lại ở ngoài sườn núi như thế này.
Ở phía xa là hai nữ sinh đang run rẩy, một nam sinh chuẩn bị bỏ chạy và một nam sinh có mái tóc đỏ đang niệm chú.
Nhìn qua tôi đã biết họ là sinh viên của Học viện, đều là nhờ màu dải khăn buộc quanh áo chùng của họ.
Nó có màu xanh lá, họ là sinh viên năm nhất.
"Để tớ giữ chân nó lại, hãy chạy đi gọi giáo sư đi!"
"Cậu bị chập mạch hả, Lorewell! Làm sao mà cầm cự nổi chứ!"
Nam sinh kia nói đúng, trừ khi họ được dạy vài kĩ năng, uy lực ma pháp của sinh viên năm nhất hoàn toàn không thể để lại vết xước trên cơ thể con Thiết Long.
Dựa vào màu mắt, nam sinh tên Lorewell là một pháp sư hệ lửa, nếu muốn tiêu diệt con Thiết Long đó, ít nhất cậu ta cần một người giúp đỡ.
Huh, không phải tôi có một cái à?
Hai cuộn giấy trong túi đeo của tôi đều là 'Quang Tiễn.'
Quang Tiễn là ma pháp trung cấp của hệ lửa, nó có sức xuyên phá cực kì lớn, đáng ra nó phải mang trong mình sức mạnh hủy diệt của ma pháp cao cấp chuyên dùng để tiêu diệt Ma Thú có lớp vỏ cứng.
Tôi không biết tại sao con Thiết Long lại mò đến tận đây, tôi chỉ chắc chắn những học sinh đó sẽ chết.
"Khai hỏa!"
Phép thuật của nam sinh đó đã bị chệch hướng do bả vai của con Ma Thú, nó bay xuống gần chỗ tôi, nhân cơ hội tôi rút ra một nhánh cỏ mana.
Híttt!
Sipppp, haaaaa.
Bạn có thấy đám khói này không? Nó thực sự sưởi ấm tâm hồn tôi.
Tôi hít sâu khói của nó, mana chạy dọc khắp cơ thể tôi, truyền năng lượng cho cuộn Quang Tiễn.
Chỉ trong một khoảnh khắc.
Shhhk, bùmmm!
"Kwaaak!"
Tia sáng vụt qua xuyên thủng lớp giáp của con Thiết Long, xé toạc phần đùi của nó.
Chắc chắn mũi tên đã xuyên qua phần xương sườn của nó, con Thiết Long lúc này không thể giữ thăng bằng, tôi nhân cơ hội đó mà trèo lên lưng nó.
"...!"
Tôi nhìn chằm chằm về nam sinh phía trước, toàn bộ mana của tôi đã tiêu tan sau đòn đó, nên tôi quyết định đưa cuộn Quang Tiễn còn lại cho cậu ta.
"Bắt lấy!"
"Đây là....?"
Chúng tôi chỉ cách nhau khoảng một mét, nên tôi dễ dàng ném đi.
"Cậu có biết cách dùng không?"
"...Tôi có!"
Cậu ta gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Bùm!
Cuộn giấy được sử dụng ngay lập tức, xuyên qua ngực của con Thiết Long khóa chặt chuyển động của nó.
Hầu hết các loài bò sát đều có đá mana ở sau đầu, nếu nó bị lấy đi thì Ma Thú hoàn toàn bị vô hiệu.
Giống như con Từ Thạch Quy, tôi dùng cây trượng bằng thép của mình.
Whiirl, tôi quay cây trượng tám lần trên không trung rồi đâm vào phần đốt sống cổ của nó.
Trục càng xa điểm va chạm, quán tính quay càng tăng, chỉ một đòn cũng đủ để dập nát hoàn toàn phần sau đầu của nó.
"Kuh...waa...aaaaaak..."
Lớp sắt bên ngoài bị bong ra, dầu đặc sệt tuôn ra, dây điện ở khắp nơi, xương hoàn toàn là chì, nhìn cơ thể đó không thể tin được nó lại là sinh vật sống.
Bên trong cơ thể nó có hematit và đồng, tôi lấy viên đá mana ra làm sự sống của con Thiết Long dần mờ nhạt, thậm chí có thể nghe thấy âm thanh như tiếng tắt nguồn.
Tôi bước xuống cái xác vô hồn của con Thiết Long, ánh mắt của tôi và cậu nam sinh tóc đỏ chạm vào nhau, trong khi hai nữ sinh vẫn còn run rẩy.
"Cậu có bị thương không?"
"Tôi không sao, cảm ơn cậu đã cứu chúng tôi."
"Nghĩ lại cũng thật kì lạ, tại sao Thiết Long lại xuất hiện ở đây nhỉ? Các cậu có ai có manh mối gì không?"
Cả bốn học viên đều lắc đầu.
"Chúng tôi cũng không rõ, chúng tôi chỉ đang ra ngoài để thực tập."
"Ch-chắc không có chuyện gì đâu nhỉ? Có lẽ nó chỉ đang tìm kiếm thức ăn thôi..."
"Tôi rất tò mò về cậu."
Tôi hướng về phía câu nói thốt ra, đó là một nam sinh có vóc dáng to lớn.
"Đôi đồng tử màu vàng... Cậu là một thành viên của nhóm Kim Nhãn à? Cậu vừa dùng ma pháp kiểu gì thế?"
"Này, đừng thô lỗ như vậy."
Chà, điều này đôi khi sẽ xảy ra. Tôi không phải là người của thế giới này, nên tôi nghĩ mình không thể giải thích thỏa đáng về chủng tộc của mình được.
Nam sinh đô con bị Lorewell cản lại, bầu không khí lại càng thêm khó xử.
Nhìn lên trời bầu trời, mặt trời đã dần lặn về phía Tây.
Tính thời gian bằng vị trí của mặt trời khá khó khăn, tôi cũng không có đồng hồ - một món đồ xa xỉ dành cho nô lệ.
Để phá tan bầu không khí khó xử này, tôi đã hỏi một sinh viên trong nhóm về thời gian.
"Bây giờ? Ừm... giờ là 4:30 chiều."
"Ah..."
"Có chuyện gì sao?"
"Xin lỗi, tôi phải rời đi rồi."
Ngay lập tức tôi lao xuống con dốc, đằng sau tôi vọng lại tiếng 'đợi đã!'.
Nếu tôi không nhanh về, giáo sư Hasfeldt sẽ giết tôi mất...
***
"Ừm... Chúng ta nên trả ơn cậu ấy đã chứ...?"
"Có lẽ chúng ta sẽ còn gặp lại, nhìn vào chiếc áo chùng đó đi... chắc cô ấy cũng ở Học viện."
"Nhưng tớ chưa thấy dải khăn đó bao giờ, học viên cuối cấp dùng khăn màu đen sao?"
"Chắc chắn rồi, nhưng chúng ta phải hạ con Thiết Long xuống, mặt trời sắp lặn rồi."
**
- Nhớ trở về trước 5 giờ chiều.
Thế giới thực sự chống lại tôi.
Tại sao à? Vì giờ là 5:01 phút.
"Dạo đây em sống thoải mái thật nhỉ."
"Không phải đâu, thưa giáo sư."
"Ta đã nói em sẽ phải làm việc cực khổ nếu về trễ giờ, phải không?"
"Giáo sư vốn đã làm vậy rồi."
Thật sự không công bằng, tôi đã chạy hết sức rồi, và cuối cùng chỉ về trễ một chút xíu. Nhưng hình phạt từ nó là rất lớn, tôi sẽ phải làm việc từ sáng sớm, chỉ nghĩ về nó thôi đã khiến tôi thấy uất ức.
Giáo sư Hasfeldt cực kì nghiêm khắc, đặc biệt là về thời gian, bà ấy giận chỉ vì trễ một phút.
"Ta đã tin tưởng và cho em ra ngoài, em có nghĩ mình đã làm rất tốt suốt ba năm qua không?"
À đây rồi, câu hỏi đặc trưng của giáo sư Hasfeldt. Tôi đã tổng hợp kiến thức suốt ba năm qua, và câu trả lời không thể là "có."
"Em không nghĩ vậy, em vẫn còn rất nhiều thiếu sót, mặc dù được giáo sư dạy dỗ ân cần."
"Em đã biết vị trí của mình rồi đấy nhỉ? Năng suất của em vẫn thật đáng thất vọng, ta sẽ cho em thêm cơ hội chuộc lỗi."
Hàng chục cuộn giấy ma pháp rơi xuống trước mặt tôi, ở mép cuộn giấy có chữ 'Dòng Truy Đuổir'.
Đó là một loại ma pháp mới, số lượng cuộn giấy nhiều đến nực cười, và chỉ có cuộn đầu tiên là có chữ.
"Cái đó là mẫu, em cần dựa theo đó mà làm, ta sẽ làm nốt cuộn Quang Tiễn, nên chúc em may mắn nhé."
Vòng tròn ma pháp khắc lên đó là loại phức tạp nhất mà tôi từng thấy, nhìn chằm chằm biểu tượng hình học ở trên đó làm tôi có cảm giác đầu mình sắp nổ tung.
"Hạn là..."
"Em không biết thật à? Hạn là sáng mai nhé."
"Ừm... Thế còn việc ngủ ạ?"
"Em có thể ngủ bất cứ lúc nào ở ký túc xá. Em có thể dùng con Thiết Long nãy tiêu diệt được để chế tác."
"Ah, vâng..."
"Không còn chuyện gì nữa thì đi đi, lần sau nhớ về trước hẹn nhé."
Giáo sư Hasfeldt chỉ cho tôi đúng hai xu đồng để ăn tối.
Hai xu đồng chỉ mua được một miếng bánh mì đen, nếu người bán hào phóng, có thể họ sẽ cho thêm bát súp.
Tôi vặn nắm cửa cũ rồi bước vào, đó là nơi sống nhưng không phải nơi để sống.
Tôi đặt xuống những thứ đồ linh tinh rồi thở ra một hơi dài.
"He, hehehe."
Tôi không thở dài đâu nhé, không thì tôi đã chửi bới um xùm lên rồi.
[ Hỏa Ma Pháp Tối Thượng - Dòng Truy Đuổi ]
Mô tả: Tạo ra một luồng nhiệt thiêu cháy toàn bộ mọi thứ trong bán kính 10km, người niệm phép có thể chi phối dòng chảy.
[ ▷ Chưa có ai thành thạo được ma pháp này. ]
Một trong mười bốn Hỏa Ma Pháp Tối Thượng, tôi đã mong chờ nó.
Thật không tin được, quả cầu tuyết tôi lăn lại trả kết quả như thế này.
Thật may mắn khi tôi sống ở cường quốc.
Tiêu đề: Ý chỉ những hành động nhỏ có thể dẫn đến kết quả/ hậu quả to lớn. Nôn ói: Nôn ra nhưng không có gì